「Vậy thì còn gì mà phải nói nữa! Đi thôi nào!」
「…………」
Gằn giọng nói xong câu đó, Lớp trưởng liền kéo Nishino đi xềnh xệch, thẳng tiến về phía phòng đôi.
[IMAGE: ../Images/..]
◇◆◇
Khi hai người đến nơi, cuộc cãi vã giữa cậu và cô lại tiếp diễn ngay trong phòng.
「Cho nên mới bảo là tôi ngủ sô pha cũng được mà. Cậu thử soi gương xem? Mặt sưng vù trông phát sợ đấy, biết không hả? Đã bị thương rồi thì cứ ngoan ngoãn nghe lời đi!」
「Có gì to tát đâu.」
「Ưm…」
Nishino như thường lệ chẳng thèm đếm xỉa đến lời Lớp trưởng. Thái độ này của cậu càng khiến Shimizu tức điên, và cơn giận trong lòng cô cứ thế bùng cháy dữ dội hơn. Cuối cùng, sau vài câu qua lại, cô chủ động tiến thêm một bước.
「Nếu đã vậy, thì cứ làm thế này cho xong!」
Theo tiếng kêu ấy, cô tóm lấy cánh tay Nishino.
「Này, cậu muốn gì…」
Cứ thế thuận thế đẩy Nishino ngã xuống giường.
Rồi Lớp trưởng cũng nằm xuống bên cạnh cậu. Dù không đủ “khí phách” để nằm đối mặt Nishino, nhưng cô tự nhiên xoay lưng lại. Dẫu vậy, tình huống hiện tại của hai người, dù nhìn theo con mắt ai cũng là đang chung chăn chung gối.
「Hai người mà chen vào một giường, thì… thì cũng tạm… tạm đủ chỗ ngủ thôi!」
「Không ổn đâu nhỉ? Giường đôi cũng chỉ có cái tên vậy thôi mà.」
「Đủ rồi! Nhanh ngủ đi! Tôi buồn ngủ chết đi được đây! Chúc ngủ ngon!」
Nói xong một hơi, Lớp trưởng dứt khoát nhắm mắt định đi ngủ.
Hai người nằm kề lưng vào nhau trên chiếc giường chật hẹp.
Phía trên còn đắp chiếc chăn bông mềm mại.
(Minh họa 015)
「Với lại, cậu… cậu… cậu mà dám làm chuyện bậy bạ, coi chừng tôi hét toáng lên đấy!」
「…Hiểu rồi. Cảm ơn, Lớp trưởng.」
「Cái… cái gì mà… không không… không… không cần cậu phải cảm ơn tôi đâu chứ!」
Nishino quyết định thành thật đón nhận tấm lòng chân thành này từ Lớp trưởng.
Trong mấy ngày chuyến đi vừa qua, đây là điều khiến cậu vui nhất.
Trên chiếc giường đầy bụi bặm của căn phòng giá rẻ ấy, bỗng phảng phất một chút hương vị thanh xuân.