"Ế, cô đã đẻ con rồi à?"
"Ai là người phụ nữ đã từng sinh con chứ!"
Renya vừa nhìn Cion đang gào théo với khuôn mặt đỏ rực, vừa suy nghĩ: cổ đang xấu hổ tới vậy vì chuyện gì cơ chứ
Bên hông cậu là Frau đang bám dính chặt lấy, nên rõ ràng chẳng phải không nhìn ra bộ dạng cha mẹ đi cùng con cái.
Địa điểm một lần nữa là cửa tiệm của Khalil.
Ở phía bên cái bàn là Khalil với bộ dạng giống hệt lần trước đang ngồi ngả người ra trên ghế.
Người nói học ma thuật ở cửa tiệm của Khalil thôi là Cion.
Bởi bị bảo rằng lượng ma lực ít ỏi một cách tuyệt vọng, Renya đã tiếp tục tu luyện để tăng dung lượng ma lực miễn là rảnh rỗi, hơn nữa gần đây cậu đã có thể phân phát một cách tích cực ma lực với yêu tinh Frau.
Bữa ăn chính của Frau là lượng ma lực bình thường con người phát tán ra, nhưng khi Renya hỏi sẽ thế nào nếu trong trường hợp cậu chia sẻ một cách tích cực ma lực, thì nhận được câu trả lời: một bát cũng làm tôi thấy hạnh phúc ạ, nên cậu đang cho Frau ăn càng nhiều càng tốt, với suy nghĩ đó là phương pháp tận dụng ma lực hiệu quả hơn việc phát tán một cách vô ích.
Việc này đã sinh ra tác dụng phụ không lường tới, đồng thời trở thành mối liên kết vớichuyên tu luyện của Renya.
Thông thường nhiều hàng thủ công ma thuật chuyển động lấy nhiên liệu là ma thạch vốn không thể hoạt động với ma lực của con người làm nhiên liệu.
Tuy nhiên, bởi Frau, người hình như đang kết nối một cách mật thiết với từng thiết bị trong ngôi nhà, đã chuyển đổi ma lực nhận được từ Renya thành ma lực cho bản thân, rồi sử dụng chúng và có thể làm các món hàng thủ công ma thuật bên trong căn nhà.
Thực sự, sau khi mua nhà, lúc nói chuyện với Azu vốn là chuyên gia và để cậu ta thử điều tra nhiều thứ, từ lò sưởi hay nguồn sáng bên trong nhà, quạt trần gắn trên tràn nhà cho đến đường nước, nhà bếp, nhà vệ sinh, được lắp cơ cấu sử dụng ma thạch trong kha khá các bộ phận.
Dù không biết là do người thương nhân từng sở hữu trước của ngôi nhà kiếm chác được khá nhiều, hay do y có nguồn tiền dồi dào nhờ nguyên nhân khác, nhưng bởi cho rằng dù sao mình phải nắm được sẽ cần lượng tiêu thụ tương ứng để duy trì đống này, nên Renya đang cố gắng để cho Frau hút ma lực cho tới khi gần ngã gục với suy nghĩ: vì dù sao mình vốn chẳng sử dụng chúng cho chuyện gì cả.
Với yêu tịnh, liệu có tồn tại trạng thái no bụng không, không có thử nghiệm nào cho thấy cô bảo không thể ăn thêm được nữa, dù để Frau tiếp nhận hết mức có thể.
Cảm thấy thật kì bí, Lorna đã hỏi thử về điểm đó thì.
"Frau, không hiểu sao, có vẻ nén ma lực nhận được và lưu trữ lại được ạ"
"Có giới hạn phải hen?"
"Tất nhiên ạ. Nhưng nếu master cố gắng toàn lực, thì khoảng 20% toàn thể ạ. Bởi cùng còn phần sử dụng để duy trì ngôi nhà, nên Frau vẫn còn vẫn còn có thể ăn được nữa ạ"
Bằng cách nào đấy, cảm thấy ánh mắt Frau nhìn bản thân tựa như con mặt của loài thú ăn thịt tìm thấy con mồi, câu chuyện hạ màn với việc Lorna đã vội vàng bỏ chạy.
Tạm bỏ chuyện đó sang một bên, Renya đã bắt đầu hiểu ra chuyện dẫu cho ma lực của bản thân có chuyển giao tới tận khi bị hút cạn kiệt, cậu sẽ được hồi phục ngay lập tức nhờ vào kĩ năng Siêu hồi phục, nên hiện giờ cậu đang thường xuyên tiêp tục trao ma lực cho Frau với tốc độ mà phần chuyển giao sẽ cân đối với phần phục hồi.
Theo lời Frau,bởi việc chuyển giao ma lực sẽ có hiệu quả cao hơn nếu chạm vào nhau, nên kiếm được thời gian là cô lại bám níu lấy Renya.
Nhân tiện, có vẻ chỗ yêu thích của cô là cưỡi trên vai, nên có nhiều vụ báo cáo tới vệ binh về chuyện Renya bị nhìn thấy đang cho một lolimaid cưỡi trên vai ở khắp nơi trên thị trấn, nhưng đó lại là một câu chuyện khác.
"Có hai con quái vật lận ......"
Không bắt chuyện với Cion, người đang lườm với khuôn mặt đỏ rực, Khalil chuyển ánh mắt sang Renya và thở tiếng hà~.
"Anh thật sự là người lần trước sao? Dù chẳng trông ra là cùng một người ấy"
"Cùng một người đấy ...... nhưng ý cô là gì hả?"
Renya nghiêng đầu.
Frau, người đang bám víu lấy eo cậu, cũng cùng nghiêng đầu theo.
Ngay từ đầu, cậu vốn không hiểu việc bảo hai con quái vật là cổ đang ám chỉ ai.
Bởi ở chỗ này, chỉ có Renya, Frau, Cion với Khalil, nhưng nếu loại trừ Cion, chỉ còn mỗi hai người là Renya và Frau mà.
"So với lần trước xem, sức mạnh ma lực thật khác biệt đó. Người bám theo eo đó là ...... yêu tinh à, thứ đó. Cả quý cô yêu tinh đó, cũng mang một lượng ma lực ở mức sẽ thật ngu ngốc khi so sánh với tôi"
"Frau là yêu tinh nên ổn. Nhưng không được gọi master mà quái vật ạ"
Trước Frau đang khẽgầm gừ ư~h, trong khi vẫn bám lấy Renya, Khalil đã cười gượng gạo.
"Tệ quá, tệ quá. Là cách so sánh ấy. Nếu làm nhóc khó chịu, chị sẽ xin lỗi, cho nên đừng lườm như vậy mà"
"Dù tôi chẳng để ý đâu ...... phải ha, quả nhiên sẽ đỡ hơn nếu cô dừng cách gọi đó lại"
Nhận ra Lực từ cách tay đang nắm lấy quần áo của Frau đã mạnh thêm chút, Renya xoa đầu Frau trong khi nói vậy.
Vừa tạ lỗi: xin lỗi, xin lỗi, Khalil vừa sửa lại lên ghế và vươn mình ra mặt bàn.
"Vậy, yêu cầu hôm nay là?"
"Bởi cho rằng ít nhiều ma lực đã tăng lên, nên tôi nghĩ mình muốn được dạy thêm ma thuật lần nữa hen"
"Dù từ ít nhiều chỉ nghe thấy như lời mỉa mai? Xin lỗi chứ dẫu cho có 100 người như tôi tụ tập lại cũng chẳng chạm nổi đến góc chân của quý cô yêu tinh đó đâu"
"Dẫu có bị cô nói như vậy, tôi cũng không cảm thấy thật ha"
Có bảo bởi lượng tối đa của ma lực đã tăng lên, cũng chẳng phải có sự thay đổi dễ hiểu kiểu như phát ra sức mạnh chẳng mang ý nghĩa gì đó, hay tỏa ra hào quang nào cả.
Ngay cả ma thuật sử dụng cũng chỉ là <Tiểu hỏa đạn> và <Minh quang>, nên nó ở cỡ phóng ra hết mình thật tiện lợi nha~.
"Về khoản vô thuộc tính, dù đã thử xóa bỏ quyền hạn sử dụng, nhưng quả nhiên là tôi cũng mong muốn sử dụng ma thuật thuộc tính Phong, thứ phù hợp với bản thân hơn"
"Dù chỉ nói một cách đơn giản về mấy chuyện như giải trừ quyền hạn, tuy không biết làm như thế nào, nếu có thể làm được chuyện như thế thì chẳng phải công việc của bọn tôi sẽ tăng lên hay sao"
"Bởi làm được rồi nên đành chịu thôi còn gì? Mà do chẳng rõ câu niệm thần chú, nên tôi không dùng được gì ngoài Minh Quang"
Trước Renya đang thốt ra như thể đó là chuyện không đâu, Khalil vừa lèm bèm càu nhàu mấy câu, kiểu "Là thế này nên cái đám người đi lạc vượt ngoài khuôn khổ mới ..., vừa lấy một tờ giấy nháp và hai cuốn sách từ cái kệ ra.
"Cuốn bí kíp phương pháp sử dụng cũng như câu chú cho ma thuật vô thuộc tính và phong thuộc tính, với bùa chú hóa giải quyền hạn phong thuộc tính sơ cấp. Tất cả là 10 đồng vàng"
"Số trong túi hoàn toàn không đủ ha, số tiền ấy"
"Nếu vậy, tôi sẽ trả"
Lượng tiền mặt Renya mang trong mình hoàn toàn không đạt tới số tiền mà Khalil đề xuất.
Từ đầu cậu vốn chỉ nghĩ cỡ như: mình sẽ nhớ vài phép thuật đơn giản với khoảng 1 đồng vàng, nhưng trước khi Renya kịp nói gì đó, thì Cion đã lỡ chất tiền lên mặt bàn mất rồi.
"Lúc nào cũng cám ơn cô đã mua hàng"
"Này , Cion"
"Ổn mà. Đằng nào thì cũng có thể thu hồi sớm hay muộn thôi. Kiểu như trả trước ấy"
"Cô đang đặt cược đáng kể hen~, Cion"
Trước lời nói của Khalil, người đang vừa thu số tiền trên mặt bàn, vừa cười toe toét, sắc đỏ tươi đã hơi nhuốm màu lấy cặp má của Cion.
Dõi theo chuyện đó với ánh mặt không hiểu sao thật ấm áp, Khalil đã nói với Renya.
"Một khoản đầu tư ưu tú vậy sao? Liệu có chỗ cho cả tôi cũng cắn lấy một miếng không à nha?"
"Tôi chả biết đâu, chuyện như thế. Đừng có hỏi tôi"
Cười ihihi khi Renya đáp lại với vẻ thờ thẫn, Khalil trả lại nửa số tiền vừa mới thu hồi lên mặt bàn.
"Tôi cũng sẽ đầu tư xem. Có thể kiếm thứ gì tốt cũng nên hen"
"Dẫu cho không thể thu hồi lại được, thì tôi cũng chả chịu trách nhiệm đâu nha"
Renya lên như tính cảnh báo, nhưng nụ cười của Khalil không hề biến mất.
Nếu cũng có người đánh giá tốt về cậu như Khalil, cũng có người cho đánh giá tệ.
Câu chuyện xảy ranhư thể để chỉ ra điều đó đã xảy vào buổi tối ngày hôm đó.
Đó là lúc mọi người đã ăn xong bữa tối Renya làm và từng người mang cái bụng đầy ắp và đang thư thả.
Người phụ trách nấu ăn thông thường do Renya hoặc Frau đảm nhiệm.
Chẳng phải Lorna không thể nấu ăn, nhưng không hiểu sao cô chỉ có thể làm ra mấy món nhạt nhẽo một cách qua loa, còn Cion chỉ mang năng lực ở mức độ có thể tạo ra thứ suýt soát gọi là món ăn, nên đối với một người vốn muốn ăn đồ ăn ngon như Renya, cậu đã bảo: nếu thế, tôi sẽ tự làm rồi đành nhận lấy công việc phụ tránh nấu ăn.
Frau thi thoảng thay phiên với Renya bởi cô mang những kĩ năng xử lí một cách không sai sót chuyệ bếp núc, giặt giũ, dọn dẹp và toàn bộ việc nhà, quả nhiên chắc do là yêu tinh giúp đỡ việc nhà hay chăng.
Lúc hai người ấy đang rửa bát đĩa dùng cho bữa ăn ở trong bếp, bỗng Frau nhìn lên trần nhà và khẽ lẩm bẩm điều gì đó.
"Sao vậy, Frau?"
Nhận ra trạng thái của Frau, Renya để bát đĩa đã ráo nước lên chạm, trong khi dò hỏi.
"Căn nhà đang bị bao vây ạ"
Cánh tay vẫn rửa nước bát đĩa không ngừng nghỉ, Frau thốt ra một chuyện gây bồn chồn.
Cảm thấy ngạc nhiên Renya liền dừng tay lại.
"Do quanh đây có nhiều người, dẫu cho không để ý cũng chẳng hề kì bí ạ. Là đám người giỏi trong việc xóa bỏ hiện diện"
"Kẻ ám sát à. Số lượng?"
"15 người ạ. Nữ giới là 5 người. Thật rất là đáng thương ạ"
Khi nghe số lượng người, rồi nắm lấy thanh kiếm đặt ở bên cạnh và tính ra khỏi bếp, thì Renya liền dừng chân lại.
Nhận thấy hình như đã nghe thấy ở cuối câu, có một từ gì đó bình thường không được thêm vào, Renya đã hướng sang Frau.
Ánh mắt của Frau, người đang rửa đĩa trong trạng thái đứng trên vốn đang đứng trên bệ đứng bởi chiều cao cô vốn thấp và thật khó để tiến hành công việc, hãy còn ngước lên trần nhà.
Trước mắt Renya, người đang suy nghĩ mối nghi vấn liệu có thể nhìn thấy gì ở đó, Frau cuối cùng đã đứa ánh mắt rời trần nhà trở lại cái đĩa đang rửa trên tay.
"Tất cả, mặc đồ đen từ đầu tới chân và cầm theo thanh kiếm ngắn ạ. Do khuôn mặt bị che giấu bằng mặt nạ ...... nên có lẽ là loại người mà dẫu cho có biến mất chăng nữa cũng chẳng khiến ai thấy phiền lòng ạ"
"Hở?"
"Master, việc dọn dẹp ở đây nhờ ngài ạ. Frau đi ra ngoài một chút ạ"
"Này, Frau!?"
"Ổn mà, tôi sẽ trở lại ngay ạ"
Frau nhảy xuống khỏi bệ đứng, đưa Renya chiếc đĩa mới rửa xong, và chạy ra khỏi bếp, vang lên tiếng chân pata-pata.
Chợt nhận ra âm thanh khóa cửa pô-tan, Renya tính đuổi theo, rồi đành dừng chân lại lúc đặt tay lên cách cửa.
Bởi cánh cửa ấy, dẫu cho cậu có cố xoay sở thế nào đi chăng nữa, cũng chẳng hề rung chuyển hay chịu mở ra.
Chìa khóa là của cánh cửa phòng ăn, cho nên vốn không hề bị khóa lại.
Nếu thế, người đã làm cho cánh cửa không mở nổi chỉ có mỗi Frau.
Tuy hiểu đó là một loại ma thuật nào đó, nhưng Renya lại chẳng có kĩ năng để hủy bỏ nó.
"Ơ kìa? Frau sao thế?"
Vừa thư giãn ở phòng tiếp khách vừa thưởng thức trà sau bữa ăn, thì Cion để ý tới việc Frau đang đứng ở cửa vào, liền dò hỏi.
"Cion onee-sama. Em sẽ đóng cửa một chút ạ. Sẽ xong ngay thôi, nên em muốn chị cứ thư giãn ở đó ạ"
"Ưm?"
"Mong chị hợp tác ạ"
Bị khóa cửa pô-tan, Cion đã nghiêng đầu, nhưng cô nhấp môi cốc trà và cho rằng: chắc chẳng phải vấn đề gì to tát đâu.
Nhốt Cion trong phòng tiếp khách, Frau đi tìm nơi có Lorna.
Cảm nhận được có vẻ như cô đang trong nhà tắm, Frau liền mặc kệ: cứ để cô ấy vậy cũng được chăng.
Renya thích bồn tắm nên dường như ngày nào cũng tạo ra nước sôi để đun trong bồn.
Nếu đối chiếu với thường thức của thế giới này và suy nghĩ, người làm chuyện như vậy là cỡ là các đại phú hào, quý tộc hay vương tộc, nhưng bởi đằng nào cũng có thể làm được với ma thuật, nên Renya đã không chịu từ bỏ việc tắm bồn hằng ngày.
Cion và Lorna vốn không có thói quen vào bồn tắm hằng ngày tới như vậy, nhưng bởi kết luận: đằng nào cũng đun rồi rồi, nên không vào thì thật lãng phí, thành ra họ cũng thay đổi sang tập quán tắm hằng ngày giống Renya.
Lorna onee-sama lúc rời bồn tắm vô cùng xinh đẹp và khiêu gợi, cho nên không thể để chị từ từ làm ấm cơ thể, rồi vào tạo nên làn da ửng đỏ được, Frau kiểm tra độ nóng của bồn tắm một lần, rồi đóng cửa ra vào, sau khi nhận định rằng không có vấn đề gì.
Từ cánh cửa mở ra, một làn không khí lành lạnh của buổi chạng vạng tối đã ào tới.
Không thể để bên trong nhà bị lạnh được, Frau bước ra khỏi lối ra vào, rồi ngay lập tức đóng cánh cửa.
Sau đó, cô búng tay một cái.
Chỉ với hành vi ấy, toàn bộ rèm cửa sổ trong căn nhà đã đóng lại, mà chẳng gây ra tiếng động.
Như thể, bên trong nhà sẽ không thể biết rõ trạng thái bên ngoài.
Cô nhận ra đã nghe thấy âm thanh ngã đổ nhào từ ghế sô-pha đang ngồi của Cion, người đã giật mình trước việc cái rèm đột ngột đóng lại, nhưng nó chẳng phải chuyện gì to tát, nên cô tạm thời làm ngơ nó.
"Các vị quan khách, có nghe thấy không? Tôi là Frau, làm nữ hầu cho ngôi nhà này"
Trái lại với âm điệu điềm tĩnh, giọng nói lại không hàm chứa cảm xúc bên trong.
Frau tiếp tục bằng giọng nói bình thản mà nếu đám Renya nghe thấy, chắc sẽ mở to mắt trước sự khác biệt quá nhiều so với bình thường.
"Tôi làm người chăm non an ninh của căn nhà, cho nên sẽ không chào đón những vị khách ghé thăm lại không sử dụng cổng chính. Xin mời các vị hãy rút lui"
Thay cho câu trả lời, một ánh sáng bạc xé qua màn đêm và đâm vào ngực của Frau.
Chẳng vang lên tiếng nào, Frau nhìn xuống ngực mình.
Cô trông thấy ở đó là một thanh kiếm ngắn đã đâm tới tận lút cán.
"Tôi coi thế này như một câu trả lời được chứ?"
Chẳng thay đổi nét mặt, Frau rút thanh kiếm ngắn đã đâm trên ngực mình ra.
Bộ ngực sau khi rút nó ra, chẳng có dấu tích của việc từng bị lưỡi kiếm cắm vào.
Frau nhìn lưỡi dao mới rút ra.
Lưỡi dao ấy, dù là chút ít, được phết thứ gì đó nhày nhụa màu đen.
"Độc à? Các vị đã sử dụng một thứ thiếu trang nhã hen?"
Không thể nhìn thấy trong giọng nói sự đau đớn vì bị đâm, hay sự rối loạn do trúng độc.
"Đa phần chắc các vị được thuê bởi phụ huynh của ai đó trong đám học sinh của trường học kia, vốn đã bị master xử lý, nhưng quả là một lũ người đáng khinh miệt"
Thật là thật là, Frau lắc đầu.
Frau nhìn với ánh mắt lạnh lùng vào nơi nghe thấy được những tiếng rên rỉ, hay tiếng bé nhỏ kinh ngạc từ bóng hàng cây, các bụi cây, hay bóng đổ của hàng rào, khắp nơi trong khu vườn trước mắt.
"Mấy vị là lũ ngốc à? Hẳn là lũ ngốc hen. Những kẻ chui vào để cướp mạng master và các onee-sama nhà tôi, lại nghĩ tôi sẽ để cho dẫu chỉ là một người trốn thoát được hay sao?"
Giọng cười kiềm chế liền chuyển sang tiếng cười sang sảng.
Âm thanh đó, dẫu có nghe như thế nào, cũng chẳng phải giọng cười vang lên từ một tồn tại mang bộ dạng thiếu nữ, là thứ làm cho tâm trí người nghe cảm thấy ớn lạnh.
"Tôi không để cho chạy mất đâu, dù là một người! Lũ côn trùng cứt còn chẳng xứng đáng được hít thở! Cái loại rác rưởi thậm chỉ chẳng đáng được tồn tại! Cái ánh mắt dơ bẩn đó! Cái lưỡi dao bẩn thỉu đó! Vĩnh viễn chẳng bao giờ động tới được mấy master hay onee-sama của nhà tôi đâu!"
Những cái cây bình thường, những bụi cậy, những bóng của bức tường, và mặt đất của khu vườn.
Đang vươn tay, gãi móng, hay nhe răng rồi cắn chặt lấy chúng.
Thứ đang vang vọng trong khu vườn là những tiếng la hét thống khổ khi bị xé toạc, những âm thanh rên rỉ khi bị nuốt chửng, hay giọng nói lúc lâm chung khi bị nhai ngáu nghiến?
Trong thời điểm chạng vạng khi màn đêm sắp sửa mò đến, khu vườn tầm thường đơn thuần đã chuyển sang cảnh giới ma quỷ nơi không có con người sinh sống, còn miệng Frau hình thành hình dáng trăng lưỡi liềm.
Trong bãi săn mồi một chiều chẳng nhân nhượng cho sự kháng cự nào, giọng Frau đã vang lên. Giọng của Frau vang lên với con người hẳn được rèn luyện đáng kể.
"Hãy chết đi! Rác thì hãy cho ra rác! Vô giá trị! Vô ý nghĩa! Thật tốt nếu các người biến mất mà chẳng còn sót lại thứ gì! Nếu có căm hận thì cứ thù hận sự ngu dốt của bản thân và sự cẩu thả ngu ngốc của người thuê các người là được!
Sau một khoảng trầm mặc, những tiếng la hét và tiếng rên rỉ đã dừng lại.
Cuối cùng giọng nói lại được cất lên lần nữa của Frau lại thật vô cùng dịu dàng.
"Dẫu thế, các ngài cứ an tâm. Thân thể vô dụng của các ngài sẽ được nhào nặn kĩ càng và được chôn bên trong khu vườn. Đám trẻ trong nhà là những đứa ngoan ngoãn, nên với tư cách chất bổ, chắc sẽ nở ra những bông hoa đẹp dễ mà chẳng bỏ sót chút nào"
Ném bừa thanh kiếm ngắn trong tay đi, Frau khẽ vảy nhẹ bàn tay phải.
Nhìn ánh sáng rò rỉ ra từ kẽ hở của nắm tay đang nắm, Frau thở dài một cách hân hoan một tiếng: hô~h.
Trên lòng bàn tay đang mở ra một cách chậm rãi ấy, có một viên kết tinh tựa như viên bảo thạch trong suốt.
"Ngay cả mấy sinh mạng vô nghĩa ấy cũng được sử dụng có hiệu quả cho master. Bởi dẫu có là sinh mạng của rác rưởi, nếu làm như thế này, ít nhiều cũng ra tiền"
Một viên kết tinh đã được tạo ra.
Len lén bỏ vào trong túi váy viên ma thạch được tạo ra sau khi thu thập sinh mạng của đám nhân tộc mà bản thân mới bị tàn sát, Frau đập tay một cái.
"...... Chuyện này là không được rồi. Mình đã hơi nới lỏng bản thân quá rồi"
Tự gõ vào đầu bản thân cốc cốc, Frau lẩm bẩm như thể kiểm điểm.
Cuối cùng, cô nhìn lướt quanh khu vườn giờ đã chẳng còn có ai, xác nhận không có gì bất thường, rồi Frau lại chạy vào bên trong dinh cơ, vang lên tiếng chân pata-pata.
Cô vẫn đang nhốt Renya trong phòng ăn nữa, và hiển nhiên hẳn Cion đã làm đổ trà trong bộ dạng ngã ngửa.
Vết trà bẩn nếu không nhanh chóng dọn dẹp, sẽ trở thành vết bẩn không xóa được.
Cả việc chuẩn bị khăn tắm và đồ thay cho Lorna mới ra khỏi bồn tắm, không làm không được.
Chắc họng chị ấy đã khát khô rồi, nên còn phải chuẩn bị món đồ uống gì đó nữa.
"Công việc của cô hầu thật là vất vả!"
Frau nhoẻn miệng cười: trước hết phải giải phóng cánh cửa phòng ăn và nhanh chóng hướng tới bên Renya.
Gửi lời cảm tạ đến ngưỡi vẽ tranh đã cho phép. ※Do không biết liệu viết tên ra có ổn không, nên tôi đã kiềm chế lại. (buchi-buchi) (tora no maki) (Ôi) (Arê) (Yare yare) (hống tiếu) (Nhân ngoại ma cảnh) (pôn-pôn) Chú thích dịch giả: Ngoại hình ban đầu của Frau lớn hơn, dù tác giả đã sửa lại sau đó. Để có thể nâng cấp khả năng của cô. Một nhân vật không có sự trưởng thành sẽ sớm bị yếu đi mà. Ngoài ra, nhân vật chính luôn cần kiếm thêm bạn bè trước những cuộc chiến lớn, như khi xem các arc trong One Piece, John Wick chẳng hạn. Đó là cách xây dựng một câu truyện dài kì.