“Hahaha! Đã đến nước này rồi mà vẫn còn mạnh miệng vậy sao? Không cần biết nhà ngươi vùng vẫy như thế nào đi nữa, kết cục thì ngươi vẫn sẽ bại trận mà thôi. Hãy ngã xuống trước đường kiếm của ta đi! Hahaha!”
Sáu tên Rush đồng thanh như vậy, để rồi tung ra thêm những lưỡi đao gió vào cậu.
Tuy nhiên, Yugo không hề hoảng loạn chút nào cả. Cậu bình tĩnh quan sát, cố né tránh chúng với chuyển động tối thiểu nhất và chờ đợi thời cơ.
Một, hai, ba, rồi bốn, năm . . . Vừa quan sát những phân thân của Rush đang liên tục tấn công cậu và chuẩn bị ra đòn kế tiếp, Yugo nhẫn nại chờ đợi thời điểm thích hợp, để rồi hành động ngay lập tức khi đòn thứ sáu được tung ra và nhắm thẳng vào cậu.
“Hử . . .”
Cậu tập trung vận dụng ma lực của bản thân mình, không phải để tán công, mà là để tăng cường khả năng di chuyển của mình.
Ngay khi tên Rush thứ sáu tung đòn đánh, Yugo liền chớp lấy thời cơ và hành động. Trong khi di chuyển thần tốc để tránh những lưỡi đao gió, cậu đã có thể tiếp cận được tên Rush đã ra đòn đầu tiên, kẻ lúc này đang chuẩn bị tung đòn kế tiếp.
“Hừ, tưởng gì to tác lắm chứ. Hóa ra ngươi chỉ sử dụng ma lực để tăng tốc độ chạy thôi sao? Vô ích thôi! Những phân thân còn lại của ta sẽ xé xác ngươi!!”
Rush, kẻ sắp nhận phải đòn tấn công của Yugo, vẫn tự tin nhạo báng cậu như vậy.
Yugo ngay lập tức nhận ra rằng tên này chỉ là một phân thân mà thôi, nhưng cũng chẳng sao cả. Khi thấy năm tên còn lại đang di chuyển đến chỗ cậu để tấn công, cậu chỉ đơn thuần bật nhảy một bước ngắn.
“Cái . . . ? Guah!?”
Tên Rush đang chuẩn bị dính đòn kia chắc hẳn không thể nào ngờ được chuyện sắp xảy ra đến với mình. Không, phải nói là không ai trong số chúng có thể ngờ đến những chuyện tiếp theo cả.
Gã đã thủ thế và sẵn sàng nhận lấy một đòn đánh hoặc đá, tuy nhiên ý thức của hắn ngay lập tức bay màu ngay khi dính đòn của Yugo.
“Cái!? Không thể nào!?”
Đó là một đòn tấn công nhanh, sắt bén, và cực kì uy lực.
Không cần dồn ma lực vào tay hoặc chân để ra đòn, Yugo vẫn dễ dàng hạ gục một tên Rush trong chớp nhoáng như thế. Những kẻ khác cố vung kiếm để đánh trả, nhưng cậu chỉ đơn giản lướt đi một cách điệu nghệ để né tránh, trong khi duy trì khoảng cách nhất định với chúng.
Vô số tiếng xì xào bàn tán nổi lên giữa những học sinh đang theo dõi trận đấu, nhưng điều đó chỉ diễn ra trong một khoảnh khắc mà thôi.
Trong khi Rush và các phân thân đang tỏ ra khó chịu vì quân số từ sáu đã giảm xuống năm, Yugo hít một hơi thật nhẹ nhàng rồi nói với họ:
“Đúng như cậu nói đấy, những đòn đấm hay đá của tôi sẽ không thể nào chạm vào cậu được. Nhưng nếu sử dụng đầu gối thì sao ta?”
“Gư . . .!”
Cậu nói vậy trong khi vỗ đầu gối của mình, khiến cho đám Rush rên lên vì khó chịu.
Đúng vậy, đòn đánh thần tốc đã hạ gục một tên Rush chỉ trong một phát ban nãy, không phải là một đòn đánh, càng không phải là một đòn đá, mà chính là một đòn lên gối.
Sắc bén và nhanh chóng, cậu tận dụng khoảnh khắc tấn công của đám Rush để thu hẹp khoảng cách bằng một bước bật nhảy ngắn mà không làm mất đà chuyển động của bản thân, để rồi lên gối vào mặt đối thủ.
Vì toàn thân của cậu đang được bao bọc trong một lớp giáp dày, kể cả phần đầu gối, nên sát thương gây ra là không gì so sánh được, và đó là do cậu đang giữ sức đấy. Yugo quay mặt lại nhìn năm tên Rush và những người khác, trong khi nhìn họ bằng ánh mắt tội lỗi.
“Thật ra thì, rất lâu về trước, vì hâm mộ cách chiến đấu của những người anh hùng, nên tôi đã học một chút võ thuật giống với cái mà họ sử dụng. Tuy vậy, tôi chỉ có một chút kinh nghiệm với nó mà thôi, và vì không muốn sử dụng chúng để ẩu đả, nên tôi đã cất nó qua một bên. Tôi thật sự không thích ba cái vụ đánh nhau này lắm đâu.”
“Cái lối chiến đấu đó là sao cơ chứ . . .!? Ta chưa từng thấy ai chiến đấu như vậy cả! Nói mau,trường phái đó là gì hả?”
“Cái này hả, tôi chỉ đơn giản bổ sung một vài chiêu thức của những siêu nhân vào môn võ mà tôi học thôi. Nếu phải đặt tên thì . . . tôi sẽ gọi nó là trường phái Ore-Ryu . Mà thôi đi, đến đó đủ rồi, chúng ta tiếp tục được chứ?”
“Chết tiệt! Đừng có mà lên mặt với ta!”
Khi Yugo quay lại thế đứng trước đó, cả năm tên Rush còn lại quyết định tung đòn cùng một lượt . . . tuy nhiên, nó là một sai lầm chết người.
Vì cả đám quyết định tấn công cùng một lúc, nên sẽ không có ai đảm nhiệm vai trò phòng thủ cả, và chúng cũng sẽ cần một khoảng thời gian ngắn để chuẩn bị cho đòn đánh kế tiếp.
Chớp lấy thời cơ, với một nguồn năng lượng tức thời bùng nổ, Yugo cường hóa sức mạnh cho chính mình rồi nhanh chóng thu hẹp khoảng cách thêm một lần nữa trước khi lao tới tấn công một trong số chúng.
“Đừng nghĩ rằng ta sẽ dính cùng một chiêu những hai lần liên tục! Chỉ cần né được cú nhảy kia thì . . .Gafuh!?”
Trong khi Rush sẵn sàng đáp trả lại đòn nhảy lên gối kia, thì thứ gã nhận được lại là một đá ngang bụng, chỗ lúc này đang hoàn toàn sơ hở do Rush đang lo bảo vệ đầu khỏi đòn lên gối của Yugo.
Ngay khi đối thủ mất thăng bằng, Yugo ngay lập tức tung một đòn thúc cùi chỏ về phía Rush, và bằng một cách lộng lẫy, cậu hạ gục từng kẻ một đang nhắm đến mình.
“Oraoraoraora! Lên hết đi, anh đây cân tất!!”
“Thứ đó rốt cuộc là sao cơ chứ . . . ? Cái gì!?”
Chứng kiến cảnh từng phân thân một bị đánh bại như vậy, tên Rush nguyên bản hét lên một cách bất mãn.
Tại sao hắn ta lại nhanh nhẹn đến như vậy trong khi đang mặc bộ giáp cồng kềnh đó cơ chứ? Tạo sao hắn ta lại chiến đấu bằng tay chân tốt hơn so hẳn so với lúc sử dụng thánh kiếm gia bảo bấy lâu nay vậy?
Vô số câu hỏi không có lời đám cứ dồn dập xuất hiện khiến cho mặt Rush trắng bệch ra. Và sau khi Yugo hạ gục toàn bộ phân thân của mình, Rush gào lên câu hỏi đang đốt cháy cậu ta trong lòng.
“Rốt cuộc thì ngươi là cái gì vậy chứ? Tại sao ngươi lại di chuyển được như thế trong cái bộ giáp cồng kềnh đó hả!?”
“Đột ngột hỏi tôi câu đó, tôi cũng không biết trả lời sao nữa . . . Nhưng mà ha, từ trước đến giờ tui chưa hề thấy nó cồng kềnh hay nặng lắm đâu. Ngược lại là đằng khác, mỗi khi khoác Blaster lên người, cơ thể tôi cảm thấy nhẹ hẳn đi. Bộ nó nặng đến mức đó sao?"
Ore-Ryu là tên bài hát chủ đề cho Geki Violet. Dịch một cách sơ bộ thì nó có nghĩa là "Trường Phái của Chính Tôi"