Hai mặt trời ẩn dưới chân trời, nhường chỗ cho 3 mặt trăng ló lên.
Đây là khoảng thời gian được gọi là buổi tối.
Đây là lúc mà người người đi lại trên con đường trở về nhà, hầu hết các cửa tiệm cũng đóng cửa, và thay vào đó là những kẻ say rượu đi la cà ở khắp nơi và bóng dáng mấy kẻ đang hướng tới mấy cơ sở vui sướng.
Renya đang ở trong một quán rượu, kiêm nhà trọ trong thị trấn.
Bên trong cửa tiệm, vốn được thắp sáng bằng những ngọn nến đang tỏa ra những làn khói nặng nồng nặc, chắc được làm từ mỡ thú, là tiến ồn ào từ những vị khách đã dùng xong bữa, hay những người chắc từ giờ mới ăn uống; cho nên đây chẳng phải một bối cảnh để ăn uống một cách yên tĩnh, bởi sự ầm ĩ đến từ xung quanh, nhưng Renya quyết định không để tâm đến nó: ở nơi này, đây có lẽ là chuyện bình thường cũng nên.
Bình thường, cậu sẽ muốn chọn chỗ nào yên tĩnh hơn, nhưng bởi theo lời giới thiệu của Cion, Renya đã phân nửa bỏ cuộc trong thâm tâm trước lời nói: tuy ít nhiều chỉ có sự khác biệt về kích thước, còn chúng đều giống tựa nhau, mà lấy một căn phòng ở quán "Ảo tưởng của vạn vật", nơi mà đám Cion cũng đang sử dụng.
Sau khi trao đổi với Fritz ở chi nhánh Hội, đsam Renya đã ra quầy lễ tân nhận phần thưởng ủy thác điều tra, còn Renya nhận lấy thẻ nhà mạo hiểm, rồi giao nộp số ma thạch và nhanh chóng rút lui khỏi tòa nhà Hội sau khi xong việc.
Cô lễ tân bảo: tiền sẽ được bàn giao, sau khi kiểm định và điều tra số ma thạch.
Đó là hành động theo chủ chương của Cion: nếu xác nhận thì thì sẽ ở đấy dài và có khả năng lại chạm mặt với Fritz, nhưng với Renya, cậu thấy hơi bất mãn do có tâm trạng muốn nán lại thêm chút nước để hỏi thêm chuyện về Hội.
Ít ra cũng đã chỉ nhận được hướng dẫn đơn giản, nên cậu thử sắp xếp lại các thông tin.
Số 1, có quy chế xử phạt nếu phá vỡ quy tắc.
Nhẹ thì là phạt chút tiền, còn tệ nhất sẽ là cực hình.
Nếu bỏ chạy, sẽ có thông báo về tội phạm bỏ trốn trên toàn bộ Hội.
Có vẻ mạng lưới thông tin của hội mạo hiểm giả hoạt động khá hiệu quả; từ khi Hội được lập ra, số tội phạm bỏ trốn sau khi bị phát lệnh truy nã là con số không, cô lễ tân nói với vẻ đầy tự hào.
Ở giai đoạn bị chuyển sang tội phạm truy nã, cách bắt giữ sẽ bất kể sống chết, nên Hội sẽ đưa ra ủy thác truy đổi kẻ đó, bởi xem ra ủy thác đưa ra khá là hấp dẫn nên các nhà mạo hiểm đều lao vào lùng sục đến đỏ mắt, khiến chẳng thể nào cắt đuôi nổi.
Số 2, các nhà mạo hiểm có thứ hạng.
Thứ hạng được phân thành 7 cấp, là S, A, B, C, D, E, F, với S là cấp cao nhất.
Thực lực là chuyện hiển nhiên, họ còn được nâng hạng trên cơ sở xem xét mức độ cống hiến cho Hội; một khi đã là nhà mạo hiểm cấp S, hầu như sẽ được đối xử như anh hùng.
Ngay cả trong số các nhà mạo hiểm cấp S, còn có cấp SS thiết lập cho những người có thực lực vượt trội nữa, nhưng chuyện này vốn đã ngoài khuôn khổ, nên chẳng còn bận tâm đến thứ hạng nữa; dường như hiện giờ những mạo hiểm giả được xác nhận cấp SS chỉ có năm người.
Với Renya, cậu cũng muốn có thông tin năm người đó, nhưng trước lúc kịp hỏi về chuyện này, thời gian đã hết, Cion cố gắng kéo cậu đi và để lại Hội ở lại phía sau.
Nhân tiện, khi hỏi về thứ hạng của đám Cion, câu trả lời là cấp F.
Họ mới trở thành nhà mạo hiểm được ít ngày, nên nói là chuyện đương nhiên cũng là chuyện đương nhiên.
Hiển nhiên, thứ bậc ghi trên tấm thẻ của Renya cũng là F.
Sau đó, bởi muốn kiếm vũ khí nghiêm chỉnh, để thay thế bộ giáp bị phá hỏng lúc nhận đòn tấn công của đám goblin, Renya, người vốn chưa rành về khu vực này, đã nhờ vả Cion và được giới thiệu cho một cửa hàng; cậu đã có trong tay bộ giáp da và thanh kiếm dài mới từ cửa hàng được giới thiệu cho.
Giá cả là 1 đồng bạc cho cả bộ.
Tuy Renya chẳng rõ thế là đắt hay rẻ so với giá thị trường, nhưng bởi Lorna, người hay đi quan sát hàng hóa, đã bảo: ma~, có lẽ giá vậy hợp lý đó, nên cậu quyết định tin vào điều đó.
Còn về chất lượng, cậu đã thử dùng kỹ năng giám định của bản thân, nhưng cả hai đều là những hàng bán chợ cấp 2, có vẻ là loại hàng hóa phổ biến.
Cion nhiệt tình khuyên cậu hãy chọn bộ giáp kim loại, nhưng bởi nó vừa nặng, vừa khó cử động, giá cả còn đắt nữa, mà chẳng thấy điểm tốt đâu, nên cậu đã lịch sự từ chối.
Renya muốn một món vũ khí tốt hơn chút, nhưng đành phải chấp nhận, khi người bán bảo: chẳng còn thứ nào tốt hơn đâu.
Thanh kiếm cậu mua quả nhiên chỉ được chế tạo cho mục đích đập vỡ và đè nát, hơn là để vung, nên nếu từ góc nhìn của Renya, có thể thấy cách rèn thép quá đỗi thô thiển.
Trước mắt, nếu thứ vũ khí được tạo hình kiếm sau khi làm nóng tảng thép, là món đồ bình thường ở thế giới này, khả năng gặp được món vũ khí đủ thỏa mãn được bản thân là khá thấp ha, tâm trạng Renya trở nên u tối.
May thay, cậu chợt nhớ ra trong góc của kí ức rằng lúc vượt qua thế giới, đã nhận được kĩ năng thợ rèn từ cô nhóc đó, nên ngày nào đó, mình sẽ thử làm một cây cho riêng bản thân.
Cậu thanh toán bằng số tiền có trong Túi đồ.
Hay để tôi trả thay, Cion nói vậy thì nhìn thấy Renya rút tiền ra, liền tỏ ra nghi hoặc không ngừng: anh kiếm được nó ở đâu ra vậy.
Nếu được hỏi, những người đi lạc đến thế giới này là tự phát ngẫu nhiên, nên đương nhiên họ không cầm theo tiền của thế giới này, mà tiền bán ma thạch cũng chưa nhận được, nên chuyện bản thân có tiền đối với người khác quả là một chuyện không lạ thường.
Sau một hồi vận hết công suất não bộ ra suy nghĩ xem nên trả lời thế nào, Renya cay đắng giải thích rằng: khi đến thế giới này, cậu đã nhặt được mấy đồng rớt ở dưới chân.
Đó là chuyện mà bản thân chính người nói là Renya còn cho rằng : chắc cổ không bị thuyết phục đâu, nhưng Cion nhanh chóng chấp nhận ngoài dự kiến của cậu: Chắc có ai làm rơi, nhưng ta nên sử dụng chúng một cách hữu ích ha.
Dễ dãi, dễ dãi quá, nhưng thật bất an đến dị thường lsư thật thà đó, hay nên nói là chẳng rành rõ sự đời, Renya đã lỡ suy nghĩ như vậy.
"Renya, trước hết cho chúng tôi nói lời cám ơn"
Nghe tiếng bắt chuyện, tâm trí Renya rời khỏi chuyện đang hồi tưởng và trở về hiện thực.
Khi hướng mắt về nơi phát ra giọng nói, ở đó có một Cion đang mang vẻ mặt thần bí và nhìn chằm chằm cậu.
Cion đang ngồi đối diện cậu với cái bàn kẹp ở giữa.
Ở bên cạnh là Lorna, nhưng cô đang ngồi với khuôn mặt cười như mọi khi.
Trước khi mở miệng, Renya thầm nghĩ: mình đã làm gì để được nói cám ơn sao, trong khi động tay vô một món ăn đặt ở gần tay.
Món ăn cậu yêu cầu làm bữa tối là kiểu một suất ăn bàn giao cho nhà hàng lựa chọn, gồm mấy món đơn giản: bánh mì, món súp và rau xa lát.
Rau sa-lát là những loại rau chẳng rõ tên được bày lên một cách tương thích, với chỉ được thêm chút muối và dấm, nhưng chắc do bản thân rau khá ngon, khi vừa bỏ vào miệng, Renya cũng cảm thấy khá hài lòng, dù vấn đề lại là món súp và bánh mì.
Món súp chỉ là món hầm với ít rau và một tí thịt, chắc do không đủ muối, nên vị khá nhạt.
Bánh mì có lẽ chỉ là bột mì được nhào, rồi đem nướng, nên cứng đến mức không sao gặm nổi, chắc nó được dùng để chấm vô súp cho mềm ra, nhưng bởi bản thân bánh không có vị, còn súp khá nhạt, nên rõ ràng là dở tệ.
Trong thời gian đợi cứu trợ ở làng tiên phong, trong mấy bữa ăn được dân làng tiếp đãi cũng bày ra món bánh mì tương tự, nhưng bởi Renya đã kỳ vọng sẽ được ăn món ngon hơn khi đến thị trấn, thành ra nỗi thất vọng lại càng lớn hơn.
Đến cả bữa ăn cùng còn rát nhiều chỗ cần cải thiện à, Renya thở dài.
"Vậy, chuyện gì ấy ý nhỉ?"
"Lời cám ơn ấy, lời・cám・ơn!"
Cion chồm mình ra và nói to giọng lại câu nói đã mất khá nhiều thời gian, nhưng ánh mắt Renya để lộ vẻ: chắc nhỏ này đang nói cái gì cũng nênỉ.
Chắc không nhìn thấy cảnh đó, Lorna đành mở miệng chen lời từ bên cạnh.
"Là về cuộc trao đổi với phó trưởng chi nhánh Fritz ấy, thôi"
"A~, chuyện đó à. Chắc nó chăng phải chuyện gì để được nói cám ơn chứ?"
Nhanh chóng từ bỏ việc ăn cái bánh mì dở, Renya nhấp miệng món đồ uống đã gọi kèm theo.
Thứ được gọi là Ale, chắc hầu như giống với món đồ uồng cùng tên ở thế giới cũ, vị chua mạnh hơn vị đắng, hơi cũng bay hết, và chẳng lên bọt mấy.
Nói thật, thứ này cũng dở tệ.
Chưa kể nó được mang ra trong trạng thái ấm, nên độ dở tăng bội phần.
Renya bắt đầu nổi nên nỗi ngờ vực: thực sự ở thế giới này, liệu có món ăn ngon, như lời cô nhóc đó nói không.
Nếu không có, dẫu có bảo đã mất đi nửa niềm vui của đời người cũng đúng.
Tuy nhiên, việc bảo món ngon có giá đắt là sự việc có thể nói dù ở bất cứ thế giới nào đi chăng nữa.
Cho nên ngay cả ở thế giới này, nếu có thể dùng tiền mà chẳng phải bận tâm đắn đo, có lẽ mình có thể kiếm được món ngon cũng nên, Renya quyết định chưa vứt bỏ đi hi vọng.
Vào thời điểm nếu hi vọng đó chuyển thành nỗi tuyệt vọng, thì sau khi chết, lúc gặp lại cậu sẽ trách mắng, xử phạt nghiêm khắc một trận.
"Ê~to, Renya ....... ?"
"Tôi đã bảo không cần để ý cũng được. Bởi đại để, vào thời điểm bị đám goblin đó tấn công, việc điều tra và chinh phục cũng coi như xong rồi, nên nếu nghĩ đã thất bại, sẽ chỉ trở thành thất bại, còn nếu khằng định đã thành công thì đâu có thể phủ định ha.Ngay từ lúc nghĩ rằng nhiệm vụ đã thất bại thì đã thất bại, nên nếu khăng khăng là đã thành công, cũng đâu thể phủ nhận được điều đó đâu."
Mình sẽ không bảo: đây là ủy thác cần báo cáo chi tiết mấy thứ cỡ: có mấy ngôi làng, với quy mô như thế nào, ở chỗ nào trong khu rừng, nên đây chỉ là thất bại không thể bào chữa ha.
Từ đây hoàn toàn là phỏng đoán của Renya, nhưng cậu cảm thấy chắc bản thân Hội, bên đưa ra ủy thác, chắc chẳng cần mấy báo cáo chi tiết cho lắm.
Đại để, nhóm được phái đi gồm một kiếm sĩ học việc, một tu sĩ học việc và sáu tên phấn khích là không ổn, nhưng nó chẳng cấu thành cho mục đích chính là điều tra.
Dù sao, nếu cứ để mấy mấy mạo hiểm giả phù hợp đi lang thang trong rừng, chắc cũng chạm trán với goblin thôi; với ma vật cỡ đó, chắc họ đã nghĩ, kiểu như: nếu nhóm cấu thành tám người, không sớm thì muộn cũng làm thưa thớt đi đám ma vật tương ứng.
Nói tóm lại, dẫu có báo cáo là: bọn tôi gặp rồi đã đánh bại goblin, hẳn chẳng có vấn đề gì.
Chuyện này, nếu báo cáo ủy thác đã thất bại, do đã không nghiêm túc điều tra, thì nhìn từ góc độ của Hội, đây là một thất bại, nên họ sẽ không được trả thưởng, mà nhận một khoảng phạt tương ứng, còn Hội chẳng hẳn bị thiệt hại gì.
Tuy tính nghiêm túc là điểm tốt, nhưng đây là ví dụ điển hình cho việc có lúc đây cũng là khuyết điểm vô cùng lớn ha, Renya đưa ra kết luận từ thực tế.
"Nhưng mà, nếu là tôi, thì chuyện sẽ không thành ra vậy đâu. Kết cục đánh giá về bọn tôi cũng không bị hạ thấp, lại còn nhận được toàn bộ phần thưởng cho ủy thác nữa. Tôi nghĩ đây là chuyện nên nói lời cám ơn"
Tính nghiêm túc là điểm tốt, là một đức tính tuyệt đẹp, nhưng có lẽ đây là ví dụ điển hình cho việc nếu thêm hai chữ "như cứt" vào, thì phần tốt đẹp sẽ biến mất, mà đơn thuần trở thành khuyết điểm ha, vai Renya chùng xuống.
Dẫu giờ có nói không cần, cậu không có cảm giác cô ta sẽ không chịu để yên.
Nếu thế, bởi đây là vấn đề chỉ dựa trên lời nói, nếu mình nhún nhường là xong chuyện à, Renya thử gật đầu với Cion.
"Tôi hiểu rồi. Tôi chấp nhận lời báo đáp"
Khi Renya nói và cố nhấn mạnh từng phần trong câu nói, thì có vẻ Cion còn điều gì muốn nói, nhưng cậu không nói thêm bất cứ lời nào nữa.
Từ tính cách của Cion, việc cô tính bảo mấy thứ như: Tôi muốn giao một phần của phần thưởng cho anh, vốn không cần nhìn dáng vẻ đó, Renya cũng dư sức hình dung ra nổi.
"Thật là được không?"
Lorna hỏi thêm, chắc có ý trợ giúp Cion.
"Phần thưởng ủy thác tổng cộng là 12 đồng vàng. Mà Cion đã bảo: muốn đưa anh 4 đồng từ số tiền đó?"
Tuy chẳng rõ họ trao đổi chuyện như vậy từ lúc nào, nhưng Renya dứt khoát lắc đầu, bảo: không có ý định nhận số tiền ấy.
Vốn đây là phần thưởng cho một ủy thác, mà bản thân cậu vốn không tiếp nhận.
Dẫu bảo được cho, Renya cũng đâu có ý nhận một hào.
"Tuy nhiên, chẳng phải phần thưởng khá nhiều à? Nó vốn cỡ như vậy sao?"
"A~, bởi nó là phần thưởng cho phần của tám người"
Mỗi người được 1 đồng vàng và 50 đồng bạc, Lorna nói.
Nếu xem xét việc đi đến nơi mất hai ngày, điều tra hai ngày và trở về trong hai ngày, việc ràng buộc trong sáu ngày, tức mỗi ngày được 25 đồng bạc.
Tức là khoảng 25,000 yên so với tỉ giá thế giới cũ, có lẽ đó là cái giá hợp lí.
Dù vốn chẳng cần phải trả phần của người chết cũng được, nhưng bởi lúc nhận ủy thác, mức thưởng đã được xác định, nên trong trường hợp số người có giảm đi, số tiền vẫn cứ được chia theo đầu người là được là chuyện bình thường, Lorna giải thích.
"Vây, vậy thì~ tạm kết thúc chuyện về phần thưởng, thực ra thì Renya, đối với tôi, từ giờ mới là chủ đề chính"
Ngả người xuống ghế và hít lấy một hơi như để thay đổi suy nghĩ, rồi Cion vừa nhìn mắt Renya, vừa nói với một bầu không khí, như thể sắp bộc lộ ra điều gì đó quan trọng.
Chắc lại nói ra chuyện gì đó phiền phức nữa à, ánh mắt cô có chút né tránh khỏi ánh mắt của cậu. nhưng giữ im lặng và đợi Cion nói tiếp.
"Thực ra ....... tôi đang nghĩ: tôi muốn cậu tham gia nhóm của bọn tôi"
"Rủ rê? Một người đi lạc như tôi?"
Nói đến đây, cậu chợt nhớ ra lúc rời đi, Fritz cũng hỏi một điều tương tự.
Rằng có ý sẽ hành động cùng mấy nhóc đó không.
Chắc đó là lời chỉ dẫn cho chuyện: chắc chắn mấy nhóc đó sẽ rủ rê cậu đó sao.
Nếu là vậy thì Renya đã không nhận ra, nhưng cậu cũng có cảm giác về như vậy từ biểu hiện của hai người họ, tuyên nhiên, việc nhận ra được điều này cho thấy Fritz quả xứng với vị trí phó trưởng chi nhánh à.
Tuy lúc đó, đã trả lời không rõ, nhưng giờ đã được chính bọn họ mời mọc, Renya cảm thấy bối rối xem nên trả lời thế nào.
Ngoài chuyện đó, cậu không hiểu tại sao bản thân lại được mời tham gia.
Nếu chỉ nghĩ về kỹ thuật chiến đấu, rõ rằng có thể lí giải được việc bị nghĩ là người có điểm thiếu sót về mặt chiến lực khi phô bày chuyện một mình đánh với một bầy lớn goblin.
Tuy nhiên, ngoài chuyện ấy, Renya cũng chẳng phải người của thế giới này, mà là một người ở vị trí đặc biệt, một người đi lạc, thân phận cũng không rõ ràng và chỉ đăng kí nó ở Hội.
Trên máy đo độ nghi ngờ, thì không sai vào đâu được, kim sẽ chỉ ở mục đáng ngờ.
Hơn nữa, lại đâu có thường thức về thế giới này, có cũng chẳng liệu mình có lỡ làm chuyện gì không.
Kẻ tràn ngập những yếu tố gây rắc rối hẳn là người đi lạc.
Renya không hiểu nổi việc cô ấy nói rằng: mong muốn để một người như vậy ở bên cạnh.
Dù nếu nghĩ theo lẽ thường, hẳn chẳng còn gì tốt hơn việc nhanh chóng tránh xa khỏi cậu.
"Tuy chỉ mới quen biết một thời gian ngắn, nhưng tôi cho rằng có lẽ điều đó cũng bị lộ ra rồi. Tôi không biết gì thế giới này và cũng chẳng hề thông minh"
Kể từ lúc gặp đám Cion đến giờ, Renya đã nghĩ ra vài câu hỏi, và đến giờ những nghi vấn đó hãy còn tồn tại.
Về câu trả lời cho những nghi vấn ấy, câu trả lời của Cion lại khá mơ hồ, Renya giương tai lên nghe lời nói của Cion một cách chăm chú.
"Bởi thế, kiểu như lúc nói chuyện với phó chi nhánh trưởng, tôi đã chẳng thể ứng đối một cách khéo léo. So với việc đó, Renya, biết nói sao nhỉ, trông anh có vẻ có kinh nghiệm phong phú qua những gì đã nói"
Chuyện ấy thì bên trong, dù hầu như không có kí ức, cũng đã 94 tuổi, nên suy nghĩ cũng sâu sắc hơn đám Cion, chuyện đó hẳn là tình cảnh của bản thân, nhưng nếu nói như thế thì Cion sẽ làm vẻ mặt như thế nào chứ, thì mặt Cion sẽ thành ra sao nhỉ, Renya nghĩ trong đầu.
"Thêm nữa, Renya cũng mạnh nữa ...... nếu anh trở thành đồng bọn, thì sẽ khá an tâm. Bọn tôi là một nhóm chỉ có hai cô gái, nhưng giờ tôi nhận ra đây cũng chẳng phải điểm tốt khi làm nhà mạo hiểm"
Renya kìm nén việc nói ra câu: nhận ra điều quá muộn còn gì.
Trong phạm vi không phải người có nhiều thực lực, nếu không tập hợp những người có thể tin tương hơn chút rồi lập phe phái, thì chẳng thể làm được mấy nghề như mạo hiểm giả.
Trái lại, cậu cho rằng: dù nói là một khoảng thời gian ngắn ngủi, họ nên cảm tạ vị thần chi phối vận may ở một nơi xa xôi nào đó, nếu loại trừ vị thần của thế giới này ...... do thiếu năng lực quản lí mà đẩy thế giới tới bờ diệt vong, còn cô nhóc ấy lại tạo cảm giác khang khác, cái vận may đã ban tới chỉ cho hai cô gái.
"Lúc tập kích đám goblin, tôi đã nghĩ anh cũng là người có thể tin tưởng. Nếu bình thường, nếu có bỏ trốn khỏi đó một mình, cũng đâu phải chuyện lạ, vậy mà anh lại giúp đỡ chúng tôi"
"Bởi tôi nghĩ là sẽ thành công thôi~"
"Có thể là vậy cũng nên, nhưng tôi tin tưởng vào trực cảm của bản thân. Anh thấy sao, chẳng phải làm đồng bọn với chúng tôi, anh sẽ được chỉ dạy nhiều điều hay sao? Đương nhiên, về thế giới này, tôi nghĩ chúng tôi cũngchỉ bảo và có thể giúp đỡ trong phạm vi những gì biết được. Mà tôi cho rằng đó đâu phải câu chuyện tệ hại."
Việc bảo dạy nhiều điều là ý có thể chỉ dạy đến đâu à nha, Renya nghĩ mấy chuyện kiểu như vậy trong đầu, với khóe miệng hơi mỉm cười chút xíu.
Cion cho rằng đó là nụ cười cay đắng, và phủ bóng đen lên khuôn mặt: quả nhiên là không được à.
Dù khuôn mặt của Lorna vẫn cười, nhưng mà thực chất cô thể hiện một ngón nghề khóe léo nhanh như chớp khi chỉ hạ thấp bớt độ ấm áp của ánh nhìn trong khi nhìn Renya.
Điều đó, rõ ràng là giờ cô ta đang quan sát điều mà bản thân mình suy nghĩ ha, vừa nghĩ vậy, Renya vừa lấy tay phải che miệng, và suy nghĩ: nào, mình sẽ trả lời ra sao đây.
"A~, trước hết, tôi cảm thấy rất vui khi được mời. Bản thân tôi, người vốn chẳng có ai thân thích hay chốn nương tựa, việc có đồng bọn thì thật đỡ công sức hơn quá. Nhưng mà, tôi muốn có suy nghĩ chút trước khi trả lời. Mà cụ thể là một đêm"
"Vậy à, phải ha. Quả thật đây cũng đâu phải chuyện có thể trả lời ngay lập tức chứ, bởi đối với Renya, đây cũng là chuyện về cuộc sống kể từ giờ ha. Tôi hiểu rồi. Không cần phải vội. Tôi mong sẽ nhận được câu trả lời tốt đẹp"
Cứ tưởng bị từ chối, thì câu trả lời đột nhiên thành ra: cho tôi suy nghĩ thêm, nên khuôn mặt Cion trở lên sáng sủa rõ rệt.
Ánh mắt của Lorna cũng đã xóa đi vẻ lạnh lùng, nhưng dù điều đó biến mất, vẫn bộ mặt cười bám trên đó, mà cậu chẳng hiểu được cô đang suy nghĩ điều gì, vẫn không thay đổi.
Nào, nên làm thế nào đây, Renya vừa suy nghĩ vậy, vừa đổ một ngụm Ale dở tệ vào họng mình.
hàng cấp 1 là hàng mới tinh, còn hàng cấp 2 là hàng có vết xước, hay chỗ vỡ) (Ale là một loại bia sử dụng mạch nha lúa mạch, được làm bằng phương pháp lên men nổi ở nhiệt độ phòng trong thời gian ngắn khác. Ale với bia lên men tự nhiên và bia Lager sử dụng phương pháp lên men lạnh mà hầu như mọi người đều biết và uống) (ở đây dùng từ 「折檻」, đọc là sekkan, nghĩa là hình phạt nghiêm khắc về thể xác hoặc qua lời nói. ví dụ như: la mắng, đánh đập về thể xác, tát lật mặt, tét mông. Nhưng do không rõ Renya sẽ chọn cái nào nên để vậy) (hyahha~) (kuso; くそ; cứt) (bằng tiền cỡ 2-3 ngày làm bình thường ở Nhật, hoặc ít hơn)