“. . . Như biến thành người khác sao . . .? Ý của em là . . .”
“. . . Trông họ thật sự không mấy khác biệt, nhưng hãy tin em. Những kẻ đó không phải là bố mẹ của em đâu. Có thứ gì đó đang đóng giả thành bọn họ . . .!!”
Nghe được câu chuyện của Shiroi, cả nhóm không khỏi nhìn nhau trong sự bối rối và ngạc nhiên.
Shiroi biết rõ những lời mà mình nói vô lý như thế nào, nhưng cậu bé vẫn tiếp tục tường thuật lại mọi thứ mà cậu bé đã chứng kiến.
“ . . . Một vài ngày trước, em đã chạy vào bên trong khu rừng này một mình. Dù đã được dặn không được phép làm vậy vì lũ ma giáp thú vẫn còn lởn vởn quanh đây, nhưng vì mẹ em bị ốm, vậy nên em dự định đi tìm một ít thảo dược về cho mẹ. Nhưng khi em quay lại thì . . . Tất cả mọi người đều đã trở nên kì lạ.
Mẹ không những không mắng em vì làm trái lời mình, mà còn khỏe mạnh một cách bất bình thường nữa chứ, như thể mẹ chưa hề bị bệnh ngay từ đầu vậy.”
Hồi tưởng lại mọi chuyện, cậu bé run người vì sợ hãi.
Yugo đặt tay mình lên vai cậu bé, và nhìn em ấy như thể muốn nói rằng em ấy không cần phải tự ép mình thêm nữa, nhưng Shiroi vẫn tiếp tục với đôi mắt rưng rưng.
“Không chỉ bố hay mẹ của em. Những người hàng xóm, người quen, và cả bạn bè của em nữa. Tất cả bọn họ đều có một nụ cười quái dị trên mặt như thể được ai đó dán lên vậy . . . Nhìn thấy họ như vậy, em sợ lắm. Họ chắc chắn không phải bố mẹ em. Họ chắc chắn không phải những người mà em quen biết. Có thứ gì đó đang cố đóng giả thành họ . . . Nghĩ rằng nếu cứ tiếp tục như vậy, bản thân cũng sẽ sớm phải chịu chung số phận, vậy nên em đã nhanh chóng bỏ nhà ra đi và chạy vào rừng để ẩn náo. Và rồi . . .”
“Em đã nhìn thấy bọn anh, đúng chứ?”
Shiroi gật đầu.
Yugo nhẹ nhàng nắm lấy vai em, khen ngợi Shiroi vì đã có thể cầm cự được đến bây giờ.
Dù bản thân vẫn còn là một đứa trẻ, Shiroi đã có thể nhận ra được có điều gì đó không đúng, và tiếp tục đơn độc chiến đấu.
Sau khi khen ngợi Shiroi vì đã tiếp tục kháng cự lại dẫu không biết mình nên làm gì, Yugo quay sang Precia.
“Chị nghĩ sao về chuyện này, chị chủ tịch?”
“. . . Những gì em ấy kể lại thật sự khó mà tin được, nhưng . . . Chị lại không nghĩ rằng em ấy đang nói dối . . .”
“Nhưng nếu những gì em ấy nói là thật, vậy thì câu chuyện của bà chủ nhà trọ về việc bầy ma giáp thú bị những người cảnh binh đánh bại cũng là dối trá. Thêm nữa, con Arachlaw ban nãy, vốn là một chủng ma giáp thú bầy đàn, lại hành động một mình như vậy . . . Có quá nhiều điểm bất thường trong chuyện này.”
Nếu câu chuyện của Shiroi là thật, vậy thì lũ ma giáp thú chắc hẳn đã xuất hiện vào cái ngày cậu bé bỏ trốn khỏi làng, tức là vào khoảng vài ngày trước đó.
Nếu là thế, thì phía cảnh binh sẽ không thể nào có đủ thời gian đến được đây và xử lý được chúng trước khi nhóm của Yugo tới nơi.
Nhưng . . . Nếu vậy thì việc con Arachlaw mà Yugo vừa đánh bại hành động một mình thật sự rất kì lạ.
Con Arachlaw đó, không chỉ hành động một mình trái với đặc tính bầy đàn mà nó vốn phải thừa hưởng từ phần goblin của mình, mà nếu xét theo dáng vẻ đói khát của nó, nó dường như là cá thể duy nhất còn sống sót trong bầy của mình.
Điều đó cũng đồng nghĩa với việc, có thứ gì đó trong khu rừng này đã tiêu diệt cả bầy Arachlaw kia.
Nhưng nó là gì mới được? Với câu hỏi mới đó trong đầu, Yugo kể cho Phi và những người khác nghe về những suy nghĩ của mình.
“Giả sử những điều Shiroi nói là thật, vậy thì nó cũng sẽ giải thích được cái bầu không khí và thái độ kì lạ của những người dân trong làng. Dù không biết chuyện gì đang diễn ra, nhưng anh nghĩ tụi mình cần phải điều tra về chuyện này mới được.”
“Đúng vậy . . . Nếu như có thứ gì đó đang thay thế những người dân trong làng, vậy thì câu hỏi được đặt ra là những người dân làng gốc hiện tại đang ở đâu. Kể cả khi chúng ta có báo cáo mọi chuyện lại cho phía cảnh binh đi nữa, họ sẽ không đời nào hành động nếu không có bằng chứng cụ thể.”
“Nhưng còn Shiroi thì sao? Nếu tụi mình đưa cậu ấy về, dân làng chắc chắn sẽ bắt cậu ấy đi đúng chứ? Sẽ rất tệ nếu họ biết được rằng chúng ta đã nghe về chuyện này, nhưng chúng ta cũng không thể cứ thế để cậu ấy lại trong rừng một mình được . . .”
Cho đến thời điểm hiện tại, không có bằng chứng nào cho thấy câu chuyện của Shiroi, rằng những người dân làng đã bị thứ gì đó giả dạng, là sự thật.
Kể cả khi báo cáo lại mọi thứ cho lực lượng an ninh, rất có khả năng họ sẽ bỏ ngoài tai mọi thứ vì cho rằng nó chỉ là những lời nói dối của một đứa trẻ bỏ nhà ra đi mà thôi, và kể cả khi họ có ra tay đi nữa, tình hình có thể thay đổi một cách chóng mặt trong khoảng thời gian đó.
Vậy nên, cả nhóm quyết định điều họ cần làm ngay lúc này là phải thu thập càng nhiều thông tin càng tốt, nhưng rồi, một vấn đề đột ngột nảy sinh, đó là việc họ phải làm gì với Shiroi.
Cả nhóm không đời nào để cậu bé ở lại một mình trong rừng được, và trong khi họ đang vắt óc suy nghĩ xem nên làm thế nào để có thể đưa em ấy về mà không bị dân làng phát hiện, Precia chợt nhớ ra một thứ gì đó.
“Nghĩ ra rồi! Chị khá chắc là Hao có một cái túi chuyện dụng để đựng bất kì những con thú lớn mà tụi chị săn được. Tụi mình có thể mượn nó, cho Shiroi-kun chui vào bên trong rồi đưa em ấy về nhà trọ!”
“Được! Nếu vậy thì, em sẽ liên lạc với bạn mình ngay lập tức và nhờ Melt cùng những người khác mang nó đến đây. Em có thể nhờ chị nói chuyện với cậu phó chủ tịch kia được không, chị chủ tịch?”
“Cứ giao mọi chuyện lại cho chị!”
Nói rồi, Yugo nhanh chóng lấy thiết bị liên lạc mà Angel làm cho mình ra khỏi túi và nhanh chóng liên lạc với cô.
Sau một lúc, Angel nhấc máy, và trong khi Yugo đang tóm tắt lại mọi chuyện cho những người bạn của mình, Shiroi vẫn tiếp tục nhìn cậu với vẻ lo lắng.