"Tìm không thấy thức ăn..."
"Ừm, tìm quanh lâu như thế, vậy mà ngay cả một mẩu cũng không có..."
Tại phương bắc vương quốc Aurelia, có một ngôi làng nhỏ nghèo nàn giáp biên giới với nước láng giềng thịnh vượng, đế quốc Gars.
Năm ấy, thiếu nữ mười lăm tuổi cùng với bạn thuở nhỏ cùng tuổi của mình đi tìm thức ăn trong khu rừng phủ đầy tuyết trắng.
Tại khu vực này chênh lệch nhiệt độ biến đổi theo mùa rất lớn, bình thường thu hoạch tương đối phong phú, nhưng khoảng chừng mười năm sẽ phát sinh mất mùa, rơi vào khốn cảnh thu hoạch giảm mạnh. Lúc này, người dân trong làng phải vào rừng thu thập lương thực dự trữ cần thiết, trước khi thời tiết chuyển sang mùa đông giá rét.
Năm ấy, lại đúng vào năm mất mùa, mà rét lạnh lại còn đến sớm hơn những năm trước, dân làng còn chưa kịp dự trữ lương thực đầy đủ, thì khu rừng đã bị tuyết rơi phủ kín. Phần lớn đàn ông trong làng đều phải đi xa săn bắn để thu hoạch nhiều thức ăn hơn, người lớn trông coi trẻ nhỏ không còn nghiêm ngặt như trước nữa, vì vậy hai người liền lén lút lẻn vào khu rừng cấm trẻ nhỏ tiến vào trong mùa đông.
"Xin lỗi nhé, Minnalis-chan, phải để cậu theo tớ như thế này. Đều là do tớ đã hứa sẽ để Keril ăn no trong ngày sinh nhật của cậu ấy..."
"Đừng nói vậy, không sao đâu. Hơn nữa mình là người đã đề nghị tiến vào rừng trước mà. Giống như Lucia, mình cũng muốn giúp đỡ cho bữa tiệc sinh nhật của Keril nữa."
Lucia khẽ đung đưa mái tóc vàng ngang vai, thân thể vốn nhỏ nhắn xinh xắn, bởi vì áy náy mà co lại nhỏ hơn, thiếu nữ thấy thế, vội vàng lắc đầu, ra hiệu cô nàng không cần để ý.
Vì muốn để cho một người bạn thiếu niên khác được ăn thức ăn ngon trong ngày sinh nhật, hai thiếu nữ đã giấu giếm không để người lớn phát hiện rồi lẻn vào trong khu rừng này. Nhưng mà, khu rừng bị tuyết bao phủ không còn dồi dào sức sống như trước, cho dù trên cây có lá thì cũng không thể kết trái, không nhìn thấy bất kỳ dấu vết rau dại nào trên mặt đất bị tuyết rơi dày đặc bao phủ, họ từ đầu đến cuối không tìm được vật gì có thể ăn được.
Mặc dù như thế, các thiếu nữ vẫn cố gắng mở to mắt, tiếp tục khám phá khu rừng, để tìm một loại cây có thể cho ra trái ngon, họ đã từng nghe trong làng nói qua, loại cây này chỉ có thể kết trái trong thời tiết giá lạnh.
Âm thanh sột soạt phát ra khi cả hai không ngừng bước lên trong tuyết. Khi lấy lại tinh thần, xung quanh họ đã không còn là quang cảnh rừng rậm bình thường nữa, mà là ở chỗ sâu trong khu rừng nơi người lớn đã từng dặn dò, tuyệt đối không thể đặt chân vào.
"Nè, chúng ta trở về thôi, Minnalis-chan?"
"Ừm, nói cũng phải. Thật tiếc khi không tìm được trái cây, nhưng cũng đã đến lúc phải quay trở lại rồi."
Nghe được Lucia lo lắng hỏi thăm, thiếu nữ không khỏi thở dài một hơi, bởi vì ngay cả cô cũng bắt đầu có chút sợ hãi. Vẻ ngoài của khu rừng không khác mấy so với ban đầu, nhưng bầu không khí đã biến đổi hoàn toàn.
So với một cô gái bình thường như Lucia, giác quan của thiếu nữ ẩn giấu sức mạnh thú nhân càng thêm nhạy cảm, bởi vậy cô mới nhận thức được những thay đổi xung quanh mình.
Cứ như đi lầm vào một khu rừng khác vậy, không khí khác thường không ngừng cọ xát lấy da thịt, làm toàn thân cô cảm thấy khó chịu. Nhưng mà, bởi vì cô là người đã đề xuất vào rừng thám hiểm, vậy nên trước khi tìm được trái cây, cô thực sự không có cách nào mở miệng đề nghị quay trở lại.
"Như vậy chúng ta đi nhanh đi."
"A, đợi một chút! Minnalis-chan, cậu xem bên kia kìa!!"
Khi thiếu nữ dừng bước quay đầu lại, thì thấy Lucia chỉ vào một cái cây cách đó không xa.
Dưới tán lá che đậy xung quanh, đúng là có thể thấy thấp thoáng trên đó có vài khỏa trái cây màu vàng to như nắm tay.
Lucia hưng phấn nói với thiếu nữ khi phát hiện ra trái cây.
"Thật tốt quá, không uổng công chúng ta vất vả tìm kiếm lâu như vậy! Mau hái một trái rồi nhanh chóng trở về... nhà..."
Nhưng mà còn chưa nói hết câu, nét mặt của Lucia liền tái mét, lời định thốt ra cũng bị kẹt trong miệng.
Thiếu nữ vừa nhìn thấy, sắc mặt cũng lặp tức trở nên nhợt nhạt.
"Guugaruru..."
Xuất hiện trước mặt họ, là một con goblin.
Thân hình nhỏ bé giống như người lùn, khuôn mặt xấu xí, làn da màu xanh lá, còn có sức sinh sản khác thường. Theo nhân loại, bất kể goblin xuất hiện ở nơi nào, chúng đều là một loại sinh vật gây hại. Mà trên thực tế, goblin hay phá hủy đồng ruộng vào thời kì thu hoạch, thường thì dân làng sẽ thuê mạo hiểm giả tiêu diệt chúng, nếu như số lượng không nhiều, sẽ do đàn ông trong làng hợp sức xua đuổi, bởi vậy họ đã từng nhìn thấy goblin từ đằng xa. Tuy chỉ là những thiếu nữ vị thành niên, nhưng nếu chỉ đối mặt với một con goblin, họ vẫn có khả năng chạy thoát.
Chỉ có điều, vấn đề nằm ở màu da của nó. Màu da bình thường của goblin có màu xanh lá, nhưng con goblin ở trước mắt có làn da màu xanh biếc.
"Loại biến dị..."
Goblin thường được xem là ma vật nhỏ yếu. Những tân binh vừa mới trở thành mạo hiểm giả, trước tiên sẽ nhận nhiệm vụ kiểu như thu thập thập thảo dược, lần thứ nhất nhận nhiệm vụ chiến đấu, đa số sẽ được đề nghị chọn tiêu diệt goblin.
Trong trường hợp không bị bao quanh bởi một bầy lớn, chỉ cần không phải thường dân toàn diện, tân binh muốn đánh bại goblin cũng không tính là việc khó. Nhưng mà, còn có trường hợp khi mới sinh ra đã đứng ở trên cao, chúng có thể so với các chủng tộc quý hiếm, mạnh hơn rất nhiều so với goblin thông thường.
Trong số chúng, các goblin chiến sĩ và goblin ma thuật sư tương đối nổi danh; nhưng mà xuất hiện trước mắt họ lúc này là một cá thể có năng lực khác hẳn với các loại đã kể ở trên, thậm chí còn cao hơn, được gọi là "loại biến dị".
Thiếu nữ đã từng nghe qua lời đồn về goblin "biến dị" từ miệng của những mạo hiểm giả đến thăm làng trong quá khứ.
Bề ngoài không khác gì so với goblin bình thường, chỉ có da là mang màu xanh biếc. Goblin bình thường thích khí hậu ấm áp, khi di chuyển trong trời đông rét lạnh sẽ trở nên chậm chạp, loại biến dị thì ngược lại, chúng không sợ lạnh, ngẫu nhiên còn có thể xuất hiện ở khu vực cực kỳ lạnh lẽo, thậm chí còn có thể ngăn cản được ma pháp cấp thấp. Ngoài ra, chúng còn có năng lực, trí thông minh cùng bạo lực cao hơn nhiều so với goblin bình thường.
"Goblin...băng giá..."
Khác với thiếu nữ, Lucia hầu như không biết gì về con goblin trước mắt, nhưng cô cảm thấy vô cùng hoảng sợ bởi xung quanh nó tỏa ra một áp lực khác thường.
May mà con goblin tựa hồ đang chăm chú hái trái cây, cũng không có phát hiện ra sự tồn tại của hai thiếu nữ.
"Lucia, bình tĩnh một chút, chậm rãi thôi..."
"I-IYÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁ!!"
"L-Lucia!!"
Thiếu nữ vốn định im lặng trốn đi trước khi bị con goblin phát hiện, nhưng Lucia không chống được nỗi sợ hãi, dường như không nghe thấy lời thiếu nữ nói, cô chỉ phát ra tiếng thét chói tai rồi nhanh chân bỏ chạy.
"Không, không, khônggggggggggg!!"
"Lucia!!"
Thiếu nữ phát hiện Lucia rơi vào trạng thái dị thường tên là hoảng sợ. Đồng thời cô cũng nhớ lại một mạo hiểm giả đã từng thuật lại kinh nghiệm bản thân cho cô nghe lúc trước.
Cho dù cô biết rõ điểm ấy, nhưng lại bất lực, đành phải đuổi theo Lucia. Cô khẽ quay đầu nhìn lại, sau khi con goblin băng giá nghe được tiếng thét chói tai, nó hiện lên bộ dáng vui cười khi phát hiện ra con mồi càng ngon hơn.
Việc đã đến nước này, cả hai thiếu nữ chỉ có thể dốc toàn lực chạy trốn, nỗ lực cắt đuôi con goblin, nhưng mà tốc độ của nó rõ ràng nhanh hơn họ rất nhiều.
"Yaa!!"
"Lucia!!"
"Ugh, a a !"
Trong lúc té ngã hình như Lucia đã bị trật mắt cá chân, cô ngã mạnh xuống đất nửa người lún vào trong tuyết, không cách nào đứng lên. Hơn nữa cho dù có gắng gượng đứng lên được, thiếu nữ muốn dẫn cô thoát khỏi truy kích của con goblin băng giá gần như là chuyện không thể.
"Guugyagyagyagya!!"
Goblin băng giá từng bước tới gần giống như đang cười nhạo Lucia.
Thiếu nữ mang trong người sức mạnh có thể cứu được Lucia. Đó chính là sức mạnh thố nhân mà cô thường che giấu.
Nếu như thiếu nữ dùng hết toàn lực, dù cho con goblin này có năng lực vượt trội, nhưng cô chắc chắn mình tuyệt đối sẽ không thua, suy cho cùng nó cũng không thể sử dụng được ma pháp. Nhưng...
『 Nghe kỹ nhé, Minnalis, con tuyệt đối không thể sử dụng sức mạnh thú nhân trước mặt con người. Một khi sử dụng, ảo thuật mà mẹ thực hiện trên người con sẽ biến mất, lúc đó lỗ tai cùng đuôi tượng trưng cho thố nhân sẽ bị phát hiện.』
『 Vì cái gì không thể để cho người khác biết rõ vậy mẹ? 』
『 ...Đúng rồi, vì cái gì lại không được nhỉ... Chẳng qua là bề ngoài có chút khác biệt thôi mà, chúng ta lại... 』
"Kyaa, khôngggg! Tôi không muốn chết, tôi không muốn chết đâu!!"
( ...Mẹ ơi, con xin lỗi !? )
Thiếu nữ nhìn thấy bạn thân gào khóc, trong lòng xin lỗi vì đã không thể tuân thủ lời mẹ dặn, đồng thời phóng tới con goblin.
"Ahhhhhhh---!"
"Guugyaya!?"
Thiếu nữ bay đá về phía phần bụng của con goblin.
Đòn công kích do chênh lệch hình thể tăng thêm cú nhảy làm cho con goblin băng giá không kịp phản ứng, trực tiếp bay đi đâm vào cái cây to sau lưng. Nhưng mà, đây chính là một con goblin biến dị. Nếu là goblin bình thường lọt vào đòn công kích này, e là đã ngã xuống không thể đứng lên được nữa; nhưng mà con goblin băng giá này không chỉ không chết, thậm chí nó còn chẳng bị tổn thương đáng kể nào. Ngoài ra, goblin bình thường sau khi bị công kích, chúng sẽ lập tức tiến hành chính diện phản kích; nhưng con goblin băng giá có được trí thông minh cao này, có lẽ đã nhận thức được cùng thiếu nữ đánh nhau không phải là hành động khôn ngoan.
Nó lạnh lùng trừng mắt về phía họ rồi đi sâu vào trong rừng.
"Lucia!! Cậu không sao chứ!? Có bị thương không?"
"M-Minnalis-chan... Đó là..."
Lucia có chút ngỡ ngàng, đồng thời dường như còn có chút kinh hoảng, cái cô chỉ chính là hai cái tai thỏ trên đầu thiếu nữ.
Tuy thú nhân bởi vì chủng tộc bất đồng mà có chỗ khác biệt, nhưng trên cơ bản họ đều có sức mạnh vật lý rất lớn, MP và ma thuật cũng như thế. Nhưng mà, bản chất ma lực của thú nhân khác với nhân loại, nó dễ dàng tiêu tán khi rời khỏi cơ thể giống như sương mù, nên hiệu suất công kích cự ly xa cực kém, căn bản không địch nổi với các chủng tộc khác. Nhưng ngược lại, cũng bởi vì như thế, bọn họ có thể dùng ma lực phủ lên người một tầng ảo ảnh hơi mỏng, nên cũng coi như không hoàn toàn là khuyết điểm.
Thiếu nữ thuộc nhánh thú nhân tinh thông ảo thuật, mặc dù ở trong thố nhân cũng thuộc về tài năng xuất chúng. Liên tục phủ ảo ảnh lên người, đối với bọn họ mà nói cũng không phải việc khó, chẳng qua là nếu như toàn lực triển khai năng lực của thú nhân, trong cơ thể sẽ phóng thích rất nhiều ma lực khiến cho ảo ảnh hoàn toàn biến mất, bởi vậy phải tận lực tránh khỏi nó.
"A, cái này, là do... Thực xin lỗi, Lucia, mình vẫn luôn giấu giếm cậu chuyện này... Xin cậu đấy, làm ơn đừng nói cho người khác biết nha!!"
"Eh!? A, ừm, được !"
Nhìn thấy bạn thân tuy còn chút hoang mang, nhưng vẫn gật đầu đáp ứng, thiếu nữ mới nở một nụ cười an lòng.
Thiếu nữ đã không còn ở độ tuổi cái gì cũng phải hỏi mẹ nữa, cô biết rõ thú nhân trong vương quốc bị khinh miệt như thế nào, bởi vậy, cô chưa bao giờ làm trái lời mẹ dặn. Mặc dù tin tưởng bạn thân của mình, nhưng cô vẫn chưa từng nói với cô ấy bí mật này.
"Vậy là không có vấn đề nữa!"
Thiếu nữ một lần nữa sử dụng ảo thuật giấu đi hai tai cùng đuôi của mình.
Lúc nhỏ vẫn luôn do mẹ thi triển ảo thuật lên cô, nhưng từ khoảng bốn, năm năm trước, cô đã có thể tự mình sử dụng.
"Như vậy chúng ta mau trở về thôi. Tuy có hơi tiếc khi không tìm được thức ăn, nhưng nếu ở lâu rất có thể sẽ gặp phải ma vật, hơn nữa trời cũng sắp tối rồi."
"Đ-đúng ha, chúng ta trở về đi."
Ngày hôm đó khi trở về làng, trời đã khá tối.
Trưởng làng rất tức giận với việc hai người tự tiện tiến vào trong rừng, cũng thông báo sáng ngày mai sẽ xử phạt, rồi cho cả hai trở về nhà.
Thiếu nữ sau khi về nhà liền xin lỗi mẹ Malis, cũng nói ra lý do tại sao mình không tuân thủ lời hứa. Người mẹ hầu như suốt ngày đau bệnh nằm trên giường, thân thể vô cùng gầy yếu, chỉ là bất đắc dĩ cười nói: "Như vậy sao, nhưng con đã cứu được bạn của mình mà!"
Thiếu nữ có hơi nghi hoặc khi thấy trong nụ cười của mẹ có chút bi thương. Nhưng mà, bởi vì rất lâu rồi không có phát huy sức mạnh thú nhân, còn đánh nhau với con goblin băng giá biến dị, mệt mỏi làm cho cô rất nhanh chìm vào mộng đẹp.
Vào ban đêm, cô có một giấc mơ hạnh phúc, cô mơ thấy mình thu hoạch được rất nhiều trái cây trong rừng vào mùa đông. Sáng hôm sau, mặt trời vừa lên, cô bị lôi từ trên giường xuống, đưa đến trên quảng trường làng. Không hiểu vì sao, mẹ Malis cũng bị dẫn theo cùng một chỗ.
"C-chuyện gì xảy ra vậy? Đây là hình phạt đã nói ngày hôm qua sao? Tại sao mẹ cũng..."
Cô còn chưa kịp làm rõ tình hình, thì đã bị cưỡng chế lôi ra ngoài, trên quảng trường cũng tập trung rất nhiều dân làng.
Ánh mắt khó chịu của dân làng làm cô không thể hiểu nổi, nhưng mà câu nói kế tiếp của trưởng làng khiến cho đầu óc cô trở nên trống rỗng.
"Minnalis, còn có Malis, hai người có đúng là thố nhân không?"
Cô không cách nào hiểu được những lời nói được truyền vào tai mình.
"Ta hỏi lại một lần nữa, mẹ con các ngươi có phải đúng là thú nhân không?"
Một lần nữa trưởng làng lại lên tiếng, từng chữ trong câu nói dần lấp đầy chỗ trống trong đầu cô.
( Tại sao tại sao tại sao tại sao!? Eh, tại sao, tại sao đột nhiên lại--!?)
Khi bộ não bắt đầu hoạt động, nó lập tức chất đầy dấu chấm hỏi. Cô không cách nào chỉnh sửa lại suy nghĩ, càng không thể hiểu được rốt cục là chuyện gì đang xảy ra.
Thiếu nữ cảm thấy không biết nên làm sao, đành phải quay đầu xin giúp đỡ từ phía mẹ của mình.
Lúc này, vẻ mặt của mẹ cô buồn bã, giống như đã hạ quyết tâm, bà giải trừ ảo thuật trên người mình.
Dân làng lập tức trở nên ầm ĩ, ánh mắt nhìn vào hai người cũng biến đổi theo.
Cứ như là đang nhìn một đống xác goblin vậy.
Chỉ mới ngày hôm qua thôi, ánh mắt của mọi người nhìn họ vẫn còn giống như thành viên trong gia đình, hòa thuận vui vẻ với nhau.
"M-mẹ..."
Thoáng chốc tình thế xung quanh triệt để thay đổi cùng với những lời chất vấn, đều làm cho trong đầu thiếu nữ càng thêm hỗn loạn.
Cô đờ đẫn ngước mặt nhìn trưởng làng, chỉ thấy trên mặt ông ta hiện ra biểu lộ lạnh lùng trước nay chưa từng thấy, ánh mắt cũng tràn đầy khinh miệt.
...Thật là khủng khiếp.
Ánh mắt đó còn đáng sợ hơn lúc đối mặt với con goblin băng giá ngày hôm qua.
"Như mọi người đã chứng kiến, chúng tôi chính là thố nhân. Thật vô cùng xin lỗi, vì vẫn luôn giấu giếm mọi người."
Sau khi thấy bộ dạng mẹ mình đang cúi đầu xin lỗi với dân làng trên mặt đất đầy cát đá, cuối cùng cô cũng đã hiểu những ánh mắt tràn ngập ác ý khi dân làng nhìn vào mẹ con cô.
"Vậy lời Lucia nói đúng là sự thật rồi..."
"Eh, Lucia!? Làm sao có thể, nói dối!!"
Ngày hôm qua Lucia rõ ràng đã hứa là sẽ không nói cho người khác biết mà.
Cô không khỏi tìm kiếm xung quanh, hi vọng đây hết thảy chẳng qua chỉ là nói dối, thì phát hiện bạn thân của mình đang đứng phía sau mười lăm, mười sáu gã dân làng.
Nhưng mà, cái đó không phải bộ dáng mà cô đang mong đợi.
Một người bạn thuở nhỏ khác Keril, nhìn cô với ánh mắt như thể đang nhìn rác rưởi; mà Lucia thì rúc vào bên cạnh hắn, khóe miệng cong lên ở nơi mà thiếu niên không thể nhìn thấy.
"T-tại sao...? Không phải cậu đã hứa là sẽ giữ bí mật rồi sao !!"
"Hii !! Keril."
Thiếu nữ nhịn không được hét lên, nhưng Lucia lại tỏ ra sợ sệt, bám lấy người Keril.
"Không có chuyện gì đâu, Lucia, bình tĩnh lại nào."
Keril khẽ vuốt lưng của Lucia, lại dùng ánh mắt càng thêm gay gắt trừng thiếu nữ.
"Này, tao không cho phép mày lại ức hiếp Lucia thêm nữa!! Ngay từ đầu tao còn không dám tin, không nghĩ tới mày đúng là loại người thối nát này!! Tao thực sự nhìn lầm mày rồi!!"
"Cái gì!? Thật ra cậu đang nói cái gì..."
"Đừng có giả ngu!! Lucia đã nói cho tao biết hết rồi!! Mày luôn ngấm ngầm ức hiếp Lucia chứ gì!! Còn lấy sức mạnh thú nhân uy hiếp không cho phép cậu ấy nói cho người khác biết, lúc nào Lucia cũng khóc hết !!"
"Cái..."
Á khẩu không trả lời được, cô một câu cũng không nói thành lời. So với phát ra âm thanh, ngôn ngữ trong đầu cô đã sớm biến mất hầu như không còn, làm cho cô không cách nào suy nghĩ được.
"Trưởng làng, mọi người muốn phạt tôi như thế nào cũng được, nhưng tôi van xin mọi người làm ơn hãy tha cho đứa nhỏ này! Ít nhất, ít nhất để nó yên ổn vượt qua sinh nhật lần thứ mười tám..."
Malis vuốt ve con gái, không ngừng cúi đầu cầu khẩn.
Hôm qua sau khi nghe được lời con gái nói, bà cũng đã hạ quyết tâm trong lòng. Bởi vì nếu muốn chạy trốn mà nói, bản thân mình đau ốm chỉ làm liên lụy đến con gái mà thôi; mà bà cũng vô cùng rõ ràng, con gái tuyệt đối sẽ không chịu vứt bỏ bà để chạy trốn một mình. Bởi vậy, vì bảo hộ con gái, bà chỉ có thể liều mình cầu xin dân làng.
"Đùa cái gì vậy!! Đồ thú nhân ghê tởm."
Dân làng đáp lại Malis, nhưng đó là lời chửi bới vô tình cùng với những hòn đá trên mặt đất.
"Nói đúng, đừng có giỡn mặt!!"
"Rõ ràng vẫn luôn lừa gạt chúng ta, thật đáng ghê tởm!?"
"Chỉ là động vật, còn làm bộ giống con người!!"
Sau khi có một người đi đầu, những lời chửi rủa sắc bén như dao cùng với đá vụn tựa như mưa rào tầm tả rơi vào trên người hai mẹ con.
"Van xin mọi người, hãy tha cho đứa nhỏ này, ugh...!?"
"Mẹ!!"
Một khối đá to xen lẫn trong những hòn đá rơi xuống, đập trúng vào cái trán của Malis, lặp tức máu chảy đầm đìa.
Thiếu nữ theo phản xạ dùng thân thể che chắn cho mẹ của mình.
Trong cơn hoảng loạn tột cùng, ảo thuật trên người thiếu nữ đã sớm biến mất, lộ ra hai cái tai cùng đuôi thỏ. Nhưng cô không rảnh để quan tâm, cô chỉ biết ôm mẹ mình thật chặt.
Mẹ cô đã từng mắc một căn bệnh truyền nhiễm nào đó, tuy rằng đã trị hết, nhưng từ đó về sau không còn thân thể cường tráng của thú nhân nữa. Cho dù dân làng chưa bao giờ nhận qua huấn luyện, nhưng chỉ ném đá thôi cũng đủ tạo thành những tổn thương không nhỏ đối với thân thể gầy yếu của bà.
"Dừng tay! Mau dừng tay lại đi! Mọi người dừng ném lại đi mà!!"
Tiếng kêu gào của thiếu nữ vang vọng trên quảng trường, lại bị tiếng chửi rủa của dân làng bao phủ ngay lập tức.
"Câm mồm! Cái thứ tiểu quái vật!!"
"Súc sinh! Ai cho phép mày nói tiếng người!"
"Cút đi! Mau đi chết đi, sống làm gì cho chật đất!!"
Két! Rắc! Cô cảm giác được nội tâm của mình xuất hiện vết nứt tối tăm.
Thống khổ giống như bị mũi nhọn mạnh mẽ đâm vào.
Tại sao, tại sao lại như thế, đáng ghét, đau quá... So với thân thể, trái tim cô cảm thấy đau hơn.
Cô cúi người trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn xung quanh. Keril vẫn dùng biểu lộ ghê tởm mà trừng lấy cô, cùng một chỗ với dân làng ném đá về phía cô. Mà Lucia thì trốn phía sau kéo lấy ống tay áo của Keril, lúc hắn không nhìn thấy thì khóe miệng cong lên giống như đang trào phúng.
Tại thời điểm này, ý nghĩ, thân thể, tâm hồn của thiếu nữ cuối cùng cũng hiểu ra tất cả.
Mình đã bị ả ta phản bội! Mày phản bội tao mày phản bội tao mày phản bội tao mày phản bội tao!!
"Vì cái gì, rốt cuộc là vì cái gì..."
Nước mắt chậm rãi rơi xuống. Những mảnh đá vụn đập vào thân thể, không ngừng làm sâu thêm vết nứt trong nội tâm cô.
Ngay trước khi trái tim cô hoàn toàn tan vỡ, những hòn đá rơi như mưa to rốt cuộc đã ngừng lại.
"Cái cuộc náo loạn này là sao vậy?"
Xuất hiện là những người đàn ông tráng niên trong ngôi làng này.
Những người đàn ông đi xa săn bắn trở về sớm hơn thời gian dự định, con mồi mang về không nhiều lắm, nhưng cũng không phải là không có.
"C-cha... huhu, cha ơi!!"
Trong tầm mắt mơ hồ do nước mắt, cô nhìn thấy hình bóng của cha mình trong những người đàn ông trở về làng.
Được cứu rồi! Thiếu nữ cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Cha cô rất có uy tín trong làng, là người được kỳ vọng sẽ trở thành trưởng làng tiếp theo.
Nhìn bộ dáng cha mình khi nói chuyện cùng dân làng, cô rốt cuộc yên tâm. Thật tốt quá, không có việc gì...
"Không phải như thế! Chuyện này không liên quan đến tôi, tôi hoàn toàn không biết gì hết!!"
"..."
Lặp tức, thế giới triệt để đảo lộn. Dễ dàng bị bóp méo và vỡ vụn.
"Tôi đã bị ả ta lừa gạt!! Thứ súc sinh!! Đồ thú nhân thấp hèn!"
Tai không còn nghe được, mắt không còn nhìn thấy, mũi không còn ngửi được, xúc cảm cũng không cách nào phân biệt được.
"Chuyện gì xảy ra vậy? Ừm, xảy ra, chuyện gì vậy..."
Gacchan! Cô nghe thấy âm thanh của vật gì đó vỡ nát.
Thế giới của thiếu nữ, từ nay về sau tan vỡ hoàn toàn.
Khi lấy lại tinh thần, cô đã ở trên chiếc xe ngựa lắc lư đang chạy về phía trước.
Trong thế giới hỗn loạn mơ hồ, cô chỉ nhớ mang máng cái tồn tại được cô gọi là 『cha』, đã bán tháo cô đi giống như muốn vứt bỏ thứ gì đó rất phiền toái.
Thiếu nữ suýt chút nữa đã trở thành phế nhân cuối cùng cũng có thể tìm về ý thức, là bởi vì mẹ của mình đang ở bên cạnh. Hai người họ là mẹ con thú nhân, cho dù đã trở thành hàng hóa cũng không có khả năng được đối đãi đàng hoàng.
Họ ăn đồ ăn khó nuốt hơn so với các nô lệ khác; thường xuyên bị chửi rủa vô cớ cùng quất roi. Ở thời điểm tắm rửa, đôi lúc có thể sử dụng nước bẩn người ta dùng còn dư lại, đôi lúc ngay cả nước bẩn cũng không có, trong tiếng mắng chửi『 thối chết đi được』,『 bẩn chết đi được』bị một cước đá văng.
Có khi bởi vì lý do thú nhân thể chất vượt trội, mà bị huấn luyện chạy khi không ở trên xe ngựa.
Vì không để người mẹ càng lúc càng suy yếu lo lắng cho mình, thiếu nữ cố gắng bảo trì lấy ý chí gần như tan rã. Mặc dù vậy, tình trạng của mẹ cô vẫn đang chuyển biến ngày càng tệ hơn, bà vốn rất xinh đẹp từ từ bị suy nhược, tàn tạ.
Kẻ buôn nô lệ sử dụng mẹ của cô như một vật tế.
Cho những nô lệ khác thấy『thú nhân phải chịu ngược đãi』,『còn có người khác khổ hơn so với mình』, để chúng cảm thấy an ủi hơn một chút.
Và như kẻ buôn nô lệ mong đợi, những nô lệ khác đều bắt đầu phát ra tiếng cười nhạo.
Bọn chúng nhìn cô bị quất roi, nhìn mẹ cô bị giật tóc, nhìn một đạp lại một đạp rơi vào trên lưng của hai mẹ con cô, như thể bản thân đang xem một vở kịch hài hước, rồi cười vang.
Sau nửa năm kể từ lúc kẻ buôn nô lệ mua thiếu nữ, lộ trình đến Vương Đô chỉ còn lại một nửa, mẹ đã không còn ở bên cạnh cô nữa.
Thế giới của cô lại lần nữa rơi vào trong bóng tối hỗn độn hư vô.
Cô không thèm quan tâm trong thức ăn của mình bị trộn lẫn bùn đất, bị quất roi hay mắng chửi cũng không hề có cảm giác, lúc bị giội nước bùn lên người cô cũng không chống cự.
"Tch, bị hỏng rồi à! Rõ ràng là thú nhân, vậy mà thật yếu ớt! Thiệt tình, không ngờ lại còn có quý tộc ưa thích cái thứ này, thế giới đúng là hết thuốc chữa rồi!"
Haizz-- kẻ buôn nô lệ than thở nói, thiếu nữ cũng chỉ nhìn hắn với ánh mắt trống rỗng.
"Còn nữa, chẳng biết tại sao mẹ mày lại chết! Vì cái gì tao phải tổn thất tiền của chỉ vì thú nhân chứ, mẹ kiếp!"
--! Bởi vì câu nói của kẻ buôn nô lệ mà trái tim vỡ vụn của thiếu nữ đột nhiên nổi lên phản ứng.
(Vì cái gì...?)
Như thể bị một loại chất độc nào đó thẩm thấu, nghi vấn trong lòng cô bốc lên.
( Vì sao? Tôi đã làm sai điều gì? Tôi bắt đầu sai từ lúc nào? Tôi phải làm như thế nào mới đúng?)
Nghi vấn giống như bùng nổ, một hơi xông lên, làm cho những mảnh vỡ mất đi ánh sáng hóa thành nham thạch nóng chảy.
( Thực ra là ai đã sai? Vì sao tôi lại ở nơi này? Tôi là ai? Vì sao tôi lại đợi ở nơi này? Cảm giác bây giờ là sao vậy? )
Những mảnh vỡ còn lại cũng toàn bộ hóa thành dung nham.
Dung nham di chuyển, xoay vòng, khuấy trộn, dần dần hình thành một vật bất thường vặn vẹo quái dị.
Lại quấn quanh trái tim, chỉ còn lại một loại tình cảm thuần khiết.
"A, ta muốn, hủy diệt tất cả."
Theo câu nói vô thức từ trong miệng phát ra, tình cảm đông lại giống như nước vỡ đập cuồn cuộn trút xuống.
...Căm hận.
Căm hận căm hận căm hận căm hận căm hận căm hận căm hận căm hận căm hận. Chỉ còn lại căm hận.
Ta hận Lucia, ta hận Keril, ta hận cái lão đã từng gọi là cha, ta hận trưởng làng, ta hận dân làng.
Ta hận kẻ buôn nô lệ đã đùa bỡn mẹ con chúng ta, ta hận lũ nô lệ đã cười nhạo khi thấy chúng ta bị đùa bỡn.
Ta muốn tra tấn bọn chúng tổn thương bọn chúng trừng phạt bọn chúng phá vỡ bọn chúng bóp nát bọn chúng đục khoét bọn chúng cướp đoạt bọn chúng nghiền nát bọn chúng chà đạp bọn chúng chặt đứt bọn chúng dìm chết bọn chúng thiêu đốt bọn chúng lột da bọn chúng đâm thủng bọn chúng xé rách bọn chúng giết chết bọn chúng giết chết bọn chúng giết chết bọn chúng giết chết bọn chúng giết chết bọn chúng giết giết giết giết giết giết hết!?
Nội tâm thiếu nữ đã bị căm hận bao phủ.
Từ đó về sau, cô không bao giờ để tâm đến bất kỳ lời nói nào của kẻ buôn nô lệ nữa.
Thái độ phản kháng làm cho cô bị phạt nhiều hình phạt khác nhau, nhưng ngọn lửa bùng cháy đang thiêu đốt trong cơ thể khiến cô tuyệt đối không nhượng bộ.
Cho dù toàn thân đau nhức không cách nào di chuyển, cho dù suýt phải chết, ngọn lửa bùng cháy này vẫn không thể nào dập tắt. Sau khi đến Vương Đô, nô ấn mang đến đau đớn mãnh liệt cũng không làm tiêu tan được lòng căm thù đang tăng vọt trong nội tâm. Từ đó về sau, mỗi ngày cô đều bị nhốt trong lồng giam, không bao giờ có đầy đủ thức ăn, được thay quần áo hay tắm rửa.
Mỗi ngày cô chỉ có thể không ngừng ảo tưởng lấy bản thân dùng thủ đoạn tàn ác nhất để tiến hành báo thù, nhưng mà cuộc sống như vậy rất nhanh sẽ kết thúc. Đại khái là sắp bị loại bỏ, thức ăn mỗi ngày một lần cũng không còn được cung cấp nữa.
Tiếp tục như thế, cô rất có thể sẽ chết. Không, là nhất định sẽ chết.
Ngay cả khi đang đứng trên bờ vực của cái chết, ngọn lửa bất tận trong cơ thể vẫn còn đang bốc lên không ngừng.
Dù là thú nhân khỏe mạnh như thế nào, nếu thiếu đi thức ăn cần thiết để duy trì thân thể cũng khó có thể sống sót. Ý thức của cô dần trở nên mơ hồ, cái duy nhất cảm nhận được chỉ có sự nóng bỏng trong cơ thể.
"A, quả nhiên, là một đôi mắt tuyệt đẹp."
Trong ý thức hỗn loạn, có một âm thanh vang vọng truyền vào tai cô.
Trước mắt là một người xa lạ chưa từng gặp qua. Cô đã mất đi năng lực để có thể tỉnh táo suy nghĩ, chỉ có thể phán đoán, người này hẳn là cùng một loại với bọn quý tộc đến lựa chọn nô lệ lúc cô vừa mới tới Vương Đô.
Cô đã không còn sức mạnh để có thể chống cự như lúc đó nữa, chỉ có thể dùng ánh mắt tràn ngập địch ý đe dọa đối phương.
Nhưng mà, từ trong ánh mắt của người thiếu niên này, cô cảm nhận được một loại cảm giác quen thuộc như muốn nuốt chửng tất cả mọi thứ.
"Đừng...đụng vào ta...con...người."
Cố ép mở ra cái miệng cô khan, cô nói ra những câu từ đơn lẽ.
"Ugh, argh, a a a a a a a a a !!"
Một cơn đau nhức kịch liệt chạy qua thân thể cô, làm cho ánh mắt vốn mơ hồ nhanh chóng nhòe đi.
Đau đớn giống như vết thương cũ bị đục khoét, tiếng rên rỉ từ sâu bên trong cơ thể bị gạt ra.
Thật khó khăn để cơn đau lắng xuống một chút, sau đó miệng cô lại bị nhét vào cái chai chứa chất lỏng không biết tên.
"Mm...mmh...uuu!!"
Ngay cả sức lực để nhổ ra cũng không có, chất lỏng không ngừng chảy vào cổ họng khi bị buộc phải nuốt. Lúc này, thân thể vô cùng gầy yếu đột nhiên cảm nhận được một chút sức lực.
Ma lực tiêu hao gần như cạn kiệt do thiếu thức ăn cùng nghỉ ngơi, cũng lập tức hồi phục hơn phân nửa.
"Thế này thì cô sẽ có thêm chút sức lực, để chúng ta có thể dễ nói chuyện với nhau hơn."
Cô không thể hiểu rõ hàm ý trong câu nói của người con trai trước mắt, nhưng nhìn chung cô đã có thể tìm về một chút năng lực suy nghĩ, cô hiểu được, mình vừa mới uống là HP Potion cùng MP Potion.
Người bình thường sẽ không để nô lệ uống hai cái này. Cho dù không phải vật gì hiếm có, nhưng nó cũng có giá cả xa xỉ.
"Vì cái gì..."
Đây có lẽ là một loại cạm bẫy nào đó, cô vô thức đề cao cảnh giác, nhưng mà lời nói tiếp theo làm cho cô bị sốc nặng.
"Cô muốn giết ai?"
Thiếu nữ cảm nhận được một lực xung kích, sau cái chết của mẹ, câu nói của kẻ buôn nô lệ làm cho nội tâm cô vặn vẹo biến dạng, cảm giác lúc này cũng tương đối như thế.
"--Ai là người mà cô muốn báo thù?"
Nhìn kỹ lại, chàng trai trước mắt thoạt nhìn có hơi thở cực kỳ giống mình. Nhìn thẳng vào sâu bên trong đôi mắt của người này, cô chợt hiểu ra cái cảm giác quen thuộc như thể muốn nuốt hết mọi thứ từ đâu mà đến.
Cũng tương tự như cô bên trong cơ thể người này ẩn chứa một thứ nóng bỏng mà cô chưa từng nhìn thấy trước đây.
Cảm thấy quen thuộc là chuyện đương nhiên, bởi vì cả hai đều mang ánh mắt giống nhau.
Bởi vậy, thiếu nữ không cần nghĩ ngợi nhiều mà nói:
"Bạn thân của tôi, người bạn nam cùng nhau lớn lên, cha, trưởng làng, dân làng, kẻ buôn nô lệ còn có tất cả nô lệ."
"Giết bọn chúng là đủ rồi ư?"
Câu nói ấy mang giọng điệu chế nhạo, rõ ràng là đã biết rõ hết thảy còn cố tình mở miệng khiêu khích.
Nhưng mà, cô cũng không quan tâm.
Trong vô số những ảo vọng lặp đi lặp lại, dục vọng của cô đã vượt qua lý trí, khắc thật sâu trong bản năng.
"Chỉ là giết bọn chúng thôi còn chưa đủ, tôi muốn tra tấn bọn chúng, để bọn chúng thống khổ kêu rên, lại từ từ chà đạp, tàn phá, lại chà đạp, cho đến khi bọn chúng tan xương nát thịt. Chỉ giết bọn chúng đi, quả thực là quá dễ dãi với chúng."
Thiếu nữ nói ra, sau khi trở thành nô lệ, đây là lần đầu tiên cô lộ ra bộ dáng tươi cười với người khác.
Đối với ngôn ngữ chân thành tha thiết từ sâu trong tâm hồn của cô, thiếu niên cũng nở nụ cười.
☆
『 Chỉ là giết bọn chúng thôi còn chưa đủ, tôi muốn tra tấn bọn chúng, để bọn chúng thống khổ kêu rên, lại từ từ chà đạp, tàn phá, lại chà đạp, cho đến khi bọn chúng tan xương nát thịt. Chỉ giết bọn chúng đi, quả thực là quá dễ dãi với chúng. 』
Nghe được thiếu nữ cười nói gần như điên cuồng, khóe miệng tôi không khỏi cong lên.
"Hiện tại, tôi sẽ chuẩn bị hai con đường để cô lựa chọn. Thứ nhất, là từ đầu đến cuối duy trì mối quan hệ chủ nhân và nô lệ. Nếu như chọn con đường này, sau khi hoàn thành mục đích giao dịch, cô sẽ nhận được năng lực cần thiết để sinh tồn một mình và một số tiền. Thân phận nô lệ của cô cũng sẽ được giải phóng, cô có thể nghĩ biện pháp tìm kiếm hạnh phúc trong tương lai."
"......"
"Đè nén ý chí cháy bỏng đang rục rịch không ngừng, đem nó chôn sâu vào trong nội tâm, hoàn toàn quên đi, có lẽ cô có thể nghênh đón một tương lai tươi sáng tốt đẹp hơn."
Một câu nói nhảm thực sự ngu ngốc đến cực điểm. Bất kể là tôi hay cô ấy, đều không theo đuổi một tương lai như vậy.
Mặc dù vậy, tôi vẫn đem nó hóa thành ngôn ngữ, để cho cô ấy biết được rằng có lẽ sẽ có một khả năng như vậy.
Tôi không thể đoán trước được tương lai, nhưng có lẽ vào một ngày nào đó, cô ấy sẽ cảm thấy lựa chọn như vậy là chính xác, sẽ cảm thấy cuộc sống quên hết mọi thù hận là tươi đẹp biết bao.
Vì thế tôi mới nói với cô ấy rằng sẽ có một lựa chọn như vậy. Bởi vì một lựa chọn khác mà tôi muốn nói tiếp theo đây sẽ triệt để đánh tan khả năng đó.
"Một con đường khác, là trở thành đồng m... Không, là đồng đ..."
Đồng minh? Hay là đồng đội?
Cả hai đều tan biết trước khi biến thành lời nói.
"Haizz... Loại nào cũng không đúng."
Thay vào đó là lời thì thào trong vô thức.
Loại liên hệ hời hợt này, không phải là mối quan hệ mà tôi đang theo đuổi.
Loại liên hệ ngây thơ này, không phải là mối ràng buộc mà tôi mong muốn.
Danh xưng thích hợp cho phần khế ước này, không được tạo nên từ những thứ đó.
Cái tên thuộc về những người bị thế giới xinh đẹp cùng cuộc sống tươi đẹp khước từ ngoài cửa, cũng không muốn bước chân vào một lần nữa.
Cái tên của những người đã triệt để đi vào con đường tội lỗi.
"Một lựa chọn khác, là trở thành 『 đồng phạm 』một lòng báo thù, cùng nhau hưởng thụ niềm vui sướng khi báo thù."
Nói xong tôi vươn tay lên không trung khởi tạo Tâm Kiếm.
Hắc quang hợp lại thành một thanh kiếm thẳng hai lưỡi dài khoảng năm mươi cm, lưỡi kiếm đỏ tươi như máu cùng với hoa văn ngọn lửa u ám.
Tựa như vực sâu không đáy ẩn chứa vô số tội lỗi cùng tồn tại với thánh quyết hết thảy tội ác, làm cho người ta cảm thấy lạnh sống lưng.
Tuy rằng tôi có thể dùng ý chí đem nó biến đổi thành trường kiếm thích hợp để chiến đấu, nhưng lấy công dụng trước mắt mà nói, hình thái như là vậy là cần thiết.
Tôi cầm lấy【 Phục Thù Thánh Kiếm 】lần thứ nhất hiện ra, chặt đứt còng tay trên người thiếu nữ, rồi đem nó cắm trước mặt cô ấy.
"Nếu cô lựa chọn cái đầu tiên, liền xoay người sang chỗ khác; nếu lựa chọn cái thứ hai, liền rút thanh kiếm này lên. Nhưng mà, cô phải chuẩn bị tinh thần, một khi rút kiếm lên, sẽ không còn đường nào để quay lại nữa. Cô sẽ mang theo thế giới dơ bẩn không thể nào trở nên tươi đẹp, cũng rất có thể không cách nào báo thù mà trở nên tàn lụi."
"..."
"Thanh kiếm này sẽ đem khát khao cháy bỏng của cô khắc trên linh hồn, hóa thành ngọn lửa bất diệt. Bất kể phát sinh chuyện gì, đều không thể buông tha trước khi báo thù hoàn tất. Từ nay về sau, chúng ta sẽ chia sẻ đối tượng báo thù của nhau. Nói đơn giản là, đối tượng báo thù sẽ tăng lên gấp đôi. Cô sẽ căm hận kẻ thù của tôi như kẻ thù của mình. Trái lại, tôi cũng như thế. A, còn có thể dựa vào tố chất của cô, mà đạt được kỹ năng thiên phú nữa."
"...Anh có định phản bội tôi không?"
Đôi mắt u ám, khó hiểu, trống rỗng không thấy đáy.
Tôi hiểu rõ.
「Tôi sẽ không bao giờ phản bội cô đâu」thứ cô ấy muốn không phải là một lời hứa miệng như thế.
"Chỉ cần lập xuống khế ước, chúng ta sẽ không cách nào tổn thương lẫn nhau. Đây cũng không phải là một lời hứa miệng hời hợt nông cạn đâu. Nếu như cô chết, tôi cũng sẽ chết; nếu như tôi chết, cô cũng không sống được."
Lập tức, hai mắt thiếu nữ sáng rực.
Đây là lời thề tôi sẽ không phản bội cô ấy, cũng tuyệt đối sẽ không bị phản bội.
Tôi không muốn bị phản bội lần nữa, lại càng không muốn phản bội người khác như lũ khốn kia.
Nếu không có năng lực như thế, tôi tuyệt không nói ra những lời như vậy.
Nên nói cũng đã nói xong, tôi buông chuôi kiếm ra.
"Đương nhiên, cô có thể lựa chọn không rút kiếm, một mình đạp vào con đường báo thù. Dù sao thì đối tượng tôi muốn báo thù nhiều lắm, nhân số gia tăng, có lẽ nó sẽ gây thêm rắc rối cho cô sau này. Nhưng tôi sẽ rất hân hạnh nếu cô có thể trở thành đồng phạm của mình."
"...Tại sao?"
Thiếu nữ phát ra nghi vấn.
Nhưng mà, tôi rất rõ ràng đó không phải là câu hỏi, mà là xác nhận.
Xác nhận xem người này có giống mình, có cùng ý tưởng với mình hay không.
Bởi vậy, tôi cũng cười lên điên cuồng không chút nào che giấu mà nói:
"Cái này mà còn phải hỏi? Hai người cùng một chỗ báo thù, so với một người chẳng phải thú vị hơn nhiều sao! Theo đối tượng báo thù tăng lên, sẽ càng có nhiều thời gian tra tấn, phá hủy bọn chúng. Thỏa mãn chỉ với việc giết người, loại người này tôi không cần. Chỉ có điều, cô không phải là loại người như vậy, đúng không?"
"Fu-a ha ha ha ha!!"
Như thể cảm thấy sung sướng phát ra từ bên trong nội tâm, thiếu nữ cũng hiện lên bộ dáng tươi cười giống như tôi.
"Thì ra như vậy là đồng phạm ư? Thật là một ý kiến hay. A, cùng một chỗ báo thù với anh, quả thực có thể càng thêm vui sướng. So với đơn độc một mình, nhất định có thể làm bọn chúng càng lún sâu vào vực thẳm tuyệt vọng."
Sau khi thiếu nữ ngạo nghễ cười to, cô nở nụ cười xinh đẹp tựa như nữ thần, chỉ có trong đôi mắt vẫn lóng lánh hào quang điên cuồng.
"Đã như vậy, cũng không cần suy nghĩ gì thêm nữa. Khát vọng báo thù không cách nào lắng xuống? Quá hoàn mỹ. Đem ngọn lửa thù hận kiềm nén dưới đáy lòng, giả vờ quên hết tất cả, trở lại khoảng thời gian tốt đẹp trước kia? Vô nghĩa. So với trở lại sinh hoạt làm cho người ta buồn nôn như trước, nhiều thêm mấy cái đối tượng báo thù hoàn toàn không thành vấn đề. Nếu trở thành đồng phạm, có thể làm cho cuộc báo thù của tôi càng thêm tàn khốc, vậy còn cần suy xét cái gì nữa?"
"Đã như thế, cô liền nắm lấy thanh kiếm này đi. Nó sẽ nói cho cô biết nên làm như thế nào."
Tôi vừa nói xong, thiếu nữ liền đưa tay nắm chặt【 Phục Thù Thánh Kiếm 】đang cắm ở trước mắt rồi rút lên.
Ngay lặp tức,【 Phục Thù Thánh Kiếm 】phát ra hào quang u ám, lại như muốn khắc sâu vào đồng tử.
Đó là hào quang công nhận khao khát báo thù, là ban phúc cho cuộc báo thù của thiếu nữ.
"À, đúng rồi, tôi còn chưa biết tên của cô nữa?"
"Tên tôi ư? Tôi là Minnalis."
"Vậy à, tôi là Ukei Kaito."
"Ukei Kaito... Đây chính là tên của chủ nhân sao..."
Thiếu nữ Minnalis nói rồi mỉm cười, trong ánh mắt lần đầu tiên không hề phát ra hào quang điên cuồng.
Tiếp theo, cô đem 【 Phục Thù Thánh Kiếm 】đưa lên trước ngực.
"Sau này xin chỉ giáo nhiều hơn, đồng phạm của tôi (Minnalis)."
"Vâng, xin chỉ giáo nhiều hơn, đồng phạm của em (chủ nhân)."
Minnalis đem 【 Phục Thù Thánh Kiếm 】xoay về phía bản thân, cũng đâm thật sâu vào ngực mình.
Sau khi thanh kiếm cắm ở ngực của Minnalis phát ra ánh sáng chói mắt, liền biến mất không còn, chỉ để lại những hạt sáng li ti.
Trên người cô cũng không hề có vết thương, thanh kiếm rõ ràng đã xuyên qua mảnh vải bố rách nát che đậy thân thể, lại không có để lại bất kỳ lỗ thủng nào.
"Ah, thì ra là thế, cái này chính là lý do báo thù của cô à?"
"Hiện tại cái em đang thấy, là lý do báo thù của chủ nhân sao?"
Dưới sự dẫn dắt của【 Phục Thù Thánh Kiếm 】, khao khát báo thù của tôi và Minnalis hòa vào nhau, kết hợp làm một.
Lý do báo thù của cô ấy trực tiếp chảy vào trong đầu tôi, khiến tôi cảm thấy giống như tự thân mình trải qua khung cảnh đó vậy.
Nó chân thật giống như đó chính là trí nhớ của mình, nỗi thống khổ và tuyệt vọng trong lời thề báo thù của cô ấy, giống như muốn khắc sâu lên người, bùng cháy mãnh liệt bên trong cơ thể tôi.
Ý chí hắc ám cháy bỏng này, cũng không thua kém tôi.
Mà Minnalis dường như cũng cảm nhận được lý do báo thù của tôi, vì thống khổ mà khuôn mặt trở nên méo mó.
Cứ như vậy, khao khát báo thù của chúng tôi từng giọt từng giọt hòa vào nhau, cũng chuyển hóa thành vật sở hữu chung càng thêm sâu sắc, càng thêm thuần khiết hơn.
Khi những hạt sáng li ti mà 【 Phục Thù Thánh Kiếm 】lưu lại hoàn toàn tan biến, khao khát báo thù của Minnalis đã hoàn toàn biến thành một bộ phận của tôi, mà khao khát báo thù của tôi cũng hoàn toàn trở thành một bộ phận của cô ấy.
"Cảm xúc thật mãnh liệt dù biết rõ mình không hề trải qua những việc này. Cái này chính là hương vị cùng chung sở hữu khao khát báo thù ư..."
Tôi quay đầu lại, trông thấy những nô lệ (đối tượng báo thù) kia, đột nhiên ngọn lửa cháy bỏng trong cơ thể bốc lên, rất tự nhiên mà tản mát ra sát khí.
Các nô lệ đôi mắt thiếu sức sống, dường như cũng cảm nhận được tính mạng đang gặp nguy hiểm, sợ hãi mà co rút cơ thể.
【 Tin Nhắn Hệ Thống • Đạt được danh hiệu 『 Chủ Kẻ Phục Thù 』. 】
【 Tin Nhắn Hệ Thống • Cá thể tên Minnalis trở thành 『 Thuộc Hạ Phục Thù 』. 】
Dựa theo Tin Nhắn Hệ Thống, quả thật là【 Phục Thù Thánh Kiếm 】đã phát huy hiệu quả.
"Ôi thật tuyệt vời, cái này là sức mạnh của thanh kiếm vừa rồi sao? Như vậy, aah, aaah, so với kế hoạch ban đầu của mình nó chắc chắn sẽ càng thêm thú vị đây !!"
Tôi quay lại nhìn Minnalis, người cùng chung sở hữu khát vọng báo thù với tôi, vẻ mặt mang theo một chút bối rối, rồi lại phấn khích vô cùng.
Chỉ là tưởng tượng trong đầu thôi cũng làm khoái cảm chạy dọc sống lưng.
Hai má cô ấy đỏ bừng, vẻ mặt ngây ngất khóe miệng cong lên.
"Mở bảng trạng thái Minnalis."
Quả thực không có vấn đề khi xem xét bảng trạng thái của Minnalis.
Bởi vì hiệu quả của 【 Phục Thù Thánh Kiếm 】, tôi lấy được danh hiệu『 Chủ Kẻ Phục Thù 』, có thể xem trạng thái của 『 Thuộc Hạ Phục Thù 』.
Ngoài ra, căn cứ vào số lượng của 『 Thuộc Hạ Phục Thù 』, tôi cũng sẽ đạt được một lượng chỉ số bổ trợ, hiệu quả hình như có vài loại. Củng cố khát vọng báo thù, cùng sở hữu khát vọng báo thù và trí nhớ báo thù, tất cả đều căn cứ theo những danh hiệu này.
Tôi xem xét chỉ số của Minnalis, quả nhiên thú nhân có chỉ số khá cao. Cho dù có kèm theo trạng thái suy nhược, chỉ số hầu như giảm đi phân nửa, nhưng cô ấy vẫn có năng lực tương đương với nhân loại cùng đẳng cấp.
Bởi vì không thể sử dụng giám định Tâm Kiếm, nên tôi không biết cô ấy sở hữu loại kỹ năng như thế nào, nhưng cô ấy đã đạt được kỹ năng thiên phú. Người sở hữu kỹ năng có thể nắm giữ phương pháp sử dụng kỹ năng đó, vậy nên không thành vấn đề.
"Vậy kế tiếp, cô tính làm như thế nào? Nếu như cảm thấy không thoải mái, thì giao cho tôi xử lý, cô tạm thời không cần ra tay cũng được mà?"
"Biết rõ còn cố hỏi, chủ nhân của em thật là xấu tính quá đi. Đương nhiên không thể giao nó cho ngài được rồi. Đây chính là lần báo thù đầu tiên của em, xin hãy để em tự tay làm việc này."
"Vậy sao? Nếu đã như vậy, trong lúc chuẩn bị cô có thể cần đến thứ này. Tôi sẽ đi bắt cái tên đã chạy trốn đem về đây."
Nói xong tôi đem toàn bộ MP Potion còn lại đưa cho Minnalis. Tuy rằng không biết cô ấy muốn dùng phương pháp gì để tiến hành trả thù, nhưng theo giọng điệu vừa nảy, có lẽ cô ấy sẽ dùng kỹ năng thiên phú làm một vài thứ gì đó. Hẳn là không tránh khỏi việc tiêu hao rất nhiều MP, vậy nên chỉ cần có MP Potion là sẽ không thành vấn đề.
Sau đó tôi rời khỏi tiệm buôn nô lệ, đuổi theo hướng mà người đàn ông kia đã chạy trốn.
☆
Tại thời điểm kẻ buôn nô lệ nhìn thấy khách hàng ăn mặc trang phục màu đen kì dị, lấy ra một thanh kiếm có điềm chẳng lành đặt trước mặt nô lệ vừa mới mua, hắn liền cuống quýt chạy ra khỏi tiệm.
Dù ngay từ đầu hắn cảm thấy có chút không đúng, nhưng chỉ cần khách hàng chịu trả tiền mua hàng, hắn không quan tâm đối phương là người tốt hay người xấu. Giá cao nhất của những nô lệ trong tay hắn là khoảng bốn đồng vàng, mà khách hàng là một thằng nhóc thiếu kinh nghiệm còn mang theo số lượng lớn tiền vàng. Nguyên bản hắn muốn thừa cơ chào hàng những nô lệ giá cao, không ngờ khách hàng chỉ cảm thấy hứng thú với nhỏ thố nhân sắp bị loại bỏ.
Bởi vì tiền thức ăn cũng rất đáng kể, cho nên trước khi đến ngày loại bỏ, hắn chỉ đơn giản là đem nó nhốt vào trong lồng giam, không thèm để ý tới. Khi khách hàng tỏ vẻ hứng thú với nó, hắn có vẻ lúng túng bởi vì không thể kiếm một vố lớn.
Chẳng qua, khách hàng vậy mà lại ra giá mười đồng vàng. Cẩn thận ngẫm lại, món hàng vốn định vứt bỏ, vậy mà có thể bán giá cao như thế, hắn không khỏi tươi cười rạng rỡ.
Kế tiếp, theo khách hàng cùng nô lệ lập ra khế ước, tình hình trở nên kỳ quặc vào thời điểm họ bắt đầu nói chuyện với nhau. Thiếu niên chẳng những không chút do dự để một nô lệ sắp chết uống hết potion đắt giá, còn cùng nó tiến hành một cuộc đối thoại tương đối đáng sợ. Điểm mấu chốt làm cho hắn chính thức hiện lên cảm giác khủng hoảng, là nhìn thấy người khách hàng kia lấy ra một thanh kiếm u ám mang theo điềm gở, có màu đen đỏ đan xen.
Hắn đã biết đó là một thứ xấu xa chỉ với cái nhìn đầu tiên.
Trực giác được rèn đúc khi buôn bán trong khu ổ chuột, thúc giục hắn phải nhanh chạy trốn. Bất kể là tiền tài hay nô lệ gì cũng được, hết thảy phải còn mạng mới có ý nghĩa.
Hắn nghe theo bản năng, cẩn thận từng li từng tí rời khỏi hiện trường mà không để bị phát hiện. Hắn chỉ lấy đi vàng được chuẩn bị khẩn cấp trong tủ, rồi trốn ra khỏi tiệm.
Hắn cũng không quay đầu lại mà chạy thẳng đến cứ điểm bí mật được chuẩn bị cho những tình huống khẩn cấp như thế này.
Kẻ buôn nô lệ tuyệt vọng thúc giục hai cái chân không nghe lời, hắn cũng cố tình đi vòng vài lần, kết quả, ngay tại lúc hắn nhìn thấy cánh cửa lớn của cứ điểm bí mật--
"Nè nè, bỏ lại khách hàng như thế, ngươi muốn đi đâu vậy?"
Người thiếu niên xuất hiện trước mặt kẻ buôn nô lệ khóe miệng nhếch lên, hiện ra nụ cười như có như không.
☆
"--!! A, không, cái này, tôi có việc gấp..."
Kẻ buôn nô lệ sắc mặt tái mét ấp úng nói dối, rồi đột nhiên hắn co chân trốn về phía con hẻm gần đó. Đương nhiên, tôi không có khả năng dễ dàng buông tha cho đối tượng báo thù, thế là tôi đập mạnh vào gáy hắn, làm hắn ngất đi. Nếu không phải tôi cẩn thận dùng lực để tránh đi việc giết chết hắn, thì có lẽ bây giờ đầu của hắn đã xoay về ngược lại.
Trước khi Minnalis xuất thủ, tôi không thể để cảm xúc điều khiển mình được. Nói ngắn ngọn là, hôm nay tôi chỉ đóng vai trò trợ thủ mà thôi, tôi định để cho cô ấy tự tay báo thù. Nhưng nếu muốn tích cực hỗ trợ Minnalis, việc đầu tiên đương nhiên là tìm hiểu về đối tượng báo thù của cô ấy rồi.
【 Phục Thù Thánh Kiếm 】để cho chúng tôi nhìn thấy chỉ là ký ức về mối thù quyết tâm phải trả, ngoài đối tượng báo thù ra, tôi hoàn toàn không biết gì cả.
Nếu như không hiểu được nguyên nhân trong đó, thì sẽ không thể xác định được phương pháp tra tấn nào là hữu hiệu nhất. Chỉ với cảm xúc căm hận điều khiển, e rằng sẽ rất nhanh đem hắn giết chết.
Tôi vác người đàn ông đã ngất đi lên vai, rồi trở lại tiệm buôn nô lệ.
Chỉ thấy tất cả nô lệ đều bị nhốt trong một cái lồng giam lớn nhất, mà Minnalis thì làm vài việc gì đó trong phòng bếp. Trong lồng giam có gần hai mươi nô lệ, nhưng không gian cũng khá là rộng rãi.
"Này--tôi mang người về rồi đây!"
"C-cảm ơn ngài, chủ nhân. Hiện tại em đang bận, có thể giúp em đem hắn ném vào cái lồng giam kia được không ạ?"
"Ừm? À, tốt."
"Guh...!!"
Tôi lấy chiếc chìa khóa treo trên vách tường mở cửa lồng giam ra, sau đó ném người đàn ông vào rồi khóa cửa lại. Sau khi tỉnh lại do bị nện vào nền đá cứng rắn, hắn nhìn quanh, cố gắng tìm hiểu tình huống hiện tại.
"Này, thằng nhóc con! ! Rốt cuộc là mày muốn làm gì..."
"Hoàn thành r--! Ugh ugh, chuyện gì thế này, sao tự nhiên thấy chóng mặt quá..."
Cứ như muốn nhấn chìm âm thanh của người đàn ông, một giọng nói vang dội từ phòng bếp truyền đến so với bầu không khí hiện giờ có hơi khác... Không, phải nói là phù hợp nhất với bầu không khí ở hiện trường mới đúng.
Tôi đi đến phòng bếp sau khi nghe được âm thanh, chỉ thấy Minnalis dù có hơi choáng váng, vẫn không giấu được nội tâm vui sướng điên cuồng, trên mặt hiện lên nụ cười vặn vẹo méo mó nhưng không kém phần xinh đẹp.
"Cô đã tiêu hao quá nhiều MP trong một lần, được rồi, nhanh uống MP Potion tôi vừa mới đưa cho cô đi."
"Vâng~! Ku ku, chủ nhân, ngài có thể dùng miệng đút cho em được không?"
"Méo."
"Eh~ tại sao~?"
"Tôi không đói khát đến mức sẽ ra tay với người quá mức hưng phấn do mất quá nhiều MP đâu."
Một lần mất đi quá nhiều MP, sẽ cảm thấy choáng váng bởi dòng chảy ma lực. Nếu chỉ hơi sử dụng quá mức, sẽ cảm thấy choáng váng giống như thiếu máu; nhưng nếu vượt quá cực hạn, sẽ cảm thấy hưng phấn quá độ giống như uống say. Dưới loại tình huống này, cho dù MP có hồi phục, cũng không cách nào lặp tức thanh tỉnh hoàn toàn.
Tôi xác nhận chỉ số của Minnalis, lúc đầu MP còn hơn 90%, hiện tại một hơi giảm xuống chỉ còn lại 10%. Thuận tiện nhắc tới, sử dụng ma pháp hỏa cầu cấp thấp trong thực chiến, một lần sẽ tiêu hao khoảng 10 MP, dùng cái này để suy luận, chắc hẳn cô ấy đã mất rất nhiều MP.
Chưa kể cô ấy còn đạt được kỹ năng mạnh mẽ, mắt thấy thù hận cháy bỏng trong nội tâm được phóng thích, kết quả lại rơi vào trạng thái hưng phấn. Trước khi cô từ trạng thái mất lý trí trở lại bình thường, tôi sẽ lờ cô ấy đi xem như là sự quan tâm của tôi đi.
Vừa nghĩ tôi vừa đem lọ MP Potion nhét vào trong miệng của cô ấy giống như lần trước. Cô có chút gợi tình khi nuốt xuống chất lỏng màu xanh dương.
"Ah, chủ nhân thật đúng là xấu tính quá đi~"
"Được rồi, cô còn muốn nấu bao lâu nữa? Món chính còn chưa đem lên nữa kìa."
"Tuân~ lệnh! Kuku-kukuku!!"
Nhìn bộ dạng hưng phấn của Minnalis, có lẽ cũng không cần tôi hỗ trợ, vậy nên tôi quyết định dùng thân phận người xem để hưởng thụ thật tốt tuồng kịch này.
Thoạt nhìn Minnalis vui mừng ra mặt, giống như muốn dùng cảm xúc hưng phấn để phá vỡ bầu không khí u ám nơi này, cô sử dụng nguyên liệu nấu ăn dự trữ trong phòng bếp của kẻ buôn nô lệ để chuẩn bị một bữa tiệc lớn, mà không thể một lần mang hết vào trong lồng giam.
"Đây là ta tự tay chuẩn bị đó, xin đừng khách sáo, thỏa thích mà tận hưởng đi nào♪"
Cho dù mùi thơm kích thích của thức ăn nóng hổi phiêu tán trong không khí, nhưng kẻ buôn nô lệ cùng nô lệ không dám động, sắc mặt cảnh giác nhìn lấy Minnalis.
"Ah~ xem ra các ngươi sẽ không ăn dễ dàng như vậy. Nếu thế liền bắt đầu từ ngươi, cái tên luôn nhìn vào mẹ con ta với ánh mắt bẩn thỉu trong suốt thời gian đến Vương Đô, hãy tự trải nghiệm đi nào."
"Hii...!!"
Minnalis cười khẽ, dùng ánh mắt của kẻ săn mồi nhìn chằm chằm vào một người đàn ông nô lệ bị xiềng xích. Theo ma lực tăng vọt, màu cam sẫm sâu trong đôi mắt dần dần biến mất, sau khi lóe lên ánh sáng nhàn nhạt, chúng đã biến thành màu trắng mờ.
"Tiếp thụ cám dỗ đi, 【 Huyễn Viêm Độc Quỷ 】."
Cứ như lời thì thầm của ma nữ.
Âm thanh dịu dàng, ngọt ngào và quyến rũ giống như đến từ hư vô.
"Hii-gyaaaa! Đây là cái gì! Không! Ahhhhhhhh!"
Ma lực theo âm thanh hóa thành sương trắng quấn quanh người đàn ông.
Kẻ buôn nô lệ cùng những nô lệ xung quanh không người nào dám ra tay giúp hắn, nhưng cũng không thể nhìn đi chỗ khác, chỉ có thể sắc mặt tái mét nhìn lấy cảnh tượng khó có thể giải thích trước mắt.
"Guah-a a a a a a! C-cho tôi thức ăn--!!"
Sương trắng biến mất hoàn toàn cứ như bị người đàn ông hấp thu hết, tiếp theo, hắn đột nhiên hét to giống như lên cơn.
Hắn tựa hồ đã quên đi xiềng xích trên người, mạnh mẽ xông về phía trước, sau khi té ngã vẫn lập tức bò lên lần nữa, lặp đi lặp lại giống như một con thú hoang đang bò về phía trước. Hắn cầm mớ thức ăn nóng hổi lên nhét vào trong miệng, thậm chí còn vùi đầu vào trong đó, bộ dáng tham lam ngốn ngấu đã không cách nào tìm thấy vết tích thuộc về tôn nghiêm của con người.
"Hm--độc tính còn mạnh hơn mình tưởng. Quả thật đã thuận lợi đem cảm giác đói khát cắm rễ vào sâu trong nội tâm, nhưng để khống chế chừng mực thì rất khó."
Nhìn dáng vẻ người đàn ông điên cuồng nuốt thức ăn, Minnalis cười khoái chí.
Chẳng qua là, bộ dạng của hắn tuy có thê thảm, nhưng cũng chỉ là điên cuồng gào thét đòi ăn mà thôi. Vốn tưởng rằng dưới cơn phẫn nộ cùng căm hận của Minnalis, kết cục của hắn hẳn là cực kỳ bi thảm, nhưng cảnh tượng trước mắt lại khiến tôi vô cùng nghi hoặc.
"Được rồi, những người khác cũng nên biến thành như hắn đi thôi. Không cần lo lắng, lần này ta sẽ chậm rãi làm cho các ngươi mất đi lý trí, chậm rãi cảm nhận cơn đói khát... Lung lạc trong cám dỗ đi, 【 Huyễn Viêm Độc Quỷ 】."
"Cái gì, ugh pfft!"
"A... Ugh!"
"Ughoo, ughuuh!"
Lại lần nữa xuất hiện sương mỏng bao phủ, nuốt chửng lấy hết thảy lũ người ở đây. Nhưng lúc này, bọn chúng cũng không có mất đi lý trí giống như người đàn ông vừa rồi, chỉ biết lao đầu về phía trước.
Nhưng mà, rất nhanh có mấy người thấp thỏm đưa tay về phía thức ăn. Một lát sau, rốt cục tất cả bọn chúng đều không nhịn được cảm giác đói khát càng lúc càng mãnh liệt, nhao nhao đưa tay ra lấy thức ăn. Mặc dù bọn chúng vẫn còn sót lại chút lý trí, nhưng cuối cùng tất cả đều bắt đầu ngấu nghiến ăn.
Minnalis mỉm cười, nhìn bọn chúng với ánh mắt tràn đầy yêu thương, giống như là gieo hạt hoa xuống đất, bón phân tưới nước, chờ ngày hạt giống nảy mầm.
Chỉ cần trong chốc lát, hạt giống sẽ nảy mầm. Tiếp theo--
"Ugh...? Ahh, Gaaaaaaah!?"
"Chà, nảy mầm rồi♪"
Chồi non mọc lên sớm nhất là người đàn ông bị cắm vào cảm giác đói khát đầu tiên.
Trong nháy mắt này cứ như chờ đợi đã lâu, khóe miệng của Minnalis cong lên, phát ra hơi thở tà ác.
"Ugh, gaah, guugh a a a ugygygygygy!!"
Biến hóa đầu tiên trên người hắn là cánh tay. Làn da của cánh tay vốn mang một chút cơ bắp đột nhiên thắt chặt, dần dần bị nhiễm màu xanh lá. Không sai, thoạt nhìn quả thật giống y như cánh tay goblin.
Đám người ăn ngấu nghiến, tất cả đều trợn mắt há hốc mồm khi chứng kiến cảnh tượng trước mắt.
Mà người đàn ông do thân thể đau đớn kịch liệt mà quỵ xuống mặt đất một hồi lâu, và dù cho hắn cảm thấy hoang mang khi thấy cánh tay bị biến đổi, nhưng mà cơn đói lại hiện lên, hắn lại không nhịn được một lần nữa vươn tay ra lấy thức ăn.
"Tốt lắm, nhanh ăn đi. Càng ăn nhiều, sẽ càng giống goblin. Nhưng mà đừng lo, các ngươi không có thời gian để nghĩ về nó đâu, bởi rất nhanh các ngươi sẽ lại đói đến mức điên cuồng. Kufu, kufufufu!"
"Không, không aaaah!"
"Ugh ọeeee ọeeee, khục, phụt!"
"Guh ọuuu, khặc ặc, ọeeehh ugh ugh ugh!!"
Nghe Minnalis nói xong, hơn phân nửa trong số bọn chúng vội vàng đem đồ ăn nôn ra.
Nhưng mà, giống như đang cười nhạo những kẻ chống cự vô ích, cơn đói giống như lăn cầu tuyết, càng lúc càng lớn.
"A a, guu, không được, nhưng mà, ugh gu, nhịn không được---!!"
"Hộc, hộc, hộc, thi kệ mẹ nó, như thế nào cũng được aaaah!!"
Bất kể kháng cự thế nào, đều khó có khả năng ngăn cản được ma thuật cường hóa cảm giác đói khát. Bọn chúng tựa như nước vỡ đê, lại lần nữa há miệng nhét thức ăn vào. Không được bao lâu, đã có ít người dần bị goblin hóa.
"Ôi, thật là đáng thương, thật là xấu xí!! Biến thành ma vật so với thú nhân mình hay xem thường còn hạ đẳng hơn, mùi vị thế nào hả? Nè, cảm giác ra sao vậy? Đến, trả lời ta đi, đừng ra vẻ lạnh lùng như thế mà! Kufu, kufufufufufu!!"
"Gugigigigigi!!"
Nhìn vào khung cảnh bên trong lồng, Minnalis dùng sức dẫm lên cánh tay goblin đang duỗi ra khe hở của song sắt. Đó là tay của kẻ buôn nô lệ.
Nhưng đau đớn chỉ làm hắn đơn giản là dừng động tác ăn lại một chút, giây sau lại vùi đầu ăn ngấu nghiến.
"Kuku, xem ra các ngươi đã hoàn toàn đắm chìm trong thức ăn rồi. Đến đây đi, ăn thỏa thích đi, ta đã chuẩn bị rất nhiều mà."
"Guga, guyaaaaaaaaaa!!"
Lúc này, trong âm thanh nhai nuốt thức ăn huyên náo, một tiếng rít gào thống khổ vang lên.
Đây là tiếng kêu rên khác hoàn toàn với lúc thân thể bị biến đổi.
"Ôi trời, coi bộ đã triệt để biến thành goblin rồi nha. Lại ăn nhiều thức ăn của ta làm như thế, thật khiến người ta hạnh phúc quá đi, kuku."
Người đàn ông bị biến thành goblin sớm nhất, khuôn mặt xấu xí càng trở nên vặn vẹo đáng kinh tởm. Hắn gắng sức nắm lấy thân thể của mình, nhưng không cách nào dừng ăn lại được, chỉ có thể dùng vẻ mặt đau đớn tiếp tục vùi đầu vào đống đồ ăn.
"Đúng rồi, trong thức ăn ta đã bỏ thêm độc dược trí mạng cho ma vật, khi ăn quá nhiều sẽ đau đớn kịch liệt mà chết. Cảm giác thế nào khi biết rõ trong đồ ăn có độc, nhưng vẫn không thể dừng được hả? Nè, nghe thấy lời của ta nói không? Bỏ đi, cho dù mở miệng, ngươi cũng chỉ có thể phát ra âm thanh gugaguga giống như goblin mà thôi."
Hầu như tất cả đều đã bị biến đổi thành goblin, triệt để mất đi lý trí, không ngừng đào bới thức ăn. Ăn càng nhiều, bộ dáng càng giống goblin; càng giống goblin, thì độc dược trí mạng cho ma vật trộn lẫn trong thức ăn sẽ càng mang đến thống thổ, tra tấn thân thể càng thêm mãnh liệt.
Ngay cả khi hoàn toàn hiểu rõ được tình huống trước mắt, lại không có người nào có thể dừng ăn, ngừng suy nghĩ cũng không được. Lý trí sống còn hoàn toàn bị ăn mòn, cuối cùng bị cơn thèm ăn khắc họa trong bản năng nuốt chửng.
Nhìn kẻ buôn nô lệ cùng nô lệ từ bộ dáng người biến thành goblin, Minnalis cảm thấy thỏa mãn như thể đạt được giải thoát.
"Kuhahahahahaha!! Chết đi, đi chết đi!! Bị hành hạ đến chết trong thống khổ cùng tuyệt vọng mà không hề có năng lực chống lại!! Cũng như lúc mẹ ta qua đời, như bị mài đi xương cốt, bi thảm lại khó coi mà chết đi trong bộ dáng ghê tởm nhất! Ahaha, ahahahahaha!"
Những goblin này cho dù đau đớn kêu rên, vẫn không ngừng cúi đầu moi lấy đồ ăn, đã hoàn toàn không nhìn thấy dấu vết đã từng là con người. Minnalis chà đạp sau đầu bọn chúng.
"Ăn đi ăn đi ăn đi, còn nuốt được không phải sao!! Kuhaha, fuhahahahaha!!"
Tiếng cười của cô tràn ngập điên cuồng cùng vui sướng, tiếp tục vang vọng không ngừng.
Cho đến khi goblin ngừng rên rỉ, triệt để im lặng mới thôi.
Cũng không mất quá nhiều thời gian để hơi thở thuộc về sinh vật biến mất trong lồng giam.
Sau khi tất cả bọn chúng hóa thành một đám thi thể goblin chồng chất như núi, công cuộc báo thù của Minnalis liền hoàn thành một bộ phận. Thù hận cháy bỏng trong cơ thể cô ấy hiện tại cũng trở thành một bộ phận của tôi, bởi vì báo thù thành công mà hét lên với niềm vui sướng cùng say mê.
Kẻ buôn nô lệ cùng nô lệ biến thân thành ma vật, bộ dạng biết rõ đi về phía tử vong vẫn tham lam nhai nuốt, thật sự làm cho người ta hết sức khoái ý. Đau đớn kịch liệt do thân thể bị biến đổi làm bọn chúng vừa kêu rên vừa ăn uống, nghe được bọn chúng bởi vì độc dược trí mạng mà thống khổ rên rỉ, khoái cảm run rẩy từng đợt chạy dọc sống lưng tôi.
"Thật tuyệt vời, phương pháp này thực sự quá tuyệt vời, Minnalis à. Cắm vào trong cơ thể bọn chúng cảm giác đói khát, đồng thời còn trộn lẫn thuốc hóa ma vật cùng độc dược giết ma vật vào thức ăn. Haha, quả nhiên tôi không có nhìn lầm người...!!"
Tôi không nhịn được mà nói ra ý nghĩ trong lòng.
Tôi không cách nào kìm nén được vui sướng, người con gái này đã thận trọng suy nghĩ tra tấn bọn chúng như thế nào mới có hiệu quả.
Quyết tâm báo thù của cô không phải chỉ có ngôn ngữ, mà là triệt để hóa thành『 kiệt tác 』hiện ra trước mắt.
Khoái cảm của việc hoàn thành bước báo thù đầu tiên lan khắp toàn thân.
"A a, bước đầu tiên, cuối cùng con cũng làm được rồi, mẹ ơi!"
Trong lồng giam, Minnalis đứng giữa đống xác của những goblin, hai tay nhẹ nhàng nắm lại đặt ở trước ngực.
Giống như đang cầu nguyện với tư thái thần thánh cùng khuôn mặt yên bình, cô ấy hẳn là đang tinh tế cảm nhận hương vị của trái cây mang tên báo thù.
Đó chính là bộ dáng báo thù chân chính. Vì không muốn quấy rầy khi cô ấy đang đắm chìm trong phần dư vị còn sót lại, tôi lặng lẽ đứng nhìn ở một bên.
Ngày đó, một cửa hiệu nô lệ nằm ở một góc nào đó trong khu ổ chuột đã bị hủy diệt với nguyên nhân không rõ, tất cả nô lệ đều biến mất.
Cửa hiệu nhiều ngày không người ghé thăm, cho đến vài ngày sau, mới bị một tên trộm không mời phát hiện được điều khác thường.
Nhưng mà, chỗ kẻ trộm đã thấy, chỉ có một đống thi thể goblin chất chồng như núi, nguyên nhân chính là do chúng phát ra mùi tanh tưởi do bị thối rữa mà thôi.
"Được rồi, cũng sắp đến lúc phải đi rồi."
Bởi vì không tiện ở lâu, tôi nhẹ nhàng vỗ vai của Minnlis đang đắm chìm trong dư vị tốt đẹp đã một khoảng thời gian.
"...Vâng. Cảm ơn rất nhiều. Bởi vì lấy được sức mạnh từ trên người chủ nhân, em mới có thể hoàn thành được cuộc báo thù tuyệt vời như vậy."
"Không có gì, dù sao chúng ta cũng không phải là đơn phương cho đi, mà là quan hệ hợp tác cùng có lợi. Khoảnh khắc cô lựa chọn báo thù, chúng ta đều mang trên mình thù hận giống nhau. Cô báo thù, cũng như báo thù cho tôi; mà tôi báo thù cũng tương đương báo thù cho cô. Lúc trước tôi cũng đã nói, khế ước giữa chúng ta chính là như thế, vậy nên chúng ta mới là đồng phạm."
Nghe tôi nói xong, Minnalis vẫn lắc đầu như cũ.
"Cho dù em có vài lựa chọn, nhưng chủ nhân chính là người quyết định. Bởi vì chọn ngài, em mới có được khát khao báo thù mãnh liệt như thế, em cũng mang lòng biết ơn sâu sắc đối với ngài. Bởi vì có ngài, em mới có được cơ hội báo thù. Lúc trước, dù mang trong lòng nỗi căm hận cùng cực, em lại chỉ có thể bất lực chờ đợi tử vong đi đến. Cùng ngài đồng hóa khát khao báo thù cũng là một phần của em. Bởi vậy, ngoại trừ khát khao báo thù, em sẵn lòng dành tất cả mọi thứ cho chủ nhân. Cơ thể, tâm hồn, thời gian của em, ngoại trừ khát khao báo thù, toàn bộ đều dâng cho chủ nhân cũng không có vấn đề gì cả?"
"Không, cái đấy thì không cần. Tóm lại cô bình tĩnh chút đi."
"A~vâng ♪ chủ nhân quá đúng là xấu tính quá đi . . . . . ♪"
Tôi đẩy Minnalis như đang muốn dính vào người ra.
Thiếu nữ nhỏ xinh thấp hơn tôi một cái đầu, quần áo thì rách nát khó có thể che lấp thân thể, hai má đỏ bừng cùng đôi mắt ướt át càng làm cho cô ấy phát ra một vẻ quyến rũ khó nói nên lời.
"Fufu..." Cô lộ ra nụ cười hấp dẫn, giống như dã thú nhìn thấy con mồi, khiến tôi phải rùng mình.
Xem ra triệu chứng say MP của cô ấy vẫn còn chưa khỏi hẳn. Tiêu hao cùng hồi phục MP trong thời gian ngắn, lý trí bị kiềm nén, ngược lại bộc lộ ra bản năng hùng mạnh của thú nhân.
( Qua một thời gian ngắn sẽ khôi phục lại thôi. Sau khi cô ấy tỉnh táo lại, loại cảm giác quyến rũ khó hiểu này cũng sẽ biến mất...)
Miễn là lờ cô ấy đi trong khoảng thời gian này hẳn là không có vấn đề, sẽ rất phiền toái nếu cô ấy thu hút sự chú ý của người khác.
"Được rồi, đi thôi. Đây chỉ là bước đầu tiên trong việc báo thù mà thôi. Công cuộc báo thù của chúng ta chỉ mới bắt đầu, cũng không thể cứ chấm dứt như thế. Trước khi báo thù triệt để chấm dứt, hãy giữ lại lời cảm ơn của mình đi. Muốn lắng lại thù hận nóng bỏng, chỉ bao nhiêu đó vẫn còn chưa đủ."
"Vâng, chủ nhân nói đúng. Lần này còn chưa thể khống chế được sức mạnh, nhưng lần tới em nhất định sẽ thật cố gắng, làm ra nhiều món ăn ngon hơn! Kufufu, ôi, những ảo tưởng không thể dừng lại được!!"
(...Như thế có tính là khôi phục không vậy? Nếu đây chính là tính tình thường ngày của cô ấy, cảm giác sẽ có chút rắc rối đây...)
Bộ dạng này của Minnalis làm cho tôi cảm thấy có chút bất an. Lúc chúng tôi ra khỏi tòa nhà, trời đã xế chiều. Trong thế giới này, đồng hồ rất đắt tiền, chỉ có thể phán đoán thời gian dựa vào ba lượt tiếng chuông của giáo hội cùng với vị trí của mặt trời.
Sau khi xác nhận Minnalis vẫn đang ở phía sau, tôi dự định tiến về đường phố để mua sắm y phục cho cô ấy.
"À, cô có biện pháp che giấu tai cùng đuôi không? Nếu không thể, chúng ta nên mua quần áo có thể ẩn mình trong khu ổ chuột trước, rồi mới đi ra đường phố."
"Vâng, MP của em đã khôi phục lại gần đủ rồi, có thể dùng ảo thuật để che giấu."
Cô ngưng tụ ma lực một cách rất tự nhiên, lập tức tai cùng đuôi thỏ biến mất không thấy.
Cho dù có được『 Huyễn Thuật Ma Pháp • Lv 3』 bổ trợ, nhưng có thể phát động ma pháp vô niệm có độ khó cao hoàn mỹ như vậy, quả thực không thể khinh thường được.
"......"
"Hiya!? C-chủ nhân!?"
Khi tôi nắm vào vị trí tai thỏ trên đầu cô ấy, trong lòng bàn tay quả thực truyền đến cảm giác mềm mại dễ chịu.
"Mm, ah, không được, ở chỗ này..."
"A, xin lỗi, tôi chỉ là hiếu kỳ mà thôi."
Nghe được Minnalis phát ra tiếng rên rỉ khiêu gợi, tôi lập tức khôi phục tinh thần, rụt tay trở về.
Trong cuộc sống đầu tiên, tôi đã đặt hết tâm trí vào việc đánh bại ma vương càng sớm càng tốt, để trở lại thế giới ban đầu, đối với những yếu tố giả tưởng hiếm có này nhìn như không thấy. Cho dù khi đó thời gian không quá dư dả, nhưng tôi không khỏi cảm thấy có chút tiếc nuối.
"Phải rồi, tôi còn chưa nói với cô kế hoạch tiếp theo nhỉ. Tôi có ý định sẽ rời khỏi tòa thành thị này vào hôm nay."
"Haa, haa, hôm nay sao?"
Sau khi hết thở dốc Minalis nhìn bầu trời, cảm thấy có chút kinh ngạc.
Cô ấy có phản ứng như thế cũng là chuyện đương nhiên. Xem sắc trời hiện tại, có lẽ qua một giờ nữa trời sẽ tối. Bốn phía đông tây nam bắc của tòa thành thị này mỗi nơi có một cánh cổng ra vào, nó sẽ đóng lại hoàn toàn sau khi mặt trời lặn, đến lúc đó liền không có khả năng rời đi tòa thành thị này.
Còn nữa, bất luận là rời khỏi Vương Đô từ cánh cổng nào, đều phải mất nửa ngày đường nếu muốn đến thị trấn tiếp theo, bởi vậy hầu như sẽ không có ai rời khỏi thành vào buổi chiều cả.
"Từ những ký ức vừa rồi, có lẽ cô cũng đã biết đối tượng mà tôi muốn báo thù rất nhiều, mà công chúa, quốc vương, hoàng hậu cùng kỵ sĩ của vương quốc này đều là kẻ thù của tôi đúng không? Ngày hôm qua tôi có bắt chuyện nhẹ với công chúa cùng một số kỵ sĩ, có lẽ vào khoảng thời gian này ngày mai, bọn chúng có thể mở miệng nói chuyện, cho nên tôi muốn trong vòng ngày hôm nay có thể rời khỏi nơi này. Hiện tại tôi còn chưa đủ mạnh, thật sự là không có thời gian rảnh rỗi. A, đúng rồi, vừa rồi cô xem trí nhớ của tôi, hình ảnh cuối cùng là cái gì?"
【 Phục Thù Thánh Kiếm 】 cũng không có để chúng tôi nhìn thấy tất cả trí nhớ của đối phương, bởi vậy có lẽ cô ấy không thể hiểu được chuyện gì đã xảy ra trong thế giới tái sinh. Dù sao trong thế giới tái sinh, không có ký ức liên quan đến lý do báo thù. Nhưng mà, bởi vì như vậy...
"Cái này, eh? Nói như vậy, chủ nhân là hồn ma sao? Hay là anh hùng? Kẻ thù của thế giới? Lạ thật, cái trí nhớ này rốt cuộc là..."
"À, quả nhiên là kết thúc tại lúc tôi bị giết sao... Còn nữa, tôi cũng chỉ nhìn thấy vài đoạn ký ức ngắn mấu chốt mà thôi. Tóm lại, hiện tại đừng bận tâm về nó, tôi sẽ giải thích cho cô sau."
Minnalis nghe xong, mặc dù còn có chút bối rối nhưng vẫn khẽ gật đầu.
"Em hiểu rồi. Như vậy chúng ta nên đi mua lương thực cần thiết cùng quần áo, sau đó tranh thủ thời gian rời khỏi Vương Đô thôi."
"Hm? À, không, không cần vội như vậy, bởi vì tôi muốn rời khỏi thành trong đêm. So với cái này, chuyện tôi xem hoàng tộc như kẻ thù, đơn giản chấp nhận như thế liệu có ổn không?"
Hoàng tộc cai trị vương quốc bằng quyền lực tuyệt đối, làm kẻ địch với hoàng tộc gần như đại biểu cho làm kẻ địch của toàn bộ quốc gia.
"Hmm--thực ra em có chút kinh ngạc, nhưng mà em hiểu được nỗi oán hận của ngài trong lúc chia sẻ ký ức. Mặc kệ thân phận của đối phương ra sao, cũng không thay đổi được sự thật chúng là đối tượng báo thù. Bất luận chuyện gì xảy ra, chúng ta đều muốn thực hiện nguyện vọng báo thù không phải sao? Dù cho đối tượng là quốc vương, hoàng hậu, công chúa, kỵ sĩ, chuyện chúng ta cần làm cũng không có gì khác nhau hết."
Dù nghe được muốn làm kẻ địch của toàn bộ vương quốc, nhưng Minnalis vẫn hoàn toàn không có dấu hiệu lùi bước, mà là toát ra một nụ cười tự nhiên.
"...Ah, thật là, xem ra là tôi đã quá lo xa rồi. Thật tuyệt khi chọn cô trở thành đồng phạm của mình."
Tôi giơ hai tay lên giống như đầu hàng.
Dường như tôi đã quá xem thường cô nàng. Cho dù cô ấy thường hay dễ dàng đắc ý, nhưng với phẩm chất đặc biệt này, cũng đủ để biến cô ấy trở thành đồng phạm của tôi rồi.
"--! Em cũng vậy! Em cũng rất vui khi có thể trở thành đồng phạm của chủ nhân!"
Cô ấy có hơi đỏ mặt trong giây lát, nhưng lặp tức khôi phục lại nụ cười vốn có. Xem ra, cô nàng đã hết say MP rồi.
"Nói chung là, chúng ta nên đổi lại trang phục trước đã. Vì cô đã che giấu đặc trưng của thú nhân rồi, nên chúng ta có thể trực tiếp đi mua quần áo lữ hành, vũ khí chiến đấu với cả lương thực nữa."
"Làm thế nào chúng ta có thể rời khỏi thành trong đêm được? Cổng thành sắp đóng lại rồi mà?."
"À, ừm, yên tâm đi, không cần đi qua cổng thành. Chúng ta sẽ rời khỏi bằng cái lỗ trên tường thành."
"Từ cái lỗ trên tường thành sao...?"
Minnalis khá là bối rối.
Tường thành dùng để phòng ngừa ma vật xâm lấn, là thành lũy cuối cùng cũng là lớn nhất của nhân loại, sẽ là một vấn đề khủng khiếp nếu có một lỗ hổng trên đó. Do đó, trên tường thành của Vương Đô sẽ được yểm lên ma pháp『 Tự Động Sửa Chữa 』 cùng với 『 Chống Xuống Cấp』 , căn bản không có khả năng xuất hiện lỗ hổng để con người có thể chui qua được. Nhưng đó chẳng qua là dưới tình huống bình thường.
"Yên tâm đi, bởi vì tôi biết rõ--trong giai đoạn hiện nay, chỉ cần gõ nhẹ vài cái, tường thành sẽ sụp đổ."
Tôi cười rồi nói với Minnalis.