Chương 12: Ký sử niên đại Đế quốc Papaldia, phần 1: Những con người sống trong Huyền bí
Tran: justnoob
Edit: dưa hấu
******
Đôi lời từ Tran: Nhóm mình đang thiếu edit, ai xung phong giúp đỡ bộ truyện liên hệ với mình nhé!!
Hiện tại thì khó có thể giữ tốc độ 1 tuần/chap nếu chất lượng không giảm nên mong mọi người thông cảm
Sau đầy mời mọi người thưởng thức thuốc!!!!
******
.
.
----------oOo-------------
“Kế hoạch thế nào rồi?!” một tiếng la hét giận dữ vang lên.
“Vâng… Hạm đội viễn chinh bao gồm hai mươi tàu chiến sẽ nhanh chóng khởi hành để thi hành lệnh trừng phạt lên Fenn ạ.” Viên sĩ quan hậu cần run rẩy đáp lại.
Cục Ngoại giao số ba của Đế quốc Papaldia hoạt động tại một cơ sở nằm ngoài lâu đài. Cũng như Bộ Ngoại giao Nhật Bản, những cơ quan này đảm nhiệm các vấn đề về ngoại giao, nhưng với Papaldia thì biên chế của bộ được chia thành ba cục khác nhau.
Cục số một được thành lập bên trong cung điện và chỉ xử lý các vấn đề liên quan đến năm cường quốc trong khu vực văn minh. Mối quan hệ giữa các cường quốc yêu cầu những quyết định chính trị phải được xem xét một cách tế nhị, thận trọng hết sức có thể, cho nên chỉ có tinh hoa của giới thượng lưu mới được bổ nhiệm ở đây.
Tiếp theo là cục số hai được đặt ngoài cung điện và xử lý các mối quan hệ ngoại giao với những quốc gia khác nằm trong khu vực văn minh ngoại trừ năm cường quốc. Họ sử dụng sức mạnh của quốc gia như một đòn bẩy để thúc đẩy lợi ích của Papaldia lên cao nhất có thể cũng như cố gắng giảm thiểu những điều kiện bất lợi. Bởi những quốc gia này đều được các siêu cường khác bảo hộ cho nên họ không thể cứ ngang nhiên mà lợi dụng được, do đó thận trọng là một đức tính tối cần thiết ở đây. Chỗ này là nơi mà phần còn lại giới thượng lưu làm việc.
Cuối cùng là cục số ba đảm nhiệm toàn bộ những quốc gia còn lại nằm ngoài khu vực văn minh, hay còn gọi là “những quốc gia tối cổ”. Họ được thỏa thích áp đặt càng nhiều áp lực nhất có thể để thâu tóm tất cả những gì họ muốn từ những quốc gia đó. Với sự hậu thuẫn của lực lượng quân đội viễn chinh, họ được quyền đưa ra những quyết định trừng phạt bất kể khi nào cần thiết. Bởi có quá nhiều quốc gia mọi rợ tồn tại, 60% trong tổng số nhân sự của bộ ngoại giao đều làm việc ở đây.
Chiến lược thâu tóm tài nguyên núp bóng dưới danh nghĩa thỏa thuận với Vương quốc Rowlia đã thất bại bởi phòng tham mưu chiến lược không chịu phối hợp mà hành động độc lập. Bởi lẽ đã đầu tư quá nhiều vào kế hoạch này nên sự thất bại của họ chẳng thể che đậy được lâu, nhưng toàn bộ thông tin hiện tại vẫn chỉ được giới hạn trong cục ngoại giao số 3, nên không ai khác biết được gì về đất nước mang tên Nhật Bản cả.
Quay lại vấn đề hiện tại…
Khoảng 210 cây số về phía đông của Siêu cường Nền Văn minh Thứ Ba Papaldia, tại đó tọa lạc một hòn đảo hình dấu hỏi ngược với kích thước 150 km chiều dài và 60 km chiều rộng. Đó chính là Vương quốc Fenn. Về phía đông của Fenn, băng ngang qua vùng vịnh sáng bóng như gương soi là Vùng đất thánh Gahara hình dấu hỏi. Nếu đi thêm 500 km nữa về phía đông sẽ là Đảo quốc Nhật Bản.
Như một phần bước đầu công cuộc bành trướng của hoàng đế, cục ngoại giao số 3 yêu cầu Fenn phải nhượng quyền quản lý một khu vực lãnh thổ rộng 400km vuông cho Papaldia. Khu vực đó vốn chỉ toàn là rừng – từ đấy cục số 3 có thể nhận một phần vinh dự góp công vào đại cuộc, Fenn cũng không hề sử dụng khu vực đó cho nên họ cũng không phải nhận mất mát nhiều lắm; ngoài ra đấy còn là một hành động thể hiện lòng trung thành với Papaldia, từ đấy họ có thể phát triển thành một nước bán văn minh khi mà Papaldia chia sẻ một vài công nghệ cho họ; và hơn thế nữa, họ còn được trở thành đồng minh với Papaldia, sức mạnh mà cái tên đó đem lại cũng giống như một tấm bùa làm nhụt trí bất kỳ quốc gia nào có ý định xâm lược họ. Papaldia sẽ được rộng lớn hơn, và cả Fenn cũng sẽ trở nên phát triển hơn.
Fenn vì một lý do nào đó quyết định từ chối lời đề nghị tuyệt vời này, nên cục đã soạn ra đề nghị thứ hai yêu cầu cho thuê cũng khu vực đấy trong thời hạn 498 năm. Shihan, Kiếm Vương của Fenn cũng đã lịch sự từ chối yêu cầu thứ hai này.
“Bọn chúng dám bôi nhọ, khinh thường danh tiếng của một siêu cường như chúng ta ư!!” Kyeos, trưởng cục ngoại giao phát cáu tức giận. Ông quyết định sử dụng đến hạm đội viễn chinh của mình.
------
“Xin thứ lỗi vì sự đường đột; nếu trưởng cục không muốn tiếp chúng tôi thì bất kỳ quan chức nào cũng được. Làm ơn cho phép chúng tôi gặp mặt với bất kỳ người nào có thẩm quyền đi mà.”
Một nhóm đặc phái viên đến từ Bộ Ngoại giao Nhật Bản bị từ chối gặp mặt như thế này suốt ba tháng qua rồi.
“Mong các vị chờ thêm ít lâu, mọi thứ đều bắt buộc phải thực hiện theo đúng quy trình… Tuy nhiên, tôi cũng đã xem qua nội dung đề xuất của các vị rồi, và cũng khá khó để có thể… theo định hướng bên tôi, nói như thế nào nhỉ, là do “rào cản quá cao” chăng…?”
“Ngài nói thế là có ý gì?”
“…Lấy ví dụ một người mang quốc tịch Papaldia sống ở… ‘Nhật Bản’ nhé. Nếu như người đó phạm tội, các vị nói rằng sẽ truất quyền nhập cảnh đối với người đó đúng không…”
“Việc đấy thì có gì sai chứ? Đó không phải là quy tắc ứng xử đương nhiên giữa các quốc gia sao?”
“…Nhưng chúng tôi là một siêu cường.”
“Việc đó thì liên quan gì đến vấn đề này?”
“Quốc gia của các vị mới thành lập gần đây thôi đúng không? Các vị không những nằm ngoài khu vực của nền văn minh, mà còn có vẻ thiếu hiểu biết thường thức quá nhỉ.”, vị giáo sĩ đáp lời một các mỉa mai.
Các đặc phái viên Nhật Bản căng tròn mắt ngạc nhiên.
“Nghe đây, trên cả thế giới này chỉ có bốn quốc gia siêu cường như chúng tôi cho phép truất quyền xuất nhập cảnh mà thôi. Đất nước của các vị còn chẳng phải là một cường quốc, chứ chưa nói đến là nằm ngoài vùng văn minh nữa, các vị lại chẳng hề nắm được thường thức trong vấn đề thương thuyết với nước lớn. Huống hồ các vị lại đòi từ chối quyền xuất nhập cảnh, các vị mơ tưởng nghĩ rằng đất nước bé xíu của mình ngang hàng với các siêu cường và dám đưa ra những đề xuất vượt xa vị thế hiện tại của các vị chắc. Người quản lý sẽ có thể tiếp các vị trong hai tuần tới, nên làm ơn hãy đăng kí lịch hẹn và đến lúc đó hãy quay lại. Tuy nhiên theo những gì tôi nghĩ, 'rào cản cho đề xuất của các vị là quá cao', chuyện là như thế đấy.”
Chỉ đơn giản bởi Nhật Bản nằm ngoài khu vực văn minh, tiềm lực quốc gia của họ bị coi như thể thấp kém hơn gấp ngàn lần. Giờ thì nỗ lực thương thảo đã thất bại, họ không thể làm gì được hơn nữa. Các đặc phái viên nản lòng quay trở về. Hai tuần sau cái ngày đấy có thể coi như là bước ngoặt đối với Papaldia, nhưng cũng chính vào lúc đó, không một ai biết được tương lai phía trước sẽ như thế nào.
------
Vương quốc Fenn không hề có ma thuật. Kiếm thuật là một trong những môn học cơ sở đối với mọi công dân ở đây. Sống với gươm, chết cũng với gươm. Mặc kệ dù sinh ra có thấp hèn thế nào, một người kiếm sĩ tài năng sẽ được vinh danh, sẽ được tôn trọng; mặc kệ dù có đẹp mã phong trần đến thế nào, kẻ cầm gươm yếu hèn sẽ bị chế giễu nhạo báng.
Hôm nay, Thập Binh Ain, một thành viên của binh đoàn hiệp sĩ hoàng gia đang tiếp tục luyện tập cùng với cây kiếm của mình. Ban đầu anh cũng không hề muốn gia nhập binh đoàn cho lắm. Đương nhiên là anh vẫn thích kiếm đạo, nhưng anh cũng yêu thích nghề thiết kế công trình và trong lòng luôn ấp ủ theo đuổi ước mơ đó. Người đã khiến anh thay đổi quyết định chính là mẹ của anh.
Vào cái ngày định mệnh lạnh lẽo đó. Ain bấy giờ vẫn chỉ là một học sinh, anh thấy tóc mình cũng khá dài rồi nên quyết định cưỡi ngựa đến tiệm làm đầu để cắt tóc. Bên ngoài nhà lúc đó có một người phụ nữ một tay ôm một em bé, còn tay kia dắt theo một bé gái nhỏ. Cô chỉ mới ngoảnh mặt đi một thoáng thôi, nhưng chính lúc đó cô bé kia trượt chân rơi xuống sông, dần dần chìm vào làn nước lạnh.
Bởi vì trong tay vẫn còn ôm em bé, người phụ nữ ấy không thể cứ thế nhảy xuống được, cho nên cô kêu gào nhờ làng xóm tới cứu giúp. Ở trong nhà mẹ của Ain đang chuẩn bị bữa tối, nhưng ngay khi biết được truyện gì đang xảy ra, bà ngay lập tức chạy ra và nhảy thẳng xuống sông mặc cho tiết trời giá lạnh như cắt. Sau khi cứu được cô bé, mẹ anh tự leo được lên bờ, thế nhưng sự thay đổi nhiệt độ đột ngột đã khiến bà bị trụy tim và ngã xuống như rối đứt dây.
Tới lúc Ain trở về nhà, mẹ anh đã ra đi lúc nào không biết. Anh là một người bơi khá giỏi. Anh không thể nào nguôi ngoai được nỗi day dứt trong lòng mình… nếu lúc đó anh có mặt ở đấy, biết đâu mọi chuyện đã khác rồi. Nhưng rồi một ngày trên lớp, anh đọc được một câu văn đã khiến bản thân quyết định tham gia binh đoàn hiệp sĩ.
‘Nguyên tắc của Hiệp sĩ Hoàng gia, Chương Hai, Đoạn Một
Hiệp sĩ Hoàng gia là những người bảo vệ tính mạng, thân thể và tài sản của nhân dân; họ ngăn chặn và đẩy lùi tội ác, bắt giữ tội phạm, gìn giữ sự bình yên và trật tự của quần chúng.’
Ngay khi đọc được những dòng đó, anh bỗng nhớ lại hình bóng người mẹ quá cố đã hi sinh tính mạng của mình để cứu người khác, và thế là khắc cốt ghi tâm khát vọng của mình.
“Ain, hãy đi với tôi”, cấp trên của Ain, Đại úy Magreb, gọi anh.
“Vâng, có chuyện gì vậy thưa ngài?”
“Kiếm vương Shihan yêu cầu sự hiện diện của chúng ta.”
Kiếm vương Shihan là người trị vì của Vương quốc Fenn.
“Hử? Người cho gọi tôi ư?”
Kiếm Vương lại cho gọi một Thập Binh… nói thật thì, quá bất thường.
“À, tôi cũng được yêu cầu đi đến đó đây. Tất cả những ai trong binh đoàn là Thập Binh hoặc cao hơn đều được yêu cầu yết kiến tại cung điện hoàng gia; dường như có chuyện gì nghiêm trọng lắm. Đi nào”
Và thế là anh tiến về cung điện hoàng gia.
Vương quốc Fenn, thủ đô Amanoki, lâu đài hoàng gia
“Chúng ta sẽ sớm bước vào một cuộc chiến với Đế quốc Papaldia.”
!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Tất cả đều đơ người trước tuyên bố đột ngột này.
Ở Fenn không có ma thuật thì không có nghĩa họ không tự tạo ra được những quả cầu lửa, mà vấn đề nằm ở chỗ họ không thể liên lạc với nhau bằng ma thuật. Nếu phải đối đầu một đối thủ có đạo quân với số lượng ngang nhau, sự khác biệt trong tốc độ liên lạc và trao đổi thông tin sẽ tạo nên một khoảng cách không thể đong đếm được trong khả năng hoạch định chiến lược giữa hai bên.
Một vấn đề khác là sức mạnh quân sự khổng lồ của Đế quốc Papaldia.
Vương quốc Fenn VS Đế quốc Papaldia
Dân số: 5.000.000 VS 70.000.000
Hải quân: 21 tàu gắn nỏ, trang thiết bị cho việc chiếm tàu VS 422 pháo hạm
Rồng: Không có VS 500
Rồng Chúa: Không có VS 350
Với sự cách biệt về sức mạnh quân sự nêu trên đã quá đủ để khiến họ nản lòng, chưa kể đến họ còn phải đấu lại với một siêu cường. Lính của bên kia được trang bị tốt hơn, cho nên sự bất lợi còn nhiều hơn gấp bội không chỉ ở số lượng. Sự thật hiển nhiên rằng việc đến từ khu vực văn minh đã khiến đế quốc trở thành một quốc gia không thể chống trả được.
Cả khán phòng im lặng.
Lý do Fenn không hề có rồng là bởi, loài phong long làm tổ sinh sống ở Vùng đất Thánh Gahara tại khu vực phía đông của Fenn. Phong long được cho là loài có trí khôn và đứng cao hơn rất nhiều so với loài wyverns trong chuỗi thức ăn, cho nên wyverns không hề dám đến gần Gahara. Bằng cách sử dụng một loại ma thuật-hay còn được biết với cái tên “năng lượng thánh”, Gahara đã thương thảo được với mười hai phong long. Dù đó là một con số khá nhỏ nhưng chỉ cần một trong số chúng cũng đủ để tiêu diệt hàng ngàn binh lính, cho nên kể cả cường quốc cũng e ngại loại rồng đấy.
“Hiện tại, ta đã yêu cầu viện trợ từ Gahara. Rất nhiều phương án dự phòng khác cũng đang được xem xét.”
Kiếm Vương đã gửi một bức thư yêu cầu chính thức tới Thánh Vương Minakanushi, người hiện đang ngự ở điện thờ hoàng đế tọa lạc tại thủ đô Takamagahara của Gahara.
“Dù thế nào đi chăng nữa, tất cả chiến binh đều phải sẵn sàng chiến đấu.”
Tất cả trở nên căng thẳng.
------
“Tâu đức vua, người nghĩ thế nào về vấn đề vấn đề mong muốn tăng cường mối quan hệ đến từ một quốc gia khác gần đây? ‘Nhật Bản’ phải không nhỉ?”
Sau khi cuộc tập hợp được giải tán, Bậc thầy Kiếm thuật Motam, một trong những trợ thủ đắc lực của nhà vua liền nêu ra câu hỏi. Tại Fenn, chỉ có mười người được phép nắm giữ danh hiệu Bậc thầy Kiếm thuật mà thôi.
“’Nhật Bản’ à? Ahh, chúng ta có thu thập được thông tin về họ từ Đại sứ quán Gahara, họ là một quốc gia mới nổi ở phía đông của Gahara. Ngoài đó có một nhóm các quần đảo nhỏ, và khá nhiều dòng hải lưu mạnh nguy hiểm… lẽ nào những ngôi làng trên những cụm quần đảo đó tập hợp lại và tự lập nên một quốc gia chăng?”
Kiếm Vương đang tưởng tượng cảnh ra đời của một quốc gia be bé.
“Không… hẳn… là như vậy ạ…. Theo như bên Nhật Bản, dân số của họ là một trăm hai mươi triệu…”
“Một…một trăm hai mươi triệu người ư?! Wahahahahaha, đã sinh sôi nhiều đến vậy thì chắc họ cũng đang phải gồng mình lên giải quyết ấy chứ!” Kiếm Vương cười lớn, không có vẻ gì là tin lời Motam.
“Nhưng mà… từ phía Gahara, họ cũng chuyển cho chúng ta con số y như vậy ạ. Họ đã thiết lập mối quan hệ ngoại giao với Nhật Bản rồi. Khu vực biển ở đó giờ không phải chỉ là một chuỗi đảo nhỏ, mà hiện nay đã trở thành là bốn đảo lớn. Họ cũng có nền văn minh siêu tiên tiến vượt xa các cường quốc nữa…”
“Hoh… Nói rằng họ vượt cả các cường quốc nghe hơi viển vông, nhưng nếu Gahara phải ca ngợi họ nhiều đến như vậy, ta cũng khá tò mò không biết cái đất nước này trông như thế nào đấy…”
Kiếm vương cùng tất cả phò tá của ông quyết định gặp mặt phái đoàn đại diện Bộ Ngoại giao Nhật Bản.
------
“Không cần phải căng thẳng vậy đâu.”
Đất nước này trông quá nghiêm nghị, kiểu như bầu không khí ở nơi đây luôn tràn đầy sự uy nghi. “Một đất nước với tinh thần samurai được đề lên hàng đầu”… đó là ấn tượng đầu tiên trong suy nghĩ của một trong số các đặc phái viên. Chất lượng cuộc sống ở đây trông cũng khá thấp còn người dân thì nghèo nàn, nhưng tinh thần của họ thì lại luôn cao và tất cả mọi người thì luôn sống đầy chuẩn mực và lịch sự. Một ví dụ sống của tinh thần võ sĩ đạo Nhật Bản chân chính -[bushido], đó là một triết lý đã bị lãng quên từ lâu tại Nhật.
“Kiếm Vương giá lâm”, một giọng thông báo vang lên. Những phái viên đại diện Bộ Ngoại Giao Nhật Bản đồng loại đứng lên và cúi chào.
“Vậy, các vị hẳn là những người đưa tin đến từ Nhật Bản.”
Người này trông điêu luyện hơn cả một bậc thầy, Shimada, một nhân viên Bộ Ngoại giao cũng như đang ở trình độ thất đẳng kendo, nghĩ vậy và tiếp tục quan sát cẩn thận Kiếm Vương.
“Đúng vậy ạ… chúng tôi đến đây với mong muốn thiết lập mối quan hệ ngoại giao với đất nước của các ngài. Xin hãy nhận những món đồ lưu niệm này cũng như những lời chúc tốt đẹp từ chúng tôi. Đây là những vật phẩm được chế tác tại Nhật Bản.”
Được bày trước Kiếm Vương là đa dạng các loại vật phẩm từ Nhật Bản: Katana, kimono, vòng ngọc trai, một chiếc quạt xếp, giày điền kinh… Kiếm Vương nắm lấy cây katana và rút nó ra khỏi vỏ bao.
“Oh… đây là một thanh kiếm tốt.” Kiếm Vương thốt lên thán phục. Ông đã kiểm tra sơ qua danh sách những vật phẩm mà Nhật Bản trao tặng và xác thực thông tin trong văn bản là chính xác.
“Thật sự cũng khá khiếm nhã, nhưng ta không biết nhiều về đất nước Nhật Bản của các vị. Từ những đề xuất phía các vị, nếu tất cả đều đúng sự thật, một quốc gia với tiềm lực khổng lồ lại muốn xây dựng một mối quan hệ bình đẳng với chúng ta, và chúng ta cũng sẽ được chuyển giao những công nghệ mà xưa nay chỉ trong mơ mới có. Đất nước chúng ta thật sự không có lý do gì để từ chối cả.”
“Nếu đã vậy, các ngài sẽ--”
Khuôn mặt các đặc phái viên bừng sáng, cứ như họ đã đợi chờ khoảnh khắc này lâu lắm rồi, thế nhưng Kiếm Vương bỗng ngắt lời.
“Tuy nhiên, cả đất nước các vị bị dịch chuyển đến đây, những con tàu sắt nổi được trên biển…câu chuyện của các vị khá khó tin.”
“Nếu… nếu vậy… nếu ngài muốn gửi phái viên tới đất nước chúng tôi, thì...”
“Không, ta muốn tận mắt chứng kiến bằng chính đôi mắt của mình.”
“Vậy, chúng ta…sẽ làm như thế nào?”
“Trong biên chế hải quân đất nước các vị, hay còn được gọi là ‘Lực lượng Phòng vệ Hàng Hải’, ta nghe nó có bốn đội tàu hộ tống đúng không.”
“Lực lượng Phòng Vệ Hàng hải? À vâng, đúng vậy ạ…”
“Như một động thái thể hiện tình hảo hữu giữa hai bên, liệu ta có thể yêu cầu các vị điều một trong bốn đội tàu tới đây không? Trong năm nay quân đội bên ta có kế hoạch tháo dỡ bốn tàu hải quân cũ. Nhưng thay vì làm thế, chúng ta có thể để thả trôi chúng để coi như là tàu địch và cho các vị tấn công xem sao. Nói đơn giản hơn, ta muốn chứng kiến sức mạnh hải quân của các vị.”
Các đặc phái viên ngơ ngác đơ người. Bình thường khi không có bất kỳ mối quan hệ ngoại giao nào, các quốc gia thường thấy bị đe dọa và cầm chừng trước bất kỳ lực lượng vũ trang nào đến từ những đất nước khác có ý định tiếp cận họ. Cho nên nếu bên kia kịch liệt phản đối âu cũng là lẽ thường tình, thế nhưng vị quốc vương này lại có ý rằng “Hãy cho ta thấy sức mạnh của các ngươi đi!” Không chỉ vậy, họ còn muốn chứng kiến ngay ngoài bờ biển của thành phố Amanoki, vốn là thủ đô của họ nữa chứ! “Lẽ nào vì đây là thế giới khác? Lẽ nào vì họ là một đất nước toàn những chiến binh? Hay phải chăng đây là lẽ thường ở thế giới này ư?” Những suy nghĩ ngớ ngẩn này cũng được ghi lại trong báo cáo gửi về Nhật Bản.
Một vài ngày sau, một đội tàu hộ tống được cử đến Fenn vừa nhằm mục mục đích phô trương sức mạnh và cũng vừa là một cuộc diễn tập.
Vương quốc Fenn, không phận thủ đô Amanoki
Đại úy Susanoo, một phi binh điều khiển phong long, đang bay trên bầu trời thủ đô của nước láng giềng, Vương quốc Fenn. Hôm nay sẽ diễn ra Lễ hội Quân sự tại Fenn mà năm năm sẽ được tổ chức một lần, và Gahara đã cử ba phi binh điều khiển phong long bay trên bầu trời như một biểu tượng của sự thiện chí.
Ở Lễ hội Quân sự thường có một lượng lớn các quân nhân từ nhiều quốc gia nằm ngoài khu vực văn minh tập trung lại tranh tài với nhau cũng như trình diễn trưng bày vật phẩm đến từ mỗi nước. Đây là cách mỗi quốc gia thể hiện sức mạnh quân sự của mình cũng như là cách để tuyên bố với các quốc gia khác rằng họ luôn trong trạng thái sẵn sàng chiến đấu. Họ cũng mời những quốc gia nằm trong khu vực văn minh, nhưng chưa từng có ai đến cả, và họ thường đáp lại rằng “Chúng tôi không có hứng thú với lễ hội của bọn mọi rợ” hay “Chẳng cần thiết phải thể hiện sức mạnh tuyệt đối của chúng ta làm gì”.
Susanno nhìn xuống lễ hội bên dưới. Anh nhìn thấy tám con tàu khổng lồ màu xám và một chiếc nhỏ hơn được sơn màu trắng. Một trong những con tàu xám còn lớn đến nỗi anh cho rằng có thể điều khiển cộng sự rồng của mình hạ cánh được lên ấy vô tư. Chúng có vẻ như đến từ đất nước mới nổi ở phía đông, Nhật Bản.
“Trông sáng chói thật đấy”, chú rồng phong long cộng sự của anh thốt lên như thế.
“Đúng thật, hôm nay trời chói chang quá.”
Mặt trời đang bung tỏa ánh nắng chói lóa, hôm ấy là một ngày trời quang mây.
“Không, ta không muốn nói chuyện đó. Không phải mặt trời. Cái con thuyền xám dưới chúng ta đang phát ra đủ các loại tia sáng kìa.”
“Ánh sáng, từ con tàu đó sao? Tôi có thấy gì đâu…”
“Xì… con người không thể nhìn thấy được đâu. Giống loài chúng ta giao tiếp với đồng loại ở khoảng cách xa nhờ vào sử dụng thứ ánh sáng đó, nhưng đối với con người lại là vô hình. Để kiểm tra xem thứ gì đang bay cũng là hoàn toàn có thể dựa vào nó luôn. Thứ ánh sáng này giống như vậy đấy.”
“Ngài có thể nhận ra ngay nếu có rồng bay trên bầu trời à? Từ bao xa vậy?”
“Cũng tùy thuộc vào từng cá nhân. Ta đây có thể xác định được xa nhất là một trăm hai mươi cây số. Ánh sáng từ con tàu kia thì mạnh hơn rất nhiều khả năng ta đây có thể tạo được. Ánh sáng từ nó cũng được tập trung với cường độ mạnh hơn hẳn.”
Có lẽ nào…
“Không thể nào! Không lẽ con tàu đó có thể liên lạc với một con tàu khác đứng cách rất xa mà không cần ma thuật, và họ cũng có thể áp dụng chính phương thức đó để xác định những con rồng bay nằm ngoài tầm nhìn ư?!”
“Cả tám con tàu bên dưới đều như vậy đấy…”
“Nhật Bản… quả là một đất nước tuyệt vời…”
Đây là cuộc nói chuyện của họ khi đang bay lượn trên không trung.
Lực Lượng Phòng Vệ Hàng Hải Nhật Bản, tàu khu trục [tên lửa dẫn đường] Myoukou
“Không thể tin nổi…”
“Nhưng mà, chắc chắn là thật rồi.”
Bay cao phía trên họ, thứ sinh vật được gọi là phong long đang phát ra những luồng sóng điện từ tương tự như sóng vô tuyến. Nếu chúng được coi là một loại tàu bay, thì năng lượng tỏa ra là rất mạnh. Họ vừa phát hiện ra được một vật thể bay có thể phát sóng radar đến từ một đất nước nằm ngoài vùng văn minh. Nói cách khác, những nền văn minh tiên tiến có lẽ đã sản xuất hàng loạt các loại radar quân sự từ lâu rồi.
Thông tin mới này sẽ khởi đầu lại sự phát triển rầm rộ của những chương trình nghiên cứu công nghệ tàng hình vốn đã đóng băng kể từ sau cái ngày đất nước bị dịch chuyển.