Chuông tan học reo lên, tôi thu dọn đồ đạc rồi chuẩn bị về nhà. Hôm nay không có hoạt động câu lạc bộ, nên tôi nhanh chóng bắt tàu, đi khoảng một tiếng rồi xuống, đi bộ trên con đường quen thuộc thì thấy một khu chung cư nhỏ. Grand Heights số 3. Đó là "lâu đài" của tôi.
Bên ngoài trông có vẻ cũ kỹ, nhưng nghe nói nó đã được sửa sang lại cách đây năm năm nên bên trong khá mới. Tôi đi lên cầu thang xoắn ốc, rẽ phải, phòng 203 ở cuối hành lang là phòng của tôi.
"Mừng cậu về."
Vừa leo hết cầu thang, cảm thấy chân mỏi nhừ, tôi đã thấy Sakuraba đang ngồi bệt trước cửa phòng, tay xách túi mua sắm.
"Ồ, cậu đến sớm vậy. Chờ lâu không?"
"Không lâu lắm. Tớ có ca làm thêm từ 8 giờ tối, nên tranh thủ thời gian nhé."
"Chúng ta có thể ăn tối cùng nhau không?"
"Chắc là kịp. Hôm nay nhất định phải làm món gì đó thật ngon nha~"
Tôi nhận túi từ Sakuraba rồi mở cửa phòng.
Đây là lần thứ ba tôi học nấu ăn với cô ấy, nhưng việc mời một cô gái khác ngoài Yuna đến nhà vẫn khiến tôi cảm thấy hơi kì. Và mỗi lần như vậy, tôi đều có chút tội lỗi, nhưng vì không còn chỗ nào khác để luyện tập, nên mong cô ấy tha thứ vậy. Tất cả là vì tôi, và cũng là vì Yuna nữa.
"Mà này, tớ để ý từ trước rồi, giá của cậu nhiều sách thật đấy. Cậu thích đọc sách à?"
"Ừm... hầu hết là từ hồi cấp hai thôi"
Sakuraba thản nhiên đặt chiếc cặp đi học xuống sàn, ánh mắt đầy ngưỡng mộ lướt nhìn giá sách.
Tôi cố tỏ ra thờ ơ, nhưng thực ra đây là góc duy nhất trong phòng mà tôi thực sự tâm huyết, nên tôi vui lắm. Tự tay sắp xếp theo từng nhà xuất bản, theo từng tác giả, cái giá sách này là niềm tự hào nho nhỏ của tôi.
"Chắc khoảng ba trăm cuốn. Mấy cuốn không còn chỗ để thì tớ gửi về nhà ông nội rồi, nên ở đây chỉ toàn những cuốn tớ thích thôi."
"Oa, ghê vậy! Cậu có ý định trở thành nhà văn à? Hay là... muốn làm biên tập viên?"
"Không, không hề."
"Ể... Thế thì uổng quá!"
Tôi chưa từng nghĩ đến chuyện đó.
Từ hồi mẫu giáo đến tiểu học, tôi thường được hỏi về ước mơ tương lai, nhưng khi lớn lên, những cuộc trò chuyện về định hướng nghề nghiệp lại xoay quanh vấn đề học lực. Rồi từ khi hẹn hò với Yuna hồi cấp hai, tôi cứ mơ hồ nghĩ đến việc kế thừa bệnh viện gia đình.
Nhưng quả thật, trên đời này có câu "biến đam mê thành sự nghiệp". Giờ nghĩ lại, tôi mới chợt nhận ra cũng có một con đường như vậy.
"Nhưng mà, đúng ha. Đọc nhiều sách như vậy, chắc cậu chẳng có thời gian nấu nướng gì rồi. Midoriya-kun, chẳng lẽ từ trước đến giờ cậu chưa từng làm gì sao?"
Sakuraba nheo mắt, trêu chọc tôi bằng một nụ cười.
Thực tế đúng là như vậy, tôi không thể cãi lại, chỉ biết cúi gằm mặt.
"...Tớ không có gì để biện minh ạ."
Sakuraba quyết định bắt đầu bằng việc học một món đơn giản, và đã dạy tôi làm món cơm trứng omurice. Nhưng cô ấy đã vô cùng kinh ngạc trước sự vụng về của tôi.
Đây là buổi học nấu ăn thứ ba kể từ khi chúng tôi hứa với nhau, nhưng vẫn chưa thấy có tiến bộ gì.
"Đầu tiên, chúng ta phải học cách đập trứng cho đàng hoàng đã."
"Vâng."
"Chỉ cần gõ nhẹ hai quả trứng vào nhau là một quả sẽ vỡ thôi. Còn nguyên liệu thì chỉ cần thái nhỏ là được. Quan trọng là đừng để sai lửa... thì sẽ làm được thôi mà..."
"À, nhưng mà..."
Trước mắt là món cơm trứng omurice do chính tay tôi làm. Gọi là omurice thì hơi quá, nói nó là một khối màu nâu thì đúng hơn.
Nó sẽ là bữa tối của chúng tôi hôm nay, nhưng chắc chắn là không có vẻ gì ngon lành cả. À, chưa biết chừng. Ăn vào có khi lại ngon ấy chứ. Được rồi! Thử một miếng nào!
"Cái này... không ổn rồi."
"Biết ngay mà."
Sakuraba khẽ thở dài.
"Có vẻ tớ đã nhận một học trò hơi khó dạy rồi..."
"Cậu nói thẳng trước mặt tớ luôn à?"
"Vì cậu tự biết rồi nên chắc không tổn thương đâu nhỉ ~?"
Đúng là tôi không tổn thương, nhưng cái món gần giống omurice trước mặt cứ như đang trách móc tôi, khiến tôi thấy thật day dứt.
Giá mà Sakuraba trổ tài nấu nướng thì đã có một đĩa omurice hoàn hảo rồi, nghĩ vậy tôi lại càng thấy có lỗi.
"Mà thôi. Hết cách rồi."
Thấy tôi ủ rũ, Sakuraba vừa nói vừa đứng dậy, bắt đầu thoăn thoắt đập trứng. Rồi cô ấy nhanh tay khuấy đều, đổ vào chảo, chỉ trong nháy mắt đã làm xong một chiếc omelette.
"Midoriya-kun, mang đĩa ra đây."
"Rõ!"
Theo lời cô ấy, tôi vội mang đĩa ra, Sakuraba khéo léo đặt chiếc omelette vàng ươm tuyệt đẹp lên cái món gần giống omurice của tôi. Rồi cô ấy rạch một đường ở giữa, lòng trứng mềm mại tan chảy, che phủ đi cái món omurice dở tệ của tôi.
"Trông ngon hơn chút nào chưa?"
"Không chỉ là chút đâu ạ! Ngon tuyệt vời luôn! Sensei! Em nguyện theo cô suốt đời!"
"Hầy. Cậu đúng là đơn giản thật đấy."
Thì tôi đơn giản mà. Tại trông ngon quá trời.
"Phần cơm gà không tệ lắm, nên tớ sẽ ăn phần đó! Mà lần sau không có chuyện tớ chữa cháy giúp cậu đâu đấy nhé."
Sakuraba giơ ngón trỏ ra khiển trách tôi như thể đang dọa nạt. Rồi cô ấy bắt đầu rán omelette cho phần của mình. Cậu ấy bảo tôi ăn trước khi nguội, nên tôi bèn vẽ một chú mèo bằng tương cà, rồi thành kính xúc một miếng omurice bằng thìa.
"Ngon!"
Bên trong vẫn là cái món gần giống omurice của tôi, nhưng nhờ lớp trứng mềm tan chảy mà vị tạp nham bên trong đã được che lấp đi rất nhiều. Sakuraba thật là lợi hại.
Với lại, đúng là ăn bằng đĩa tử tế ngon hơn hẳn so với đĩa giấy. Tôi vội vàng chạy ra cửa hàng đồng giá mua đại một cái đĩa, quả là quyết định sáng suốt để không bị Sakuraba chê cười.
Thấy tôi ăn ngon lành, Sakuraba vừa cười ngượng ngùng vừa nói: "Được cậu khen như vậy, tớ cũng thấy vui lây."
"Itadakimasu."
Cô ấy nói rồi bắt đầu ăn. Từ khi bắt đầu sống một mình, tôi chưa từng ngồi ăn cùng ai cả, nên được nghe tiếng "Itadakimasu" của người khác, tự nhiên thấy cũng vui vui.
Sakuraba vừa nhấm nháp vừa nở một nụ cười khó hiểu.
"…Ừm. Lần sau chúng ta sẽ cố gắng hơn nhé."
"Tiện thể cho tớ hỏi, cái này được mấy điểm vậy?"
"Ba mươi lăm điểm."
Đáp ngay tắp lự. Có chút tổn thương đấy.
"À ừm, thì ý là... cậu còn nhiều tiềm năng phát triển mà!"
Lời biện hộ thật gượng gạo. Thấy tôi giả vờ hờn dỗi ra mặt, Sakuraba cuống quýt chữa cháy, càng làm tôi thấy buồn cười, thế là tôi cứ thế trêu chọc cô ấy một hồi. Kết quả là, lần này đến lượt Sakuraba dỗi ngược: "Tớ thấy mình chẳng hợp làm cô giáo gì cả...", và tôi lại phải dỗ dành cô nàng.
Sakuraba, nếu cứ im lặng thì trông như một cô gái thanh khiết, mong manh, khó gần, y như thể vừa bước ra từ trang bìa của một tạp chí dành cho các cô nàng "bánh bèo". Nhưng cứ hễ mở miệng ra là lại thấy rất gần gũi, dễ mến. Bảo sao cô nàng được nhiều người thích đến vậy.
Tôi thì thấy nói chuyện với cô ấy rất thoải mái, nhưng nghe cô ấy nói chuyện, tôi đoán rằng cũng vì thế mà không ít người hiểu lầm, tưởng cô ấy có ý đặc biệt với họ, rồi sinh ra rắc rối. Chắc gã quản lí kia cũng là một trong số đó. Từ khi tôi đưa đón cô ấy, số vụ quấy rối đã giảm bớt, khiến tôi cũng yên tâm phần nào, nhưng vẫn không thể lơ là cảnh giác.
Ăn xong món cơm omurice, tôi rửa bát đĩa rồi chuẩn bị ra ngoài vì giờ hẹn đã gần kề.
"Midoriya-kun, nhớ mang theo túi vải nhé!"
"Để làm gì?"
"Hôm nay siêu thị giảm giá đó. Mua sẵn mấy món để được lâu mà dùng dần đi."
"Ờ ha... cậu đúng là đảm đang thật."
Nghe theo lời khuyên, tôi xách hai cái túi vải rồi lên đường. Phải nhớ ghé siêu thị trên đường về mới được.
Mà khoan, sao cô ấy lại biết ngày giảm giá của siêu thị gần nhà tôi nhanh hơn cả tôi thế nhỉ? Hỏi ra thì cô ấy bảo là đã xem tờ rơi điện tử. Khả năng quán xuyến cuộc sống cao thật.
"Midoriya-kun cứ dựa dẫm vào Wac quá đó. Biết là ngon thật, nhưng ăn đồ ăn nhanh suốt thì không tốt đâu."
"Chẳng phải còn hơn là không ăn gì sao?"
"Thì đúng là thế nhưng mà..."
"A! Nhìn kìa. Phần ăn mới này."
Tình cờ đi ngang qua Wac, tôi liếc nhìn thì thấy ngay tấm poster quảng cáo sản phẩm mới. Phải xem thử mới được, tôi nghĩ rồi tiến lại gần. Sakuraba thì đang nhìn tôi với vẻ mặt ngán ngẩm.
"Phần ăn Wakuwaku mới trông cũng hấp dẫn đấy chứ."
"Cậu lớn từng này rồi mà còn ăn phần Wakuwaku à?"
"Ủa, chẳng lẽ cậu không thích đồ chơi xe hơi tặng kèm?"
"Tớ muốn bảo là không thích... cơ mà cũng hơi hiểu. Mấy thứ đó, thỉnh thoảng tớ cũng muốn có một cái."
Sakuraba khúc khích cười. Yuna thì chẳng bao giờ tham gia vào những chuyện thế này -- nói đúng hơn là cô ấy chẳng bao giờ thèm đến Wac -- nên tôi cảm thấy hơi vui trong lòng.
"Thực ra, tớ luôn có một sự khao khát đặc biệt với phần ăn Wakuwaku. Hồi nhỏ tớ không được bố mẹ mua cho mà."
"Vậy sao không bảo họ mua?"
"Không đời nào. Tớ đâu có trẻ con như Midoriya-kun."
Bị từ chối thẳng thừng.
"Không sao. Tâm hồn tớ vẫn còn là một cậu bé."
Tôi đang ngắm nghía mấy món đồ chơi được bày biện trước cửa hàng, Sakuraba với vẻ mặt ngao ngán cũng tiến lại gần, chăm chú nhìn một món đồ hợp tác khác. Tôi không rõ đó là hợp tác với nhãn hàng nào, nhưng hình như là phụ kiện trang sức.
"Có gì ưng ý không?"
"… Ừm. Đồ trẻ con mà cũng dễ thương quá nhỉ. Tự nhiên tớ thấy hơi thích cái nhẫn hồng này."
"Ồ, được đấy chứ. Trông cũng hợp với cậu mà?"
"Thôi đi! Đừng có trêu tớ!"
"Có trêu đâu. Sakuraba dễ thương mà, lại còn nữ tính nữa, tớ thấy kiểu này rất hợp với cậu."
"…………"
Có lẽ là đang ngại ngùng, Sakuraba phồng má lên rồi nói: "Không có thời gian đâu, đi thôi!" vừa nói vừa kéo tay áo tôi. Rõ ràng là cô ấy đã được khen dễ thương không biết bao nhiêu lần rồi, vậy mà giờ này còn ngại cái gì không biết.
Trên đường về nhà sau khi đưa Sakuraba đến chỗ làm thêm, tôi bắt gặp phần ăn Wakuwaku nên đã mua một phần bánh kếp mini về để ăn đêm. Món đồ chơi tặng kèm bên trong là một chiếc vòng tay hình ngôi sao.
Không phải thứ mình mong muốn, tôi tùy tiện đặt nó lên trước TV. Trong căn phòng vô vị, món đồ trang trí trẻ con bỗng trở nên lấp lánh lạ thường.
Có lẽ vì phải chuyển trường liên tục từ nhỏ, tôi đã lớn lên trở thành một người không có sự gắn bó.
Ishikawa, Aichi, Wakayama, Mie, Tokyo, năm nơi, năm lần chuyển nhà. Chuyển nhiều như vậy, những người bạn từng nói "Dù có xa nhau bao nhiêu đi nữa, chúng ta vẫn là bạn" cũng dần dần ít viết thư hơn, rồi trở nên xa cách. Nhóm bạn thân từng tổ chức tiệc chia tay cho tôi, vẫn vui vẻ chơi đùa như không có chuyện gì xảy ra sau khi tôi rời đi.
Từ khi có điện thoại thông minh, chúng tôi vẫn giữ liên lạc được, nhưng mỗi lần xem story trên Instagram của họ, tôi lại cảm thấy buồn, nên tự giác tắt thông báo. Dù vậy, tôi cũng không hề bị cô lập, và việc trách móc họ là vô lý, nên tôi không nói gì cả.
Dần dần tôi chấp nhận mọi chuyện như vậy, và không còn cố gắng kết bạn thân thiết nữa.
Vì vậy, việc tôi vẫn giữ được mối quan hệ với Yuna, người mà tôi gặp vào năm nhất cấp hai, cái thời kỳ nổi loạn nhất của mình, gần như là một phép màu.
──────Đừng viện cớ để rời xa em. Hãy cố gắng lên.
Đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy những lời đó, và tôi nghĩ cô ấy nói đúng. Mỗi lần chuyển trường, tôi đều coi việc mất liên lạc là chuyện đương nhiên, để không bị tổn thương, tôi đã từ bỏ và lười cố gắng.
Tôi không muốn điều đó xảy ra với Yuna. Vì Yuna, tôi muốn thử cái gọi là "cố gắng".
Chính vì vậy mà giờ đây, tôi đang cật lực thái rau.
"Midoriya-kun, hình như tay nghề của em lên rồi đấy."
"Thì bởi em cũng đang tiến bộ mà."
"Vậy cái này nhờ em luôn nhé."
"…………Vâng."
Tôi nhận củ hành tây mới từ hội trưởng, bắt đầu lột vỏ.
Gần một tháng rưỡi gia nhập câu lạc bộ Nấu ăn, kỹ năng bếp núc của tôi cũng dần được nâng cao.
Một phần nhờ Sakuraba tận tình chỉ bảo, nhưng phần lớn là do tôi miệt mài thái rau củ ở đáy của chuỗi thức ăn câu lạc bộ, nên giờ tôi đã có thể thái rau một cách nhịp nhàng và chuẩn xác. Thái lát mỏng hay thái hình rẻ quạt gì tôi cũng cân hết. Chắc cũng sắp được thăng cấp rồi.
Tôi liếc nhìn hội trưởng đang bận rộn ở khu bếp, ánh mắt chạm phải Natsukawa đứng cạnh chị ấy. "Senpai! Chắc anh đói bụng lắm rồi đúng không? Sắp xong rồi đây ạ!" Em ấy reo lên.
Không phải. Tôi không có nhìn em ấy bằng ánh mắt đói khát như vậy đâu.
Tôi và Natsukawa, hai kẻ cô độc trong câu lạc bộ Nấu ăn, đến giờ vẫn là hai kẻ cô độc. Cũng may là cơn ghen tị đổ dồn về phía tôi, nhưng vì tôi vốn ít bạn bè, lại thêm Nikaido khéo léo xoa dịu tình hình, nên mọi chuyện cũng dần ổn thỏa.
Đằng nào sau này tôi cũng sẽ chuyển đi sống chỗ khác, nên kệ ai thích ghét thì ghét.
Tôi đã sống như vậy cho đến giờ, nhưng nếu cứ theo kiểu học lên đại học theo hệ thống trường liên cấp thế này thì việc chuyển nhà sẽ còn lâu mới xảy ra. Nghĩ vậy, tôi cảm thấy việc giữ lối tư duy cũ khá là nguy hiểm. Tuy là tôi đã lỡ dấn thân vào câu lạc bộ Nấu ăn và giải cứu Sakuraba mà chẳng hề nghĩ đến hậu quả rồi.
Tôi cũng muốn nếm trải cái gọi là "tuổi thanh xuân", chứ không phải sống trong nỗi sợ hãi bị cắt đứt các mối quan hệ như bao người. Vừa nghĩ vậy, chiếc điện thoại trong túi quần tôi rung lên.
Lau tay vào khăn, tôi mở máy xem thì thấy dòng thông báo có nội dung: "Không biết nấu ăn".
Chuyện gì đây? Tôi xem ai gửi thì ra là Suzu.
...Đúng là mình từng nhắn tin đó thật.
Cái con này, vậy mà giờ mới trả lời tin nhắn của tôi từ một tháng rưỡi trước.
Akiharu Suzu, là bạn thân từ hồi tiểu học của tôi. Tôi gặp Suzu khi còn ở Nagoya, cô ấy hơn tôi một tuổi, nhưng chẳng mấy chốc chúng tôi đã trở nên thân thiết.
Trường tôi tuy khoa thường không có gì nổi bật, nhưng khoa Mỹ thuật lại nổi tiếng là nơi ươm mầm cho các nghệ sĩ tài năng. Suzu từ nhỏ đã vẽ rất đẹp, và cả giới chuyên môn cũng công nhận điều đó, nên cô ấy đã được tiến cử và chuyển từ Nagoya lên Tokyo.
Dù vẫn kết nối qua Instagram nhưng chúng tôi đã trở nên xa cách, cho đến năm ngoái, khi tôi đăng lên story Instagram về việc nhập học trường này, thì cô ấy đã nhắn tin cho tôi bảo rằng cũng đang học khoa Mỹ thuật của trường, và chúng tôi đã có một cuộc hội ngộ kỳ diệu.
Từ đó chúng tôi thỉnh thoảng đi chơi hoặc đến nhà nhau, nhưng vì khu nhà của khoa Mỹ thuật và khoa thường khác nhau, nên dù học cùng trường tôi cũng hiếm khi thấy Suzu ở trường. Hơn nữa, nghe đâu cô ấy còn được miễn lên lớp vì có tài năng hội họa, nên một khi đã tập trung sáng tác thì sẽ hoàn toàn mất liên lạc. Cơ mà lần này cô ấy im hơi lặng tiếng hơi lâu đấy.
Trả lời tin nhắn hỏi han sau một tháng rưỡi, thật không thể tin được đây là một tiền bối hơn tôi một lớp, khả năng giao tiếp của cô ấy tệ đến mức nào vậy. Lẽ nào giới nghệ sĩ ai cũng như vậy sao?
Tôi mở ứng dụng, vừa đọc tin nhắn thì tin nhắn mới đã được gửi đến.
"Nhưng nếu là chỗ lấy thì biết."
Một tin nhắn khó hiểu, nhưng chuyện đó cũng thường thôi.
Tôi lờ tin nhắn đi rồi tắt điện thoại, thì ngay lập tức một lực mạnh đập vào lưng tôi từ phía sau. Gì vậy trời!?
"Shi-kun!!"
"!?".
Giật mình quay lại, tôi thấy một gương mặt quen thuộc đang cười rạng rỡ, kèm theo một mùi hương đặc trưng khó tả. Mùi sơn.
"Suzu!?"
Mái tóc ngắn, màu nhạt khẽ lay động. Kiểu tóc bob cắt bằng dưới cằm thực sự rất hợp với cô ấy. Suzu có dáng người cao ráo so với các bạn nữ khác, thoạt nhìn có vẻ tomboy như một "hoàng tử" trong trường nữ sinh, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấy nét ngây thơ trên khuôn mặt, và dù bờ vai có vẻ mảnh mai, dáng người cô ấy vẫn rất nữ tính.
Tôi không muốn nghĩ như vậy về người bạn thân nhất của mình, nhưng vì đang rất căng thẳng, tôi cố gắng gạt bỏ cánh tay đang quấn lấy mình.
"Bà vẫn chưa sửa được cái tật thích bám người nhỉ..."
"Phũ phàng quá đi. Hồi xưa tôi ôm ông là ông ôm lại ngay mà."
Suzu cười hề hề, không có ý xấu, nhưng tôi mong cô ấy đừng mãi giữ cái thái độ như hồi còn học tiểu học nữa.
Hồi đó tôi cũng có lỗi khi nhầm Suzu, vốn đã tomboy từ nhỏ, là con trai và xúm lại trêu chọc. Mà nói thật, mãi đến mấy năm sau, khi xem Instagram, tôi mới nhận ra cô ấy là con gái.
Trong lúc tôi đang hồi tưởng lại chuyện đó, Suzu vui vẻ nắm lấy tay tôi.
"Ehehe. Shi-kun, lâu rồi không gặp. Tôi nhớ ông quá!"
"Tôi cũng nhớ bà, nhưng sao bà lại ở đây? Chắc chắn không đời nào có chuyện bà vào câu lạc bộ nấu ăn đâu."
Đúng vậy. Đây là câu lạc bộ nấu ăn. Phòng bếp chúng tôi dùng làm phòng câu lạc bộ nằm trong khu nhà của khoa phổ thông, nên nếu không có mục đích gì thì Suzu của khoa mỹ thuật sẽ không đến đây.
Thấy lạ, tôi hỏi, Suzu ngơ ngác mở miệng.
"Tôi không phải thành viên. Tôi đến xin cơm thôi."
Nói rồi, Suzu mở tủ một cách quen thuộc, lấy cốc và ngồi vào bàn ăn như một lẽ đương nhiên.
Rõ ràng là có gì đó không ổn, nhưng không một thành viên nào trong câu lạc bộ trách cứ cô ấy.
"Suzu-chan đó hả? Đến rồi à? Lâu rồi không gặp."
"Lâu rồi không gặp."
Đến cả trưởng câu lạc bộ cũng nói chuyện với Suzu một cách bình thường. Ê, đùa à?
"Ơ, trưởng câu lạc bộ? Cậu ấy không phải người ngoài sao? Sao lại thản nhiên ngồi đó như không vậy?"
"Ồ, Midoriya-kun quen em ấy à? Em ấy không phải thành viên, nhưng thỉnh thoảng vẫn đến đây ăn cơm đấy."
"Ừm. Vẽ tranh tốn sức nên tôi hay đói bụng."
Suzu nói một cách tự nhiên như vậy, rồi dùng cả hai tay ôm bụng. Trưởng câu lạc bộ cũng mỉm cười.
"Thì, vì đồ ăn vẫn còn thừa nên chắc không sao đâu. Với lại em ấy dễ thương nữa."
Dễ thương cái quần què. Thế tại sao tôi lại không được như vậy hả.
"Thế cho em cũng xin ứng cử vào vị trí đó được không ạ?"
"Senpai thật là... Chẳng dễ thương gì cả!"
Natsukawa chen ngang, vừa nói vừa khúc khích cười.
Thế gian này sao mà bất công quá vậy! Thôi thì, tôi cũng hiểu vì sao người ta khó có thể bỏ mặc một người như Suzu, và cũng không hẳn là không vui khi một chú mèo hoang xinh đẹp bỗng dưng quấn quýt lấy mình.
Natsukawa kêu lên: "Senpai! Giúp em với!" rồi bưng những đĩa thức ăn đã bày biện xong xuôi trở lại bếp. Tôi cũng đi theo phụ giúp. Hôm nay thực đơn là món Bò Stroganoff. Em ấy lúc nào cũng làm mấy món cầu kỳ ghê.
Đương nhiên, Suzu vẫn ngồi yên vị ở bàn như thể đó là điều hiển nhiên vậy.
"Shi-kun ngồi đây này."
Sau khi bưng thức ăn xong, tôi định ngồi xuống thì Suzu vỗ vỗ chỗ bên cạnh, gọi tôi đến ngồi đó. Không phải thành viên câu lạc bộ mà cứ như bà hoàng vậy.
Cũng vì thế mà hôm nay, tôi bị các thành viên khác của câu lạc bộ nấu ăn nhìn với ánh mắt xa lạ hơn hẳn. Có vẻ như Suzu cũng không được các thành viên yêu thích cho lắm, dù khá thân thiết với trưởng câu lạc bộ.
Ừ thì, ai mà thích nổi một cô nàng xinh đẹp thỉnh thoảng chỉ đến ăn rồi đi cơ chứ.
"Mà, sao hai người thân nhau vậy ạ?"
"Anh với Suzu á?"
"Vâng. Em thấy hai người có điểm chung gì đâu."
Sau khi mọi người cùng nhau nói "Itadakimasu", Natsukawa ngồi đối diện, vẫn chưa đụng đến món Bò Stroganoff, lên tiếng hỏi.
Miệng tôi đang đầy thức ăn nên chỉ đành vỗ vai Suzu, ý nhờ cô ấy giải thích hộ. Cô ấy chỉ nói "Vì chuyện ở phòng y tế?" rồi cho một muỗng vào miệng.
Không phải! Ý tôi không phải giải thích kiểu vậy!
Quả nhiên, Natsukawa cau mày, vẻ mặt khó hiểu, tôi liền vội vàng nuốt trôi thức ăn trong miệng bằng một ngụm trà.
"…Anh từng nói mình hay phải chuyển nhà vì công tác rồi đúng không? Suzu là bạn anh từ hồi còn ở Nagoya. Bọn anh học chung trường tiểu học."
"À, ra vậy. Vậy là hai anh chị quen nhau rồi thân nhau ở phòng y tế ạ?"
"Cũng kiểu kiểu thế."
Thực tế không đơn giản như vậy, nhưng tôi lười giải thích cặn kẽ, vả lại còn liên quan đến đời tư nên tôi chỉ ậm ừ cho qua.
Suzu từ nhỏ đã rất giỏi vẽ, nhưng khi tập trung thì hoàn toàn không để ý đến những việc khác. Vì thế mà cô ấy cảm thấy khó hòa nhập ở lớp, nên thường đến phòng y tế.
Tôi cũng thường xuyên chuyển trường, không có chỗ đứng ở lớp, nên hay giả ốm để đến phòng y tế, rồi dần dần nói chuyện và thân thiết với Suzu. Đó là sự thật.
Mà Bò Stroganoff ngon thật đấy.
Suzu đến đúng ngày rồi. Hôm nay trúng mánh.
"À Shi-kun này. Ông vào câu lạc bộ nấu ăn rồi hả?"
"Vào rồi. Chẳng phải tôi đã nói chuyện dọn ra ở riêng rồi sao? Vậy nên mới đang gặp rắc rối về chuyện ăn uống hàng ngày."
"Cậu... bắt đầu sống một mình rồi à?"
Suzu chớp mắt liên tục, vẻ ngạc nhiên hiện rõ.
Từ tháng Tư rồi má. Giờ là đầu tháng Sáu rồi. Với cả tôi cũng có nói cho cô ấy rồi mà.
"Sống một mình phiền phức lắm nhỉ?"
"Thì bởi. Thời gian tự do bay biến hết cả."
Cái thời mà tôi tràn đầy hy vọng, nghĩ rằng sống một mình thì muốn làm gì thì làm, giờ sao mà xa vời.
Tôi không ngờ là chỉ để sống cuộc sống bình thường thôi mà lại tốn nhiều thời gian đến vậy. May mà vẫn còn là học sinh nên xoay sở được, chứ nghĩ đến việc dân công sở sống một mình cũng phải sống như này thì tôi thấy hãi hùng.
"Shi-kun vốn là người cầu kỳ mà."
"Nếu lấy Suzu làm tiêu chuẩn thì hầu hết mọi người đều cầu kỳ cả đấy."
Suzu sống một mình từ hồi năm nhất, nhưng cô ấy lại thuộc tuýp người không quá quan trọng chuyện ăn uống, nên ngày nào cũng chỉ ăn thanh năng lượng và uống thực phẩm chức năng. Tôi mà làm thế thì chẳng thà nhịn đói còn hơn, rồi chỉ có nước chết đói, nên tuyệt đối không thể bắt chước.
"Tôi chỉ muốn mỗi ngày đều được ăn đồ ngon thôi..."
Tôi vừa than thở vừa nói, Natsukawa bật cười: "Senpai đang cố quá vì chuyện đó rồi đó ~".
"Senpai không phải cầu kỳ, mà kiểu có chấp niệm quá lớn với đồ ăn ấy. Nhưng cũng nhờ vậy mà em mới gặp được senpai, tự nhiên cảm thấy mình may mắn ghê!"
"Anh đâu đến mức đó đâu..."
"A! Khoan đã! Đừng có bơ lời thổ lộ đầy ẩn ý của bé Aoi dễ thương như vậy chứ! Senpai cũng may mắn khi được gặp em mà đúng không!"
"Ừ ừ. May mắn, may mắn."
Mà ăn uống kiểu gì mà chẳng phải ngày ba bữa. Gần như là liên quan trực tiếp đến cuộc sống luôn rồi còn gì. Ngược lại, tôi không thể hiểu nổi mấy người như Suzu.
Vừa đáp lời Natsukawa qua loa, tôi vừa nhìn nghiêng khuôn mặt Suzu. Có vẻ như cô ấy đang lơ đãng suy nghĩ gì đó, rồi chợt bừng tỉnh, mở miệng nói.
"Tôi cũng sẽ vào câu lạc bộ nấu ăn."
"...Hả?"
"Tôi sẽ vào câu lạc bộ nấu ăn."
Tuy nghe thấy tiếng, nhưng đầu óc thì từ chối tiếp nhận, nên tôi chẳng hiểu cô ấy đang nói cái gì. Suzu? Vào câu lạc bộ nấu ăn á?
"Khoan đã. Suzu, bà biết nấu ăn à?"
"Không biết."
Đừng có mà làm cái vẻ đương nhiên như thế.
"Chắc bà không biết, cơ mà người mới vào thì chỉ có thái rau suốt ngày thôi đấy."
"......Ông đang nói gì thế? Tôi vào để có nhiều thời gian bên Shi-kun hơn thôi mà? Nói trắng ra là chỉ biết ăn thôi."
"Không được. Không làm thì không có ăn. Đã vào câu lạc bộ nấu ăn thì phải cùng tôi thái rau."
Nếu là người ngoài thì không nói, nhưng đã vào câu lạc bộ nấu ăn mà chỉ biết ăn thì tôi không chấp nhận được. Chẳng phải vì sợ mọi người xung quanh nghĩ tệ hơn đâu, mà là có vấn đề với tôi đây này.
"Senpai định lôi kéo thêm đồng bọn à?" Natsukawa vừa cười vừa nói. Em ấy nói cũng không sai.
"Được thôi. Chỉ cần được ở bên Shi-kun là tôi làm gì cũng được."
Trong thoáng chốc tôi đã tưởng cô ấy sẽ nói "Vậy thì thôi", nhưng bất ngờ thay, Suzu dễ dàng đồng ý rồi chạy đi đăng ký với trưởng câu lạc bộ. Viết gì đó vào giấy xong, cô ấy lập tức quay lại.
Liền đó, cô ấy giơ chữ V với tôi cùng khuôn mặt tươi rói.
"Tôi thành thành viên rồi nè."
"Ơ, ờ......?"
Thế là Suzu đã trở thành thành viên câu lạc bộ nấu ăn.
Từ giờ chắc sẽ còn náo nhiệt nữa đây.
Sau khi dọn dẹp xong, tôi bỏ lại Natsukawa đang nhõng nhẽo "Em muốn về cùng nhau cơ!" để đi về phía tủ giày. Tôi lấy đôi giày thể thao ra khỏi tủ rồi ném xuống. Đúng lúc dây giày bị tuột, tôi ngồi xuống để buộc lại thì một giọng nói thờ ơ lọt vào tai.
"Onii-chan. Anh chậm quá."
"Chứ không phải bà tự ý bỏ về trước à......"
Rõ ràng vừa ăn cơm cùng nhau xong, mà đến lúc dọn dẹp thì đã biến mất tăm.
Suzu, chủ nhân của giọng nói ấy, nhẹ nhàng ngồi xổm xuống trước mặt tôi, khuôn mặt ngơ ngác như thể trên đầu đang hiện ra dấu chấm hỏi. Tôi búng trán cô ấy một cái.
Vậy mà, không hiểu sao cô ấy lại cười rạng rỡ, mái tóc mềm mại khẽ lay động.
"Em vui lắm. Lâu lắm rồi em mới được anh làm thế."
"Đừng có mừng. Với lại, bà bỏ cái kiểu gọi 'Onii-chan' đi được không?"
"Có sao đâu. Giờ chỉ có hai đứa thôi mà."
Tai vách mạch rừng. Giống như hồi bị cuốn vào mớ hỗn độn của Natsukawa, ở cái trường này không biết khi nào có ai đang nghe lén đâu.
"Mình đi nhanh thôi."
"Em không đứng dậy được. Kéo em đi."
"…Đành chịu thôi vậy."
Tôi nắm lấy bàn tay xinh đẹp lấm lem màu vẽ của Suzu, kéo cô ấy đứng dậy. Vừa định buông tay ra, cô ấy đã lắc đầu nguầy nguậy, nên tôi đành bó tay, cứ để như thế cùng cô ấy bước ra khỏi khu vực cầu thang.
Từ xưa đến nay, tôi luôn mềm lòng trước những lời thỉnh cầu của Suzu.
Việc Suzu gọi tôi là "Onii-chan" cũng là một thói quen từ ngày xưa. Hồi đó, Suzu thường xuyên lui tới phòng y tế, dáng người lại nhỏ nhắn so với con trai, nên tôi tự cho rằng cô ấy ít tuổi hơn mình. Có vẻ cô ấy cũng hiểu lầm tôi lớn tuổi hơn, nên chẳng biết từ bao giờ, cô ấy bắt đầu gọi tôi như vậy.
Thật ra, cái tiền đề "so với con trai" đã sai bét rồi, nhưng hồi đó tôi hoàn toàn không nhận ra, cứ thầm mừng rỡ vì có thêm một đứa "em trai", rồi ra sức chiều chuộng cô ấy. Rồi sau đó, tôi chuyển trường, mối quan hệ của cả hai cũng từ đó mà đứt đoạn.
Suzu vốn tính ngây ngô, cơ mặt lại đơ như tượng sáp, nên phần lớn thời gian tôi chẳng biết cô ấy đang nghĩ gì. Nhưng ở chỗ đông người, cô ấy sẽ không gọi tôi là "Onii-chan" đâu. Như việc cô ấy gọi tôi là "Shi-kun" trước mặt Natsukawa, chứng tỏ cô ấy hoàn toàn có thể làm được những việc đó nếu muốn.
Nhưng nếu tôi mà nhắc đến chuyện đó, cô ấy sẽ giả vờ như câm điếc. Nên rất có thể cô ấy một kẻ cơ hội, chỉ gọi tôi là "Onii-chan" vì làm thế có lợi cho cô ấy thôi.
"Này Suzu, bà tưởng cứ gọi tôi là Onii-chan thì muốn tôi làm gì cũng được hả?"
"Ông không thích à?"
"Không phải không thích, mà kiểu… thấy cứ kỳ kỳ sao đó…"
"Tệ nhỉ. Rõ ràng chúng ta thân thiết như anh em ruột mà."
Có bà mới là anh thì có. Xét về tuổi thật.
"Trên đường về mình ăn kem nha."
"Vậy là chuyện vừa rồi coi như xong rồi hả?"
Suzu gật đầu lia lịa. Mọi lời phản đối của tôi đều bị cô ấy phớt lờ như vậy đấy.
"À phải rồi, Yuna dạo này khỏe không?"
"Khỏe. Hôm trước cô ấy có đến đây, trông có vẻ ổn lắm."
"Ra vậy. Tôi thấy story đi Tokyo của bà ấy, quả nhiên là đến gặp Shi-kun rồi."
Yuna và Suzu quen biết nhau. Nhà Suzu cũng làm trong ngành y, mà Aichi và Mie lại cùng một khu vực quản lý, nên bố mẹ hai bên thường xuyên gặp nhau trong các hội nghị, quan hệ rất tốt.
Bản thân hai người thì có vẻ không thân thiết lắm, nhưng có vẻ cả hai có kết nối trên mạng xã hội, thỉnh thoảng lại có những chủ đề chung để bàn tán.
"Tôi đến nhà mới của ông chơi được không?"
"Được chứ, cứ qua chơi game đi."
"Ừm. Cứ chờ đấy. Tôi sẽ đánh cho ông tơi bời."
"Không đời nào~. Tôi cũng tiến hóa rồi đó nha~~~"
"Để rồi xem."
Cái khí chất "trùm cuối" này là sao vậy trời? Cơ mà sự thật là tôi toàn bị ăn hành ngập mặt, nên chả biết đường nào mà lần.
"Smash Beastars", tựa game đối kháng mà tôi với Suzu đã chơi nát từ hồi còn bé tí, là kiểu game chọn nhân vật từ đám thú vật rồi lao vào đánh nhau chí chóe. Bọn tôi bắt đầu chơi game từ thế hệ đầu tiên, giờ đã là thế hệ thứ tư rồi.
"Chỉ riêng game đối kháng là tôi sẽ không bao giờ thua ông đâu!"
Suzu vênh mặt, tay lạch cạch làm mấy động tác kỳ quái.
Có vẻ như cô ấy đang mô phỏng động tác điều khiển tay cầm.
"Tôi cũng nhất định không thua đâu nhé!" Vừa nói, tôi vừa vung tay khoác vai cô ấy như mọi khi, ai dè kéo cô ấy xích lại gần hơn dự kiến.
"Ơ, gầy thế? Suzu, bà ốm đi à?"
"Vậy hả? Tôi không để ý lắm."
Vốn dĩ Suzu có thân hình quyến rũ, nên tôi chẳng bao giờ nghĩ như vậy, nhưng giờ chạm vào mới thấy cô ấy mảnh mai thật.
"Uống ba cái đồ bổ làm gì, ăn cơm cho đàng hoàng vào. Tôi lo đấy."
"Ừm, nếu được Shi-kun lo lắng cho thì cũng tốt mà nhỉ?"
"Chẳng tốt tí nào."
Dù sao thì tôi cũng là anh trai (?), nên phải quan tâm đến sức khỏe của em gái (?) chứ.
Đã lớn tuổi hơn mà cứ như con nít. Xét về tuổi tác thì cô ấy hơn tôi, nhưng dù có đùa tôi cũng chẳng bao giờ gọi Suzu là "onee-chan" đâu.
"Nhưng mà, nếu không phải với Shi-kun thì tôi cũng không có hứng ăn cơm đàng hoàng."
"Bà làm sao thế, không có tôi thì không ăn được cơm à?"
"Ừ."
Chẳng hiểu có gì đáng vui, mà cô ấy cười toe toét. Những điều cô ấy nói thì đúng là hết thuốc chữa thật, nhưng người nghe lại không thấy khó chịu.
"Hết cách với bà thật đấy..."
Chẳng lẽ là tại tôi? Chẳng lẽ tại tôi nuông chiều Suzu quá mức nên mới ra nông nỗi này? Yuna cũng nhiều lần giận tôi về chuyện này, nhưng giờ thì cũng muộn mất rồi.
"Thôi được rồi, coi như bà vào câu lạc bộ nấu ăn cũng tốt. Nhớ đến đấy."
"Shi-kun cũng ở đấy hả?"
"Tất nhiên."
"Vậy thì tôi sẽ cố gắng, đi nhiều nhất có thể."
Suzu, phá vỡ vẻ mặt lạnh lùng thường ngày, nở một nụ cười ngây ngô. Dù đã trưởng thành với vẻ ngoài chín chắn, nhưng nét trẻ con ngày nào vẫn còn vương vấn đâu đó.
Thật lòng mà nói, tôi vẫn luôn quý mến cô bạn thân như em trai này, dù biết cô ấy lớn tuổi hơn mình.
Gần mười một giờ đêm. Tôi cố gắng rửa xong đống bát đĩa trước giờ đó nhưng không kịp, đang rửa dở thì điện thoại reo. Vội vàng lau tay, tôi nhấc máy.
"Alo?"
"Alo. Giờ em gọi có phiền gì không?"
"Không hề. Anh chỉ đang rửa bát thôi mà."
Tôi nghiêng điện thoại để máy quay hướng về phía bồn rửa, Yuna ngạc nhiên ra mặt.
"Shiki cũng biết rửa bát á?"
"Biết chứ sao không! Trông thế này thôi chứ anh tự lập một mình đàng hoàng đấy."
"Trước toàn thấy anh dùng đĩa giấy không mà. Giờ sống tử tế hẳn nhỉ."
Được khen ngợi vì chuyện cỏn con thế này cũng hơi buồn, nhưng đúng là hồi Yuna đến chơi, tôi toàn dùng cốc giấy với đĩa giấy thật. Nhưng tôi đã lột xác rồi. Vì món ăn siêu ngon của Sakuraba phải bày trên đĩa đẹp mới ngon chứ.
"Em xem ảnh rồi, món đó tên là gì vậy?"
"Hình như là Bò Stroganoff. Anh ăn lần đầu mà ngon bá cháy luôn."
"Em cũng chưa ăn bao giờ. Hôm nào làm cho em ăn thử đi."
"Không nổi đâu. Anh chỉ góp công mỗi việc thái rau thôi mà."
"Thế cũng giỏi rồi," Yuna cười. Dù chỉ qua màn hình, nụ cười của Yuna vẫn rạng rỡ và đáng yêu vô cùng.
"À mà này, hôm nay anh gặp Suzu đó, lâu lắm rồi mới gặp lại."
"…Suzu á?"
"Còn nữa, cô ấy bảo sẽ vào câu lạc bộ nấu ăn. Bất ngờ quá trời luôn."
Suzu đối với tôi không là gì khác ngoài bạn thân, có điều khác giới.
Chắc Yuna tin là giữa tôi và Suzu không có gì đâu, nhưng vì đang yêu xa, tôi muốn loại bỏ hết những yếu tố khiến cô ấy lo lắng.
Vì vậy, khi tôi nhắc đến Suzu, Yuna đã rất ngạc nhiên.
"Suzu lúc nào cũng chỉ có mỹ thuật thôi mà."
"Thì đúng. Cô ấy cũng sống một mình, anh chỉ muốn cô ấy ăn uống lành mạnh hơn một chút, nên chuyện này cũng tốt mà."
"Thế anh nghĩ sao? Biết đâu Suzu vốn dĩ lại giỏi hơn Shiki ấy chứ."
"Thế thì… anh hơi tủi thân đó."
Yuna-san, em có thể đừng cười được không? Anh đang thật sự nghĩ về cái viễn cảnh như vậy nên thấy hơi buồn đó.
"Fufu. Shiki cũng cố gắng lên nhé."
"Chắc chắn anh sẽ không thua đâu. ... Mà Yuna này, dạo này em có khỏe không?"
"Ưm... Vì mới vào mùa mưa nên áp suất thay đổi thất thường, em hơi mệt một chút. Nhưng không sao đâu."
Thấy sắc mặt cô ấy không tốt nên tôi mới hỏi, xem ra đúng là vậy. Yêu xa thế này, những lúc như vậy tôi chẳng giúp được gì, cảm thấy thật bất lực.
"Hôm nay em ngủ sớm đi, ngủ đủ giấc vào."
"… Vâng. Em biết rồi."
"Anh lo cho em nên mới nói vậy. Nếu không liên lạc được với em, anh sẽ đến đó ngay lập tức."
"Anh làm quá lên rồi đó. Chỉ là đau nửa đầu thôi mà."
Chứng đau nửa đầu của Yuna không hề đơn giản.
Không chỉ đơn thuần là đau đầu, có lúc cô ấy còn nôn mửa nữa, mỗi khi áp suất thay đổi quá mạnh là cô ấy lại nằm bẹp dí. Đừng nghĩ tên bệnh nghe không nghiêm trọng thì triệu chứng cũng nhẹ nhàng.
Tôi nhìn Yuna với vẻ mặt lo lắng, cô ấy khẽ mỉm cười yếu ớt.
"Đừng lo lắng cho em như vậy. Em đi ngủ đây, chúc anh ngủ ngon."
"Chúc em ngủ ngon."
Tôi tắt máy. Đã hai năm yêu xa rồi, cái khoảng cách không thể lập tức chạy đến bên cô ấy này, thật khiến người ta bực bội.
Tôi uống một ngụm nước, thầm cầu mong cô ấy sẽ có một giấc mơ đẹp.