Nidome no Jinsei wo Isekai de

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3535

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 324

Arc I: Thứ tựa như phần giới thiệu [chương 001-040] - Chương 017: Có vẻ như là một cuộc tập kích ban đêm

Chắc đã quá nửa đêm rồi, Renya suy nghĩ vậy mà chẳng có căn cứ nào.

Bởi không có đồng hồ, nên cậu hoàn toàn không rõ rốt cuộc hiện tại là mấy giờ.

Khi dân cư yên giấc, thật khác với thế giới cũ, đây là thế giới mà hầu như không có ai hành động vào buổi đêm.

Bởi chẳng có âm thanh vang lên, thứ âm thanh đang chui vào tai cậu là cỡ sự yên lặng đến mức nhức nhối và tiếng thở nhẹ của bản thân.

Vào lúc ở làng tiên phong, có thể còn nghe thấy có tiếng sủa từ xa, không rõ là của mấy con chó, hay sói sống ở trong rừng, nhưng chẳng có tiếng gì trong thành thị cả.

Nếu mấy hộp đêm, hay mấy khu vui sướng đóng cửa, người người sẽ chui vào giường, những kẻ giờ vẫn hoàn toàn tỉnh táo nhiều nhất chắc cỡ mấy vệ binh của thị trấn, những người đang càu nhàu than thở, trong khi không được cho phép rời khỏi chỗ làm việc nhỉ.

Vừa nghĩ vậy, Renya vừa nâng nửa thân người lên ở trên giường.

Bên trong phòng tối om.

Mỗi căn phòng có trang bị một cây nến dùng cho việc phát sáng, nhưng vào lúc đi ngủ, hiển nhiên, nó đã bị tắt.

Hiện giờ, ánh sáng tỏa sáng bên trong phòng chỉ là ánh trăng từ mặt trăng đang tỏa sáng lấp lánh trên trời, được chiếu vào thông qua cửa sổ.

Cậu nhìn lên cửa sổ, thứ vốn không có độ trong suốt cao lắm.

Chắc mình đã không mệt mỏi tới mức bản thân đã tưởng tượng, hay do cái giường chẳng vừa cơ thể chăng.

Có vẻ cậu đã không có được giấc ngủ sâu lắm.

Rượu uống lúc bữa tối cũng chẳng làm cậu ngủ sâu thêm, chốn ngủ cũng sạch sẽ, là do đám Cion giới thiệu, nhưng không hiểu sao, thực sự đó là cảm giác không hiểu sao, với Renya, hiện giờ cậu không thể ngủ một cách thoải mái chút nào.

Có lẽ nó có liên quan đến việc từ khi đến thế giới này, cậu chưa được vào bồn tắm lần nào cũng nên, Renya suy nghĩ bằng cái đầu hãy còn sót lại cơn buồn ngủ một cách rõ ràng, như thể đang bám dính lấy cậu, dù chẳng thể làm bản thân cậu thấy buồn ngủ.

Renya vốn đâu phải người cẩu thả.

Đơn giản, theo tập quán của thế giới này, chỉ là chuyện vào bồn tắm vốn không bình thường.

Nếu vậy, nếu thử hỏi xem người dân thế giới này vốn không vào bồn tắm sẽ làm sạch cơ thể như thế nào, nghe bảo có phương pháp làm sạch cơ thể thông thường cỡ như; họ sẽ đổ nước hay nước sôi vào chậu, rồi sử dụng nó để lau cơ thể bằng vải.

Cậu nhớ ra chuyện bản thân là người Nhật Bản ở thế giới cũ.

Do đó, như đại đa số người Nhật Bản, Renya hiểu được chuyện vào bồn tắm là chuyện vô cùng hiển nhiên.

Chuyện đó, lại không thể làm được.

Có vẻ chẳng phải bản thân bồn tắm không tồn tại, đó là không gian được đặt cái chậu tắm đựng nước nóng bình thường, bởi việc đun nước nóng dùng cho chuyện đó tốn công sức, với mức chi phi mà người dân bình thường không thể với tới, dường như chỉ có một bộ phận những người có tiền, các quý tộc hay hoàng tộc mới bước vào cái bồn tắm mà Renya biết thôi.

Cậu cảm thấy khó chịu cực kì, nhưng trước mặt ngoài việc chịu đựng, chẳng còn cách nào khác.

Hết cách, Renya đã nhờ nhân viên của nhà trọ chuẩn bị chậu và nước nóng, rồi lau toàn thân trước khi ngủ, nhưng cậu hơi không có cảm giác sạch sẽ, quả nhiên,nếu không được ngâm mình trong một bể đầy nước nóng, cơ thể không mang cảm giác được giải tỏa.

Tuy đã xác nhận vào bữa tối rằng việc cải thiện chất lượng bữa ăn là chuyện cấp bách, nhưng không ngờ cũng cần phải cải thiện cấp tốc cả môi trường sinh sống nữa, Renya cảm thấy chán nản về tương lai.

Bơi suy nghĩ đến chuyện như thế, cậu đã hoàn toàn tỉnh táo.

Thì, cứ như thể chỉ chờ đợi việc đó, cánh cửa ở lối vào vang lên hai tiếng gõ cửa vô cùng khiêm tốn.

Trong khoảnh khắc, Renya tưởng mình nghe nhầm và hướng mắt về phía lối vào.

Sau một khoảng thời gian, tiếng gõ cửa lại vang lên.

Hẳn không phải cậu nghe lầm, nhưng Renya đâu có quen người nào sẽ gõ cửa lúc đêm khuya thế này đâu.

Nói chẳng có, chứ đúng hơn là chính người quen, Renya còn hầu như không có.

Hiện tại, nói đến người quen chỉ có hai người là Cion và Lorna.

Nếu tính cả những người mà chỉ biết mặt vớitên vào nhóm người quen, có lẽ cả phó trưởng chi nhánh Fritz sẽ được tính vào, nhưng đâu có chuyện cậu chỉ cho nhà trọ mình ở, nên sẽ loại trừ.

Nếu nghĩ như vậy, người có thể nghĩ đến là chỉ còn những người đang trọ cùng chỗ với cậu là: Cion hay Lorna, nhưng chẳng thể có chuyển một cô gái trẻ tầm tuổi ấy lại ghé thăm phòng đàn ông vào đêm khuya.

Renya muốn nghĩ rằng hẳn sự cẩn thận cỡ này là thường thức.

Dù nếu bảo rằng: bởi đây là thế giới khác, chuyện đến viếng thăm nhà đàn ông giữa đêm hôm là chuyện bình thường, thì cậu chẳng biết làm gì.

Nếu đây là nhân vật chính trong mấy bộ tiểu thuyết nhẹ chút, chuyện đó, nếu mình là nhân vật chính, hẳn sẽ vui mừng kiểu: mình đã dựng được lá cờ sự kiện ở đâu đó rồi chăng? nhưng đáng tiếc thay, cậu là một kẻ theo chủ nghĩa hiện thực một cách phi thường, và cũng là luận giả bi quan đến mức tinh tế.

Bởi xác nhận trong đầu rằng chẳng thể có chuyện bản thân gây ra một sự kiện hạnh phúc, xấu hổ như vậy được, nên cậu chỉ cảm thấy có mùi nguy hiểm gì đó từ kẻ ghé thăm giữa đêm khuya.

Renya lấy con dao gọt nguyên liệu,mượn chưa trả, trong đống hành lý ít ỏi ra.

Cậu rút vỏ bao ra và nắm nó bằng tay phải, rồi cất giấu sau lưng, sao cho khó có thể bị nhìn thấy từ phía chính diện.

Thực ra, cậu muốn rút ra thanh kiếm dài, thứ mang uy lực cao nhất trong số các vũ khí có trong tay, nhưng vạn bất nhất, nếu trong trường hợp không thuộc nhóm những chuyện nguy hiểm, cậu nhận ra việc bản thân cầm thanh kiếm dài trần có thể truyền tới đối phương sự sợ hãi và cảm giác đáng ngờ, nên đã dừng lại.

Sau tiếng gõ cửa lần thứ hai, không có dấu hiệu đập cửa nữa.

Dẫu thế, Renya nghĩ rằng: chắc người gõ cửa đang chờ đợi ở bên kia cánh cửa.

Thận trọng dùng tay trái nắm lấy nắm cửa, cậu nói nhỏ một cách rõ ràng, đủ để người bên kia cánh cửa có thể nghe được.

"Ai đấy?"

"Xin lỗi vào lúc đêm muộn thế này. Lorna đây. Bởi có chút chuyện muốn nói, chắc tôi có thể vào trong được không hen~?"

Theo tiếng đáp lại, rõ ràng là của Lorna.

Dù bảo đã nhận định rõ ràng người phía bên kia cánh cửa, không nhầm lẫn, là một trong những người cậu biết, nhưng bởi cảm thấy có điều gì đó bốc mùi nguy hiểm đầy mạnh mẽ.

Nếu đối phương là Cion, trong trường hợp tệ nhất, có tồn tại chút khả năng cô ta mất trí và viếng thăm căn phòng trong trạng thái mang những suy nghĩ chẳng rõ sự đời và nông cạn.

Tuy nhiên, chuyện sẽ khác nếu đó là Lorna.

Thoáng qua sẽ nhìn thấy thứ như sự buông thả, nhưng chẳng có nhược điểm sơ sài nào.

Hơn nữa dẫu bảo là đang học việc, cô vẫn là tu sĩ, nói về độ khiêm tốn, hẳn có lẽ dè dặt hơn nếu so sánh với Cion.

Một người như thế lại một mình mò đến phòng đàn ông vào đêm khuya như thế.

Chắc chắn phải có chuyện gì, mà ngược lại, chẳng thể nào không có chuyện gì mới đúng.

Dù chẳng thể không có chuyện gì, nhưng dẫu nói thế, cậu đâu thể đối xử một cách tà ác hiểm độc với đối phương, người có thể sẽ hành động với bản thân kể từ bây giờ cũng nên.

"Chuyện đó để ngày mai không được à? Tôi buồn ngủ rồi. Cũng mệt nữa"

"Đó là chuyện không thể không nói vào lúc này ấy chứ. Biết rõ là vô lý, nhưng xin anh được không?"

Renya đã nói với hàm ý rõ ràng rằng: nhanh chóng về phòng đê, nhưng giọng nói của Lorna lại bao hàm đầy cảm giác kiểu cô hoàn toàn không định chùn bước.。

Renya thấy bối rối.

Kiên định với chủ trương ép cô quay về đi là chuyện đơn giản.

Mà nếu ấn tượng từ Lorna trở nên tệ đi, cậu sẽ từ chối lời mời của Cion là được.

Rõ ràng về thế giới này, Renya còn đang trong tình trạng thiếu hiểu biết, dẫu thế, cậu có tự tin rằng: nếu có một mình, mình cũng có thể vượt qua theo cách nào đó.

Thực tế, cậu đã bảo cho thời gian suy nghĩ vào lúc đó, nhưng bởi suy nghĩ: nếu từ chối ngay lập tức, mối quan hệ về sau trở nên tệ đi, nên cậu đã có ý từ chối bản thân lời mời ấy.

Đằng nào thì nếu hành động cùng nhau, làm với người cùng giới cũng dễ dàng hơn.

Cần phải giữ kẽ theo cách này hay cách khác với người khác giới.

Do vậy, cậu đã tính vào ngày mai, đầu tiên sẽ từ chối Cion, rồi tìm kiếm tổ đội nào đang tính chui vào Hội.

Hơn nữa, Renya cho rằng Cion có điểm nào đó chưa hiểu biết sự đời, còn Lorna là người mà cậu chẳng hiểu nổi đang suy nghĩ điều gì.

Hai cô gái này có gì đó đang che giấu, chuyện đó hầu như xác thực được là có liên quan trực tiếp đến chuyện phiền phức.

Đó là kết luận mà Renya rút ra được.

Tuy nhiên, giờ cậu rút ra một khả năng khác.

Đó là Renya đang nghĩ rằng: dẫu cho mang tâm tình đã héo úa ở đâu đó, kiểu như tự bản thân lí giải được mình là một ông lão ra đi một cách bình yên ở tuổi 94, ít ra cậu cũng nằm trong góc trong mục phân loại nam giới, chuyện này thuộc về mức độ "cái ngoắc ngón tay út".

Nếu từ chối lời mời gọi của nữ giới mà không gặp trở ngại là thế nào chứ?

Renya đã lầu đầu xác nhận khuôn mặt của bản thân, thứ mà cậu hoàn toàn không để ý lúc ở làng tiên phong, khi nó được phản chiếu trên mặt nước trong cái chậu cậu mượn ở nhà trọ này.

Đó là dung mạo của một người thường vè mặt học thức với mái tóc đen và đôi mắt đen.

Mang ấn tượng rằng nó chẳng tốt, cũng chẳng xấu, chẳng được hay không được.

Và cậu cũng cho rằng lúc ở làng tiên phòng, chẳng phải mình đã tạo ấn tượng tốt kha khá khi ít ra đã cứu và giúp đỡ hai người hay sao.

Đến đây, chẳng thể nói dứt khoát rằng tuyệt đối không có khả năng cô ấy thực sự đến đây để thổ lộ tình cảm, thứ có lẽ mang tỉ lệ tựa như việc trúng vé sổ xố đua ngựa giải 100 triệu yên với giá 100 yên.

"...... Không có đâu ha"

Renya tự kết thúc suy nghĩ đó bằng tốc độ nhanh đến dị thường, dẫu thế, cậu vẫn quyết định để cho Lorna vào trong phòng.

Có hai lí do.

Một là, dẫu cho Lorna có lên kế hoạch gì đó chăng nữa, cậu linh cảm rằng mình vẫn thừa khả năng xử lí được.

Thêm cái nữa là, cậu không tìm ra phương pháp để thuyết phục được Lorna, người đang nhất quyết không chịu đi về.

"Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ mở cửa. Bởi tôi không tính mời vào đâu, nên cô cứ tự ý vào đê"

Bởi tính truyền tải tới đối phương rằng: bằng việc không mời vào kiểu "xin mời", dẫu cho nó có vô cùng khó chịu, nhưng cậu chẳng còn cách nào khác ngoài làm như vậy, cho nên Renya mở khó cửa vào, rồi ngay lập tức quay lưng về phía cánh cửa.

Cậu đặt con dao cầm trên tay trở lại cái gối trên giường và suy nghĩ liệu mình ngồi xuống góc giường và nở nụ cười khó chịu thì liệu cô ấy có về cho không ta, thì Renya vô tình nhận ra dẫu chó thời gian đã trôi qua mà chẳng hề nghe thấy tiếng cửa mở.

Không lẽ nào cô ấy đợi mình mở cửa cho chăng, Renya quay người lại thì trước mắt cậu là Lorna đang mang khuôn mặt cười đó mà cậu chẳng hiểu nổi cô đang nghĩ cái gì.

Renya nghĩ mình đã lơ đễnh và phản xạ chậm một nhịp do nghi vấn: cô đi vào trong từ lúc nào vậy.

Nhân cơ hội đó, Lorna đẩy Renya nằm ngửa ra giườngbằng cơ thể mình, như thể va chạm bằng cả cơ thể.

Mang tâm trạng đây rốt cuộc là trò đùa gì chứ, phản ứng của Renya đã bị làm chậm lại mang tính dây chuyền.

Lúc nhận ra cậu đã vào thế grappling position và bị làm cho bất động mất rồi.

"Renya-san......"

Vừa giữ cố định cả hai vai và hai tay của Renya, Lorna vừa dí mắt lại gần hơn.

Quả nhiên đến nửa đêm chẳng có chuyện cô mặc bộ đồ tu sĩ, thú được mặt trên người Lorna là một bộ đồ ngủ chui đầu liền thân với một sợi dây được buộc lại ở quanh eo.

Cậu tự nhiên nhìn khuôn mặt đã hiện ra lấp ló giữa phần lồi lên mà không thể nhìn thấy từ phần ngực, do phần cổ hở rộng ra hơn so với bộ đồ tu sĩ, cái quang cảnh lộ ra từ tà áo cho đến cặp đùi ở trên mình trong trạng thái đang được dạng ra, thực sự giật gân, khiến cho nhịp tim của Renya đang nhảy lên, dù chỉ một chút.

"Là chuyện thế nào......chắc anh hiểu rồi hen?"

"Không, hoàn toàn không hiểu

"Không, hoàn toàn không hiểu. Tôi cũng chẳng nhớ mình đã dựng cờ sự kiện nào như vậy"

Bàn tay giữ vai cậu đã rời ra, tay Lorna nắm lấy vạt áo.

Không, đây hẳn chắc chắn là tệ hại, cậu chẳng có thời gian rảnh để nghĩ vậy, chiếc áo bị kéo lên và làn da Renya lộ ra, cái hông đang cưỡi trên bụng cậu di chuyển, Lorna ấn cơ thể bản thân lại cơ thể đã bị lột trần của cậu và chuyển sang tư thế ôm, trong khi đưa môi lại gần tai Renya.

"Làm đến mức này...... anh còn tính bắt tôi nói ra sao? "

Hơi ấm, sự mềm mại và sức nặng được truyền tải một cách trực tiếp không qua quần áo khi các phần va chạm vào nhau đang tăng lên, khiến cho lí tính của Renya nhanh chóng tan chảy, nhưng phần lạnh lùng mà cho đến lúc này hãy còn sót lại trong đầu cậu, đang gào thét lên: đây là bẫy, đây tuyệt đối là bẫy.

Mặt khác, tuy bảo đây là bẫy, cũng có phần khác đang nói: cuốn theo chuyện này thì có gì tệ chứ.

Chẳng có chuyện cậu không nghe thấy lời nói mách bảo: dù có bảo kiểu không ăn thứ bày ra trước mắt, cứ trôi theo dòng chảy và tới mức có thể tới được đê.

Ở đây, điều khiến Renya ngạc nhiên không chỉ là cơ thể không chịu làm theo tiếng nói điềm tĩnh trong đầu, mà còn là sức mạnh thể lực cũng như bề ngoài cơ thế của Lorna.

Bảo cậu bị lợi dụng sơ hở và đè ngưa ra, cũng chẳng có chuyện Renya hoàn toàn không thể kháng cự lại được.

Dù cậu cố thử trốn thoát khỏi từ bên dưới Lorna bao lần, nhưng cánh tay đang ôm lấy cơ thể và cơ thể dính lấy cậu của cô đã ấn cậu xuống, không cho phép cậu chạy trốn.

Nếu so sánh với sức mạnh đơn thuần, vKhông có lí nào Renya lại thua Lorna, nhưng tư thế bất lợi đang trở thành đồng minh với Lorna.

Hay cố gắng gỡ ra chăng, trong tình huống không rõ mục đích của Lorna, Renya không tính sử dụng biện pháp tấn công, khiến cậu thấy do dự.

"Xin đừng nổi giận, Renya-san. ...... Cứ giao cho tôi là tôi sẽ làm anh thấy tuyệt vời"

"Đợ... đợi đã nào. Trước hết bình tĩnh đã. Không, người cần bình tĩnh là tôi à......? Nói chung, hãy rời ra coi. Tôi không nhớ ra lí do khiến mình rơi vào tình huống như thế này!"

"Anh lớn tiếng sẽ làm phiền xung quanh đó? Có lẽ nào, cái miệng đó ..... đang muốn được làm cho ngậm lại?"

"Thôi~Ngay~Đi. Đừng có thì thào vào tai. Cũng đừng có tạo ra mấy tiếng nước bọt hay thở vào nữaー"

Một bên tai Renya bỗng được bao bọc bởi cảm giác ấm áp, ẩm ướt.

Vào lúc cậu nghĩ chắc sắp bị cắn yêu rồi, thì một thứ nhầy nhụa đã chạm vào dái tai Renya.

Vào lúc cảm giác ấy gây ra cơn rùn mình chạy dọc sống lưng, Renya đưa ra quyết định kiên quyết rằng: đến đây là phải làm rõ vấn đề.

Có nghĩa là: cứ vậy cuốn theo dòng chảy, hay tỏ rõ thái độ dừng nó lại.

"Lorna. Cảnh báo cuối cùng đấy. Nếu giờ dừng lại ......"

"Renya-san ......"

Lorna hơi dùng răng cắn chút lên cái tai đang bị ngậm yêu bằng cặp môi của mình.

Hiểu được chuyện này đã vượt qua cái mức có thể nói chuyện với nhau, Renya nắm tay phải lại tạo thành nắm đấm với ngón tay trái dựng lên.

"Bởi tôi đã cảnh báo rồi nha"

Cái ngón tay cái dựng đứng đó cứ vậy tấn công vào eo của Lorna.

"Hyaah!?"

Cùng cất tiếng hét đầy hoang dã, sức mạnh đang ép lên cơ thể của Lorna đang rút lui.

Lúc ấy, Renya không hề nhân nhượng, thêm những đòn tấn công tương tự liên tiếp vào hai bên eo, trong khi dần chỉnh lại tư thế, rồi thoát ra từ phía dưới Lorna.

Đồng thời, cậu kéo ngược áo Lorna lên, và lăn cô về phía đầu giường, trong khi ném bay cái gối, rút con dao ra, rồi nhảy thoát ra về phía bức tường.

Trước hết, quan trọng là phải giãn cách cự li đã, suy nghĩ điềm tĩnh của Renya đang ra lệnh.

Phần không bĩnh tĩnh có lẽ là tình trạng đang hầm sôi ùng ục bởi mật ngọt một cách hoàn toàn.

Việc trả lại tuổi trẻ cho bản thân là chuyện tốt, nhưng đồng thời cũng phát sinh những khuyết điểm như thế này, nên cần phải chú ý ha, Renya thở dữ dội , trong khi suy nghĩ vậy.

Lorna, người bị ném lên đầu giường, đã bất tỉnh không còn dấu hiệu sẽ tỉnh dậy trong tư thế chữ đại.

Thật may vì trời đêm, nên căn phòng tối tăm, Renya vừa nghĩ vậy, vừa kiểm soát hơi thở.

Chắc giờ mặt cậu đang đỏ ửng, dù không muốn thừa nhận lắm, nhưng phần bên dưới đang trở nên nghiêm trọng, trong tình trạng hết thuốc chữa nếu là nam giới.

Renya, người không cảm thấy mình có cự tuyệt nếu lần sau lại bị áp sát, đang thầm mong cô ấy cứ tạm thời lắn ra ngủ tiếp, trong khi lặp đi lặp lại bài tập hít thở sâu, để làm bản thân bình tĩnh lại.

Theo như tình hình máy tính ở nhà, thì tôi có thể đọc bình thường... Tôi nghĩ nguyên nhân có lẽ là do độ phân giải màn hình, cỡ phông chữ, hay loại duyệt trình. Mọi người có khó đọc không? (cách người Nhật ám chỉ chuyện tình dục) (xuống) (大) Chú thích tác giả: Dù tôi cho rằng những người giỏi viết chuyện hài thât siêu ha. Đồng thời, tôi cũng nghĩ những người viết những cảnh lôi cuốn cũng giỏi . Sau đó, kiểu những người giỏi miêu tả quanh cảnh, những người miêu tả chiến trường xuất sắc... Liệu họ có cho tôi một trong số chúng không nhỉ? Phải phải, đến khoảng chương 16 thì đã vượt qua 10,000 lượt xem. Thật sự cám ơn những người đã ghé mắt đọc. Tuy nhiên, lượng truy cập của người một ngày có 50 triệu lượt xem, là như thế nào hen? Giá mà có ai chỉ cho nhỉ... Mục tiêu tiếp theo là 20,000 lượt xem. Tôi đang mong chờ những ý kiến, những cảm tượng, những lượt đăng ký và ít điểm đánh giá kế tiếp.