[IMAGE: ../Images/..]
“...Vâng... vâng ạ!”
Khuôn mặt tầm thường không ngừng buông lời cảm ơn một cách thật thà.
Hình như điều này đã chạm đúng điểm nhạy cảm của Ogata Yatarosuke. Đôi mắt ông chợt nóng bừng, nhưng phận đàn ông có rơi lệ cũng không khẽ khàng, ông lập tức siết chặt tuyến lệ. Để cố gắng nâng khóe mắt đang xệ xuống một cách vô thức, cơ mặt ông vặn vẹo đến nỗi đôi mắt cũng run lên bần bật.
“Tình hình chân cẳng ổn chứ?”
“Ê, chuyện vặt ấy mà, cứ… cứ như bị muỗi đốt thôi.”
“Vậy chắc là con muỗi ấy có vòi đặc biệt thô rồi.”
“Mà này, phải xin lỗi nhé. Vô tình làm bẩn y phục của cô bé kia rồi.”
“Nếu đã vậy, sau này nhớ tiếp tục trau dồi nhé.”
“Anh cũng ghê gớm đấy.”
Cuộc đối thoại nghe thôi đã thấy rợn tóc gáy.
Lớp trưởng đứng ngay cạnh, buộc phải nghe những lời qua tiếng lại đó, cánh tay đã nổi đầy da gà đến mức gần như muốn rụng ra. Dù việc Ogata Yatarosuke có mặt đã phần nào trung hòa được độc tố, nhưng tổng thể mà xét, trong lòng cô, Nishino vẫn hoàn toàn bị loại.
“Chờ... chờ đã, Nishino-kun!”
Đủ mọi câu hỏi tự nhiên hiện ra trong đầu cô. Tại sao Ogata Yatarosuke lại vui vẻ, phấn khởi đến vậy? Cái thái độ kiêu ngạo như thường lệ của Khuôn mặt tầm thường, dù không phải người trong cuộc, chỉ đứng cạnh nghe thôi cũng đủ khiến sự khó chịu sâu thẳm trong lòng dâng trào mạnh mẽ.
Thế mà, Ogata Yatarosuke khi nói chuyện với Nishino lại không hiểu sao, tươi cười rạng rỡ đến thế.
Tình hình hiện tại cuối cùng đã hoàn toàn vượt quá khả năng lý giải của cô. Hơn tất cả, chúng ta nhanh chóng đi bệnh viện đi có được không – giờ đây cô sốt ruột đến nỗi trong đầu chỉ còn mỗi suy nghĩ đó. Máu của Ogata Yatarosuke đã nhuộm đỏ cả đôi tay cô. Ngay cả một người không chuyên cũng không đời nào nghĩ rằng vết thương như vậy có thể bỏ mặc.
“Sao thế, Lớp trưởng?”
“Cậu đang ra oai gì với Taro-san ở đó vậy!”
Dù thế nào đi nữa, Lớp trưởng lúc này vẫn không tài nào bình tĩnh lại được.
◇◆◇
Sau bao sóng gió, nhóm Nishino kết thúc vụ rắc rối và trở về khách sạn.
Tất cả là để nhanh chóng xử lý vết thương.
Trên đường về, Nishino đã nhờ Francisca gọi taxi. Lý do không đến bệnh viện mà quay về khách sạn là vì Khuôn mặt tầm thường nhắc đến việc vị bác sĩ được gọi trước khi khởi hành có lẽ đang chờ sẵn trong phòng.
Sau một lúc xe chầm chậm lăn bánh—
Vừa nhìn thấy cổng chính của khách sạn là điểm đến, Ogata Yatarosuke đột nhiên thốt lên một tiếng kỳ lạ.
“Nishino, hai cậu cũng ở khách sạn này à?”
“Ông nói vậy là có ý gì?”
“À, không có gì, đợt này công việc của tôi, trường quay là ở ngay khách sạn này.”
“Vậy ra cái lũ làm ầm ĩ ở phòng bên cạnh chính là các ông à?”
“À... à mà phải xin lỗi nhé. Người hơi đông một chút.”
Vừa trò chuyện bâng quơ, cả nhóm xuyên qua sảnh lớn, đi dạo trên hành lang. Bởi vì đã khuya, không hề cảm nhận được hơi thở của bất kỳ ai khác. Cả nhóm lên xuống cầu thang bộ, đội hình do Rose dẫn đầu, Nishino dìu Ogata Yatarosuke ở giữa, còn Shimizu theo sau cùng.
Trước mặt Lớp trưởng đang đi sau cùng, Khuôn mặt tầm thường và gã đẹp trai kia lại tương tác với nhau cứ như thể bạn bè thân thiết đã quen biết nhiều năm. Mà trước đó cô đã hỏi rõ, hai người họ không hề có quan hệ họ hàng.
Đối với cô gái vốn theo chủ nghĩa phân cấp địa vị trong trường học, cảnh tượng trước mắt là một điều cô hoàn toàn không thể hiểu nổi.
“Tại sao Nishino-kun lại thân thiết với Taro-san đến thế chứ...”
Lời thì thầm không lọt vào tai bất cứ ai.
Lớp trưởng trong đêm nay đã tích lũy quá nhiều điều không thể hiểu nổi.
Chẳng mấy chốc, khi cả nhóm sắp đến căn phòng đích.
Bỗng nhiên một giọng nói quen thuộc vang lên từ hướng họ đang đi tới.
“Chị ơi, nếu tiện thì có muốn cùng em khui một chai không? Em muốn cảm ơn chị.”
“Ôi, vui quá. Nhưng không cần phải cảm ơn đặc biệt đâu em. Chị đây mong mấy đứa ngoan ngoãn đợi trong phòng hơn. Đêm cũng đã khuya rồi đúng không? Ồn ào quá sẽ làm phiền khách khác đấy.”
“Vậy thì, ít nhất chúng ta cùng cạn một ly nhé?”
Tại lối vào căn phòng đích, Takeuchi đang mãnh liệt theo đuổi Francisca.
Còn cái bà cô khó ngửi kia thì có vẻ đang cố gắng "lấy mềm thắng cứng". Dù Takeuchi có đẹp trai đến mấy, thì cũng chỉ là “đẹp trai trong cái giới hạn hẹp của một học sinh châu Á” mà thôi. Đối với người phụ nữ từ khi sinh ra đã không thiếu đàn ông như Francisca, sự theo đuổi của cậu ta chẳng là gì ngoài phiền phức.
“...Francisca, cô đang làm cái trò gì vậy?”
Nghe thấy Khuôn mặt tầm thường gọi cái tên đó, tất cả những người có mặt tự nhiên dừng bước.
Thực ra, xuất phát điểm của Nishino là bênh vực cho bạn cùng lớp. Đoán rằng có lẽ Francisca lại gây rắc rối, khi phán đoán tình hình hiện tại, cậu ta tự nhiên tỏ ra gay gắt với cô hơn. Giọng nói thốt ra không chỉ pha lẫn sắc thái trách móc, mà đôi mắt cá chết cũng trừng dữ tợn hơn bình thường.
Francisca và Takeuchi cũng vì nghe thấy giọng nói quen thuộc mà chuyển tầm nhìn. Người trước ló ra nửa khuôn mặt từ sau cánh cửa phòng hé mở để liếc nhìn; còn người sau, đang cầm chai rượu, đã trượt một chân vào khe giữa cửa phòng và bức tường để áp sát cô ta.
Tiện thể nói thêm, chai rượu trên tay cậu ta là đặc sản mua ở Athens vào hai hôm trước.
“Ôi, hai... hai người về muộn thật đấy...”
Francisca nói với vẻ mặt lúng túng.
Hoàn toàn là cái thái độ “Không phải đâu, anh hiểu lầm rồi!” Không khí cứ như thể bị bắt quả tang ngoại tình khi chồng vắng nhà vậy. Thực ra Francisca bản thân không có lỗi lầm gì, chỉ đơn thuần là sự quyến rũ toát ra không phân biệt ngày đêm của cô đã gây ra tất cả.
Lúc này, trên mặt Takeuchi cũng tự nhiên hiện lên vẻ ngạc nhiên.
Cậu ta há hốc mồm, nhìn chằm chằm vào cả nhóm đang xếp hàng trên hành lang.
“Ể? Tại sao Nishino lại ở đây...”
Ngay cả lớp trưởng đẹp trai nhất cũng phải trố mắt kinh ngạc trước cảnh tượng này.
“Mà nói đến đây, Taro-san? Cả Rose nữa, tại sao lại đi cùng Nishino...”
Thấy phản ứng của cậu ta, Ogata Yatarosuke thì thầm hỏi Nishino:
“Nishino, về công việc của cậu, bạn cùng lớp chắc là...”
“Ông nghĩ tôi sẽ để họ biết sao?”
“...Tôi cũng nghĩ vậy.”
Vấn đề của Shimizu còn chưa giải quyết xong, Khuôn mặt tầm thường đã bắt đầu cảm thấy có chút rắc rối.