“. . . Có phải cậu đang cảm thấy lo lắng sau tất cả những chuyện đã xảy ra không?”
“Ừ . . . có một chút, không, khá là . . . lo lắng, có lẽ là vậy . . .”
Sau khi nghe câu hỏi từ Ehn với vẻ lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt cô, Melt không thể trả lời lại ngay được.
Cô nàng hiểu rằng, cô bạn của mình lúc này đang phải đối mặt với vô số chuyện và trở nên lo âu vì điều đó, và rằng với tư cách là một người bạn, điều mà Melt cần làm lúc này là phải giúp bạn mình giải tỏa những lo lắng đó.
Điều Ehn cần lúc này không phải là một câu trả lời vòng vo vô căn cứ. Một câu trả lời rằng ‘Không sao đâu!’ sau khi thấu hiểu mọi cảm xúc của đối phương, mới là thứ mà Ehn cần lúc này.
Để có thể thấu hiểu những nỗi lo âu và đau đớn ấy, việc Melt cần làm lúc này là tiếp tục lắng nghe bạn mình.
“Delta không nói sai. Quá khứ tồi tệ của mình sẽ không bao giờ biến mất. Sẽ luôn có những người chỉ nhìn vào quá khứ đó và tiếp tục nghi ngờ mình, giống như những người cảnh binh kia đã làm vậy. Có rất nhiều người ngoài kia sẽ làm vậy. Mình lo lắng rằng, có thể cho cuối cuộc đời này, dù có cố gắng như thế nào đi nữa, cách những người xung quanh nhìn mình sẽ không bao giờ thay đổi . . .
Điều đó . . . khiến mình cảm thấy sợ . . .”
“ . . . Mình hiểu rồi. Cậu đang lo lắng về nhiều điều nhỉ.
Ngay cả khi đã ăn năn về những hành động sai lầm trong quá khứ, kể cả khi có cố gắng đi theo con đường đúng đắn đến đâu đi nữa, quá khứ tội lỗi ấy sẽ không bao giờ mất đi.
Rồi sẽ có những người nhìn vào đó để phán xét, và nó sẽ có tác động tiêu cực đến đánh giá của những người xung quanh, cảm xúc của họ, vâng vâng.
Đáng lẽ Ehn đã chuẩn bị tinh thần cho điều đó . . . Hoặc ít nhất thì, cô nghĩ rằng bản thân đã làm như vậy.
Thế nhưng, do sức nặng của quá khứ tội lỗi kia đặt nhiều áp lực lên cô nhiều hơn những gì cô đã mong đợi, Ehn giờ đây đã không còn có thể kìm nén được nỗi lo lắng bấy lâu nay vẫn giữ trong lòng mình thêm nữa.
Melt chưa từng hối tiếc về những gì trong quá khứ hay đã từng gây ra sai lầm nào, vậy nên cô không thể nào xua tan nỗi lo lắng của Ehn được.
Nhưng . . . khi lắng nghe câu chuyện của bạn mình, hình bóng một chàng trai trẻ với mái tóc đỏ rực hiện lên trong tâm trí cô.
“. . . Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi Ehn. Cậu nhất định sẽ có thể làm lại cuộc đời mà.”
“Sao cậu lại có thể chắc chắn như vậy được? Không giống như mình, Melt chưa từng làm gì sai trái cả, đúng chứ? Vậy tại sao cậu lại có thể . . . ?”
“Đúng là mình không giống Ehn. Dù vậy thì . . . Có một người ở cạnh mình cũng giống như cậu đấy.”
Melt nhắm mắt đáp lại câu hỏi của Ehn, người đang mang trong mình đầy sự lo lắng.
Trong khi nghĩ về chàng trai có hoàn cảnh tương tự cô bạn của mình, Melt lặng lẽ nói với cô.
“Cậu ấy nhé, cũng như cậu vậy, đã từng làm rất nhiều chuyện tồi tệ trong quá khứ, khiến cho vô số người ghét bỏ . . . Hoặc có lẽ là vậy. Mình không thật sự hiểu cho lắm, và mình cũng không nghĩ rằng cậu ấy là loại người sẽ làm những chuyện như vậy. Nhưng . . . Có lẽ cậu ấy đã làm tổn thương vô số người mà mình không hề hay biết. Kể cả bây giờ, khi mà cậu ấy đang sống một cuộc đời ngay thẳng, cậu ấy vẫn bị những người xung quanh gọi là tên cặn bã tồi tệ nhất trường, rồi hết bị gia đình từ mặt lại đến việc bị đuổi ra khỏi kí túc xá, và giờ đây cậu ấy đang ngủ ngoài trời. Nhưng . . . Kể cả như vậy đi nữa, cậu ấy vẫn không bao giờ đơn độc.”
Không biết bao nhiêu lần Melt đã tận mắt chứng kiến chàng trai ấy bị xỉ vả bởi những học viên khác.
Kể cả cho đến hiện tại, vẫn có rất nhiều người cảnh báo Melt về việc kết bạn với cậu ấy, và cách những người xung quanh nhìn nhận cậu vẫn không hề thay đổi một chút nào.
Dẫu là thế . . . Chàng trai đó vẫn luôn hướng về phía trước, không bao giờ lay chuyển, để rồi có những người sẳn sàng đặt lòng tin của mình ở cậu như cô.
Chàng trai ấy, muốn trở thành người anh hùng vĩ đại nhất để có thể đáp lại lòng tin của em trai mình. Nghĩ về những điều đó, Melt không chút do dự đáp lại lời của Ehn.
“Cậu nói đúng, sẽ luôn có những người chỉ biết nhìn vào quá khứ của cậu để phán xét. Thế nhưng vẫn có những người đã nhìn nhận sự cố gắng hiện tại của cậu mà, đúng chứ? Mình là một trong số đó đấy. Cậu chắc chắn có thể trở thành người mà cậu đã hình dung mà. Nhưng để làm vậy . . . Trước hết thì, hãy tin tưởng vào chính bản thân mình, được chứ. Cậu có thể lo lắng, cậu có thể sợ hãi, nhưng . . . Miễn là cậu nhớ rằng vẫn có những người đang tin tưởng vào mình, thì cho dù mọi thứ có khó khăn đến đâu đi nữa, cậu vẫn sẽ có thể trở nên mạnh mẽ hơn và vượt qua một cách dễ dàng thôi.”
“Tin tưởng vào chính mình . . .”
“Đúng vậy. Nếu cậu làm như thế, cậu nhất định sẽ có thể thay đổi được. Mình đảm bảo với cậu luôn đấy.”
Vì đã luôn dõi theo hình bóng của chàng trai ấy, người luôn tiến về phía trước, bất chấp những sai lầm trong quá khứ và sự chỉ trích từ những người quanh mình, Melt mới có thể khắng định như vậy được.
Ehn cũng có thể giống như cậu ấy, Chỉ cần có những người tiếp tục tin tưởng mình ở cạnh bên, Ehn nhất định có thể làm lại được.
Melt nhìn về phía Ehn với ánh mắt mạnh mẽ, chứa đựng sự tin tưởng và quyết tâm ủng hộ bạn bè mình, và rồi Ehn mỉm cười đáp lại, trong khi hai hàng lệ lăn dài bên gò má.
“Cảm ơn cậu, Melt . . .! Cảm ơn cậu rất nhiều . . .!”
“Không cần phải cảm ơn đâu. Mình đã nói rồi đúng chứ, bạn bè giúp nhau là chuyện bình thường mà, đúng không?”
Melt nhẹ nhàng nắm lấy tay của Ehn khi cô lau nước mắt và gật đầu mạnh mẽ.
Với nụ cười tràn đầy sự tin tưởng vào tình bạn, Melt tiếp tục động viên Ehn.
“Hãy cố gắng hết sức nhé. Có thể sẽ có khó khăn đấy, thế nhưng cậu đừng quên rằng, vẫn có những người luôn tin tưởng và ủng hộ cậu đấy. Vậy nên, đừng bỏ cuộc.”
“Vâng . . .!”
Ehn nắm chặt tay Melt, và trong khi cảm thấy như có một luồng sáng đang soi rọi khuôn mặt cô bạn của mình, Melt mỉm cười hạnh phúc.
Đó không phải là một lời nói dối; Melt thật lòng tin tưởng rằng Ehn có thể làm lại từ đầu, và tiếp tục nhìn vào khuôn mặt của bạn mình, giờ đây đã được tiếp thêm động lực để tiến về phía trước.