"Hoan nghênh ngài đã đến, anh hùng-sa... Gaa~fu!"
Khi vừa mở mắt ra, tôi liền chứng kiến người mình căm ghét nhất đang đứng ở trước mặt, theo bản năng tôi vung ra một đấm.
Nắm đấm thuận thế rơi vào ngực của đối phương, mái tóc màu bạch kim của công chúa Aleisia Aurelia lung lay rồi lảo đảo lui vài bước về phía sau, đau đớn khom lưng ngồi xổm xuống đất.
Thực ra tôi muốn nhắm vào mặt của ả, nhưng bởi vì đang ngồi dưới đất cho nên nắm đấm không được như ý muốn, cộng thêm tư thế không được tốt, bởi vậy mà một đòn này trở nên có chút gà mờ.
" " C-công chúa điện hạ !! " "
Không kịp phản ứng với tình huống đột nhiên xuất hiện, những kỵ sĩ xung quanh ngây người một lúc mới rối rít tiến đến bên người công chúa. Trong đó còn có mấy người vội vàng niệm phép chữa trị cấp thấp, một luồng ánh sáng nhàn nhạt ôm trọn lấy công chúa.
Tôi nhìn cảnh tượng trước mắt mà trong lòng tràn đầy nghi hoặc.
Dù cho tôi không có sử dụng vũ khí, hơn nữa còn chưa tụ lực hoặc cường hóa mà tung ra một đòn đánh không hoàn hảo, nhưng đối phương cũng không có sử dụng ma pháp cường hóa, chúc phúc hoặc đeo trang bị bảo vệ, thế mà chỉ chịu có một chút tổn thương như thế, thật sự làm tôi nghĩ không ra.
Theo một cái nghi vấn hiện ra, tôi lại càng thêm nghi ngờ về tình huống trước mắt.
"Hm~? Chuyện gì đã xảy ra? Là đang nằm mơ sao? Hay đây là đèn kéo quân trước khi chết?"
Hẳn là tôi đã chết, nhưng cúi đầu nhìn lại, thân thể lại không có chút bất thường nào.
Vốn nên cắm ở ngực 『 Diệt Undead Bảo Kiếm 』đã biến mất, thậm chí bộ quần áo cũ trên người cũng không còn, thay vào đó là bộ đồng phục màu đen tôi đã mặc vào bốn năm trước, khi tôi lần đầu tiên đặt chân đến thế giới này.
Cũng chính bộ đồng phục cao trung của tôi--Ukei Kaito.
"Tên khốn, ngươi nghĩ mình đang làm gì hả !!"
"Cho dù ngươi là anh hùng, cũng không nên ra tay tổn thương công chúa !!"
Các kỵ sĩ không có trực tiếp xông lên mà là rút kiếm ra chĩa vào tôi. Bọn chúng tràn ngập địch ý, mở miệng đe dọa nhưng không có sát khí, nếu muốn đối phó với tôi lúc còn chưa trải qua chiến trường kết quả rất khó nói, nhưng bây giờ tôi không coi phần địch ý này ra gì.
Tôi không để ý tới bọn chúng, việc quang trọng bây giờ chính là làm rõ tình huống hiện tại.
Tôi nhìn quanh bốn phía, xem ra nơi này tựa hồ là phòng triệu hồi trong Vương Đô.
Chỉ mới nãy thôi, tôi hẳn là đang ở phần cuối chưa được khám phá của Ryuudouden, nơi sâu nhất nghĩa địa rồng mới đúng.
Khoảng cách ngắn nhất giữa hai nơi này cách nhau ít nhất cũng mười ngàn km, cho dù sử dụng ma pháp dịch chuyển, cũng cần thực hiện ít nhất mười lần dịch chuyển đường dài. Mà ngay cả ma vương người có số lượng ma lực khổng lồ cũng không có khả năng lập tức tới được nơi này.
... Xem ra, cái này chỉ sợ là đèn kéo quân trước khi chết rồi. Không đúng, không chỉ tái hiện lại thể nghiệm, tôi còn có thể không nhanh không chậm mà suy nghĩ, có lẽ không phải là đèn kéo quân.
Nếu như là nằm mơ, thì cảm xúc khi vung nắm đấm cùng địch ý xung quanh không khỏi quá mức chân thật. Nhưng nếu không phải nằm mơ cũng không phải đèn kéo quân, tôi thật sự không nghĩ ra được bất kỳ lý do nào để có thể giải thích cho tình huống hiện tại.
"Này, ngươi có nghe thấy gì không!!"
"Không."
"Cái gì !? Tên khốn ngươi !!"
Tôi thuận miệng qua loa với tên kỵ sĩ đang lải nhải với mình, cử chỉ này tựa hồ làm tổn thương lòng tự trọng rẻ tiền của hắn, địch ý phát ra đã biến chất, thanh kiếm chĩa về phía tôi mang theo sát khí chân chính.
Chỉ trong nháy mắt, suy nghĩ của tôi bởi vì phần sát khí yếu ớt mà có hơi do dự, nhưng thân thể đã phản bội lại suy nghĩ, trước tiên làm ra phản ứng.
"Eh? Guha!?"
Tôi dẫm lên chân đang bước lên phía trước của đối phương, lại thuận theo trọng lượng của thân thể lấy khuỷu tay đánh mạnh về phía cổ họng của hắn. Cái này là động tác liên tiếp, toàn lực công kích không chút nương tay.
Tôi được triệu hồi đến nơi này làm anh hùng suốt ba năm.
Một năm tiếp theo, sau khi đánh bại ma vương và mất đi tác dụng, tôi bị cả thế giới đuổi giết vì lý do dùng tế phẩm sống để hồi phục sau chiến tranh.
Nếu như lúc cảm nhận được sát khí mà do dự không phát động công kích chí mạng, chỉ sợ tôi đây đã không cách nào sống lâu được như thế.
Đối mặt với tình huống bất ngờ, các kỵ sĩ lại lần nữa kinh ngạc mà ngây người tại chỗ. Mà cái tên xui xẻo lọt vào công kích bị va vào vách tường kia, yết hầu bị thương nặng, miệng sùi bọt mép, nửa người dưới cũng không cách nào kiềm chế được chậm rãi chảy ra thứ bẩn thỉu trên đất.
"Ah? Phần đầu không bị đoạn mất à. Cổ đã trải qua tinh linh cường hóa sao? Không đúng, ta không cảm nhận được nguồn ma lực như thế. Mà, thân thể sao lại nặng nề thế này? Hmm~?"
Trong căn phòng lặng ngắt như tờ, chỉ có mỗi âm thanh của tôi đang vang vọng.
Tôi cảm giác tên kia chẳng qua là một kỵ sĩ bình thường, không phải đặc biệt mạnh mẽ hoặc tinh thông tài nghệ; tuy tôi không sử dụng vũ khí, nhưng mà chỉ tạo nên một chút tổn thương như thế thì đúng là quá tệ.
Đáng lẽ ra từ cổ trở lên phải bị biến dạng, nhưng thực tế công kích của tôi không có đạt đến hiệu quả như vậy.
"L-Lauren!?"
Vài giây trôi qua, những kỵ sĩ còn lại mới thoát khỏi trạng thái hóa đá, hốt hoảng tập trung lại bên người tên kỵ sĩ bị thương, cố gắng niệm phép chữa trị, có lẽ là đã nhận ra làm như thế chỉ sợ không kịp, chúng còn lấy ra trung cấp potion bôi lên vết thương.
"Xin, xin hỏi ngài có điều gì bất mãn vậy, anh hùng-sa-ma..."
Công chúa tựa hồ đã hồi phục lại như cũ, lấy khuôn mặt tái mét nơm nớp lo sợ mở miệng hỏi. Nghe vậy, tôi không tự chủ được mà phát ra uy thế tràn ngập sát khí, để cho tất cả mọi người lập tức không thể động đậy.
"Mày hỏi mà không biết nhục hả, Aleisia, thật không hổ là công chúa điện hạ. Tao có cái gì bất mãn, còn cần phải hỏi ư? Âm thanh, ánh mắt, khuôn mặt, thái độ tất cả mọi thứ thuộc về mày đều đáng kinh tởm. Chỉ cần nghe được hai chữ anh hùng từ trong miệng mày phát ra, cũng làm tao thấy mắc ói."
Những kỵ sĩ cảm nhận được mối nguy hiểm từ trong áp lực mà tôi phát ra, chúng ra sức đem cơ thể không ngừng run rẩy, biến đổi đội hình ý đồ bảo hộ công chúa, nhưng làm như thế đối với tôi mà nói không có một chút ý nghĩa nào.
Bởi vì ở đây không có bất kỳ người nào có thể xem thấu hành động của tôi.
"Gyaaa, guh, ugh!"
Tôi di động thân thể nặng nề một cách khó hiểu, vượt qua vòng vây của những kỵ sĩ, một tay bắt lấy yết hầu của công chúa rồi xách lên, đem ả đặt lên trên vách tường.
"Mày tự tiện đem người vô tội xem như tế phẩm triệu hồi anh hùng, áp đặt danh hiệu anh hùng lên người tao, sau khi đánh bại ma vương, lại để tao lưng đeo tất cả tội danh, rồi cao giọng cười mà phản bội tao."
"Ngài, ngài đang nói cái gì, kuh, ugh!"
Dù cho ả có giả vờ không biết, nhưng mà tôi tuyệt đối không thể nào quên được.
Sau khi tôi đánh bại ma vương, toàn bộ thế giới liền triệt để thay đổi.
Thánh nữ cho rằng tôi là kẻ thù của thế giới, vương quốc cũng bày tỏ tán đồng, lại đem tất cả những việc bẩn thỉu đã làm trong bóng tối tất cả đổ lên trên người tôi.
Những đồng đội ngày xưa đã từng kề vai chiến đấu, vốn tưởng đã lập nên tình cảm sâu sắc, ấy vậy mà toàn bộ đều tham gia vào đội ngũ đuổi bắt tôi.
Tôi không chút nghi ngờ trợ giúp những người đã cầu cứu mình, tôi tin tưởng cảnh tượng trước mắt cùng những gì họ nói, nhưng mà cuối cùng những người đó lại quay sang chửi rủa, nhục mạ, nhổ nước bọt về phía tôi.
Công chúa cũng là một trong những người đó. Sau khi đánh bại ma vương, hầu như toàn thế giới đều trở thành kẻ địch, tôi không cách nào phân biệt được ai mới là địch ai mới là bạn. Lúc này, công chúa giả vờ làm đồng minh để tiếp cận tôi, nguyện ý tìm một nơi giúp tôi ẩn náo.
Tôi, người với cuộc sống trốn chạy cùng hoàn cảnh biến hóa nhanh chóng, đã mệt mỏi không chịu nổi, dễ dàng tin tưởng vào lời của ả, tiếp theo, ả cười vô tình mà phản bội tôi.
Ả dùng đá dịch chuyển dẫn tôi tiến vào căn phòng cạm bẫy trong mê cung chỉ có thể dịch chuyển vào nhưng không thể dịch chuyển ra. Làm cho tôi thật vất vả mới có thể chạy thoát, thân lại chịu trọng thương cần phải hao tốn rất nhiều thời gian để trị liệu.
"À, vào thời điểm mày giả vờ làm đồng minh, hãm hại tao cũng đã nói: 『 Ta không có phản bội ngươi nha, bởi vì ngay từ đầu ta đã không phải là đồng minh của ngươi. 』Còn nữa, mày không xem người thế giới khác là nhân loại bình thường phải không?"
"Thật ra, ngài, đang nói cái gì..."
Thật coi tôi là thằng ngu sao, à mà lúc trước tôi đúng là ngu thiệt.
Nếu tôi có thể bỏ qua cái gọi là tín nhiệm trong miệng của ả, tỉnh táo quan sát, ôm chặt lấy hoài nghi, có lẽ tôi có thể phát giác được địch ý mà ả che giấu khi tình hình trở nên không cách nào cứu vãn.
Tựa như hiện tại, mặc dù bởi vì hỗn loạn cùng đau đớn mà cảm thấy hoảng sợ, nhưng tôi có thể cảm nhận được rõ ràng ác ý ả đang che giấu.
Những cử động, ánh mắt, hô hấp, biểu lộ biến hóa.
Những thứ đó vốn được dùng để dự đoán tâm tư cùng hành động của đối thủ trong lúc chiến đấu, nhưng bây giờ nó truyền đạt lại rõ ràng ác ý khó mà che giấu.
"Ha, nhặt liêm sỉ đi em ơi. Tuy tao không biết đây là tình huống gì, chỉ là vô luận là cảnh trong mơ hay là đèn kéo quân đều như nhau, chuyện phiền phức lát nữa rồi nói sau."
Ah ah... Tôi không kìm lòng được mà phát ra âm thanh.
"Không biết đoạn thời gian ban thưởng này có thể tiếp tục được bao lâu, thôi cũng nên hoàn thành thật tốt lời thề của mình rồi."
Bên trong thanh âm của tôi tràn đầy hưng phấn, biểu lộ cũng bởi vì vui sướng mà trở nên vặn vẹo, trái tim đang nhảy lên mãnh liệt hầu như làm lồng ngực cảm thấy đau đớn, tôi vặn cánh tay.
"Aghh... Ughh..."
Lúc này, tôi cảm nhận được ác ý trên người công chúa cấp tốc suy yếu.
Tôi buông cánh tay đang bóp cổ ả ra, ả đặt mông ngã trên mặt đất, trừng mắt nhìn chòng chọc vào tôi trong cặp mắt tràn đầy sợ hãi. Mà phản chiếu trong hai con người của ả, cũng chính là tôi, biểu lộ quả thực vô cùng vặn vẹo.
Có điều, như vậy là tốt rồi, như vậy rất tốt.
Tôi vẫn luôn muốn sống một cuộc sống vui vẻ hạnh phúc, ở nơi đó, trở thành anh hùng quả thực quá mức dễ dàng.
Kết quả tôi bị phản bội, trở thành kẻ địch của toàn thế giới, thật đúng là một trò cười.
Tôi đã không cách nào hồn nhiên được như thế nữa, cái tôi ngây thơ đơn thuần đã sớm bị phá hư hầu như không còn.
Tôi đã phát thề, phải báo thù cái thế giới này.
Đối mặt với kẻ địch, mặt tôi chắc hẳn tràn đầy dục vọng điên cuồng.
"Xin, xin ngài hãy giúp, giúp với..."
"Không thể nào. Tao sẽ dùng hết khả năng để tra tấn mày, Aleisia à."
"Gyaaaahhhh!!"
Trái, phải, trái, phải, tôi không ngừng đánh vào mặt của Aleisia, làm cho ả cảm nhận được đau đớn lớn nhất trong tình trạng còn ý thức.
"Ngươi, aghh!?"
"Ughh!?"
"Xem này! Xem này! Xem này!! Công chúa điện hạ đáng kính của bọn mày đang bị chà đạp, vậy mà bọn mày chỉ có thể làm được như thế thôi à! Hả!?"
Những kỵ sĩ vốn bởi vì khủng bố không cách nào nhúc nhích, lại thêm công chúa bị bắt mà không dám hành động thiếu suy nghĩ, mắt thấy công chúa bị tổn thương thì vội vã xông lên. Nhưng mà chỉ là năm, sáu tên kỵ sĩ vây quanh, với tôi mà nói căn bản không để vào trong mắt.
Tôi lấy cùi chỏ đánh mạnh vào các khớp xương để bọn chúng mất đi trọng tâm, lại bị đè trên mặt đất trong đau đớn, tôi đập vụn xương của chúng, chọc nát mắt của chúng, móc xuống lỗ tai của chúng, xé rách mũi của chúng.
"A ha ha ha ha ha!!"
Chẳng biết vì sao thân thể của tôi có chút nặng nề, nhưng tôi không có sử dụng Tâm Kiếm.
Sử dụng kiếm lập tức cướp đi tánh mạng của bọn chúng quả thực quá mức lãng phí, mục đích của tôi không chỉ là giết bọn chúng mà thôi.
Tôi muốn báo thù.
Tôi muốn bọn chúng cảm nhận nỗi thống khổ.
Chỉ khi nào tôi chậm rãi tra tấn bọn chúng xong xuôi, lúc đó mới có thể tiễn bọn chúng lên đường.
Không làm như thế, thì khó có thể làm cho nỗi thống khổ cùng thù hận trong lòng tôi yên tĩnh.
"A ha ha ha ha ha ha ha ha ha, ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha! !"
Nghe được bọn chúng kêu rên trong sợ hãi và đau đớn, âm thanh tuyệt vời làm cho tôi hưng phấn không thôi.
Tiếng kêu thảm thiết vang lên không dứt bên tai. Tôi để cho bọn chúng trọng thương nhưng lại không nguy hiểm đến tính mạng, mặc dù một số gần như hôn mê cũng sẽ tỉnh táo bởi cơn đau mãnh liệt.
Nơi này là địa ngục của lũ kỵ sĩ, cũng là địa ngục của ả công chúa.
Nhưng đối với tôi, nơi này chính là thiên đường của những giấc mơ.
Tiếng cười của tôi không cách nào dừng được.
Bọn chúng cũng liên tục kêu rên thảm thiết, gào khóc không ngừng.
"A a... ahh.... Ughhh, arghh...."
"Hiii... guh, fuuh...."
Cả căn phòng không có tiếng nói, chỉ còn lại rên rỉ. Cho đến khi bọn chúng không làm ra phản ứng vừa lòng dù tôi có tra tấn kiểu gì nữa, tôi mới tạm thời dừng tay lại.
Aleisia công chúa điện hạ suy sụp ngồi trên mặt đất, khuôn mặt méo mó sưng lên cơ hồ không cách nào nhận diện, các đốt ngón tay toàn bộ cong về hướng ngược lại, ả bởi vì không chịu được đau đớn mà ánh mắt trống rỗng, miệng sùi bọt mép.
"Như vậy, nói trở lại, tình huống hiện tại rốt cuộc là gì đây?"
Cho dù dục vọng báo thù của tôi cũng không bởi vì đạt được như thế mà biến mất, nhưng tiếp tục tra tấn đối thủ không còn phản ứng cũng không có ý nghĩa.
Vừa rồi thỏa thích phát tiết, tâm trạng đã có hơi chút bình tĩnh trở lại, tôi lặng lẽ lấy ra một Tâm Kiếm. Cố nén cảm xúc dùng Tâm Kiếm đâm chết Aleisia công chúa, tôi thi triển ma pháp trị liệu cho ả.
【 Thúy Lục Tinh Kiếm 】phát ra tia sáng nhàn nhạt sau khi hấp thụ một ít ma lực từ tay tôi, đây là một loại Tâm Kiếm hình thái đạt được bên trong Rừng Tinh Linh sau khi thỏa mãn điều kiện nhất định.
Thanh kiếm này lưỡi kiếm dài khoảng mười lăm cm, thân kiếm tựa như thủy tinh màu xanh nhạt, có công dụng trị liệu sau khi rót vào ma lực.
Muốn trị khỏi hẳn cần tốn một ít thời gian, vì thế trong khoảng thời gian này tôi muốn giải quyết những nghi vấn trong đầu.
"Thân thể trở nên nặng nề bất thường, mới đầu còn tưởng là ảo giác chứ, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?"
Tôi vừa rồi trong lúc đánh nhau có khá nhiều sơ hở, khả năng vật lý suy giảm đáng kể. Tại sao lại như thế? Tôi không khỏi suy tư về nguyên nhân trong đó.
"Ah, chẳng lẽ hiệu ứng nguyền rủa còn không có biến mất?"
Trước khi chết, thân thể của tôi bị 『 Diệt Undead Bảo Kiếm 』xuyên qua. Thanh kiếm kia có hiệu ứng giảm thuộc tính, mỗi lần gây ra sát thương đều có thể giảm thuộc tính cơ bản của đối thủ. Đó là thanh kiếm bí mật của giáo hội, lúc ấy bởi vì tôi đang trang bị Tâm kiếm nên không bị dính hiệu ứng nguyền rủa.
Kỹ năng thiên phú 『 Tâm Kiếm 』của tôi, sau khi thỏa mãn một số điều kiện nhất định sẽ có khả năng đạt được nhiều loại hình thái và trở thành vũ khí chuyên dụng.
Bốn năm luyện tập cũng không phải uổng phí, trong những Tâm Kiếm mà tôi sở hữu, có hình thái có thể giải quyết trạng thái dị thường. Bởi vậy, hiện tại tôi cần phải tìm thanh kiếm có công dụng như vậy.
"Mở bảng trạng thái."
Với lời thì thầm của tôi, một bảng điều khiển hơi mờ màu xanh da trời--bảng trạng thái hiện lên.
Bảng trạng thái là một thứ phi vật chất, phía trên ghi lại năng lực của người đã gọi ra nó; trừ khi sử dụng kỹ năng hệ giám định hoặc ma pháp, nếu không những người khác không thể nhìn thấy.
Tiếp theo, thông tin hiển thị trên đó tương đối khác thường.
"... Đây là có chuyện gì?"
Là hệ thống bị lỗi sao? Tôi lấy tay bóp trán, trước tiên hủy bỏ bảng trạng thái trước mắt, lắc đầu sau đó lại gọi ra lần nữa.
"Mở bảng trạng thái."
"... Đùa hả trời?"
Trên bảng trạng thái có rất nhiều nơi không thích hợp, tôi không khỏi phát ra nghi vấn.
Đầu tiên là tuổi.
Tôi đoán mình được triệu hồi đến thế giới này khoảng bốn năm trước, lúc ấy tôi đang là học sinh cao trung mười bảy tuổi, bởi vậy hiện tại có lẽ tôi đã hai mươi mốt tuổi.
Chẳng lẽ trong lúc vô tình tôi đã phát động một kỹ năng ẩn có thể làm trẻ lại?
Nhưng mà cái này không phải vấn đề lớn lao gì.
Kế tiếp là đẳng cấp.
Đầu tiên là đánh bại ma vương, sau đó vẫn còn tiếp tục chiến đấu, nên tôi có được một lượng kinh nghiệm tương đối khả quan, đẳng cấp đã sớm lớn hơn 300 gần 400. Trước khi bước vào hành trình thảo phạt ma vương, người được mệnh danh là kỵ sĩ đoàn trưởng mạnh nhất vương quốc có đẳng cấp là 121, lúc đánh bại ma vương cũng đã tăng lên 270, có thể thấy điểm kinh nghiệm đạt được trong đó là kinh khủng như thế nào.
Đẳng cấp tăng lên đương nhiên sẽ ảnh hưởng đến chỉ số trạng thái. Về phần đẳng cấp hạ thấp, ngoại trừ việc bỏ luyện tập lâu dài hoặc tuổi già sức yếu, còn lại hầu như chưa từng nghe nói qua, còn về việc hạ thấp một hơi hơn 300 cấp thì càng không thể tưởng tượng được. Nói thế nào chứ trên thế giới này, cấp 1 hầu như chỉ có ở trẻ con thôi. Khi tôi vừa đến thế giới này, cũng đã là cấp 3 rồi.
Mà trên bảng trạng thái, cấp của tôi rõ ràng hiển thị chỉ là 1, chỉ số của tôi cũng tụt xuống thảm hại.
Vấn đề cuối cùng là kỹ năng.
Không giống với kỹ năng thiên phú phụ thuộc vào tài năng cá nhân hoặc anh hùng tại các loại điều kiện chuyên biệt mới có thể đạt được, kỹ năng bình thường mặc dù có vấn đề về tương thích, nhưng bởi vì có quy tắc rõ ràng, nên chỉ cần tốn thời gian luyện tập chăm chỉ là có thể đạt được.
Kỹ năng bao hàm hai yếu tố: độ thuần thục cùng đẳng cấp, nếu tích lũy đủ độ thuần thục, tăng lên đẳng cấp, là có thể tận dụng tối đa các kỹ năng của mình.
Trên cơ bản, phải qua trải qua luyện tập lặp đi lặp lại nhiều lần mới có thể tăng trưởng, nói cách khác, chỉ cần cố gắng trả một cái giá nhất định là có thể đạt được thành quả của kỹ năng tương ứng, tôi chỉ có một cái kỹ năng 『 Đấm Thường 』.
"Thật, thật vô lý....『 Không Bộ 』!!"
Tuy công chúa tựa hồ còn chưa khôi phục ý thức, nhưng mà hầu hết tổn thương đều đã trị hết, bởi vậy tôi tạm dừng trị liệu, thu hồi Tâm Kiếm, tôi đạp vào mặt đất một cái sau đó lại dẫm lên chỗ ma lực vừa hình thành rồi nhảy lên không trung.
Đầu tiên tôi chọn kỹ năng『 Không Bộ 』. Đó là một kỹ năng khi nhảy vọt lên không trung, có thể dùng ma lực hình thành chỗ đứng tại bàn chân, thích hợp tiến hành không chiến.
Kỹ năng này đã từng tại chiến trường phát huy tác dụng, xác thực đã phát động thuận lợi, nhưng mà...
"Không thể nào...?"
Tôi không khỏi kinh ngạc bởi kỹ xảo vụng về của mình, số lượng ma lực tiêu hao cùng tốc độ thi triển đều khác xa nhận thức của tôi.
"Mở bảng trạng thái ! !"
Tôi mở ra bảng trạng thái, trên đó đã thêm vào 『 Không Bộ 』 cùng 『 Thao Tác Ma Lực』mà tôi vừa sử dụng lúc nãy.
Tôi không khỏi thở dài sau khi bấm vào chữ 『 Không Bộ 』trên bảng trạng thái.
"Haizz, quả nhiên..."
Bảng trạng thái trôi nổi trên không trung hiển thị như thế.
Nói cách khác, tôi vừa mới lấy được hai cái kỹ năng này một lần nữa.
Lượng lớn MP tiêu hao cũng đã nói lên rõ ràng việc này.
Như đã đề cập, nói đơn giản thì đẳng cấp kỹ năng là mức độ mà kỹ năng có thể vận dụng một cách thuần thục.
Mỗi lần thành công phát động kỹ năng là có thể tăng lên độ thuần thục; khi đẳng cấp kỹ năng càng cao, thì càng có thể vận dụng một cách linh hoạt. Chỉ cần tiến hành luyện tập là được.
Lấy『 Không Bộ 』mà nói, khi đẳng cấp tăng lên thì có thể hạn chế ma lực tiêu hao, cũng rút ngắn thời gian phát động.
Lại nói tiếp kỹ năng Lv1 thực sự không khác gì rác rưởi. Bởi vì tiêu hao ma lực quá nhiều, trên thực chiến không lên được tác dụng.
Tôi tạm thời xác nhận các kỹ năng khác, quả nhiên đều chỉ là Lv1.
"Hiệu ứng nguyền rủa... Chắc hẳn là không phải. Nếu nguyền rủa có hiệu quả mạnh như thế, thì căn bản không cần chiến đấu, mình sớm đã bị chơi chết rồi."
Trên thực tế, trước khi tỉnh dậy ở đây, nếu tôi nhớ không lầm thì không chỉ là 『 Không Bộ 』 cùng 『 Thao Tác Ma Lực』, những kỹ năng cao cấp khác của tôi đều đã đạt đến trình độ có thể vận dụng một cách tự nhiên, bởi vì thế tôi mới có thể chiến đấu một mình hơn một năm.
Nếu bảo kiếm có hiệu ứng nguyền rủa loại bỏ đẳng cấp cùng kỹ năng, cơ bản không cần dựa vào anh hùng, cũng có thể nháy mắt chém chết ma vương... Có lẽ không thể nhanh như thế, nhưng nếu muốn đánh bại ma vương mà nói rất dễ dàng.
"Sau khi bị giết... Không, nếu như bây giờ còn sống chứng tỏ lúc ấy mình không có chết. Như vậy trong khoảng thời gian mất ý thức mình đã bị dính một loại trạng thái dị thường ư?"
Trên bảng trạng thái hiển thị trạng thái tốt, nhưng mà cái này có rất nhiều lỗ hổng, nhiều lắm chỉ có thể dùng để tham khảo.
Dù sao trạng thái dị thường tệ hại nhất chính là ngay cả bảng trạng thái cũng có thể sửa chữa.
Bởi vậy muốn kiểm tra mình có bị dính trạng thái dị thường hay không, cần phải sử dụng Tâm Kiếm có thể giám định bảng trạng thái, xem trạng thái chi tiết mới được.
Nếu như đây là một loại trạng thái dị thường mới, nhất định phải xác nhận hiệu quả chi tiết, cần phải có điều kiện quan trọng nào mới có thể giải trừ.
"Đã như vậy, giám định, giám...định?"
Khi vừa chuẩn bị phát động Tâm Kiếm có năng lực giám định bảng trạng thái, tôi không khỏi dừng lại động tác.
"Làm, làm sao có thể..."
Dự cảm bất thường làm khuôn mặt tôi run rẩy, tôi do dự bấm vào biểu tượng『▽』bên cạnh Tâm Kiếm.
Trên đó cho thấy tên của rất nhiều Tâm Kiếm đã làm bạn với tôi vượt qua biết bao gian khổ.
Nhưng mà, hầu hết tên của những Tâm Kiếm này đều hiện lên màu xám nhạt, bên cạnh còn có một ký hiệu ổ khóa. Khi tôi bấm vào cái ổ khóa, thì nó hiện thị tên cùng với kinh nghiệm cần thiết để giải phóng Tâm Kiếm đó.
"Đùa phải không...?"
Tôi thử phát động vài Tâm Kiếm có tên màu xám nhưng không làm được.
Xem ra, tôi chỉ có thể phát động Tâm Kiếm có tên màu trắng.
Tôi không khỏi lần nữa xoa trán, cảm thấy kinh ngạc không thôi. Tình huống trước mắt đã đi quá xa so với dự liệu của tôi, một cảm giác không thể nói rõ là lo lắng hay bất an khuấy động trái tim tôi, vì thế tôi một cước đá bay ả công chúa vừa mới tỉnh lại giả bộ hôn mê, còn lặng lẽ niệm thầm thần chú, dùng để phát tiết phiền muộn trong lòng.
"Gyaaaaa!?"
"Mày thật là thích đánh lén đấy, Aleisia à! Mày nghĩ tại sao tao lại trị thương cho mày hả? Trước khi thỏa mãn tao sẽ không dễ dàng để mày đi chết đâu!"
Hình như ả công chúa đang niệm thần chú hỏa ma pháp cấp thấp. Hỏa cầu trong trạng thái không hoàn chỉnh phát nổ trong ngay trong miệng, vừa nghĩ tới hiện tại trong miệng của ả hẳn là vô cùng thê thảm, tâm trạng của tôi cũng hơi tốt hơn một xíu.
Ngoài tự sát ra, trong lòng tôi hy vọng ả tốt nhất nên dùng mọi loại biện pháp để phản kháng. Nghiền nát hy vọng của ả, nhìn ả tự mình đi đến kết thúc, thật sự là rất thú vị, làm cho người ta phấn khích vô cùng.
Nhìn thấy bộ dáng thảm hại của ả khi tự làm tự chịu, nội tâm tôi sướng không gì bằng. Mà ngay lúc này, tôi đột nhiên phát hiện ở góc trên cùng bên trái của bảng trạng thái xuất hiện ký hiệu phong thư lạ lẫm.
Tôi chưa bao giờ nhìn thấy ký hiệu như thế, không biết nó có tác dụng gì.
"Hm~ nên làm thế nào đây?"
"Ggh... ugh ọeee..."
Tôi một bên suy nghĩ, một bên dùng sức dẫm lên bụng cô nàng công chúa đang trừng mắt với tôi, tận hưởng bộ dáng bi thảm cùng tiếng kêu rên của công chúa Aleisia.
Qua một hồi lâu, cuối cùng tôi cũng miễn cưỡng khôi phục khỏi cú sốc không thể phát động hầu như toàn bộ Tâm Kiếm, tôi chậm rãi dùng ngón tay phải bấm vào ký hiệu hình phong thư kia.
Khi đọc được bức này, chứng tỏ ngươi đã chết khi còn trẻ tuổi.
Không, đây không phải là nói đùa đâu.
Tuy không rõ ngươi đã chết như thế nào, nhưng ngươi thực sự đã chết qua một lần.
Nói chính xác, là lúc HP trở về 0, trải qua một lần tử vong, sau đó quay trở lại lúc ngươi vừa mới được chuyển đến thế giới này.
Từ trước đến nay cái ngươi đã thể nghiệm được gọi là 【 Chế Độ Hướng Dẫn 】.
Khi một người bị dịch chuyển đến thế giới khác, lúc xuyên qua thế giới, thông qua trường lực, sẽ nhận được năng lực của thế giới khác, cũng được xưng là 『 dị năng 』ở Trái Đất.
Dị năng nhận được phần lớn đều sẽ mạnh hơn so với năng lực vốn có của dân bản xứ. Nhưng mà, cũng giống như ngươi, phần lớn người mặc kệ có được năng lực như thế nào, đều sẽ rất nhanh mà tử vong.
Thật sự, thoáng cái là đã chết mất.
Thân làm Thần Trái Đất, ta lại không biết người nào trong số các ngươi sẽ bị dịch chuyển đến thế giới khác, cũng không cách nào ra tay can thiệp. Nhưng mà, vô luận trước đó đã dặn dò các ngươi phải cẩn thận sinh tồn bao nhiêu lần, người chân chính có thể thích ứng được thường thức cùng nguyên tắc của thế giới khác đã ít lại càng ít.
Bởi vậy, ta từ bỏ giải thích đối với những người được triệu hồi ở Trái Đất .
Trái lại, ta lợi dụng tài nguyên hệ thống để các ngươi mang theo【 Chế Độ Hướng Dẫn 】.
Ta hiểu được các ngươi sẽ khổ cực như thế nào khi bị chuyển đến thế giới khác mà không có lời giải thích, nhưng tai nghe không bằng mắt thấy, 【 Chế Độ Hướng Dẫn 】chính là lễ vật cuối cùng mà ta-Thần Trái Đất có thể đưa cho các ngươi.
Sau khi bị dịch chuyển, nếu HP trở về 0 trong khi thiên mệnh vẫn còn chưa hết, cũng xác định là đã tử vong, thời gian sẽ tự động hồi tưởng lại lúc ngươi vừa mới đặt chân đến thế giới khác.
Điểm kinh nghiệm và kỹ năng đã thu được từ trước đến nay, sau khi khấu trừ điểm kinh nghiệm tương ứng với thời gian thể nghiệm, còn lại đều có thể kế thừa.
Nói ngắn gọn, chính là 『 Restart Game + 』.
Tuy không cách nào lập tức tăng lên tố chất, cũng không cách nào lập tức biểu hiện tốt đẹp, nếu không làm những cố gắng giống nhau sẽ lập tức tử vong, nhưng mà ít nhất ngươi có thể hiểu được nỗi đau do tử vong mang lại cùng ý nghĩ "Tử vong thật dễ dàng" . Thân làm Thần Trái Đất, ta đây đã là tận lực.
Các yếu tố liên quan đến ma lực của người đến từ Trái Đất vô cùng yếu kém, tố chất thân thể cũng tương đối có hạn, nói trắng là chính là cá cơm. Lấy phẩm chất cơ bản mà nói, ở thế giới khác cũng không có bất đồng quá lớn. Mặc dù đã lấy được 『 dị năng』vượt trội, nhiều lắm cũng chỉ ở trình độ đủ làm thịt slime; nhưng nếu không có dị năng, cho dù là cao thủ võ đạo, tại thế giới khác cũng chỉ bằng với sức mạnh của một dân làng bình thường.
Bởi vậy, nếu như muốn sống sót thật tốt, nhất định phải tìm được phương pháp, siêng năng luyện tập.
So với Trái Đất, đa số thế giới khác đều tràn đầy nguy hiểm.
Thân là Thần lại bất lực, thật sự vô cùng xin lỗi. Chúc ngươi sống sót thật vui vẻ và hạnh phúc.
Nữ Thần.
"Thì ra là thế, 『 Restart Game + 』à."
Sau khi bấm vào ký hiệu phong thư, thật sự đúng là bay ra một đống chữ viết giống như một lá thư.
Trên đó viết rất nhiều tin tức làm cho người ta quan tâm, nhưng mà xem ra Thần thực sự tồn tại, cũng như đẳng cấp, thế giới nguyên bản, Trái Đất, v.v....
Trẩu tre Trái Đất nhận được cheat nhưng chưa quẩy được bao lâu liền đi ăn cám. Bởi vậy Thần Trái Đất mới vì những người như thế mà thiết lập phương pháp "Trải nghiệm tại chỗ, dù sao vẫn còn có lần thứ hai"-- nói ngắn gọn chính là như thế.
Vì thế tôi thực sự đã sống lại, mà bức thư này cũng đã giải thích rất nhiều nghi vấn trong lòng tôi.
Cấp của tôi đột nhiên giảm mạnh, nguyên nhân là bởi tôi sống rất lâu.
...Bất kể nói thế nào.
"Haaaa--"
Aa, thật sự trong lòng tôi tràn đầy cảm kích.
Bởi vì như thế, tôi mới có thể triệt để thi hành lời thề lúc trước.
"Ku-ha ha ha ha ha ha ha!!"
Tôi không dừng được cười, cũng không muốn dừng.
Tôi tuyệt đối không ngờ rằng còn có lần thứ hai.
Khi đó nỗi căm hận cùng trái tim tha thiết báo thù của tôi tuyệt đối không giả.
Theo cảm giác chân thực dần dần tăng vọt, một cảm giác sung sướng không cách nào kiềm chế chạy dọc toàn thân tôi.
Đây không phải cảnh trong mơ, cũng không có thời gian hạn chế, tôi có thể thỏa thích báo thù, cuối cùng là giết sạch tất cả bọn chúng.
Sau khi cất tiếng cười to, tôi bắt đầu bình tĩnh suy nghĩ.
Kế tiếp nên làm như thế nào? Bước đầu tiên nên bắt đầu từ đâu?
Có mấy người tôi hận không thể lập tức đem bọn chúng chém thành tám khối.
Kẻ thù như thế, bên dưới chân tôi có một cái.
Miệng bị ngọn lửa thiêu cháy, thân thể bị chà đạp vô tình, bộ lễ phục trên người cũng rách rưới dơ bẩn không chịu nổi.
Cuối cùng ả công chúa cũng đã hiểu vô luận là thuận theo hay phản kháng kết quả đều như nhau, giờ phút này ả đang căm hận trừng mắt về phía tôi.
Không sai, chính là như vậy. Tôi muốn báo thù chính là những người như thế.
Nếu chỉ vì xúc động mà cướp đi tính mạng của bọn chúng, tôi có thể đơn giản hoàn thành.
Nếu như cấp của tôi giảm xuống, cấp của bọn người kia hẳn là cũng giảm xuống.
Tôi còn có tri thức cùng kinh nghiệm đạt được trong chế độ hướng dẫn, cho dù đã không còn kỹ năng, nhưng kỹ thuật điều khiển cơ thể chắc hẳn sẽ không biến mất.
Dựa vào tôi bây giờ chỉ có thể vận dụng mấy thanh Tâm Kiếm, nhưng cũng có được sức mạnh tiếp cận cấp 50, nếu muốn đối phó với bọn kỵ sĩ nghiệp dư đang rên rỉ đau đớn xung quanh, tôi một đánh mười cũng không có vấn đề gì. Nếu ẩn nấp một đoạn thời gian ngắn tăng lên đẳng cấp, chắc hẳn là có thể âm thầm giết chết những người kia, trước khi bọn chúng đi viễn chinh mà trở nên mạnh mẽ.
"Không được, cái này không thể được."
Một năm qua tôi đã ăn đủ tra tấn.
Trái tim vỡ vụn từng chút một, tan vỡ trong đau thương cùng tiếng kêu thảm thiết, từng mảnh tróc ra, cuối cùng ngưng kết thành một trái tim kiên quyết báo thù.
Thời gian càng trôi qua dục vọng báo thù càng thêm nóng bỏng, đã không thể thỏa mãn bằng cách giết chóc đơn thuần, tôi tuyệt đối sẽ không để bọn chúng chết một cách dễ dàng.
Ngay cả khi chứng kiến khuôn mặt của bọn chúng cũng đủ làm tôi cảm thấy buồn nôn, nhưng để bọn chúng chớp mắt liền chết thật sự là quá nhân từ.
Bởi vậy, tôi không thể giết chết ả bây giờ.
Không thể để ả cứ như vậy chấm dứt tính mạng.
Tôi giữ một quả đầu lạnh. Nếu như đã có thời gian vậy tôi cũng không cần gấp gáp làm chi.
Tôi muốn để ả trải qua tra tấn cùng giày vò, rồi chìm dần vào đầm lầy độc tràn đầy hối hận cùng đau đớn.
Tôi muốn ả thừa nhận càng nhiều, càng nhiều, càng nhiều tra tấn cùng thống khổ.
Như vậy mới có thể xem như chính thức báo thù.
"Haizz, bây giờ không thể giết mày được. Thiệt tình còn phải giúp mày trị liệu nữa, tao có không ít phương pháp để giết mày đây này."
Tôi không khỏi thở dài, cảm thấy tiếc nuối không thôi.
Làm cho ả duy trì tỉnh táo, lại để sâu ăn thịt chậm rãi gặm nhấm xung quanh thân thể; chôn hạt giống kí sinh trong cơ thể ả, để chủ kí sinh cùng một chỗ trưởng thành với hạt giống, làm cho ả mất đi tri giác chỉ còn lại năng lực suy nghĩ... Tôi nghĩ ra các loại thủ đoạn tra tấn.
Nhưng mà, những Tâm Kiếm có năng lực như thế đã bị phong ấn, bây giờ không thể thực hiện được.
Tóm lại, cái tôi cần chính là thời gian.
Tôi muốn chuẩn bị một kế hoạch trả thù hoàn hảo nhất. Đương nhiên, đoạn thời gian chuẩn bị này cũng có thể làm tôi hưng phấn không thôi.
"Đầu tiên..."
Tôi dùng 【 Thúy Lục Tinh Kiếm 】trị liệu miệng của ả công chúa cho đến khi có thể nói chuyện.
"Nè, tao đang có một yêu cầu muốn mày giúp đỡ đây."
"...Ai sẽ đáp ứng cái loại quái vật như ngươi !!"
Bộ dáng này của Aleisia công chúa, thật đúng là một đối tượng báo thù hoàn mỹ.
"Kuhaha hahaha!"
"C-có cái gì đáng cười chứ!!"
"Ôi trời ơi, phản ứng của mày đúng như tao mong muốn. Xin mày bằng mọi cách phải nhớ được tâm tình bây giờ, nếu không công cuộc báo thù của tao sẽ rất nhàm chán."
Tôi cười hì hì mà nhìn ả, ả cũng trừng mắt nhìn tôi mang theo địch ý mãnh liệt.
"Ngươi là thằng điên!! Chúng ta đã làm gì sai điều gì..."
"Bọn mày đã làm gì. Có thể bọn mày không nhớ, nhưng mà tao lại không cách nào quên được. Tao biết cảm giác bị phản bội sẽ đau đớn thế nào, biết được hương vị của lừa gạt, biết kết cục bi thảm khi ngu xuẩn tin tưởng bọn mày--tao nhớ được hết thảy. Nhớ rõ từng chút một, Aleisia Aurelia công chúa à."
"Ư, ư..."
Ánh mắt căm hận giống như núi lửa thiêu đốt, cùng với âm thanh lạnh lẽo tựa như lưỡi dao băng xé toạc không khí. Dù cho ả công chúa không hiểu tôi nói gì, cũng có thể cảm nhận được nỗi căm hận của tôi là chân thật.
"Tốt rồi, trở lại chuyện chính nào."
Bốp~! Tôi vỗ tay trước mặt ả công chúa.
Tôi thay đổi bộ dáng phẫn nộ vừa rồi bằng một nụ cười hoàn mỹ.
"Tao muốn xin giúp đỡ, mà mày lại không chịu nghe, thế thì đành thôi vậy. Bỏ công ra chăm sóc trị liệu cho mày lại nhận được thái độ như thế, thật là làm người ta thương tâm. Nhưng mà mày đã không muốn, vậy thì cũng không còn cách nào khác, phải không?"
Đúng như dự đoán của tôi! Không có, không có gì cả, tôi hoàn toàn không quan tâm ả có muốn lắng nghe hay không, chuyện đó không quan trọng.
"Ngươi, ngươi muốn làm gì...?"
Thấy thái độ của tôi biến đổi, ả công chúa càng thêm nghi hoặc, cũng cảm thấy bất an mãnh liệt. Giác quan thứ sáu của ả vẫn rất nhạy cảm.
"À, nếu như ghi ở phía trước, bộ ngực quả thực rất vướng víu."
"Kyaa!? Ngươi, ngươi dừng tay!!"
Tôi đạp công chúa một cước, làm cho cả người của ả đổ nhào xuống đất, lại xé rách phía sau bộ lễ phục, làm phần lưng của ả lộ ra ngoài.
"Lại nói, lần đầu tiên nhìn thấy mày, tao còn cảm thấy mày là một bishoujo đấy. Nhưng giờ vậy mà chả có cảm giác gì cả, ngộ ghê ha."
Mái tóc xõa ngang vai cùng đôi mắt màu bạch kim xinh đẹp, khuôn mặt và thân hình cân đối giống như búp bê.
Rất bình thường khi ả được xưng là mỹ nữ của Aurelia, người thiếu nữ đẹp tựa một tác phẩm điêu khắc.
Lần đầu tiên nhìn thấy ả trong thế giới này, tôi cảm thấy ả đáng yêu hơn bất kỳ người con gái hiện đại nào của Nhật Bản. Có lúc không cẩn thận bắt gặp ả đang thay quần áo, cũng làm trái tim tôi đập mạnh không thôi.
Nhưng hôm nay, khi nhìn thấy ả trong bộ dạng quần áo không đủ che thân, tôi lại không có một chút hứng thú nào.
"Ngươi vậy mà muốn cưỡng đoạt trinh nữ... Quả nhiên là thổ dân đến từ thế giới khác, đồ sâu bọ thấp kém bẩn thỉu..."
"Haa? Mày nói cái gì? Ai mà hứng thú với loại người có nội tâm xấu xí như mày? Đừng có hoang tưởng nữa, thật sự là quá buồn nôn."
"Cái gì...!!"
"Mày đã không chịu nghe yêu cầu của tao, vậy tao đành phải ghi lại bức thư thay cho lời nói ấy mà."
"...Kh-không lẽ là..."
"Mày xem đi, truyền lời kỳ thực tương đối nhẹ nhàng, không phải sao? Nhưng mà mày lại không nghe tao đây cũng đành chịu, chỉ có thể viết đi ra, mày thấy chuẩn chưa?"
Aleisia công chúa tựa hồ đã ý thức được tôi muốn làm gì tiếp theo, tôi dùng bộ dáng tươi cười tuyên bố đáp án chính xác:
"Được rồi, hiện tại không nên lộn xộn nghe chưa? Nếu không chữ của tao sẽ trở nên khó coi cho xem. "
"Không, iyaaaaa!!"
Tôi lấy ra 【 Hỏa Nhện Chân Kiếm 】.
Đây là một thanh kiếm phần thân chỉ dài có hai mươi cm, nhưng bản kiếm rộng, công dụng duy nhất của thanh Tâm Kiếm này là dùng để nhóm lửa, rốt cục hôm nay cũng có thể lợi dụng nó một cách hoàn hảo.
"Là~ lá ~la~ la~ lá ~la~ la ♪."
"GYAAA, không á á, nóng quá, mau dừng lại đi ah ah ah !"
Tôi một bên ngâm nga, một bên khắc chữ trên lưng Aleisia công chúa bằng nhiệt độ cao.
"Ai đó, ai đó làm ơn cứu ta với ah ah..."
"Ahaha, không có ai đến giúp cưng đâu. Để tránh bị làm phiền, trước đó anh mày đã "chỉnh sửa" tay chân của bọn chúng lại hết rồi."
Aleisia công chúa quay đầu lại cầu cứu những kỵ sĩ đang rên rỉ đau đớn xung quanh, nhưng mà khuỷu tay, đầu gối của bọn chúng tất cả đều bị uốn cong về hướng ngược lại, bởi vậy cho nên bọn chúng không cách nào di chuyển được. Có lẽ bọn chúng vẫn còn ý thức, nhưng mà đau đớn trên người làm cho chúng không ngừng kêu rên, có lẽ ngay cả tiếng cầu cứu của công chúa cũng không nghe thấy ấy chứ.
"Nè nè, tao còn chưa viết được một nửa đấy. Kế tiếp còn phải suy nghĩ rất nhiều việc, mày cũng đừng làm rộn."
Tôi nói rồi bắt đầu cười ha hả.
Sau khi tôi hoàn thành bức thư trong vui sướng, toàn bộ căn phòng ngoại trừ tôi ra, đã không còn động tĩnh nào khác.
Ả công chúa bởi vì đau đớn mà lớn giọng rên rỉ, lại không ngừng giãy giụa, nên tôi dứt khoát bẻ luôn tay chân của ả. Mà ả cũng bởi vì nỗi đau bất tận, không lâu trước đó đã ngất đi.
Những kỵ sĩ vừa mới bắt đầu cũng bởi vì đau đớn mà kêu rên không thôi, có điều do không thể thừa nhận cơn đau, cho nên những người mất ý thức cũng tăng dần.
Chính vì như thế, bọn chúng nguyên một đám nằm đó giống như chó chết, tiếng hợp xướng rên rỉ cuối cùng cũng ngừng lại.
"Ai ui, đã rất lâu rồi không có cảm giác này."
Tôi đứng lên sau khi viết xong bức thư thì cảm giác choáng váng ập đến, đây là bằng chứng của việc MP bị giảm nhanh.
Tôi đồng thời dùng 【 Hỏa Nhện Chân Kiếm 】 viết thư, lại dùng【 Thúy Lục Tinh Kiếm 】hồi phục HP để Aleisia không bị chết một cách lãng xẹt. Cho dù【 Hỏa Nhện Chân Kiếm 】hầu như không tốn MP, nhưng dùng 【 Thúy Lục Tinh Kiếm 】trị liệu lại tiêu hao không ít MP.
"Mở bảng trạng thái."
Theo bảng trạng thái hiển thị, MP của tôi chỉ còn khoảng 20%. Xem ra lấy tình trạng hiện giờ của tôi, vẫn không thể sử dụng Tâm Kiếm lung tung được.
Nếu như không lấy được kỹ năng hồi phục và giảm bớt tiêu hao, thì không cách nào chiến đấu được giống như trước nữa, xem ra việc tăng cấp kỹ năng là nhiệm vụ cấp bách hàng đầu.
"Haizz, thôi bỏ đi. Mình cũng nên rời đi thôi."
Tóm lại, những việc cần làm ở nơi này đã xong xuôi, tôi cũng nên rời khỏi lâu đài, trước tiên đi đến thị trấn chuẩn bị kế hoạch, sau đó rời đi.
"...Vô dụng, ngươi không có khả năng rời khỏi lâu đài này đâu."
"Hửm, mày khôi phục ý thức rồi à?"
"Trong lâu đài có hơn 500 danh kỵ sĩ, bọn họ nhất định sẽ nghiêm hình tra khảo ngươi đến chết."
Đồng thời áp đặt hồi phục cùng tổn hại lên người, tựa hồ đã làm thân thể của ả mất cảm giác. Âm thanh của Aleisia công chúa không chứa một tia đau đớn nào.
Cũng vì thế, ánh mắt ả không còn sợ hãi mà chuyển thành khinh bỉ, cũng lần nữa hiện lên địch ý.
Rõ ràng đã nhận hết tra tấn, vậy mà ả vẫn còn ý chí mạnh mẽ như thế, thật không hổ là công chúa. Cho dù vẫn còn hỗn loạn pha chút hư trương thanh thế, nhưng mà chỉ cần qua một thời gian ngắn, tin tưởng ả sẽ triệt để khôi phục, đến lúc đó tôi lại có thể lần nữa hưởng thụ niềm vui báo thù. Với tôi mà nói thật không thể tốt hơn.
Chứng kiến tôi phân tâm suy nghĩ mà lâm vào trầm mặc, Aleisia công chúa cho là mình đã chiếm ưu thế, một lần nữa lên giọng nói:
"Thổ dân man rợ của thế giới khác quá mức cuồng vọng tự tìm đường chết. Hừ, ta sẽ không dễ dàng giết chết ngươi, ta muốn đem tất cả khuất nhục ngày hôm nay, đổi thành đau khổ gấp bội để trả lại cho ngươi."
Trong tầm mắt của ả tràn đầy ngọn lửa căm hận.
Đúng rồi, đó chính là chỗ tôi mong đợi. Ánh mắt đó thể hiện ả đã triệt để thừa nhận thất bại; ánh mắt đó chính là nhận rõ bản thân đã rơi vào trong bùn lầy đau khổ, căm ghét, khuất nhục. Nhưng mà...
"Có điều, nếu ngươi quỳ xuống khóc lóc cầu xin tha thứ, ta cũng không phải người thấy chết mà không cứu. Dù là loại người như ngươi, cũng có thể lấy thân phận anh hùng để lập công. Nếu như ngươi chịu thuần phục, ta sẽ để ngươi dùng phong thái vinh quang của anh hùng đứng trước mặt nhân dân. Coi như là ân huệ mà ta có thể trao cho ngươi."
Công chúa tin tưởng mình đã chiếm được ưu thế, cao ngạo cười, ánh mắt cùng lời nói tràn đầy xem thường.
Nhìn bộ dáng này của ả---
"Haizz~~~"
Từ trong lòng tôi phát ra một tiếng thở dài thật sâu.
Nghĩ tới trước đây vậy mà bị người này dễ dàng lừa gạt, làm tôi cảm thấy mình đã từng ngu xuẩn như thế nào. Tôi tuyệt đối không có khả năng làm như thế, dù cho tôi có khóc lóc cầu xin tha thứ, công chúa cũng chẳng thể nào trợ giúp tôi được. Ả chỉ muốn chà đạp tôn nghiêm của đối thủ để xác nhận ưu thế của mình thôi, rất rõ ràng, sau khi ả đem tôi lợi dụng triệt để, tôi chắc chắn sẽ gặp phải tra tấn đến chết.
Có một loại nữ nhân vật chính thường được gọi là Choroine, thoạt nhìn rất mạnh mẽ kì thực nội tâm rất mềm yếu, dễ bị lung lạc ảnh hưởng; trước đây tôi bị công chúa dễ dàng lừa gạt, chỉ sợ là siêu cấp Choroine luôn ấy chứ.
Mặt khác tôi cũng xác nhận một điều, quả nhiên để cho ả chịu đau đớn ở mức độ như thế, hoàn toàn không cách nào thỏa mãn khát vọng báo thù trong tôi. Đến bây giờ ả vẫn còn mang ý nghĩ "lợi dụng tôi" trong đầu, chỉ là giết ả căn bản không đủ để gọi là báo thù. Tôi tuyệt đối không thể dễ dàng buông tha.
Còn những tên khốn không muốn lợi dụng nhưng lại chà đạp tôi, tôi cũng phải triệt để đập nát lòng tự hào cùng cái tôi của bọn chúng rồi sau đó mới giết chết, nếu không như thế tuyệt đối không cách nào thỏa mãn khát vọng báo thù của tôi.
Đối tượng tôi muốn báo thù nhiều lắm, muốn từng bước từng bước triệt để báo thù cho đến khi tôi hài lòng, chắc chắn sẽ tốn rất nhiều thời gian đây.
( Cũng được, như thế cũng tốt, làm như vậy cũng có thể hưởng thụ niềm vui lâu dài khi báo thù mà!! )
Tôi tưởng tượng trong đầu cảnh tượng ấy, khóe miệng không khỏi nhấc lên đường cong.
"Ngươi, thái độ đó của ngươi là sao!! Chẳng lẽ ngươi cho rằng ta nói có kỵ sĩ trong lâu đài là gạt người hay sao..."
"Tao không cảm thấy mày đang nói dối đâu! Có điều trong này xảy ra động tĩnh lớn như thế, nhưng không có kỵ sĩ khác đến cứu viện, là bởi vì mày muốn ngăn ngừa bí mật triệu hồi anh hùng bị lộ ra ngoài, mà thực hiện vài tầng kết giới cách âm, kết giới ma lực, kết giới vật lý, còn ra lệnh cho bọn chúng trước khi thành công triệu hồi anh hùng thì không thể tiến vào phải không?"
"Làm sao ngươi biết được!?"
"Lúc trước đã nghe mày nói qua ấy mà!"
Nhìn bộ dáng công chúa trợn mắt hốc mồm, tôi nhớ lại những lời đã nghe được khi lần đầu tiên được triệu hồi đến nơi này.
"Như vậy, anh mày phải đi rồi."
Tôi tiến về phía trước, kéo xuống cái giá nến ở trên cây cột trong phòng triệu hồi.
Lúc này, theo tiếng rắc rắc của gạch đá tách ra, trong góc phòng triệu hồi xuất hiện một cầu thang ngầm đi xuống mặt đất.
"Cái đó, cái đó là lối đi bí mật chỉ có trực hệ hoàng tộc mới biết được, tại sao ngươi!?"
"Tao đã từng nghe... Không, phải nói lúc trước tao đã từng đi qua!"
Không sai, lúc trước Aleisia công chúa vì lừa gạt tôi, để cho tôi bước vào cạm bẫy, ả đã thiết lập ma pháp trận dịch chuyển tại phòng triệu hồi này; mà người nói cho tôi biết bí mật này cũng chính là công chúa Aleisia.
"Oh, nguy hiểm thật, thiếu chút thì quên mất!"
Tôi bởi vì cuộc báo thù nhỏ này mà cảm thấy vừa lòng, thiếu chút nữa liền quên đi một việc rất quan trọng.
Tôi bước nhanh đến bên cạnh những kỵ sĩ không cách nào nhúc nhích chỉ có thể phát ra tiếng rên rỉ.
"Nguyên bản tao không định đối phó với bọn mày đâu, nhưng mà nếu đã học xong tuyệt chiêu phá hủy yết hầu mới, không có đạo lý không thử một chút. Tuy MP không còn lại bao nhiêu, nhưng hơi sử dụng 【 Hỏa Nhện Chân Kiếm 】hẳn là không có vấn đề."
Nói xong, tôi tạo ra một hỏa cầu có kích cỡ tương tự quả bóng bàn tại mũi kiếm, rồi để nó phát nổ trong miệng của tên kỵ sĩ.
"¢£%#&□△◆■! ?"
Tuy tôi đã thu nhỏ uy lực đến cực hạn để không gây chết người, có điều khoang miệng cùng yết hầu bị hỏa cầu trực tiếp thiêu đốt, vẫn như cũ để cho tên kỵ sĩ phát ra những âm thanh kỳ lạ.
"Được rồi ! Đứa tiếp theo!"
Tôi liên tục dùng phương pháp tương tự đối phó với những tên kỵ sĩ còn lại, để cho bọn chúng nguyên một đám liền rên rỉ cũng không thể phát ra được.
"Cuối cùng cũng đến phiên mày rồi Aleisia à. Trong thời gian tới chúng ta tạm thời sẽ không gặp nhau, có lời nào muốn nói với anh mày không?"
"...Nói cho ta biết tên của ngươi?"
"Trời ạ, anh đây định ẩn nấp một khoảng thời gian, không có khả năng nói cho mày biết được đâu. Có điều, những chuyện liên quan, tao đã ghi ở trong bức thư rồi đấy."
Bùm! Tôi đem hỏa cầu đã tạo ra tống thẳng vào miệng của ả công chúa.
"Gọi tao Kẻ Báo Thù Tái Sinh đi."
"~~~~!!"
Aleisia tựa hồ không muốn tỏ ra yếu kém, ngay cả khi chịu đựng cơn đau kinh khủng vẫn cố kìm nén để không phát ra tiếng.
Bọn chúng hiện tại ngay cả ngón tay đều không thể động, yết hầu bị tổn thương tạm thời không cách nào trị hết, kế tiếp đây tôi hẳn là có đầy đủ thời gian.
"À, cái này tao liền mang đi, coi như làm chi phí tài chính quân sự đi."
Tôi gỡ sợi dây chuyền mà công chúa đang đeo xuống. Dù sao đây chính là bảo vật quý trọng của hoàng tộc, chỉ cần dùng nó để đổi lấy tiền mặt, tôi tạm thời sẽ không cần lo lắng về chuyện tiền bạc trong một khoảng thời gian.
Aleisia công chúa vẫn liều mạng dùng ánh mắt vẩn đục trừng tôi, đoạt được chiến lợi phẩm giá trị thật sự là quá tốt.
Tôi cười đắc ý, cảm thụ ánh mắt làm cho người ta sung sướng sau lưng, tôi bước vào thông đạo dưới lòng đất.
Đi trên thông đạo lờ mờ dưới mặt đất, khi khôi phục lại cái đầu lạnh, tôi hồi tưởng lại cảnh tượng vừa rồi.
Loại cảm giác có chút khó chịu này, nguyên nhân có lẽ là do vết thương cũ bị vạch trần rồi.
Tôi không khỏi thở dài, nói lẩm bẩm:
"Phải tìm một cái danh hiệu nghe ngầu hơn chứ... Uwaaaa 『 Kẻ Báo Thù Tái Sinh』là cái quỷ gì !! Không có cái tên nào nghe hay hơn sao trời !!"
Ừm, vết thương cũ mang tên chuunibyou bị vạch trần, mãi đến khi đi tới trước lối ra, tôi đã chịu đủ tàn phá bởi cảm giác bực bội khó chịu này.