“Ý chú là Delta và Cross sao?”
“Ừ. Dù cảm thấy có lỗi khi nghi ngờ bạn của cháu, nhưng chú vẫn không thể nào dừng việc đó lại được . . . Ý chú là, không phải hai đứa nó đã xuất hiện một cách trùng hợp đến thế sao?”
Mặc dù cảm thấy tội lỗi khi nghi ngờ bạn của Ehn, ông ấy vẫn cảm thấy rằng bản thân nên nói ra điều đó.
Dù không nói gì cả, Melt vẫn đồng tình với ông, và muốn được trực tiếp nghe ý kiến từ Ehn về chuyện này.
Ehn hiểu Delta và Cross quá rõ.
Khi được hỏi rằng, liệu hai người đó có liên quan đến những vụ cướp gần đây không, Ehn cúi gầm mặt một chút rồi nói:
“Cháu hiểu chú đang cảm thấy như thế nào mà, ông chủ. Cháu cũng đã có nghĩ về điều đó một chút, nhưng . . . Cháu không nghĩ hai cậu ấy là thủ phạm đâu ạ.”
“Tại sao cháu lại nghĩ như thế? Hay là có nguyên do sâu xa nào đó chăng?”
“ . . . Lý do khiến bên cảnh binh nghi ngờ cháu là thủ phạm, là vì những lời khai từ các nạn nhân, đúng không? Vóc người của cháu với hai cậu ấy quá khác biệt để có thể nhầm lẫn với nhau. Vậy nên sẽ không đời nào có chuyện người ta nhầm lẫn hai cậu ấy với cháu được.”
“Dù vậy, hình như cái thằng nhỏ con kia có đeo một chiếc nhẫn trông giống như một món ma cụ, đúng không Ehn? Biết đâu tên đó đã sử dụng nó để đánh lừa các nạn nhân thì sao.”
Những lời từ phía người chủ tiệm khiến Melt nhớ lại những gì cô nàng nghe được từ Ehn tối hôm qua.
Cô đã nói rằng Cross là người chuyên sử dụng ma cụ để hỗ trợ cho Ehn trong khi thực hiện các phi vụ trộm cướp. Có thể hắn ta đã sử dụng một món ma cụ nào đó để ngụy tạo lời khai chăng, Melt nghĩ.
Nhưng Ehn nhanh chóng phủ nhận điều đó.
“Chuyện đó cũng không thể được. Đúng là ma cụ của Cross có khả năng đánh lừa các nạn nhân, nhưng . . . trong đa số trường hợp, cậu ấy chỉ có thể tạo ra một dạng ảo ảnh nhỏ mà thôi.”
“Tạo nên ảo ảnh? Nếu vậy thì . . .”
“Nói thật thì nó cũng không hữu dụng lắm đâu. Ma cụ của Cross chỉ có thể tạo nên ảo ảnh về một cái ví hoặc trang sức các kiểu để thay cho cái mà mình đã lấy trộm từ túi hoặc trên bàn của các nạn nhân thôi. Khó mà dùng nó vào việc ăn trộm lắm.”
Ma cụ của Cross có khả năng đánh lừa các nạn nhân, nhưng . . . nó chỉ có thể tạo nên ảo ảnh của những vật dụng nhỏ hoặc bất động mà thôi.
Vậy nên, Ehn nói với cả hai rằng chuyện Cross hoặc Delta cải trang thành chính cô và đi khắp nơi để hành sự là chuyện không thể, và rồi sau khi hớp một ngụm cà phê, cô tiếp tục:
“Thú thật thì, cháu có nghi ngờ hai cậu ấy một chút, nhưng Delta và Cross không thể nào làm vậy được . . . Và cháu cũng không tin rằng Delta hay Cross là loại người sẽ làm những chuyện như vậy . . . Mặc dù không biết phải nói như thế nào nữa, nhưng cháu không nghĩ hai cậu ấy có thể tồi tệ đến mức đó đâu.”
Khi lắng nghe câu chuyện của Ehn, Melt nhận ra rằng đó chính là thứ khiến bản thân cảm thấy lo lắng trước hành vi của Ehn vào tối qua.
Dù vẫn nghi ngờ về hai người họ, Ehn tin rằng điều đó là không thể, và họ không phải loại người sẽ gài bẫy hoặc làm tổn thương người khác một cách thiếu suy nghĩ như thế.
Chắc hẳn sâu trong tim mình, cô vẫn luôn coi hai người đó là bạn.
Khi người chủ tiệm gật đầu hài lòng với ý kiến của Ehn, người biết nhiều về hai người đó hơn những người khác, tiếng chuông cửa vang lên báo hiệu rằng có một người đã đến cửa tiệm.
“Xin thứ lỗi.”
“Ah! Là Jinba-san đây mà!”
“Ồ, tiểu thư Melt cũng đến rồi sao. Nếu vậy thì Yugo cũng đang ở đây nhỉ?”
“Dạ không. Chỉ có một mình cháu thôi. Bộ chú có việc gì sao?”
“À, có một vài thứ mà chú muốn nói với mọi người đây . . .”
Thật không may, người bước vào tiệm không phải là một khách hàng, mà là người cảnh binh tên là Jinba.
Khi chú ta nói rằng bản thân đến đây để gặp Yugo, như thể nhớ lại được điều gì đó, ông chủ tiệm mở lời.
“Khoan đã, nhớ không lầm thì cái cậu Yugo đó có đến đây lúc sáng sớm thì phải. Hình như cậu ta đã hỏi tôi rằng có nhìn thấy một thứ trông giống như cái la bàn mà cậu ta đã để quên ở trong tiệm không. Khi tôi nói rằng không nhìn thấy, cậu ta đã tức tốc chạy biến ra ngoài để đi tìm . . .”
“La bàn sao? A, có khi nào là cái thiết bị liên lạc của Ann không nhỉ?”
“Hình như là nó đó, tại trong khi cậu ta chạy ra ngoài, chú có nghe thấy cậu ta nhắc đến cái tên Ann, và rằng người đó sẽ biến Phi thành một con Cyborg hay tương tự thế nếu như không thể kiếm lại món đồ đó được . . . Kiểu vậy á.”
Sau khi người chủ tiệm thuật lại mọi chuyện, cả đám hiểu ngay lập tức chuyện gì đã xảy ra với cậu chàng và không khỏi bật cười trong khi hình dung cảnh tượng cậu đang hoảng loạn trong đầu mình.
Trong khi Melt thầm cảm ơn Yugo vì đã có thể xua tan bầu không khí ảm đạm ngay cả khi không có mặt ở nơi đó, Jinba quay về phía chủ quán với một nụ cười nhàn nhã.
“Nếu cậu ta không có ở đây thì cũng đành chịu vậy. Thôi thì đợi một chút cũng không hại gì . . . Chắc tui sẽ dùng bữa luôn vậy. Ông chủ, cho tôi xin một cái thực đơn được không?”
“Có ngay đây! Ehn, đến giờ làm việc rồi đấy!”
“Vâng!”
Cả Ehn và người chủ tiệm đều rất vui mừng vì cuối cùng cũng có được một vị khách đến, và cả hai quyết định kết thúc việc giải lao để bắt đầu làm việc.
Trong khi Melt đang vui vẻ nhìn hai người đó quay lại guồng làm việc một cách vui vẻ, thì một vài vị khách không mời đột ngột kéo đến cửa tiệm.