Đã một tuần kể từ ngày tiễn bố mẹ đi làm trở thành một thói quen hàng ngày của tôi.
Và cũng đã hai tuần kể từ khi tôi trở thành Nia.
"---Cũng đã tới lúc rồi nhỉ..."
Sau khi xử hết đống đồ ăn lại tăng lên một chút, tôi lẩm bẩm.
"Gì vậy ạ?"
Tôi nói với Rinokis, người đang đứng bên cạnh tôi: "Ta không cần ngươi canh chừng vào ban đêm nữa đâu."
"Eh?"
Rinokis luôn đứng bên ngoài phòng theo dõi tôi cả đêm. Vì thế nên nếu tôi gọi, cô ấy có thể quay sang ứng cứu ngay lập tức.
Đặc biệt là khi tôi bắt đầu ho, cô ấy sẽ phải nghĩ cách đối phó ngay trước khi quá muộn.
Nhưng tôi không cần việc đó nữa.
"Số lần ta ho đã giảm đi khá nhiều, ta nghĩ là mình ổn rồi. Ta còn tự đi vệ sinh được cơ mà."
Với sức mạnh của "Ki", căn bệnh đã được chữa một phần đáng kể. Dù vẫn còn một chặng đường dài cho tới khi tôi hồi phục hoàn toàn.
Nhưng hiện tại thì tôi cũng đã vượt qua giai đoạn khó khăn nhất rồi.
Anh bạn thân Thần Chết không còn đến thăm tôi nữa.
Tôi nghĩ rằng việc tự nhiên lăn ra chết không còn là một vấn đề nữa.
"...Đúng thật, gần đây trình trạng của Ojou sama đã ổn định hơn rất nhiều."
"Với lại, hình như lượng thức ăn mỗi bữa lại tăng lên thì phải?"
"---Thần sẽ gọi cho ông Jaze, ta sẽ nói về chuyện này sau."
"Không, còn nhiều hơn thế cơ..."
Tôi cố nói rằng đống đồ ăn đã bắt đầu vượt mức kiểm soát, nhưng cô ấy đã chạy đi trước khi tôi kịp nói.
Rõ ràng là cô ấy biết lượng thức ăn đang tăng lên và lờ nó đi, hay có thể là cô ấy đã thông đồng với ông quản gia để thêm nhiều đồ ăn hơn trong thầm lặng.
Mà, cũng chẳng sao.
Dù bụng tôi có hơi đau sau mỗi bữa ăn những đó hoàn toàn là một nguồn năng lượng cần thiết. Cố nhồi nhét thêm vào cũng chẳng hại gì.
Và ngay cả khi số lượng cứ tăng lên như vậy thì họ cũng đang giữ nó ở mức bình thường.
Những đứa trẻ cùng tuổi với Nia có thể ăn nhiều hơn. Tôi nghĩ số lượng tôi ăn bây giờ vẫn còn ít so với quy chuẩn thông thường.
Sau khi Rinokis nói chuyện với Jaze... ông quản gia già của gia đình tôi ấy, cô ấy quay lại cùng với ông ấy đi theo sau.
"....Nếu tiểu thư không sao, ta có thể nói chuyện này với cha mẹ ngài."
Nhìn cái vẻ mặt chua chát của cô kia kìa ----- Tôi vẫn còn khá lo lắng vì họ lúc nào cũng quan tâm tôi thái quá, nhưng ông quản gia Jaze đã chấp nhận yêu cầu của tôi.
"Tuy nhiên, Rinokis sẽ được chuyển sang phòng bên cạnh, vì thế nên nếu có gì cần gọi thì ngài hay rung cái chuông này nhé? Ngài hứa với tôi như vậy được không?"
"Tất nhiên."
Tôi không nghĩ là mình có cơ hội dùng nó đâu, nhưng nếu có tình huống khẩn cấp thật thì không có lý do gì để không đụng tới nó.
-------Nhưng so với chuyện có thể thoát khỏi sự theo dõi của Rinokis thì hứa đại một chút cũng chẳng sao.
________________________
Sau khi tiễn bố mẹ đi làm, tôi quay về phòng.
"Vậy, tiểu thư, thần sẽ đi nghỉ ngơi một lát. Nếu có chuyện gì, xin hãy cho gọi hầu gái gần đó."
Rinokis sẽ đi nghỉ ngơi từ giờ đến trưa... không, cô ấy đi ngủ thật.
Dù gì thì cô ấy cũng đã thức đêm rất nhiều vì tôi. Mặc dù nó là một phần công việc, tôi vẫn khá lo. Cô ấy có thể nghỉ ngơi một chút kể từ nay.
---Thế thì, bắt đầu thôi.
Một khi Rinokis rời khỏi phòng, tôi cuối cùng cũng có thời gian riêng tư.
Tóm gọn tất cả những gì tôi đã làm, Nia chỉ đơn giản lập lại việc ăn, uống thuốc và nghỉ ngơi.
"Nghỉ ngơi" là một việc đặc biệt quan trọng với tôi, và sẽ không có ai tới tìm tôi trừ khi tôi gọi.
Trong khi tôi đi tiễn bố mẹ thì cô ấy đã dọn giường và quét dọn phòng rồi. Nên tôi sẽ được ở một mình tới khi Rinokis gọi tôi đi ăn trưa.
---Nên là...
Tôi từ từ bước xuống khỏi giường và chạm chân vào thảm trải sàn.
Cơ thể tôi vẫn còn quá yếu, kể cả việc đứng thẳng thôi cũng đã rất khó rồi. Nên khi di chuyển thì tôi phải dựa vào xe lăn hoặc được Rinokis bế đi.
Nhưng đó chỉ là lúc trước thôi.
____________________
"...Thật luôn hả trời."
Muốn cúi xuống tí thôi cũng không được, nếu tôi thử khuỵu gối và ngồi xổm xuống thì khỏi đứng dậy được luôn.
Tôi chẳng có chút cơ bắp nào cả.
Vấn đề này thực sự rất khó chịu. Tôi không thể luyện tập bình thường được, kể cả những động tác đơn giản nhất.
Có vẻ như tôi sẽ mất thêm một thời gian nữa để có thể đi lại như một người bình thường.
Mà cũng không sao.
Hiện tại thì căn bệnh có độ ưu tiên cao hơn cơ bắp.
Khi nằm trên giường thì tôi còn chả thể thấy ai đang làm gì kể cả khi cánh của tự nhiên được mở.
Tôi không nghĩ ai sẽ đến đâu, nhưng đề phòng vẫn tốt hơn.
Tôi không gặp rắc rối nhiều lắm nếu có ai nhìn thấy tôi, nhưng ai cũng sẽ cảm thấy lạ khi "Nia, một đứa trẻ ngây thơ vô số tội" lại hành động kì lạ như này.
Tôi ngồi xuống, mở rộng đầu gối và bắt chéo chân.
Dang nhẹ hai tay sang trái và phải. Lòng bàn tay hướng lên trên, để nó lơ lửng trên hai đầu gối vắt chéo.
"-Hmm."
"Ki" lưu hành tốt hơn nhiều khi tôi đang ngồi thiền.
Từ tay trái, qua chân trái, đến chân phải.
Từ chân phải đến cánh tay phải, qua vai phải đến đầu.
Sau đó, nó đi qua vai trái và quay trở lại tay trái.
Mượt mà hơn, nhanh hơn mà mạnh hơn khi nằm trên giường.
Tuy tôi chỉ là một đứa trẻ có cơ thể yếu ớt, nhưng đúng là “Ki” đang tuần hoàn và được tinh luyện cẩn thận bên trong cơ thể.
Căn bệnh phát triển mạnh nhất ở trung tâm cơ thể.
"Ki" sẽ phá tan từng điểm bị tắc nghẽn và loại bỏ căn bệnh, tiện thể dùng đống còn dư thừa để lưu thông và cường hòa cơ thể.
Nếu có thể thiền cả đêm thì nó sẽ cho lại hiệu quả lớn.
Và nếu có thể duy trì cả tuần, tôi có thể hồi phục đủ để chuyển sang bước tiếp theo.
... Nhân tiện, thiền là gì?
Theo bản năng, tôi biết mình nên làm điều này, nhưng tôi vẫn không biết mình đã học được điều này ở đâu hoặc làm thế nào tôi biết nó.
Tôi cảm thấy rằng chuyện này có liên quan đến việc tìm ra thân phận của mình... Mà thôi, dù có nghĩ tới thì cũng không giúp ích được gì.
Nếu nó thực sự quan trọng thì tôi sẽ nhớ hết vào lúc nào đó thôi.
"Còn bây giờ thì, Bệnh Tật à, tới lúc đá ngươi ra khỏi cơ thể ta rồi"
Bệnh tật sẽ không bao giờ giết được tôi.
Ở kiếp trước cũng vậy.
Tôi mơ hồ nhớ được thế.
Tôi luôn ước rằng mình sẽ không chết theo cách đó... chắc vậy.
"--- Lẽ ra ngươi nên giết ta ngay từ đầu, bây giờ ngươi không thể thắng ta được nữa đâu."
Lần này.
Kẻ giết tôi, Nia Liston, chắc chắn sẽ không phải là bệnh tật.
Tham gia Hako Discord tại
Theo dõi Fanpage