Nia Liston: Nàng công chúa điên loạn.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ra mắt hay Ra đi

(Đang ra)

Ra mắt hay Ra đi

Baek Deoksoo

Câu chuyện về là cuốn nhật ký kể về quá trình thay đổi của nhân vật chính, người bất ngờ bị giao thử thách trở thành thần tượng dù bản thân chưa từng bước vào ngành này dưới lời đe dọa tử vong.

27 178

Throne of Magical Arcana

(Đang ra)

Throne of Magical Arcana

Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)

Đây là web novel đầu tay của lão Mực, đầu tay chứ không có nghĩa là non tay. Lão Mực đã vẽ nên thế giới nơi mà tri thức, khoa học thực sự biến thành sức mạnh theo đúng nghĩa đen và chứa đựng một khối

285 7549

Đàn Bồ Câu

(Đang ra)

Đàn Bồ Câu

Nhất Điều Ngưu Nãi Ngư (Một Con Cá Măng Sữa)

Đây là câu chuyện kể về một sinh viên có một chút hardcore hệ vật lý hủy diệt cùng cứu thế, tất cả sự kiện đều xoay quanh các sự thật khoa học, có lẽ đọc lấy cũng không dễ dàng như vậy...

7 35

Tenchi muyo GXP

(Đang ra)

Tenchi muyo GXP

Kajishima Masaki

Tenchi Muyo GXP theo chân Yamada Seina, một cậu bé tuổi teen sống ở vùng nông thôn Okayama người vô tình gia nhập Cảnh sát Thiên hà do bản thân có thiên hướng xui xẻo và bị gia đình ép buộc. Chẳng bao

35 270

Children of the Holy Emperor

(Đang ra)

Children of the Holy Emperor

카페인나무s

Tréo ngoe chồng chất éo le, câu chuyện của Thánh hoàng cùng đàn con thơ bất ổn của anh ấy là như vậy đó.

20 192

Toàn Tập - Chương 06: Tôi là Nia, Bốn tuổi! Và sở thích hằng ngày là đánh nhau với bệnh tật!

"---Thưa tiểu thư. Thời tiết hôm nay rất tuyệt, thần nghĩ người nên ra ngoài ạ."

Rinokis nói câu đó (lần nữa) khi tôi đang ăn trưa.

Và cũng đã ba tuần kể từ khi tôi trở thành Nia.

Căn bệnh của tôi đang hồi phục một cách thuận lợi. Không sớm thì muộn tôi sẽ có thể ngủ ngon mà không lo bị ho.

Bên ngoài...

Hôm nay tấm rèm cửa sổ vẫn mở, nhìn ra ngoài lúc nào cũng được.

Ánh sáng từ mặt trời tỏa ra khắp nơi, bầu trời thì trong xanh không một gợn mây. Có lẽ trời hôm nay đẹp thật.

Hmmm.... bên ngoài.

Đúng là một ý tưởng hay để thay đổi không khí, nhưng nói thật thì tôi muốn dành thời gian ngồi thiền hơn.

Công sức cày mài dạo này của tôi đã bắt đầu có kết quả rồi, "Ki" không còn bị trì trệ như trước nữa. Tôi có thể cảm thấy nó, một nguồn năng lượng thuần khiết đang lấp đầy khắp cơ thể, cảm giác khá thoải mái.

Nếu có nhiều cơ bắp và sức khỏe thì ai cũng muốn vận động thật nhiều, nhưng mà đấy là thứ mà tôi méo có.

"Không thèm ra ngoài đâu, ta muốn nghỉ ngơi thế này hơn."

Thời khóa biểu hằng ngày của tôi như này:

Sau khi thiền cả buổi tối, tôi ăn sáng, tiễn bố mẹ và đánh một giấc.

Sau khi ăn trưa, tiếp tục ngồi thiền.

Dù sao thì tôi không nên liều lĩnh ra ngoài khi chưa chuẩn bị trước. Tôi nghĩ ra ngoài sau khi phục hồi hoàn toàn sẽ khả thi hơn.

Đặt nó làm phần thưởng cho việc hồi phục và lấy đó làm mục tiêu cũng ổn.

"Nhưng ít nhất người cũng nên ra ngoài đón ít ánh nắng chứ... Người đã không ra ngoài cả ba tháng nay rồi. Thần đề nghị người nên đi dạo quanh sân vườn."

Vậy à... ánh sáng mặt trời các thứ...

Không rõ lắm nhưng tôi lờ mờ nhớ rằng tiếp xúc với ánh năng rất tốt cho cơ thể. Kiểu như bức xạ mặt trời sẽ được truyền vào cơ thể và kích thích các tế bào hoạt động mạnh mẽ hơn ấy? Nhưng đấy chắc chỉ là do tôi tưởng tượng thôi.

Nhưng dù gì thì cơ thể tôi hiện cũng quá nhợt nhạt nên Rinokis lo lắng là phải.

"Vậy chúng ta đi ra ngoài một chút đi."

Trong khi Rinokis đang hứng khởi như thể cô mới là người được ra ngoài sau ba tháng bị giam trong nhà, tôi bắt đầu chuẩn bị quần áo và giày dép để ra ngoài mà tôi đã lâu không đụng tới... ít nhất là vậy.

Không cần mang giày đâu, dép ổn mà, tôi ngồi xe lăn nên chắc không cần mang nó đâu.

Khu vườn đó nằm trong khuôn viên nhà mà, chả ai quan tâm tôi mặc gì trong đó đâu.

Nhưng giày và quần áo của tôi nhìn đẹp mà, sao không mặc nó nhỉ?

...Tôi đấu tranh tư tưởng về chuyện này theo cách vòng vo nhất có thể, nhưng quyết định thay quần áo hay không là quyết định của người khác.

Tôi không phiền việc phải mặc mấy... bộ đồ... đẹp.. không, rườm rà này đâu, vì tôi cũng chẳng có lý do chính đáng để không mặc nó. Tôi không kháng cự hay gì đâu.

Tôi ước rằng mình có thể tự thay quần áo...

Không hiểu sao, mỗi khi được hỏi về quần áo, giày dép, kiểu tóc hay phụ kiện các thứ thì tôi có cảm giác như bị ép ăn cả tấn thức ăn vậy.

Sau khi ăn xong bữa trưa, tôi uống một ít thuốc và thay quần áo (tất nhiên, bị buộc phải thay).

Tôi được thay một chiếc váy trắng với rất nhiều diềm xếp, các loại ren, nổi bật nhất là một dải ruy băng màu đỏ. Đôi giày cũng có màu cùng với dải ruy băng.

---Tôi không thích màu trắng lắm, máu mà bắn lên đó là xong luôn cả bộ đồ, nó còn làm màu máu bị lộ ra nữa, rất khó để hành sự.

"Ngài thấy sao?" Tôi được đưa đến trước một tấm gương soi toàn thân. --- Màu trắng thật sự rất hợp với tôi.

Nia Liston.

Một cô gái bốn tuổi, người chỉ vừa mới ăn được cách đây vài tuần.

Đôi mắt to màu xanh của tôi sẽ rất dễ thương nếu cơ thể có đủ da thịt, nhưng vì tôi quá gầy nên chúng trông như sắp trào ra khỏi hốc mắt vậy.

Tóm lại là mất cân đối về nhiều mặt.

Mái tóc dài màu trắng xám này cũng lạ không kém, nhưng chẳng ai nhắc đến nó.

Bố tôi có tóc màu vàng nhạt, còn mẹ thì là màu nâu nhạt. Cả hai đều có màu sáng, nhưng không phải là sáng tới mức trắng ngần như tôi.

Mái tóc này không giống cha mẹ tôi chút nào... có lẽ do sinh lực cạn kiệt đã khiến cho nó thành ra thế này... à không, Nia nguyên bản chết thật rồi còn đâu.

Theo tôi được biết, tóc sẽ phai màu khi sử dụng quá nhiều sức mạnh phép thuật, tuy nhiên, đã ba tuần trôi qua và nó chẳng khá hơn tẹo nào.

Có lẽ nó sẽ như thế cho đến hết đời.

---Thật sự, cuộc sống này quá khó khăn cho một đứa trẻ bốn tuổi.

Tôi muốn giúp cô ấy, nhưng đã quá muộn cho linh hồn tội nghiệp đó rồi.

Thế nên là tôi đã soạn ra một đoạn giới thiệu bản thân để đề phòng việc cha mẹ đem tôi ra khoe với hàng xóm hay gì đó tương tự. Tôi muốn cha mẹ của Nia tự hào, coi như là để báo đáp cô ấy.

"Tôi là Nia liston.

Một cô bé bốn tuổi có sở thích là uống thuốc và nằm cả ngày trên giường, hiện vẫn đang chiến đấu với bệnh tật với toàn bộ mọi thứ mình có.

Loại gia vị ưa thích của tôi là muối, và thức ăn ưa thích của tôi là bất kỳ món gì có hương vị.

Ước mơ lớn nhất của tôi là được ăn một miếng bít tết to ngang một cái giày da, và nó phải được tẩm ướp bằng mọi loại gia vị, và nhất định là phải chứa muối."

---Hmm, bằng một cách thần kỳ nào đó thì tôi cũng đã nói xong cả một đoạn giới thiệu bản thân dài dòng. Quả là một thành tích tuyệt vời. Mặc dù Rinokis không nói gì về nó mà chỉ đứng đơ ra đó như thể sốc lắm.

Tôi không thể tự nhận bản thân là người sôi nổi hay hoạt bát, nhưng tôi tin rằng mình có thể tỏa ra một bầu không khí thông thái của một người được giáo dục tốt.

Mái tóc màu trắng này thực sự rất hợp với kiểu người thông minh.

"Ah, ta tự hỏi liệu có nên thêm mấy lời nịnh nọt như kiểu 'con sẽ cưới bố khi con lớn lên' vào câu giới thiệu không nhỉ? Cha sẽ vui về chuyện này đúng không?"

"........."

"Ngươi nghĩ sao? Ta có nên làm thế với ngươi luôn không?"

Rinokis cười gượng với tôi và không nói gì, cô ấy đặt tôi lên xe lăn trong khi ôm tôi thật chặt.

"Nè, sao vậy?"

Cô ấy ôm tôi chặt hơn.

______________________

Rinokis bế tôi xuống cầu thang ở tiền sảnh. Trên đường đi, tôi bắt gặp một người giúp việc đi ngang qua và nhờ cô ấy đỡ chiếc xe lăn xuống tầng một.

"Oh, ngài đang đi dạo à?"

Tôi gặp quản gia Jaze ở tầng một, nhưng tôi không biết trả lời thế nào, tại người đi đâu phải tôi, Rinokis mới là người đang đi dạo.

Jaze mở cửa trước, và Rinokis bế tôi ra vườn.

---- Tôi nhắm mắt lại để ánh nắng bao phủ khắp cơ thể mình.

Không khi bên ngoài rất khó chịu, dù gì thì tôi cũng chưa ra ngoài nhiều tháng rồi, không quen cũng dễ hiểu. Nhưng cảm giác này nhanh chóng vơi đi.

Ánh nắng ấm áp, làn gió mơn man làn da hơi lành lạnh.

Tôi nghe nói bây giờ đang là một mùa rất dễ chịu, nhưng mà chắc hôm nay có hơi nhiều gió.

Và trước mặt tôi hiện là một khu vườn sáng sủa và lộng lẫy, nó trải dài... đến mức vô tận...

"Khu vườn rộng lắm phải không? Quả là gia đình đứng thứ tư có khác."

"Ừ...nó rộng tới mức không thấy điểm cuối luôn..."

Hả? Thứ tư là sao cơ?

"Thứ tư là gì vậy?"

"Ngài không biết sao?"

"Ta làm sao biết được. Ta mới bốn tuổi thôi, biết không? Con số đó ít tới mức làm ta gần như chẳng biết gì cả. Nói câu đó với ta có hơi tàn nhẫn đấy."

"Thần cũng không nghĩ một đứa trẻ bốn tuổi có thể trả lời vậy đâu..."

Trong khi chầm chậm đi dạo quanh khu vườn, Rinokis giải thích ngắn gọn cho tôi.

Đầu tiên, đất nước tôi đang sống hoạt động theo chế độ quân chủ, vởi nhà vua ở cấp đầu tiên và 15 cấp còn lại đứng sau.

Từ hạng 15 đến 12 thì chỉ được coi là thường dân, còn từ hạng 11 trở đi thì được tôn làm quý tộc. Gọi vậy thôi chứ cái hệ thống này được bê y nguyên từ nước ngoài về, và quý tộc chỉ là cách gọi riêng của nước này thôi.

Dựa theo cách giải thích trên, gia đình Liston đứng thứ tư từ trên xuống.

"Nghe có lý nhỉ..."

Khu vườn nhà tôi rộng vậy thì đương nhiên dinh thự cũng to không kém.

Cha mẹ tôi giàu tới mức thuê được mấy người hầu mạnh như Jaze về chăm sóc tôi, đằng kia cũng có vài ba người làm vườn nữa.

Họ còn có thể cấp đủ thuốc cho một người suốt ngày chỉ biết chơi với bệnh tật như tôi - đem được cả anh bạn trùm đầu kia tới nữa.

Không lạ gì nếu họ là một quý tộc siêu giàu cả.

"Thế hạng 4 thật sự quyền lực vậy à?"

"Thần không biết nhiều về giới quý tộc, nhưng quý tộc hạng 4 ở đất nước này chỉ đếm được trên đầu ngón tay thôi đấy, không phải đó là một hạng rất cao rồi hay sao?

Với lại, gia tộc Liston đã tiếp quản hòn đảo nổi này và cả mấy cái xung quanh trong nhiều thế hệ rồi. Thần nghe nói có đến 17 hòn đảo tính cả đảo nhỏ."

Huh.

Vậy gia đình tôi là một trong ít hơn mười gia tộc ở đất nước này chạm đến hạng 4 à?

Nói thẳng ra là vừa có tiền, vừa có quyền.

Mà, vẫn có cái gì đó cấn cấn.

"Đảo nổi? Là gì cơ?"

Nghe phát biết ngay đây sẽ là thứ có một câu chuyện đằng sau cực thú vị.

Tôi thực sự thích nói chuyện hơn là đi dạo đấy.

Tham gia Hako Discord tại

Theo dõi Fanpage