Những cô nàng trên tình bạn, dưới tình yêu

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Xây dựng dàn Harem ở hầm ngục mê cung cùng nàng nô lệ Elf. Ở dị giới tôi NTR để tăng thêm đồng đội của mình

(Đang ra)

Xây dựng dàn Harem ở hầm ngục mê cung cùng nàng nô lệ Elf. Ở dị giới tôi NTR để tăng thêm đồng đội của mình

Lilia đối đầu Hazuki cuộc chiến nảy lửa giành lấy trái tim của chủ nhân chính thức bắt đầu!

5 19

Tiểu Thư Phù Thủy Hôm Nay Cũng Phải Làm Hầu Gái Để Trả Nợ

(Đang ra)

Tiểu Thư Phù Thủy Hôm Nay Cũng Phải Làm Hầu Gái Để Trả Nợ

Huân Lân (醺麟)

Còn Hoàng đế Albert, chỉ lặng lẽ thở dài——bởi ngài thật sự… đang bắt đầu nhớ lại rồi.

170 730

Maryoku Cheat na Majo ni Narimashita ~ Souzou Mahou de Kimama na Isekai Seikatsu ~

(Đang ra)

Maryoku Cheat na Majo ni Narimashita ~ Souzou Mahou de Kimama na Isekai Seikatsu ~

アロハ座長 (Aloha Raichou)

Chise - phù thủy sáng tạo bất tử, trở thành một mạo hiểm giả và đi du hành khắp thế giới cùng với Tet, nữ golem bất tử do cô tạo ra với căn cứ là một vùng đất bình yên mà tự tay cô gây dựng.

76 7895

Ta chỉ là con nuôi thôi, các chị đừng quấn lấy ta nữa mà!

(Đang ra)

Ta chỉ là con nuôi thôi, các chị đừng quấn lấy ta nữa mà!

Long quyển quyển

Một mình chị cả thôi ta đã không đối phó nổi, giờ cả năm cùng nhào đến thì… rốt cuộc các người muốn bức ta thành cái dạng gì đây?!

12 83

Yuusha Party wo Tsuihou sareta Beast Tamer, Saikyoushu no Nekomimi Shoujo to Deau

(Tạm ngưng)

Yuusha Party wo Tsuihou sareta Beast Tamer, Saikyoushu no Nekomimi Shoujo to Deau

Suzu Miyama

Ẩn số lớn nhất?Cả Đội Anh Hùng không hề hay biết: Những chiến thắng vang dội trước đây của họ đều nhờ bàn tay vô hình của Rein!

43 403

Ma Pháp Thiếu Nữ Hệ Vật Lý Cấp S, Tuyệt Đối Không Khuất Phục Trước Cái Ác

(Đang ra)

Ma Pháp Thiếu Nữ Hệ Vật Lý Cấp S, Tuyệt Đối Không Khuất Phục Trước Cái Ác

Mạc Lưu Thập Tam Nguyệt

Đông Phương Thừa kéo người đàn ông đang muốn khóc không ra nước mắt của mình về phòng ngủ, chuẩn bị dùng hết sức lực ban ngày chưa dùng đủ lên người hắn cho thỏa thích.

162 1884

Tập 01 - Chương 2: Mối Quan Hệ Ngọt Ngào Bắt Đầu Từ Món Cơm Omurice

Đã một tuần kể từ khi tôi chính thức gia nhập câu lạc bộ nấu ăn.

Mặc dù chỉ có ba buổi sinh hoạt mỗi tuần, nhưng tôi cũng quen dần với việc đến câu lạc bộ.

Hiện giờ, tôi đang cật lực thái rau ở một chiếc bàn bị cô lập.

Tộc... tộc... Âm thanh phát ra từ thớt chẳng hề có nhịp điệu chút nào. Nhân tiện, tôi đã cắt vào tay năm lần tính đến hôm nay và phải đến phòng y tế hai lần. Vết thương buốt rát khiến việc tắm bồn trở nên khổ sở.

Nikaido đã chụp ảnh khoảnh khắc ấy kèm theo tràng cười ha hả rồi đăng lên mạng xã hội. Tao đang nghiêm túc mà! Tôi cũng muốn giận lắm, nhưng nếu không có thực lực thì cũng đành chịu thôi.

Nói về mối quan hệ giữa các thành viên trong câu lạc bộ, không có ai cố tình gây khó dễ cho tôi, nhưng chắc chắn tôi đang bị cô lập. Tôi chẳng biết thông tin liên lạc của ai cả. Thậm chí, tôi còn chẳng dám nhìn thẳng vào mắt bất kỳ thành viên nào.

Bảo sao mấy thằng tham gia câu lạc bộ chỉ vì gái gú đều bỏ cuộc hết cả!

"Midoriya-kun, cậu thái rau xong chưa?"

"Tớ đang cố đây."

"À... ra vậy."

Một thành viên trong câu lạc bộ, cũng là bạn cùng lớp, có vẻ vừa ghé qua xem tình hình của tôi. Cô ấy liếc nhìn tiến độ của tôi rồi cười gượng gạo.

"…Hay là, để tớ làm cho nhé?"

"À, ừ. Giúp tớ với."

Dù biết là người ta đang ngại ngùng với mình, nhưng dù ngốc đến đâu tôi cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra, nên bèn đưa cái thớt cho cô ấy.

Nói cách khác, do tôi làm quá chậm nên không kịp tiến độ cho giai đoạn tiếp theo, nên cô ấy muốn thay tôi làm.

Rõ ràng là tôi đang trở thành gánh nặng. Chuyện rắc rối nam nữ thì chưa nói, nhưng tương lai bị đuổi khỏi câu lạc bộ vì không đủ năng lực có lẽ cũng không còn xa.

"Aaa..."

Bị gạt ra khỏi nhiệm vụ duy nhất được giao, tôi chẳng còn gì để làm, bèn lững thững bước về phía chị chủ nhiệm.

"À... Chị Miyase. Em cũng muốn làm mấy việc khác ngoài thái rau một chút... được không ạ..."

"Ừm, có lẽ còn hơi sớm. Để em dùng lửa thì nguy hiểm lắm."

"Gì cũng được ạ. Như là... trộn cái gì đó chẳng hạn..."

"Midoriya-kun này. Chẳng phải mọi việc đều phải bắt đầu từ nền tảng sao? Trước hết em phải thái rau thật đều và nhanh đã!"

Chị chủ nhiệm vừa nói vừa nháy mắt đầy vẻ khuyên nhủ. Vì mặt xinh nên làm gì cũng ra dáng cả, đúng là lợi hại.

Thật ra, tôi hiểu những gì chị chủ nhiệm nói là đúng. Quả thực không sai chút nào, nhưng tôi muốn có thể tự mình làm được món gì đó để ăn càng sớm càng tốt.

Tóm lại, thứ tôi muốn biết không phải là kiến thức nền tảng, mà là một món gì đó nhìn có vẻ ra dáng, có thể ăn no bụng một mình.

Tôi biết như vậy là đi đường tắt, nhưng vì câu lạc bộ nấu ăn là một câu lạc bộ, nên không ai có thể kèm cặp tôi từ đầu đến cuối được. Về cơ bản, mọi người sẽ chia nhỏ công đoạn để hoàn thành một món ăn, nên công việc của một người mới như tôi chỉ là thái rau mà thôi.

Mà công việc duy nhất đó cũng vừa bị sa thải rồi.

"Chán thật..."

Tôi muốn cố gắng. Tôi có ý chí đó, nhưng cả quan hệ với mọi người lẫn năng lực đều không theo kịp. Dù vậy, tôi đã quyết tâm cố gắng vì bạn gái của mình. Chắc chỉ còn cách làm những gì có thể thôi.

Tôi thở dài, đứng dậy làm những việc vặt như lấy bát đĩa, rửa chén để ít nhất cũng có ích một chút.

Một lúc sau, món ăn hoàn thành, tất cả thành viên câu lạc bộ đều ngồi vào bàn. Hôm nay thịt gà nói chung rẻ nên trên bàn bày la liệt các món gà như gà rán, cánh gà...

"Mọi người dùng bữa thật ngon miệng nhé!"

Cùng giọng nói tươi sáng của chị chủ nhiệm, mọi người chắp tay lại, tôi gắp một miếng gà rán.

"Ngon quá...! Nước thịt ngấm vào từng thớ thịt cùng sự hòa quyện tuyệt vời của các loại gia vị thật sảng khoái!"

"Lại nữa rồi, cái kiểu review đồ ăn bí ẩn của Midoriya-kun."

Tiếng xì xào vang lên, các thành viên câu lạc bộ khúc khích cười. Biết làm sao được. Món ngon thế này, chỉ khi ở câu lạc bộ mới được ăn thôi mà. Ít nhất cũng phải khen tôi vì đã không làm phiền ai nãy giờ đi chứ.

"Midoriya-kun ăn trông ngon miệng quá nha. Thấy mà vui lây luôn ấy. Nè, em ăn phần của chị luôn đi."

"Thật ạ!?"

Đang ăn ngấu nghiến thì chị chủ nhiệm gắp cho tôi một miếng. Nghe chuyện tôi bị ngất xỉu, có lẽ chị ấy nghĩ rằng nếu chỉ làm được món trứng rán ở trình độ đó thì ngất xỉu cũng phải thôi, nên chị ấy thương hại tôi quá mức, và chị chủ nhiệm là người duy nhất trong câu lạc bộ này đối xử tốt với tôi. Chị ấy là thần thánh hay gì vậy?

Hơn nữa, phần thừa còn được phép đóng hộp mang về nữa chứ.

Tôi... thật sự rất vui vì đã vào ngôi trường này. Thật lòng đấy.

Nghe đâu tôi đang chễm chệ trên bảng xếp hạng những lời đồn thổi của đám bạn cùng lớp, trở thành trò cười cho thiên hạ. Tin này tôi nghe được từ Nikaido, nhưng bảo tôi bỏ cuộc thì không đời nào. Nói tôi hoàn toàn không quan tâm đến việc người khác nghĩ gì về mình thì không đúng, nhưng xét cho cùng, chỉ hai năm nữa thôi là tôi sẽ chẳng còn dính dáng gì đến bọn họ nữa. Nếu chỉ vì lo lắng mấy chuyện vớ vẩn đó mà khiến Yuna bất an thì thà bị đồn đại còn hơn.

Hôm nay tôi không phải trực ca dọn dẹp, nên có thể về sớm hơn một chút.

Tâm trạng cũng khá tốt, hay là về nhà tự luyện tập thêm nhỉ?

Đang hí hửng nhét đầy hạnh phúc vào ba lô, chuẩn bị tung tăng về nhà thì chợt nhớ ra mình đã để quên chai nước ở phòng bếp. Thật lòng mà nói, giờ quay lại lấy thì lười chết đi được, nhưng không thể để hình tượng của mình trong câu lạc bộ nấu ăn tệ hơn được nữa, tôi đành lộn cổ quay xe.

Vốn dĩ đã là thành phần "bị cho ra rìa" rồi, con đường sống sót duy nhất của tôi trong câu lạc bộ nấu ăn chỉ có thể là bằng cách tranh thủ tình cảm, vừa nghĩ bụng mấy chuyện khôn lỏi đó vừa mở cửa phòng bếp ra thì tôi thấy vẫn còn người ở trong.

"Natsukawa-san, cậu rửa hết chỗ bát đĩa còn lại đi nhé?"

Trong phòng có Natsukawa Aoi và hai bạn nữ cùng lớp – tôi không biết tên nhưng mặt thì quen – tổng cộng ba người. Chắc hôm nay họ có ca trực dọn dẹp.

"............"

"Cậu rảnh mà đúng không? Hay là bận đi cướp bạn trai người khác?"

"Nghe nói dạo này cậu còn cướp cả bạn trai của Yuka cơ đấy. Cậu không biết điểm dừng à? Lương tâm cậu không cắn rứt à?"

"Nếu cắn rứt thì đã không làm rồi. Cái con này có hiểu mấy chuyện đó đâu. Hồi chuyện của Misato cũng thế mà."

"Đúng rồi. Lúc đó trông tội nghiệp thật sự luôn ấy ~"

Chết rồi! Lỡ mở nhầm cửa địa ngục rồi!

Hình như vẫn chưa bị phát hiện, tôi vội vàng núp sau kệ tủ. Mồ hôi lạnh tuôn ra như tắm. Dạ dày cũng quặn đau. Trời ơi, sao lại thành ra thế này chứ...!

"......tớ hiểu rồi."

"Hiểu gì cơ?"

"Tớ sẽ rửa hết chỗ bát đĩa này."

Natsukawa-san nói bằng giọng nhỏ nhắn nhưng đầy kiên định, rồi lặng lẽ bắt đầu rửa bát. Tôi vốn nghĩ em ấy là một người mạnh mẽ, hóa ra đúng là tinh thần vững vàng thật.

"Đấy là chuyện đương nhiên rồi. Hiểu cái gì mà hiểu."

"Ấy chà ~ Chỗ này vẫn còn bẩn này."

Có lẽ vì càng khó chịu trước thái độ đó, hai cô gái kia liền đẩy cả chục chiếc đĩa đã rửa xong xuống bồn rửa.

"Cũng kha khá đấy, nhưng chắc cậu làm được mà, đúng không? Chắc hẳn có nhiều người sẵn lòng giúp Natsukawa-san lắm nhỉ?"

"A ha ha... Buồn cười thật."

K... Kinh khủng quá đi mất ~~~~~!!!!

Chết tiệt! Coi như mình chưa thấy gì đi.

Chuyện này quả thực không hay chút nào, nhưng tôi cũng chẳng biết Natsukawa-san là người thế nào. Vả lại, nếu tôi ra mặt bênh vực Natsukawa-san trong tình huống này, mọi chuyện chỉ thêm rối rắm mà thôi.

Tôi rón rén đứng dậy, cố gắng không gây ra tiếng động, rồi tiến về phía cửa. Vừa đặt tay lên nắm đấm cửa, cánh cửa lại kêu lên một tiếng "kẽeeeeẹt" chói tai.

"Ơ......."

Ba cặp mắt đồng loạt hướng về phía tôi. Chết rồi! Chết thật rồi!

Nhưng nếu họ không biết mình đã nghe thấy hết mọi chuyện thì vẫn còn cơ hội! Có thật không!? Hay là hết hy vọng rồi!? Giờ mà mua bảo hiểm thì còn kịp không vậy!?

Hoảng loạn tột độ, tôi vội vàng giả vờ như vừa mới bước vào.

"Ồ, mọi người vẫn còn ở đây à?"

Tôi vừa nói vừa thản nhiên tiến đến chỗ chai nước bỏ quên.

"Quên mất chai này. Quay lại lấy thôi, ai ngờ đống bát đĩa nhiều dữ vậy."

"À... ừm..."

"Để anh giúp một tay nhé? Chỉ có đội dọn dẹp chắc đuối lắm nhỉ."

Tôi tự nhủ "Có hơi giả tạo quá không vậy!", nhưng sau khi chứng kiến cảnh tượng vừa rồi mà làm ngơ thì lương tâm cắn rứt quá. Nghĩ vậy, tôi bèn ngỏ ý giúp đỡ, mấy đứa con gái cùng lớp em hậu bối thoáng chút bối rối, rồi chắp tay xin lỗi.

"Thật ra bọn em không phải đội dọn dẹp, chỉ có Natsukawa-chan là người trực nhật thôi. Mấy bạn khác có việc bận nên về hết rồi, bọn em tính giúp một chút, nhưng cũng có việc riêng nên là..."

"Vâng. Bọn em xin lỗi, nhưng đành nhờ anh nhé?"

Tóm lại, mấy đứa trực nhật khác đã bỏ mặc Natsukawa-san một mình, rồi em ấy lại bị những người không liên quan khác bắt nạt. Đúng là địa ngục trần gian!!

Dù mấy đứa con gái đang chắp tay xin lỗi trông rất đáng yêu, nhưng sau khi chứng kiến màn kịch vừa rồi, trong đầu tôi chỉ còn lại cảm giác "Phụ nữ thật đáng sợ".

"Cứ để anh. Anh là người ít kinh nghiệm nhất ở đây mà."

Tôi nở một nụ cười gượng gạo, vừa nói vừa xua tay, hai cô bạn kia liền cười khúc khích rồi rời khỏi phòng bếp. Thật là, tại sao lại thành ra thế này chứ...!

"Lẽ ra nên kệ cái chai nước đó đi", tôi thầm nghĩ rồi đặt cặp xuống và xắn tay áo. Đến nước này thì chỉ còn cách làm thôi, coi như là tranh thủ lấy lòng để có thể yên ổn sinh hoạt ở câu lạc bộ nấu ăn vậy. Cũng không tệ.

Tự cảm thấy mình hơi tính toán thật, nhưng làm quen với Natsukawa-san thì cũng chẳng thiệt vào đâu.

Do chuyện hồi mới vào câu lạc bộ, tôi không biết nên nói gì, chỉ lẳng lặng bắt đầu rửa bát. Natsukawa-san dừng tay, ngạc nhiên ngước nhìn tôi.

"Ủa, anh làm thật à!?"

"Ơ!? Chứ chả lẽ anh cũng nên bỏ về?"

Tôi dừng tay, nghĩ bụng hay là em ấy thậm chí còn không muốn rửa bát cùng mình, thì em ấy vội vàng đặt chiếc đĩa đang rửa xuống bồn, xua tay giải thích.

"Không, ừm, không phải là em không thích hay gì đâu! Chỉ là... lúc nãy em nghĩ anh chỉ nói thế cho có. Thì bởi, trước đây em đã nói những lời rất quá đáng với senpai mà."

"Không đời nào chỉ vì thế mà anh lại để một mình Natsukawa-san gánh hết trách nhiệm trong tình huống này đâu."

"Chẳng lẽ senpai...thật ra là một người rất chính nghĩa?"

"Cũng không hẳn. Thật ra nãy anh còn định lén chuồn êm rồi đấy."

Cảm thấy hơi áy náy, tôi thú nhận. Em ấy bật cười: "Giờ anh còn nói ra làm gì?!"

"Đáng lẽ đây là cơ hội tuyệt vời để anh lấy lòng em đó, mà anh lại bỏ lỡ mất rồi!"

"Cho dù có lấy lòng thì anh cũng chẳng biết nhờ em làm gì đâu."

"Vậy ạ? Senpai đúng là khác người."

Có lẽ vậy. Chẳng cần biết mình có chính nghĩa hay không, tôi nghĩ kẻ nào lợi dụng tình huống này để đòi hỏi điều gì đó mới là đồ bỏ đi. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu là tôi trước khi quen Yuna, thì chắc đã kiếm cớ chuồn cho xong để khỏi vướng vào rắc rối rồi. Có lẽ tôi đã bị Yuna, một người chính nghĩa, ảnh hưởng không ít.

"…À, chuyện hôm trước, em xin lỗi."

"Hôm trước?"

"Hồi anh mới vào câu lạc bộ ấy. Em tỏ thái độ tệ hết chỗ nói, còn bảo anh phiền phức nữa."

"Ờ thì...ừ. Thấy sợ thật."

"Em xin lỗi vì đã biện minh, nhưng đó là công việc của em. Vì có quá nhiều người nhắm vào em, nên trưởng câu lạc bộ đã nhờ em nói trước những lời khó nghe như vậy."

"…Ra là vậy."

Natsukawa-san nói thêm, "Nhờ nói mấy câu đó mà em cũng đỡ nhiều chuyện phiền phức, nên em nói nhiệt tình lắm," rồi cười.

"Này, em chắc chứ? Em nói chuyện này với anh có ổn không?"

"Ổn mà. Ngay từ cái cách anh hỏi như vậy là em đã chắc chắn anh là người đáng tin rồi."

Vậy... là tốt hay xấu nhỉ?

Nhưng thực tế, chỉ cần nghĩ đến việc bị một thành viên trong câu lạc bộ ghét cay ghét đắng thôi cũng đủ khiến tôi thấy khó chịu rồi. Giờ mọi chuyện đã được giải quyết, coi như trong cái rủi có cái may đi.

"Câu lạc bộ của bọn em lắm chuyện lắm đó. Vẻ ngoài thì hào nhoáng vậy thôi. Nhưng dù em có ra vẻ làm giá đến đâu, cuối cùng vẫn thành ra cãi nhau chí chóe vì chuyện cướp bồ các kiểu…"

"Này, cho anh hỏi, tại sao em vẫn tiếp tục tham gia câu lạc bộ vậy?"

Nếu là tôi, tôi đã bỏ ngay từ ngày đầu tiên có rắc rối rồi.

"Em cũng giống như senpai, vì em có mục đích của mình! Chi tiết thì em xin giữ bí mật. Với lại, chỉ là dạo gần đây chị ấy không hay đến thôi, chứ em vẫn có những senpai thân thiết đó ~ ~ ?"

"…Ra vậy."

"Ơ, ánh mắt u ám đó là sao? Em nói thật! Có người thật mà!"

Nếu có thật thì mong vị senpai kia mau trở về đi. Tôi không thể bỏ câu lạc bộ nấu ăn được, nên môi trường câu lạc bộ càng ổn thì càng tốt.

"Nhân tiện, senpai. Chuyện anh vào câu lạc bộ nấu ăn vì bạn gái là thật hả?"

"Thật. Ngày nào cũng gửi ảnh đồ ăn mỗi bữa cho chị ấy xem mà."

"Ehhh... kiểu kiểm soát quá ha?"

"Kiểm soát thì không hẳn, lo lắng thì đúng hơn. Thì bởi giờ đang yêu xa."

Tôi kể chuyện mình bắt đầu sống một mình và chuyện bị ngất vì đói bụng hôm trước, em ấy nghe xong liền bật cười khanh khách, bảo là "đúng là không thể tin nổi!" Khi cười, bên má phải em ấy xuất hiện một lúm đồng tiền nhỏ, trông ngây thơ và đáng yêu vô cùng.

Quả là, dễ thương thật.

Tôi lúc nào cũng chỉ nhìn thấy cái mặt sưng sỉa của em ấy, nên dù biết mặt em ấy xinh đẹp vượt trội, tôi vẫn tự hỏi tại sao em ấy lại nổi tiếng đến vậy, giờ thì tôi đã hiểu. Đúng là đáng yêu chết người.

"Haa~, hì hì, senpai, không ngờ anh lại ngốc như vậy..."

"Em đang nói xấu anh đó hả?"

"Em đang khen đó. Anh thú vị thật đó, senpai. Lúc nãy còn ngầu lòi mà giờ lại ngớ ngẩn như vậy, hì hì, em cười ra nước mắt rồi nè."

Chắc chắn là đang chế giễu tôi rồi.

Natsukawa-san nhẹ nhàng dùng ngón trỏ lau đi giọt nước mắt, rồi nhìn tôi với vẻ mặt đầy hứng thú, hỏi:

"Bạn gái anh là người như thế nào vậy?"

"Ơ, em hứng thú chuyện với chuyện đó à?"

Natsukawa-san khẽ gật đầu.

Tôi không giỏi khoe khoang chuyện tình cảm cho lắm.

"Chị ấy thông minh, xinh đẹp, lại còn dịu dàng nữa, nói chung là hoàn hảo không có gì để chê. Mà giờ đang yêu xa, chị ấy còn đi đi về về sáu tiếng đồng hồ chỉ để gặp anh, đủ biết là yêu anh đến mức nào rồi."

"....Khoe khoang thấy gớm~"

Rõ ràng là em hỏi mà. Tôi nghĩ thầm rồi liếc nhìn em ấy. Khuôn mặt em ấy trông mềm mỏng hơn so với lời nói, và em ấy lẩm bẩm một cách đầy ghen tị: "Thích thật..."

"Nhân tiện, chuyện em cướp bạn trai người ta là thật hả?"

"Làm gì có! Cậu ta có giá trị gì để em cướp chứ, em còn chẳng biết cậu ta tên gì. Có khi chưa từng nói chuyện với nhau bao giờ luôn á. Chắc kiểu tự cậu ta đơn phương thích em thôi!"

"Phiền quá nhỉ."

"Đúng vậy đó! Nhưng mà biết sao giờ. Tại em dễ thương quá mà, phải không?"

Em ấy nháy mắt tinh nghịch. Quả thật, Natsukawa-san rất đáng yêu.

Nhưng nếu hỏi rằng có phải những rắc rối đi kèm với sự đáng yêu ấy là điều không thể tránh khỏi hay không, thì tôi lại không nghĩ vậy. Dù nghĩ thế nào đi nữa, vấn đề vẫn là do những người xung quanh mà thôi.

Bỗng im bặt, có lẽ em ấy nghĩ rằng mình vừa lỡ lời, liền ngượng ngùng chu môi.

"Sao thế? Anh phải cười lên chứ."

"À, xin lỗi.... Chỉ là, anh hy vọng... sẽ không có quá nhiều chuyện khiến em cảm thấy mình bất lực."

────Không hòa nhập được với mọi người xung quanh, thì bị bắt nạt cũng là điều dễ hiểu thôi.

Tôi đã từng nghe những lời tương tự như vậy ở ngôi trường mới chuyển đến.

Đó là khi tôi vừa chuyển trường, chưa quen ai, lại không nói được giọng địa phương, nên đã tâm sự về việc bị trêu chọc, gần như là bị bắt nạt.

Có lẽ là không thể tránh khỏi. Nhưng dù vậy, việc phải chấp nhận rằng mình bất lực vẫn khiến tôi tổn thương.

Natsukawa-san có vẻ ngạc nhiên trước câu trả lời của tôi, khẽ gật đầu nói: "... Vâng, có lẽ vậy," rồi mỉm cười rạng rỡ như muốn che giấu điều gì đó.

"Mọi người cứ bảo em hay làm bộ dễ thương, nhưng em chỉ nói chuyện với những người mình thích thôi đấy nhé~?"

"... Ra vậy."

"Vì vậy mà em không tài nào nhớ nổi tên người khác, khổ sở lắm luôn. Nhưng mà, ừm..."

Em ấy vừa nói vừa rửa xong chiếc đĩa cuối cùng, rồi vặn vòi nước thật chặt.

"Midoriya Shiki-senpai."

Em ấy cố tình gọi đầy đủ họ tên tôi, rồi nở một nụ cười tươi rói, đôi môi xinh xắn khẽ mấp máy.

"Có lẽ em đã thích senpai mất rồi!"

"... À, ừm, anh có bạn gái rồi."

"Em thích anh như kiểu thích con người anh thôi á~. Trời ạ. Senpai hiểu lầm gì vậy?"

....................Hả???

Tóm lại, kể từ đó, tôi hoàn toàn bị Natsukawa Aoi bám lấy.

"Senpai~♡ Chào buổi sáng!"

"Chào buổi sáng, Natsukawa."

"Thôi mà. Gọi em là Aoi được rồi đó."

Dù đã bị mắng bao nhiêu lần mà em ấy vẫn không chịu thôi cái kiểu mè nheo với tôi trước mặt mọi người, nên tôi đã bỏ cuộc rồi. Ít nhất thì tôi vẫn còn chút kháng cự bằng cách gọi em ấy bằng họ.

"Senpai à, hàng phòng thủ của anh vững chắc hơn em tưởng đó. Thôi thì mình làm bạn tốt nhé?"

"Câu này đáng lẽ phải là con trai nói mới đúng chứ?"

Rốt cuộc mọi chuyện thành ra thế này từ khi nào vậy? Tôi khẽ thở dài, Natsukawa liền dùng ngón trỏ vẽ chữ X trước miệng tôi, cười toe toét, "Thở dài thế là hạnh phúc bay mất đó nha ~". Tất cả tại em chứ còn ai vào đây!

Điều rắc rối ở đây là, cái "thích" của Natsukawa chỉ là kiểu "thích quý mến một con người" thôi.

Thực tế, cho dù tôi có thao thao bất tuyệt về Yuna thế nào đi chăng nữa, Natsukawa cũng chỉ cười trừ, "Anh nói chuyện hăng say quá trời luôn á", chứ tuyệt nhiên không hề có chút ghen tuông nào.

Chính vì thế mà tôi cũng không thể hoàn toàn cự tuyệt em ấy được.

Tôi không muốn trở thành một thằng ngốc tự luyến, nhưng nếu cứ để Natsukawa dắt mũi mà đê mê sung sướng thì lại bất nghĩa với Yuna. Thế nên, tôi quyết định sẽ đối xử với Natsukawa như một con quỷ nhỏ đáng thương, bởi vì em ấy cô độc quá lâu nên không có cơ hội học cách giữ khoảng cách với người khác, và tôi sẽ là người dạy em ấy điều đó.

"Phải rồi. Hôm nay mình cùng nhau về nhé!"

"Được thôi, anh sẽ cầu nguyện để vô tình gặp được em ở chỗ để giày."

"Quá đáng! Senpai đúng là xấu tính! Đúng ra anh phải đợi em chứ!"

Nói thẳng thì tôi đang tỏ ra lạnh lùng, nhưng Natsukawa vẫn luôn tràn đầy sức sống. Hay đúng hơn, có lẽ em ấy vốn dĩ đã mong chờ tôi đối xử lạnh nhạt như vậy nên mới có thái độ này chăng? Chẳng lẽ vì được quá nhiều người yêu thích nên thành ra em ấy thích bị hành hạ hay gì?

Nhân tiện nói thêm, vì em ấy quá nhanh chóng trở nên thân thiết với tôi, nên tôi đã nghĩ, hay là em ấy cũng đối xử với người khác như vậy? Nhưng hoàn toàn không phải. Lúc nào bắt gặp em ấy ở trường, tôi cũng thấy em ấy chỉ có một mình.

Thậm chí, Nikaido còn trợn tròn mắt khi thấy Natsukawa chạy đến chỗ tôi cùng nụ cười rạng rỡ trên hành lang, "Chuyện quái gì xảy ra mà thành ra thế kia vậy trời?". Tiện thể, hắn còn khuyên tôi, "Tao cá chắc đây là chiêu trò mỹ nhân kế. Đừng có để bị dụ mua linh tinh gì đấy nghe chưa." Hiện tại thì tôi vẫn chưa bị ai gạ mua gì cả, nhưng cứ cẩn thận vẫn hơn.

Vì lẽ đó, tôi nghiễm nhiên bị cả câu lạc bộ nấu ăn coi là "đồng minh của Natsukawa", và thế là tôi, vốn đã cô độc, lại kết hợp với Natsukawa, người vốn bị cô lập, trở thành một cặp đôi đơn độc.

Ban đầu tôi nghĩ đây là điều tồi tệ nhất, nhưng chỉ cần có người để trò chuyện thì công việc cũng trôi chảy hơn, hơn nữa Natsukawa còn chỉ cho tôi những mẹo nhỏ, nên có lẽ chuyện này cũng không tệ đến thế.

Nhân tiện, tuy hội trưởng không nói thẳng ra, nhưng chị ấy có vẻ rất vui vì hai đứa có vấn đề dính lấy nhau nên câu lạc bộ trở nên yên ổn hơn hẳn. Này, nghe mà đau lòng đó!

Dù cằn nhằn thế thôi chứ tôi cũng chẳng chịu thiệt hại gì, hơn nữa tôi chuyển trường liên tục nên đây là lần đầu tiên được đàn em quý mến, thành thật mà nói, tôi cũng thấy vui vui.

Không chỉ trong câu lạc bộ nấu ăn, mà cả khi gặp nhau ở hành lang, em ấy cũng bừng sáng cả khuôn mặt, vừa vẫy vẫy mái tóc buộc lệch bên hông bằng chiếc dây chun xù xì vừa chạy đến chỗ tôi, trông đáng yêu thật. Như một chú cún con vậy. Cái loại lông xù xù chân ngắn ấy.

Vào một buổi chiều tan học khi hoa anh đào bắt đầu rụng, tôi vừa nghĩ ngợi vẩn vơ vừa ghé thăm lớp bên cạnh.

"Xin lỗi. Cho hỏi có ai tên Sakuraba Haru không?"

Tôi hỏi một nữ sinh có lẽ là bạn cùng lớp của Sakuraba Haru, cô ấy tỏ vẻ ngán ngẩm, như thể "lại nữa à", rồi đi gọi cô ấy ra.

Chẳng mấy chốc, một cô gái mang vẻ đẹp thanh tú, toát ra một bầu không khí mong manh, vừa lắc nhẹ mái tóc được uốn nếp cẩn thận vừa bước ra với vẻ mặt nghi hoặc.

Cũng phải thôi. Vì tôi gọi cô ấy ra cả hai chưa từng gặp nhau mà.

Dù sao thì cô ấy cũng thật xinh đẹp. Vẻ dễ thương và xinh đẹp dung hòa với nhau một cách hoàn hảo.

Vẻ ngoài thanh khiết, dịu dàng và có phần mơ màng của cô ấy hoàn toàn thuyết phục tôi rằng lời của Nikaido, rằng cô ấy được mệnh danh là "nữ thần" và được cả nam lẫn nữ yêu thích, không hề ngoa chút nào.

Cảm giác… nhất định là giống ai đó. Từ đường nét thanh tú trên khuôn mặt, đến đôi môi phớt hồng như cánh anh đào, tất cả đều quen thuộc đến lạ. Phải chăng tôi đã từng gặp cô ấy ở đâu đó, nhưng lại nhất thời quên mất?

f6758967-d83b-42e1-82b5-4e82744ebc25.jpg

"Ờm… cố gì trên mặt tớ à?"

"Xin lỗi vì đã gọi cậu ra đột ngột. Tớ là Midoriya Shiki, thành viên mới của câu lạc bộ nấu ăn."

"Ồ…!"

Vừa nghe đến câu lạc bộ nấu ăn, vẻ mặt cô ấy bừng sáng hẳn lên.

"Tớ nghe hội trưởng nhắc đến rồi. Hiếm có ai tham gia câu lạc bộ vào thời điểm này đấy."

"Ừm… thì cũng có chút chuyện đặc biệt. Thực ra, đó cũng là lý do tớ tìm cậu hôm nay…"

Nghe tôi nói, cô ấy ngơ ngác, lẩm bẩm: "Đặc biệt… là sao?"

Điều tôi cần bây giờ là học được những món ăn gia đình ngon lành một cách nhanh nhất có thể. Nhưng ở câu lạc bộ nấu ăn, mọi người thường chia nhau làm, lại còn nấu những món cầu kỳ nữa, nên không thể áp dụng ngay vào việc tự nấu ăn được.

Thế là tôi nghĩ, hay là tìm ai đó nấu ăn giỏi để dạy mình nhỉ? Tôi hỏi hội trưởng thì được chị trả lời: "Chị không chắc em ấy có đồng ý không, nhưng Haru-chan dạy rất giỏi đấy. Em ấy là người nấu ăn ngon nhất câu lạc bộ mà." Thế là tôi quyết định đến gặp trực tiếp để thuyết phục.

Tôi giấu chuyện gửi ảnh cho Yuna, nhưng kể lại tuần tự việc mình bắt đầu sống một mình và chuyện bị ngất ở nhà. Nghe xong, cô ấy nở một nụ cười gượng gạo, trông có vẻ áy náy.

"Ừm… e là tớ khó có thể dạy riêng cho cậu được. Dạo này tớ bận quá."

"À… ra vậy."

"... Ừm. Xin lỗi cậu nhé."

"Không, tớ mới phải xin lỗi. Nghe nói cậu đã nghỉ câu lạc bộ gần nửa năm nay rồi, tớ cũng chỉ thử vận may thôi."

Trường tôi không phải là trường chuyên, cũng cấm học sinh làm thêm, không hiểu cô ấy bận rộn đến mức nào nữa. Nhưng chắc là cô ấy có lý do riêng. Với lại, tôi cũng hơi vô duyên khi làm phiền người mới gặp lần đầu, dù đã xác định trước là sẽ bị từ chối.

Tôi sợ hỏi dai quá lại khiến cô ấy bỏ luôn câu lạc bộ thì hỏng bét, nên chỉ biết đứng nhìn theo bóng lưng cô ấy vội vã rời khỏi lớp.

Sau đó, tôi đành ngậm ngùi từ bỏ và về nhà, nhưng chẳng nghĩ ra được kế hoạch nào khác. Tôi đã nhờ hội trưởng, nhưng bị từ chối vì "năm nay chị phải thi đại học rồi." Còn nhờ Natsukawa thì lại thấy hơi áy náy với Yuna.

Nhờ những thành viên khác thì càng không thể, mà đã nhờ thì phải nhờ người nấu ăn giỏi mới được.

"… Đến những ngày không có hoạt động câu lạc bộ thì mình biết làm sao đây…"

Bụng cũng đang hơi đói, nhưng tôi chỉ muốn ăn gì đó ngon ngon thôi, chứ chẳng nghĩ ra được món gì cụ thể.

Mà dù nghĩ ra thì tôi cũng chẳng làm được, nên chỉ có hai lựa chọn: hoặc đi mua đại gì đó, hoặc là đói. Nhưng để Yuna không lo lắng, tôi vẫn phải ăn gì đó mới được.

Nhưng tình hình tài chính thì lại đang khá eo hẹp...! Tôi vò đầu bứt tai, bực mình quá nên quyết định mặc kệ tất cả và chơi game. Đến khi dừng lại thì đã chín giờ tối.

Chết rồi, không gửi ảnh thì Yuna giận mất!!

Tôi vội vàng tắt game, lao nhanh đến Wac – chuỗi cửa hàng hamburger nổi tiếng. Đến Wac thì chắc chắn là ngon rồi, những lúc thế này thì chỉ có Wac thôi. Wac là nhất! Muôn năm!

"Tuyệt vời! Hôm nay nhất định phải chén một cái Samurai Burger mới được!"

Bỗng dưng thấy phấn chấn hẳn lên, tôi vội vàng thay bộ đồ thể thao, cầm ví rồi tung tăng bước về phía khu phố mua sắm gần nhà.

Vừa mới chuyển đến nên tôi còn chưa biết chỗ nào có gì, nhưng đã thuộc nằm lòng ngay từ ngày đầu tiên rằng cứ đến khu phố mua sắm là cái gì cũng có. Đặc biệt, riêng khu tập trung các cửa hàng đồ ăn nhanh, nơi có "Wac" nổi tiếng thì tôi đã quen đến mức có thể đi lại như cơm bữa.

Vẫn như mọi khi, tôi bước vào Wac, gọi một chiếc Samurai Burger, nhận phiếu thứ tự rồi ngồi chờ. Bỗng dưng, tôi bắt gặp một gương mặt quen thuộc ở khu bàn ăn.

Một mái tóc đuôi ngựa được buộc một cách tự nhiên nhưng lại toát lên vẻ tinh tế khó tả. Khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy thoạt nhìn có vẻ khó gần, nhưng đôi lông mày hơi cau lại lại tạo cảm giác gần gũi, thân thiện như người nhà.

"Sakuraba, Haru...?"

Dù kiểu tóc có thay đổi, nhưng cô ấy vẫn mặc đồng phục, và với nhan sắc nổi bật không lẫn vào đâu được như vậy thì chắc chắn không thể có chuyện nhầm lẫn.

Ngồi đối diện Sakuraba là một người đàn ông trạc ngoài ba mươi, với vẻ ngoài khó có thể là bố, bạn trai hay bạn bè của cô ấy. Cả hai có vẻ đã ăn xong và đang trò chuyện rôm rả.

"..........Sugar Daddy?"

Nhìn vẻ ngoài nghiêm túc của cô ấy khi nói chuyện thì thật khó mà tưởng tượng ra, nhưng nếu nghĩ rằng cô ấy bắt đầu làm "Sugar Baby" vì gặp khó khăn về tài chính thì việc bận rộn đến mức không thể tham gia câu lạc bộ cũng hợp lý.

Tôi cũng hơi thắc mắc rằng nếu là "Sugar Baby" thì tại sao lại hẹn hò ở một quán ăn nhanh như thế này? Nhưng một khi đã bắt đầu suy nghĩ theo hướng đó thì những khả năng khác dường như không còn xuất hiện nữa.

"......Hình như có uẩn khúc gì ở đây."

Tôi cũng đã nghĩ hay nhân dịp này để xin cô ấy chỉ giáo, nhưng lại sợ dây dưa vào chuyện rắc rối. Tôi nghĩ bụng phải chuồn lẹ trước khi bị phát hiện, nên bèn tiến đến quầy thu ngân để báo rằng muốn đổi sang mang về thay vì ăn tại chỗ.

"Xin lỗi. Cho tôi đổi cái này sang mang về..."

"Ơ. Midoriya-kun, đúng không?"

"Hả?"

Vừa quay lại, tôi thấy Sakuraba đang đứng đó, tay cầm khay đã ăn xong để mang đi trả.

Sai thời điểm quá má!!

"À...ờ... trùng hợp ghê ha..."

"Ừm. Khu này cũng khá xa trường mà nhỉ."

Sakuraba vừa nói vừa tươi cười đặt khay vào đúng vị trí.

Nếu bị bạn học bắt gặp cảnh hẹn hò với "Sugar Daddy" thì lẽ ra cô ấy phải bối rối hơn mới đúng, nhưng nhìn vẻ điềm tĩnh này thì chắc không phải "Sugar Baby" thật sao?

"Nhà tớ ở gần đây. Còn Sakuraba?"

"Tớ không. Hôm nay tớ chỉ ghé qua thôi."

Ai đời lại "ghé qua" một nơi xa xôi như thế này nhỉ!? Vô lý!

Tôi lỡ mất cơ hội bảo nhân viên đổi sang mang về, mà Sakuraba lại cứ dính lấy tôi không rời, khiến tôi đau đầu nghĩ xem nên nói gì. Đúng lúc đó, người đàn ông đi cùng cô ấy tiến về phía chúng tôi.

"Haru-chan."

"…Enoshima-san."

"Muộn rồi, để anh đưa em về. Mình về thôi."

Đúng rồi, mau về đi thì hơn. Coi như tôi chưa thấy gì hết. Tự dưng thấy ớn lạnh sống lưng.

Nghĩ vậy, tôi vội quay mặt đi hướng ngược lại Sakuraba, giả vờ như không quen biết. Ai ngờ, cô ấy nắm chặt lấy cánh tay tôi.

"À, không sao đâu ạ. Em có người đến đón rồi."

Tim tôi bỗng dưng tăng tốc, nhịp đập lên đến tận hai trăm.

Người... đến đón? Ai cơ? Tôi á!? Ghê vậy!

Cô ấy đang nói gì vậy trời!?

"Hả, Haru-chan có bạn trai rồi à?"

"Chỉ là bạn cùng lớp thôi. Bạn bè thôi ạ."

Sakuraba nhìn tôi như muốn nói "Đúng không?", nhưng thật sự tôi chẳng hiểu mô tê gì cả. Mà nói thật là tôi chỉ muốn về nhà thôi! Tôi chỉ muốn ăn một cái hamburger ngon lành thôi mà…!

Từ vụ của Natsukawa, dạo này tôi toàn gặp chuyện phiền phức. Phải đi giải hạn thôi. Phải đi giải hạn mới được. Chùa nào gần đây nhỉ? Có khi phải đi sớm chứ không thì chết.

"Nhà cậu bạn này ở gần đây nên tiện đưa em ra ga luôn. Nên thôi mình tạm biệt nhau ở đây nhé."

"Nhưng mà Haru-chan à~, lần trước em cũng nói thế rồi về mất tiêu còn gì. Có phũ phàng quá không?"

"Á ha ha... Chỉ là trùng hợp thôi ạ."

Sakuraba đáp lại bằng một nụ cười tươi rói, còn gã kia thì nhăn mặt tỏ vẻ khó chịu rồi quay sang gây sự với tôi.

"Bạn bè cái gì, chắc là mày thích Haru-chan rồi đúng không? Nếu là bạn cùng lớp, tao cũng sẽ thích Haru-chan thôi."

"Số 852. Xin mời số 852."

Từ phía sau, tiếng gọi số vang lên.

Số 852. Đó là số trên tờ biên lai tôi vừa nhận.

Phải rồi. Mau về thôi. Tôi đói rồi. Lâu lắm rồi chưa được ăn Samurai Burger.

Cơ mà, bàn tay Sakuraba đang chạm vào cánh tay tôi, run rẩy không ngừng.

"Này. Trả lời nhanh lên. Thích đúng không?"

Tôi chẳng muốn dính vào rắc rối chút nào. Chuyện gì đang xảy ra thế này, hoàn toàn không hiểu gì cả, lại còn đáng sợ nữa. Tôi cũng chẳng có nghĩa vụ gì phải cứu cô ấy cả.

Nhưng nếu là Yuna... Nếu Yuna ở đây, chắc chắn cô ấy sẽ cứu người đó. Natsukawa cũng từng nói, nhờ có Yuna mà tôi đã thay đổi rất nhiều.

Bất giác, tôi nắm lấy tay Sakuraba.

"Thích đấy thì sao nào."

"Hả...? Ể!?"

"Thế thôi, bọn tôi đi đây nhé."

Tôi tạm biệt món Samurai Burger, kéo tay Sakuraba, người đang ngẩn ngơ, rời khỏi cửa hàng. Rồi cả hai chạy trốn trên con phố trò chơi thùng rực rỡ ánh đèn neon. Một cơn gió ấm áp kỳ lạ thổi từ phía sau, như thể đang thúc đẩy chúng tôi vậy.

"…Cậu… có thích tớ không?"

"Đương nhiên là không rồi. Đó chỉ là nói dối để cả hai chúng ta thoát khỏi chỗ đó thôi, là nói dối đấy!"

"Vậy à, xin lỗi nhé."

Cả hai đi bộ một đoạn, gần đến nhà tôi, thì Sakuraba khụy xuống. Nhìn kỹ thì thấy chân cô ấy run rẩy, có vẻ không đứng vững được nữa.

"Tớ... hơi bất ngờ. Cậu nói tự nhiên quá, làm tớ nghĩ không biết chuyện ban trưa có phải cũng là... ý đó không nữa."

Giá mà cô ấy đừng cố gượng nở nụ cười với khuôn mặt tái mét như vậy.

Vì nó làm tôi không biết phải làm gì, và thất vọng về bản thân vì chẳng thể giúp gì được.

"…À này. Tớ nghĩ cậu nên giải thích mọi chuyện cho tớ hiểu thì hơn đấy?"

"Ừ, phải rồi. Tìm chỗ nào ngồi đã..."

Sakuraba đảo mắt nhìn xung quanh, nhưng dù mới chuyển đến đây được khoảng một tháng, tôi vẫn biết rõ là quanh đây chẳng có chỗ nào để ngồi cả.

"Nếu Sakuraba không ngại thì qua nhà tớ đi."

Đã lỡ ra tay cứu rồi, tôi không thể bỏ mặc cô ấy trong tình trạng này được. Thôi thì "đâm lao thì phải theo lao". Một người xinh đẹp như vậy mà ngồi bệt ngoài đường thì chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm hơn nữa. Nếu vậy thì công sức cứu giúp vừa rồi chẳng còn ý nghĩa gì.

Tôi thấy có lỗi với Yuna, nhưng chắc chắn cô ấy sẽ giận nếu tôi bỏ mặc Sakuraba.

"Có thể cái người lúc nãy vẫn còn lảng vảng quanh đây, với lại trời cũng khuya rồi, nguy hiểm lắm. Tớ ở một mình nên cậu không cần phải ngại đâu."

"À, cậu có nói rồi nhỉ... Nhưng mà..."

"À, nhà tớ tường mỏng lắm đấy."

"Hả?"

"Ý là, nếu tớ có làm gì khiến Sakuraba khó chịu, thì cứ hét lên là hàng xóm họ sẽ nghe thấy và đến cứu cậu ngay. Kiểu... chắc nói thế cũng chẳng khiến cậu yên tâm được, cơ mà..."

"…Ừm. Vậy thì, tớ xin phép làm phiền cậu vậy. Tớ cũng muốn nói cảm ơn cho đàng hoàng nữa."

Sakuraba nở một nụ cười méo mó như sắp khóc, chống tay xuống nền xi măng đứng dậy.

Vừa bước chân vào nhà, Sakuraba đã có vẻ bồn chồn không yên, khẽ khàng ngồi xuống trước chiếc bàn mà tôi vẫn thường dùng để ăn cơm.

"Phòng cậu sạch sẽ quá ha."

"Ừm. Tớ hay dọn mà."

Yuna vốn bị hen suyễn, hễ đến những nơi bụi bặm là lên cơn, ho không dứt được. Vì vậy, tôi luôn giữ phòng sạch sẽ để lúc nào Yuna cũng có thể đến.

"Vậy cậu cứ ngồi đi. Uống gì nhé…"

"À, không cần đâu. Tớ không muốn làm phiền cậu thêm nữa, chỉ cần kể xong mọi chuyện là tớ về ngay, thật đó, cậu đừng bận tâm."

"Không, để tớ rót cho cậu ly trà chứ. Uống gì đó cho nó bình tĩnh."

Cô bạn này đang cảnh giác hay ngại ngùng? Chắc là cả hai. Dù sao thì, vừa chạy một mạch từ khu phố mua sắm về, chắc hẳn cô ấy cũng khát nước rồi, nên tôi bèn vào bếp lấy trà rót vào cốc giấy.

Xin lỗi vì không phải chiếc cốc tử tế, nhưng vì tôi lười rửa nên ở nhà chỉ có duy nhất một cái đĩa và một cái cốc ra hồn thôi, mong cô ấy thông cảm.

Sakuraba vẫn còn rụt rè, khẽ "Cảm ơn" rồi đưa cốc giấy lên môi uống.

"…Cậu tốt bụng thật đó, Midoriya-kun. Ai đời lại chịu nghe một câu chuyện khó hiểu như vậy chứ."

"Thì, dù sao chúng ta cũng là người cùng câu lạc bộ. Đâu phải người lạ đâu."

"Vậy thì… tốt quá rồi. May là cậu không bỏ câu lạc bộ."

Dù có hơi áy náy khi thấy Sakuraba cúi gằm mặt, nhưng đã giúp người ta rồi thì ít nhất tôi cũng muốn biết chuyện gì đang xảy ra. Tôi hít một hơi thật sâu rồi mạnh dạn mở lời.

"Vậy, rốt cuộc chuyện vừa rồi là thế nào? Chẳng lẽ là cãi nhau vì mấy vụ kiểu 'sugar daddy'?"

"Làm gì có chuyện đó!?"

Sakuraba ngẩng phắt mặt lên, như thể bị xúc phạm nặng nề.

"…Người đó là quản lý ở chỗ tớ làm thêm."

"Không đùa đấy chứ, cậu đi làm thêm á!?"

"Tuyệt đối không được nói với ai đâu đấy!? Tớ chỉ kể cho mình cậu nghe thôi!?"

Sakuraba đang làm nhân viên bếp tại một nhà hàng gia đình ở khu vực này, cách xa trường học, để không ai phát hiện ra.

Dù biết có những học sinh lén lút đi làm thêm dù nội quy nhà trường cấm, nhưng không ngờ lại có thật. Tôi cũng đã từng nghĩ đến việc đi làm ở một chỗ nào đó có bao ăn, nhưng sợ bị đuổi học nên thôi… Ai ngờ cô ấy lại dám làm.

"Nhà tớ là mẹ đơn thân mà. Tớ là học sinh diện học bổng, nhưng chỉ vậy thôi thì cũng khó khăn lắm…"

"Một học sinh học bổng như cậu mà cũng phải đi làm thêm à!?"

"Cậu nói to quá đấy! Tớ đã bảo là không được để ai biết rồi mà. Thật đó, lỡ ai mà phát hiện ra thì tớ biết chắc là do cậu đấy!"

"Ừ, tớ không nói đâu. Mà thế cậu đi làm thêm à?"

"Ừ. Mẹ tớ làm việc vất vả quá, tớ chỉ muốn mẹ được thoải mái hơn thôi. Tớ bắt đầu làm ở một quán ăn gia đình, nhưng dạo gần đây quản lý cứ kỳ kỳ sao ấy. Toàn nhắn những chuyện chẳng liên quan gì, chắc là còn lén chụp ảnh tớ nữa, rồi gần như ép tớ đi ăn tối... Hôm nay cũng vậy."

Sự tình có vẻ rắc rối hơn tôi tưởng nhiều.

Chẳng những không được một xu nào từ gã "sugar daddy", mà còn phải chịu đựng những chuyện đáng sợ như vậy, thì việc tôi hy sinh chiếc Samurai Burger để cứu cô ấy cũng đáng. Thật sự là tôi đã cứu đúng người rồi.

"Vậy sao không đổi chỗ làm, rồi chặn số liên lạc của ông ta luôn đi?"

"...Tớ không thể nghỉ được. Nếu nghỉ ở đó, có lẽ sẽ không còn chỗ nào khác nhận tớ đâu. Lương cao, lại còn dễ xoay ca nữa, nghỉ việc thì người thiệt là tớ thôi. Ít nhất cho đến khi tốt nghiệp cấp ba... tớ không thể nghỉ được."

Nếu là tôi, dù có thế nào đi nữa, nếu cảm thấy nguy hiểm đến thân thể thì nên dũng cảm nghỉ việc. Nhưng có lẽ cô ấy đã suy nghĩ rất nhiều rồi mới đưa ra quyết định này.

"Vậy à. Nếu thế thì, dù lo lắng nhưng tớ cũng đành chịu."

"Tớ đã làm phiền Midoriya-kun nhiều như vậy, thật sự xin lỗi cậu. Tớ nhất định sẽ báo đáp..."

"Thế hay là, mình thỏa thuận với nhau thì sao?"

"Thỏa thuận?"

Sakuraba ngơ ngác nhìn tôi.

Tôi đã nghĩ ra chuyện này trong lúc nghe cô ấy kể, nếu mọi chuyện suôn sẻ thì có lẽ sẽ rất có lợi cho tôi đấy.

"Đầu tiên, tớ sẽ tiếp tục đóng vai bạn trai của Sakuraba."

"Hả!?"

"Chỗ làm thêm của cậu ở gần đây đúng không? Tớ có thể đưa đón cậu đi làm. Như vậy chắc cũng có thể răn đe ông ta phần nào. Đổi lại, Sakuraba sẽ dạy tớ nấu ăn, thấy thế nào?"

"Thật sự được thế thì tốt, cơ mà..."

"Cơ mà sao?"

"Xin lỗi. Cho tớ xem tủ lạnh của cậu một chút được không?"

"Được chứ."

Tôi chẳng hiểu gì cả, nhưng cũng chẳng có gì đáng xấu hổ để phải giấu giếm.

Cô ấy đi đến nhà bếp, mở tủ lạnh ra. Ngoài nước tăng lực và thực phẩm chức năng ra thì chẳng còn gì cả. Thấy cảnh tượng thường ngày ấy, Sakuraba bụm miệng, chết lặng.

"Hết rồi. Midoriya-kun hết thật rồi."

"Ủa, tệ đến vậy sao?"

"Không chỉ là tệ thôi đâu. Cậu... thật sự sống ở cái phòng này á?"

Ủa sống chứ sao không. Vừa định đáp lời Sakuraba, bụng tôi lại réo lên một tiếng rõ to.

"À, tớ chưa ăn gì cả."

"Ở WAC mà không ăn gì là sao?"

"Lúc gặp Sakuraba là tớ đang chờ lấy order qua app mà."

Vĩnh biệt Samurai Burger. Sau khi tôi bảo có lẽ nó đã bị vứt đi rồi, Sakuraba liền lộ vẻ hối lỗi như chết đi sống lại, rồi, cô nàng quyết tâm đứng dậy.

"Đi thôi!"

"Đi đâu cơ?"

"Đi mua đồ! Để tớ làm bữa tối tạ lỗi cho cậu!"

Vài phút sau, chúng tôi rời khỏi nhà và đến một cửa hàng tiện lợi.

Nghe đâu ban đầu cô ấy định đi siêu thị, nhưng tra thử thì biết đã đóng cửa rồi, nên đành tạt vào cửa hàng tiện lợi gần đó để mua đồ ăn vậy.

Sakuraba khoác cái áo khoác da mà tôi nằng nặc đòi cho mượn, trông rộng thùng thình, cô nàng giơ hai cánh tay lên như một chú chim cánh cụt vụng về.

"Tớ không làm được món gì cầu kỳ đâu, làm cơm trứng omurice có được không?"

"Omurice là đủ cầu kỳ rồi, với lại không phải 'cũng được' mà là 'rất' được ấy chứ."

"Áp lực ghê. Hì hì, tự nhiên thấy hăng hái lên hẳn."

Vừa nói, Sakuraba vừa nhăn mặt "Mắc quá!", rồi bỏ các nguyên liệu vào giỏ.

"Siêu thị rẻ hơn nhiều à?"

"Đương nhiên rồi!? Đồ ở cửa hàng tiện lợi cơ bản là đắt hơn hết mà. Mua trứng ở đây là biện pháp khẩn cấp thôi! Đắt xắt ra miếng!"

"Đến mức đó á?"

"Chứ sao!... Sao mà nhìn Midoriya-kun tớ thấy ghê ghê á. Sống một mình mà chẳng có chút kỹ năng sống nào, lo quá à."

"Trông thế này thôi chứ giặt giũ với dọn dẹp tớ làm được hết đó nha."

"Nhưng cơm nước thì dở tệ, lại còn cái tủ lạnh kia nữa? Không khéo cậu chết lúc nào không hay đó."

Tôi không còn lời nào để nói. Thấy tôi im lặng, Sakuraba khúc khích cười.

"Thôi được rồi, hôm nay tớ sẽ trổ tài làm cho cậu một bữa ra trò. Chờ xem nhé!"

Đúng như lời hứa, món cơm omurice mà Sakuraba làm ngay sau khi tôi về nhà tỏa sáng như một viên ngọc quý.

Vừa nãy còn là nguyên liệu tươi sống, mà giờ đây, đĩa cơm omurice nghi ngút khói trước mặt tôi chẳng khác nào món ăn được bưng ra từ một nhà hàng Âu sang trọng nào đó. Hình như Sakuraba đã vẽ lên trên mặt cơm bằng tương cà, hình một chú mèo hơi bị... ngố tàu.

"Oa... Trông ngon bá cháy luôn!"

"Ngon lắm đó. Tớ dồn cả tấm lòng biết ơn vào đấy mà."

Sakuraba cười đắc ý, như muốn giục tôi "Mau ăn đi", tôi vội vàng chụp mấy kiểu ảnh, rồi chắp tay cảm tạ và bắt đầu thưởng thức. Xúc một miếng từ rìa ngoài vào.

"Ngon... quá trời quá đất!"

Trứng thì mềm mịn như vẻ ngoài, phần cơm rang sốt cà chua thì vừa miệng, tôi gần như lao ngay đến miếng thứ hai.

"Sakuraba này, món này đỉnh thật đấy. Trong tất cả các món cơm omurice tớ từng ăn, cái này là ngon nhất. Sakuraba giỏi thật. Hơn cả đầu bếp chuyên nghiệp nữa."

"A ha ha... Vậy thì tốt quá rồi."

Sakuraba bảo cô ấy đã ăn ở chỗ làm rồi, nên chỉ ở ngoài nhìn tôi ngấu nghiến món cơm. Cũng may là trong nhà chỉ có đúng một cái đĩa tử tế.

Dạo gần đây tôi đã quen với việc ăn một mình, nên có người ngồi cùng bàn lại thấy hơi lạ.

"À mà, giờ cũng muộn rồi, Sakuraba không về nhà có sao không? Bên ngoài trời tối rồi, chắc mẹ cậu lo lắm."

"Không sao đâu. Tớ đi làm thêm về muộn như này cũng thường xuyên mà, với lại mẹ tớ làm ca đêm, chắc còn lâu mới về. ... Tự nhiên thấy lạ, lâu lắm rồi mới có người ăn đồ tớ nấu đấy."

"Ở nhà cậu cũng hay nấu ăn à?"

"Có chứ. Từ nhỏ tớ đã phải lo việc nhà rồi, với lại tớ muốn nấu ăn giỏi hơn nên mới vào câu lạc bộ nấu ăn đấy."

"Ra vậy..."

Khoan đã, khoan đã nào. Đẳng cấp con người khác nhau một trời một vực rồi. Đến tận mười sáu tuổi đầu mà mày còn chưa cầm dao thái bao giờ là thế nào? Đến cái máy hút bụi còn chưa bao giờ đụng vào là sao? Thật đáng xấu hổ mà.

Vừa ăn ngấu nghiến món cơm, tôi vừa nhìn chằm chằm vào đôi mắt to tròn của Sakuraba, khoảng năm giây sau thì cô ấy quay mặt đi.

"... Gì vậy?"

"Tớ đang bắn tia ngưỡng mộ đấy. Ngưỡng mộ cậu lắm luôn."

"Cái gì thế... Hì hì. Tớ thấy Midoriya-kun cũng khác người đấy."

"Cậu đang khen tớ à?"

"Ừ. Tớ thích những người khác biệt."

Cô ấy vừa nói vừa mỉm cười thật tươi.

"Vụ xin làm học trò, ok nhé. Tớ sẽ dạy cậu nấu ăn."

"Hả, thật sự được sao?"

"Ừ. Đổi lại, nhờ anh cả đấy. Anh người yêu giả vờ."

Người yêu giả vờ. Cái từ ngữ ấy bất chợt khơi gợi hình ảnh Yuna trong tâm trí tôi.

Dù là để bảo vệ cô ấy khỏi tên quản lý, nhưng dù sao tôi cũng đóng vai bạn trai, lẽ ra nên bàn bạc với Yuna trước thì hơn nhỉ?

Nhưng thực tế, tôi chỉ đưa đón cô ấy đến chỗ làm thêm và học nấu ăn thôi mà.

Chẳng có chuyện gì khác xảy ra cả, nhưng Yuna sẽ nghĩ gì khi nghe chuyện này? Bản thân cô ấy giờ đã đủ bận rộn với chuyện của bản thân rồi, tôi không muốn làm cô ấy lo lắng thêm nữa.

"Vậy nhờ cậu nhé."

Tôi nắm lấy tay Sakuraba. Quyết định giữ kín mọi chuyện với Yuna.

Vì trong lòng không hề có chút mờ ám nào, tôi không muốn Yuna nghi ngờ vô cớ, càng không muốn vì thế mà không giúp được Sakuraba. Hơn hết, chính tôi cũng sẽ bị khó xử.

Tôi muốn trở nên giỏi nấu ăn là vì Yuna.

Nếu một ngày nào đó, tôi bất ngờ làm được món cơm omurice ngon tuyệt như Sakuraba đã làm hôm nay, Yuna sẽ vui mừng đến mức nào nhỉ? Nhất định phải học cách làm từ cô ấy mới được.

Mải mê nghĩ đến điều đó, động lực học nấu ăn trong tôi bỗng trào dâng, bàn tay nắm lấy tay Sakuraba siết chặt hơn.

Sau đó, tôi đưa Sakuraba đến ga tàu. Nhìn đồng hồ đã 22 giờ 58 phút, tôi vừa về nhà vừa gọi video cho Yuna.

"Alo alo~"

"…Ảnh hôm nay đâu?"

"Chết cha!"

Vì đủ thứ chuyện mà tôi quên béng mất.

Tôi vội vàng gửi ảnh món cơm omurice mà Sakuraba đã làm cho Yuna. Yuna cất giọng trầm thấp: "Em đang bắt đầu đóng gói đồ rồi đây này."

Thật sự thì tôi đã ngất xỉu một lần rồi nên không thể nói là cô ấy đang làm quá lên được! Người có tiền sử đúng là khổ mà!

"Mà cái món omurice này nhìn ngon quá nhỉ?"

"Ừ, cái này đỉnh thật sự luôn. Bạn ở câu lạc bộ nấu ăn làm cho anh đấy, trình độ thần sầu. Vượt cả nhà hàng luôn rồi."

"Ngon đến vậy cơ á?"

"Ngon thật mà. Anh còn vừa đưa bạn đó ra ga rồi giờ đang về đây."

Sakuraba Haru nấu ăn rất giỏi.

Chính vì nghe nói vậy nên tôi mới ngỏ ý muốn học nấu ăn, nhưng tài nghệ của cô ấy còn vượt xa cả mong đợi. Cho dù có dính vào rắc rối đi chăng nữa thì tôi cảm thấy vẫn còn "lời" chán.

"Có vẻ anh kết bạn rồi nhỉ."

"Hả?"

"Ở câu lạc bộ nấu ăn ấy. Shiki không phải tuýp người chủ động xông xáo làm quen, đúng không? Em thấy lạ đó."

"Ừm... ừ, thì đúng."

Biết sao được, tôi còn lời hứa với Yuna, và cả cuộc sống một mình thoải mái đang gặp nguy hiểm nữa mà.

"Anh có nhiều bạn mới không?"

"Không đến nỗi nhiều, nhưng có một em hậu bối khá quý anh."

"…Vậy à. Thế thì tốt rồi."

Yuna nói với giọng dịu dàng. Qua điện thoại, tôi nghe thấy tiếng giấy sột soạt. Chắc cô ấy đang ngồi ở bàn học, dù không thấy trên màn hình.

"Giờ này rồi mà em vẫn còn học à?"

"Mới có mười một giờ thôi mà."

"Phải là đã mười một giờ rồi. Em yếu người, đừng có ép mình quá sức."

"...Không cần lo lắm đâu. Dạo này em ít bị phát bệnh hay đau nửa đầu hơn rồi."

"Ồ, thế thì tốt quá. Nhưng đừng chủ quan nhé!"

"Em biết rồi. Shiki cũng giữ gìn sức khỏe, đừng để bị cảm đó."

"Dạ."

"Thế thì, ngủ ngon nhé."

"Ừ. Ngủ ngon."

Tôi cúp máy, thở dài. Kiểu gì Yuna cũng còn cắm đầu vào học thêm ba tiếng nữa cho xem.

Vừa về đến nhà, tôi cất điện thoại, mở cửa. Tôi đi thẳng vào phòng rửa mặt, rửa tay thật kỹ rồi súc miệng, trong lúc hồi ức chợt ùa về.

Tôi gặp Yuna vào mùa đông năm nhất cấp hai. Hồi đó tôi là một thằng nhóc đầy rẫy vấn đề, đúng kiểu "hoang tưởng tuổi dậy thì," chẳng giao du với ai, lúc nào cũng lủi thủi một mình.

Nhìn đám bạn cùng lớp hớn hở vui đùa, tôi giả bộ thấu đời, nghĩ bụng "sớm muộn rồi cũng thành người xa lạ thôi, phí công quá mà," chắc hẳn tôi đã là một thằng nhóc khó ưa lắm.

Vì thế, ngày nào tôi cũng đọc sách. Vì bố mẹ lo lắng khi thấy tôi cô đơn, nên tôi đành giả vờ là mình thích ở một mình. Đọc sách thì chẳng ai làm phiền, ngược lại còn được khen là ngoan, thế là tôi nghiện đọc sách luôn, rồi bắt đầu lui tới thư viện.

Một ngày nọ. Như thường lệ, tôi đến thư viện, và thấy một cô bé xinh xắn đang ngồi thu lu một góc. Cô bé đó chính là Yuna, và câu đầu tiên cô ấy nói là:

"Làm ơn đừng nói với ai là tôi nằm ngã ở đây!"

Bàn tay tôi vội nắm lấy lạnh lẽo như thể máu đã ngừng chảy. Dù gần như mất ý thức, Yuna vẫn không ngừng lặp đi lặp lại những lời như tự nhủ với chính mình: "Tất cả đều vô ích...", "Sống chẳng có ý nghĩa gì...", "Mình chỉ có thể trở thành bác sĩ mà thôi..."

Sau này tôi mới biết Yuna là con gái của một gia đình danh giá sở hữu bệnh viện lớn. Nhìn cô ấy khổ sở, thậm chí buồn nôn khi nghĩ đến việc phải trở thành bác sĩ, tôi đã vô cùng lo lắng cho cô, dù bản thân cũng không khỏe nhưng cô ấy vẫn tự trách mình, vì cô ấy đang ở trong một môi trường như vậy.

Đã có lúc tôi nghĩ, nếu khổ sở đến vậy thì thà cứ trốn đi đâu đó. Bởi vì tôi hiểu rõ hơn ai hết, rằng chỉ cần rời xa thì dù muốn hay không, duyên phận cũng sẽ đứt đoạn. Từ khi gặp Yuna đến giờ, tôi chưa từng nghe cô ấy nói một lời nào về việc "muốn trở thành bác sĩ".

─────Vậy mà giờ đây, chính mình lại đặt Yuna vào một hoàn cảnh mà cô ấy khó lòng trốn thoát khỏi gia đình.

Tôi nhổ nước súc ra khỏi miệng, lau khóe môi bằng chiếc khăn, rồi vứt chiếc cốc giấy của Sakuraba để bừa trên bàn vào thùng rác.

"Bạn... à?"

Tôi có thể gọi Sakuraba là bạn được không?

Vì khó giải thích nên tôi đã nói với Yuna rằng cô ấy là bạn, nhưng có lẽ gọi là đối tác thì đúng hơn. Tôi vẫn chưa hiểu rõ Sakuraba đến mức có thể gọi là bạn, và từ "đối tác" mang lại một cảm giác phù hợp hơn về khoảng cách.

Nếu chẳng may Yuna đến đúng lúc tôi đang học nấu ăn với Sakuraba thì sao? Chắc chắn sẽ có một trận chiến nảy lửa... Không, nói cho cùng thì mọi chuyện cũng là vì Yuna, nên tôi chẳng có gì phải áy náy cả. Nhưng yêu xa đúng là có những chuyện rắc rối như thế này.

"Nhưng đúng là mình yêu cô ấy..."

Mong sao mọi chuyện sớm được giải quyết, để chúng tôi có thể được ở bên nhau.

Vừa nghĩ ngợi, tôi vừa bắt đầu rửa bát.