Tôi đã nghe tin đó từ Flint.
Trước khi gặp Sien hôm nay, vào lúc tôi vừa kết thúc một trận đánh trên phố để khẳng định vị thế của mình trong khu ổ chuột, Flint vội vã chạy đến chỗ tôi và nói.
"Berg!"
"Flint, đợi một chút đã. Để tao làm nốt đã."
"Giờ không phải lúc đâu, Berg!"
Trước giọng nói gấp gáp của cậu ta, tôi đặt cây gậy gỗ xuống và nhìn cậu ấy.
"...?"
"Đến... đến chỗ bạn mày ngay đi! Bố mẹ cô ấy..."
Tôi cảm nhận được tính nghiêm trọng của sự việc thông qua giọng nói thúc giục của cậu ấy. Nếu không phải là chuyện nghiêm trọng, Flint sẽ không thể hiện thái độ như vậy.
Tôi bỏ mọi thứ lại và chạy đến chỗ Sien.
Không khó để đoán điều gì đã xảy ra.
Tôi chỉ thầm hy vọng rằng những dự đoán của mình là sai.
Cảm giác choáng váng khi đang chạy dần trở nên rõ rệt hơn.
Cái chết không còn xa lạ với tôi, nhưng chỉ nghĩ đến việc Sien bị tổn thương làm tim tôi đập nhanh đầy lo lắng.
Ý nghĩ rằng tâm hồn thơ ngây của cô ấy có thể bị tổn hại giống như một lưỡi dao sắc bén đâm xuyên qua ngực tôi.
Tôi khẩn cầu mong rằng tình huống không quá nghiêm trọng, ngay cả khi tôi tiếp tục chạy nhanh hết mức có thể đến chỗ cô ấy.
Vì bố mẹ Sien là bác sĩ, họ thường di chuyển từ làng này sang làng khác, để lại ngôi nhà trống.
Đôi khi, Sien sẽ đi cùng họ, nhưng dường như đó chỉ là chuyện khi cô ấy bị ốm.
Lần này, tôi nghe từ Sien rằng cả hai người họ đã đi đến làng của người sói, nơi nổi tiếng về chuyên môn y học, để mở mang kiến thức.
“Liệu có sự cố gì xảy ra trên đường đi đó không?”
Khi tôi đến nhà Sien, tôi thấy có rất nhiều người đang tụ tập ở đó, điều mà tôi chưa từng thấy trước đây .
Những tiếng nức nở nhỏ có thể nghe thấy từ mọi hướng.
Tôi thực sự có thể cảm nhận và hiểu được lòng tốt và sức ảnh hưởng của bố mẹ cô ấy đối với thành phố.
Đứng chôn chân tại chỗ, tôi hít một hơi sâu.
Giữa đám đông, tôi thấy Sien ngồi ở ngay giữa trung tâm.
Nước mắt lăn dài trên khuôn mặt cô ấy.
“Ư... hức!”
Thấy vậy, cơ thể tôi tự động di chuyển.
Tôi thậm chí không màng đến những ánh mắt phán xét sẽ đến từ việc tôi xuất thân từ khu ổ chuột.
Mối quan hệ bí mật của chúng tôi, vốn luôn được giấu kín, giờ không còn có thể che giấu được nữa.
Chen chúc qua đám đông, tôi chạy về phía Sien đang khóc.
“Cái- đéo gì vậy? Một con chuột nhắt của khu ổ chuột à?”
“Cẩn thận cái ví của mình đấy! Thằng khốn đó có thể sẽ ăn cắp đấy!”
Tôi thậm chí còn không hề để tâm đến sự hỗn loạn vừa bùng nổ ở giữa đám đông.
Âm thanh hỗn loạn xung quanh tôi trở nên xa xăm, hầu như không nghe thấy gì.
Tất cả những gì trong mắt tôi là hình ảnh Sien đang khóc.
Xuyên qua đám đông, tôi tiến đến khu vực được lính canh bảo vệ.
Một người lùn trưởng thành mặc trang phục sang trọng đang an ủi Sien, nhẹ nhàng vỗ vai cô ấy. Tuy nhiên, Sien vẫn bất động, không có phản ứng gì.
Thấy cô ấy trong trạng thái đó, tôi gọi tên cô ấy.
"...Sien!"
Giật mình vì giọng tôi, biểu cảm đờ đẫn của cô ấy chuyển thành sự kinh ngạc.
Mắt và mũi cô ấy đỏ hoe vì khóc quá nhiều.
Sien nhìn kỹ gương mặt tôi, rồi nhăn nhó. Vẻ mặt cô nhuốm màu đau thương..
“Hức... Berg...”
Sien loạng choạng đứng dậy.
“Berg...! Ôm em...!”
Sau đó, với đôi tay mở rộng, cô ấy cố gắng lao đến và ôm tôi bằng tất cả sức lực.
Trong vòng tay tôi, cô ấy bắt đầu khóc nức nở như không kiềm chế được.
“Bố và mẹ em...! Hức...!”
Ngay cả những người từng ngăn tôi đến gần cũng không còn cố gắng ngăn cản tôi nữa, và sự hoài nghi hằn rõ lên khuôn mặt bọn họ.
Tôi không để tâm chút nào đến họ.
Tôi chỉ ôm chặt Sien, ở bên cô ấy mà không nói một lời.
.
.
.
Người ta nói rằng bố mẹ của Sien đã bị quái vật tấn công.
Dù được hộ tống bởi rất nhiều binh lính, tất cả đều bị giết ngay lập tức.
Dựa trên các dấu vết còn sót lâị, người ta nói rằng họ đã bị tấn công bởi một loại quái vật đặc biệt và không thể làm gì được.
Đó là một tai nạn đáng tiếc.
Sien phải chịu cảnh bị đám người giàu có giữ lâị trong một khoảng thời gian dài. Và vì cô ấy không muốn rời xa tôi, tôi cũng phải ở lại với đó với cô ấy.
Không giống như những người hàng xóm, mấy tên nhà giàu có không hề tỏ ra đau buồn lắm về cái chết của bố mẹ Sien và nhanh chóng chuyển sang chú trọng các vấn đề phức tạp còn lại của Sien.
Chúng bàn về việc giữ lại tài sản thừa kế, yêu cầu cô ấy trở thành con nuôi của họ...
Ban đầu, những câu chuyện này nghe có vẻ vô hại, nhưng khi để ý kĩ, bọn chúng đều đang mưu đồ một thứ gì đó rất xấu xa.
Tôi phải lắng nghe cẩn thận và tránh không để cho Sien mắc vào bẫy của bọn chúng, người đang không thể tỉnh táo bây giờ.
Tôi không đủ tư cách để can thiệp, nhưng tôi không quan tâm đến mấy thứ đó.
Đây là lúc tôi cần phải giữ bình tĩnh.
Đứng trước sự cám dỗ của tiền bạc, nhiều người sẵn sàng vứt bỏ lương tri của mình.
Là người đã từng thấy mọi góc khuất của xã hội, tôi có thể khẳng định điều đó...
Một thời gian dài đã trôi qua.
Sien chỉ khóc trong vòng tay tôi mà không nói gì cả.
Khi cô ấy không trả lời hay nói năng gì, lũ người lớn viện cớ về việc cho cô ấy thời gian để bình tĩnh lại và bớt đau buồn hơn rồi rời đi.
Bị bỏ lại trong căn nhà rộng lớn nhưng trống trải, chỉ có Sien và tôi ngồi trong im lặng.
Chỉ còn lại hai chúng tôi, Sien lại khóc nức nở và run rẩy nhiều hơn.
Cô ấy càng khóc to, tôi càng ôm cô ấy chặt hơn và cố gắng hỗ trợ cô ấy vượt qua nỗi đau này.
Tôi hy vọng rằng sự chân thành của mình sẽ chạm đến trái tim cô ấy, dù chỉ một chút.
Tôi giữ im lặng, ôm chặt cô ấy cho đến khi tiếng khóc của cô ấy ngừng lại.
Cô ấy cũng cố gắng để ngừng khóc, như thể trái tim cô ấy dần dần được xoa dịu bởi sự an ủi của tôi.
Sau khi thức trắng đêm bên cô ấy, cuối cùng cô ấy mở miệng.
“Berg...”
"...Nói đi, Sien."
"...Em muốn đến sống cùng anh ở khu ổ chuột."
“Sao cơ?”
Sien nói ra yêu cầu của mình sau khi đắn đo một hồi lâu, khiến tôi ngạc nhiên.
“...Em chỉ cần có anh thôi. Không được sao...?"
Giọng cô ấy đầy tuyệt vọng, và với mối quan hệ của chúng tôi... Đây là một yêu cầu thực sự khó từ chối.
"...Không."
Tuy nhiên, tôi phải kiên quyết.
"G-gì cơ?"
Sien bắt đầu khóc lần nữa với cảm giác bị phản bội.
Dù vậy, tôi vẫn lắc đầu và tiếp tục nói.
“Không, không được đâu. Khu ổ chuột quá nguy hiểm. Đó không phải là nơi dành cho em.”
Để mà nói cụ thể thì, tôi không thể đưa cô ấy đến đó vì tôi biết rõ khu ổ chuột khắc nghiệt thế nào đối với con người.
Tôi muốn bảo vệ sự ngây thơ của cô ấy.
Tôi không muốn cô ấy nhìn thấy những thứ dơ bẩn ở đó.
"...Berg...làm ơn...em...em chỉ muốn ở bên anh thôi... Em-"
“–Anh sẽ luôn bên em, Sien.”
"..."
“Vậy nên hãy đến trại trẻ mồ côi. Đừng nghĩ đến việc được nhận nuôi hay bất kỳ thứ gì khác... Hãy đến trại trẻ mồ côi. Anh nghe nói có một trại trẻ tốt ở phía bắc thành phố.”
Như thể cảm thấy nhẹ nhõm với lời hứa rằng tôi sẽ không rời xa cô ấy, Sien lại ôm tôi, lau đi những giọt nước mắt đang chực trào.
"...Chúng ta vẫn sẽ là bạn thân chứ?"
Tôi gật đầu trước câu hỏi bất ngờ của cô ấy.
"Ừ. Anh hứa."
Sien nhìn vào mặt tôi một lúc, dường như hơi ngơ ngác. Rồi, với vẻ kiên định, cô ấy nói, “…Được rồi. Em sẽ làm theo lời anh.”
Cô ấy tin tưởng tôi hơn bất kỳ ai khác.
.
.
.
Đó là cách Sien bắt đầu sống tại trại trẻ mồ côi.
Cô ấy đã phải từ bỏ tất cả tài sản của mình, nhưng điều đó là cần thiết đối với cô ấy.
Cô ấy không nên phung phí tiền bạc, nhưng cũng không nên vương vấn về chúng.
Có nhiều người sẽ sẵn sàng lợi dụng vì tài sản thừa kế của cô ấy.
Trong quá khứ, tôi sẽ không nghĩ đến những điều như vậy, nhưng khi thấy cuộc sống của Sien đang gặp nguy hiểm, quan điểm của tôi đã thay đổi.
"Điều gì ở em ấy đã khiến mình thay đổi nhiều thế này?"
Sien đã mất tất cả, nhưng tình cảm của tôi dành cho cô ấy chỉ càng sâu đậm hơn.
Tôi dần dần giảm thời gian sống ở khu ổ chuột, để trở thành chỗ dựa cho Sien. Tôi luôn quanh quẩn ở trại mồ côi.
Nếu có ai dám bắt nạt cô ấy, chỉ vì cô ấy là con người, tôi sẽ can thiệp và đấm bọn nó ngay lập tức. Và bất cứ khi nào cô ấy rơi nước mắt, tôi sẽ ở đó để lau chúng đi.
Sien cũng dựa vào tôi như vậy và dần quen với cuộc sống tại trại mồ côi. Dần dần, với tính cách hòa đồng độc đáo của mình, cô ấy có thể dễ dàng hòa hợp với mọi người và dũng cảm tiếp tục cuộc sống của mình.
"…Nếu không có anh, chắc chắn mọi thứ rất khó khăn đối với em."
Sau bốn tháng ở trại mồ côi, một ngày nọ, Sien bày tỏ lòng biết ơn và nói vậy với tôi.
"…"
"Cảm ơn anh, Berg."
Mỗi lần cô ấy nói những lời đó, bằng cách nào đó, tôi cảm nhận được ý nghĩa của đời mình.
"Không cần phải cảm ơn đâu."
Và rồi, ba năm nữa lại trôi qua êm ả như thế.
Tôi giờ 16 tuổi, và Sien đã 14.
Cơ thể chúng tôi thay đổi một cách nhanh chóng.
Lớp mỡ hồi còn là trẻ con biến mất, chúng tôi cao hơn. Sự khác biệt giữa nam và nữ cũng trở nên rõ ràng hơn.
Tuy nhiên, mối quan hệ của chúng tôi vẫn không thay đổi.
Sau khi vượt qua nỗi đau mất cha mẹ, Sien trở lại với con người trước đây.
Cô ấy là một người thích kể chuyện, nên các cuộc trò chuyện không bao giờ có điểm dừng.
Tôi đã học được nhiều điều về thế giới qua cô ấy.
Ngay cả những cuộc trò chuyện nhỏ nhặt cũng luôn mang lại niềm vui cho chúng tôi.
Nhưng nếu có điều gì đó đã thay đổi... thì đó là khoảng cách giữa chúng tôi đã trở nên gần hơn trước nhiều.
Cái nắm tay đơn giản trước đây đã phát triển thành việc các ngón tay đan xen , và trong giờ nghỉ, cô ấy thường ngồi giữa hai chân tôi và dựa vào ngực tôi.
Nó tự nhiên đến nỗi tôi không nhớ chính xác nó bắt đầu từ khi nào .
Bọn tôi vẫn trân trọng đối phương trước nhất, trên bất kỳ ai.
Tuy nhiên, vì thế, những cảm xúc như ghen tuông dần dần xuất hiện.
"...Khó chịu thật."
Sien nói.
"Sao thế?"
"Tại sao anh càng ngày càng đẹp trai vậy?"
"Gì vậy nè?"
Tôi bật cười, nhưng Sien vẫn giữ nét mặt nghiêm túc như thể cô ấy thực sự lo lắng.
"…Mọi người cứ bị thu hút bởi anh chỉ vì nhìn vào khuôn mặt anh. Nó rất là bực bội khi thấy vậy. Em ước gì anh xấu xí cơ."
"Em là người duy nhất thấy anh đẹp trai đấy."
"Không phải đâu. À, sao anh không cạo trọc đầu đi nhỉ?"
"…Em đang nói gì vậy? Với lại, anh lúc nào cũng ở bên em mà."
"...Điêu toa."
Khi cô ấy nói điều đó, biểu cảm của cô ấy bỗng trở nên lạnh lùng.
"...Là sao?"
"-Bell, vừa nãy anh đã nói chuyện với Hailey. Khi đó, anh đã nói gì với cô ta?"
Một lúc nào đó, cô ấy đã bắt đầu gọi tôi là 'Bell' như một biệt danh.
"Với Hailey à? Anh có nói gì nhiều đâu."
Hailey là một cô gái ở cùng trại mồ côi với Sien.
"Không nói gì, thế mà lại cười như thế?"
"Em đang nói gì vậy, thật sự đấy."
"...Anh định tiếp tục giả ngây à?"
"Anh thật sự không biết mà."
"Anh cười với Hailey. Và em không muốn anh làm thế nữa trong tương lai. Anh có biết là cô ta cứ đi khắp trại mồ côi nói rằng anh đẹp trai như nào không?"
"Chỉ vì anh cười thôi m-"
"-Vậy em cũng nên cười và vui đùa với mấy đứa con trai khác nhé?"
"…"
Ý đồ của cô ấy đã quá rõ ràng khiến cô ấy không thể nhịn cười thêm được nữa. Rõ ràng là đưa ra ví dụ như vậy khiến tôi cảm thấy không thoải mái.
"...Anh hiểu rồi. Anh sẽ chú ý mà."
Chỉ sau khi tôi đồng ý, Sien mới thả lỏng biểu cảm và nở một nụ cười.
Tôi cũng bắt đầu hiểu được sự ghen tị của cô ấy.
Khi vào trại mồ côi, Sien bắt đầu tin vào một vị thần.
Vị thần của sự thuần khiết, 'Hea,' là vị thần của cô ấy.
Chưa đến mức quá sùng đạo hay gì, nhưng... không có ngày nào cô ấy bỏ lỡ việc cầu nguyện cả.
"Em có thể ngừng cầu nguyện được không?"
Tôi hỏi vào một ngày nọ. Dù tôi luôn ở bên cạnh cô ấy, tôi không thích khoảng thời gian bị mất đi vì cô ấy cầu nguyện.
Nhưng Sien lại rất kiên quyết về vấn đề này.
"Không. Em phải cầu nguyện."
"Tại sao em lại phải cầu nguyện hằng ngày?"
"Để anh được hạnh phúc."
"...Chẳng phải đó không phải là điều cấm kỵ khi nói ra sao? Nói ra với anh có ích gì?"
"Nhưng thế có nghĩa là anh cũng nghĩ nó đúng sao?"
Tôi không thể thắng Sien trong cuộc tranh luận.
Giọng nói, câu từ và nụ cười xinh đẹp của cô luôn khiến tôi không thể thốt lên lời.
Ngay cả khi tôi tức giận, tôi cũng phải ngậm ngùi đầu hàng thôi.
****
Khi thời gian dần trôi, chúng tôi bắt đầu nói về tương lai của mình.
"Anh có ước mơ gì không, Bell?"
"Mơ ước á?"
Lúc đó là lần đầu tôi nghĩ đến ước mơ nhờ Sien. Bởi vì điều đó thật lạ lẫm với tôi, người luôn sống cho hiện tại.
"Vâng, một ước mơ. Anh muốn sống như thế nào trong tương lai xa sau này?"
Sau khi suy nghĩ một lúc, tôi liệt kê một vài điều tích cực mà mình có thể nghĩ đến.
"Anh chỉ…muốn được sống thôi. Anh không thực sự mong một cuộc sống giàu sang."
"Cụ thể hơn một chút đi."
"Anh muốn kiếm đủ tiền để được sống thoải mái. Ý anh là, anh thích một cuộc sống yên bình hơn. Anh không muốn sống trong tình trạng luôn phải lo lắng và căng thẳng như khi ở khu ổ chuột hằng ngày. Có nên rời khỏi thành phố luôn không nhỉ?"
"Anh định sống một mình à?"
"À, sẽ thật tuyệt nếu có bạn bè bên cạnh chứ."
"...Bạn anh là ai?"
Tôi bật cười khi chạm vào má Sien, người bắt đầu chu môi ra.
Đó là kết thúc của trò đùa này.
Ngay từ giữa cuộc trò chuyện, tôi đã biết cô ấy muốn nghe câu trả lời như thế nào.
"Và tất nhiên cũng phải có em ở đó nữa chứ."
Trước câu trả lời đó, Sien mỉm cười và cố gắng giấu đi niềm vui của mình.
"Còn em thì sao?"
Trước một câu hỏi như vậy, tôi cũng đột nhiên tò mò về ước mơ của Sien.
Sien tựa đầu vào tôi và nói.
"...Em muốn đi du lịch khắp thế gian này."
Giọng cô ấy, khi thốt ra những lời đó, mang theo một bầu không khí mơ mộng.
"Lúc đi du lịch với bố mẹ em thật sự rất vui. Còn anh..."
Sien thoáng liếc qua tôi và thì thầm.
"...Em cũng muốn cho anh thấy những điều em đã thấy."
Nhìn vẻ ngại ngùng của Sien, tôi lại bật cười lần nữa.
Khi tôi cười, Sien tiếp tục nói như thể đang cố giải thích.
"...Ừm, anh thỉnh thoảng không tin những gì em nói...! Đó là lý do tại sao..."
Mỗi khi Sien kể những câu chuyện đáng kinh ngạc về thế giới bên ngoài, đôi mắt cô ấy lấp lánh vì phấn khích, tôi thường trêu cô ấy và nói rằng cô ấy đang nói dối.
Thẳm sâu bên trong, cô ấy dường như đã bị ảnh hưởng bởi những câu đùa đó.
Nhưng thực ra, dù chưa từng tận mắt chứng kiến, tôi đã biết tất cả những điều Sien kể đều tồn tại.
Bởi vì tôi chắc chắn sẽ nhận ra nếu Sien nói dối.
Nếu cô ấy đã nói dối, thì sẽ rất rõ ràng.
Và cũng giống như giấc mơ của Sien, ý tưởng về việc nhìn thấy tất cả những gì cô ấy đã kể bằng chính đôi mắt của mình có vẻ thú vị.
Cuộc trò chuyện nhẹ nhàng về giấc mơ của ngày hôm đó đã đánh thức tôi.
Thời điểm để thoát khỏi cái khu ổ chuột chết tiệt sẽ đến sớm thôi.
Sống bằng việc ăn trộm như hồi còn bé đã trở nên khó khăn hơn nhiều rồi.
Tầm tuổi tôi bây giờ, những người từ khu ổ chuột sẽ bắt đầu tìm kiếm một con đường mới.
Tôi cũng phải làm như vậy.
Không có cách nào để tôi có thể có được một tương lai tươi đẹp cùng với Sien thông qua việc trộm cắp. Không có cách nào tôi có thể đi du lịch khắp thế giới cùng cô ấy. Thu nhập hiện giờ là quá ít cho điều đó.
Cuối cùng, sau nhiều hồi suy nghĩ, tôi đã nói câu trả lời của mình cho Sien.
"Sien, anh đang nghĩ đến việc tham gia vào một tổ chức. Gần đây cũng có một vài lời mời."
Sien nhăn mặt hoảng sợ. Dù vậy, cô ấy trông vẫn dễ thương đối với tôi.
"...Nhưng chúng ta đã quyết định rằng anh sẽ không dính dáng gì đến mấy cái viẹc phạm pháp ấy nữa mà."
"Chỉ có vài lựa chọn cho anh thôi. Nếu em không thích điều gì phi pháp, anh có thể trở thành lính đánh thuê. Gần đây họ đang tuyển dụng nhiều đấy."
Không có nhiều con đường mà những người từ khu ổ chuột có thể chọn.
Dù sao đi nữa, việc bước trên con đường đòi hỏi sức mạnh là điều tự nhiên.
"Làm lính đánh thuê còn tệ hơn...!"
Sien kêu lên phản đối.
Biểu cảm của cô ấy đầy lo lắng và run rẩy.
"Trở thành lính đánh thuê quá nguy hiểm ...! Anh sẽ phải chiến đấu với đám quái vật, đúng không?"
Bất cứ khi nào có điều gì đó liên quan đến quái vật, cô ấy lại trở nên kích động.
Tất nhiên, cô ấy không thể quên lý do đã cướp đi cha mẹ mình.
Vì vậy, mặc dù tôi biết điều đó, tôi không che giấu cảm nhận của mình.
"...Anh phải làm điều đó, để có thể sinh tồn."
Sien ngồi lên đùi tôi và giữ mặt tôi bằng cả hai tay.
Cảm nhận được trọng lượng của cô ấy trên đùi tôi, tôi thấy cô ấy thật đáng yêu.
Nhưng dường như không nhận ra cảm xúc của tôi, Sien giải thích với vẻ mặt lo lắng.
"Bell... Đừng làm mấy việc nguy hiểm như thế... Chúng ta phải sống với nhau thật lâu..."
Vì đã mất cha mẹ, cô ấy luôn sợ phải mất tôi nữa.
“Có phải vì em muốn đi du lịch khắp thế giới không...? Anh có biết là anh mới là ưu tiên hàng đầu của em không...?"
“...”
“Em cũng trân trọng những ước mơ của anh mà…”
Đột nhiên cô ấy nói như vậy, đây là điều chỉ có Sien mới có thể làm với tôi.
Khi nghe được giọng nói chân thành của cô ấy, ngay cả những quyết tâm vững chắc trong lòng tôi cũng bắt đầu lung lay từng chút một.
Tôi có tính cách khá cứng đầu, nhưng tôi lại quá dịu dàng trước Sien.
Có lẽ là những lời của cô ấy chạm đến phần sâu thẳm nhất trong tâm hồn tôi.
Vì vậy, tôi cũng ôm lấy Sien và nói.
"...Được rồi. Anh sẽ không làm nghề đó."
.
.
.
Vài ngày sau cuộc trò chuyện đó, tôi rời khỏi khu ổ chuột.
Không còn gì để níu kéo tôi lại tại chỗ ở lâu năm của tôi nữa.
Tôi đã có một cuộc chia tay đầy ấm áp với Flint và Max, hai người họ mỗi người đi theo một con đường riêng.
Tôi ra khỏi khu ổ chuột và lang thang khắp thành phố, cố gắng tìm cho mình một công việc.
Khi tôi đi tìm việc, có người đuổi tôi ra với những lời chửi rủa chỉ vì tôi đến từ khu ổ chuột, nhưng mọi thứ đều ổn.
Tôi thậm chí còn không cảm thấy tức giận.
Tôi có thể chịu đựng vì Sien.
Khi lang thang quanh thị trấn, thỉnh thoảng tôi nhìn thấy các tờ rơi tuyển dụng lính đánh thuê.
'Tuyển nam giới với mong muốn có rượu, thịt, tiền bạc, danh tiếng và phụ nữ. Ngoại trừ nhân loại.'
Có những nhóm lính đánh thuê chấp nhận con người, và cũng có nhóm thì không.
Đó là cách mà con người bị coi thường.
Nhưng giờ điều đó chẳng còn quan trọng lắm đối với tôi.
Việc tham gia vào một nhóm lính đánh thuê đã từng là một quyết định khó khăn, nhưng giờ tôi thậm chí còn không để tâm đến nó nữa.
Sau khi đi quanh thành phố khoảng hai ngày, một cơ hội đã đến với tôi.
Nơi tôi tìm thấy lần này là một quán rượu.
"Cậu đến từ khu ổ chuột phải không?"
Chủ quán rượu người lùn hỏi sau khi nhìn thấy vết sẹo và bàn tay của tôi.
"Đúng thế."
"-Biến đi. Làm sao tôi có thể tin tưởng một người đến từ khu ổ chuột?"
"...."
Tôi nuốt lại những lời xúc phạm như thường lệ vào trong và quay lưng đi.
Nhưng trước khi rời khỏi quán, chủ quán rượu mở miệng lần nữa.
"Chờ đã. Cậu..."
“?”
Với bụng to phùng phình của mình, ông ấy nhìn tôi từ trên xuống dưới.
"Chẳng phải cậu là người chăm sóc cho con gái của Asger và Hilda à?"
Tôi cảm thấy bối rối.
"Asger và Hilda là ai?"
"Chính là hai vị bác sĩ người đã bị quái vật tấn công và mất vài năm trước. Cậu... Tên của cô bé ấy là gì nhỉ... Sien...? Dù sao thì, cậu chính là người chăm sóc cho con của họ."
Hóa ra Asger và Hilda là tên của cha mẹ Sien.
Tôi đã biết thêm điều mới về cô ấy.
"Sien là bạn của tôi."
"Ha, nực cười thật..."
Ông ấy gãi đầu và hỏi.
"Vậy là cậu đang làm tất cả điều này để chăm sóc Sien? Tại sao một người từ khu ổ chuột lại muốn bò vào thế giới văn minh này?"
"...Đúng như ông nghĩ. Tôi đang làm điều này để có thể chăm sóc cho Sien."
"Tôi sẽ cho cậu một việc làm ở đây."
"Đây chỉ là lời nói suông hay thực sự là một công việc kéo dài cả tuần?"
“...”
Ông ấy suy nghĩ một lúc. Sau đó ông thở một hơi dài và nói.
"Tôi không làm điều này vì cậu. Vì hai người đó đã từng cứu con trai tôi trong quá khứ, nên tôi đang trả ơn thôi. Ngày mai hãy đến đây. Tôi sẽ dạy cậu về công việc này."
Một nụ cười chạy dọc môi tôi.
"Tôi sẽ gặp ông vào ngày mai."
Người tỏ ra vui nhất với tin tức này là Sien.
Cô ấy nhảy lên nhảy xuống tại chỗ, chúc mừng tôi vì đã thoát khỏi khu ổ chuột nguy hiểm.
"Thật sao? Thật đấy à, Bell?"
"Anh nói dối em làm gì? Từ ngày mai anh sẽ làm việc tại quán rượu."
Tôi ôm lấy đôi chân đang nhảy nhót của cô ấy.
Một nụ cười đẹp hơn bất kỳ bông hoa nào nở trên gương mặt cô ấy.
Để được chiêm ngưỡng nó, tôi đã chịu đựng đủ sự tủi nhục và phải cúi đầu. Và tôi có thể tiếp tục làm điều đó trong tương lai.
Nhìn vào mắt cô ấy, tôi nói, "Tất cả là nhờ em, Sien."
"Đó là nhờ anh đã chăm chỉ m-"
"Không, Sien. Người đã cho anh công việc... là một người quen của bố mẹ em. Đó là lý do anh có được công việc này."
“........”
"Cảm ơn em."
Nước mắt bắt đầu lăn trên đôi mắt Sien, người vừa mới cười rạng rỡ.
"...Em cũng cảm ơn anh, Bell. Vì đã cố gắng nỗ lực chăm chỉ vì chúng ta."
Cô ấy cúi người xuống và ôm lấy tôi lần nữa.
Vài tháng dần trôi như vậy, tôi đã có thể nhận được sự công nhận của chủ quán rượu.
Điều đó xảy ra có thể là vì tôi đã làm việc chăm chỉ khi nghĩ về Sien.
Nhờ vậy, tôi đã có thể thuê một căn phòng nhỏ.
Đó là một căn phòng có kích thước phù hợp để ở cùng Sien sau này.
Khi cô ấy đủ tuổi để rời khỏi trại trẻ mồ côi, đây sẽ là nơi khởi đầu của bọn tôi.
Tôi đang dần dần thiết lập được chỗ đứng của mình.
Vì vậy, tôi tin rằng tin tức của ngày hôm đó chẳng liên quan gì đến mình.
"Mày nghe tin gì chưa?"
Đó là một giọng nói vang lên từ một bàn gần đó khi tôi đang làm việc ở quán rượu.
Dù không muốn nghe nhưng âm thanh ấy vẫn đến tai tôi.
"Tin gì?"
"Người ta nói rằng lũ quỷ đã chọn được vua của mình."