Khi ấy, tôi mới 11 tuổi... và là một tên trộm.
"Mày làm được không?"
Khi tôi đến gần, Max hỏi với ánh mắt lấp lánh.
Trước câu hỏi của cậu ta, tôi nhếch mép và tự hào giơ cái túi tiền ra.
"Tuyệt vời! Tao biết mày sẽ làm được mà, Berg."
Ngay cả Flint, đồng đội của chúng tôi, cũng hưởng ứng, vỗ nhẹ vào lưng tôi đầy hào hứng.
Tôi lắc nhẹ túi tiền trong tay để kiểm tra trọng lượng của nó.
Nó khá nặng.
Với số tiền này, có lẽ chúng tôi sẽ không phải vất vả kiếm sống trong khoảng một thời gian nữa.
Khuôn mặt của bọn tôi cùng nở một nụ cười rạng rỡ nhìn vào bên trong túi.
Đó là cách bọn tôi sống hàng ngày tại đây.
Với những đứa trẻ mồ côi sống ở khu ổ chuột như chúng tôi, chẳng còn cách nào khác để tồn tại cả.
Tôi từng nghe tin đồn về một trại trẻ mồ côi ở phía bắc thành phố, nhưng điều đó chẳng liên quan gì đến chúng tôi.
“Berg, nhìn ở đằng kia kìa.”
Khi chúng tôi đang cười nói và tận hưởng chiến thắng, Max đột nhiên ngừng cười và chỉ tay về một hướng.
Nơi đầu ngón tay cậu ta chỉ, ba người trạc tuổi chúng tôi đứng đó.
Cũng giống như chúng tôi, chúng là những đứa trẻ sống ở khu ổ chuột.
Đó là nhóm đối đầu với bọn tôi.
Nếu có một sự khác biệt, thì chúng là người sói, không giống bọn tôi.
Mấy thằng nhóc người sói đó cười khẩy khi nhìn vào túi tiền trong tay chúng tôi.
“…A.”
Nhìn chúng, Flint lặng lẽ tặc lưỡi.
Chẳng có gì tốt đẹp khi để người khác biết rằng mình vừa kiếm được thứ gì đó.
Điều này lại càng đúng hơn nếu đối thủ cũng là những người sống trong khu ổ chuột.
Cũng như bọn tôi không tuân theo pháp luật, pháp luật cũng chẳng bảo vệ chúng tôi.
Dù có bị đánh đến chết ở một xó xỉnh nào đó, cũng sẽ chẳng có ai trừng phạt kẻ gây ra điều ấy.
Khu ổ chuột là nơi mà sức mạnh là tất cả.
Vì vậy, tránh nhìn ba thằng kia, tôi nhét túi tiền vào trong áo và nói.
"Đi thôi."
.
.
.
.
Ngày hôm đó, chúng tôi giấu túi tiền đi, và ngày hôm sau chúng tôi cũng làm vậy.
Chúng tôi không thể đoán được khi nào bọn chúng sẽ bắt đầu gây sự.
Có lẽ ngay cả những người lớn tuổi hơn chúng tôi cũng sẽ bị thu hút bởi số tiền đó.
Dù có cách khác là tiêu hết tiền ngay một lúc, nhưng làm thế lại quá lãng phí.
Thật sai lầm khi phải từ bỏ chỗ tiền mà có thể cung cấp cho bọn tôi vài tuần đồ ăn và chỗ nghỉ chỉ vì sợ phải đánh nhau.
Dĩ nhiên, việc đối đầu với lũ người sói không bao giờ là dễ chịu cả.
Móng vuốt sắc bén cùng với phản xạ nhanh nhạy của chúng luôn khiến bọn tôi phải lúng túng.
Nhưng vốn dĩ ngay từ ban đầu, không có nhiều giống loài mà con người như chúng tôi có thể đánh bại bằng nắm đấm.
Vì thế, Flint, Max và tôi đã đồng ý thay phiên nhau theo dõi nhóm đối thủ.
Tôi cảm thấy có lẽ chúng tôi sẽ phải tiếp tục sống như thế này cho đến khi làm rõ ý đồ của chúng.
Ít nhất trong vài ngày tới, chúng tôi phải cảnh giác cao độ.
Chúng chắc chắn sẽ nhanh chóng hành động để lấy toàn bộ túi tiền.
Cứ như thế, thời gian dần trôi và giờ đã là đêm.
Giờ đến lượt tôi phải canh gác.
Tôi ẩn mình và nhìn về phía lối vào con hẻm nơi chúng sống.
Nếu bọn chúng muốn tấn công, chúng sẽ phải đi qua con đường đó.
“...?”
Khi tôi đang quan sát, một bóng người bất ngờ tới xuất hiện từ một nơi không ngờ tới.
Một cô bé trông trẻ hơn tôi khoảng hai hoặc ba tuổi, rụt rè đi tới từ xa.
Cô ấy cũng cùng loài với tôi... một con người.
Gương mặt cô ấy lộ rõ vẻ sợ hãi.
Nhưng quần áo cô ấy trông rất sạch sẽ, gương mặt không chút vết bẩn.
Mái tóc đen bóng của cô ấy xoăn nhẹ.
Nhìn chung thì, cô ấy... dễ thương.
Có thể thấy ngay rằng cô ấy không phải là người sống ở khu ổ chuột.
Cô ấy giống như một tiểu thư từ gia đình khá giả ở phía bắc thành phố, bị lạc đường và vô tình đến khu ổ chuột này.
"Cha...? Mẹ...?"
Cô bé ấy hoàn toàn trái ngược với tôi.
Bối rối, cô ấy nhìn xung quanh đầy lo lắng.
Tôi im lặng nhìn cô bé sợ hãi đó một hồi lâu.
“...”
“Ưm... Mẹ ơi...? Mẹ có ở đó không...?”
Sau khi đi lòng vòng một lúc, cô bé bỗng nhiên dừng lại trước con hẻm nơi nhóm đối thủ của bọn tôi trú ngụ.
Cô ấy từ từ nuốt nước bọt và bắt đầu bước vào bên trong con hẻm.
"Nhóc bị ngu à?"
Bỗng nhiên, tôi không thể kiềm được mà nói với cô bé.
"Éc!"
Giật mình, cô bé ôm lấy ngực và nhìn tôi.
Nhìn cô ấy như vậy, tôi không thể kiềm chế mà nói tiếp:
"Rõ ràng đó là một nơi rát nguy hiểm mà. Sao nhóc lại định vào đó?"
Chắc chắn nếu một cô bé mỏng manh như cô ấy bước vào con hẻm tối, kết cục sẽ rất tồi tệ.
Vào những đêm nguy hiểm như thế này, bất kể có tội ác nào diễn ra, người ta cũng chẳng thèm để tâm đến xuất thân của nạn nhân.
Ở khu ổ chuột, đêm tối luôn nguy hiểm hơn ban ngày.
"Nhóc bị lạc đường à?"
Tôi hỏi.
Trong tôi vừa có một phần không muốn thấy nhóm đối thủ có một khoảng thời gian vui vẻ... Nhưng thành thật mà nói, cũng một phần là tôi bị cô bé ấy thu hút.
Cô ấy đẹp đến mức không thể so sánh với những cô gái ở khu ổ chuột, và vì lý do nào đó, tôi chỉ muốn giúp cô ấy.
Có lẽ tôi cảm thấy đồng cảm vì chúng tôi đều là con người.
Tuy nhiên, cô bé lại nhìn tôi với vẻ sợ hãi.
Phản ứng như vậy trước lòng tốt của tôi, tôi cảm thấy bị tổn thương chẳng vì lý do nào cả.
"...Thôi bỏ đi, thích làm gì thì làm-"
Khi tôi định quay lưng lại, ba thành viên người sói xuất hiện từ con hẻm với đôi mắt vàng sáng rực.
"Cô bé này đang làm gì ở đây vậy?"
Khi cô bé thấy ba người chạy ra từ hẻm, cô ấy càng sợ hãi hơn và ngồi bệt xuống.
"...Ồ."
Một trong các thành viên cúi xuống nhìn kỹ cô bé từ đầu đến chân.
"Quần áo của con bé này có vẻ đắt tiền đấy nhể?"
Cảm thấy tình hình bắt đầu trở nên phiền phức, tôi nhắm mắt lại.
"Ha."
Họ để ý đến sự hiện diện của tôi khi nghe tiếng thở dài của tôi.
"Chẳng phải là Berg đây sao?"
"Mày đang theo dõi bọn tao à?"
Thằng có vẻ là thủ lĩnh cười khẩy. Những chiếc răng nanh sắc bén để lộ ra ngoài.
Rồi tên đó chuyển ánh mắt sang cô bé run rẩy đang ngồi trên mặt đất.
"Mày biết con nhóc này à?"
"Tao biết nó."
"...Hiểu rồi."
Cô bé di chuyển ánh mắt qua lại giữa tôi và các bọn chúng.
Có vẻ theo bản năng, cô ấy cảm nhận được rằng băng nhóm này nguy hiểm hơn.
Chớp mắt đầy lo lắng, cô bé quay mắt về phía tôi, như muốn tìm kiếm sự an toàn.
"Ồ... cô bé này xinh thật đấy. Chỉ cần lột đồ và bán đi là chúng ta có tiền rồi, phải không?"
“Eugh...!”
Cô bé nắm chặt mép váy và nhắm mắt lại.
Một thằng trong nhóm kia có vẻ như là khá thích thú trước phản ứng đó và nói với tôi:
“Này, Berg.”
"...Gì?"
"Tao sẽ không lấy túi tiền đó, nên để con bé loài người này lại cho bọn tao."
"Cái gì?"
"Sao vậy? Mày biết thừa rồi mà? Bọn tao nhắm vào túi tiền kia."
“...”
Tên thủ lĩnh cười và nói với các thành viên của mình:
"Cách đây vài ngày, dì Michelle nói sẽ trả cho bọn tao nhiều tiền nếu bọn tao mang về một cô gái ngon nghẻ chút."
"Con mụ điếm đó á?"
"Đúng. Bọn tao có thể mang con bé này đi và bán nó.”
"Trông nó có vẻ là con nhà giàu đấy. Có chắc là sẽ không gặp rắc rối gì chứ?"
"Nếu nó bị bán ở đó, ngay cả quý tộc cũng sẽ không thể tìm thấy đâu."
"A... A..."
Tôi không biết liệu cô bé có hiểu ý nghĩa của từ "bán" hay không vì trông cô ấy quá ngây thơ.
Nhưng dù có hiểu từ "bán" hay không, nước mắt nhanh chóng tuôn ra từ mắt cô ấy.
Nhìn cô ấy như vậy, tôi không thể quay đầu được nữa.
Tôi không phải là người tốt hay gì cả.
Tôi chỉ không muốn phải nhìn thấy cảnh tượng này.
"Sao nào, Berg? Mày vẫn chưa-"
- Thụp!
Tôi đá một trong ba đứa chúng, làm nó ngã nhào ra.
"Á!"
Khi làm vậy, tôi thầm nghĩ.
‘....Thể nào mình cũng sẽ thương nặng cho xem’
Tôi hy vọng chúng sẽ bỏ qua sau khi đã đánh tôi thoả mãn. Hoặc có thể Max hoặc Flint sẽ xuất hiện.
Gã thủ lĩnh nhìn tôi chằm chằm với gương mặt đỏ bừng.
"...Này. Tao đã nói là sẽ không lấy túi tiền đó mà.”
"Bọn mày làm kiểu chó gì cũng đã chả lấy được nó ngay từ đầu rồi."
Tôi khoe khoang, tỏ vẻ kiêu ngạo.
Nghe thấy thế, một thằng trong nhóm xông đến tấn công tôi.
Tôi buộc phải đánh nhau và đối mặt với bọn chúng, mặc dù chẳng thu lợi được gì từ cuộc chiến này.
***
"Phụt."
Nước bọt trộn lẫn với máu phun ra từ miệng tôi.
Sau khi bị mấy thằng trong nhóm đấy đánh đến bầm dập, chúng quay lưng bỏ đi.
Tôi bị trầy xước, rách và bị cắn ở mọi chỗ.
Nhưng vì tôi chống cự đến cùng, nên chúng từ bỏ cô bé và quay đi.
Có lẽ nên coi đó là may mắn nhỉ? Ít nhất, mục tiêu đã được hoàn thành.
"Này, đứng lên đi."
Tôi nói với cô bé, người vẫn đang ngồi co ro với cái đầu gục xuống.
Cô ấy vẫn còn khóc và nước mắt vẫn không ngừng chảy ra.
Tôi gãi đầu khi nhìn cô bé, rồi ngồi xuống cùng tư thế và đặt tay lên vai cô ấy.
"Đứng lên đi. Anh sẽ giúp nhóc tìm ba mẹ."
Nghe lời tôi nói, cô bé ngẩng đầu lên.
Ngay cả lúc này, gương mặt cô ấy vẫn trông vô cùng dễ thương.
Nhưng khi thấy gương mặt bầm dập của tôi, cô ấy còn khóc nhiều hơn... Cứ nói “Xin lỗi” và “Cảm ơn” liên tục.
Sự sợ hãi đối với tôi lúc trước biến đâu rồi, và tại sao giờ cô ấy lại cư xử như vậy?
Tôi không ghét sự thay đổi này. Nhưng, không thể để tiếp tục như vậy mãi được.
Tôi nắm lấy tay cô ấy và đứng lên.
"Đừng khóc nữa và đứng dậy đi. Chúng ta phải quay lại thôi."
Nhưng cô bé yếu ớt lắc đầu.
"Chân em... e-em không còn tí sức nào nữa..."
"Thật luôn đấy hả... Cứ lí do lí trấu thôi."
Dù nói vậy, mong muốn giúp cô ấy lại càng trở nên mãnh liệt hơn.
Tôi quay lưng lại và nói:
"Lên đây đi."
"Sụt sịt... "
"Mau lên. Trước khi bọn nó quay lại."
Nghe vậy, cô bé nín thở và từ từ leo lên lưng tôi.
Cô ấy quàng cánh tay nhỏ nhắn quanh cổ tôi rất chặt. Một mùi hương giống như hoa ở đồng cỏ thoang thoảng từ cô ấy toả ra.
Càng để ý, tôi càng thấy xấu hổ vì mùi hôi bốc ra từ cơ thể mình.
Đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy tự ti về thứ gì đó quá tầm thường như thế.
Tuy nhiên, như thể cô ấy không bận tâm đến mùi của tôi, cô ngồi vững trên lưng tôi và vùi mặt vào vai tôi.
Trong vòng tay ôm chặt của cô ấy, tôi cảm nhận được một nguồn năng lượng khó tả trong cơ thể.
Tôi bắt đầu đi dọc theo những con phố quen thuộc ở khu ổ chuột.
Sau khi đi được một lúc, cô ấy cũng dần nín khóc và hỏi tôi.
"…Anh có đau không?"
"Đau chứ."
"Hức..."
Khi tôi nói mình có đau, cô ấy lại rơi nước mắt.
Sự ngây thơ của cô ấy làm mũi tôi ngứa ran.
Không phải là chế giễu hay gì cả. Chỉ là đây lần đầu tôi gặp một người trong sáng như vậy.
"Tại sao... sao anh lại cười?"
Tôi không trả lời câu hỏi đó.
Thay vào đó, tôi hỏi lại:
"Sao nhóc lại ở đây, trong tình trạng như vậy?"
"Hả?"
"Khi đi, nhóc không để ý à? Đường càng ngày càng bẩn. Đáng ra nhóc nên quay lại chứ."
Những kẻ say rượu lăn lóc bên vệ đường, xác động vật, ruồi muỗi... Có quá nhiều thứ để bất cứ ai cũng nhận ra rằng đây không phải là nơi an toàn.
Nhưng cô bé không trả lời.
"......."
"Thôi bỏ đi. Nhóc thì biết cái gì chứ."
Có lẽ, khi sợ hãi, người ta không nhận thức được mình đang làm gì. Có vẻ cô ấy cũng rơi vào tình trạng như vậy.
Tôi cứ thế đi tiếp một lúc.
‘Àu húuuuu…’
Tại một nơi xa xăm nào đó, tiếng tru của một con sói vang lên.
Nghe thấy thứ đó vào đêm tối thì thật rùng rợn.
Rồi, đột nhiên tôi cảm thấy có một cảm giác lạnh lẽo ở lưng dưới.
Lại còn hơi ẩm ẩm...
"Này! Nhóc vừa đái dầm đấy à?"
Bất ngờ, tôi hỏi và cô bé, người đang im lặng quan sát con hẻm, khẽ co rúm lại và vùi mặt vào vai tôi.
"À... C-có đâu ạ...?"
Giọng cô ấy run rẩy khi trả lời. Tôi có thể cảm nhận rằng cô bé không giỏi nói dối.
Tôi thả chân cô ấy ra trong chốc lát để đặt xuống.
Nhưng cô bé vẫn bám chặt lấy tôi.
"K-không... Em không có... Đừng... đừng bỏ em đi..."
Và rồi, cô ấy lại rơi nước mắt.
Tôi không biết cô ấy có hiểu lầm điều gì hay không, nhưng cô ấy vẫn tuyệt vọng bám lấy tôi.
Tôi ghét những cô gái khóc nhè.
Đó là lý do đáng ra tôi phải cảm thấy bực mình vì cô ấy... nhưng tại sao tôi lại chỉ cười phá lên?
Tôi không cảm thấy lạ lẫm với những cảm xúc mà tôi luôn ghét bỏ.
Nghĩ rằng chỉ cần rửa đi là được, tôi thở dài và đón cô bé trở lại trên lưng.
Cảm giác ẩm ướt nhanh chóng dần trở nên quen thuộc hơn.
Khi chúng tôi tiếp tục đi, cô bé dần tỏ ra tò mò về tôi.
Cô ấy ngẩng đầu lên và di chuyển mũi liên tục bên cạnh mặt tôi, quan sát khuôn mặt tôi.
Khi chúng tôi gần ra khỏi khu ổ chuột, cô ấy bắt đầu hỏi:
"Tên… tên anh là gì?"
"Gì đây? Ăn nói cho lịch sự vào. Nhóc nhìn nhỏ tuổi hơn anh mà."
"Nh-Nhưng...? Em... em là...."
"Nếu không thích thì anh có thể đặt nhóc xuống ngay tại đây."
"K-không! Không... không phải vậy đâu."
Tôi thấy thú vị vì cô bé này thật dễ bị lay chuyển, nên dừng lại và quay đầu nhìn cô ấy.
Cô gái đang khóc nức nở đến ngay cạnh tôi và nhìn vào mắt tôi.
Đôi mắt ướt đẫm của cô ấy lấp lánh hơn bao giờ hết.
...Bọn trẻ sống trong sự sung túc thực sự rất xinh đẹp.
"Em là quý tộc à?"
Tôi hỏi trước.
Nhưng cô ấy lắc đầu ngạc nhiên.
"Không? À, không phải à?"
Cô ấy ngượng ngùng, nhưng không có vẻ gì là nói dối.
Tôi tiếp tục bước đi.
Tôi nghĩ cuộc trò chuyện của chúng tôi sẽ kết thúc ở đó, nhưng cô bé vẫn kiên trì hỏi.
"Vậy... có thể... có thể cho em biết tên anh được không?"
"Thôi, cứ nói trống không đi. Nghe thế này không hay chút nào."
"...Vậy tên anh là gì?"
"…"
Kiên trì thật đấy.
Dù đang khóc, nhưng có vẻ cô ấy sẽ luôn lạc quan.
"Em chưa nghe thấy lúc vừa nãy à?"
Tôi trả lời thẳng thừng, bày tỏ sự nghi ngờ của mình.
"Lúc nào ạ?"
"Khi anh nói chuyện với ba thằng kia."
Rồi cô ấy đáp lại một cách thận trọng.
"...Em sợ quá nên không nghe rõ."
Tôi cảm thấy không thoải mái khi phải nói tên mình.
Vì có lẽ đây sẽ là lần cuối tôi gặp cô ấy, thế thì có đáng để trả lời không nhỉ?
Những cảm xúc còn đọng lại này chắc sẽ khiến tôi vương vấn trong một thời gian dài đấy.
Không cần phải tạo thêm bất kì cảm xúc nào nữa làm gì.
"Thôi bỏ đi. Dù có nói thì chúng ta cũng sẽ không gặp lại nhau nữa."
"...Hả?"
"Sao lại ngạc nhiên? Nhóc định quay lại khu ổ chuột này sao?"
"....."
Tôi cảm thấy sức lực rời khỏi cánh tay cô ấy.
Cô ấy thực sự là kiểu người dễ bị đọc vị.
"Nhưng... nhưng vẫn... vẫn cứ nói cho em đi."
Cô ấy vẫn kiên trì như thường lệ.
Cuối cùng, tôi không còn cách nào khác ngoài trả lời.
Dù sao thì nó cũng không phải là bí mật gì.
"...Berg."
.
.
.
.
Tôi cõng cô bé và lang thang khắp thành phố.
Cho đến khi chúng tôi đến một con phố quen thuộc trong mắt cô ấy, không còn cách nào khác ngoài việc tiếp tục đi như thế.
"...A!"
Sau một hồi lâu, cô bé đang bám trên lưng tôi thở phào khi nhìn thấy con đường mà đã mong đợi từ lâu.
Nghe thấy tiếng thở phào đó, tôi cũng đặt cô ấy xuống.
Cô ấy cũng không bám riết lấy tôi, cầu xin tôi đừng bỏ rơi cô ấy như lúc trước.
"Bây giờ nhóc có thể tự tìm đường về nhà rồi đúng không?"
"…"
Cô bé vừa đi xuống không trả lời vì lý do nào đó.
Vì cô ấy không đáp lại rõ ràng, nên tôi cũng không chắc liệu mình có nên rời đi hay không.
"Mau nói đi. Anh Phải quay lại rồi."
"À... Ừm..."
Cô ấy chắp tay lại và ngập ngừng.
Rồi cô ấy thì thầm nhẹ nhàng với tôi.
"Anh... anh bị thương rồi, sao không đến nhà nhà em để chữa trị chút?"
"Nhà nhóc ở đâu?"
"Cách đây một đoạn thôi."
Nghe vậy, tôi quay người lại.
Nếu cô ấy có thể tự tìm đường về, thì công việc của tôi đã hoàn thành.
"Ư... Anh định đi đâu vậy...!"
Nhưng cô bé không để tôi đi.
Cô ấy quay lại và nắm lấy cổ tay tôi, rồi nói:
"V-vậy thì, thế ... thế này thì sao... nhà em có nhiều búp bê lắm, chúng ta có thể cùng chơi nó không?"
"...Nhóc đang nói cái gì vậy?"
Khi tôi chỉ ra sự vô lý trong lời đề nghị của cô ấy, cô ấy lo lắng cắn móng tay và nói.
"Nhưng... Em không muốn nói lời tạm biệt..."
Cô bé ấy, người mau nước mắt, bày tỏ cảm xúc thật của mình.
"Chúng ta không thể làm bạn sao...? Chúng ta là cùng loài mà..."
"Chỉ vì cùng loài không có nghĩa là chúng ta đều có thể làm bạn."
"…"
Liệu cô bé có thể lớn lên đoàng hoàng và vẫn ngây thơ như thế này không?
Có phải tính cách tươi sáng của cô ấy đã cho phép cô ấy trở nên như vậy không?
Tôi ngạc nhiên trước cách cô ấy vô tư đề nghị kết bạn như này.
Với tôi, người sống ở khu ổ chuột, bạn bè là những người mà ta có thể tin tưởng vô điều kiện.
Nếu trao sự tin tưởng một cách bừa bãi, tôi sẽ bị tổn thương một cách nặng nề.
Tuy nhiên, có lẽ tiêu chuẩn của cô ấy khác với tôi.
Không như tôi bây giờ, cô ấy có thể đưa ra những đề nghị này một cách nhẹ nhàng.
Có lẽ điều đó là bình thường đối với cô ấy.
"…"
Cô ấy cứ chắp tay lại và thút thít như một đứa trẻ.
Nhưng từ bỏ thói quen cũ thực sự rất khó.
Một lần nữa, tôi lại nghĩ đến cách để tận dụng cô ấy.
Tôi nhìn cô ấy như vậy một lúc lâu.
Cô bé quay người lại với vẻ mặt như sắp bật khóc, như thể đã cam chịu với sự im lặng của tôi.
Cô ấy nói mà không nhìn tôi.
"...Được rồi, vậy thôi ạ. Cảm ơn anh... Tạm biệt."
"Tên nhóc là gì?"
Phớt lờ lời của cô ấy, tôi hỏi.
Nghe câu hỏi đó, cô bé nhanh chóng quay đôi mắt thỏ về phía tôi và đáp lại.
"S-Sien... Em tên là Sien."
"Sien?"
"Sien...! Chỉ là Sien thôi."
Tôi gãi đầu và đưa ra một lời đề nghị với cô ấy một cách hờ hững.
"Vậy thì, hãy đến chỗ này mang theo đồ ăn trong ba ngày tới. Bằng cách đó... chúng ta sẽ không phải cảm thấy nhớ nhau nữa."
Có lẽ, nếu nhờ cô ấy, tôi sẽ có thể tìm được một nguồn thức ăn.
Nếu đề nghị thô lỗ này không thu hút được cô ấy, chúng tôi sẽ tách nhau ra thôi.
Tuy nhiên, dù đối mặt với lời đề nghị thô lỗ ấy, khuôn mặt của Sien lại trở nên rạng rỡ hơn bao giờ hết, và cô ấy mỉm cười lớn và nói:
"Vâng!"
Đó là cách mối quan hệ của chúng tôi bắt đầu.