“Tránh đường ra! Có Ehn ở đây không!?”
“Hử . . .? Lại là ông à.”
Cánh cửa tiệm đột ngột bị mở toang, và rồi khi thấy gã Rommelo bước vào cửa tiệm, ông chủ quán tỏ vẻ khó chịu ra mặt.
Rommelo lờ nó đi, thay vào đó gã tiến đến Ehn, người đang quan sát gã với vẻ mặt lo lắng, rồi nói với cô bằng giọng điệu đe dọa.
“Cuối cùng cũng tóm được đuôi của mày rồi ranh con! Đến lúc thừa nhận tội ác của mình rồi đấy!”
“Ể . . .? Y-ý của ông là sao?”
“Đừng có mà giả ngốc! Đêm qua mày lại đi ăn trộm, đúng không!? Bọn tao không chỉ có lời khai của nạn nhân, mà còn có cả những nhân chứng khác đã chứng kiến mọi việc! Họ đã mô tả lại mày một cách hoàn hảo đấy! Đã thế còn có người xác nhận rằng mày đã chém người bằng một thanh gươm bên mình đấy!”
“Tôi-tôi không hề biết gì cả! Đêm hôm qua tôi thậm chí còn không bước ra khỏi cửa lấy nửa bước mà!”
“Đúng vậy! Tôi đã ngủ lại nhà của Ehn ngày hôm qua và đã ở cạnh cậu ấy suốt khoảng thời gian đó! Tôi có thể làm chứng rằng Ehn vô tội!”
“Cái . . .? Hừm! Ai mà lại có thể tin tưởng lời làm chứng từ một người bạn của thủ phạm cơ chứ? Biết đâu người đó đang bao che cho bạn mình thì sao! Và thêm nữa, vụ việc tối hôm qua xảy ra vào lúc giữa đêm đấy! Bộ nhóc đã ngồi canh con ranh đó mà không ngủ hay sao? Nhóc có thể chắc chắn rằng con nhỏ đó đã không rời đi lúc cô đang ngủ không?”
Rommelo liên tục đinh ninh rằng Ehn là thủ phạm, biến lời khai từ các nhân chứng thành vũ khí để buộc tội cô.
Bỏ ngoài tai những lời làm chứng của Melt, hắn ta liên tục dồn ép Ehn vào chân tường, nhưng rồi nghĩ rằng gã đã đi quá xa, Jinba nhảy vào can thiệp.
“Anh có hơi quá đáng rồi đấy Rommelo. Mặc dù anh đã có lời khai từ những nhân chứng rồi đấy, thế nhưng chẳng phải đã có người đứng ra làm chứng cho tiểu thư này hay sao? Với những lời khai mâu thuẫn như thế, lẽ ra anh phải điều tra kĩ càng trước khi đi đến kết luận mới đúng. Anh không được phép lờ đi ý kiến từ một bên và tiếp tục dồn ép cô bé này như thế.”
“Im đi! Tôi mới là người có thẩm quyền trong vụ này! Kể cả khi chúng ta là đồng nghiệp đi nữa, kẻ không có phận sự như anh thì tốt nhất đừng nên can thiệp vào!”
Jinba cố trấn tĩnh Rommelo, thế nhưng gã không những không để tâm đến lời của ông mà còn khiển trách người đồng nghiệp của mình, rồi quay lại nhìn Ehn với ánh mắt sắc bén.
Trong khi đó, những người cấp dưới của gã đột ngột có mặt bên trong quán cà phê và chuẩn bị bắt giữ Ehn.
Trong khi Melt và những người khác cảm thấy lo lắng trước bầu không khí căng thẳng và hành động có phần hấp tấp này của Rommelo và những người cấp dưới, một người trong số đó đã đặt một thứ lên bàn.
“Hử . . .? Cái đó là . . . ?!”
“Gì cơ? Mấy người nhận ra nó sao? Nó là một trong số những thứ còn sót lại ở hiện trường đấy.Mặc dù chưa kiểm tra kĩ lắm, thế nhưng có vẻ mấy người sẽ giúp tôi tiết kiệm được chút thời gian đấy nhỉ.”
“Cái đó là của Yugo mà . . .? Tại sao ông lại có nó chứ?”
Thứ được một trong số những người cảnh binh đó đặt lên bà một thiết bị có hình một chiếc la bàn, chính là cái thiết bị liên lạc mà Yugo đã làm mất.
Tại sao nó lại có mặt ở hiện trường vụ án vậy . . .? Cả nhóm thắc mắc như vậy, khi Jinba yêu cầu có thêm thông tin về nó.
“Rommelo, cái đó thuộc về Yugo, cái cậu thanh niên đã ở đây ngày hôm qua đấy. Có vẻ như cậu ta đã làm mất nó ngày hôm qua và đang chạy lòng vòng khắp nơi để tìm nó. Có lẽ chúng ta sẽ có thêm được thông tin nếu như chờ đợi và hỏi cậu ta đấy.”
“Khỏi. Tôi đã có thể hình dung rõ mọi chuyện rồi! Ehn, con nhãi kia, chính mày là hung thủ!”
“H-hể!?
Rommelo khịt mũi trong khi chỉ vào Ehn, vì bằng một cách thần kì nào đó, gã đã dựng nên một kịch bản trong đó việc món đồ thất lạc của Yugo có mặt tại hiện trường vụ án là bằng chứng cho thấy rằng Ehn là thủ phạm.
Trong khi Melt và những người khác tỏ vẻ vô cùng ngạc nhiên, Rommelo ngẩng cao đầu, và bằng một cách đầy tự hào và khoác lác, gã giải thích những suy luận của mình.
“Cái thằng nhãi tên Yugo đó vốn không hề làm rơi thứ này, mà nó đã bị đánh cắp. Chính mày, Ehn, đã để mắt đến nó khi thằng kia đến quán cà phê. Vì không thể làm chủ được dục vọng của chính mình, mày đã lén lúc chôm nó.
Nhưng nếu như con nhãi đang đứng đằng kia thấy được món đồ quen thuộc này, tội ác của mày sẽ bị phanh phui, vậy nên mày đã quyết định giữ nó bên người trong suốt khoảng thời gian ở cùng với con nhỏ đó . . . Thế nhưng, nó đã trở thành một sai lầm chết người khi mày vô tình đánh rơi nó trong khi phạm tội. Sao hả hết đường chối rồi chứ gì!?”
“Đ-điều đó . . . Không đúng! Tôi không hề ăn trộm, tôi không hề lấy cắp từ bất cứ ai hết!!”
“Dẹp ba cái lời tự bào chữa đó qua một bên đi! Tao đã có đủ lời khai lẫn bằng chứng, nhiêu đó là đã quá đủ để bắt giữ mày rồi! Nếu muốn nói gì thì cứ việc nói trong phòng thẩm vấn ấy! Mà đằng nào thì mày cũng sẽ phải nhận tội mà thôi . . .!!”
“Thật quá sức điên rồi mà! Mấy thứ đó toàn bộ chỉ là ảo tưởng của ông mà thôi! Đâu có bằng chứng nào chứng minh cho cái giả thuyết đó đâu, vậy nên việc bắt giữ Ehn tại đây là hết sức vô lý!”
“Câm ngay cho tao! Chỉ cần thẩm tra nó một chút là nó sẽ tự động nôn ra bằng chứng ngay thôi! Cứ coi như đây là phòng hờ để tránh việc bằng chứng bị phá hủy đi!”
Bỏ qua những lời chống đối của Melt, Rommelo ra lệnh cho cấp dưới bắt giữ Ehn.
Họ định tuân thủ mệnh lệnh, nhưng . . . hai cái bóng đột ngột lướt qua họ và đứng trước mặt Ehn.
Trans: Tui biết mấy bác sẽ thấy arc này hơi thê lê đúng không? Tui cũng thấy thế, vậy nên đã cố hết sức để rush cho xong arc này rồi. Còn đâu đó khoảng 10 chap nữa là sẽ xong, vậy nên mong mấy bác thông cảm.