“Hao, cho chị xin ít phút được không?”
“Vâng? Có chuyện gì sao chủ tịch?”
Sáng hôm sau, khi những thành viên của câu lạc bộ nấu ăn đã tập hợp đầy đủ đúng giờ, Hao tỏ vẻ lo lắng khi Precia đột ngột gọi mình.
Thường thì cô sẽ hành xử cực kì nhẹ nhàng pha một chút nghiêm túc, nhưng lần này thì khác, cô nhìn thẳng về phía Hao với vẻ mặt nghiêm trọng.
“Thật ra thì, Yugo đã có hỏi chị rằng liệu có thể cậu ấy đi tìm cậu bé bỏ nhà ra đi kia trong khi chúng ta thu thập nguyên liệu nấu ăn được không. Chị cũng khá lo cho cậu bé đó, vậy nên chị cũng muốn làm những gì mà mình có thể, nhưng . . .”
“Ê-ể, thật sao? Em thấy như vậy cũng được.”
Mặc dù Hao không tài nào tin được rằng Yugo, một tên rác rưởi trứ danh, lại đi lo lắng cho một đứa trẻ, cậu quyết định giữ điều đó lại trong đầu và trả lời Precia.
Dù vậy, không thể bỏ được sự hoài nghi của mình, rằng cậu ta rất có thể đang cố lấy lòng Precia để dụ dỗ cô chủ tịch tốt bụng của mình vào tròng, Hao chú tâm lắng nghe mọi chuyện, cho đến khi có hai kẻ đột ngột xen vào.
“Ồ, mọi chuyện là như vậy sao! Thật là một thái độ rất đáng ngưỡng mộ mà. Quả không hổ danh là cựu trưởng nam của một gia đình quý tộc, ngay cả khi đã bị gia đình mình từ mặt, cậu ta vẫn không hề quên đi niềm kiêu hãnh của một quý tộc mà bản thân từng có!”
“Nếu đã như vậy thì, hãy để cậu ấy tập trung vào việc đi tìm đứa trẻ đi lạc ấy đi! Như vậy sẽ tốt hơn!”
“Cyan, và cả Egos nữa?!”
Hao bất ngờ trước dáng vẻ phấn khích có phần kì lạ của Cyan và Egos, những kẻ đột ngột nhảy vào cuộc nói chuyện của mình.
Trong khi lắng nghe mọi chuyện, Hao không khỏi thắc mắc rằng cả hai đang cố hướng đến điều gì, để rồi không khỏi trở nên cảnh giác khi câu chuyện bị lái sang một hướng không lường được.
“Cả hai cũng nghĩ như vậy sao? Nếu vậy thì, chị sẽ cùng Yugo đi tìm cậu bé đó.”
“Cái gì chứ?! Chị sẽ một mình đi vào rừng cùng với thằng đó sao, chủ tịch?”
“Phải, dự định là như vậy. Chỉ với một mình Yugo thôi thì sẽ khó mà đối phó được nếu có chuyện gì đó đột ngột xảy ra, và thêm nữa, vì chị cũng có chút hiểu biết về khu rừng này, sẽ tốt hơn nếu chị đi cùng cậu ấy . . . Hao này, hãy tạm thời thay chị trông coi câu lạc bộ nhé.”
“K-không được! Chị không thể đi cùng với tên Yugo đó một mình được!!”
“Hiểu rồi, ra là vậy! Nếu vậy thì, hãy giao mọi chuyện lại cho bọn tôi, chủ tịch! Hai người bọn tôi sẽ hỗ trợ Hao và trông chừng mọi người trong câu lạc bộ nấu ăn!”
“Ôi trời~! Thật an tâm làm sao~! Nếu vậy thì, Cyan, chị sẽ giao Hao-kun và mọi người lại cho em đấy~!”
Hao sắp sửa cảnh báo với Precia rằng việc một mình đi vào rừng cùng với một tên rác rưởi dâm dê như Yugo sẽ nguy hiểm đến nhường nào, nhưng chưa kịp nói hết câu thì cậu ta đã bị Cyan chặn họng.
Cậu tỏ vẻ bất mãn ra mặt khi thấy Cyan cứ thế để cho Precia đi cùng với Yugo, rồi quay sang phàn nàn với Egos.
“Egos, đây không phải là thứ mà chúng đã bàn bạc từ trước! Nếu chúng ta để cho Precia đi cùng với thằng khốn Yugo đó, vậy thì tôi gọi hai cậu đến đây để làm gì hả!”
“Bình tĩnh lại đi nào! Cứ tin tưởng tụi này đi! Sẽ không có chuyện gì đáng lo đâu!”
“Làm sao tôi lại không lo lắng cho được. . .”
Hao định tiếp tục phàn nàn về thái độ vô trách nhiệm của Egos, nhưng rồi há mồm một chút khi nhìn cận cảnh gương mặt của cậu ta.
Ban nãy, Hao không thể nhận ra được do dáng vẻ phấn khích và nụ cười trên gương mặt của cậu ta, nhưng . . . Egos trông kiệt sức thấy rõ.
“Đừng có lo quá mà, tụi này sẽ bắt Yugo vác theo đưa em của mình đi cùng. Bằng cách đó, cậu ta sẽ không tài nào ở một mình cùng với Precia được, và dù cho có tệ hại đến đâu đi nữa, thằng khốn đó cũng đâu thể nào ra tay với một cô gái ngay trước mắt em trai mình, đúng không?”
“À, ừ . . .”
Egos nhường như không biết chuyện này, nhưng da mặt của cậu ta trông vô cùng thô ráp, với hai quầng thâm đen dưới đôi mắt của mình.
Quay sang Cyan và nhìn thấy dáng vẻ nhợt nhạt cùng với đôi mắt sọc những đường tơ máu, Hao nhận ra rằng cậu ta cũng đang gặp tình trạng tương tự.
Có phải là do kiệt sức từ ngày hôm qua không . . . Không, như vậy thì lại quá nặng và bất thình lình rồi.
Họ có vẻ bình thường khi Hao trò chuyện với cả hai tối hôm qua, và mặc dù đã đi bộ cùng một quãng đường với họ, cậu cũng không hề kiệt sức đến nhường này.
Và kì lạ hơn nữa, cả hai dường như không hề nhận ra điều đó. Nhưng rồi, Hao nghĩ lại rằng bản thân chỉ đang làm quá lên, và dù cho cả hai người bọn họ trông không được khỏe cho lắm, nhưng có lẽ đó không phải vấn đề gì quá lớn.
Việc Egos nói chuyện với cậu một cách tràn đầy năng lượng thế kia rõ ràng là một bằng chứng cho điều đó . . . Tuy nhiên, Hao vẫn không khỏi lo lắng, và do dự hỏi Egos một câu.
“Ờ, Egos này? Mọi chuyện vẫn ổn chứ . . .?”
“Cậu thật sự lo xa quá rồi đấy Hao. Tin tụi này đi, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi!”
Egos không hề nhận ra rằng Hao đang không hỏi cậu ta về chuyện của Precia, mà là về tình trạng sức khỏe của mình và Cyan.
Hao tự nhủ rằng, nếu cả hai không nhận thấy có điều gì bất thường, thì điều đó đồng nghĩa rằng không có gì phải lo lắng cả. Nhưng rồi, ngay khi nhớ lại rằng Yugo và Precia sẽ cùng nhau tách nhóm để đi tìm cậu bé nọ, vẻ mặt của chàng ta nhanh chóng chuyển sang trạng thái sốc.