“Sáng vui nhé, Sorakaze!”
“Sáng vui, Hiyose.”
Sáng nay, như mọi ngày, tôi bước vào trường, chào hỏi Hiyose một cách quen thuộc rồi ngồi vào chỗ.
Nhưng ngay sau đó, Hiyose bất ngờ thu hẹp khoảng cách, kề sát tai tôi thì thầm:
“Thế nào hả? Tối qua cậu với An-chan đã làm gì vui vui nào?”
“Gì cơ!?”
Bình thường thì sau câu chào, chúng tôi sẽ chuyển sang mấy chủ đề linh tinh không đầu không cuối. Nhưng nhắc đến tối qua, tôi bất giác nhớ lại chuyện tắm chung với An, khiến tôi giật mình suýt hét lên. Vội vàng quay mặt đi, tôi cố đánh trống lảng:
“Chuyện, chuyện gì cơ?”
Nhưng Hiyose đâu dễ bị lừa. Cậu ấy nghiêng người, nhìn thẳng vào mặt tôi, đôi mắt lấp lánh như muốn xuyên thấu:
“Tối qua ba đứa mình đã nói chuyện sâu sắc thế cơ mà, có gì mà phải giấu chứ? Nghĩ thử xem, cùng sống dưới một mái nhà, qua cả một đêm mà bảo không có gì xảy ra thì mới là lạ đấy!”
“Thì, thì là…”
“Sáng tốt lành, Sorakaze.”
“Ờ, sáng tốt lành, Hiiragi… Hiiragi!?”
Câu chào quá đỗi tự nhiên khiến tôi phản ứng chậm mất một nhịp. Nhưng ngay khi nhận ra cô gái với mái tóc xanh nổi bật, áo hoodie và tai nghe to bản đang đứng trước mặt, tôi không khỏi ngạc nhiên:
“Cậu mà vào tận lớp thế này thì hiếm lắm đấy! Có chuyện gì sao?”
“Không, chẳng có việc gì đặc biệt đâu. Chỉ là, nếu có thời gian rảnh để nói chuyện, tớ muốn tranh thủ nói với Sorakaze một chút thôi.”
“Ờ, ờ, thế à…”
Hiiragi của ngày trước chắc chắn sẽ không làm chuyện này, cũng chẳng bao giờ nói những lời như thế. Nhưng giờ thì khác. Lý do, dĩ nhiên là…
“Tớ… thích Sorakaze Ritsu, thích cậu như một người con trai.”
…vì cảm xúc của Hiiragi, và vì cậu ấy đã thẳng thắn bày tỏ điều đó với tôi.
“…”
Hiyose đứng bên cạnh, chứng kiến màn đối thoại ngắn ngủi của chúng tôi, đưa mắt nhìn qua nhìn lại giữa tôi và Hiiragi. Rồi cậu ấy lên tiếng:
“Khoan… sao tớ thấy hai người có gì đó… lạ lạ nhỉ?”
“Hả…?”
“À không! Ý tớ không phải là tớ rình nghe hết mọi cuộc nói chuyện của hai người đâu nhé! Chỉ là nhìn hai người lúc này, tớ thấy… có gì đó khác khác!”
Nghe tôi thốt lên đầy bối rối, Hiyose vội vàng phân trần. Hiiragi im lặng một chút, rồi hỏi:
“Khác… khác thế nào?”
“Ơ? Ừm… kiểu gần gũi hơn? Không, ý tớ là, tớ chỉ cảm nhận thoáng qua thôi, không diễn đạt rõ được, nhưng mà… khoảng cách giữa hai người dường như ngắn lại? À không, không phải khoảng cách vật lý, mà là… kiểu khoảng cách nào đó… thay đổi rồi!”
Hiyose vừa nói vừa cố sắp xếp suy nghĩ của mình. Nghe vậy, Hiiragi khẽ mỉm cười, khóe môi cong lên nhẹ nhàng.
Hiyose nhìn thấy nụ cười ấy, bất giác ngạc nhiên:
“Hiiragi-san mà cũng có biểu cảm thế này á…!? Tớ thấy lần đầu luôn đấy!”
“Ừ, đúng là tớ không hay bộc lộ cảm xúc hay biểu cảm lắm. Nhưng vì tớ thích Sorakaze, nên khi ở bên cậu ấy, mấy thứ này tự nhiên… tuôn ra thôi.”
“Ôi đúng luôn! Ở bên người mình thích đúng là cảm giác khác hẳn so với những người khác, phải không!”
“Ừ. Với tớ thì đặc biệt là thế.”
“Thật thế á—khoan, cái gì cơ…?”
Có lẽ vì câu nói của Hiiragi quá sốc, Hiyose mất vài giây mới phản ứng. Và khi đã “tiêu hóa” xong, cậu ấy gần như hóa đá, rồi đột nhiên bùng nổ:
“CÁI GÌ!? Hiiragi-san, cậu… cậu thích Sorakaze thật hả!?”
May mà Hiyose còn chút lý trí, nhớ rằng đang ở trong lớp nên cố kìm giọng. Cậu ấy nhìn Hiiragi, chờ đợi câu trả lời. Hiiragi, chẳng chút dao động, gật đầu nhẹ và nói:
“Ừ… tớ thích cậu ấy.”