“Chúc may mắn, Rush!”
“Cho tên Yugo rác rưởi đó biết mùi đất đi!”
“Cảm ơn! Cảm ơn mọi người rất nhiều! Với sự ủng hộ của mọi người, tôi nhất định sẽ đánh bại Yugo! Và giải cứu Melt khỏi nanh vuốt của tên khốn đó! Tôi xin thề!”
Rush tuyên bố một cách mạnh mẽ như vậy trước toàn bộ các học viên trong trường đang có mặt tại đấu trường cùng với những người cổ vũ cậu ta.
Ở chiều ngược lại, khác xa so với sự phấn khích ở khán đài bên kia, chỗ của Yugo và hai người kia thì lại khá là tĩnh lặng, với Melt đang liên tục cúi đầu xin lỗi cậu chàng.
“Yugo, Phi, hai người cho mình xin lỗi. Cũng tại do mình mà mọi chuyện mới thành ra như thế này. . .”
“Melt nè, sao tự nhiên cậu lai đi xin lỗi vậy? Đừng có lo, không phải lỗi của cậu đâu. Thủ phạm thật sự là mình đây, dù sao thì mình cũng là đứa bị ghét nhất trường mà, vậy nên tụi nó không chịu nghe lời mình cũng là điều dễ hiểu thôi.”
Nhớ lại cuộc đấu dạo trước với Marcos, Yugo nhăn nhó trong khi thầm nghĩ rằng, chắc hẳn Phi lúc đó cũng có cảm giác tội lỗi hệt như Melt bây giờ vậy. Cậu cố gắng an ủi cô nàng trong khi nhìn những học sinh khác đang đến để quan sát trận đấu giữa cậu và Rush.
So với lần trước, số lượng người đến xem còn đông hơn như vậy rất nhiều, và tất cả bọ họ đều đang cỗ vũ cho Rush trong khi hạ nhục Yugo và cầu cho cậu thua cuộc.
Dù biết rằng mình bị người khác đối xử như một tên rác rưởi, nhưng áp đảo đến mức này . . . Yugo chỉ còn biết cười trừ trong khi nhìn cảnh đó mà thôi.
Cậu vỗ vai an ủi Melt, người lúc này đang trong trạng thái và Phi, rồi nói với hai người bằng một tông giọng thoải mái, đến mức khó mà tin được rằng cậu ta sắp quyết đấu một trận.
“Đừng có lo quá, mình sẽ ổn thôi mà. Ừ thì có thể bên kia được ủng hộ nhiều hơn hẳn đấy, nhưng mà ha, lần này có tới hai người cổ vũ cho mình mà. Gấp đôi lần trước luôn đấy, ghê hông! Càng có nhiều người tin tưởng vào mình, thì mình sẽ càng trở nên mạnh hơn thôi! Mình khá là tự tin vào khả năng của mình đấy, nhưng giờ đây khi có hai người đang ủng hộ mình, thì mình lúc này sẽ trở nên bất bại và hạ gục cậu ta dễ thôi. Vậy nên, cậụ không cần phải lo đâu Melt.”
“ . . . Thật vậy sao? Nếu đúng như vậy, thì mình sẽ cổ vũ cho cậu hết mình luôn! Mình tin rằng cậu sẽ thắng cậu ta một cách dễ dàng!”
“Em cũng vậy đấy anh hai! Phi sẽ ủng hộ anh hết mình!”
Yugo, người lúc này đang xoa đầu đứa em mình một cách nhẹ này như mọi khi, nở ra một nụ cười nhẹ.
Nhìn Phi lúc này, người đang dõi theo anh trai mình với một ánh mắt và nụ cười tự tin, trái tim của Melt như thể được sưởi ấm trước mối liên kết bền chặt giữa hai anh em.
“ . . . Có vẻ như đã đến lúc rồi nhỉ. Vậy thì anh đi đây.”
“Chúc anh may mắn, anh hai!”
“Mình sẽ cỗ vũ cho cậu hết mình luôn! Mình tin tưởng cậu, Yugo, cậu nhất định sẽ thắng!”
Với Phi vào Melt đang cỗ vũ cho cậu hết mình, Yugo hướng về phía đấu trường.
So với cậu, số lượng người ủng hộ Rush đông đảo hơn rất nhiều, tuy nhiên Yugo vẫn không hề nao núng vì cậu biết chắc rằng mình không chiến đấu một mình, vẫn còn những người đang ủng hộ cho cậu.
Sau khi thả lỏng toàn thân và giãn cơ một chút bằng cách hết nắm chặt rồi buông tay trái ra, cậu quay về phía Rush, người đang lăm le một thanh kiếm trên tay:
“Bên đây đã sẵn sàng rồi đấy. Đằng đó thì sao hả?”
“Không vấn đề gì. Yugo . . . Cùng với cảm xúc của những người căm ghét ngươi mà ta đang gánh vác trên vai, thì nhất định lần này, kẻ bại trận sẽ là ngươi!”
“Cái câu trả lời như thế là sao cơ chứ”, Yugo thở dài, nở ra một nụ cười gượng gạo trước những lời đe dọa của Rush.
Và trong khi Yugo thầm nghĩ, rằng việc mình đang nhận được sự cỗ vũ một cách chân thành dù chỉ là từ hai người thôi, tốt hơn nhiều so với việc gánh vác cảm xúc và kì vọng của người khác lên người như tên kia, thì giọng nói của một học sinh, người có vẻ như sẽ đảm nhiệm vai trò trọng tài lần này, đột ngột vang lên bên tay cậu.
“Giờ thì, cuộc quyết đấu giữa Rush Winhelm và Yugo, kẻ bị đuổi cổ khỏi gia đình Clay, sẽ chính thức được bắt đầu! Trận đấu sẽ được định đoạt khi một trong hai bên không còn khả năng chiến đấu. Cả hai đồng ý chứ?”
“Haiz.”
“Dĩ nhiên rồi!”
Đám đông cười phá lên với màn giới thiệu xỉa xói Yugo.
Nghe những lời đó, Melt và Phi cảm thấy vô cùng khó chịu, nhưng liền sau khi nhận được sự đồng ý của cả hai bên, cậu ta hô to để bắt đầu trận đấu.
“Giờ thì, hãy chiến đấu một cách quan minh chính đại . . . Trận đấu bắt đầu!!”
“Blaster, henshin!”
“Đến lúc trình diễn rồi! Lên thôi nào, Windhorme!!”
Ngay khi trận đấu bắt đầu, cả hai kích hoạt ma cụ của mình.
Trong khi khoác lên mình bộ giáp đen quen thuộc, Yugo nhìn thấy Rush đang vung kiếm của cậu ta ở phía xa rồi ngay lập tức lùi lại, trong khi một luồng gió cực kì sắt bén thổi về phía trước và nhắm thẳng về phía cậu.
Yugo né nó trong gang tấc và lấy lại thăng bằng, đồng thời dựa vào những gì cậu thấy để phân tích năng lực của ma cụ mà Rush sử dụng.
(Chà, cũng không khó đoán cho lắm nhỉ. Tấn công bằng những lưỡi đao gió, như thể bản thân là một con chồn lưỡi hái vậy, đó chắc hẳn là khả năng của cậu ta . . .)
Biến ma lực của người sử dụng thành những lưỡi đao gió và phóng nó đi theo từng cú vung kiếm . . . Về cơ bản thì nó cũng gần giống với ma cụ của Melt.
Tuy nhiên, dù cho các đòn tấn công đó mạnh hơn của Melt nhiều, có vẻ như Rush phải vung kiếm thì mới có thể sử dụng được nó.
Một khi nhận ra được điều đó, thì mọi chuyện còn lại sẽ đơn giản thôi, Yugo đã tìm ra được một đối sách, và cậu liền áp dụng nó lên thực tế ngay lập tức.
“Huff! Ha! Nhận lấy nè!”
Vô số đường kiếm nguyên tố được tung ra liên tục, với hiệu ứng không khác gì mấy bộ phim siêu nhân mà Yugo vẫn thường hay xem trước kia.
Khi Rush vung kiếm ngang, thì một đường chém ngang sẽ bay thẳng đến chỗ cậu, và khi gã ta chém dọc, thì một đường chém tương tự sẽ được tung ra.
Vậy nên, chỉ cần để ý đến chuyển động cơ thể của Rush, rồi từ đó dự đoán các đòn tấn công kế tiếp thì sẽ dễ dàng tránh được chúng thôi, và bản thân việc né cũng chả có gì khó khăn cho lắm.
Những đòn tấn công kiểu như của tên Rush này thường sẽ rất hữu ích khi dùng để kết liễu kẻ địch, tuy nhiên trong những bộ phim siêu nhân mà cậu biết, đã có vô số trường hợp lạm dụng mấy chiêu này để hạ gục kẻ địch trong khi kẻ đó vẫn còn chiến đấu được, để rồi chúng có thể né đòn tấn công hoặc đánh trả lại. Rút ra bài học từ những sai lầm đó, Yugo dần dần thu hẹp khoảng cách giữa cậu và Rush.
(Không cần tung ra những đòn tấn công quá mạnh mẽ làm gì. Chỉ cần thu hẹp khoảng cách giữa mình và cậu ta thôi là được. Chỉ cần vào tầm tấn công thôi thì . . . !)
Khi thì nhảy lên trên, khi thì trượt sang ngang, chậm rãi nhưng chắc chắc, Yugo dần dần thụ hẹp khoảng cách giữa mình và Rush.
Cảm thấy đã vào tầm tấn công, cậu dậm chân một bước và phóng về phia trước, nghĩ rằng mình sẽ kết thúc trận đấu ngay tại đây . . . nhưng một luồng gió cực kì sắt bén không biết từ đâu bay đến đột ngột đập thẳng vào người cậu.
“Hự!”
Thay vì bị thổi bay về phía sau, cậu lại bị văng sang phải, và trong khi Yugo cố lăn trên đất để giảm thiểu chấn động, cậu ngay lập tức chuyển sang thế phòng ngự.
Ngay khi đứng dậy và kiểm tra thiệt hại mà bộ giáp phải chịu, Yugo cố tìm hiểu về tình huống dị thường này, khi cậu bị dính phải một đòn tấn công đáng ra không thể xuất hiện tại hướng đó được, nhưng . . .
“Hahahah! Sao thế hả? Bộ ngươi nghĩ ta sẽ để cho ngươi tiếp cận một cách dễ dàng hay sao?”
“Hả? Chuyện gì thế này?”
Rush đang cười lớn một cách khoái trá . . . Không, khi Yugo quay người về phía Rush, đôi mắt cậu mở to trong khi há hốc mồm ngạc nhiên.
Ngay trước mắt cậu lúc này là hai người giống hệt như Rush, cả hai đều đang cầm thanh kiếm ma cụ kia và nhìn về phía cậu với một ánh mắt châm chọc.
“Ta có nói rằng mình sẽ chỉ sử dụng một ma cụ duy nhất đâu? Những món ma cụ mà ta đem theo mình lúc này là [Windhorme] và [Avatar Ring] đấy! Chênh lệch đẳng cấp giữa hai ta là hoàn toàn khác biệt, hỡi tên thảm hại chỉ có thể sử dụng ma cụ đời cũ kia! Hahahaha!”
Trong khi nói vậy, Rush khoe ra năm chiếc nhẫn mà cậu ta đang đem trên bàn tay trái của mình.
Hả hể nhìn Yugo cùng với bản sao của mình, Rush giải phóng năng lực của những chiếc nhẫn, như thể để trình diễn khả năng đáng sợ hơn nữa của cậu ta.
Kamaitachi, hay chồn lưỡi hái, là một chủng yêu quái trong truyền thuyết của người Nhật. Người ta đồn rằng những cơn gió cắt da cắt thịt người khác là do chúng gây ra.