Rush nằm dài trên đất, bất tỉnh nhân sự hoàn toàn.
Những học sinh theo dõi cuộc đấu không thể nói lên lời trong khi Yugo giơ cao tay trái lên để ăn mừng chiến thắng, còn Rush thì đang bất tỉnh sau lưng cậu.
Rồi cậu xoay người một chút về phía những người có vẻ như là trợ tá của Rush đang ngồi, hỏi họ với một tong giọng bình thường.
“Giờ sao? Còn ai muốn đấu nữa không? Tôi sẵn sàng tiếp.”
Đó không phải là một lời xỉ nhục hay khiêu chiến gì cả, chỉ đơn thuần là một câu hỏi mà thôi.
Chắc chắn sẽ có người muốn báo thù cho Rush, và nếu điều đó diễn ra, rất có thể những người xung quanh cậu sẽ bị vạ lây lần nữa, vậy nên Yugo muốn giải quyết mọi chuyện trong một lần duy nhất trong khi cậu còn có thể cử động.
Với điều đó trong đầu, cậu thử hỏi xem có ai muốn thách đấu nữa không, tuy nhiên phản hồi mà cậu nhận được lại khác xa so với tưởng tượng.
“Ể!? Không ai sao, hừm . . . “
Cá đám run bần bật nhìn nhau, để rồi bối rối gục mặt xuống.
Dáng vẻ của họ rụt rè đến mức thật điên rồ khi nghĩ rằng, cũng cái đám này đã cổ vũ như điên cho Rush ban nãy trong khi hò reo và chế nhạo Yugo. Cảm thấy khó nói trước phản ứng của họ, cậu hỏi thêm một lần nữa trong khi đang biến hình lại như cũ.
“Không có ai muốn đấu với tôi nữa sao? Nếu vậy thì, hứa với tôi rằng từ giờ trở đi không được kiếm chuyện đánh nhau với tôi thêm một lần nào nữa, được chứ?”
“. . .”
Không ai đáp lại lời cậu cả. Thậm chí không có cả câu “được” hay “không” nữa. Bọn họ chỉ đơn thuần gục mặt xuống.
Tự hỏi rằng bọn họ đang bị gì vậy, cậu đột nhiên cảm thấy hơi tội lỗi trước phản ứng của họ như thể cậu đã là gì sai trái, trong khi điều duy nhất mà cậu làm chỉ đơn thuần là chiến thắng cuộc đấu này mà thôi. Như thể để xóa bỏ cảm giác đó, cậu chỉ vào Rush trong khi nói với những người đó.
“Nè, ai đó lại chỗ cậu ta để kiểm tra tình hình đi chứ. Để mặt cậu ta ở đó thì tôi cũng thấy tệ lắm.”
Đúng, cậu ghét gã ta, nhưng Rush vẫn là một bạn học cùng trường, và cậu ta bị như vậy khi giao chiến với cậu. Hơn nữa, cậu không muốn bỏ mặt người mà mình vừa mới đánh bại và cứ nằm gục trên sàn như vậy trước đám đông đang theo dõi, vậy nên cậu muốn ai đó đến và chăm sóc cho cậu ta.
Đó là những gì mà cậu nghĩ khi nói với bọn họ, tuy nhiên cậu đột nhiên cảm thấy tội nghiệp cho Rush khi không một ai động đậy gì trước lời của cậu.
(Cái đám này ban nãy cỗ vũ cho cậu ta hăng lắm mà, giờ thi lại thành ra như thế này khi cậu ta thua cuộc. Chả đáng một xu . . . )
Trong số đám đông học sinh hùa theo cổ vũ cho Rush để đánh bại Yugo, có bao nhiêu người thật lòng lo lắng cho gã vậy?
Trước đám đông phũ phàng đó, Yugo chỉ còn biết thở dài mà thôi, khi mà đến cả những người đang mang gã ta đi cùng với những kẻ hùa theo Rush cũng lạnh nhạt như vậy. Rồi Melt và Phi chạy đến chỗ cậu chàng.
“Anh hai! Em biết anh thật sự rất mạnh mẽ mà!”
“Tạ ơn trời đất, cậu không sao là tốt rồi. Mà mấy cái chiêu ban nãy là sao thế!? Đột nhiên phóng đi một cái ‘vèo’. Rồi cậu lên gối một cái ‘rầm’. Rồi thì thế này, như kia, thế nọ nữa. Nói chung là rất tuyệt vời đấy!”
“Cảm ơn cậu. Như mình nói rồi đó, tất cả là nhờ có hai người đấy. Có điều dư vị sau chiến thắng lần này chả ngọt ngào cho lắm nhỉ. Có vẻ như lần này mình thật sự hơi quá tay rồi.”
Yugo mỉm cười cảm ơn hai cổ động viên nhiệt thành của mình.
Mặt dù kết quả có hơi không thỏa mãn cho lắm, nhưng cậu nghĩ rằng, ít nhất thì rắc rối cũng đã được giải quyết. Trong khi đang nghĩ như vậy, một giọng nói khác đột nhiên vang lên sau lưng cậu.
“Đợi đó! Yugo Clay!”
“Hử . . .?”
Yugo nghe thấy ai đó la lớn tên của cậu ở sau lưng, và cậu nhìn thấy có một cậu trai đang tiến đến chổ mình.
Với mái tóc xám tro cùng với đôi đồng tử vàng kim, diện mạo của cậu ta trông vô cùng nổi bât. Tuy nhiên trái với vẻ ngoài điển trai của mình, gã đang đứng trước mặt Yugo với một biểu cảm đầy thù hận, trong khi hét lên một lần nữa.
“Tên hèn nhát kia! Ngươi đã ăn gian đúng không hả!? Dùng đủ mọi thủ đoạn bỉ ổi để thắng cậu ấy, ngươi thật sự là một tên đốn mạt đến tận cùng nhỉ?”
Gã liên tục mắng mỏ Yugo lớn tiếng như vậy, đủ để khiến cho các học sinh khác tại đó có thể nghe thấy, với khuôn mặt đỏ bừng và hơi thở gấp gáp.
Yugo cau mày khó chịu, tự hỏi rằng bộ cậu ta muốn khiêu chiến với mình như Rush hay gì, trong khi nghĩ rằng cậu ta đang làm màu hơi quá thì phải, tuy nhiên có vẻ như thái độ đó của cậu càng chọc điên gã ta hơn nữa.
“Một tên như ngươi làm sao lại có thể mạnh đến như vậy được chứ. Không lý nào tên Yugo rác rưởi ngươi lại có thể làm những điều đó được . . .!”
“ . . . Ê này, làm gì thì làm, chẳng phải cậu nên xưng danh trước hay sao? Chúng ta sẽ không thể nào nói chuyện được nếu tôi còn không biết cậu là ai.”
“Ngươi . . .! Bộ ngươi quên rồi sao?! Ta là kẻ đã đánh bại ngươi khi trước và biến ngươi thành trò cười đấy!!”
Cậu càng nói thì gã đứng trước mặt cậu càng trở nên tức điên hơn.
Mà trong khi Yugo vẫn điềm nhiêm như không biết gì, gã ta liền lớn giọng hét lên.
“Tên ta là Zenon! Zenon Ash! Đừng có nói với ta là ngươi đã quên rồi đấy, tên cặn bã kia.”