“─ Vậy là, tớ thì được sờ qua nội y, còn An-chan thì được sờ qua khăn tắm, tới đoạn ngực luôn rồi, đúng không nè~”
“Đúng ạ… được Onii-chan chạm vào, em thực sự vui lắm luôn!”
“Hiểu mà! Tớ cũng vừa nãy thôi, nhưng mà vui muốn xỉu luôn á!”
---
Thật sự, cái khoảnh khắc xấu hổ đến mức muốn độn thổ này của tôi sẽ còn kéo dài đến bao giờ đây?
Trong lúc tôi đang thầm than thở như thế, An – người vừa nãy còn tíu tít trò chuyện vui vẻ với Hiyose – đột nhiên quay sang tôi, ánh mắt thoáng chút buồn bã.
“Nhưng mà… sau khi đã sờ ngực của một người ‘khủng’ như Hiyose-san, chắc Onii-chan chả còn cảm giác gì khi sờ ngực em nữa đâu─”
“Chả liên quan gì hết! Làm sao mà anh có thể chạm vào cơ thể quý giá của An mà không cảm thấy gì chứ? Không đời nào có chuyện đó!”
“...!”
---
Vừa nãy, tôi còn đang ngập trong xấu hổ, nhưng những lời của An thì tuyệt đối không thể để yên được.
Tôi vội ngắt lời, khiến An tròn xoe mắt nhìn tôi. Ngay lúc đó, Hiyose tiếp lời.
“Đúng thế! Vừa nãy Sorakaze còn bảo cậu ấy muốn trân trọng cảm xúc của An-chan, nên kích cỡ ngực gì đó chả cần bận tâm đâu─ mà khoan! Dù là qua lớp áo, nhưng ngực An-chan so với mấy đứa cùng tuổi như tớ thì cũng thuộc hàng ‘đỉnh của chóp’ rồi nha!”
“Thật, thật hả?”
“Thật! Nên tự tin lên đi!”
“Hiyose-san… cảm ơn cậu nhiều lắm!”
---
Đúng là kiểu động viên mà chỉ có Hiyose, một cô gái cùng giới với An, mới làm được, chứ tôi thì chịu. Vừa nãy, việc An và Hiyose thân nhau đã khiến tôi rơi vào mấy cuộc trò chuyện “không mong muốn” chút nào. Nhưng giờ nhìn lại, hai người họ thân thiết thế này cũng tốt thật.
Đang mải nghĩ, tôi thấy Hiyose bất chợt liếc nhìn đồng hồ trong phòng tôi.
“Á! Trời ơi, hóa ra tớ mải nói chuyện với An-chan đến tận giờ này! Nghe được bao nhiêu chuyện về Sorakaze mà tớ chưa biết, vui quá nên quên luôn thời gian!”
Nói xong, Hiyose đứng dậy, quay sang bọn tôi.
“Tớ về đây! Sorakaze thì gặp ở trường nhé, còn An-chan, lần sau mình lại nói chuyện tiếp nha!!”
“Vâng ạ!”
“Gặp lại sau, Hiyose.”
---
Thế là tôi và An cùng nhau tiễn Hiyose ra đến cửa. Hiyose vẫy tay chào chúng tôi một cái nhỏ, rồi mở cửa bước ra ngoài.
“Onii-chan! Giờ thì như mọi khi, mình ăn tối cùng nhau, rồi tối nay cũng tắm chung luôn nha!”
“...! Anh hết bệnh rồi, không cần em rửa giúp đâu─”
“Dù không ốm nữa thì cũng mới khỏe lại thôi, nên em phải rửa cho anh đàng hoàng! Nếu Onii-chan không ngại, em sẽ rửa cả ‘phía trước’ thật nhẹ nhàng và cẩn thận luôn─”
“Rồi, rồi, được rồi! Tắm chung thì tắm chung, nhưng để anh tự rửa ‘phía trước’ nhé!”
---
Sau đó, tôi và An ăn tối cùng nhau. Đúng như lời hứa, cả hai cùng vào phòng tắm. Rửa ráy xong, chúng tôi ngâm mình trong bồn nước nóng.
“Onii-chan… chạm vào ngực em đi.”
“… Có phải em muốn kiểm tra xem lời anh nói lúc nãy, rằng ‘chạm vào cơ thể An mà không cảm thấy gì là không thể nào’, có thật không? Nếu thế thì─”
“Không phải đâu. Em ở bên Onii-chan lâu thế này, em biết anh không nói dối mà. Chỉ là… sau khi nói chuyện với Hiyose-san, tự nhiên em lại muốn được Onii-chan chạm vào lần nữa thôi.”
“… Vậy à.”
---
Nếu đã thế thì…
Tôi đưa tay về phía ngực An, nhẹ nhàng chạm vào qua lớp khăn tắm.
“Ư…!”
An phát ra một âm thanh khe khẽ, khuôn mặt ánh lên vẻ hạnh phúc. Nhìn biểu cảm ấy, một cảm xúc chợt dâng lên trong tôi. Cảm giác này, giống như điều tôi từng cảm nhận với Hiyose, và giờ đây, với An…
“Onii-chan… em yêu anh nhiều lắm… làm nữa đi, làm nhiều nữa…!”
“… Được rồi.”
---
Bây giờ, tôi ngừng suy nghĩ.
Tôi chỉ muốn An, cô em gái đang ở trước mặt, được lấp đầy bởi niềm hạnh phúc. Vừa trò chuyện với An, tôi vừa tiếp tục để đôi tay mình chuyển động.