Vẫn cứ tiếp tục hơi cúi đầu xuống, cô bé bắt đầu giải thích từng chút một.
Cô nhóc bảo mình mang ý thức trong căn nhà này từ khoảng ba năm trước.
"Nơi tôi ở là hầm chứa nằm dưới ngôi nhà này"
"Có cả hầm à? Căn nhà này"
"Có một cánh cửa bị ấn giấu trên sàn nhà của công xưởng"
Cô bé đã được sinh ra bên trong bóng tối đen thui đầy bụi bặm, nơi chẳng có một nguồn ánh sáng nào, nhưng cô bảo vì bản thân là yêu tinh, cô cũng chẳng để ý tới chuyện đó, mà trèo lên cầu thang và chui lên mặt đất.
"Dù thật ra, đó là lúc tôi sẽ phải đi chào hỏi những con người bên trong căn nhà cơ"
"Nơi này đã trở thành căn nhà hoang ha. Việc selkie được sinh ra trong một căn nhà hoang là chuyện bình thường à?"
"Tôi không rõ. Cũng chẳng biết đến các selkie khác nữa"
Vào thời điểm đó, ngôi nhà đã hoang tàn, ngay cả khu vườn cũng đã mọc đầy cỏ dại.
Nếu có thể, cô nhóc đã bắt tay vào dọn dẹp và chăm sóc ngôi nhà với tư cách một selkie, nhưng lúc ấy, cứ như thể bản năng của một yêu tinh, nó đã dừng hành động của cô gái lại.
"Một selkie giống như tôi, về cơ bản, là loại yêu tinh giúp đỡ những người trong nhà. Hoặc sẽ lắng nghe lời yêu cầu từ người trong nhà, rồi chuyển sang hành động đầu tiên"
"Dù rằng lại chẳng có người nào đưa ra mấy yêu cầu đó"
Bởi thế, cô ấy nói, chẳng còn cách nào khác ngoài việc thi hành một công việc nữa đối với một selkie là "Duy trì hiện trạng của ngôi nhà".
Để duy trì hiện trạng thái căn nhà, cần phải ngăn chăn việc có người tiến vào bên trong mảnh đất trong phạm vi có thế.
Nếu có người vào, hiện trạng "nhà hoang" sẽ bị thay đổi đi mất.
Đáng ra, nếu có ai đó sớm đến sống ở căn nhà này, hẳn cô sẽ muốn giúp đỡ hay đáp ứng yêu cầu gì đó của người đó rồi, nhưng lại mâu thuân do cô được sinh ra tại căn nhà trong tình trạng nhà hoang ngay từ đầu.
Dẫu cho đầu có lí giải được, cô lại chẳng thể chuyển sang hành động được.
Có thể nói bản năng đối với một yêu tinh như selkie là một ví dụ hi hữu cho việc nó mâng tác dụng như thể một loại lời nguyền rủa.
Dẫu bảo hành động để ngăn người xâm nhập, bản thân selkie lại là một yêu tinh không thiên về chiến đấu, ma thuật nó có thể sử dụng cũng chỉ là mấy loại đơn giản.
Về bản thân ma lực thì bởi là một chủng loài được gọi là yêu tinh, ở mức độ nào đó, nó có thể sử dụng một cách phong phú.
Tuy nhiên, nếu đấu trực diện với nhân tộc, chắc có lẽ cô nhóc sẽ bị diệt trừ một cách nhanh chóng dễ dàng thôi.
Cô bé nghĩ thế đã vô tình nghe được câu chuyện ma quái về người thương nhân nọ, mà người bán bất động nói lúc dẫn khách tới coi xung quanh căn nhà, và nghĩ rằng có thể sử dụng thứ này.
Một yêu tinh được coi là yêu thích đùa nghịch, khá đắc ý với mấy phép thuật hóa trong suốt hay các thao tác đơn giản, ảo giáo hình ảnh hay ảo giáo âm thanh.
Cô đã nghĩ nếu tận dụng chúng triệt để và thuê dệt lên bối cảnh ngôi nhà có lời đồn bị nguyên rủa mà người bán bất động sản nói, thì nếu là người bình thương, chắc sẽ cảm thấy kinh hãi và chẳng muốn tới gần.
"Nhóc bảo, tại đó một người kỳ quặc như Renya lại lỡ tới đây"
"Cion, lát nữa sẽ có trừng phạt thân thể nha"
"Người kỳ quặc ......"
"Đừng có bị chú tâm vào đó chứ, yêu tinh. Dù rõ ràng ta không phủ đinh việc bản thân đã đế với tâm trạng vui mừng sau khi nghe về một căn nhà có u linh chui ra ha"
Trước yêu tinh đang tính lùi ra xa Renya chút, chắc do ít nhiều tự ý thức được, Renya đồng thời thở dài ra một tiếng.
Trước yêu tinh đã chuyển sang ngồi lên sàn nhà với chút vẻ khó xử, chắc bởi đó là một hành động vô ý, Renya vừa suy nghĩ xem nên giải quyết câu chuyện này ở đâu, vừa mở miệng.
"Do đó ha. Ta đang nghĩ sẽ mua căn nhà này"
Yêu tinh nhìn Renya một cách rất ngạc nhiên.
Biểu hiện phản chiếu qua đôi mắt đó, liệu là sự kháng cự, hay sự chấp thuận, thì Renya không đoán được, nhưng điều cần nói không nói không được, Renya tiếp tục một cách chậm rãi nhất có thể, theo cách nói thật dễ hiểu.
"Tất nhiên, nếu dù thế nào nhóc cũng cự tuyệt. Nếu nhóc cứ khăng khăng không muốn thay đổi tình trạng nhà hoang này, thì ta sẽ nghĩ tới chuyện đi tìm một căn nhà khác, nhưng bởi ta lại hoàn toàn chẳng biết gì về selkie, nhóc có thể tiếp tục tồn tại nếu tiếp tục bảo vệ ngôi nhà hoang thể chứ?
Yêu tinh đã lắc đầu.
Quả đúng như dự đoán à, Renya nghĩ.
Từ câu chuyện của Cion và tin nhắn Kĩ năng trợ giúp, cậu đã tiên đoán rằng nàng tiên này duy trị tồn tại của bản thân bằng cách ám lấy ngôi nhà và giao lưu với người sống bên trong căn nhà.
Dù mặt khác, nó cũng bao gồm cả mâu thuẫn rằng nó sẽ xua đuổi đối phương nếu thấy không thích họ.
Tuy nhiên, Renya đang nghĩ: chỉ cái việc nó phải có tương tác với người khác chắc là điều không còn nghi ngờ gì nữa.
Và cho rằng: nếu chuyện đó chính xác, thì nhóc yêu tinh tiếp tục bảo vệ căn nhà hoang hết mình này, dù không rõ với tốc độ bao nhiêu, chẳng phải nó sẽ tiếp tục trở nên suy yếu, rồi cuối cùng bị tiêu diệt hay sao.
"Dù nếu chuyện là như thế, thì dẫu có dùng tới vũ lực ít nhiều đi chăng nữa, ta thật mong muốn được sống ở nơi này ......"
Renya đã nghĩ: nếu yêu tinh mang bản năng muốn duy trì tình trạng hiện tại và hăm dọa một lần nữa, thì dẫu cho có phải bắt nhỏ quy phục như lần trước, một khi đã sống ở đây rồi, nó sẽ chuyển sang trạng thái vốn có là mong muốn giúp đỡ người ở trong căn nhà thôi, nhưng yêu tinh đã lắc đầu qua trái phải với ngay cả với suy nghĩ đó.
"Không được à?"
"Ưưm ...... Tôi đã thử quấy rầy một lần và thua cuộc. Do đó, hiện giờ mong muốn duy trì tình trạng hiện tại đã biến mất bởi ý chí muốn sống ở nơi này của ngài rồi"
"Vậy~, kế đến là chỉ cần vào sống thôi ha?"
"Ừm, nhưng mà ......"
Yêu tinh nhìn Renya với vẻ có chút bối rối.
Trước Renya đang nghĩ liệu vẫn còn vấn đề gì đó hay chăng, yêu tinh mở lời một cách rụt rè.
"Ngài sẽ sống ở một căn nhà đáng nghi, như thế này sao?"
"Tôi thì muốn từ chối dứt khoát"
tTrước khi Renya mở miệng, Cion liền chõ miệng vào, rồi co rúm vai khi bị Renya lườm lại.
Trước nhóc yêu tinh đang bất giác chực khóc bởi lời đáp của Cion, Renya liền nói như thể để dỗ dành nó.
"Bọn ta còn một người đồng bọn nữa ha. Cũng phải thảo luận với cô ấy nữa, nhưng ta cho rằng về cơ bản, bọn ta sẽ sống ở đây"
"Là như vậy à! Tôi sẽ đợi, master!"
Trước lời nói hướng tới Renya của yêu tinh với khuôn mặt tỏa sáng, Cion cuối cùng mỉm cười bởi một lí do nào đó, còn Renya làm biểu cảm phức tạp, trong khi xoa đầu của yêu tinh.
Sau đó, Renya với Cion cứ thế chờ tới lúc màn đêm trôi qua mà chẳng thấy buồn ngủ, và vào lúc bình mình tới, họ đã tiến thẳng tới căn nhà trò nơi Lorna đang chờ đợi.
Cậu giải thích sự tình và yêu cầu ý kiến của Lorna, nhưng lại nhận được câu hồi đáp thờ ơ rằng: nếu hai người ổn thì được thôi, rồi họ chạy tới văn phòng bất động sản.
Tại văn phòng bất động sản, khi nhìn hai người tũy vẫn còn cảm giác thiếu ngủ, nhưng đã khỏe mạnh trở lại, người nhân viên ngạc nhiên rằng đây là chuyện chưa từng có cho tới giờ, nhưng sau khi nghe chuyện về yêu tinh, y đã mỉm cười hạnh phúc trước lời nói của Renya rằng cậu sẽ mua nơi đó, bởi chẳng có u linh chui ra.
Theo lời người bán bất động sản, xem ra cho đến giờ mấy kẻ có hứng với căn nhà đấy, chẳng hề có ngoại lệ, đều đã gặp u linh và ngay cả trong những căn nhà ông ta nắm giữ, đó là căn nhà đang trở nên tồi tệ hơn, muốn bán mà không bán được.
Bởi Renya nói sẽ mua nó, cuối cùng mình cũng trút được gánh nặng trên vai, nhà bất động sản cất tiếng thở thanh thản, thì Renya bắt đầu đàm phán với suy nghĩ: nếu đã chật vật tới như vậy, thì mau khuyến mai vài cái dịch vụ cho người đã mua nó là tôi đê.
Trong tình trạng làm việc xuyên đêm mà~ vẫn còn sinh khí tới như vậy cơ à, trước Cion đang ngạc nhiên theo dõi, Renya và nhà bất động sản đang thảo luận qua lại và đong đếm các điều kiện, nhưng kết cục nhà bất động sản chịu thua, giao dịch thành ra: họ trả trước một phần tiền, phần còn lại thanh toán lúc nào đó cũng được, mà không bị hối thúc.
Cậu lấy tiền trừ trong Túi đồ ra, trả cho nhà bất động sản, trao đổi hợp đồng, rồi bỏ nó vô Túi đồ.
Hai người nhận lấy chìa khóa và lại chạy tới căn nhà trọ.
Vừa lại vác trên lưng Cion, người giữa đường đã chịu thua cơ, buồn ngủ và cạn thể lực, Renya vừa trở về nhà trọ, rồi thông báo cho Lorna việc hợp đồng mua bán đã kết thúc, thì cậu đảo chiều và lần này dẫn cả Lorna theo rồi ba người di chuyển tới căn nhà mà cậu vừa mới mua xong.
Lorna vừa di chuyển, vừa cất tiếng hỏi Renya đang vận chuyển đồ đạc một cách tương đối gấp gáp, nhưng ít ra cuộc hành quân cấp tốc này có lí do cả.
Tuy Renya không biết gì về yêu tinh của thế giới này như thế nào, nhưng khi nhắc đến chúng, nhưng cậu không gỡ bỏ được ấn tượng rằng yêu tinh hay thay đổi thất thường.
Dù đã xác nhận tới mức gọi là master một lần, nhưng cậu có cảm giác nếu để thời gian trôi lâu quá, thì không tránh khỏi việc yêu tinh đó lại bảo: quả nhiên là tôi đã suy nghĩ lại từ đầu.
Khi tới nơi, Renya ngay lập tức giới thiệu Lorna với yêu tinh và tuyên bố chính thức sẽ sống ở chỗ này.
"Nhân tiện thì, dù đồ nội thất hãy còn mới, nhưng bởi ta vẫn muốn mua thay thế, mong sự hợp tác của nhóc"
"Vâng! Xin hãy giao cho tôi!"
Trên lưng Renya, người đang nhìn khuôn mặt cười toe toét của yêu tinh và thở phào trong ngực: trước mắt nhiệm vụ đã hoàn thành, thi Cion đang vang lên tiếng ngáy thư thái.
Về chuyện sau đó, lần này tới Lorna và yêu tinh thể hiện độ ưu tú ấy tới Renya và Cion.
Trước hết, Lorna để cho những người thương nhân và công nhân dẫn tới từ đâu đó vận chuyển nội thất cũ ra, những thứ có thể bán được thì bán hết,, những thứ không bán được thì để họ phá hủy, rồi yêu cầu họ cung ứng đồ mới.
Trong lúc Renya còn đang kinh ngạc, cô đã gặp gỡ thương nhân để bàn về số lượng, vị trí, hay thông số kĩ thuật chi tiết, để họ vẫn chuyển đồ đạc, sắp xếp, tiến hành đám phán giả cả, rồi quyết định luôn cả phương pháp thanh toán.
Số tiền mặt trong tay Renya đã gần như cạn kiệt, nhưng ở đây, Lorna đã phá khoản tiết kiệm và sử dụng nó để thanh toán.
"Đằng nào, tôi cũng sống ở đây. Nếu thế, cũng tốt hơn nếu từ giờ sống trong tâm trạng thoải mái. ...... Nó cũng thành khoản vay với Renya nữa chứ"
Lúc phần cuối được thêm vào một cách lơ đễnh, Renya cảm nhận thấy một luồng khí lạnh, mà bản thân chưa từng cảm nhận được cho tới bây giờ, chạy dọc sống lưng.
Yêu tinh chủ yếu đóng vai trò lớn trong việc dọn căn nhà nữa.
Ban đầu, Renya đã lo lắng: liệu có ổn khi cô để những người thương nhân ra vào ngôi nhà nhìn thấy mình hay không, nhưng vào thời điểm xác định rằng ba người đám Renya sẽ sống ở căn nhà này, bộ dạng của yêu tinh đã chuyển sang một thiếu nữ khoảng 10 tuổi trong trang phục hầu gái.
Xem là về bản chất, đó là một yêu tinh mang tầm vóc của người bình thường và mang theo dung mạo tương ứng với nó, nhưng có lẽ thể lực đã bị suy yêu bởi sinh sống tại căn nhà hoang trong thời gian dài và kích thức cô đã bị teo nhỏ đi.
"Chả phải đã tới mốc khá là nguy hiểm hay sao, chuyện này?"
"Ừm. Nhưng mà, do có bữa ăn chả ngon, nên bằng cách nào đó xoay xở được"
Renya nghiêng đầu, trước lời nói của yêu tinh.
Ngay từ đầu, rốt cuộc cơm của yêu tinh là cái gì cơ chứ.
"Bọn tôi về cơ bản, lấy ma lực làm bữa ăn. Việc bọn tôi ám lấy ngôi nhà, là để nhận bữa ăn là ma lực vốn phát tán một cách tự nhiên từ người ở trong căn nhà đó"
"...... Sao ta bỗng có dự cảm xấu, nhưng cái cơm không ngon ấy là?"
"Là oán niệm đến từ người bị hành hình bên trong khu vườn đấy"
Nghe chuyện ấy, Lorna cười chẳng mang chút sức lực nào với Cion đang xanh mặt.
Hình như vào lúc yêu tinh choàng tỉnh, nó đã bị thực thể hóa phân nửa, trong góc căn nhà, tuy linh hồn đã trở thành ác linh của người thương nhân, mang chất lượng xấu xa dị thường, nhưng chẳng thể không bảo đó là một khối ma lực, nó rốt cuộc đã bị yêu tinh gặm ngấu nghiến để đảm bảo bữa ăn, và bị tiêu diệt.
"Cái này được gọi là nhân quả ứng báo à nghen?"
"Hạnh phúc ở thế giới sau khi chết thì sao~ chẳng được"
Nếu bị tiêu diệt rồi thì cũng chẳng rơi xuống địa ngục, trái lại chẳng tốt hơn hay sao, Lorna phát ngôn làm Renya nghĩ nó là thế nào đối với một tu sĩ chứ.
Yêu tinh vốn lấy lại được kha khá sức mạnh, thổi một ngọn gióm thì rác và bụi bặm trong nhà bị thổi bay một mạch ra khu vườn, hơn thế cỏ dại hay mấy cành cây mọc bừa bãi cũng bị cắt rơi xuống bởi lưỡi gió, vang tiếng rẹt rẹt.
Trước độ tuyệt mĩ của phương pháp này, những người hoàn toàn không hay làm mấy việc như thế này như Cion và Renya chỉ biết thán phục và dõi theo thôi.
Sau cùng, cô chất đống thành một ngọn núi nhỏ số rác trong vườn, và trong lúc Renya đào cái hố ở góc vườn thì Cion châm lửa núi rác rác thiêu hủy chúng.
Renya đổ tro xuống hố đã đào, lấp cái hố lại, và kết thúc chuỗi hành động náo nhiệt lại.
Cho đến đây là chuỗi việc xảy ra trong hai ngày, kể từ khi Renya quyết định mua nhà.
Sau khi kết thúc, tất cả mọi người nằm ườn ra rã rời trên chiếc sô-pha mới toanh được đặt bên trong phòng khách.
Trong số đó, chỉ có yêu tinh là khỏe mạnh, mà đang thoăn thoắt chuẩn bị trà và bánh kẹo ăn kèm cho ba người đang nằm lăn ra, nhưng cho đến khi tới bên cạnh Renya thì.
"Master! Công việc vẫn chưa xong đâu đó!"
"Vẫn còn việc gì ...... sót lại sao?"
Lắc vai Renya, người lên tiếng hỏi, yêu tinh đã nói như thế này.
"Hãy cho tôi một cái tên! Thật khá rắc rối nếu lúc nào cũng gọi là yêu tinh đó!"
"Tên gọi ......"
Trong khoảnh khắc, cái tên Hanako hay Tama hiện ra trong đầu, nhưng cậu nhanh chóng phản bác chúng.
Bởi nào phải chó hay mèo cơ chứ, Renya động viên hết sức cái đầu đã thấm mệt và nặn ra một cái tên, cái tên đó đã được tiếp nhận bằng một câu trả lời trông đầy hạnh phúc của yêu tinh.
Và như vậy, Renya đã kiếm được trong tay một căn nhà có kèm cả vườn với công xưởng, và trở thành bạn với yêu tinh giúp đỡ việc nội trợ đã ám lấy ngôi nhà, Frau=Verde.
---
(huyễn ảnh hay ảo thính) (minh phúc) (saku-saku) (náo động) (đồng bọn) Chú thích dịch giả: Như có giải thích ở truyện nào đó mình dịch, người dân sống ở một đất nước mà thực phẩm chính là cơm, sẽ thường gọi bữa ăn là bữa cơm, chứ chẳng gọi bữa bánh mì, hay bữa ăn. Hiển nhiên, sau phần "mắng té tát Cion", Renya sẽ lên dường đi thăm quan ngắm cảnh đất nước có gạo và miso (quốc gia elf) ngay thôi (chap 59-72). Nhưng hiện tại, mình vẫn sẽ dịch là bữa cơm. Nhân tiện, Frau=Verde có thể hiểu là Mrs. Green.