"Yuna. Anh có chuyện cần phải nói với em."
Vào mùa đông năm lớp ba trung học, khi cái lạnh vẫn còn vương vấn, vào đầu tháng Hai, trên đường về nhà sau buổi hẹn hò với cô ấy ở một trung tâm mua sắm nhỏ tại địa phương, tôi đã hạ quyết tâm mở lời.
"Sao thế, có chuyện gì à?"
Yuna khẽ nhếch đôi môi đỏ thắm, đẹp như tạc tượng, rồi quay sang nhìn tôi.
──── Một cô gái xinh đẹp đến mức mình cảm thấy mình không xứng.
Là con gái một của một giám đốc bệnh viện lớn có truyền thống lâu đời, lại sở hữu nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành và thành tích học tập xuất sắc, Yuna luôn là tâm điểm ghen tị của cả trường. Chúng tôi bắt đầu hẹn hò vào mùa đông năm ngoái, sau khi cô ấy tỏ tình với tôi.
Mọi người xung quanh bàn tán xôn xao, nói rằng chúng tôi không xứng đôi, nhưng tôi yêu Yuna hơn hết thảy. Vả lại, tôi nghĩ rằng mọi chuyện sẽ chẳng còn ý nghĩa gì khi mình chuyển trường, nên cũng chẳng mấy bận tâm.
Đúng vậy, chỉ cần chuyển trường, mọi mối liên hệ sẽ dễ dàng cắt đứt. Như những lần trước đây vậy.
Giờ đây, tôi mới nhận ra rằng điều đó cũng đúng với Yuna.
"À ừm..."
Lời vừa buột ra khỏi miệng, tôi lại nuốt vội vào trong, vì chưa đủ can đảm.
Vì công việc của bố mẹ, tôi đã phải chuyển trường và chuyển nhà liên tục từ khi còn bé. Dù có kết bạn, thì rồi cũng dần xa cách.
Hoặc tệ hơn, những người mà tôi coi là bạn thân lại tìm được những người bạn khác thân thiết hơn, khiến vị trí của tôi trong lòng họ dần trở nên mờ nhạt.
Vì vậy, tôi đã từng nghĩ rằng mình không cần bất kỳ ai thân thiết cả.
"Anh lại phải chuyển nhà nữa rồi. Lần này là Tokyo."
Yuna mở to đôi mắt vốn đã rất to, khẽ thì thầm: "Thành phố lớn nhỉ."
Chắc chắn là Tokyo sẽ sầm uất hơn Mie, nơi chúng tôi đang sống. Dù sao thì đó cũng là thủ đô của Nhật Bản mà. Bố mẹ bảo phải mất ba tiếng mới tới được đó từ cái thị trấn toàn ruộng đồng này.
"Năm nay anh tốt nghiệp cấp hai, bố mẹ bảo đây là thời điểm thích hợp. Chắc chắn anh không thể ở lại đây một mình được. Hình như vẫn còn đủ thời hạn để nộp đơn dự thi vào trường tư thục cho kỳ thi trung học phổ thông."
"……………"
"Tokyo chắc ghê lắm nhỉ? Kiểu siêu đô thị luôn ấy. Lỡ anh mà lạc ở ga thì sao? Nghe nói ga Shinjuku như mê cung mà, trên TV họ hay nói thế."
Có rất nhiều điều tôi muốn nói, nhưng chỉ toàn những lời vô nghĩa cứ luẩn quẩn trong đầu. Bàn tay đang nắm lấy tay Yuna ướt đẫm mồ hôi. Yuna vẫn im lặng.
Tôi phải làm gì đây?
Theo kinh nghiệm của tôi, chắc chắn trái tim Yuna sẽ dần xa cách. Nếu cuối cùng cũng phải chịu đau khổ, có lẽ tốt hơn là nên chia tay ngay bây giờ. Ngay cả việc chia tay bạn bè cũng đã đau đớn đến thế, nếu là người yêu, chắc chắn tôi sẽ không chịu nổi mất.
Nếu Yuna nói lời chia tay, thì dù quay trở lại làm bạn cùng lớp, hay trở thành người xa lạ hoàn toàn, thì cũng là điều tồi tệ nhất như nhau. Chỉ nghĩ đến thôi là tôi đã muốn chết rồi. Thà kết thúc mọi chuyện ngay bây giờ, còn hơn là phải nghe điều đó từ miệng Yuna. Bằng không, chắc tôi sẽ không chịu nổi.
Yuna đang nghĩ gì? Tôi sợ. Sợ phải nghe cô ấy nói ra cảm xúc của mình.
──── Anh muốn em vẫn là bạn gái của anh.
Chỉ là một câu nói đơn giản như vậy, mà sao mãi không thể thốt thành lời.
"Yuna... Anh... Anh..."
Hãy mãi yêu anh nhé.
Lời van nài yếu đuối còn chưa kịp thốt ra đã bị một bờ môi mềm mại chặn lại.
Tôi khẽ nhắm mắt. Trao nụ hôn đầu đời.
"Em sẽ không bao giờ chia tay vì yêu xa đâu."
Yuna nâng niu khuôn mặt tôi trong hai bàn tay, đôi mắt ngấn lệ, long lanh nhìn thẳng vào tôi. Nhịp tim cô ấy đập rộn ràng bên tai, nhanh gấp bội so với ngày thường.
"Em biết Shiki đang nghĩ gì. Em biết anh đã từng tổn thương. Nhưng em, chỉ riêng em thôi, sẽ không bao giờ phản bội anh. Hãy tin em."
Giọng cô ấy run rẩy, khác hẳn vẻ mạnh mẽ thường ngày, khiến tôi chợt nhận ra, cô ấy cũng sợ hãi, cũng đang tưởng tượng đến cảnh chia ly.
"…Đừng viện cớ để rời xa em. Hãy cố gắng lên. Em cũng sẽ cố gắng hết mình để được ở bên anh mãi mãi."
Tương lai ra sao, tôi không thể biết trước. Nhưng tôi muốn tin cô ấy. Để được ở bên Yuna, tôi sẵn sàng nỗ lực.
Một giọt nước mắt lăn dài trên má, nhưng cô ấy vẫn mỉm cười nói tiếp:
"Anh vẫn yêu em mà, phải không?"
Sau đó, chúng tôi quay lại trung tâm thương mại, cẩn thận tránh mặt bạn bè, mua một chiếc súng bấm khuyên tai rồi cùng nhau về nhà tôi.
Tất cả bắt đầu từ một câu nói của Yuna.
"Này Shiki, hay là chúng mình xỏ khuyên đôi đi?"
Cô ấy đột ngột nói vậy, rồi chẳng đợi tôi trả lời, đã quay đầu bước ngược trở lại con đường vừa đi.
"Làm thế này là vi phạm nội quy, sẽ bị phát hiện ngay đấy."
"Không sao đâu. Chỉ cần che tóc là không ai thấy mà."
Sắp tới kỳ thi vào cấp ba rồi, một tiểu thư gương mẫu như cô ấy đang nói cái gì vậy?
Tôi thật sự lo lắng, nhưng cô ấy đã muốn làm thì tôi chỉ còn cách chiều theo. Dù sao thì tôi cũng từng muốn xỏ khuyên tai. Chắc chắn, nếu phải chọn thời điểm, thì chính là bây giờ.
Có lẽ vì quá phấn khích nên chúng tôi đã mất hết lý trí, cứ thế chuẩn bị mọi thứ để xỏ khuyên tai.
Rửa tay sạch sẽ, sát trùng tai bằng cồn, đánh dấu vị trí muốn xỏ khuyên trước. Theo hướng dẫn sử dụng đi kèm, chỉ cần đặt súng bấm khuyên thẳng đứng rồi ấn mạnh là xong.
Tôi đưa súng bấm khuyên lên tai Yuna. Nhìn cô ấy rụt người lại vì hơi lạnh, tôi mới sực tỉnh và bình tĩnh lại một chút.
"Này, em chắc chứ? Bố mẹ em có vẻ nghiêm khắc về chuyện này lắm mà."
"Mấy chuyện đó không quan trọng. Trước khi phải xa nhau, em muốn để lại một dấu ấn gì đó."
Nhìn dáng vẻ van nài đẫm lệ của cô ấy, tôi siết chặt tay cầm súng bấm khuyên.
"Vậy thì, anh làm nhé."
Tách.
Một lỗ nhỏ xíu nhanh chóng xuất hiện trên tai Yuna, chiếc khuyên tai đầu tiên được gắn vào.
Có vẻ như chẳng đau đớn gì mấy, Yuna lập tức soi gương, khẽ mỉm cười hài lòng.
"Tuyệt vời ông mặt trời! ... He he. Em vừa bị biến thành đồ 'đã qua sử dụng' rồi."
"Này, cấm nói thế đấy nhé!"
Tôi khẽ gõ nhẹ lên đầu cô ấy. Yuna vẫn cười tươi rói, rồi bắt đầu khử trùng tai cho tôi. Cảm giác mát lạnh thật dễ chịu làm sao.
"Anh biết không? Xỏ khuyên là một hành động y tế đó. Người không có bằng bác sĩ mà xỏ khuyên cho người khác là phạm pháp đó nha!"
"Giờ này rồi mà em còn nói cái đó làm gì?"
"Mà tại sau này em sẽ làm bác sĩ, nên là mình 'an toàn'."
Ai đời lại hợp pháp hóa cái kiểu đấy, nhưng mà nghe cũng có lý gớm nhỉ.
Vậy là coi như Yuna sau này sẽ được hợp pháp hóa, còn tôi thì vẫn là kẻ phạm pháp à? Biết là chẳng ai bắt bẻ chuyện này đâu, nhưng sao trong lòng cứ thấy bồn chồn, áy náy một cách kì lạ.
"Không sao đâu mà. Em sẽ không nói với ai đâu. Chúng ta sẽ giữ bí mật chuyện này chỉ riêng hai người, rồi mang nó xuống mồ luôn nhé."
Tách.
Một lỗ khuyên nữa được bấm ở vị trí tương tự như Yuna, nhưng là bên tai trái tôi, đối diện với tai cô ấy, chiếc khuyên được xỏ qua.
Trông vậy, cô ấy bảo là hợp với tôi lắm, rồi gọi tên tôi─
"... Ki! Shiki!!"
"............Hả?"
Hình như ai đó vừa gọi tên mình, tôi cố gắng mở to đôi mắt đang mờ dần thì thấy ngay khuôn mặt như sắp khóc đến nơi của bạn gái, Fuyushiro Yuna.
"Sao... vậy?"
"Shiki không sao chứ!? Anh thấy khó chịu ở đâu à!? Có đau ở đâu không!? May quá em đến kịp, đợi em! Em gọi xe cứu thương ngay..."
Sao cô ấy lại ở trong phòng mình? ... À, phải rồi, mình đã đưa chìa khóa dự phòng cho cô ấy mà.
Nhưng mà tại sao Yuna lại đến Tokyo?
Đầu óc tôi vẫn còn mơ màng, nhưng linh tính mách bảo có chuyện chẳng lành sắp xảy ra. Tôi vội túm lấy cổ tay Yuna, kéo mạnh một cái, thân hình nhỏ bé của cô ấy dễ dàng ngã nhào vào lòng tôi.
"Á..."
"…Yuna."
"Hả… Sao vậy!?"
"Đồ… ăn…"
Trong lúc đầu óc vẩn vơ những chuyện vô nghĩa như nốt ruồi trên gáy cô ấy thật đáng yêu, tôi cố gắng thốt ra lời rồi lại buông xuôi ý thức.
Khi mở mắt lần nữa, Yuna đang đứng đó, ôm một đống thực phẩm chức năng bổ dưỡng, nước mắt lã chã rơi.
Tôi vừa húp thứ thạch Yuna mang đến, vừa cố gắng suy ngẫm xem tại sao mình lại ra nông nỗi này. Chắc hẳn mọi chuyện là như sau:
Nhân dịp Tuần lễ Vàng, tôi mải mê đọc sách và chơi game, quên cả ăn uống, để rồi ngất xỉu vì đói. Bằng chứng là ngày hiển thị trên điện thoại đã là ngày cuối cùng của Tuần lễ Vàng từ lúc nào không hay.
Năm nay, tôi lên lớp 11, cuối cùng cũng quyết định không theo bố mẹ đi công tác nữa. Bởi vì địa điểm chuyển công tác tiếp theo là Aomori. Tôi đã quen với sự tiện lợi của Tokyo đến nỗi không thể tưởng tượng được việc quay lại cuộc sống chờ tàu một tiếng đồng hồ nếu lỡ chuyến.
Một khi đã quen với cuộc sống thành thị, cuộc sống ở quê trở nên vô cùng khó khăn.
Hơn nữa, hồi cấp một, cấp hai, việc chuyển trường có lẽ dễ dàng vì đó là giáo dục bắt buộc, nhưng lên cấp ba thì không đơn giản như vậy. Nếu chuyển đi, tôi chắc chắn sẽ phải vào một trường hạng thấp hơn. Vì trường hiện tại của tôi là trường trực thuộc đại học, bố mẹ cũng đồng ý để tôi ở lại.
Thế là tôi chuyển đến một căn hộ nhỏ và bắt đầu cuộc sống một mình. Vấn đề là kỹ năng nấu nướng của tôi quá kém.
Nếu dựa vào máy hút bụi và máy giặt, tôi có thể xoay sở được phần nào việc dọn dẹp và giặt giũ. Nhưng khác với hai việc đó, nấu ăn đòi hỏi kỹ năng của người nấu, dù có mượn sức mạnh của dụng cụ. Được một người mẹ làm nội trợ toàn thời gian nuông chiều từ bé, tôi thậm chí còn chưa từng có cơ hội đứng bếp.
Mẹ bảo tôi cứ nướng thịt với rau qua loa là được, nhưng tôi thậm chí còn không biết điều chỉnh lửa, nên đã làm cháy hết nguyên liệu. Và thế là ngày nào tôi cũng phải gặm những cục than đen, tủi thân phát khóc.
Sau đó, tôi đã cố gắng tìm công thức trên mạng và nỗ lực làm theo cách của mình. Nhưng tôi nhận ra rằng dù có cố gắng đến mấy, món ăn làm được cũng không xứng đáng với thời gian bỏ ra, nên đã sớm từ bỏ việc tự nấu ăn.
Kết quả là tôi chẳng buồn ăn gì, và dẫn đến tình trạng hiện tại.
"Anh lại ngất xỉu vì đói… Thật không thể tin được!"
"Anh không còn lời nào để bào chữa."
Sau khi ngốn hết ba gói thạch dinh dưỡng mà cô ấy mua cho, tôi kể lại toàn bộ sự tình, cô ấy nổi giận đùng đùng.
"Đồ ngốc!! Đồ ngốc Shiki! Anh có biết em đã lo lắng đến mức nào không hả!?"
"A… Xin lỗi, xin lỗi mà."
"Không phải xin lỗi! Nếu em không đến thì anh sẽ ra sao!? Anh có thể đã chết thật đấy biết không!?"
"Thì… có lẽ là vậy."
"Không phải có lẽ! Anh có hiểu cho em không!? Yêu xa, bạn trai sống một mình mà không liên lạc được, gọi điện cũng không bắt máy, em đã lo lắng không biết có chuyện gì xảy ra với anh không!"
"…"
"Thế là em vội vàng bắt chuyến tàu cao tốc một mình, chen chúc trong đám đông kinh khủng, vừa đi vừa dán mắt vào Google Maps để tìm đến nhà anh, bấm chuông mãi mà không ai trả lời! Em dùng chìa khóa dự phòng mở cửa vào thì thấy anh nằm bất tỉnh…! Em đã lo lắng đến phát điên lên đấy biết không!? Anh có hiểu cho em không hả!?"
Yuna thở hổn hển, hệt như một con thú nhỏ đang cố gắng đe dọa, đôi mắt giận dữ nhìn thẳng vào tôi.
Kể từ khi quen biết cô ấy, đã bốn năm trôi qua, nhưng đây là lần hiếm hoi tôi thấy cô ấy mất bình tĩnh như vậy.
"Đã yêu xa rồi, anh còn làm em lo lắng! Mà lại còn vì một lý do vớ vẩn như thế này nữa chứ..."
Từ Yokkaichi, Mie, nơi cô ấy sống, đến Tokyo mất tận ba tiếng đồng hồ.
Cô ấy là một tiểu thư khuê các. Chắc chắn nếu nói với bố mẹ, họ sẽ ngăn cản, nên hẳn cô ấy đã đến đây mà không nói với ai.
"...Tuy không hiểu cảm giác của em lắm, nhưng anh rất vui."
"Hả?"
"Đến đây vất vả lắm đúng không? Thật sự cảm ơn em. Em là ân nhân cứu mạng của anh đấy."
Thật ra, nếu không có Yuna đến, có lẽ tôi đã phải gọi xe cấp cứu thật rồi.
"...Đừng có đùa! Em đang giận đấy biết không!?"
"Anh thật sự xin lỗi. Cảm ơn em. Cảm ơn vì đã lo lắng cho anh."
Yuna thường ngày rất lạnh lùng, nhưng cứ dính đến tôi là lại trở nên rất ủy mị. Thẳng thắn mà nói, đôi lúc tôi thấy hơi phiền phức, nhưng chính cái sự phiền phức ấy lại khiến tôi thấy cô ấy đáng yêu.
Ngay cả lúc này, tất cả những lời cô ấy nói đều xuất phát từ sự lo lắng chân thành dành cho tôi.
"Yuna, em yêu anh nhiều lắm đúng không?"
"Không phải lúc nói chuyện đó đâu."
"Khi tỉnh lại và thấy em ở đó, anh đã nghĩ rằng mình yêu em rất nhiều... Xin lỗi vì đã làm em khóc."
"Kh-Không ai hỏi anh chuyện đó cả, em không có khóc! Chắc anh bị ảo giác rồi?"
"Nhưng mắt em sưng húp kìa."
Yuna nhắm chặt mắt, rồi lẩm bẩm một tiếng "Im đi" nhỏ xíu, rồi mở mắt ra và lao vào ôm chầm lấy tôi.
Tôi nghe thấy tiếng tim cô ấy đập thình thịch, nhanh hơn bình thường rất nhiều.
Cơ thể nhỏ nhắn, thanh tú của Yuna run rẩy.
Có lẽ cô ấy đã nghĩ đến đủ loại khả năng, không chỉ là sức khỏe của tôi không tốt, mà còn cả chuyện tôi lăng nhăng, hay chuyện chia tay nữa.
"...Em đã rất, rất sợ."
"Ừ."
"Em biết anh là Shiki mà, em đoán thế nào cũng là chuyện này thôi. Nhưng anh phải ăn uống đầy đủ chứ..."
"Ừm..."
Cô ấy ngước nhìn tôi bằng đôi mắt ngấn lệ, rồi vùi mặt vào hõm cổ tôi, khe khẽ cất lời.
"....Shiki, em yêu anh. Em yêu anh nhiều lắm."
────Thật là... đáng yêu chết đi được!
Tôi vòng tay ôm lấy tấm lưng cô ấy, nhẹ nhàng vỗ về cho đến khi cô ấy thôi run rẩy.
Một lát sau, Yuna đã hoàn toàn trở lại dáng vẻ thường ngày. Vẻ dịu dàng vừa nãy tan biến, trong đôi mắt cô ấy ánh lên nét kiêu kỳ quen thuộc.
"Em biết anh mới bắt đầu cuộc sống một mình, sẽ có nhiều khó khăn, nhưng ít nhất cũng phải ăn uống đầy đủ nhé."
"Nhưng ăn ngoài đắt đỏ lắm. Muốn ăn ngon, ăn no thì chỉ có nước mỗi ngày một bữa thôi. Còn phải nghĩ đến tiền bố mẹ cho nữa chứ."
Nghe tôi nói vậy, Yuna thoáng buồn, rồi ngập ngừng mở đôi môi đang mím chặt.
"....Hay là... em trả cho anh nhé?"
"Đã bảo là đừng có kiểu đó mà."
Gia cảnh của Yuna không hề bình thường.
Nghe đâu gia đình cô ấy đời nào cũng làm bác sĩ, sở hữu một bệnh viện lớn nổi tiếng khắp vùng, mà cô ấy lại là người thừa kế duy nhất.
Vì vậy, cô ấy được bố mẹ cưng chiều hết mực, có thể thoải mái tiêu tiền. Thỉnh thoảng cô ấy lại nói những câu như vậy. Tôi biết cô ấy không có ý xấu, nhưng càng vậy càng khiến tôi khó xử.
"....Em xin lỗi. Em biết là không nên nói thế, nhưng mà..."
"...."
"Em nhất định phải vào khoa y của trường đại học ở Tokyo, nên từ giờ sẽ phải vùi đầu vào học hành, không thể thường xuyên đến thăm anh được. Nên em muốn làm những gì có thể. Cứ nghĩ đến chuyện hôm nay lại xảy ra, em lo lắm..."
"Vậy tối thiểu thì mua cho anh sách dạy nấu ăn hay đồ gia dụng gì đó đi."
"Nhưng em biết có mua Shiki cũng chả tự nấu ăn đâu."
Đúng là như vậy. Quả nhiên, cô ấy hiểu tôi rõ quá mà.
Thấy tôi cười hề hề, Yuna thở dài một tiếng, chán nản đưa tay lên trán.
"....Thôi được rồi. Vậy thì mỗi ngày hãy gửi hình những món anh ăn vào bữa trưa và bữa tối cho em. Nếu không nhận được ảnh, em sẽ lại đến kiểm tra xem anh còn sống không đấy."
"Hai ngày một lần."
"Không chấp nhận."
"....Hiểu rồi. Anh sẽ cố gắng hết sức."
Sau những chuyện vừa xảy ra, chỉ cần lỡ hé răng nói một câu kiểu cô ấy làm "chuyện bé xé ra to" thôi, chắc chắn tôi sẽ mất mạng. Hơn nữa, nếu không hứa ở đây, Yuna sẽ đến đây mỗi tuần mất chứ đùa.
Nghĩ vậy, tôi đưa ngón út ra, Yuna vui vẻ khẽ đan ngón út mảnh khảnh của mình vào ngón tay tôi. Cái tính cách vừa tsundere vừa giàu biểu cảm của cô ấy, cũng là lý do khiến tôi bị thu hút.
"Mà này, không phải sắp muộn rồi sao? Anh thấy khỏe hơn rồi, để anh đưa em ra ga Tokyo nhé?"
Ngoài cửa sổ, mặt trời đã lặn, bóng tối bao trùm. Có vẻ như thời gian đã trôi qua khi tôi bất tỉnh, đồng hồ chỉ 8 giờ tối.
Nếu hôm nay mà còn muốn về Mie... à không, phải về thì gia đình Yuna mới không giết tôi... thì cũng đến giờ phải ra ga Tokyo rồi. Vừa định nói vậy rồi đứng dậy, Yuna đã cười tươi đẩy tôi ngã xuống giường.
Mái tóc thẳng mượt của Yuna xõa xuống cổ tôi, nhột nhột.
Tôi vén lọn tóc mềm mại được chăm sóc kỹ lưỡng ra sau tai cô ấy, để lộ chiếc khuyên tai bạc nhỏ xíu, khác hẳn vẻ ngoài tao nhã của cô ấy. Nhắc mới nhớ, vừa nãy tôi đã có một giấc mơ về ngày trước.
"Anh nói gì vậy? Em không thể bỏ Shiki trong tình trạng này mà về được."
"Nhưng mà, em xem này. Anh có ốm đau gì đâu. Yuna cũng còn phải đi học nữa..."
"Trường em là trường công lập, mai được nghỉ."
"Còn gia đình em thì sao?"
"Em báo rồi, không sao đâu."
... Chắc chắn là cô ấy nói dối rồi.
Cái cặp phụ huynh bảo bọc con quá mức đó, chắc họ sắp bắt tàu cao tốc đến lôi cô ấy về đến nơi rồi.
Học vấn và gia thế của tôi chỉ ở mức trung bình, nên gia đình Yuna không hề có ấn tượng tốt về tôi. Thấy tôi cười gượng, Yuna bĩu môi hờn dỗi.
"Có gì không được sao? Hay là anh giấu sách người lớn?"
"Không không, không đời nào. Sao có chuyện đó được chứ."
"Vậy thì được chứ. Lâu lắm rồi mới gặp mà. Em vẫn chưa muốn về... Không được sao?"
Bị nói như vậy cùng ánh mắt long lanh ngước nhìn, thì làm gì có thằng đàn ông nào từ chối được.
Sau đó, chúng tôi đặt đồ ăn Nhật và một chiếc bánh nhỏ qua ứng dụng giao đồ ăn, Yuna mở tiệc mừng tân gia nho nhỏ cho tôi. Thoáng chốc, tôi đã nghĩ Yuna sẽ nói "Để em làm cho anh ăn nhé", nhưng cô ấy đã quyết định đặt đồ ăn ngay lập tức, khiến tôi thở phào nhẹ nhõm.
Ngày xưa, tôi từng bị Yuna cho ăn món ninh có vị dở tệ, không biết khen ngon hay chê dở nên đã lén bỏ thêm nước tương, kết quả là bị giận không nói chuyện cả tuần. Từ đó đến giờ cô ấy không nấu ăn cho tôi nữa, kiểu vừa thấy có lỗi mà cũng vừa thấy may mắn.
Nhân tiện, bữa tối là Yuna khao. Sau khi đặt món, tôi định đưa tiền phần mình cho cô ấy, nhưng cô ấy kiên quyết từ chối "Hôm nay là tiệc mừng nên em muốn trả!".
Tôi, cảm thấy sợ hãi chính bản thân mình. Sợ rằng một ngày nào đó mình sẽ thực sự trở thành kẻ ăn bám mất.
Lần cuối tôi gặp Yuna là trước khi mớ hỗn độn chuyển nhà bắt đầu, vậy là đã khoảng ba tháng rồi. Dù gần như ngày nào chúng tôi cũng gọi điện cho nhau, nhưng qua màn hình không nhận ra được nhiều điều, cũng không thể chạm vào nhau. Việc Yuna ở ngay trong tầm tay, khiến tôi khá là lâng lâng.
"Đồ ăn hay bánh cũng đều ngon hết sẩy nhỉ. Em muốn Shiki ngày nào cũng được ăn những món như thế này."
Cô ấy phồng má nói, dáng vẻ thật duyên dáng.
Sống lưng thẳng tắp, chỉ cần nhìn thôi cũng biết là được nuôi dạy tử tế. Khi Yuna ở trong căn phòng chật hẹp của tôi, tôi còn có cảm giác kỳ lạ như thể chỉ mình cô ấy là hình ảnh được ghép vào vậy.
"Yuna."
"Gì... gì cơ?"
Tôi bất giác đưa tay lên vuốt má cô ấy. Chạm vào.
Cảm giác làn da mịn màng trên má thật dễ chịu, tôi cứ thế vuốt mãi. Yuna ngạc nhiên khẽ nhíu mày, rồi dường như bỏ cuộc, cô lẩm bẩm: "Anh làm gì vậy...", rồi dụi đầu vào tay tôi, nhắm mắt lại, hệt như một chú mèo đang làm nũng.
Đúng lúc ấy, tiếng báo hiệu bồn tắm đã đầy vang lên, ánh mắt Yuna thoáng liếc về phía đó. Chẳng hiểu sao tôi lại thấy bực mình, thế là bèn giữ nguyên tay trên má cô ấy và trao nụ hôn. Khi tôi mở mắt ra, Yuna đang nhìn tôi chằm chằm với đôi mắt to tròn long lanh.
"Em đáng yêu thật đấy."
"... Im đi."
"Haa~~, không có khoảnh khắc nào em không dễ thương cả."
"Hứ, cảm ơn anh!"
Như muốn nói "Đủ rồi đấy!", Yuna dùng hai tay che đi khuôn mặt đỏ bừng đến tận cổ, quay mặt đi. Đáng yêu quá. Quá sức đáng yêu. Bạn gái tôi, siêu cấp đáng yêu.
"Hơn nữa, anh mau đi tắm đi! Mai còn phải đến trường nữa mà!"
"Rồi rồi."
Dù còn luyến tiếc, nhưng tôi biết đó chỉ là cách cô ấy che giấu sự ngại ngùng, nên đành ngoan ngoãn chuẩn bị đi tắm và rời khỏi phòng.
"Tại em đáng yêu quá chứ bộ... Ai bảo em đáng yêu làm gì..."
Tôi đã quyết định sẽ không đi quá giới hạn với Yuna. Một phần vì cô ấy quá thuần khiết khiến tôi không nỡ, nhưng phần lớn là vì hiện tại gia đình Yuna hoàn toàn không chấp nhận mối quan hệ này. Đôi lúc tôi lại nghĩ, có lẽ chia tay với tôi sẽ khiến cô ấy hạnh phúc hơn.
Tôi biết rằng việc nghĩ "Thà đau một lần rồi thôi" là ích kỷ, nhưng cũng chính vì yêu cô ấy, tôi mới nghĩ đến điều đó.
Tương lai sẽ ra sao thì chưa biết, nhưng nếu cứ tiếp tục là người yêu với Yuna như thế này, có lẽ tôi sẽ phải quay về Mie, kết hôn với cô ấy và cùng nhau gánh vác bệnh viện gia đình.
Yuna đang dốc sức ôn thi vào trường y, tất cả cũng vì tôi.
Nếu tôi không trở thành bác sĩ, thì việc Yuna trở thành bác sĩ và kế thừa bệnh viện sẽ là điều kiện tối thiểu để chúng tôi có thể nghĩ đến tương lai. Yuna là một người thông minh, nhưng việc thi vào trường y không hề dễ dàng. Vốn dĩ cô ấy đã đi học thêm mỗi ngày, dạo gần đây còn tham gia cả các lớp luyện thi đặc biệt cho trường y nữa.
"... Ít nhất thì mình phải cố gắng không gây thêm lo lắng và cản trở cho cô ấy."
Yuna đang cố gắng vì tôi. Vì vậy, không phải lúc để nghĩ đến những điều tiêu cực như thế. Còn tôi, thì đang phải đối mặt với kẻ thù khổng lồ mang tên "tự nấu ăn" đây.
Tôi vặn vòi hoa sen, tắm nhanh rồi khóa nước, bước ra khỏi phòng tắm.
Sau khi lau dọn sạch sẽ phòng tắm và nhà vệ sinh, tôi trở lại phòng khách, Yuna đã nằm trên giường, ngủ say với hơi thở đều đặn.
"…Chúc ngủ ngon."
Chắc hẳn là mệt mỏi đã tích tụ quá nhiều.
Tôi nhẹ nhàng đắp chăn lên người Yuna, cố gắng không đánh thức cô ấy, rồi trải tấm futon dành cho khách nằm xuống.
Có lẽ vì vừa mới ốm dậy, tôi cũng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, chưa đầy năm giây sau đã mất đi ý thức.
Và khi tôi tỉnh giấc, trời đã sáng bảnh ngày hôm sau.
"…Ki! Shiki! Dậy mau!!"
"Mấy giờ rồi…?"
"Bảy rưỡi rồi! Hôm qua chẳng phải anh đã nói bảy giờ mà không ra khỏi nhà là không kịp sao!?"
Trong tầm nhìn mờ ảo vì ngái ngủ, bóng hình người yêu dấu hiện lên. Tôi định ôm cô ấy vào lòng, thì một lời nói như sét đánh ngang tai vọng đến.
"Bảy… rưỡi!?"
Toang thật rồi. Trễ học là cái chắc. Vì từ nhà tôi đến trường phải mất khoảng một tiếng đi tàu. Chuông vào học ở trường tôi reo lúc tám rưỡi, mà nếu tính cả thời gian chờ tàu và đi bộ ra ga thì dù tôi có bật dậy ngay bây giờ cũng không kịp. Thôi thì thà cứ đưa Yuna đến ga Tokyo rồi đường hoàng đi trễ còn hơn vậy.
Quả là một ý tưởng tuyệt vời. Dù tôi đã khỏe lại, nhưng việc vừa ốm dậy không phải là nói dối, chắc Yuna cũng sẽ thông cảm cho tôi thôi.
"Yuna, à ừm…"
"Em gọi taxi rồi, anh chuẩn bị xong trong mười phút nữa được không!?"
Tôi không thể thốt nên lời. Taxi là sao cơ?
"Em cũng đi, đưa Shiki đến trường rồi em sẽ đến ga Tokyo. Như vậy chắc là vừa kịp!"
Vừa nói, Yuna vừa vội vàng nhét đồ đạc của mình vào vali kéo.
Em ấy nói thiệt luôn hả? Một ý nghĩ thoáng qua trong đầu tôi. Nhưng rồi tôi đánh răng, cởi quần áo, được Yuna mặc cho bộ đồng phục, và khi định thần lại thì đã thấy mình ngồi trong taxi rồi.
"Tuy sát giờ, nhưng may quá vẫn kịp nhỉ."
Yuna cười mệt mỏi. Cô ấy không hề đả động gì đến việc đi học bằng taxi cả.
Tôi từ trước đến giờ chưa từng sống kiểu này! Hóa ra cách suy nghĩ của tiểu thư khác hẳn người thường, tôi chỉ còn biết cười trừ. Nhưng mà, tất cả những việc này cô ấy làm đều là vì tôi.
"…Cảm ơn em. Về Mie cẩn thận nhé."
"Vâng. Shiki cũng phải cẩn thận đó. Nhớ ăn uống đầy đủ, và đừng quên lời hứa của chúng ta!"
"Tất nhiên rồi."
"Nhớ gọi điện cho em nhiều vào nhé. …Không phải là em lo lắng gì đâu. Kiểu Shiki thích em như vậy thì làm sao mà lăng nhăng được chứ."
Yuna siết chặt tay tôi.
— Anh vẫn yêu em mà phải không!
Câu nói ngày nào chợt vụt qua trong đầu. Tôi thích cái vẻ hơi kiêu ngạo này của Yuna.
"Đến nơi rồi thưa quý khách."
Giọng bác tài taxi kéo tôi về thực tại. Ngước mắt lên, quả nhiên, đây là trường cấp ba tôi đang theo học. Đồng hồ điểm ba phút trước giờ vào lớp. Chạy nhanh thì vẫn còn kịp.
"Thế, anh đi đây! Gặp lại sau nhé!"
"Ừm. Lên đường mạnh giỏi."
Tôi vội vã đóng cửa xe rồi lao ra ngoài. Trước khi bước vào cổng trường, tôi ngoái đầu nhìn lại, thấy Yuna đang duyên dáng vẫy tay từ cửa sổ taxi.
Khỉ thật. Đáng yêu chết đi được. Sao mình lại không thể tiễn Yuna một cách đàng hoàng chứ!
Nhờ nguồn sức mạnh từ sự bực bội, tôi lao lên cầu thang, và may mắn thoát khỏi cảnh đi muộn. Dù sao thì người ta đã đưa đón mình đến tận đây rồi, không thể nào đi muộn được. Tuy nhiên, toàn thân tôi đã rã rời đến cực điểm, nên suốt tiết một tôi chỉ gục mặt xuống bàn.
Vừa nghe giảng lơ đãng, thì đã đến giờ nghỉ trưa, tôi nhanh chóng chụp một tấm ảnh mì trộn dầu vừa mua ở cửa hàng tiện lợi trong trường, rồi thở dài thườn thượt.
"Giờ thì, nên làm gì đây nhỉ..."
Thú thật, tôi đã bắt đầu hối hận rồi. Hối hận vì đã dễ dàng hứa hẹn với Yuna.
Cô tiểu thư kia chắc chẳng bận tâm đâu, nhưng quả thực ăn ngoài tốn kém hơn tôi tưởng. Mà dù có tự nấu thì cũng chẳng thể làm ra món gì vừa ý.
Tôi có lòng muốn cố gắng, nhưng có lẽ tôi sẽ chết đói trước khi tay nghề nấu nướng kịp tiến bộ mất.
Xin bố mẹ tăng tiền trợ cấp thì chắc chắn sẽ bị từ chối. Còn nhờ bạn gái cho tiền thì càng không thể chấp nhận được. Lòng tự trọng ít ỏi của tôi không cho phép.
"Hình như bà biết nấu ăn phải không?"
Thôi thì liều một phen. Tôi đành cậy nhờ Suzu, người bạn thanh mai trúc mã đồng thời là bạn thân duy nhất của mình, nhưng đến giờ nghỉ trưa vẫn chưa thấy hồi âm. Lúc nào cũng thế, nhưng lần này thì thật sự gấp gáp rồi, nên tôi đành nhắn thêm một tin LINE nữa. Vô vọng, chẳng có phản hồi gì cả.
Suzu cũng là học sinh trường tôi, nhưng vì học khoa mỹ thuật nên đi học thất thường lắm. Hơn nữa, tòa nhà của khoa mỹ thuật khác với khoa thường của tôi, nên dù có xông vào tìm cũng chưa chắc đã gặp được. Chắc chỉ còn cách ngoan ngoãn chờ tin nhắn vậy.
"Muốn kiếm thêm thu nhập mà nội quy trường cấm làm thêm mới đau chứ...!"
Tôi đang gục mặt xuống bàn than vãn thì một người bạn, có vẻ vừa trải qua một trận chiến ác liệt ở căng tin, trở về.
"Midoriy〜a, tao về rồi đâyyy!."
"Mừng mày về, Gokaido."
"Đừng có mà gọi tao lên ba tầng. Tao là Nikaido[1]."
Sau màn đối đáp quen thuộc, Nikaido Atsuya, tức Gokaido, về chỗ ngồi. Nhìn hộp sandwich katsu trên tay, có vẻ như hắn vừa thắng trận chiến rồi.
Nikaido là một trong số ít những người bạn của tôi. Thật lòng mà nói, tôi không muốn tự nhận mình ít bạn, nhưng sự thật là vậy. Với khả năng giao tiếp thuộc hàng "dưới trung bình" của mình, việc duy trì tình bạn sau mỗi lần chuyển trường và reset các mối quan hệ quả là một thử thách khó khăn.
Thậm chí, việc tôi có thể tìm được một người bạn hợp cạ ở ngôi trường cấp hai và cấp ba liên thông này, nơi mà chỉ khoảng một phần mười học sinh là nhập học từ cấp ba, đã là một điều may mắn rồi.
Lần đầu Nikaido bắt chuyện với tôi, với mái tóc nhuộm nâu thời thượng và vẻ ngoài điển hình của một "hot boy", tôi đã không nghĩ rằng chúng tôi có thể trở nên thân thiết. Nhưng trái ngược với vẻ ngoài, hắn lại khá dễ gần và dễ nói chuyện.
Hơn nữa, hắn còn nắm rõ thông tin về trường lớp hơn tôi gấp trăm lần. Từ hạn nộp bài tập đến các sự kiện, hắn đã giúp đỡ tôi rất nhiều ngay từ năm nhất.
"Này, tao có chuyện muốn hỏi ý kiến mày."
"Chuyện gì?"
"Mày biết chuyện tao bắt đầu sống một mình rồi đúng không? Tao đang gặp rắc rối với chuyện ăn uống."
"Ăn uống á?"
"Ừ. Hôm qua tao bị ngất vì đói đấy."
Sau khi tôi kể về tình hình ăn uống và những gì đã xảy ra ngày hôm qua, Nikaido lộ rõ vẻ mặt khó chịu.
"Mày làm bạn gái dễ thương của mày lo lắng như vậy là không thể chấp nhận được! Mày là học sinh cấp ba, chỉ cần no bụng là được rồi. Nướng đại miếng thịt nào đó mà ăn đi!"
"Nếu làm được như vậy thì tao đã không phải hỏi mày! Nếu đồ ăn dở tệ thì tao sẽ không muốn ăn đâu. Trông vậy thôi chứ tao sành ăn lắm đấy!"
"Thấy mà ghét..."
"Tao nghe được đấy."
"Tao cố tình nói cho mày nghe đó, đồ sành ăn!"
Tôi đùa lại "Độc mồm độc miệng quá", và hắn còn trừng mắt nhìn tôi dữ hơn.
"Mà công nhận yêu xa cũng khổ thật. Nếu ở gần thì cô ấy còn qua nấu ăn cho mày được."
"Tao nghĩ chuyện đó cũng không xảy ra đâu. Bạn gái tao không giỏi nấu ăn lắm."
"Mấy chuyện đó quan trọng gì, quan trọng là tình cảm chứ?"
"Không, quan trọng là vị giác! Nếu chỉ ăn một lần thì không sao, nhưng nếu phải ăn mỗi ngày thì mệt lắm. Thà ăn cơm hộp ở cửa hàng tiện lợi còn ngon hơn."
"Đồ vô tâm kia! Mày mà dám nói câu đó trước mặt bạn gái mày thì chết với tao!!"
"Tất nhiên là tao không nói rồi!! Tao chưa bao giờ nói cả!"
Dù tự nhận thức được rằng mình là người vô tâm, nhưng tôi vẫn đủ tinh tế để không nói những điều đó trước mặt bạn gái. Hay đúng hơn, tôi luôn cố gắng không nói những điều mà không ai hỏi. Người ta vẫn thường bảo "Họa từ miệng mà ra" mà.
Tuy nhiên, tôi muốn khẳng định điều này: Tôi không ăn để sống, mà sống để ăn. Thà hai ngày ăn một bữa thật ngon còn hơn ngày ba bữa đồ ăn dở tệ. Tôi nghĩ cuộc đời này sẽ kết thúc nếu tôi bắt đầu ăn chỉ để nạp dinh dưỡng.
Tình cảm hay sự cố gắng nấu nướng cũng không quan trọng bằng hương vị. Rõ ràng là vị giác quan trọng hơn chứ.
Tôi hăng say thuyết phục Nikaido, còn hắn chỉ thở dài như kiểu "Thằng này hết thuốc chữa rồi" rồi dí điện thoại vào mặt tôi. Trên màn hình là hàng loạt ảnh các món ăn ngon lành.
Hình như là tài khoản Instagram.
"Uầy! Ngon bá cháy!"
"Mày đang là thành viên câu lạc bộ về nhà sớm đúng không? Sao không vào câu lạc bộ nấu ăn đi?"
"…Hả? Cái tài khoản này là của câu lạc bộ nấu ăn trường mình á!?"
"Ừ. Xịn sò luôn đấy."
Tôi vội vàng nhìn tên tài khoản, quả nhiên là "Câu lạc bộ Nấu ăn Học viện Sakisaki". Số lượng người theo dõi đáng kinh ngạc: tận bốn mươi lăm nghìn người.
Tài khoản này chỉ đăng ảnh món ăn thôi, mà món nào món nấy trông cũng ngon thật sự, bỏ qua chuyện học sinh làm thì cũng hiểu tại sao lại nổi tiếng đến vậy.
Đỉnh của chóp vậy mà sao đến tận giờ mình mới biết nhỉ? À, trước giờ mình có hứng thú gì với chuyện nấu ăn đâu. Chắc là có nghe qua nhưng bỏ ngoài tai mất rồi.
"Ê, gì vậy? Vừa được học nấu ăn, vừa được ăn cơm ngon bá cháy ở trường hả? Tuyệt vời ông mặt trời. Có câu lạc bộ như mơ vậy luôn á?"
"Ừ. Mà ngoài đồ ăn ra thì ở đó còn nhiều thứ ngon nữa."
"…Ngon?"
Thấy tôi nghiêng đầu khó hiểu, Nikaido nhìn tôi bằng ánh mắt không thể tin nổi rồi nói bằng giọng khinh khỉnh như nhìn rác rưởi: "Có bạn gái dễ thương như mày thì không quan tâm cũng phải." Rồi hắn giải thích:
"Mấy em gái ở đó toàn hàng cực phẩm thôi. Chẳng hạn như Sakuraba Haru, được gọi là 'Nữ thần' của lớp bên cạnh ấy, hoặc Natsukawa Aoi, nhỏ hơn một khóa mà xinh dã man, nghe bảo nổi tiếng từ hồi cấp hai rồi."
"À ha, ra thế."
Chắc chắn là nổi tiếng thật. Đến cả tôi, người bị Nikaido mắng té tát vì "không quan tâm đến mọi thứ xung quanh", hình như cũng đã nghe loáng thoáng tên rồi. Chỉ là không nhớ rõ mặt mũi như nào.
"Mà, con trai vào là bị đuổi sớm à. Nghe đồn mấy đứa vào hồi tháng Tư nghỉ hết rồi."
"Sao vậy? Cấm con trai hả?"
"Không. Con trai thì vẫn vào được, nhưng mà ai vào câu lạc bộ nấu ăn mà chả có ý đồ đen tối, đúng không? Mà kể cả vào được thì cũng bị đối xử lạnh nhạt đến mức nản lòng rồi nghỉ hết thôi."
Tôi hoảng hốt khi nghĩ rằng tia hy vọng vừa lóe lên đã vụt tắt. Giờ tôi chỉ còn đường vào câu lạc bộ nấu ăn thôi!
"Mấy chuyện đó tao chịu được hết, dù bị lạnh nhạt cỡ nào tao cũng bám trụ đến cùng."
"Ủa alo, mày định vào thật hả?"
"Thật. Thật mà. Đây là vấn đề sống còn của tao đó."
"Biết là tao khơi mào, nhưng mày đúng là chẳng sợ cái gì nhỉ."
"Thì tại tao còn gì để mất đâu."
Nói gì thì nói, bạn bè trong trường của tôi chỉ có mỗi Nikaido và Suzu, một người quen từ thuở nhỏ. Ngoài ra cũng có vài người quen đủ để không gặp khó khăn trong cuộc sống thường ngày, nhưng không ai thực sự quan trọng cả.
Có lẽ do chuyển trường quá nhiều lần, tôi đã trở nên khá hờ hững trong chuyện này. Dù vậy, tôi vẫn do dự khi đến một nơi gần như cấm đàn ông, nhưng mạng sống của tôi đang bị đe dọa mà.
Nguy cơ bị coi là kẻ chỉ nhăm nhe gái gú chẳng là gì so với cơ hội được ăn những bữa cơm ngon lành với mức phí rẻ mạt, mà lại còn học được nhiều điều nữa chứ. Quá hời!
Sau khi nhận được thông tin tuyệt mật từ Nikaido, tôi lập tức hướng về phòng bếp, trụ sở của câu lạc bộ nấu ăn, ngay khi tiếng chuông báo hết giờ học vang lên.
"Tớ muốn xin vào câu lạc bộ!"
Vừa mở cửa ra, tôi đã nói như vậy, và ngay lập tức nhận được những ánh mắt dò xét từ khoảng tám cô gái đang có mặt ở đó.
Quả thật, ai nấy đều xinh đẹp, duyên dáng.
Thảo nào người ta bảo nơi này toàn gái xinh, tôi thầm gật gù đồng ý. Rồi một mỹ nhân trông trưởng thành hơn hẳn so với những thành viên còn lại, dừng tay thái rau và tiến về phía tôi. Nốt ruồi duyên dáng bên khóe môi cô ấy thật quyến rũ.
Nhìn màu dép đi trong nhà có vẻ cô ấy là học sinh năm ba.
"…Ờm, em muốn xin vào câu lạc bộ à?"
"Dạ vâng."
"Chị là Miyase Akina, chủ nhiệm câu lạc bộ. Em tên gì?"
"Em là Midoriya Shiki ạ."
"Vậy, Midoriya có thích nấu ăn không?"
"Không, em hoàn toàn không biết gì cả. Vì vậy em mới đến đây để nhờ mọi người giúp đỡ."
"À, ra vậy…"
Có vẻ như câu lạc bộ không từ chối người mới bắt đầu, nhưng nhìn vẻ mặt của chủ nhiệm và các thành viên khác, tôi biết chắc chắn rằng mình không được chào đón. Chắc họ nghĩ tôi đến đây chỉ vì gái gú thôi. Quả thực, những ánh mắt như muốn hỏi "phải làm sao đây?" đang bay qua bay lại, kẹp tôi ở giữa.
Tuy nhiên, tôi không thể đánh tuột sợi tơ sinh mệnh mà mình đã vất vả lắm mới nắm được.
"Em nói thật lòng đấy ạ. Năm nay do hoàn cảnh gia đình nên em phải sống một mình, nhưng không biết nấu gì cả nên thực sự rất khổ sở. Bạn gái em cũng lo lắng cho em lắm."
"…………"
"Em có xem Instagram của câu lạc bộ mình, thấy món nào cũng ngon hết, nên em nghĩ nếu vào đây thì sẽ có thể nấu được những món ăn tàm tạm…"
Và nếu được thì tôi mong mọi người sẽ cho mình ăn chung những món mà mọi người nấu.
Trong lúc tôi đang cố gắng trình bày lý do sao cho nghe đáng thương nhất có thể, một giọng nói lạnh lùng, đầy gai góc vang lên từ phía sau.
"...Lại thêm một tên phiền phức nữa đến xin vào."
Quay lại, tôi thấy một mỹ nữ với mái tóc màu trà sữa đậm được buộc cao kiểu đuôi ngựa lệch, đang đứng đó với vẻ mặt khó chịu. Màu dép đi trong nhà của em ấy là màu đỏ. Học sinh năm nhất.
Hình như em ấy vào sau tôi và nghe được cuộc trò chuyện thì phải.
Vóc dáng nhỏ nhắn cùng chiếc răng khểnh duyên dáng khiến em ấy trông tựa một chú sóc nhỏ đáng yêu.
Nhưng gương mặt lại đẹp đến nghẹt thở, vẻ mặt rõ ràng là đang không vui kia lại càng thêm phần sắc sảo, khiến người ta không khỏi e dè.
"Aoi-chan!"
"Chẳng phải sự thật sao ạ? Bên này cũng thấy phiền phức lắm rồi, toàn là những người như thế này không thôi."
Em ấy đặt chiếc cặp lên bàn, lấy chiếc tạp dề từ tủ đồ và bắt đầu mặc vào một cách thuần thục.
"Em là Natsukawa Aoi."
Natsukawa Aoi. Hình như Nikaido đã từng nhắc đến cái tên này.
Quả thật, với nhan sắc này thì ai mà không đồn đại cho được. Đơn giản là quá xinh đẹp mà.
"Ờ... anh là Midoriya Shiki."
"Em biết. Em nghe hết rồi."
Em ấy lạnh lùng đáp, tiến đến trước mặt tôi và dí ngón tay vào mặt.
"Câu lạc bộ của bọn em là câu lạc bộ nấu ăn. Nếu em thấy anh không thực sự nghiêm túc với việc nấu nướng, em sẽ đuổi anh ngay lập tức."
"Ể, vậy là em đồng ý cho anh vào à?"
"Đồng ý gì chứ... câu lạc bộ của bọn em được trường công nhận mà. Không thể từ chối chỉ vì giới tính được."
Phù, may quá...!
Ra là vậy. Vì là câu lạc bộ được công nhận chứ không phải hội nhóm tự phát, nên họ không thể chỉ dựa vào cảm tính mà từ chối trong khi tôi chưa gây ra vấn đề gì.
Trường Sakasaki muôn năm! Yêu trường nhất trên đời! Xin lỗi vì đã ghét bỏ trường nhiều như vậy.
Tóm lại hôm nay mình sẽ được ăn một bữa ngon lành sau bao ngày tháng đây mà!
Tuyệt vời, vui quá đi! Tinh thần lên cao rồi!
"Mong được mọi người giúp đỡ!"
"...Em sẽ không giúp đỡ anh đâu. Em cũng sẽ không cho anh số điện thoại, không cùng anh thái rau, không nói chuyện phiếm. Em chỉ muốn anh nhanh chóng rời khỏi đây thôi."
Natsukawa nói bằng giọng lạnh tanh, rồi đặt đồ đạc ở vị trí xa tôi nhất. Sao em ấy lại lạnh lùng thế chứ? Tôi đã làm gì nên tội? Đúng là khởi đầu không mấy suôn sẻ.
Tôi đang thất vọng vì bị em ấy phớt lờ cái bắt tay, thì hội trưởng cười gượng gạo như để xoa dịu tình hình.
"Ahaha... xin lỗi nha?"
"Dạ không sao đâu ạ! Được nhận vào đã là quá đủ rồi!!"
Có lẽ chứng kiến quá nhiều kẻ gia nhập câu lạc bộ chỉ vì mục đích cá nhân khiến trưởng câu lạc bộ cảm thấy chán nản. Khuôn mặt ngạc nhiên của chị ấy khi nghe câu trả lời dứt khoát của tôi khiến tôi tự hỏi, những người vào câu lạc bộ trước đây rốt cuộc là hạng người gì vậy?
Thôi thì, cuộc sống của tôi và bạn gái đang bị đe dọa. Tuy không hề muốn bị ghét bỏ,nhưng dù có bị các cô ấy ghét đến đâu đi nữa, tôi cũng không có ý định rời khỏi câu lạc bộ nấu ăn.
Tất nhiên, kết bạn được thì tốt, nhưng cuộc sống chuyển trường liên miên đã dạy tôi rằng người với người không dễ dàng thấu hiểu nhau. Vì vậy, tôi cũng chẳng mơ mộng gì về chuyện "biết đâu một ngày nào đó sẽ thân thiết". Xin lỗi Natsukawa ở trong câu lạc bộ lúc nãy, nhưng anh sẽ mặt dày bám trụ ở câu lạc bộ nấu ăn cho bằng được.
"Khụ... Tạm thời, cho phép chị xem tay nghề của em nhé."
Trưởng câu lạc bộ vừa nói vừa đưa cho tôi một cuốn sách dạy nấu ăn.
"Đây là quy định của câu lạc bộ nấu ăn. Để đánh giá trình độ của thành viên mới, em phải làm một món ăn. Cứ chọn một món bất kỳ trong cuốn sách này nhé?"
Tôi miễn cưỡng lật giở cuốn sách, nhưng toàn là những món hoàn chỉnh như hamburger, thịt hầm khoai tây, cơm chiên. Với một kẻ thậm chí đến xào rau còn không nổi như tôi, trình độ này quả thực quá cao.
"À... Em không làm được món nào hết. Em thực sự là người mới bắt đầu... Em đến đây với tinh thần học hỏi từ con số không ạ!"
"Vậy thì trứng cuộn cũng được. Món đó chỉ cần trộn rồi chiên thôi, chắc em làm được chứ?"
"Em... em thậm chí còn chưa bao giờ đập trứng thành công nữa. Làm thế nào để đập trứng mà không bị vỏ rơi vào trong vậy ạ?"
Ánh mắt quan tâm của trưởng câu lạc bộ thoáng chốc biến thành sự đồng cảm chân thành pha lẫn kinh hãi.
Khoan đã. Làm ơn mà. Đừng bỏ rơi tôi!
"... Thôi thì cứ thử xem sao!"
Trưởng câu lạc bộ Miyase vỗ tay bốp bốp, cố gắng làm không khí tươi sáng hơn, rồi đưa cho tôi tạp dề và trứng.
Sau một khoảng thời gian dài đằng đẵng, món trứng cuộn cuối cùng cũng hoàn thành, nhưng nó chẳng còn chút bóng dáng nào của màu vàng trứng nữa. Nói nó là mực thì có lẽ hợp lý hơn, và lốm đốm những mảng trắng của vỏ trứng.
"À, haha... Trình độ của em là như này đấy ạ."
Một tác phẩm cho thấy rõ trình độ của tôi mà thậm chí còn chưa cần nếm thử đã ra đời. Nhưng có lẽ vì trách nhiệm với tư cách là trưởng câu lạc bộ, chị Miyase vẫn nếm thử một miếng.
"Ư..."
Rồi sau khi rên một tiếng, chị ấy im bặt.
"Senpai, ngược lại em lại thấy anh dũng cảm lắm mới dám vào câu lạc bộ nấu ăn đấy ạ. . Em kính nể anh luôn á ~"
Lời nói không rõ là mỉa mai hay cảm thán chân thành của Natsukawa, người có vẻ vừa ghé qua xem tình hình, đâm thẳng vào tim tôi. Xung quanh tôi là những ánh mắt khắc nghiệt, nhưng mang một ý nghĩa khác hẳn so với lúc ban đầu.
Trong bầu không khí ngột ngạt như đang ở đám tang, tôi đã thành công gia nhập câu lạc bộ nấu ăn một cách đáng mừng.
Đêm hôm đó, tôi gọi video cho Yuna để kể lại những chuyện đã xảy ra trong ngày.
Từ khi yêu xa, chúng tôi có một quy tắc bất di bất dịch: gọi video vào 11 giờ đêm các ngày thứ Hai, thứ Tư, thứ Sáu và Chủ Nhật. Thật lòng mà nói, đôi khi cũng thấy phiền phức, nhưng nếu không làm vậy, chắc chắn sẽ dần xa cách. Vì thế, tôi chưa từng bỏ lỡ cuộc gọi nào.
"Alo~"
"Alo. May mà sáng nay anh không bị muộn học nhỉ. Từ lúc đó đến giờ anh cảm thấy trong người thế nào?"
"Anh khỏe re rồi, nhờ có em đó."
"Vậy thì tốt quá," Yuna nói, giọng nhẹ nhõm hẳn đi, tôi có thể cảm nhận được qua điện thoại, và khuôn mặt cô ấy rạng rỡ hẳn lên.
"Em cũng về nhà an toàn là tốt rồi. Sau đó mọi chuyện ổn chứ? Đột nhiên chạy đến chỗ anh, còn ngủ lại nữa, có bị ai mắng không?"
"Ngạc nhiên là không sao cả. ...Hình như mọi người kệ rồi hay sao ấy. Miễn là em chịu kế thừa gia nghiệp là được."
Yuna cười, nhưng rõ ràng là đang cố gắng gượng. Cô ấy cố tình đổi chủ đề bằng giọng điệu tươi sáng.
"Mà, bữa tối hôm nay của anh trông ngon quá ha."
"Đương nhiên rồi. Anh quyết định vào câu lạc bộ nấu ăn, xong được họ cho ké đó."
"Shiki, anh vào câu lạc bộ nấu ăn á?"
" ...Đừng ngạc nhiên như thế chứ. Anh quyết định phải cố gắng để Yuna không lo lắng mà. Anh muốn giữ đúng lời hứa."
"Ra là vậy."
Yuna ngập ngừng một chút, có vẻ hơi ngại ngùng, rồi nói, "Em mong là anh sẽ tiếp tục," và cười rạng rỡ. Chỉ cần được thấy nụ cười này, thì việc gia nhập câu lạc bộ nấu ăn hoàn toàn xứng đáng.
"Ừ. Khi nào nấu ăn ngon hơn, anh sẽ làm cho Yuna ăn."
"Thật á!?"
"Đã bảo đừng ngạc nhiên thế mà."
"...Thì em vui quá thôi. Nếu Shiki nấu ăn ngon được thì em đỡ vất vả biết mấy."
Một câu chuyện ngầm hiểu là chúng tôi sẽ ở bên nhau trong tương lai. Không phải là tôi không thích, nhưng vì con đường đến tương lai đó còn dài, nên tôi hơi khó phản ứng.
Có lẽ nhận ra vẻ bối rối của tôi, Yuna vỗ tay một cái rồi chuyển chủ đề.
"Mà, câu lạc bộ nấu ăn toàn con gái thôi đúng không?"
"...Ừm, thì đúng là vậy."
Không phải toàn con gái, mà là chỉ có con gái thôi.
Liệu cô ấy có bảo tôi bỏ không? Tôi thoáng giật mình. Yuna đang cười tinh nghịch.
"Shiki, anh ổn chứ?"
"......Anh cũng không biết nữa."
Tôi định đưa ra lí lẽ gì đó, nhưng những lời Natsukawa nói hôm nay lại ùa về trong tâm trí.
Mình có thực sự ổn được không vậy?
Phải một lúc tôi mới thốt ra câu trả lời, khuôn mặt Yuna lộ vẻ khó xử, nhưng đâu đó lại phảng phất sự an tâm.
Yuna luôn suy xét mọi chuyện một cách thấu đáo, nên dù tôi có nói chuyện với cô gái khác, cô ấy cũng không ghen tuông hay nghi ngờ gì cả. Dẫu vậy, kể từ khi yêu xa, đôi lúc tôi vẫn thấy cô ấy thoáng vẻ bất an. Không biết nếu nói dáng vẻ ấy thật đáng yêu, cô ấy có giận tôi không nhỉ?
"Sao mặt mày cứ tươi rói thế? Nhân tiện, hãy kết bạn và học nấu ăn cho tử tế vào đấy nhé?"
"Anh biết rồi. Anh sẽ cố gắng."
Thú thật, cả hai việc đều có vẻ khó nhằn, nhưng tôi không còn lựa chọn nào khác.
Tôi liền tạo tư thế sẵn sàng chiến đấu về phía Yuna đang ở trong màn hình.