“!?”
Hiiragi thích tôi.
Nếu đây là Hiiragi bình thường, có lẽ tôi đã hét lên gì đó kiểu “Đừng trêu nữa!” rồi.
Nhưng khi nhìn vào đôi mắt trong veo của cậu ấy lúc này…
Tôi dù có bị xẻo miệng cũng chẳng thốt nổi câu nào.
“…Thật đấy, Sorakaze đúng là siêu chậm tiêu. Tới tận bây giờ mà cậu vẫn không nhận ra tớ thích cậu sao?”
Tôi còn đang câm như hến thì Hiiragi ngước nhìn tôi, buông lời như thế.
Trong cơn bàng hoàng, tôi cố gắng lắp bắp đáp lại.
“Nhưng mà… Hiiragi cơ mà… làm sao tớ ngờ được cậu lại nghĩ về tớ theo kiểu đó…”
“Tớ biết mình không giỏi biểu lộ cảm xúc. Nhưng mà, một đứa con trai được mời vào phòng riêng, sau khi đã kể chuyện bố mẹ không có nhà, thì đó chẳng phải ám chỉ muốn gì cậu làm tớ cũng chịu sao? Mà lý do tớ chịu được như thế là vì… tớ thích Sorakaze.”
“!?”
“…Tớ không nhớ chính xác từ khi nào tớ thích cậu, không có khoảnh khắc nào rõ ràng kiểu ‘à, từ đây’. Cậu thấy đấy, tớ trông lúc nào cũng cộc lốc, nên trước giờ tớ chẳng có nổi một người bạn mà ở bên thấy vui thật sự.”
Rồi cậu ấy nói tiếp.
“Nhưng tình cờ nói chuyện với Sorakaze một lần, tớ thấy dễ chịu. Cậu còn chơi game tớ gợi ý, cùng tớ chơi nữa… Rồi tự lúc nào, mỗi lần mở game là tớ lại kiểm tra xem Sorakaze có online không. Rồi tự lúc nào, tớ nhận ra mình thích cậu.”
Hiiragi siết chặt vòng tay ôm tôi.
“Từ giờ, tớ muốn chăm sóc cho Sorakaze… muốn ngày nào cũng cùng chơi game. Tớ kiếm được kha khá từ mấy giải đấu, nên chẳng bao giờ thiếu tiền. Tớ sẽ không để cậu phải phiền hay gánh nặng gì đâu. Vậy… có lý do gì mà tớ không được chăm sóc Sorakaze không?”
Không phiền, không gánh nặng.
Cũng chẳng để Hiiragi hay bất kỳ ai phải lo lắng thêm.
Thậm chí còn vui hơn.
Lời đề nghị của Hiiragi, liệu có lý do gì để từ chối?
Đương nhiên, tới nước này mà từ chối kiểu “Nhận chăm sóc thì ngại lắm” với lý do xã giao vớ vẩn…
Thì đúng là thứ tệ hại nhất tôi có thể làm.
“…”
Nhưng.
Trong lòng tôi vẫn có gì đó bảo rằng không được.
Không phải vấn đề xã giao hay gì cả.
Mà là cảm giác trong tôi.
Dù trước đây Hiyose, Shirayuri-senpai hay An-chan từng nói những điều tương tự, tôi vẫn không muốn dựa dẫm vào sự tốt bụng ấy.
Bởi vì…
“Vậy sao…”
“…Sorakaze?”
Tôi đã tự hỏi mãi mà chẳng tìm ra câu trả lời.
Nhưng cuối cùng, giờ đây tôi đã hiểu.
“Hiiragi, tớ không thể để cậu chăm sóc được.”
“! Sao thế? …Cậu không muốn ở bên tớ mãi sao?”
“Không phải vậy!”
Tôi dứt khoát phủ nhận, rồi nói tiếp.
“Tớ thật sự rất vui khi Hiiragi và mọi người coi tớ quan trọng đến mức muốn chăm lo cho tớ. Ở bên mọi người mãi là điều tớ mong nhất. Nhưng… với những người coi trọng tớ như thế, tớ không muốn ở bên họ trong tư cách kẻ được nuôi dưỡng.”
“!”
“…Tớ muốn cho mọi người thấy một Sorakaze ngầu hơn. Một Sorakaze mà mọi người trân trọng phải thật sự ngầu. Vì thế, tớ không thể để Hiiragi chăm sóc.”
“…Vậy à.”
Dù bị từ chối, Hiiragi lại trông có vẻ… vui. Cậu ấy khẽ nhếch môi, nói.
“Lý do đúng kiểu Sorakaze nhỉ. Tớ đã định dù cậu nói gì cũng sẽ cãi lại và nhất quyết chăm sóc cậu… nhưng lý do này đúng là Sorakaze mà tớ thích, tớ chẳng cãi nổi.”
“Hiiragi… cảm ơn cậu.”
Chúng tôi nhìn vào mắt nhau một lúc.
Im lặng kéo dài, tôi khẽ động tay, vẫn bị còng, rồi nói.
“Này, tháo còng cho tớ được không? Chắc không phải còng thật đâu, nhưng nó xịn hơn tớ tưởng, tự tháo không nổi.”
“…Sorakaze.”
“Hử?”
“Cậu nhớ những gì cậu nói trước đây và những gì tớ vừa nói không?”
“Hả…?”
Chẳng hiểu mạch chuyện, tôi ngơ ngác. Nhưng Hiiragi cứ thế tiếp tục.
“Cậu từng nói, ‘Nếu tớ bị ốm, cậu muốn làm gì với tớ cũng được’. Còn tớ thì nói tớ thích cậu.”
“Hai chuyện đó liên quan gì?”
“Đơn giản thôi. Tớ được chính người mình thích cho phép muốn làm gì cũng được, mà người đó lại đang không cử động nổi. Cậu nghĩ tớ sẽ không làm gì sao?”
“Hả…?”
Trong lúc nói, Hiiragi cởi hết cúc áo.
Dù vẫn mặc áo sơ mi ngắn tay, nhưng cúc đã bung hết, để lộ nội y màu trầm và… khe ngực sâu hoắm.
“Cậu định làm gì!?”
“Tớ biết làm ngay thì chắc kích thích quá, hoặc cậu sẽ căng thẳng. Nên tớ sẽ không đi tới bước cuối. Nhưng dù tớ cộc lốc, không ra dáng con gái, tớ muốn cậu hiểu rõ bằng cơ thể rằng tớ cũng là con gái.”
Nói xong, Hiiragi đặt tay lên má tôi.
Nếu cậu ấy muốn chứng minh mình là con gái bằng cách làm gì đó, thì…
“Đợi đã! Tớ đâu có nghĩ Hiiragi không ra dáng con gái! Cậu đúng là bình tĩnh thật, nhưng từ ngoại hình tới lúc vui vẻ, cậu luôn là một cô gái thú vị khi ở bên.”
Tôi nói thật lòng, hy vọng cậu ấy dừng lại.
Nhưng…
“Nói thế thì dù có cố kiềm chế, tớ cũng muốn đi tới bước cuối luôn đấy.”
“Hả!?”
Hóa ra phản tác dụng. Hiiragi đỏ mặt, kéo mặt tôi lại gần.
“Nhưng trước tiên…”
Cậu ấy thì thầm.
“!?”
Rồi Hiiragi kẹp mặt tôi vào giữa… hai ngọn đồi khủng của mình.