Phần Sáu: Lilia
Bị thôi thúc bởi lời hứa với Setsuna, suốt mấy ngày qua tôi đã không ngừng tìm cách thuyết phục Quốc vương, Eugene, ngài Tướng quân và các vị Bộ trưởng, nhưng chẳng một ai tỏ ra hưởng ứng. Tệ hơn nữa, họ còn bắt đầu xa lánh tôi.
Ngay cả lúc này, trên đường đến phòng khánh tiết, Quốc vương vẫn lặng thinh, chẳng buồn nhìn tôi lấy một lần. Lý do thì quá đỗi rõ ràng; ngài đang mong tôi đừng tiếp tục tìm cách nói chuyện với mình nữa.
Thế nhưng, chính sự xa cách này lại giúp tôi nhận ra một điều. Cả Quốc vương và Eugene dường như đều đang kiệt quệ về thể chất vì làm việc quá sức. Quốc vương trông như đang khó thở, dù có lẽ chính ngài cũng không nhận ra. Còn Eugene, quầng thâm đã hằn sâu dưới đôi mắt thiếu ngủ, và con trai tôi thường xuyên nhìn vào khoảng không một cách vô hồn. Tôi thực sự sợ rằng, nếu không sớm ép họ nghỉ ngơi, một điều gì đó không thể cứu vãn sẽ ập đến.
Tôi chợt nhớ lại lời người thầy của Quốc vương từng nói:
“Chà, khuyết điểm chí mạng của Linus là một khi đã có mục tiêu, nó sẽ cứ thế lao thẳng về phía trước mà không hề dừng lại.”
Tôi tin chắc rằng cả hai người họ cần được nghỉ ngơi, và việc tham dự Lễ hội Sáng lập chính là giải pháp, bởi nó sẽ tạm hoãn mọi công vụ. Dĩ nhiên, một vài vị quan chức vẫn có nghĩa vụ xuất hiện trước công chúng, nhưng về cơ bản, đó sẽ là một kỳ nghỉ bắt buộc. Một cơ hội hoàn hảo để Quốc vương và Eugene hồi phục.
Quốc vương vừa đứng dậy, định kết thúc buổi họp để chuyển sang công việc tiếp theo.
“Xin mọi người hãy lắng nghe tôi nói được không ạ?” – tôi cất cao giọng, một nỗ lực cuối cùng khi mọi cố gắng tiếp cận riêng lẻ đều đã thất bại, và giờ tất cả đều đang ở đây.
Vậy mà, đáp lại tôi chỉ là những ánh nhìn khó chịu, như thể tôi lại sắp lải nhải chuyện cũ rích. Quốc vương quay sang, vẻ mặt lạnh lùng.
“Nữ hoàng Lilia, nếu lại là chuyện về Lễ hội Sáng lập thì không cần phải bàn thêm. Quyết định đã được đưa ra rồi.”
“Xin ngài hãy nghe em nói hết lời đã.”
“Đủ rồi,” Quốc vương thẳng thừng khước từ.
“Mẹ cứ đi chơi với Margaret rồi để mặc chúng con như năm ngoái đi,” Eugene chen vào.
Nói đoạn, cả hai cùng các hiệp sĩ rời khỏi phòng ngai vàng, không một lần ngoảnh lại.
“…”
Tim tôi thắt lại, nhưng tôi không thể gục ngã lúc này. Tôi quay sang ngài Tướng quân và các vị Bộ trưởng còn ở lại – những người bạn của cả hai chúng tôi từ thuở hàn vi. Tôi cầu xin họ giúp đỡ, nhưng họ cũng chỉ lắc đầu với vẻ ái ngại. Tôi biết họ quý mến tôi, nhưng họ cũng cho rằng công việc phải được ưu tiên hơn việc tham dự Lễ hội Sáng lập.
“Nhưng Quốc vương trông không ổn chút nào! Đây sẽ là cơ hội tốt để ngài ấy nghỉ ngơi,” tôi nài nỉ.
“Thần đồng ý Bệ hạ đang gắng sức quá mức. Tuy nhiên, nếu ngài bỏ qua lễ hội để tập trung vào công việc, ngài có thể hoàn thành sớm hơn rồi nghỉ ngơi sau cũng không muộn.”
Có lẽ, gánh nặng công việc trước mắt họ còn khủng khiếp hơn tôi tưởng tượng.
“…Dolph.” Tôi gọi tên riêng của ngài Tướng quân, điều đã rất lâu rồi tôi không làm. Tôi cũng gọi tên từng vị Bộ trưởng có mặt.
“Xin hãy tự chăm sóc bản thân và nhớ uống trà nhé. Dù tôi biết con của các vị có thể sẽ không thích nó.”
Loại trà ấy không ngon, nhưng nó lại vô cùng cần thiết cho Quốc vương và những bề tôi đang kiệt sức của ngài, và tôi đã nói rõ điều đó với họ. Họ gật đầu, dù nét mặt có phần gượng gạo.
Tôi xin phép lui về phòng sau khi nói rằng mình cần ở một mình. Vừa về đến nơi, tôi liền bước tới bên cửa sổ, ngồi xuống chiếc sofa ở đó.
“Mình không thể nào lay chuyển được họ…”
Nước mắt cứ thế tuôn rơi. Tinh thần tôi gần như suy sụp, nhưng tôi biết mình sẽ phải hối hận cả đời nếu bỏ cuộc bây giờ.
“Nếu không có gì thay đổi và vẫn không ai chịu lắng nghe Nữ hoàng, khi đó tôi sẽ chấp nhận nhiệm vụ của người.”
Lời của Setsuna là niềm an ủi duy nhất, nhưng tôi biết mọi chuyện vẫn chưa kết thúc.
“Vẫn chưa muộn để quyết định sau khi mình gặp Setsuna… Đừng lo, chưa có gì là chắc chắn cả,” tôi tự nhủ, rồi bắt đầu chuẩn bị cho ngày hôm sau.
Người hầu gái dâng trà, và tôi mời Setsuna, người đang ngồi đối diện. Cậu uống một cách tự nhiên, dù cho trà tỏa ra một mùi hương khá hăng.
“Nhiều người không thích loại trà này, nên tôi rất ngạc nhiên khi thấy cậu không phiền lòng.”
“Nó được làm từ lá morilina phải không ạ? Thần từng uống nó từ lâu rồi.”
“Ồ, tôi ngạc nhiên là cậu biết đây là trà morilina đấy,” tôi nói. Eugene và những người khác chỉ toàn gọi nó là “thứ trà có vị kỳ quặc”.
“Thần thích các loại trà thảo dược, và lá morilina có một mùi hương rất đặc trưng.”
Chúng tôi trò chuyện thêm một lúc về các loại trà thảo dược.
“Thần nghĩ mình sẽ thử tự tay pha lại xem sao,” cậu nói.
“Cậu dùng thêm một tách nữa nhé?” tôi mời. Tôi đã nghĩ có lẽ cậu chỉ đang xã giao, nhưng Setsuna gật đầu và đưa tách cho người hầu gái.
Chỉ một cử chỉ đơn giản ấy thôi cũng đủ khiến mắt tôi cay xè.
“…Người ổn chứ ạ?” cậu hỏi, nhìn tôi đầy lo lắng khi thấy tôi sững người lại. “Có chuyện gì không ổn sao?”
Bằng giọng nói dịu dàng, cậu khuyến khích tôi trút bày mọi chuyện đã xảy ra, bao gồm cả những nỗi phiền muộn trong lòng.
“Quốc vương không được khỏe…” Nhắc đến sức khỏe của Quốc vương lại gợi lên ký ức kinh hoàng về lần ngài bị đầu độc, khiến tôi không khỏi lo âu. Tôi cũng kể về tình trạng thiếu ngủ của Eugene. Setsuna chỉ lặng lẽ lắng nghe, không hề ngắt lời.
Đã bao lâu rồi mới có người thực sự lắng nghe tôi như vậy, và điều đó khiến cõi lòng tôi nhẹ đi phần nào.
“Chúng ta hãy tạm gác yêu cầu ban đầu của người sang một bên, và tập trung giải quyết vấn đề của Quốc vương và Thái tử Eugene đã,” cậu đề nghị.
“Cậu nghĩ mình có thể giải quyết được sao?”
“Thần tin là có thể. Thần sẽ chuẩn bị một loại thuốc ngủ hiệu nghiệm cho Thái tử. Còn về Quốc vương, xét theo các triệu chứng, ngài cần được chữa trị càng sớm càng tốt. Tuy nhiên, nếu chính ngài không nhận thức được tình trạng của mình, việc thuyết phục ngài nghỉ ngơi hồi sức sẽ rất khó khăn.”
“Vì sao cậu lại biết rõ về chuyện đó vậy, Setsuna?”
Cậu mỉm cười có phần ngượng ngùng trước khi tiết lộ bí mật. “Thực ra, thần chính là người đã bào chế thuốc giải cho Quốc vương.”
“…”
“Thần đã nhờ Cyrus giữ kín chuyện này. Nếu Guilonde phát hiện ra, tính mạng của chúng thần sẽ gặp nguy hiểm.”
“Cậu có chắc là nói cho ta biết cũng được không?”
“Thần không còn lựa chọn nào khác. Người cần biết toàn bộ câu chuyện thì thần mới có thể bào chế thuốc cho Quốc vương được.”
“Phải rồi… Quốc vương có biết chuyện này không?”
“Vâng, ngài ấy biết ạ.”
“Ta hiểu rồi. Cảm ơn cậu, Setsuna.”
“Không có gì ạ. Nhưng xin người hãy giữ bí mật rằng thần có thể bào chế thuốc giải cho loại độc đó, và hãy đảm bảo cô nương phía sau người cũng vậy.”
“Dĩ nhiên. Lalegul, hãy giữ kín chuyện này.” Tôi quay sang dặn dò cô hầu gái của mình, và cô ấy gật đầu một cách dứt khoát.
Tôi bèn hỏi Setsuna liệu cậu có thể tạo ra một loại thuốc nào giúp Quốc vương hồi phục mà không cần nghỉ ngơi không. Nghe có vẻ bất khả thi, nhưng tôi vẫn hy vọng có thứ gì đó giảm bớt được gánh nặng cho ngài. Đáp lại, Setsuna chỉ nở một nụ cười gượng gạo.
“Bây giờ, chúng ta hãy vào vấn đề chính,” Setsuna nói. “Dường như nỗ lực thuyết phục của người đã không thành công như chúng ta bàn luận lần trước.”
“Tiếc là vậy,” tôi đáp, giọng đầy hối lỗi.
“Vậy chúng ta quay lại yêu cầu của người về việc giam giữ Quốc vương. Người muốn có thời gian để nói chuyện riêng với ngài mà không bị ai làm phiền, đúng chứ ạ?”
“Phải, đúng vậy. Chỉ cần một giờ đồng hồ là đủ.”
“Chỉ để chắc chắn, người có chấp nhận không, nếu sau cuộc nói chuyện đó, Quốc vương vẫn quyết định không tham dự Lễ hội Sáng lập? Thần không muốn đồng lõa ép buộc ngài ấy.”
“Dĩ nhiên. Ta cũng không bao giờ muốn làm thế.”
Setsuna thở phào nhẹ nhõm. Thật là thất lễ, tôi thầm nghĩ.
Cậu ta xem ta là hạng người nào chứ?
“Vậy, kế hoạch của người cụ thể là gì?” cậu hỏi.
“Nơi Quốc vương sẽ ở được bao bọc bởi một kết giới từ ma cụ. Trong thời gian đó, không ma cụ hay phép thuật nào khác có thể tác động đến ngài. Ta muốn cậu đợi đến khi kết giới được gỡ bỏ thì dùng dịch chuyển đưa chúng ta đi, sau đó bắt cóc và giam giữ chúng ta lại,” tôi giải thích.
“Nhưng chúng ta sẽ không biết khi nào kết giới được gỡ bỏ, việc này khá khó khăn. Chẳng lẽ người muốn thần phải ẩn nấp và theo dõi suốt thời gian đó sao?”
“Ta đã nghĩ ra cách giải quyết. Gần đây các buổi họp thường bắt đầu từ sáng sớm do tình hình quốc gia cấp bách, nhưng luôn có một khoảng nghỉ vào cùng một thời điểm. Ta muốn cậu đợi đến đúng lúc đó.”
“Thần hiểu rồi. Về cơ bản thì thần đã nắm được.”
“Ban đầu, ta đã tính dùng ma cụ để thực hiện kế hoạch, nhưng loại bán ở cửa hàng thì quá yếu, Keith có thể dễ dàng vô hiệu hóa chúng. Cậu ấy là pháp sư giỏi nhất ở đây, nên ta không thể tạo ra ma cụ nào mạnh hơn cậu ấy được. Hơn nữa, việc chế tạo những thứ như vậy trong lâu đài có thể làm lộ kế hoạch.”
“Và đó là lý do người tìm đến thần.”
“Phải. Cậu là pháp sư duy nhất ta biết có năng lực vượt qua cả Keith. Vả lại, ta đâu thể đi rêu rao tìm người giúp được, phải không?” tôi nói đùa.
“Không, xin người đừng làm vậy,” Setsuna đáp, mặt biến sắc.
“Dù sao đi nữa, đó là lý do ta muốn cậu đến vào thời gian đã định và dùng ma thuật của mình.”
“Thần có thể đưa cho người một ma cụ đủ mạnh,” cậu đề nghị.
“Đúng, nhưng ta vẫn muốn cậu có mặt ở lâu đài, phòng khi có chuyện bất trắc xảy ra.”
“Chà, chúng ta có thể bàn chi tiết sau,” Setsuna nói lảng. Tôi hiểu sự lưỡng lự của cậu, nhưng vẫn để cậu nói tiếp. “Ngay cả khi thành công, người có thực sự tin rằng mình sẽ thuyết phục được Quốc vương không? Thành thật mà nói, giam giữ một vị vua là chuyện động trời, nên thần không muốn nhận nhiệm vụ này nếu nó không đi đến đâu cả.”
“Ồ, sẽ ổn thôi,” tôi trấn an cậu.
Tôi giải thích lý do của mình cho Setsuna. Quốc vương đã quá tập trung vào việc đặt nền móng cho tương lai, nhưng nếu kế hoạch này thành công, nó sẽ nhắc nhở ngài rằng cũng cần phải quan tâm đến nhu cầu hiện tại của người dân, và từ đó thay đổi suy nghĩ – giống như chính tôi đã được khích lệ. Tôi thực sự tin rằng Quốc vương chỉ đang bị quá tải bởi vô số vấn đề, khiến ngài chỉ mải mê với những lo toan cho tương lai.
“Quốc vương là một người nhân hậu, nhưng lúc này, ngài quá bận rộn để lắng nghe bất kỳ ai,” tôi nói.
“Người có thực sự nghĩ ngài ấy sẽ đồng ý tham dự Lễ hội Sáng lập không?” Setsuna hỏi.
Tôi gật đầu quả quyết và hỏi lại một lần nữa. “Vậy cậu sẽ nhận nhiệm vụ của ta chứ?”
“…”
Setsuna im lặng, đăm chiêu suy nghĩ. Lòng tôi dấy lên một nỗi lo sợ, rằng cậu sẽ từ chối, và nếu vậy, tôi sẽ chẳng còn cách nào khác. Tôi chỉ biết thầm cầu nguyện trong khi chờ đợi câu trả lời của cậu.
“Thần vẫn chưa thể quyết định ngay được,” cậu nói. “Thần xin lỗi, nhưng liệu người có thể cho thần câu trả lời vào ngày mốt được không ạ?”
Tôi gặng hỏi lý do, nhưng cậu chỉ nói đó là chuyện cá nhân và không muốn giải thích thêm. Dường như cậu đang phải vật lộn với điều gì đó, nhưng yêu cầu của cậu lại đặt tôi vào thế khó.
“Thần biết ngày áp chót lễ hội là quá gấp rút, nhưng thần hứa sẽ không làm người thất vọng. Thần cũng sẽ chuẩn bị xong thuốc cho Quốc vương và Thái tử Eugene vào lúc đó.”
Tôi suýt nữa đã thúc giục cậu trả lời ngay, nhưng rồi lại thôi. Rõ ràng Setsuna cũng đang có những khúc mắc của riêng mình. Chính tôi mới là người đang đòi hỏi quá nhiều ở cậu.
“Vậy, hẹn cậu vào giờ này ngày mốt nhé?” tôi hỏi, cố làm cho giọng mình vui vẻ trở lại.
Cậu gật đầu một cách dịu dàng, và thái độ ấy cho tôi niềm tin rằng hy vọng vẫn còn ở phía trước.