Trans: gumu45
Edit: VuxThanh + dmromcom
*************
Một khoảng thời gian dài trôi qua và chỉ còn lại mình tôi đơn độc đứng trước trại trẻ mồ côi của Sien.
Những đám đông đã tụ tập tại đây, tông đồ của Hea - vị thần của sự thuần khiết, và cả Sien đều đã biến mất.
Tuy nhiên, hình ảnh cô ấy bị dẫn đi như một thánh nữ vẫn còn đọng lại trong tâm trí tôi.
Tôi đã cố vung nắm đấm để ngăn chặn họ, nhưng kết quả là nhận lại hàng loạt cú đấm từ các thánh kỵ sĩ hiệp sĩ thiêng liêng, hay còn gọi là hiệp sĩ.
Nhìn thấy tôi đánh trả quyết liệt như vậy, Sien quyết định đi theo họ trước.
Cô ấy ngăn tôi lại, nói rằng dù tôi có đánh bại tất cả các hiệp sĩ ở trước mặt, họ cũng sẽ tiếp tục kéo đến.
Và thế là giờ tôi đang ở trong tình trạng này đây.
"Phụt..." Tôi nhổ ra máu còn đọng lại trong cái miệng nứt nẻ của mình.
Những vết thương khắp cơ thể rất đau và nhức nhối.
Tuy nhiên, không có gì có thể so sánh với nỗi đau tôi cảm nhận trong tim về sự biến mất của Sien.
Như thể một lỗ hổng đã xuyên thủng ngực tôi, một áp lực nặng nề và trống rỗng tiếp tục dày vò tôi.
'Chuyện gì đang xảy ra vạy?'
'Cột ánh sáng vào ngày hôm qua có phải là để chọn ra các anh hùng không?'
'Liệu Sien có thể trở lại với mình không?'
Không ai nói một lời, trí tưởng tượng đầy lo lắng của tôi ngày càng lớn dần.
.
.
.
.
Cho đến chiều thì Sien cuối cùng đã có thể trở về cô nhi viện.
"...S... Sien?"
Nhưng trang phục của cô ấy trông rất khác.
Cô ấy mặc những bộ đồ sang trọng. Họa tiết của 'Hea', vị thần của sự thuần khiết, được khắc bằng màu vàng lớn trên trang phục của cô ấy.
Đó là một cảnh tượng có thể ngay lập tức gợi lên hình ảnh của một thánh nữ, khiến bất cứ ai cũng phải kính nể.
Và xung quanh cô ấy, vài hiệp sĩ đang hộ tống cô áy.
Tôi luôn khen ngợi khi cô ấy mặc quần áo mới, nhưng lần này, thậm chí một lời khen sáo rỗng cũng không thốt ra nổi.
Đến mức tôi muốn thấy cô ấy trong bộ quần áo đơn giản hơn là những bộ quần áo hoa lệ kia.
Sien tiến về phía tôi với biểu cảm như sắp khóc.
“…”
“…”
Tôi tự nhiên đứng dậy từ chỗ ngồi và cố gắng nắm tay cô ấy.
-Pặp!
Nhưng vào lúc đó, một hiệp sĩ đứng cạnh cô ấy gạt mạnh tay tôi ra và chặn tôi lại.
"Đối với thánh nữ—"
-Thwack!
Trong cơn giận dữ bộc phát tức thời, tôi vung nắm đấm vào gã hiệp sĩ đó.
Và một cuộc ẩu đả bắt đầu.
Tên hiệp sĩ mà tôi đánh trúng lùi lại một bước và cố gắng rút kiếm từ thắt lưng.
"Xin hãy dừng lại...!"
Ngay lúc ấy, Sien lên tiếng để ngăn tên hiệp sĩ đang chuẩn bị rút kiếm ra với một giọng nói gấp gáp.
Hiệp sĩ đó tuân theo lời của Sien với vẻ mặt bối rối.
"...Rõ."
Hiệp sĩ tra kiếm vào vỏ và đưa ra lời cảnh báo.
"Từ nay trở đi, đừng dám chạm tay vào cơ thể ngọc ngà của thánh nữ một cách tùy tiện."
"Ngươi nghĩ mình là ai chứ? Sien là—"
"Đừng gọi cô ấy một cách thân mật như vậy. Thánh nữ không còn là người mà cậu từng biết nữa. Giờ cô ấy là một anh hùng được Hea - vị thần của sự thuần khiết, chọn lựa. Và vì lợi ích của tất cả các chủng tộc trên thế giới này, thánh nữ phải duy trì sự thuần khiết trong cơ thể của mình."
Tôi không thể chịu nổi khi tên hiệp sĩ kia nói về Sien như vậy. Tôi hiểu Sien hơn bất cứ ai. Giống như tôi thuộc về cô ấy, Sien cũng thuộc về tôi. Không có chỗ cho người khác can thiệp. Ngay cả bạn bè của tôi, Max và Flint, cũng không thể can thiệp.
Đương nhiên là tôi sẽ không bị đe dọa chỉ vì hắn biết cách vung kiếm.
Tôi cảm thấy cơn giận dữ mãnh liệt nhất mà tôi từng trải qua và tiến về phía hiệp sĩ đó một lần nữa.
"...Bell!"
Nhưng Sien một lần nữa ngăn tôi lại.
Sự chú ý của tôi chuyển sang cô ấy.
Và khi tôi nhìn vào cô ấy, trong chốc lát, tất cả sự giận dữ của tôi tan biến.
Tình huống phi lý và vô nghĩa này bắt đầu khiến tôi cảm thấy bất công.
"Sien... chuyện này là như nào..."
"Là thánh nữ."
Một lần nữa, tên hiệp sĩ kia lại xen vào.
Sien cũng có vẻ khó chịu với sự hiện diện của anh ta, nên cô ấy cao giọng mà không biểu lộ sự tức giận.
"Bell có thể gọi tên tôi...! Xin đừng nói gì thêm nữa..."
“…”
Chúng tôi lại nhìn nhau và nói chuyện.
"Sien... chuyện gì đã xảy ra vậy? Em đã bàn luận gì ở đó?"
“…”
Vì lý do nào đó, Sien lại im lặng.
Có vẻ như cô ấy có rất nhiều điều muốn nói nhưng chưa thể bộc lộ ra, như thể môi cô ấy bị khóa chặt lại.
Tôi cảm thấy hành động của cô ấy thật khó chịu.
Tôi muốn tin tưởng cô ấy, nhưng việc cô ấy giữ bí mật với tôi khiến tôi cực kỳ bức bối.
Sien nhắm chặt mắt và nhìn tôi với một nụ cười gượng ép.
"...Nó có đau không?"
Cô ấy nói trong khi nhìn vào những vết thương của tôi.
Tôi suy nghĩ một lúc lâu trước khi trả lời.
"...Đau chứ."
Sien kìm nước mắt và đưa tay về phía các vết thương của tôi.
Cô ấy không chạm vào chúng mà chỉ đặt tay trước những vết thương.
Ngay sau đó, tay cô ấy toả ra một ánh sáng rực rỡ và các vết thương của tôi bắt đầu hồi phục một cách nhanh chóng.
“…”
“…”
Vì lý do nào đó, phép màu ấy chỉ mang lại cho tôi sự tuyệt vọng vô cùng lớn.
"...Thật vô lý, Sien."
“…”
"...Tại sao điều này có thể xảy ra?"
“…”
"Tại sao... tại sao lại có những thay đổi này lại xảy đến với chúng ta?"
Tôi cố gắng nắm lấy tay cô ấy khi chúng dừng lại trước mặt tôi.
Tuy nhiên, Sien vội vàng cúi đầu và giấu tay đi.
Tay tôi lướt qua phần không khí trống rỗng.
Nhìn vào tôi, cô ấy nói:
"...Em không nghĩ mình sẽ sống ở cô nhi viện nữa. Em đã quyết định là sẽ đến nhà thờ lớn ở trên kia... Từ nay hãy đến thăm em ở đó."
"Sien—"
"-Em sẽ giải quyết mọi thứ, Bell."
Cô ấy đã tạo ra một sự quyết tâm trong lời nói của mình.
Vai cô ấy run rẩy, nhưng cô ấy nói như thể cô ấy muốn điều đó hơn ai hết.
"Chắc đã có sự hiểu lầm nào đó. Vậy nên... sau khi giải quyết mọi thứ, em sẽ quay trở lại với anh."
Các hiệp sĩ liếc mắt nhìn Sien.
Bỏ qua ánh nhìn của họ, Sien tiếp tục nói.
"Vậy nên... liệu anh có thể chờ em an toàn cho đến lúc đó được không?"
Chỉ có một câu trả lời duy nhất tôi có thể dành cho cô ấy.
Tôi gật đầu trong im lặng và phải để cô ấy đi.
Chúng tôi, những người sẽ trở thành một cặp trong tương lai, phải tin tưởng lẫn nhau.
****
Tôi luôn chờ Sien bên ngoài nhà thờ.
Cô ấy luôn ra ngoài để gặp tôi như thế.
Mặc dù có vài hiệp sĩ và linh mục theo sau cô ấy làm tôi không thoải mái, nhưng nó còn tốt hơn nhiều so với việc không thể gặp cô ấy.
Ban đầu, chỉ cần nhìn thấy mặt nhau là đủ để tôi hài lòng, nhưng khi thời gian dần trôi, tôi cảm nhận được sự thèm khát lớn dần.
Đã lâu rồi tôi không nắm tay cô ấy.
Đã lâu rồi chúng tôi không ôm nhau.
Trước đây tôi chưa từng cảm thấy cô đơn, nhưng giờ đây, lần đầu tiên, tôi cảm thấy cô đơn.
Giữa chúng tôi đã có những thay đổi.
Những thay đổi đó đủ rõ ràng để chúng tôi nhận ra.
Khuôn mặt của Sien ngày càng u ám, còn tôi thì trở nên khép mình hơn.
Chúng tôi không nói về điều đó, nhưng có thể cảm nhận nỗi đau của nhau một cách rõ ràng.
Mỗi lần như vậy, tôi lại nhớ đến những lời Sien đã nói với tôi.
Cô ấy yêu cầu tôi chờ đợi, hứa sẽ giải quyết mọi chuyện và trở lại với tôi.
Tôi chắc chắn rằng Sien đang chiến đấu dữ dội từ bên trong. Dù dịu dàng và nhút nhát, cô ấy vẫn có một quyết tâm không thể lay chuyển.
Nhưng khi thời gian trôi qua, số lần cô ấy đến gặp tôi giảm dần.
Từ nhiều lần mỗi ngày xuống còn bốn, rồi hai, và cuối cùng chỉ còn một lần.
Dần dần, nó giảm xuống đến mức mà có vài ngày cô ấy còn không đến để nhìn mặt tôi.
Và tôi chỉ còn cách chờ đợi ở bên ngoài cả đêm mà không có lời hứa hẹn nào.
Dù tôi đang đứng ngoài nhà thờ như thế, những tin đồn lan truyền khắp nơi dần lọt vào tai tôi.
Giọng nói của những người đến nhà thờ để cầu nguyện vang vọng quanh tôi.
Có tin đồn rằng sự ra đời của Quỷ Vương là sự thật và rằng nhiều anh hùng đã xuất hiện.
Họ nói Cột Ánh Sáng đó là một lời tiên tri, các anh hùng sẽ bảo vệ sự an toàn của thế giới. Và ở thành phố của chúng tôi, người ta nói rằng một vị thánh đã được sinh ra.
Tôi cố ý bác bỏ những tin đồn đó.
Tôi không muốn tin rằng Sien là một trong những anh hùng phải chiến đấu với Quỷ Vương.
Dù sao đi nữa, cô ấy đã hứa sẽ quay trở lại với tôi.
Tôi cố gắng bấu víu vào lời hứa của Sien.
Nếu những người bạn của tôi ở khu ổ chuột thấy tôi như thế này, họ chắc chắn sẽ chế giễu tôi.
Nhưng tôi không còn lựa chọn nào khác. Tôi chỉ không thể tưởng tượng ra một cuộc sống thiếu vắng Sien nữa.
.
.
.
Đã ba ngày kể từ khi tôi không thể gặp Sien và chờ đợi.
Cuối cùng, khi cánh cửa nhà thờ mở ra, tôi nhận ra rằng thời gian để gặp lại Sien đã đến.
“...”
Tuy nhiên, có một thay đổi nhỏ.
Trước đây, Sien là người dẫn đầu khi rời khỏi nhà thờ, nhưng giờ đây, các hiệp sĩ hộ tống cô ấy mới là những người đi đầu.
Sien không còn vội vã chạy ra ngoài và thậm chí không nhìn vào tôi.
Cô ấy chỉ bước ra chậm rãi, với những bước đi cẩn trọng, được bao quanh bởi các hiệp sĩ.
Hành động nhỏ đó làm tôi cảm thấy bất an.
Chẳng bao lâu sau, cô ấy dừng lại trước mặt tôi.
"...Sien."
“...”
Tôi gọi tên cô ấy, nhưng không nhận được lời hồi đáp.
Nhìn vào gương mặt xinh đẹp của cô ấy, tôi hỏi, "...Em đã khóc sao?"
Vai cô ấy run lên khi nghe những lời đó.
Dù cô ấy có cố che giấu điều đó với tôi, có những điều không thể che giấu được.
Trước câu hỏi của tôi, đôi môi mím chặt của Sien bắt đầu run rẩy.
Sien, sau một hồi, nói với tôi bằng đôi mắt như thể sắp oà khóc.
“Em không khóc.”
“...”
Chỉ cần nhìn lướt qua, tôi đã biết đó là một lời nói dối.
Dường như cô ấy đã quyết tâm là sẽ nói dối từ khoảnh khắc cô ấy bước ra khỏi nhà thờ.
Tôi đơn giản là bị bối rối trước tất cả những điều này.
Như bị đâm vào tim, một cảm giác khó chịu, dính chặt kéo tôi xuống.
Tôi cẩn thận nắm lấy vai của Sien.
Các hiệp sĩ xung quanh cô ấy cố gắng kéo tôi ra, nhưng lần này giám mục đã ngăn họ lại.
"Đây là lần cuối rồi, để cậu ấy nói chuyện. Như thế... sẽ ổn thôi."
"...Lần cuối?"
Tôi lặp lại lời của giám mục.
Tim tôi đập mạnh như thể nó sẽ nổ tung.
Tôi nhìn xuống Sien.
Như thể Sien chuẩn bị cho tôi một câu trả lời, cô ấy hít một hơi sâu và mở miệng.
"...Bell, em là thánh nữ."
“...”
"Em cũng đã cố phủ nhận điều đó, nhưng bây giờ em chấp nhận rồi. Dấu hiệu trên mu bàn tay của em không biến mất, và em có thể chữa lành vết thương cho mọi người chỉ bằng cách giơ tay ra... Gần đây, thậm chí nữ thần Hea cũng xuất hiện trong giấc mơ của em."
"Anh không quan tâm đến cái đó. Quay về thôi, Sien."
Sien lắc đầu chậm rãi.
"...Không phải vậy, Bell. Có vẻ như định mệnh của em là bảo vệ mọi người khỏi lũ quỷ dữ và quái vật."
“Em đang nói cái quái vậy! Lũ quỷ và quái vật là cái gì cơ chứ...!"
Vô tình, những lời lẽ gay gắt thốt ra từ miệng tôi.
Nghe những lời đó, Sien co rúm người lại. Với cử chỉ nhỏ đó, tôi hối hận về những lời mình nói, nhưng những gì đã nói không thể rút lại.
Thay vào đó, tôi cố gắng ổn định hơi thở và nói.
“...Em ghét quái vật nhất mà...! Em thậm chí đã từng nói với anh rằng đừng làm công việc lính đánh thuê...!”
Sien hít một vài hơi sâu, sau đó hít một hơi cuối cùng thật sâu.
Với đôi mắt ướt đẫm, cô ấy nhìn thẳng vào tôi và nói.
“Ngày mai, em sẽ rời đi để đến thủ đô.”
“...”
Bỏ qua mọi lời tôi nói, Sien chỉ nói những gì cô ấy muốn nói.
Rõ ràng là cô ấy đang cố gắng truyền tải một thông điệp đến tôi.
Tôi nghiến răng và phớt lờ thông điệp ấy.
“…Vậy thì anh sẽ đi theo em.”
"...Không, đừng đi theo em."
Tôi không thể tin rằng những lời tàn nhẫn như thế lại có thể thốt ra từ miệng của Sien.
"Nếu em ở bên anh... sức mạnh mà em nhận được từ Hea sẽ tiếp tục yếu đi."
"Vậy hãy để nó yếu đi bao nhiêu tùy ý...!"
"...Không."
“...”
Trong khi nhìn Sien như thế, tôi hướng sự tức giận của mình đi chỗ khác.
Tôi nhìn vào giám mục và các hiệp sĩ phía sau cô ấy và hét lên.
"Các người đã làm gì Sien-"
"-Họ không làm gì cả, Bell."
“...”
"...Đó chỉ là lựa chọn của em."
Làm sao tôi có thể tin điều đó?
Khi mà sự dối trá hiện đã quá rõ ràng.
Tôi có thể thấy rõ ràng là có điều gì đó không đúng khi nhìn thấy cô ấy siết chặt bàn tay.
Đó là thói quen của cô ấy khi nói dối.
Tôi kéo vai Sien lại gần và áp trán mình vào trán cô ấy.
Đối với người khác, nó có thể trông rất thân mật, nhưng đó là khoảng cách quen thuộc với chúng tôi.
Tôi thì thầm với cô ấy, đảm bảo chỉ có cô ấy nghe thấy.
"...Sien... tại sao em lại làm thế này... em đã nói sẽ trở về bên anh chỉ vài ngày trước..."
"...Bell... hàng trăm... hàng nghìn... hàng triệu sinh mệnh đang nằm trong tay em."
“...”
"Đó là con số quá lớn để em có thể phớt lờ. Kể cả vì lợi ích của bố mẹ em, những người đã là bác sĩ... em..."
Cô ấy vốn dĩ luôn là một người tốt bụng.
Nhưng ích kỷ mà nói, tôi mong cô ấy sẽ chọn tôi.
Trên cả hàng triệu người, tôi muốn cô ấy ưu tiên tôi...
Vì đó là điều mà tôi sẽ làm.
"Nếu là anh, anh sẽ hành động khác em, phải không...?"
Như thể đọc được suy nghĩ của tôi ngay lập tức, Sien hỏi.
"Tất nhiên rồi. Anh-"
"Nếu em nằm trong số hàng triệu người đó thì sao?"
“...”
Lời nói của Sien khiến tôi im bặt trong chốc lát.
Tôi mở miệng, nhưng không một lời nào có thể thoát ra.
Tôi hình dung bản thân trong hoàn cảnh của cô ấy.
Nếu tôi đã nhận được lời tiên tri. Nếu tôi biết rằng ở bên nhau có thể dẫn đến cái chết của Sien.
Liệu tôi có phớt lờ khả năng nhỏ nhoi đó?
"...Sien... vậy... vậy anh sẽ chờ đến khi em quay lại..."
"Em sẽ không quay lại."
"...Sao cơ?"
Sien nhanh chóng lau nước mắt.
"Khi hoàn thành nhiệm vụ, em sẽ trở thành một anh hùng. Tại sao em phải có lý do để trở lại bên anh?"
“...”
"Em sẽ được mặc quần áo sạch sẽ và ăn những món ăn ngon. Không có lý do gì để em quay lại bên anh cả."
Cô ấy chính là người đã nói sẽ không quan tâm ngay cả khi chúng tôi nghèo khó.
Cô ấy chính là người nói rằng chỉ cần có tôi là đủ.
Vậy nên, những lời của cô ấy chắc chắn là nói dối, nhưng sao tôi lại không thể thuyết phục bản thân là như thế?
Tôi biết rằng những lời cô ấy nói không đúng, nhưng những lời đó lại khắc sâu vào tim tôi.
Có lẽ vì tôi quá nghèo khổ và tầm thường nên không thể nói lại gì.
Có lẽ vì tôi bị ám ảnh bởi việc đã thuyết phục cô ấy từ bỏ tài sản của cha mẹ mình
Sien đẩy tay tôi khỏi bờ vai mình, nơi tôi đang giữ chặt cô ấy.
Từ khoảnh khắc đó, cô ấy trở nên lạnh lùng, như thể khẳng định quyết tâm của cô ấy.
"...Tình bạn thân thiết của chúng ta kết thúc tại đây."
“...”
Từ khi nào cô ấy đã chuẩn bị cho sự chia ly này?
'Em đã chuẩn bị bao lâu để có thể tiếp tục nói những lời tàn nhẫn như vậy?'
Cô ấy đang phải đổ bao nhiêu nỗi đau vào những lời này?
Tôi cố gắng hiểu trái tim của cô ấy.
"Từ giờ trở đi, em sẽ sống như một thánh nữ. Em không thể kết hôn nữa."
Tuy nhiên, mỗi lần Sien tự mình phá vỡ những kế hoạch của chúng tôi-
“Em không còn dự định du hành khắp thế giới nữa. Hãy từ bỏ giấc mơ đó đi."
-Bản tính bẩn thỉu mà tôi đã học được từ khu ổ chuột lại càng bùng lên.
"...Sien."
"Anh có thể ghét em. Anh có thể oán trách em cũng được. Anh không cần giữ lời hứa của chúng ta. Anh cũng... nên sống hạnh phúc."
"...Em sẽ bỏ rơi anh sao?"
Tôi biết rằng lời tôi nói sẽ chỉ làm cuộc chia ly càng thêm khó khăn.
"Đây thực sự là...kết thúc sao?"
“...”
"Em sẽ không để anh đi theo em, và em cũng không quay lại...?"
Nhưng dù thế này, tôi vẫn muốn giữ cô ấy lại.
Tôi mang trong mình một khát khao mãnh liệt rằng những dày vò mà tôi gây ra sẽ khiến cô ấy đau đớn, mong rằng nó sẽ buộc cô ấy trở về bên tôi.
"Đừng làm thế mà, Sien."
"…Hãy để những ký ức mà chúng ta đã có với nhau từ trước đến giờ chỉ là hồi ức thôi."
"...Nếu em rời đi...anh sẽ hận em."
Lần đầu tiên, tôi nói những lời cay đắng với cô ấy.
Nghe thấy những lời đó, Sien che tai lại bằng hai tay.
"Thời gian trôi đi thì anh sẽ có thể bỏ qua những ký ức ngu ngốc đó thôi."
Cô ấy nhắm mắt, che tai và chỉ nói những gì cô ấy cần phải nói, như thể thốt ra những lời đã học thuộc.
"Sao chúng có thể trở thành những ký ức ngu ngốc chứ?!"
Cô ấy càng làm thế, giọng của tôi càng lớn hơn, xuyên qua đôi tay bé nhỏ của cô ấy.
"Liệu có ổn khi anh quên em không? Liệu em có ổn khi để anh yêu người khác sao?!"
“..............”
"Trả lời anh đi, Sien...!"
"Tạm biệt.... Cảm ơn anh vì tất cả mọi thứ cho đến bây giờ."
Chẳng bao lâu, cô ấy mở mắt trở lại và nhìn tôi một hồi lâu,
Như thể khắc sâu hình ảnh tôi vào ký ức của cô ấy.
Rồi cô ấy quay người lại.
Tôi chưa hề chuẩn bị một chút nào, nhưng cô ấy đang dần rời xa tôi.
Khi bóng hình cô ấy đang xa dần...
Cuối cùng, tôi thốt ra những lời khó khăn và tàn nhẫn nhất.
"...Đừng đi."
“...”
"...Làm ơn."
Giọng tôi run rẩy, và lần đầu tiên, tôi cầu xin cô ấy.
“Làm ơn... làm ơn, làm ơn. Anh cầu xin em. Anh không muốn mọi việc kết thúc như thế này.”
Tôi vứt bỏ tất cả danh dự của bạn thân. Đó là mức độ mà tôi cần cô ấy.
Tôi nói ra những lời khiến cô ấy không thể rời đi.
Và với những lời đó, Sien đứng thẳng người.
Dường như những lời cuối cùng của tôi đã khiến cô ấy dao động.
Bờ vai mỏng manh ấy bắt đầu run rẩy.
Tôi không thể nhìn thấy khuôn mặt của Sien, nên không biết biểu cảm của cô ấy thế nào.
Cô ấy đứng như thế trong một khoảng thời gian.
Và lần này, cô ấy quay lưng về phía tôi và nhẫn tâm nói.
"...Chúng ta có lẽ sẽ không gặp lại nhau nữa..."
“...”
"...Và dù điều này có ích kỷ đến mức nào... sịt... em vẫn phải nói điều đó."
“...”
"Đừng quên em, Bell."
Đó là cách mà Sien rời bỏ tôi.