Cảm giác của tôi lúc này giống như đang trôi nổi trong làn nước ảm đạm.
Giấc mơ đã kết thúc.
Tôi biết mình đang nằm giữa lằn ranh ý thức và vô thức.
Nhìn xuống sẽ thấy bóng đêm vô tận, nhìn lên có thể thấy mặt nước sáng ngời đang nhẹ nhàng lay động.
"Kaito......"
Bỗng nhiên, có một hình bóng chập chờn xuất hiện trước mắt tôi.
Âm thanh đang gọi tên tôi, nghe vô cùng xa xăm, cứ như bị bao phủ bởi một tầng sương mù mỏng.
"Leticia......"
Hiện ra trước mắt tôi là mái tóc đỏ tuyệt đẹp vô cùng lộng lẫy, cùng với đôi mắt đen lóng lánh sâu thẳm không thua gì mái tóc rực rỡ ấy.
Thân hình có hơi nhỏ nhắn so với người trưởng thành, mặc trên người bộ âu phục ma vương màu đen thẫm. Đây là trang phục mà nàng đã mặc lúc đối đầu với tôi trong lần cuối cùng.
Đó là ma vương đời thứ bốn mươi bảy, Leticia Lew Harstone.
"Kaito, tới gặp em đi......"
"--!! Haa, ngay cả trong giấc mơ cũng để em nói ra lời thoại này sao!"
Tôi không khỏi tự giễu bản thân.
Giấc mơ nhớ lại chuyện quá khứ khiến tôi cảm thấy vô cùng hổ thẹn. Dựa dẫm vào người mà mình đã từng tự tay giết chết cũng phải có mức độ thôi chứ.
"Ừm, nhưng mà, em nói đúng. Anh muốn gặp lại em, anh sẽ đi gặp em một lần nữa."
Tôi muốn đi gặp nàng một cách tử tế.
Trong thế giới hiện tại, nàng hoàn toàn không biết bất kì chuyện gì liên quan đến tôi cả.
Bởi vậy, việc này chỉ làm tăng thêm đau khổ mà thôi.
Vì muốn chấn chỉnh lại ích kỷ trong lòng, thỏa mãn bản thân bằng cách sám hối.
Nhưng chỉ cần để tôi có thể gặp mặt nàng một lần là đủ rồi. Chỉ cần có thể nói với nàng một câu, tôi sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt của nàng nữa.
Bởi vậy, tôi sẽ lấy tâm trạng『 Lúc ấy thật sự xin lỗi 』, 『 Tạm biệt, em phải hạnh phúc 』để nói ra câu nói đó.
"Lần này, hãy để anh nói với em: 『 Ôi, ma vương, anh sẽ cho em một nửa thế giới, hãy cùng nhau báo thù nào! 』"
Tại thế giới thứ hai này, e rằng ngay cả lý do báo thù của tôi nàng cũng không biết. Tôi cũng không có ý định nói cho nàng biết, bởi vì đích thân tôi sẽ chấm dứt hết tất cả.
Vậy nên, đó là sẽ một lời tỏ tình chắc chắn bị từ chối.
Chính vì biết rõ như thế, câu nói đó cũng giống như trừng phạt cho sự ăn năn khó coi của mình.
Bởi vì lúc trước nàng cũng như thế, biết rõ mình không được cảm thông, biết rõ mình sẽ bị từ chối, nhưng nàng vẫn nói với tôi như vậy.
——Cho nên anh nhất định phải chính miệng nói cho em biết.
......Chỉ cần làm như vậy, chắc chắn anh sẽ có thể buông bỏ em rồi.
Dù cho em không ở bên cạnh, anh cũng có thể sống sót mà không cần dựa dẫm vào em.
A a, nhưng mà......
"Tại thế giới nơi cuộc sống thứ hai bắt đầu này, sau khi chết vẫn không thể đến bên cạnh em, thật đúng là có chút tiếc nuối mà."
☆
"......nhân...... Chủ nhân."
"Hmm, a...... Minnalis?"
Thân thể nhẹ nhàng bị người khác lay động, tôi mở mắt ra, trước mặt tôi là Minnalis với hai má hơi ửng đỏ.
Mặc dù biết rằng mình đã ngủ thiếp đi, nhưng vừa rồi rõ ràng là tôi đang ôm gối tựa ở bên tường, nhưng bây giờ lại là nằm ngang, phía sau đầu còn cảm thấy một cảm xúc khá mềm mại.
"Chào buổi sáng, chủ nhân, ngài vừa mới phát ra âm thanh có phần đau đớn đấy ạ."
"Ừm? A, tôi vừa mơ thấy chuyện trước đây...... Nhưng mà, đã xảy ra chuyện gì?"
"A, chuyện là,『 Phòng Guardian 』lớn hơn dự kiến, cho nên em đã sử dụng『 Huyễn Viêm Độc Quỷ 』quá giới hạn, lại dẫn phát say MP......"
À, tôi cũng thiếp đi do say MP, thế nên không thể giúp đỡ được cho cô ấy.
Dù trong bất kỳ tình huống nào Minnalis cũng sẽ không thay đổi, luôn giữ vững lập trường của một nô lệ, là đối tác rất đáng tin cậy.
Chỉ có điều gối đùi làm cho cô ấy rất xấu hổ, mặc dù khuôn mặt trông có vẻ vô cảm, nhưng khóe miệng dường như không thể kiềm chế được mà có hơi nâng lên.
.....Giờ mà trêu chọc cô ấy hình như không được tốt cho lắm nhỉ? Nếu còn chút nhân tính hẳn là sẽ không làm như vậy đúng không?
Tuy rằng rất muốn trêu đùa cô ấy, nhưng cuối cùng tôi vẫn cho thấy sự tự chủ của một người trưởng thành.
Không thể giễu cợt người say MP, cũng không thể trêu đùa người uống say, càng không thể đùa cợt người đang say mèm. Dù sao thì rất có khả năng ngày mai sẽ đến phiên mình.
Tôi ngồi dậy và lắc đầu, cơn say MP xen lẫn buồn ngủ cũng đã biến mất không còn.
"Tôi ngủ bao lâu rồi?"
"Khoảng một giờ ạ."
"Vậy sao? Guardian đã chết chưa?"
"Chưa ạ, điểm kinh nghiệm không có tăng lên, em nghĩ hẳn là nó vẫn còn chưa chết."
Cái lỗ tôi khoét ra lúc trước, hiện tại đã bị chặn lại bởi lông của Hellhound lấy được trên đường đi. Từ cánh cửa có thể nghe thấy âm thanh Guardian đang đau đớn giãy giụa bên trong, hẳn là độc tính đã phát huy công hiệu.
Nhưng mà, phương pháp hiện tại tôi sử dụng phải dựa trên tiền đề, tạo ra một lỗ hổng trên cánh cửa kiên cố hầu như không thể phá hư này, về cơ bản Guardian thường có kháng tính cao đối với trạng thái bất thường, bởi vậy đối tượng phải là Guardian có kháng độc không cao, giống như Guardian『 Vua Goblin』trong dungeon này.
Ngoài ra, nếu dùng loại chất độc cấp bậc này, thì vũ khí, trang bị cùng nguyên liệu đạt được trên người Guardian sẽ bị hư hỏng nghiêm trọng, vậy nên phải chuẩn bị tốt phương pháp phòng ngừa chúng bị chất độc phân giải, cũng lặp tức tiến vào căn phòng tràn ngập chất độc sau khi Guardian bị đánh bại ( nếu bỏ mặc, dungeon sẽ hấp thu hết các loại nguyên liệu bao gồm cả thi thể, đến lúc đó sẽ không thu hoạch được gì cả ).
Chúng tôi áp dụng được phương pháp này vì có được các loại điều kiện như,『 có cheat tên là【 Hỏa Nhện Chân Kiếm 】 』, 『【 Huyễn Viêm Độc Quỷ 】có hiệu quả không bị suy giảm 』, cùng với 『 không cần gì khác ngoài điểm kinh nghiệm 』.
Nếu để người khác phát hiện trong tay tôi đang sở hữu Tâm Kiếm có được năng lực đặc thù mạnh mẽ, sẽ mang đến không ít phiền phức, nhưng bây giờ không cần phải lo lắng về vấn đề này.
"Tóm lại, trước khi Guardian chết, phải cân nhắc về việc phân phối điểm kinh nghiệm trước đã."
Tôi cũng không có trực tiếp tạo thành tổn thương cho Guardian, vậy nên không thể đạt được điểm kinh nghiệm từ nó. Nói cách khác, điểm kinh nghiệm tôi có bây giờ, chính là tất cả điểm kinh nghiệm mà tôi đã đạt được tại dungeon này.
Trước mắt điểm kinh nghiệm còn dư lại là khoảng 15.000 điểm.
Mà trên đường đi, tôi đã tiêu hao 3.000 điểm cho【 Hoàn Lật Thử Đại Kiếm 】, 4.000 điểm cho【 Thủy Yêu Tích Kiếm 】, 36.000 điểm cho【 Dược Thang Trùng Vũ Kiếm 】, từ đó có thể thấy tổng điểm kinh nghiệm mà tôi đã đạt được vẫn chưa đến 60.000 điểm. Dựa theo tốc độ này, trong trường hợp không bị âm điểm, chỉ dùng điểm kinh nghiệm để tăng cấp, hẳn là có thể tăng lên gần đến cấp 60.
Ngoài ra, tôi còn phát hiện thông tin mới từ 【 Thủy Yêu Tích Kiếm 】 cùng 【 Dược Thang Trùng Vũ Kiếm 】, đó chính là năng lực của Tâm Kiếm bị phong ấn theo từng giai đoạn.
Giống như hỏa độc của【 Hỏa Nhện Chân Kiếm 】có thể điều khiển được nhiệt độ nóng chảy của kim loại, 【 Thủy Yêu Tích Kiếm 】cũng có thể điều chỉnh nhiệt độ của chất lỏng được tạo ra, nhưng mà đặc tính này lại cần tích lũy nhiều điểm kinh nghiệm hơn mới có thể giải phóng. Mà 【 Dược Thang Trùng Vũ Kiếm 】cũng thế, tuy rằng có thể tăng lên kháng tính đối với các loại trạng thái bất thường, cũng có hiệu quả hồi phục, nhưng mà mỗi loại đều cần thêm vào điểm kinh nghiệm.
Giải phóng Tâm Kiếm cần 6.000 điểm, giải phóng các loại kháng tính đối với chất độc, tê liệt, ngủ, hóa đá, mê hoặc, mỗi loại cần 2.000 điểm; sau đó nếu muốn giải phóng hiệu ứng đặc biệt chia sẻ hiệu ứng cho đối tượng chỉ định, cần 20.000 điểm, tổng cộng là 36.000 điểm. Hiệu ứng đặc biệt chia sẻ cho người khác có thể phân cho tối đa mười người, nhưng dựa theo mức độ giải phóng hiện tại hình như chỉ có thể cấp được cho ba người.
Nhưng mà, tôi không có ý định tùy ý tăng thêm người đồng hành giống như lần đầu tiên, vậy nên điểm ấy cũng không tạo thành vấn đề gì.
Tóm lại, trước hết tôi phải lập kế hoạch làm thế nào để phân phối 15.000 điểm kinh nghiệm còn lại.
Tuy rằng ban đầu tôi cũng cân nhắc về việc hoàn lại điểm kinh nghiệm âm để tăng cấp, nhưng nếu chỉ số cơ bản tăng lên, điểm kinh nghiệm nhận được cũng sẽ trở nên ít hơn.
Đã như vậy, ưu tiên giải phóng Tâm Kiếm, dùng năng lực đặc thù để bù đắp chênh lệch càng thêm thỏa đáng hơn.
Nếu được mô tả bằng thuật ngữ RPG, lần thứ nhất của tôi là chơi game theo phong cách bình thường, còn lần thứ hai thì là chơi game theo phong cách lập dị kèm theo hạn chế.
Từ quan điểm này, tôi sẽ có vài loại lựa chọn sau đây.
【 Nghịch Cảnh Giả Kiếm 】
Nếu tổng chỉ số của bản thân thấp hơn tổng chỉ số của đối thủ, chênh lệch càng cao, uy lực của thanh kiếm sẽ càng mạnh.
Ngược lại, đối mặt với đối thủ có tổng chỉ số thấp hơn mình, uy lực của thanh kiếm sẽ giảm xuống.
【 Lợi Độc Châm Kiếm 】
Bất luận tạo thành sát thương nhiều hay ít, số lần gây sát thương càng nhiều, càng có thể cường hóa hiệu quả tổn thương do chất độc mang lại cho đối thủ.
Nhưng mà, bản thân thanh kiếm không thể phóng độc, phải có Minnalis ở bên cạnh hỗ trợ mới có thể sử dụng.
【 Lĩnh Vực Kiếm 】
Rót ma lực vào thân kiếm, có thể dùng chút ít ma lực, phản lại đòn công kích cự ly xa của đối thủ với uy lực tương đương.
Nhưng nó lại không có năng lực công kích chủ động, bởi vậy ngoài phương pháp phản kích ra không có biện pháp khác để tấn công kẻ địch .
Xét theo chỉ số và MP của tôi, trước mắt có thể giải phóng chính một trong ba loại này.
Ngay tại thời điểm tôi đang suy tư, túi đựng potion dùng khẩn cấp trên người tôi phát ra ánh sáng màu vàng.
"Chủ nhân!?"
"À, không sao, đừng lo lắng."
Tôi ngăn lại Minnalis đang cuống quýt, từ trong túi lấy ra một cái bình nhỏ, chính là thứ lúc trước mà Juffain đã đưa cho tôi trong khu ổ chuột.
Tôi mở nắp bình ra, đem nó đặt trên mặt đất, kim loại lỏng màu vàng bên trong lấp lánh ánh sáng, chậm rãi bò ra khỏi bình giống như slime, cũng bò tới vách tường gần nhất.
"Mất nhiều thời gian hơn dự tính. Nếu công chúa đã hết phỏng, vậy cũng không có ý nghĩa. Haizz, bây giờ đang là tình huống gì đây?"
Tôi đặc biệt chỉnh sửa ma pháp, chính là muốn để cho ả ta làm trò hề. Vì không để ả dễ dàng phát hiện, tôi còn bỏ ra không ít công sức để ngụy trang nữa.
Mặc dù việc này cũng tương tự như những gì tôi đã làm với công chúa cùng với hiệp sĩ lúc trước, chẳng qua chỉ là muốn để bọn chúng chịu chút đau khổ mà thôi, nhưng sẽ rất tuyệt nếu nó có thể thành công.
Tuy rằng có thể xác nhận là đã phát động thành công hay không, nhưng không thể tận mắt trông thấy bộ dạng đau đớn của ả công chúa, quả thật có hơi đáng tiếc. Bởi vì liên quan đến vấn đề hiệu quả, điều này cũng không thể khác được.
Lúc tôi đang suy nghĩ về những chuyện này, con slime bí ẩn đã bò đến vị trí cao ngang ngực tôi, trải rộng thân thể trên vách tường tạo thành một mặt phẳng mỏng, thoạt nhìn giống như màn hình tinh thể lỏng.
Thời điểm này, trên đó phản chiếu hình ảnh tại một nơi nào đó.
"Nơi này là......"
"Phòng yết kiến tại Vương Đô. Lúc cô trở thành đồng phạm của tôi, chắc là cũng đã gặp qua rồi đúng không?"
Thân hình của lão vua, hoàng hậu, hiệp sĩ cùng với công chúa được hiển thị trên màn hình.
☆
Đã hơn mười ngày trôi qua, kể từ hôm trải qua cuộc phản bội đáng căm hờn đó
Ngày hôm ấy, ta tuân theo chỉ thị của Đại Tinh Linh, thực hiện nghi thức triệu hồi anh hùng. Như tinh linh mách bảo, ta đã thu xếp tốt thú nhân với tư cách vật hiến tế, thành công tiến hành nghi thức triệu hồi anh hùng.
Nhưng mà, được triệu hồi đến là một kẻ không có giáo dục, nói là quái vật thiếu hụt lý trí cũng không ngoa.
Người dị giới, kẻ vâng theo mệnh lệnh triệu hồi mà đến, ban đầu ta còn định trao cho hắn mộng đẹp ngắn ngủi là trở thành anh hùng nữa đấy.
"......!"
Vết sẹo trên lưng ta vẫn còn phát ra cơn đau yếu ớt.
『 Ta tuyệt đối sẽ không nghe lệnh các ngươi.
Đây chỉ là một điểm cảnh cáo nhỏ cho đám cặn bã các ngươi.
Ta nhất định sẽ để các ngươi nếm trải đau đớn càng thêm bi thảm.
Ta muốn cướp đoạt hết mọi thứ của các ngươi, hãy chuẩn bị tinh thần đi.
Kẻ Báo Thù Tái Sinh ký. 』
Tấm lưng được những hầu gái ca ngợi là đẹp như sứ trắng, hiện tại đã phủ đầy sẹo bỏng.
Dù cho sử dụng ma pháp trị liệu khôi phục HP, nhưng những vết sẹo vẫn cần một khoảng thời gian mới có thể khỏi hẳn. Trị liệu sư có thể một lần chữa lành toàn bộ vết thương trên cơ thể, trên lục địa rộng lớn này cũng chỉ có những người cùng đẳng cấp với Tổng giám mục ở Pháp quốc mới có thể làm được.
Nhưng mà, bằng việc liên tục áp dụng ma pháp trị liệu mỗi ngày, vết thương trên lưng ta cũng đã dần lành lại. Hiện tại cũng chỉ còn những dấu vết mờ nhạt, chắc hẳn qua vài ngày nữa sẽ khôi phục lại vẻ trắng noãn không tì vết thôi.
Tất nhiên, cơn đau từ vết thương đã sớm biến mất. Nhưng mà, chỉ cần nghĩ tới kẻ đó, là vết sẹo trên lưng ta lại bắt đầu đau nhức.
Cái ngày đó, sau khi hắn rời đi, dây thần kinh căng cứng của ta cũng đã hỏng mất, cứ như muốn trốn chạy khỏi cơn đau mà hôn mê bất tỉnh. Thẳng đến giao ban ngày hôm sau, hiệp sĩ chờ lệnh bên ngoài đã cứu chúng ta, lần nữa mở mắt ra, ta đã nằm trong phòng ngủ ở Vương Thành.
Những hiệp sĩ hùng mạnh chân chính—— bao gồm cả Đoàn trưởng hiệp sĩ trong đó, bởi vì bản thân đã trải qua rất nhiều chuyện, cho nên trên mặt hoặc cơ thể của bọn đều có không ít vết sẹo. Bọn họ không có thời gian rảnh để loại bỏ chúng, mà những vết sẹo khó coi đó cũng có thể tạo thành hiệu quả đe dọa trên chiến trường, bởi vậy những hiệp sĩ mạnh mẽ đều cố tình lưu lại vết sẹo trên người, bộ dạng của họ trông rất dữ tợn cũng là điều hiển nhiên.
Vì không muốn anh hùng chưa biết gì về thế giới này cảm thấy sợ hãi, ngày đó ta còn cố tình sắp xếp những hiệp sĩ có ngoại hình đẹp đẽ, mà bây giờ hơn phân nửa những hiệp sĩ đó đều được đưa vào khu trị liệu để dưỡng thương.
Ngay cả người được ưu tiên tiếp nhận trị liệu bằng ma pháp hồi phục là ta, từ lúc được cứu ra, cho đến lúc khoang miệng bị thiêu đốt được chữa trị đến mức có thể nói chuyện được, cũng phải mất thời gian một ngày.
Những hiệp sĩ tứ chi bị bẻ cong một cách tàn nhẫn, khuôn mặt bị đánh đập nghiêm trọng, sống dở chết dở, hầu như không còn hình người.
Công chúa ( ta ) mặt bị đánh sưng phồng, đầu tóc dơ bẩn rũ rượi trên sàn nhà, sau lưng còn có vết bỏng giống như một đoạn chữ viết được lưu lại.
Cho dù mọi người không biết được tình huống chi tiết, nhưng sự việc trước mắt rõ ràng là do con người làm ra, chúng ta lại chậm chạp trong việc nắm bắt thông tin của phạm nhân.
Vì để phòng ngừa, nên bên ngoài tòa nhà có rất nhiều hiệp sĩ vây quanh, hiển nhiên phạm nhân cũng không phải trực tiếp đi ra tòa nhà, mà là dùng năng lực dịch chuyển để trốn thoát. Mãi đến khi ta hồi phục lại như cũ để có thể giải thích rõ mọi chuyện, Vương Đô vẫn chưa thiết lập trạm canh gác để kiểm tra.
Mà sợi dây chuyền được xem là tài chính quân sự trong miệng kẻ đó, chính là vật tượng trưng cho người thừa kế thứ nhất của hoàng tộc, cũng chính là ta.
Trên sợi dây chuyền có huy hiệu của hoàng tộc, không phải là thứ có thể dễ dàng đem bán lấy tiền. Nếu đem bán cho một cửa hàng bình thường, hoàng tộc có thể lặp tức truy ra tung tích của nó. Cho dù bán ra bên ngoài Vương Đô, truy tìm cũng không phải là việc quá khó khăn.
Sợi dây chuyền ấy được truyền lại từ người chị gái đã mất của ta, không ngờ lại bị thứ dã thú đó chạm vào. Không, ngoại trừ ta ra ai cũng không được phép chạm vào.
"Không thể tha thứ......"
Ta sẽ không bao giờ tha thứ cho hắn. Ta muốn lấy lại sợi dây chuyền, cũng muốn hắn nếm trải nỗi đau đớn cùng cực, rồi giết chết hắn trong lúc hắn đau khổ cầu xin tha thứ.
Ta hạ quyết tâm, cũng ra lệnh cho hiệp sĩ truy tìm tung tích của sợi dây chuyền. Đã vài ngày trôi qua, nhưng vẫn không có tin tức nào hữu dụng. Ta nghĩ, có lẽ hắn đã đem nó rời khỏi Vương Đô rồi.
Nhưng mà, ngày hôm qua ta đã nhận được báo cáo về sợi dây chuyền bị mất từ miệng của một quý tộc nào đó.
Cuộc yết kiến đầu tiên của ngày hôm nay, chính là lúc ta lấy lại sợi dây chuyền. Nghe nói là do một gia đình Bá tước giàu tinh thần trượng nghĩa bị xa lánh tại Vương Đô, tại thời điểm thủ tiêu hàng cấm giao dịch của Vương Đô, thì phát hiện ra nó đang nằm xen lẫn bên trong.
"Công chúa điện hạ, đã đến giờ."
"Ừm, ta đã biết."
Ta đáp lời hầu gái, sau khi chỉnh sửa lại trang phục một chút, liền đi về hướng phòng yết kiến.
Tại phòng yết kiến, ngồi trên ngai vàng chính là quốc vương với thân hình cường tráng, cũng chính là phụ thân của ta, Loggia Aurelia. Ngồi bên cạnh, là hoàng hậu đã đến tuổi bốn mươi nhưng nhan sắc vẫn không hề suy giảm, mẫu thân của ta, Lecelia Aurelia.
Ta thì ngồi trên ghế ở một phía khác với phụ thân.
Mà đứng bên cạnh phụ thân--giữa mẫu thân là Thủ tướng Lobenz của Vương quốc, Đoàn trưởng hiệp sĩ Guidot thì đứng ở giữa ta cùng với phụ thân.
"Thần mang vật này đến trả lại cho hoàng gia."
Hầu gái tiếp nhận chiếc khay đặt sợi dây chuyền từ tay một quý tộc tráng niên đang quỳ trước ngai vàng, đem nó đến trước mặt ta.
Cố nén xúc động lao lên phía trước đoạt lấy sợi dây chuyền, ta nhận lấy nó từ tay người hầu gái, một lần nữa đeo lên trên cổ của mình.
Đột nhiên, ma lực bên trong sợi chuyền bao phủ toàn thân ta, đồng thời trong thoáng chốc trên người của ta phát ra ánh sáng màu xanh nhạt, rồi lặp tức biến mất không còn dấu vết.
"■, ■■■■ ! ! Không sao chứ!?"
Phụ vương nhìn về phía ta và hỏi. Nhưng mà, ta không nghe được đoạn đầu trong câu nói của người.
"Ah, vâng, thưa phụ vương, con không sao."
Ta xác nhận lại tình trạng thân thể, nhưng không cảm thấy có điều gì khác thường.
"Vậy là tốt rồi. Nhưng mà, ánh sáng vừa rồi rốt cục là...... ■■■■■, ■■■■■ có biết chuyện gì đang xảy ra không?"
"■■■■, ■■ chẳng qua chỉ là hiệp sĩ thuần túy, ■■ có lẽ sẽ biết?"
"......Không, việc này......"
Thủ tướng lẩm bẩm với vẻ mặt khó xử.
Chỉ có điều, ta đã nhận ra được biến hóa của bản thân mình rồi.
"■■■, ■■ đều không phải chuyên gia, e là không thể đưa ra kết luận...... Nhưng mà, ánh sáng ma lực vừa rồi, rất có thể là một loại nguyền rủa nào đó."
"L-làm sao có thể! Nhưng mà, trên người ■■■■ không có gì khác......"
"P-phụ vương, con không nghe được âm thanh, không phải, con không nghe được từ ngữ biểu thị ngôi xưng hô!"
"C-cái gì! Chuyện này là sao!?"
Tuy rằng ta có thể nghe thấy cuộc đối thoại của mọi người, nhưng tên người hoặc đại từ nhân xưng thì hoàn toàn biến mất khi tiến vào tai của ta.
Ta vội vàng muốn tháo sợi dây chuyền ra, nhưng lại không được.
"C-con không lấy xuống được!? Không thể lấy sợi dây chuyền xuống được!?"
Khi nghe thấy hai chữ nguyền rủa, cùng không thể xác định được chuyện gì đang xảy ra, làm những lo lắng bất an liên tục hiện lên trong lòng ta.
Và rồi, thời gian cứ không ngừng trôi qua trong cơn hỗn loạn cùng nôn nóng.
Đầu tiên, chúng ta tập kết những người biết ma pháp trong thành lại. Nhưng mà, hơn phân nửa binh lính trong Vương Thành chỉ học ma pháp phục vụ cho chiến đấu, căn bản không có năng lực lý giải nguyên lý trong đó. Hơn nữa, đây dường như không phải chú ngữ nguyền rủa cần linh mục thanh tẩy, mà là áp dụng thủ đoạn nào đó đối với thuật thức trên sợi dây chuyền.
Có một loại ngụy trang phức tạp nào đó được áp dụng trên sợi dây chuyền, nếu không phải người có tri thức chuyên môn căn bản không thể làm gì được. Sau đó, chúng ta lại chiêu mộ nhân tài từ thành phố học viện, nhằm vào sợi dây chuyền tiến hành giải quyết cùng nghiên cứu.
"Hôm nay tới đây thôi, ta muốn được yên tĩnh một mình, các ngươi lui xuống đi."
Nói xong, một mình ta ở lại trong phòng, ta nghiến răng giận dữ với tình huống càng lúc càng trở nên tồi tệ này.
Trong giai đoạn hiện tại, với tư cách người thừa kế ngai vàng tiếp theo, ta phải luôn chuẩn bị rất nhiều thứ. Nói đơn giản, chính là củng cố thế lực.
Tuy rằng tổ tiên sáng lập ra Vương quốc là phụ nữ, nên Vương quốc cũng không cấm kỵ việc Nữ Hoàng lên cầm quyền, nhưng ta vẫn phải bày ra thực lực nhất định để mọi người tin phục.
Vì thế ta phải tích cực tham gia những hoạt động trong tầng lớp thượng lưu, nhưng mà hôm nay ta không chỉ không nghe được tên người, thậm chí những từ như "hắn", "ngươi", "ta", "chính mình" cũng không thể nghe được.
Không có gì to tát trong sinh hoạt bình thường với những người mình đã quen thuộc, nhưng đối với người chú trọng thân phận địa vị xã hội như ta, điều này có thể nói là một tổn thương to lớn.
Phải mất ít nhất hai tháng để những nhân viên ưu tú từ thành phố học viện đến được nơi này. Ngay cả khi bọn họ có thể lặp tức tháo xuống sợi dây chuyền, khoảng trống hai tháng cũng sẽ tạo thành ảnh hưởng không cách nào đoán trước được.
"Haizz, không được, ta nghĩ quá bi quan rồi."
Mọi việc xảy ra ngày hôm nay quả thật khiến người ta mệt mỏi.
Uống xong chén sữa ấm, ta khẽ kéo lấy góc áo ngủ, rồi đứng lên khỏi ghế.
Sau khi chui vào trong chăn được làm bằng lông của ma vật cao cấp, ý thức của ta nhanh chóng chìm sâu vào giấc ngủ.
......Lúc này ta còn chưa biết được, những đêm không ngủ đang chuẩn bị bắt đầu.
"Guwaaaaaaaaa!!"
"Không được, vô dụng rồi, ma pháp hồi phục không có hiệu quả."
"Vậy sao...... Chết tiệt, nhân viên của thành phố học viện còn chưa đến nữa sao!!"
Vào đêm khuya, dừng lại ở phòng ngủ của ta chính là trị liệu sư được truyền gọi khẩn cấp cùng với phụ vương.
Ba ngày sau khi ta đeo lên sợi dây chuyền, có một sự thật kinh người lén lút đánh úp về phía ta.
Vết thương trên lưng vốn đã trị khỏi gần như hoàn toàn, lại đang dần chuyển biến tồi tệ hơn từng ngày.
Như thể những vết thương đó trở lại một lần nữa.
Cơn đau nóng rực không ngừng chạy dọc tấm lưng ta.
Cơn đau giống y như đúc những vết thương lúc trước, phải mất rất nhiều ngày vất vả mới có thể chữa khỏi.
"Guu ugh ugh, ugh ugh, huh, a a a a a!!"
Vết thương thậm chí đã trở về trạng thái không thể nằm ngửa trên giường giống như hồi trước.
Cứ như có người đang dùng cây kim sắc nhọn liên tục đục khoét miệng vết thương của ta.
Ma lực phát ra ánh sáng nhàn nhạt từ sợi dây chuyền bao phủ vết thương sau lưng ta, hiển nhiên là do nguyền rủa trên sợi dây chuyền tạo thành. Nhưng mà, dù có thông báo cho phụ vương biết điểm ấy, người cũng không có cách nào, ma pháp hồi phục hoàn toàn không có tác dụng.
Trong cơn đau đớn mãnh liệt, cảm giác đối với thời gian của ta cũng càng lúc càng trở nên mơ hồ.
Phụ vương cùng trị liệu sư đã rời khỏi phòng ngủ từ lúc nào không hay. Không, phải nói là ta đã yêu cầu họ rời khỏi.
Niềm kiêu hãnh của một công chúa như ta, không có khả năng để người khác chứng kiến bộ dạng hiện tại này của mình.
"Ta tuyệt đối sẽ không buông tha cho hắn......"
Mặc dù không có bất kỳ bằng chứng nào, nhưng việc này nhất định là do tên đó giở trò.
Bởi vậy, ta tuyệt đối sẽ không kêu rên, cũng sẽ không mở miệng cầu xin hắn giúp đỡ.
Ngược lại, ta sẽ dùng xiềng xích cháy bỏng buộc chặt phần cảm xúc tăm tối do đau đớn tạo ra này, làm nó càng thêm tăm tối, càng thêm sâu thẳm, cho đến khi biến thành một hố đen không đáy.
"Tuyệt đối, không thể tha thứ!! Tên đó, ta nhất định sẽ báo thù!!"
Công chúa (ta) nhấm nháp những cảm xúc càng thêm tăm tối trong đau đớn, tỉ mỉ thưởng thức đêm dài buồn chán, không buông tha bất kỳ mảnh nhỏ nào.
"Ugh, a a a a a, hii, ugh, a a a a a !!"
Bởi vậy, công chúa (ta) trắng đêm không ngủ.
☆
"Rất tốt, mọi thứ đều có vẻ thuận lợi."
Chứng kiến ánh sáng nhàn nhạt bao phủ lấy người của công chúa, từ hình ảnh hiện ra trên con slime bí ẩn, tôi cũng xác nhận thuật thức mà mình thay đổi đã phát huy công dụng.
Thuật thức lặp tức bị phát hiện, chính là 『 Cản Trở Nhận Thức 』tôi đã hơi điều chỉnh để không thể nghe thấy đại từ nhân xưng. Xem bộ dạng mắc mưu của ả quả thật rất thú vị.
Ban đầu sợi dây chuyền được phụ gia bốn loại ma pháp là『 Tự Động Hồi Phục HP 』, 『 Tăng Nhỏ Hiệu Quả Hồi Phục 』, 『 Ghi Chép Ảo Ảnh 』, 『 Tự Chữa Trị Tổn Hại ( nhỏ )』 .
Mà tôi đã sửa lại hai loại hiệu quả trong đó, cũng loại bỏ một loại, mặt khác còn thêm vào một loại khác.
Đầu tiên, tôi đem 『 Ghi Chép Ảo Ảnh 』 sửa thành『 Cản Trở Nhận Thức 』.
Kế tiếp, tôi lại đem 『 Tự Động Hồi Phục HP 』 sửa thành 『 Nghịch Chuyển Hồi Phục ( nhỏ )』. Điều này sẽ làm vết thương trở lại trạng thái bị thương ban đầu, bởi vậy người đang trong trạng thái bị thương khi đeo lên sợi dây chuyền này, nguyên bản vết thương sắp chữa khỏi sẽ từ từ trở lại trạng thái nghiêm trọng nhất, lại chậm rãi chữa khỏi.
Nhưng mà, chỉ cần lấy xuống sợi dây chuyền, là tất cả hiệu ứng đều sẽ biến mất.
Bởi vậy tôi loại bỏ ma pháp『 Tăng Nhỏ Hiệu Quả Hồi Phục 』, bổ sung ma pháp『 Trang Bị Không Thể Tháo Gỡ 』. Mặt khác, vì không để cho người có tri thức chuyên môn dễ dàng phát hiện, tôi còn thực hiện ngụy trang lên sợi dây chuyền.
Đây chính là những thứ tôi đã làm trên sợi dây chuyền.
【 Ma Thiện Câu Kiếm 】 có khả năng chỉnh sửa ma pháp thức được khắc trên ma đạo cụ, nhưng nó cũng không phải là vạn năng, cái giá phải trả là tiêu hao MP rất kinh khủng.
Chỉ là chỉnh sửa thành ma pháp tương tự, cũng đã tiêu hao một lượng lớn ma lực; còn muốn hoàn toàn loại bỏ, lại thêm vào ma pháp mới, nếu không có các loại biện pháp hồi phục MP, căn bản không có khả năng thực hiện.
Tiêu hao MP khi chỉnh sửa thuật thức căn cứ theo tỉ lệ MP tối đa, bởi vậy cấp thấp như tôi cũng có thể sử dụng; trái lại, đợi đến khi đẳng cấp của tôi tăng lên, liền không thể tránh khỏi phát sinh tình trạng say MP.
Chỉnh sửa ma pháp có độ khó rất cao, phải hoàn toàn khởi động kỹ xảo cùng tốc độ phản ứng trong mục trạng thái ẩn, mới có thể miễn cưỡng hoàn thành. Dù cho tôi có cố gắng thế nào đi nữa, cũng không thể rút ngắn thời gian làm việc, điều kiện sử dụng vô cùng hà khắc.
Ngoài ra, kèm theo việc chỉnh sửa ma pháp, tính năng vốn có của ma đạo cụ cũng sẽ hạ thấp theo, hiệu ứng tổng thể cũng sẽ yếu đi. Cũng vì thế, mà tôi không thể giở thêm nhiều trò hơn trên sợi dây chuyền nữa.
"Haha, nhìn kìa, vừa rồi vẻ mặt ả vẫn còn bình tĩnh, nhưng chớp mắt lại trở nên hốt hoảng như thế! Ai da, tiêu phí sáu mươi đồng vàng quả nhiên đáng giá!"
"Xem phản ứng của bọn chúng đúng là rất thú vị, thật thỏa mãn lòng người mà. A a, không thể điều chỉnh góc độ sao? Đều bị cây cột chặn lại rồi."
Một thời gian ngắn tiếp theo, chúng tôi vẫn nhìn vào đám rác rưởi đang luống cuống với sợi dây chuyền, và bắt đầu đùa cợt.
"A, Guardian hình như đã ngã xuống rồi."
Ngay lúc hình ảnh kết thúc, Guardian của dungeon cũng đã ngã xuống.
Chờ Minnalis trừ khử hết chất độc, chúng tôi tiến vào 『 Phòng Guardian 』, thì nhìn thấy thi thể của Vua Goblin cùng với trang bị đều đã bị mục nát.
"Tranh thủ thời gian lấy đi lõi dungeon, rời khỏi nơi này thôi. Ma vật bên ngoài khu rừng có lẽ đã hoạt động trở lại rồi, đàn『 Poison Hellhound 』cũng đã bắt đầu dẫn dắt những ma vật khác di chuyển. Hiện tại trở về, nói không chừng có thể chứng kiến cảnh cư dân trong Vương Đô cùng với đám binh lính đang tìm kiếm tôi, bị lũ ma vật bắt được rồi kéo vào trong rừng đấy. Cơ hội khó có được, chúng ta hãy cùng đi xem nào."
"Vâng ạ. Chúng ta sẽ vừa thưởng thức bộ dáng kêu gào của lũ cặn bã đã phản bội chủ nhân, vừa uống trà, rồi nhấm nháp trái cây hái được trong rừng ♪"
Lấy tập tính của Hellhound, chúng sẽ không rời đi quá xa khu rừng, cho dù xâm nhập vào Vương Đô, e rằng chúng cũng sẽ bắt giết rồi mang con mồi vào rừng để ăn.
Nếu chỉ là Hellhound bình thường, binh sĩ thông thường cũng có thể đối phó. Nhưng mà, thứ sẽ tập kích Vương Đô chính là đàn 『 Poison Hellhound 』dẫn đầu ma vật trong khu rừng. Lúc trước khi tôi đi săn quái, tổng số ma vật bao gồm cả Poison Hellhound có lẽ vào khoảng bốn mươi con.
Poison Hellhound khá thông minh. Lúc chúng đang quan sát từ đằng xa, tôi còn cố tình để chúng nó nhìn thấy trận chiến giữa tôi cùng bọn ma vật, bởi vậy khác với lần đầu tiên, chúng sẽ dẫn theo một lượng lớn ma vật đi tấn công Vương Đô. Mà số lượng đàn Poison Hellhound dẫn đầu cũng sẽ gia tăng.
Kuku, đến lúc đó sẽ có bao nhiêu cặn bã trở thành thức ăn của chúng đây, tôi cần phải mở mang kiến thức một chút mới được.
Quan sát tình huống của công chúa cũng là một thú vui, nhưng mà xem tình huống trước mắt, còn không đến mức làm ả ta đau khổ, bởi vậy ma vật khuếch trương tập kích Vương Đô cũng làm cho người ta khá mong đợi.
Thế là với tâm trạng phấn khởi tôi đánh nát lõi dungeon.
【 Tin Nhắn Hệ Thống • Đạt được danh hiệu 『 Người Công Chiếm Dungeon 』. 】
【 Tin Nhắn Hệ Thống • Ma Súc Noãn Kiếm đã giải phóng. 】
"Hừm, hình như vừa có Tâm Kiếm mới được giải phóng. À, đúng rồi, có lẽ đây là lần đầu tiên tôi trực tiếp phá hủy lõi dungeon."
"Là vậy ạ? Chúc mừng ngài, chủ nhân."
"Tôi đã tiến công rất nhiều dungeon, vậy mà tới bây giờ mới lấy được danh hiệu cùng Tâm Kiếm."
Trong lần đầu tiên, tôi luôn tuân thủ nghiêm ngặt quy tắc trong lúc đi thám hiểm. Không nói tới dungeon có người cai quản, ngay cả khi phát hiện dungeon ở nơi hoang vắng, đi vào bên trong điều tra, thậm chí may mắn đánh bại được Guardian, tôi cũng sẽ thông báo cho lãnh chúa lân cận hoặc công hội mà không phá hoại lõi dungeon.
Bởi vậy, đây cũng là lần đầu tiên tôi phá hủy lõi của một dungeon đang hoạt động. Ngoài ra, tôi còn cảm nhận được một lượng lớn điểm kinh nghiệm đang tràn vào cơ thể. Tôi mở bảng trạng thái trong lúc thu thập những mảnh vỡ của lõi dungeon, còn xác nhận năng lực của Tâm Kiếm mới thì cứ để sau vậy.
"......Oi oi, 25.000 điểm kinh nghiệm, thiệt hay giả vậy!"
Phá hư lõi dungeon không thể di động, cũng không có năng lực chống cự, lại có thể đạt được nhiều điểm kinh nghiệm như thế, quả đúng là một món hời.
Tôi dự định hoàn lại điểm kinh nghiệm âm mà không đề cập đến việc tăng cấp, đồng thời thu thập những thứ cần thiết. Tiếp đó tôi cùng Minnalis rời khỏi 『 Phòng Guardian 』, đi đến thế giới bên ngoài dungeon.
"Nn~ quả nhiên vẫn là ánh mặt trời thoải mái."
Chúng tôi bỏ ra năm ngày, mới từ 『 Phòng Guardian 』trở lại thế giới bên ngoài. Dù lõi dungeon bị phá hỏng, ma vật bên trong cũng sẽ không biến mất ngay lặp tức, bởi vậy tuy rằng chúng tôi lựa chọn con đường ngắn nhất, nhưng vẫn mất nhiều thời gian hơn dự kiến do càn quét ma vật ven đường.
"Đúng vậy, nếu không sinh hoạt dưới ánh mặt trời, cơ thể con người sẽ bị hư mất."
"Bởi vì ánh mặt trời sở hữu năng lượng tích cực, là sức mạnh của quang tinh linh trong truyền thuyết mà. Trên thực tế, ở khu vực có ánh nắng sung túc, cây trồng sẽ phát triển hơn so với các khu vực khác."
"Đó là do quang hợp...... À, có một vài khu vực quả thật được tinh linh gia hộ nhỉ? Dù sao nơi này chính là thế giới khác mà."
Vì muốn trở lại thế giới cũ, nên trong cuộc sống đầu tiên thần kinh của tôi luôn bị kéo căng, căn bản không có hứng thú, cũng không có thời gian để suy nghĩ về những việc này. Lần này, sau khi báo thù hoàn tất, có lẽ bắt đầu công việc đồng áng cũng không phải là một ý kiến tồi. Nhưng mà, chuyện tương lai hiện tại cũng giống như một giấc mộng mơ hồ, tôi quả thật không thể nào hình dung ra được bộ dáng đó của mình.
Nếu là tôi lúc chưa đặt chân tới thế giới này, chắc hẳn có thể chân thật miêu tả những mộng tưởng của bản thân; nhưng mà với tôi bây giờ mà nói, những mộng tưởng đó quả thực quá mức xa vời, thậm chí tôi còn không thể nghĩ về nó một cách đàng hoàng nữa. Tôi nghĩ, trước khi báo thù hoàn tất, những sự việc xa vời đó chỉ sợ ngay cả trong mơ cũng không thể hình dung ra được.
Cũng vì thế, không sai, nếu muốn bắt đầu một cuộc sống không có tiếc nuối, trước tiên tôi phải cướp đoạt tất cả mọi thứ của đám người đó.
Sau khi vô tình xác nhận lại quyết tâm của mình một lần nữa, tôi tiếp tục cùng Minnalis tán gẫu về những chuyện vụn vặt, và đi về phía tường ngoài của Vương Đô.
Như mong đợi, càng đến gần tường ngoài của Vương Đô, tần suất bắt gặp ma vật cũng dần tăng lên. Trong lúc chúng tôi bước đi, xung quanh cũng truyền đến từng đợt gào rú của đám Hellhound cùng với tiếng kêu kỳ dị của bọn goblin.
"Ai da, trò hay đã lên sân khấu rồi."
"Chúng ta phải đẩy nhanh tốc độ thôi, chủ nhân ơi. Nếu còn tiếp tục như thế, có lẽ sẽ bỏ qua phần đặc sắc nhất đó."
"Phải rồi ha, đi nhanh lên."
Chúng tôi sử dụng kỹ năng『 Che Giấu Hơi Thở 』 xuyên qua tầng tầng ma vật, cuối cùng cũng đã đến được nơi có thể nhìn thấy lỗ hổng trên tường thành. Sau khi di chuyển đến khoảng cách có tầm nhìn rõ ràng, lại không đến mức bị người khác phát hiện, chúng tôi liền leo lên một cành cây lớn gần đó và nhìn về chiến trường ở phía xa.
"Oh-- oh--! Đang đánh, đang đánh! Chúng ta đến đúng thời điểm rồi."
"Hình như vừa mới bắt đầu. Trước mắt chỉ mới có hai, ba người trở thành con mồi thôi."
Cái lỗ chúng tôi đã tạo ra có kích cỡ khoảng hai người, hiện tại đã biến thành kích cỡ ba chiếc xe ngựa lớn cũng có thể thông qua. Trong lần đầu tiên, kích cỡ của nó chỉ khoảng một chiếc xe ngựa mà thôi, xem ra cư dân quanh khu vực này còn thiếu cảnh giác hơn tôi tưởng nhiều lắm.
Trong tầm mắt, ma vật tập kích Vương Đô ước chừng gấp đôi so với lần đầu tiên. Cũng như lần đầu tiên, sau khi『 Poison Hellhound 』phóng ra chất độc tê liệt vào cái lỗ trên tường thành, chúng mới bắt đầu triển khai công kích những cư dân không thể động đậy.
Hiện đang chiến đấu với đám ma vật, là những binh sĩ nghe thấy tiếng náo động mà chạy đến nơi này. Độc tê liệt là tuyệt kỹ của đám『 Poison Hellhound 』, sau khi dùng qua một lần, trong thời gian ngắn chúng sẽ không thể sử dụng được nữa, bởi vậy cục diện hiện tại chính là binh sĩ đang cùng ma vật giằng co lẫn nhau.
Nhưng mà, ma vật đang chiếm ưu thế về mặt số lượng. Tôi nhìn thấy những cư dân chịu ảnh hưởng của độc tê liệt, từng người một bị kéo vào trong rừng mà không hề chống cự, dưới nanh vuốt của đám Hell hound phổ thông cùng với gậy gộc của bọn goblin.
Trên thực tế, nếu những mạo hiểm giả có chút kinh nghiệm hợp tác với nhau, muốn đẩy lùi đám ma vật này cũng phải việc khó. Ôi trời, kết quả cuối cùng sẽ là ai thắng ai thua đây?
"Hahaha, xem ra đám ma vật đang phối hợp khá tốt đấy. Đánh cược không? Trước khi mạo hiểm giả đến, chúng có thể bắt được bao nhiêu con mồi đây?"
"Không được đâu, chủ nhân. Rượu chè, gái gú và cờ bạc sẽ khiến người ta sa đọa. Cho dù không đánh bạc, cảnh tượng này cũng đã đủ làm phong phú thêm cho món ăn rồi. Chủ nhân xin mời dùng."
"A, thank you!"
Tôi nói rồi nhận lấy quả Licoco dại được thu thập trong rừng từ tay Minnalis. Một loại trái cây rất vi diệu với bề ngoài giống như táo xanh, nhưng lại có vị dâu tây.
"Thank you?"
"Ý là cảm ơn ấy mà. Oh, lại có một người bị tóm kìa!"
Ngoạm! Tôi vừa cắn trái cây, vừa nhìn về chiến trường ở phía xa.
Mặc dù binh lính không phải là tay mơ, nhưng cái động trên tường thành thật sự quá lớn để có thể phòng bị cùng chống lại đám ma vật.
"『 Gyaaaaa, không, cứu với, gyaaaaaa! ! 』"
Tuy rằng khoảng cách có hơi xa, nhưng gã đàn ông này dường như là kẻ đã dẫn tôi vào thành, rồi lại bán đứng tôi cho công chúa trong lần đầu tiên.
"『 Cứu với, không, ai đó cứu tôi với ! ! Cứu a a a a! ! 』"
"Hahaha, ai thèm quan tâm đến mày, tao sẽ không cứu mày lần thứ hai đâu, bị ma vật cắn chết đi!"
Chân bị Hellhound xé toạc, tay bị goblin đập đến cong vẹo, tiếng kêu la mà gã phát ra thật sự rất êm tai.
"A, chủ nhân, ả đàn bà kia hẳn là cũng đã phản bội ngài phải không? Em nhớ rõ đã từng gặp qua ả trong trí nhớ của ngài."
"Huh? Oh, đó là vợ của gã đàn ông kia. Gu---oh, ả đang bị goblin vây quanh kìa! Ai da, chúng nó không định ăn ả ta, mà lại muốn hấp diêm à. Thật đáng thương làm sao."
"Chủ nhân đúng là không giỏi nói dối mà. Khóe miệng của ngài đang cười kìa?"
"Ối, bị phát hiện rồi."
Chúng tôi làm bộ làm tịch để giễu cợt những kẻ đang chật vật giãy giụa trên chiến trường.
Những kẻ đó không đáng để tôi ra tay, thưởng thức bộ dạng thống khổ của bọn chúng như thế này, cũng đã vui sướng lắm rồi.
"Hả...... Này, này, này, định làm cái gì vậy, ông chú!"
Trong lúc chúng tôi đang nói chuyện phiếm, ông chú tiệm vũ khí vậy mà lại xuất hiện trên chiến trường. Mặc dù cửa tiệm của ông ta cách nơi này rất gần, nhưng cũng được xem là khu vực an toàn, ổng chạy đến nơi này làm cái quái gì vậy?
"Này! Này này! Đừng có đi qua, đồ ngốc!"
Đầu ổng bị vô nước rồi hay sao ấy, vậy mà lại muốn đứng ra bảo vệ cư dân nơi này, vừa vung kiếm đối kháng ma vật, vừa đem vài bình nhỏ đưa cho những người bị trúng độc không thể di chuyển.
Sau khi cư dân uống xong thứ gì đó trong bình, cơ thể liền có thể hoạt động trở lại. Xem ra thứ trong bình chính là potion giải độc rồi.
"Những kẻ đó thực sự không đáng để ông bảo vệ đâu! Hơn nữa, cửa tiệm của ông cũng không có loại dư thừa này mà......"
"Chủ nhân, không được, nếu ngài còn như thế sẽ bị phát hiện mất."
"Ah, xin lỗi."
Được Minnalis nhắc nhở, tôi mới đè xuống tâm tình quá mức kích động của mình, lần nữa che giấu hơi thở.
Trong khoảng thời gian này, ông chú tiệm vũ khí vẫn không ngừng phân phát potion giải độc, trợ giúp cư dân chạy trốn.
Potion giải độc là loại vật phẩm hồi phục giá trị xa xỉ, sở dĩ lúc trước tôi khuyên ông ta tích trữ hàng, là bởi vì tình hình hiện tại sẽ làm cho giá của potion giải độc tăng cao, chứ không phải muốn ông ta trợ giúp đám người cặn bã này.
"......Mau tỉnh lại đi! Những kẻ đó thật sự không đáng để ông cứu giúp đâu!"
Tính cả binh lính bên trong, ông ta đã phân phát hơn mười bình potion. Phát potion cho binh lính, lúc sau có lẽ còn có thể được bồi thường, nhưng chia cho cư dân chẳng khác nào tặng không cho người.
Sau khi đám người này được cứu, nếu bắt bọn chúng phải trả tiền, chúng sẽ lập tức quên ân phụ nghĩa, mặt không đổi sắc tuyên bố mình không yêu cầu bất kỳ ai giúp đỡ.
Đối với cửa tiệm nhỏ chỉ miễn cưỡng duy trì buôn bán như của ông chú mà nói, việc làm này rất có thể sẽ tạo thành thâm hụt nghiêm trọng.
Hơn nữa vô luận nói thế nào, chỉ cần xuất hiện ở nơi này cũng đã là hành động vô cùng nguy hiểm. Ông chú chẳng qua là do trên người pha tạp một ít huyết thống không phải của con người, mới có thể tạm thời lấy thể lực hơi chút vượt trội hơn người bình thường, cố gắng đối kháng ma vật mà thôi.
Nhưng mà, hiển nhiên ông ta không phải là binh lính đã qua huấn luyện, hoặc là mạo hiểm giả có nhiều kinh nghiệm chiến đấu.
Cũng vì thế, thời điểm này nhất định sẽ phát sinh. Ngay lúc ông ta đang giúp đỡ một cô gái nhỏ không thể động đậy, thì bị goblin từ phía sau công kích.
"Ah, chết tiệt!!"
"Chủ nhân!!"
Đây hầu như là hành động xuất phát từ phản xạ.
Tôi cường hóa sức mạnh đôi chân bằng thao tác ma lực, dùng『 Phi Cước 』 cùng 『 Không Bộ 』đã thăng cấp, lao về phía trước dọc theo con đường ngắn nhất.
"Gugya!?"
"Eh!?"
Tôi vọt vào chiến trường với đầy trời cát bụi, dùng một đòn đá không có kỹ xảo nào đặc biệt, đá gãy cổ con goblin, đem nó đá bay ra ngoài.
"C-cậu trai trẻ......"
"Ông chạy tới nơi này làm cái gì! Những kẻ này không đáng để ông cứu đâu!"
Tôi thở hổn hển quở trách ông chú còn đang mang vẻ mặt ngỡ ngàng.
"Potion giải độc đối với cửa tiệm của ông mà nói là một gánh nặng rất lớn đúng chứ? Ông làm như vậy chẳng khác nào đem tiền ném vào cống rãnh đó biết không!"
Người sống ở đây đã quá quen thuộc với tình huống của khu vực này. Ông chú sống cách đây không xa, chắc hẳn cũng rất rõ ràng những potion giải độc này chẳng khác nào cho không.
"......Thực sự cảm ơn vì cậu đã cứu ta. Nhưng mà, nói những người này không đáng cứu chẳng phải là quá đáng lắm sao?"
"Ông cứu bọn chúng, bọn chúng cũng sẽ không cảm ơn ông đâu! Hơn nữa, bọn chúng căn bản sẽ không giúp đỡ người khác, chỉ biết chạy trốn một mình mà thôi!"
"Đâu phải ai cũng như thế phải không? Nếu ta không giúp đỡ họ trước, thì làm sao biết được ai là người tốt ai là kẻ xấu?"
"Tôi biết bởi vì những kẻ đó quả thực đã phản......"
"Cho nên cậu muốn trơ mắt nhìn đứa nhỏ này bị ma vật giết hại sao! ! Hả!?"
Những kẻ đó quả thực đã phản bội tôi-- lời tôi chuẩn bị nói ra đã bị cơn giận của ông chú nuốt chửng.
Lúc này, tôi mới chú ý tới cô gái toàn thân không ngừng run rẩy ở phía sau ông chú.
......Như vậy, thì đã sao.
Cư dân nơi này đã phản bội tôi.
Bọn chúng luôn miệng nói cảm ơn vì tôi đã cứu bọn chúng, nhưng sau lưng lại vì tiền thưởng mà bán đứng tôi.
Đúng vậy, chúng đã phản bội tôi.
............Phản bội tôi? Có thật như vậy không?
Cô gái không ngừng run rẩy dưới sự bảo vệ của ông chú, thật sự đã phản bội tôi sao?
"......Không phải, mình chưa từng nhìn thấy đứa trẻ này."
Tôi không khỏi lẩm bẩm. Lúc này, có tiếng vang từ phía xa truyền đến che lấp đi giọng nói của tôi.
"Tch, là mạo hiểm giả sao?"
Ở đằng xa có một nhóm người đang tiếp cận nơi này, từ những trang bị không đồng nhất có thể nhìn ra được bọn họ không phải là binh lính, hẳn là mạo hiểm giả dừng chân tại Vương Đô.
"......Này, cái này xem như là lời xin lỗi cùng cảm ơn của tôi. Dùng nó để bù lại số potion giải độc mà ông đã phân phát hẳn là quá đủ rồi."
Tôi vừa nói vừa đưa cho ông chú tiệm vũ khí một đồng vàng.
"Nhưng mà, đây là lần cuối cùng tôi giúp ông. Món nợ trong lần đầu tiên tôi thiếu ông, xem như xóa bỏ. Lần sau tôi sẽ không cứu ông nữa đâu."
"Ah? Oi! Cậu trai trẻ!!"
Tôi cũng không vì ông chú kêu lên mà quay đầu lại. Trước khi những người khác đuổi tới nơi này, tôi đã trở lại bên cạnh Minnalis.
"Chủ nhân, sao ngài lại hành động như thế?"
"......Ông chú đó không phải đối tượng báo thù, hơn nữa ở lần đầu tiên, tôi có thẹn với ông ta."
"Làm như vậy rất nguy hiểm. Mặc dù em tin rằng ngài sẽ không dễ dàng mắc phải sai lầm, nhưng mà hành động này sẽ tạo thành ảnh hưởng đối với việc báo thù trong tương lai."
Ánh mắt của Minnalis vô cùng lạnh giá.
Báo thù là mối liên kết giữa tôi và cô ấy, những hành động gây trở ngại cho việc báo thù của chúng tôi, đều có thể làm cho cô nàng lo lắng.
"Ngài là đồng phạm báo thù của em. Em sẽ rất khó xử nếu chúng ta mắc phải sai lầm ở nơi này. Xin ngài đừng làm ra chuyện có thể đẩy bản thân vào nguy hiểm như thế này nữa."
"......Thật xin lỗi. Nhưng mà, nhờ có ông chú, tôi mới nhận ra phương pháp chúng ta sử dụng lúc này là không thể được."
Ngoài ông chú tiệm vũ khí ra, trong Vương Đô vẫn còn không ít người đã gián tiếp giúp đỡ tôi.
Quả thật là có người đã báo cáo nơi ẩn nấp của tôi, nhưng cũng có người rõ ràng đã nhận ra tôi, nhưng vẫn không có tố giác tôi.
Mặc dù việc đi mật báo có thể đạt được tiền thưởng to lớn, nhưng có người chỉ nói với tôi "Ngươi mau tránh ra, đừng cùng ta nhấc lên quan hệ".
Còn có bé gái chưa từng gặp mặt, không biết gì về tôi, nhưng vẫn đem viên kẹo quý báu của mình tặng cho tôi.
Tại quốc gia này, vẫn có tồn tại không phải là kẻ thù của tôi. Bởi vậy, phương pháp trước mắt là không thể thực hiện được. Lúc lên kế hoạch này, tôi cũng không có suy xét đến việc những người đó sẽ bị giết hại.
"Báo thù phải xác định rõ ràng đối tượng mới được. Phương pháp trước mắt là không thể thực hiện được. Có quá nhiều người không liên can xen lẫn trong các đối tượng báo thù. Xuất hiện quá nhiều thương vong không cần thiết. Điều quan trọng nhất là, tôi lại không nhận ra điểm này."
Đây là điểm giới hạn sau cùng mà tôi tuyệt đối không thể quên đi, nếu không muốn mất đi lý trí của mình.
Nếu điều đó cần thiết cho việc báo thù, như vậy coi như là người có chút quen biết, tôi cũng sẽ giết chết mà không chút do dự. Nhưng nếu không phân tốt xấu, gặp người liền giết, như vậy một điểm nhân tính cuối cùng mà Leticia giữ lại cho tôi cũng sẽ biến mất, triệt để hóa thân thành quái vật.
Báo thù không phải bản năng, mà là một loại tình cảm, là một phần mảnh vỡ của trái tim.
Một con quái vật không có lý trí, chắc chắn không thể đạt được thứ mình mong muốn.
Tôi muốn giết chết công chúa, giết chết lão vua, còn muốn giết chết hoàng hậu, thủ tướng, đoàn trưởng hiệp sĩ, hiệp sĩ, giết sạch bọn chúng không chút thương tiếc.
Tôi muốn không ngừng giày vò bọn chúng, để bọn chúng nếm trải đau đớn cùng hối hận, dùng sự thật cùng sức mạnh không thể tưởng tượng làm bọn chúng tan vỡ, rồi sau đó mới giết chết bọn chúng.
Không trộn lẫn thêm bất cứ điều gì. Đã muốn báo thù, thì phải báo thù một cách hoàn mỹ nhất.
Bởi vậy, tôi phải có tuyển chọn. Tôi phải tìm cách sàng lọc, xác nhận, tìm ra đối tượng báo thù cần phải giết.
Cuộc báo thù của tôi, không thể pha lẫn một chút tạp chất nào.
Cuộc báo thù của tôi, phải thật thuần khiết.
Ông chú tiệm vũ khí, cô gái nhỏ đang run rẩy, hoàn toàn không phải đối tượng báo thù; cho dù bọn họ có chết, cũng không thể gây ra cho đối tượng báo thù bất kì tổn thương hay đau khổ nào.
Bọn họ chỉ là những tạp chất không liên quan đến cuộc báo thù của tôi.
Bọn họ không phải là người không thể tránh khỏi liên lụy trong quá trình báo thù. Phương pháp có hiệu suất kém như thế thực sự không thể gọi là báo thù. Mục đích cùng phương pháp đã bị xáo trộn.
Hành động lần này, quả thực là một thất bại.
Nếu vượt qua điểm giới hạn mà mình đã đặt ra, liền không cách nào hoàn thành công cuộc báo thù cho đến thời khắc cuối cùng.
"Đi thôi, Minnalis. Chúng ta phải bàn bạc lại kỹ hơn, để nghĩ ra cách báo thù hoàn mỹ. Chúng ta không phải là quỷ sát nhân theo đuổi khoái cảm. Phương pháp trước mắt sẽ khiến cho rất nhiều người chết mà không có lợi ích gì cho việc báo thù, đây không phải là một giải pháp lâu dài. Chúng ta phải theo đuổi kế hoạch báo thù càng thêm chi tiết, càng thêm hoàn mỹ. Đối tượng chúng ta phải báo thù vẫn còn rất nhiều."
Tôi nói rồi quay lưng lại với tường thành của Vương Đô.
Vì muốn thực hiện bước tiếp theo mà đặt chân lên phía trước.
Lúc này--
"Ngài đừng có tự đắm mình trong thế giới của bản thân, em còn chưa giáo huấn xong đâu."
"Đ-au, đ-au, Min-nalis!?"
Minnalis đang dùng sức véo lấy hai má của tôi.
Thật tiếc cho kết luận đầy hùng hồn và hoàn mỹ của tôi, bầu không khí đã hoàn toàn bị Minnalis phá hỏng rồi.
"Em không có ý kiến với việc ngài ra tay cứu ông chủ tiệm vũ khí, cái làm em tức giận là ngài đã đặt mình vào tình huống nguy hiểm. Ngài có thực sự hiểu ý em không? Hiện tại sức mạnh của chúng ta còn chưa đủ, bởi vậy cần phải cẩn thận--chính chủ nhân đã nói như vậy, không phải sao?"
"Phải phải! Lần sau tôi sẽ chú ý, việc này, xin hãy tha thứ......"
"......Xin ngài hãy thật, hãy thật cẩn thận. Em không thể gánh vác trái tim báo thù nặng nề như vậy nếu chỉ có một mình đâu. Không phải chúng ta muốn thực hiện cuộc báo thù hoàn mỹ sao? Vậy thì càng phải tránh mọi hành động có thể gây nguy hiểm cho an toàn của bản thân."
Khi nói xong Minnalis thở dài một tiếng, cuối cùng cũng buông hai tay đang véo má tôi ra............ Tôi còn tưởng mặt của mình sẽ bị xé rách chứ, cô ấy quả thực rất nghiêm túc.
"Như vậy, kế tiếp ngài có muốn làm theo kế hoạch ban đầu không?"
"Ừm, trước tiên chúng ta sẽ đi về phía bắc. Điểm đến đầu tiên sẽ là thành phố học viện 『 Elmia 』."
Tôi nói rồi liếc nhìn Vương Đô ở phía sau, nơi tạm thời sẽ không gặp lại trong một khoảng thời gian nữa.
Đám ma vật bị tổn thất nặng nề do sự xuất hiện đột ngột của những mạo hiểm giả, đã bắt đầu lui lại.
Ma vật hầu như không có phần thắng sau khi đã mất đi ưu thế số lượng, rất nhanh thôi khu vực này sẽ khôi phục lại yên bình vốn có.
"Chờ đó đi, lão vua, hoàng hậu, công chúa, hiệp sĩ cùng với vô số đám cặn bã khác! Tao tuyệt đối sẽ để tất cả chúng mày rơi vào vực sâu địa ngục."
Trong lúc tình cờ, tôi đã có được cuộc sống thứ hai.
Ở lần đầu tiên bọn mày đã chà đạp tao một cách không thương tiếc, cho nên, lần này sẽ đến lượt tao.
Hãy đến và bước lên chuyến hành trình.
Tôi sẽ dẫm lên con đường báo thù hoang vắng không bóng người này.
Vừa đi trên con đường này vừa cười nhạo kiếp trước đã qua.
Ngay cả khi không ai thấu hiểu.
Cho dù cuộc sống này của tôi thấp hèn như rác rưởi, không đáng để khoe khoang.
Nhưng ít ra, tôi có thể nói với bản thân, đây không phải là『 cuộc sống buông thả 』.
............Tôi cười nhạt, bước lên con đường báo thù.