"Hân hạnh, tôi là Khalil=Vallière. Ít ra, tôi được xem là ma thuật sư đệ nhất ở Kukljica. Mà cũng có chút tự phụ hen"
Người nói cái tên như vậy là một cô gái trẻ có mái tóc màu cây lanh được buộc cao.
Cô mặc một cái áo choàng xanh, không biết làm bằng chất liệu gì, nhưng trông khá mềm mại, và nhiều chỗ cơ thể có đeo toàn những trang sức bằng vàng bạc.
Dù có bảo là áo choàng, đó không phải loại áo choàng từ đầu đến chân trong tưởng tượng bình thường của Renya, cổ cũng xẻ ra khá rộng và từ eo xuống có khe hở sâu tới tận đùi với đôi chân đang được vắt vẻ trên ghế.
Nó mang cảm giác hơi xấu hổ với một thứ có hình dáng như chiếc váy, nhưng đó là món đồ nếu bảo là áo choàng bình thường cũng sẽ tạo cảm giác sai sai.
Thêm nữa, cái cách phối màu xanh với vàng bạc này làm mình có cảm giác đã thấy ở đâu nhỉ, mà có thể là không, Renya đang bị cuốn vào một cảm giác kỳ bí và cố đào một góc ký ức lên, rồi một lúc sau đột nhiên vỗ tay.
"Là người kiểu như cây thông giáng sinh ha"
"Nó là cái gì vậy?"
Có vẻ Cion, đang ngồi trên bên cạnh, chẳng hiểu được ý nghĩa từ đó và hỏi lại, nhưng quả nhiên không tính giải thích, Renya chỉ khẽ chùng vai xuống.
Dù bảo bản thân người đi lạc đã đến kéo đến với số lượng đáng kể, nhưng hình như giáng sinh chưa được truyền đến thế giới này.
Đây là điểm khó nói: liệu không có người đi lạc rảnh rỗi tới độ truyền bá sự kiện như vậy , hay bởi họ vốn đâu có mối liên hệ lắm đến thứ như vậy.
Người chưa hiểu được nó còn có cả cô gái xưng tên Khalil, vốn đang ngồi bên cái bàn gỗ mun, cô mang biểu cảm hồ nghi tương tự, trong khi đặt hai tay vào nhau trên mặt bàn và đan xen các ngón tay thon dài vào nhau.
Ngay cả những ngón tay ấy cũng mang vô số những chiếc nhẫn bằng nhiều chất liệu, có đính kèm những viên đá quý to nhỏ đa dạng san sát nhau, đang phản chiếu thứ ánh sáng trắng ma thuật dùng thể thắp sáng không gian trong tiệm âm u, trạng thái sáng lấp lánh đó làm cho Renya liên tưởng tới mấy thứ kiểu kim tuyến hay ren chỉ vàng.
Sau cuộc nói chuyện đầu tiên vào buổi sáng, Renya bị Cion ôm chặt tay kéo đi và bảo: có chỗ muốn dẫn cậu đi, rồi bị dẫn tới đây, nhưng nơi này là một chỗ nằm gần trung tâm khu thương nghiệp.
Nguồn sáng chiếu sang bên trong cửa hàng u tối này chỉ có mỗi một đạo cụ trông như cái đèn, chứa ánh sáng màu trắng hình như được làm ra từ ma thuật, xung quanh cái bàn gỗ mun nằm ở trung tâm tiệm là vô số thứ, như giá sách, hay tủ trưng bày, được đặt một cách tùy tiện lung tung.
Nhân tiện, Lorna bảo: bởi mình phải đi thông báo chính thứ cho Hội chuyện thêm cậu vào nhóm Cion, rồi đi theo hướng khác với hai người bọn họ.
Không hiểu sao, Renya nghi ngờ liệu cô lại đang hoạt động ngấm ngầm kỳ quái ở chỗ không bị nhìn thấy hay không, nhưng cậu chẳng có cách nào xác định được.
"Anh nói muốn dạy ma thuật cho, nhưng bảo mình là người sắp trở thành mạo hiểm giả, mà đến tuổi này rồi vẫn chưa được học ma thuật sơ cấp ấy à?"
Bị gọi, Renya đưa ý thức lại về cô gái ở trước mắt.
Ít ra cô là một cô gái mang dung mạo không thể chê bai ở bất cứ điểm nào, dẫu sao cũng được xếp vào nhóm mĩ nhân, nhưng về tổng quan, cô ta trang điểm thật dày.
Thứ này kết hợp với đống trang sức lộn xộn, về mặt tổng thể, cô tạo ra ấn tượng hào nhoáng.
Về mặt tuổi tác, chắc cô hơn Cion hay Renya khoảng hai-ba tuổi, nhưng bởi chúng làm cô trông trông cô ta già tuổi.
Renya nghĩ nếu cô trang điểm tự nhiên thêm một chút, hẳn sẽ trông đáng yêu hơn, nhưng do cậu không có hứng thú, hay muốn liên quan với chuyện xoay quanh nó, nên không thể cứ thế mà nói, Renya quyết định giữ im lặng.
"Renya là người đi lạc đấy"
Thay thể Renya, người giữ im lặng,Cion đã nói như thế, thì ánh mắt của Renya chuyển sang như thể nhìn thấy thứ gì quý hiếm ở đâu đó.
Không thấy thoải mái cho lắm, Renya làm bộ mặt tỏ vẻ khó chịu.
"Nếu làm cậu thấy khó chịu, thì xin lỗi nhớ"
"Không, không phải điều thú vị, nhưng tôi đang nghĩ đó là chuyện không thể tránh khỏi"
Thực ra, Renya đang nghĩ: chắc chuyện người sống ở thế giới này có cảm giác ở mức độ tựa như khi cậu nhìn thấy loài thú quý hiếm ở thớ giới cũ.
Dù hiểu vậy, việc có thể vui vẻ chấp nhận hay mang cảm giác khó chịu với nó lại là một chuyện khác.
"Có nghĩa là, đó là một thế giới không có ma thuật hen?"
"Aa, ở thế giới tôi, dẫu là ma thuật cũng chỉ là mấy trò ảo thuật thôi ha"
Khi Renya trả lời như vậy, Khalil thở dài một tiếng, như thể đã lý giải được vấn đề.
"Bởi Cion bảo có người muốn dạy ma thuật cho ấy. Tôi đã nghĩ: cứ tưởng là một cậu bé trẻ hơn sẽ đến, một kẻ như cậu lại đến? cái gì đã xảy ra vậy ấy"
"Dù không hiểu ý cô, khi bảo: "một kẻ như cậu", nhưng tôi có thể nắm được ý đồ của câu hỏi. Tuy nhiên, chuyện này hiếm lắm à? Dù trông thế này, ít ra tôi 18 tuổi rồi?"
"Bởi mấy kẻ tính làm mạo hiểm giả thường sẽ vào Hội từ khoảng năm 14, 15 tuổi hen~. Khi họ kiếm chút tiền, sẽ ngay lập tức học ma thuật cơ bản ấy. Nếu là mấy tên muốn trở thành ma thuật sư, họ sẽ tìm một sư phụ, rồi xin làm đệ tử còn sớm hơn nữa hen"
Vừa nói vậy, Khalil vừa vặn người trên ghế, rồi kéo ra một cuộn giấy từ cái tủ ở sau lưng.
Trong những điều khiến Renya ngạc nhiên, kể từ khi đến thế giới này là sự tồn tại của giấy.
Bằng cách nào đó, cậu đã tự phỏng đoán nơi này chỉ cỡ trình độ văn hóa cấp Trung Đại của thế giới cũ, nên đã không nghĩ: có kỹ thuật sản xuất giấy, nhưng ở thế giới này, kỹ thuật đun thực vật cẩn thaanh rồi rút sợi ra làm giấy lại được phổ cập rộng rãi.
"Thứ tôi mà có thể dạy cậu ngay bây giờ là ma pháp nằm trong danh sách này hen. Danh sách đầu tiên giá 5 đồng bạc, còn từ tờ thứ hai giá 50 đồng bạc"
Tự nhiên giá cả leo cao vút, nhưng khi lướt mắt nhìn tờ danh sách, Renya hiểu ra ý nghĩa của việc đó và tránh việc hỏi câu hỏi thừa thãi.
Bởi ma thuật ghi trên tờ danh sách đầu tiên là mấy phép cơ bản sẽ làm cho sinh hoạt hàng ngày trở nên thoải mái hơn: <Châm lửa> và <Khử muối>, nhưng các phép ở tờ thứ hai là mấy phép công kích giống như tên gọi: <Tiểu Hỏa Đạn> và <Băng Lịch>.
"Cậu tính học cái nào, thì cứ dựa vào số tiền mà bản thân có, còn trước đó, hãy kiểm tra thuộc tính nhỉ"
"Ưm?"
"Là chuyện thuộc tính hay năng khiếu phù hợp với ma thuật ấy. Nếu nói chi tiết ra, sẽ dài dòng và tốn thời gian , nên nói một cách ngắn gọn thôi, nhưng nó kiểu chỉ ra xem mình có tài năng sử dụng giỏi ma thuật đến mức nào và nhớ giỏi ma thuật thuộc hệ thống nào hen"
Nói vậy, Khalil vặn nửa thân trên và quay về phía sau, thứ dược lấy ra từ cùng cái kệ cô lấy giấy ra là một quả cầu thủy tinh lớn trong suốt, to bằng cỡ nắm tay.
Cô lăn nó lên mặt bàn và ẩn về phía Renya.
Renya nhận lấy và đặt nó vào lòng bàn tay, rồi nhìn chăm chú.
"Nó chẳng phải thứ gì hiếm có đến vậy đâu. Đó là thứ rẻ tiền nếu có nguyên liệu và khoảng phí 1 đồng vàng, sẽ có thể chế được hen. Dẫu thế ma~, đủ tính năng"
"Cái này dùng thế nào?"
Renya vừa hỏi, vừa lăn lấy nó trong lòng bàn tay.
Khalil vươn người qua mặt bàn, lấy lại quả cậu đang được lăn tròn trong lòng bàn tay Renya, nghiêng người về phía trước, rồi nắm lấy và giơ lên cao với tầm mắt của Renya.
"Đơn giản ấy mà. Chỉ tập trung ý chí, rồi niệm sáng lên vào quả cầu. Đằng nào thì, người đi lạc cũng đâu hiểu nổi bài giảng này kia về dòng chảy ma lực còn gì?"
Đỡ này, Renya vừa gật đầu: có lí, vừa nhận lấy quả cầu pha lê được đưa ra.
Trước ánh nhìn dõi theo của Cion và Khalil, Renya thở một hơi lớn để bình tĩnh lại, rồi tập trung ý chí vào bên trong quả cầu pha lê theo như được chỉ bảo.
Tuy nghĩ: làm thế, chắc chẳng xảy ra sự thay đổi nào, không hiểu sao nó là quanh cảnh khá là ngớ ngẩn đến dị thường nếu nhìn từ bên cạnh ha~. nhưng bởi cũng có cảm giác nếu nghĩ chuyện dư thừa sẽ làm kết quả tệ đi, nên cậu xua đuổi nó ra khỏi đầu vào niệm với cái tâm trống rỗng, thì từ trung tâm quả cầu thủy tinh, một ánh sáng xanh nhỏ xíu cỡ đầu ngón út phát sáng.
"Màu xanh à, thuộc tính là <Phong> ha?"
"Dù là như vậy, nhưng ...... cái này hơi"
Khalil gật đầu với lời xác nhận của Cion, nhưng nét mặt thật xấu.
Khi Renya nghĩ: có vấn đề gì đó chăng, thì Khalil liền giật lại quả cầu khỏi tay cậu, rồi đơn giản ném nó ra cái tủ ở sau lưng.
Một âm thanh lớn vang lên, cậu lỡ cảm thấy chút lo lắng: liệu có ổn không khi đối xử một cách tùy tiện với quả cầu vốn được cất lên tủ như thế.
"Từ kết quả mà nói, 0thuộc tính của cậu là Phong và độ tương thích khá tốt"
Nói đến đây, Renya chợt nhớ ra trước khi đến thế giới này, cậu có kĩ năng ma thuật thuộc tính phong, trong số các kĩ năng nhận được từ cô nhóc đó.
Chắc chắn là nhờ ơn chuyện đó, Renya nghĩ, nhưng những lời kế tiếp thật không thể liên tưởng nổi.
"Tuy nhiên, lượng ma lực lại ít đến tuyệt vọng. Dung lượng tối đa ở mức trên dưới so với mức phân nửa của người bình thường hen"
"Chỉ qua thứ ánh sáng đó, có thể hiểu được đến như vậy sao?"
"Về sắc cùa màu xanh lục không có gì để chê luôn. Việc toát ra màu đẹp đến mức này là hiếm ấy, nhưng mà hen. Độ lớn của ánh sáng quá bé. Bình thường, nó sẽ tỏa sáng ra toàn quả cầu, dẫu là mờ nhạt. Nếu là ma thuật sư có tài năng, sẽ có phát sáng chói mắt, dù còn có cả ghi chép lại rằng: nếu là dũng giả, nó sẽ vỡ vụn cùng với ánh chớp hen"
Khi được nói thẳng ra như vậy, rõ ràng ánh sáng phải nói là rất bé nhỏ.
Cion đứng bên cạnh cũng đang gật đầu: ừm ừm.
"Lúc tôi thử, rõ ràng nó phát sáng toàn diện một cách mờ nhạt nha"
"Nhân tiện màu gì vậy?"
Renya chỉ hỏi có tính tham khảo, nhưng không hiểu sao Cion trả lời với vẻ đầy hạnh phúc.
"Màu xanh lục nhạt. Tôi có cùng thuộc tính với Renya đó"
"Về dung lượng ma lực cho phép, cứ dùng thì sẽ tăng lên từng chút một, nên tôi cho sẽ cải thiện trong một chừng mực nào đó, vị trí xuất phát là ở đó thì không kì vọng lắm vào ma thuật sẽ tốt hơn hen~"
Đó là một thông báo gây chút sốc đối với Renya, nhưng bởi vốn đến từ một thế giới không có thứ sức mạnh như vậy, nên có thể nói chuyện dung lượng cho phép bé nhỏ là một kết quả có thể hiểu được.
Ngược lại, nếu giờ bị bảo dung lượng chỉ đủ dùng được một lần duy nhất, thì không sai, cậu sẽ tự hỏi xem rốt cuộc lúc sống ở thế giới cũ đã xảy ra chuyện gì mất.
Dẫu bị bảo có ít hi vọng, Renya hỏi Khalil điều quan trọng: nếu có khả năng cải thiện, thì liệu có đến mức độ có thể sử dụng tới mức độ nhất định nào đó hay không.
"Có phương pháp tu luện có hiệu quả để tăng dung lượng tối đa này chứ?"
Khalil chẳng nói gì, mà đưa lòng bàn tay trái ra.
Thay cho Renya, người không hiểu ý nghĩ và chẳng cử động gì, Cion đã hỏi.
"Bao nhiêu?"
"7 đồng bạc"
Cion thả 7 đồng bạc vào lòng bàn tay Khalil, người trả lời ngắn ngủi.
Khalil nhận lấy, rồi lần này dùng bàn tay phải vẫy Renya.
Khalil nhanh chóng rút một tờ giấy ra từ trong khe ngực của mình, rồi dán một tờ giấy được lấy ra vào trán của Renya, người theo lời mời, đã vươn mình qua mặt bàn và dí mặt lại gần.
"Ban phép, <Quang Minh>"
Tờ giấy dán lên đã không bùng cháy, mà nhanh như chớp tan biến vào trong không khí, như thể một khối băng rơi xuống nước sôi.
<Thông báo: Theo sự can thiệp từ bên ngoài, ma thuật vô thuộc tính "Quang Minh" đã được thêm vào. Sẽ có khả năng sử dụng nó trong trường hợp tiếp nhận, có tiếp nhận không?>
Renya chấp nhận mà không hề do dự.
"Chú thuật là: Dựa theo sức mạnh của ta, hỡi Quang Minh, hãy hiện ra"
"Tuy nghe: có thể sử dụng được một cách dễ dàng, nhưng đây là hình thức ban quyền sử dụng ha. Nếu thế, tôi có thể lý giải được"
Khalil lộ vẻ mặt sửng sốt, nhưng Renya, người đang chìm mình vào suy nghĩ riêng, nên không nhận ra điều đó.
Hiện giờ, theo suy nghĩ của Renya: đây hẳn là công việc mà người lĩnh hội kĩ năng, làm cho người không lĩnh hội nó, có thể sử dụng một cách bình thường mà bỏ qua mấy thứ như nguyên lí hay lô-gíc.
Theo đó, kiểu bố mẹ có thể tăng con không giới hạn, nhưng con lại không thể tạo ra con cháu được.
Dù sao, bởi tuy sử dụng được, nhưng bản thân lại không lí giải được tại sao mình dùng được.
"......Tuy từng nghe mấy lời đồn, nhưng người đi lạc thực sự luôn ngoài khuôn khổ hen~"
Khalil quan sát xem Renya lí giải được cái gì và nói đầy khâm phục.
Cậu nghĩ: từ bộ dạng ấy, chắc người bình thường không biết sự thực ấy và đám ma thuật sư không truyền sự thật ấy ngoài các ma thuật sư với nhau.
Có ít nhiều, nhưng đối với ma thuật sư, có lẽ đó là một kỹ thuật quý giá, để kiếm chút tiền lẻ cũng nên.
Chẳng có kẻ ngốc nào lại cố tình để lộ ra ngoài cách mình kiếm sống.
Cion, người không lí giải điều mà hai người họ đang nói chuyện, đang theo dõi cuộc trao đổi của hai người một cách ngây ngô và mơ hồ.
"Thế, cái này liên quan thế nào đến phương pháp tu luyện?"
"Thì tôi đã bảo rồi còn gì? Bảo nếu tiếp tục sử dụng chúng, sẽ cải thiện chút. Nói cách khác, bằng cách nào cũng được, việc sử dụng ma thuật một cách chân thành là cách tu hành để mở rộng dung lượng tối đa. Bình thường lúc tu luyện, sẽ sử dụng ma thuật Quang Minh này"
Nếu là các ma thuật cơ bản khác, toàn là mấy thứ ảnh hưởng đến xung quanh kiểu như tạo, hay dịch chuyển cái gì đó, nhưng Minh Quang, thứ chỉ tạo ra ánh sáng bình thường, dẫu có sử dụng dưới ánh mặt trời buổi trưa, cũng chẳng có nghĩ lí hay vấn đề gì, nếu ban đêm, nó chỉ thay thể cho nguồn sáng, nên lại càng không có vấn đề.
"Trước hết, cứ coi như bị lừa, rồi thử luyện tập phương pháp đó một cách triệt để, rồi sau một thời gian, quay lại đây ha"
"Khalil ...... cách truyền đạt ma thuật, đó thì?"
Khi nghe Cion hỏi với cảm giác rụt rè, thì Khalil vừa dựa người vào ghế, vừa lắc đầu.
"Vô ích. Dạy cũng được, nhưng không thể sử dụng ra hồn được đâu?"
"Mưư......"
"Cion, trước mặt tôi đã học phương pháp tu luyện. Sau này, nếu cải thiện chút, sẽ lại học thêm ma thuật khác từ Khalil. Trong tình trạng bây giờ, dẫu có có học bao nhiêu đi nữa, nếu chẳng đủ ma lực để dùng cũng vô nghĩa"
Renya nói như an ủi Cion, người không hiểu sao đang tỏ ra bất mãn, thì ít ra có vẻ cô cũng chịu hiểu cho.
"Vậy à. Nếu thế Khalil, bọn tôi sẽ lại đến nữa, nên mong được cô giúp đỡ lúc đó"
"Rồi rồi, tôi đã nhận ủy thác. ...... Dù sao đi nữa Cion, thay đổi nội tâm trạng thế nào mà?"
Sau khi xong việc, Renya liền đứng lên khỏi ghê.
Khalil bắt chuyện như vậy với Cion, người đứng lên và đuổi theo cậu.
"Chọn đàn ông làm đồng bọn. Sao mà trông hơi hơi giống mạo hiểm giả bình thường hơn còn gì?"
"Tôi ngay từ đầu là mạo hiểm giả bình thường đấy!"
"Fư~n, hế~, hô~"
Cion tiếp tục với biểu cảm có chút nổi đóa trước Khalil, người có vẻ hoàn toàn không lắng nghe lời của Cion, nhiều hơn việc hoàn toàn không tin nó.
"Đại để, chẳng phải Khalil đã từ chối, lúc tôi mời hay sao"
Bởi nghĩ ma thuật sư quan trọng trong nhóm, Cion và Lorna đã có lần mời Khalil tham gia, nhưng bị cự tuyệt vô cùng nhanh chóng.
Dù lí do mà Khalil từ chối là bởi cô bảo: việc việc kiếm chút tiền lẻ bằng mấy ma thuật cơ bản một cách nhàn nhã ở thị trấn, sẽ thoải mái hơn rất nhiều.
"Một tổ nhóm ba đứa con gái, thật nguy hiểm, ai mà dám vào chứ?"
"Chuyện đó ...... có thể đúng cũng nên. Bởi nghĩ như vậy, nên đã xin Renya và trở thành đồng bọn đấy"
"Ra vậy. ...... Ma, cố gắng, kiếm tiền rồi lại tới. Bởi tôi sẽ đợi mà"
"Aa, tôi sẽ lại đến. Vậy thì, hẹn gặp lại nha"
Khalil vẫy nhẽ tay tiễn Cion rời căn phòng, rồi đan hai tay sau đầu và nở nụ cười toe toét, như thể đã nhìn thấy thứ gì đó thú vị.
"Cuối cùng đã nhận ra à nha~ Lorna, ma~ ma~ việc dường như mọi thứ ổn thảo là tốt nhất mà"
Vừa nghĩ: trước hết, mình đã thử dạy phương pháp luyện tập, nhưng lần kế tới đây, cậu sẽ phát triển đến cỡ nào nhỉ, Khalil vừa thì thầm, trong khi nhớ đến khuôn mặt của cô bạn tóc vàng.
Mà những nhân vật chính đến từ thế giới không có phép thuật, khi đến thế giới khác, Tại sao lại mang trong mình ma lực khác thường nhỉ? Chú thích tác giả: Chúc mừng chương 20. Tôi đã cố gắng rồi. Và từ giờ tôi cũng sẽ cố gắng. Tác giả của chương này đang sử dụng Số lượt xem của mọi người như thứ chất đốt để hoạt động.