Những câu chuyện dị thường

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Vì sao và đom đóm.

(Hoàn thành)

Vì sao và đom đóm.

caroranchan

Nỗi sợ hãi vì tỏ tình thất bại làm cho một gã thanh niên quyết định đi lính, bỏ lại người mà anh ta thầm thương trộm nhớ. Trở về sau hai năm, chàng trai không ngờ rằng mình lại được gặp đúng người con

1 303

Mẹ kế của Bạch Tuyết!

(Hoàn thành)

Mẹ kế của Bạch Tuyết!

Yume_chan

Câu chuyện cổ tích nổi tiếng Bạch Tuyết và bảy chú lùn được kể lại qua góc nhìn của bà mẹ kế "độc ác".

2 403

Nói với em

(Hoàn thành)

Nói với em

Vuio

Vì truyện hơi ngắn nên không có tóm tắt nhiều, mọi người vào đọc sẽ biết.

1 270

Khi Cơn Mưa Tuyết Ngừng Rơi

(Hoàn thành)

Khi Cơn Mưa Tuyết Ngừng Rơi

Phong Linh

Quá khứ là điều ai cũng biết, còn tương lai thì chẳng ai biết được cả. Mọi giai đoạn của cuộc đời, hầu như ai cũng sẽ nuối tiếc khôn nguôi những chuyện xưa cũ và lo lắng bất an về điều sẽ xảy ra tiếp

3 430

[Oneshot] Nhà vua xứ Marot

(Hoàn thành)

[Oneshot] Nhà vua xứ Marot

Victor Niji

Và nó sẽ không bao giờ kết thúc.

1 287

Lẫy

(Hoàn thành)

Lẫy

langsat

Một bi kịch kéo dài từ đời này qua đời khác, cuốn những số phận lạ lùng về chung một mối. Có sự bình an hay một tương lai tươi sáng nào cho một thế giới mục rỗng đã đến nước điêu tàn?

15 1220

Oneshot (cũ rồi) - Thị trấn Crooked

Bóng tối phủ rộng trên con đường rừng quanh co. Đúng như tên gọi Crooked, đây là một vùng hẻo lánh nhất của bang thuộc lãnh thổ phía Bắc. Mặt trời trải một vệt sáng phía đường chân trời suốt buổi chiều tà, khiến con đường nhựa lấm tấm ánh phản chiếu. Và màn đêm hiện hữu từ bao giờ.

Không thể tin được tôi đã lái xe lâu đến mức nào.

Mặt trăng ở đỉnh, những vì sao bắt đầu lấp lánh. Bầu trời cứ xoay tròn mãi. Cùng với con đường và hai hàng thông nhấp nhô hai bên, chúng giao nhau, hòa làm một dòng chảy. Tâm trí tôi vô thức cứ trôi bồng bềnh mãi, trong suốt hành trình này.

Cái gì đó đột ngột vụt qua trước xe tôi. Tôi giật mình đạp phanh gấp. Mọi thứ chỉ trong gang tấc. Chiếc xe trượt một đoạn rồi mới dừng hẳn.

Tôi định thần lại. Tim đập nhanh, tay hơi run dù bản thân đã cố trấn tĩnh lại những cơn thở dốc. Mồ hôi vã ra một chút thôi, không sao cả. Hai bên đường trống trải, chỉ toàn là những thân cây thông trước bìa rừng tối. Tôi kiểm tra điện thoại, chín giờ ba mươi lăm phút. Đã muộn thế này rồi ư?

Tiếng động lộp cộp như tiếng ngựa đi nước kiệu phát ra từ phía sau. Tôi ngoảnh lại. Dáng hình một đàn thú đang băng qua đường. Khi tôi bật chế độ chụp flash của điện thoại vào nơi ấy, chúng chạy toán loạn. Đó là loài nai sừng tấm.

Hành trình lại tiếp tục. Vẫn là cảnh đường rừng đêm đầy quanh co và khúc khuỷu. Thực sự trong bán kính hai mươi dặm, không hề có một ngôi nhà nào. Tôi đã đi qua tấm biển báo khu vực từ cách đây khá lâu, mà hiện giờ vẫn chỉ toàn cây là cây. A, đây rồi, một trạm xăng. Có lẽ tôi sẽ dừng lại và đổ xăng mất một lúc, tranh thủ hỏi han người bản xứ và kiếm cho mình vài thanh kẹo lót dạ.

***

Truyện ngắn: Thị trấn Crooked

***

"Anh mới đến đây lần đầu à?"

Anh bạn đứng quầy trẻ tuổi nhìn tôi bằng cặp mắt đầy rạng rỡ. Có lẽ cuộc sống cách biệt với cộng đồng ở cái trạm xăng này khiến anh ta thích thú trước sự xuất hiện của người lạ, hay đúng hơn là một vị khách.

"Tôi được gọi đến làm việc cho sở cảnh sát của hạt – thị trấn Crooked."

"Anh là cớm, waooo.."

Cậu bán hàng càng trầm trồ hơn khi nghe vậy. Gương mặt khá trẻ tuổi, chỉ tầm khoảng mười chín đôi mươi, mái tóc nâu bờm xờm được úp lên trên bằng chiếc mũ lưỡi trai của hướng đạo sinh, mụn khắp mặt nhưng hai mắt lại sáng như một đứa nhóc.

"Cậu sinh ra ở đây à?" Tôi hỏi.

"Không, đừng lầm tưởng, tôi mới về đây làm cho trạm này được hai tháng. Tôi vừa tốt nghiệp trường trung học."

"Cậu biết rõ về thị trấn Crooked và những người ở đó chứ?"

Tôi bắt đầu đi dạo một vòng quanh cửa hàng. Nơi này nhỏ và chỉ có hai chúng tôi, vì vậy nói chuyện với cậu ta khá thoải mái.

"Không nhiều lắm." Cậu ta đáp.

"Biết những gì?"

Tôi đội thử một chiếc mũ tù trưởng treo trên móc, nhưng có vẻ nó không hợp.

"Đôi lúc tôi có ghé thăm thị trấn, chỉ để ngắm lũ con gái thôi, anh biết đấy, ở đây khá buồn tẻ."

Cậu ta ngồi xuống và chơi điện tử bằng điện thoại mặc cho tôi đi lựa hàng. Miệng thì nhai kẹo cao su nhóp nhép và thi thoảng thổi một quả bóng vỡ cái bụp. Khi tôi cầm theo hai thanh kẹo và một gói khoai chiên đặt vào giỏ, thì phát hiện cậu ta đang nghía thắt lưng của tôi.

"Anh là cớm... vậy... anh có súng chứ?"

"Khi tới nơi, lúc bàn giao công việc xong, tôi mới được cấp."

Tôi không muốn cậu ta biết tôi chỉ là thực tập sinh của học viện cảnh sát, để duy trì ánh mắt ngưỡng mộ của một cậu nhóc ngay lúc đó, hoặc có thể về sau này.

"Này, nếu rảnh, anh có thể ghé trở lại đây, tôi mượn được một khẩu 38 ly từ ông chủ. Tôi muốn học cách dùng nó..." Thấy tôi chau mày, cậu ta vội nói thêm. "À... để săn mấy con sóc ấy mà."

Tôi đặt hàng lên quầy, cậu ta tính tiền nhanh thoăn thoắt với gương mặt hồ hởi. Tôi để ý trò chơi điện tử mà người này đang chơi dở, đó là một trò đánh đấm khá bạo lực.

"Ừ..."

***

Tôi tiếp tục lái xe trên đường, miệng ngấu nghiến thanh kẹo. Từ chỗ trạm xăng tới thị trấn không xa lắm. Qua một vài biển báo đã cũ nát, hình ảnh một khu dân cư miền hẻo lánh hiện lên, với những trụ đèn ám vàng con đường nhựa. Khung cảnh vắng lặng và lạnh lẽo. Bên trong những ngôi nhà, người ta vẫn còn đang say ngủ. Tôi lái xe chầm chậm quan sát nơi này. Đa phần các cửa tiệm đều đã đóng. Ở phía trước có lẽ là trung tâm thị trấn, có một ngã tư, nơi đặt sở cảnh sát và bưu điện. Chúng nằm đối diện với quán ăn buổi đêm, với biểu tượng Chickin' Buck sáng mù mờ trên nền biển quảng cáo. Tất cả đều trong tình trạng đã xuống cấp, thực sự cần được sửa sang lại.

"Chào mừng anh đến với Crooked Town!"

Một người đàn ông độ trung niên đứng đợi tôi từ trước, trong bộ đồng phục cảnh sát đã cũ. Tôi dừng xe lại, bước xuống. Ông ta chủ động tiến tới bắt tay với tôi.

"Chào anh, tôi là cảnh sát trưởng Cliff, chịu trách nhiệm toàn bộ các vụ việc và vấn đề liên quan của hạt."

"Rất hân hạnh được gặp ngài." Tôi đáp.

"Vậy... thực sự anh đến đây có việc gì vậy?"

Tôi có hơi hụt hẫng trong giây lát.

"Phòng nhân sự liên bang không báo trước với ngài sao?"

"Vậy ra, họ cử anh xuống." Cliff gật gù như thể nắm được chuyện.

"Đúng vậy, tôi là thực tập sinh."

Tôi đưa cho viên cảnh sát tập hồ sơ. Ông ta bấm đèn pin xem qua chúng.

"Quên không giới thiệu với ngài, tôi là Joe." Tôi nói.

Người cảnh sát trưởng vẫn không rời mắt khỏi những trang hồ sơ. 

"Thời hạn sáu tháng cơ à, cũng lâu đấy nhỉ?" Ông hỏi bâng quơ.

"Vâng, tôi muốn có thêm thời gian để nghiên cứu những vụ còn tồn đọng trong các ghi chép."

Những cơn gió thoảng qua bắt đầu khiến tôi hơi run vì lạnh. Cuối cùng, Cliff mới cất tất cả những tờ giấy trả về trong bao, tay ra hiệu cho tôi bước vào sở. Tôi vội lấy những túi vật dụng cá nhân và tài liệu, nhanh nhẹn theo sau ông ta.

Chẳng biết đã là mấy giờ rồi nữa.

Bên trong sở bừa bộn hơn tôi tưởng. Quầy tiếp ở chính giữa, phía sau là phòng tạm giam đang có một người bị giữ. Làm việc ở đây hiện giờ có duy nhất một người trực đêm, giống tôi, đang ngủ gục. Đó là người cảnh sát da màu cũng đã có tuổi, béo ục ịch. Trên bàn làm việc đầy vỏ hộp thức ăn nhanh.

"Ông ta cứ ngủ như vậy sao?" Tôi hỏi.

"Ừ, kệ ông ấy đi. Ấy là Mike Lớn, ông ta sẽ chẳng quan tâm gì tới xung quanh khi mà đã nốc hết nửa danh sách thực đơn của quán ăn nhanh. Dù sao thì Mike cũng sắp hết nhiệm vụ rồi, có lẽ tôi sẽ bổ sung anh thay thế cho vị trí trực đêm." Cliff nói.

Người ở phòng tạm giam chồm dậy khi trông thấy tôi, túm lấy song sắt mà kéo mạnh một cách điên cuồng. Hai mắt ông ta trợn lên. Những sợi xích lủng lẳng cọ vào nhau phát ra tiếng kêu leng keng đáng sợ, như thể đây là một cái chuồng mãnh thú vậy. Nhưng những hành động ấy chỉ vô ích vì ông ta không thể nói được, khi mà đã bị một cái mặt nạ sắt chặn họng.

Có lẽ đây là một kẻ gây gổ, thích phỉ báng và lăng nhục người khác.

"Tôi có ác cảm gì với ông ta sao?" Tôi hỏi.

Ngài cảnh sát trưởng bước tới trước mặt gã, hắn hướng cái nhìn từ tôi sang ông ta, đôi mắt tiếp tục trợn trừng đầy hung hãn. Cliff vẫn bình tĩnh mở tủ lấy ra một cái dùi cui cảnh sát.

"Đây là một kẻ tội phạm nguy hiểm, hắn đã bắt cóc hai đứa trẻ trong thị trấn cách đây một tuần lễ. Tôi cùng một số tình nguyện viên đã phải lặn lội vào rừng Crooked, xâm nhập căn nhà gỗ nơi hắn ẩn náu vào giải cứu chúng. Không may là hắn trở về, phát hiện và tấn công bọn tôi bằng một chiếc rìu. Hai tình nguyện viên đã bị thương. Tôi phải dùng súng điện để khống chế hắn. Giờ đây hắn như sói trong lồng rồi, nếu anh thấy tên này còn biểu hiện thách thức như vậy, hãy không ngần ngại tặng hắn một gậy."

Cliff thúc mạnh dùi cui vào bụng tên tội phạm. Gã lùi lại, ngã xuống, ôm bụng đầy đau đớn.

"Tại sao ông lại chỉ tạm giam một kẻ nguy hiểm như vậy? Sao không gửi hắn về trụ sở, đưa hắn ra tòa án liên bang?"

"Tôi không dám mạo hiểm, anh biết đấy. Crooked không có xe chở phạm nhân chuyên dụng. Gã này là một kẻ thực sự tinh vi, hắn sẽ lợi dụng mọi sơ hở của chúng ta để trốn thoát, thậm chí là trả thù." Cảnh sát trưởng cất dùi cui, phủi phủi hai tay vào nhau. "Thôi phiền anh ở lại, tôi phải về bây giờ. Cứ ngủ nếu anh cảm thấy mệt, đi một quãng đường dài tới đây rồi còn gì. Tầm tám giờ sáng, những người đồng nghiệp trực ngày sẽ tới, hãy bàn giao lại công việc cho họ. Đừng nên suy nghĩ nhiều mà hãy coi sáu tháng ở Crooked này chỉ như một kỳ nghỉ. Cuối cùng, nên nhớ, đừng tháo mặt nạ của hắn, những điều tên này nói có thể làm anh bối rối. Bằng cách thâu tóm lý trí kẻ khác, anh sẽ bị lợi dụng và sai khiến. Đến lúc đó anh sẽ thấy ân hận."

Tôi bất giác nhìn gã tội phạm, hắn đã đứng dậy từ bao giờ. Một tay hắn đưa lên cổ, ngón tay kéo một đường ngang từ trái sang phải mô tả sự cắt đứt, hay đúng hơn có vẻ hắn ám chỉ việc muốn giết tôi. Tôi không rời mắt khỏi hắn, ấp úng:

"Này... Cliff, hắn đang..."

Không gian yên lặng. Khi tôi ngoảnh lại, cảnh sát trưởng Cliff đã đi khỏi đó rồi.

***

Tiếng đồng hồ treo tường đều đặn phát ra những âm thanh đều đặn, nhưng cảm nhận của tôi về nó lại không theo một nhịp độ nhất định. Những chiếc đèn trên trần nhà, hai trong sáu cái đã hỏng. Nguồn điện có vẻ không ổn định cho lắm khi những chiếc còn lại đôi khi nhấp nháy. Mỗi lần như vậy, căn phòng của sở lại nhập nhoạng như thể điện yếu vậy.

Cơn buồn ngủ ập đến với tôi khi Cliff vừa rời khỏi đây. Có lẽ vì Mike Lớn đang ngủ ngon lành ngay bên cạnh, hay những con muỗi vo ve quanh bóng đèn tuýp, tất cả chúng như đang ảnh hưởng tới tôi. Tiếng tích tắc lúc thì lớn dần, lúc lại ngày một nhỏ đi. Sự mệt mỏi trong tôi đang dần hiện hữu.

Có lẽ tỉnh táo nhất ở đây là gã tù nhân đang đứng như trời chồng phía sau song sắt đằng kia.

Cộp... cộp...

Tiếng động phát ra từ phía ngoài. Có người gõ cửa. Tôi giật mình tỉnh dậy khi vừa mới thiu thiu. Một người phụ nữ già đứng trước sở đang cố nhìn vào trong. Dường như cửa kính một chiều nên bà ta không biết sở có người hay không. Bà ta ăn mặc luộm thuộm, chiếc khăn choàng len nâu trùm xuề xòa lên cái đầm màu oải hương đã sờn. Mái tóc thưa dài lòng thòng cùng những sợi bạc đan xen khiến tôi liên tưởng đây là mụ phù thủy già trong truyện cổ.

Tôi bước tới, mở cửa ra. Người phụ nữ bước vào rất nhanh.

"Hãy cứu con tôi... Xin anh..."

Bà ta run run nắm lấy tay tôi, nói trong cơn thở dốc. Nước mắt giàn giụa.

"Xin bà bình tĩnh, hãy kể mọi việc, tôi sẽ giúp ngay."

"Chúng tôi đang đi bộ trên đường. Trời... rất tối. Thằng bé bị trượt chân ngã xuống vực. Có một con suối ở dưới đó. Nước chảy siết nhưng... tôi vẫn nghe được tiếng nó gọi."

"Con suối đó ở đâu vậy?"

"Tôi sẽ dẫn anh đi."

Trở lại con đường rừng quanh co, vẫn trên chiếc xe mà tôi lái tới vì Cliff không đưa chìa khóa gara. Ngồi bên cạnh tôi, ở ghế trước là người phụ nữ đã cầu cứu khẩn khoản. Bà ta vẫn không ngừng sụt sịt, trong suốt hành trình và kể cả khi chúng tôi đến địa điểm ấy. Đó là một cây cầu ngắn, phía dưới có một dòng suối chảy rất mạnh giống như những gì người phụ nữ kể.

"Ở đó..."

Theo lời bà ta chỉ, tôi cầm lấy chiếc đèn pin trong xe, chầm chậm bước xuống dưới chân cầu. Nền cỏ rất dốc và sỏi đá ngày một nhiều hơn, khiến tôi nghi ngờ rằng khó mà sống sót được khi đứa trẻ rơi xuống dưới này.

"Thưa bà! Không có ai ở đây cả."

Tôi soi quanh con suối, giữa dòng và hai bên bờ, soi cả vào bìa rừng tối. Không một bóng người. Nước vẫn chảy và tung bọt khi chúng ập vào những tảng đá. Có khi nào đứa trẻ đó đã bị nước cuốn đi rồi chăng?

"Bà có muốn xuống xem dưới này không?" Tôi gọi.

Không có tiếng đáp lại. Tôi chiếu đèn lên phía trên. Xe vẫn còn, nhưng người phụ nữ đã biến mất. Tôi nhìn xung quanh, không gian yên lặng như tờ, và chỉ có tiếng suối chảy róc rách, tiếng gió hiu hiu thổi và những tán thông rì rào. Khu rừng vẫn ngủ yên. Dường như chỉ có mình tôi ở giữa chốn hoang vu này.

"Liệu tất cả mọi thứ đều do mình tưởng tượng ra ư?" Tôi tự nhủ. "Vì cơn buồn ngủ hay còn điều gì khác?"

Soạt, soạt, soạt...

Tiếng bước chân trên cỏ như thể có ai đó đang tới gần. Tôi chiếu đèn pin vào hướng đó, giật mình kinh hãi khi thấy người phụ nữ kia đang lao tới trước mặt, hai mắt trợn trừng và miệng cười điên dại. Trên tay bà ta nắm một cành cây dài với tư thế sẵn sàng bổ xuống đầu tôi.

Vụt!

Tôi vội tránh sang bên cạnh trước khi thanh gỗ ấy ập xuống. Đèn pin rơi ra, nằm lăn lóc giữa bãi sỏi. Không gian tràn ngập trong bóng tối. Bà ta đâu rồi?

Tôi nhặt một tảng đá dưới chân, giơ lên trong thế phòng ngự. Lúc này tôi chợt nhận ra Cliff chẳng cấp cho tôi cái gì cả, từ vũ khí cảnh dụng đến chiếc xe tuần tra. Trong suy nghĩ ông ta có lẽ tôi vẫn chỉ là một thằng nhóc thực tập sinh, một người chỉ ngồi làm những công việc giấy tờ.

Tiếng lảm nhảm của người phụ nữ ở cố định một chỗ, bà ta dường như không di chuyển nữa. Tôi nhặt chiếc đèn pin và soi vào nơi phát ra âm thanh ấy. Bà ta giờ đây đang quỳ sụp xuống, chìa hai tay ra run run. Tiếng nghẹn ngào phát ra từ cổ họng.

"Tôi là kẻ tội lỗi. Xin hãy giết chết tôi đi..."

***

"Tôi đã ngủ được bao lâu rồi?"

Tôi giật mình tỉnh dậy ở ghế chờ của trung tâm y tế thị trấn. Nơi này nằm ở phía cuối con đường lúc tôi mới tới đây. Người y tá trực đã đánh thức tôi đột ngột.

"Mới nửa tiếng thôi, thưa anh."

"Bà ấy thế nào?"

"Chúng tôi đã tiêm thuốc an thần cho bệnh nhân, mọi thứ đều ổn. Rất tiếc về những gì anh đã trải qua. Đó là Marry, người trong thị trấn ai cũng biết bà ấy có vấn đề về thần kinh, kể từ khi đứa con trai nhỏ duy nhất của người phụ nữ này qua đời."

Tôi liếc nhìn tập bệnh án trên tay người y tá, ở phần hồ sơ bệnh nhân viết rất rõ những lai lịch của bà ta: "Marry Johnson, 59 tuổi, mắc chứng rối loạn lưỡng cực."

"Chồng bà ấy đâu?"

"Ông ta đã bỏ đi, rời thị trấn Crooked cách đây nhiều năm."

"Chuyện gì đã xảy ra với đứa bé?"

Người y tá ngập ngừng một lúc rồi đáp.

"Anh sẽ không muốn biết đâu."

Tôi vẫn ngồi đó dù người y tá đã đi khỏi. Tất cả những chuyện này chỉ vừa mới xảy ra thôi, chúng là thật. Thực sự tôi vẫn còn rất bàng hoàng. Tuy nhiên, một điều gì đó thôi thúc tôi bước vào căn phòng điều trị bên trong, nơi người đàn bà điên đang nằm. Chẳng còn ai ở xung quanh đây nữa cả.

Tôi ngồi xuống ghế cạnh giường. Bà ta có vẻ đã ngủ say, dù vậy hai tay vẫn nắm chắc vật đeo trên cổ. Tôi khẽ mở tay ra để xem đó là thứ gì. Nó có hình ngôi sao sáu cánh, giống ngôi sao phù hiệu cảnh sát, nhưng không đặc ở giữa mà chỉ gồm các đường viền ngoài. Môi người phụ nữ chợt mấp máy.

"Chết... đi...."

Tôi ngạc nhiên khi thấy vậy. Lẽ nào Marry đang nói mơ?

Tay bà ta đột nhiên vùng lên nắm lấy tay tôi. Những chiếc móng tay sắc nhọn cắm ngặm vào da thịt hết sức đau đớn, khiến tim tôi đập nhanh đột ngột trong cơn kinh hãi.

"Buông ra! Còn ai không? Giúp với!"

Khi tôi nhìn lên thì đã thấy Marry mở mắt trợn trừng nhìn lại, y như cái cách tên tội phạm bị tạm giam ở sở đã thách thức. Bà ta cười một tiếng dài khoái trá, giọng khản đặc quát lớn với đôi mắt vô hồn.

"Mày sẽ chết trong đêm nay, nhóc con! Mày sẽ không thoát được bọn tao đâu!"

Tôi giật tay ra được khỏi tay Marry. Bà ta cố túm lấy, cố vươn người ra, nhưng cái đai giường và chiếc còng tay tôi khóa lúc trước khiến hành động ấy trở nên bất lực. Hai người y tá nam cao lớn chạy vào, cố gắng khống chế bà ấy. Tôi lùi lại phía sau, dần dần rời khỏi căn phòng. Hình ảnh cuối cùng tôi thấy được là khoảnh khắc người phụ nữ đang lồng lộn, gào thét điên loạn trên giường bệnh.

"Chết đi! Há há há! Cút xuống địa ngục đi!"

***

Tôi lái xe trong cảm xúc rối bời. Con đường đêm Crooked vẫn vậy. Những ngôi nhà kín cửa, tăm tối. Ánh đèn vàng mờ nhạt, đan xen là ánh sáng nhấp nháy của những chiếc biển quảng cáo kiểu cũ. Chúng càng phô trương bao nhiêu, thì lại càng lố bịch bấy nhiêu, nhất là giữa không gian đầy ảm đạm của nơi này.

Cầu trời cho những điều Marry nói vừa rồi chỉ là vô nghĩa.

Cơn mệt mỏi lại ập đến, dù tôi đã thiếp đi một giấc ngắn lúc trước. Cảm xúc hỗn hợp khiến cái tinh thần mới hoàn hồn của tôi lúc này không được ổn định lắm. Có lẽ một tách cà phê nhanh của quán ăn đêm sẽ giúp tôi tỉnh ngủ.

Ting, Ting!

Chuông báo khách của cửa hàng Chickin's Buck vang lên.

"Chào mừng đến với quán thức ăn nhanh của gia đình Vicious. Chúc quý khách ngon miệng."

Cô gái thu ngân niềm nở đưa tôi tờ thực đơn. Quán chẳng còn ai ngoài tôi cả, dù có tới ba người vẫn đang làm việc ở đây. Quán ăn gia đình ư? Thế thì người phụ nữ trung niên đằng kia có lẽ là bà mẹ. So với Marry, bà ấy trẻ hơn, tháo vát hơn. Cô gái vừa cất tiếng chào, đứng ngay trước mặt tôi với nụ cười tươi rói ắt hẳn là con gái người phụ nữ này. Còn ai nữa nhỉ, à kia rồi, ở góc quán có một cô gái trẻ măng đang quét dọn. Gương mặt thanh tú na ná người thu ngân, chắc là em gái của cô này. Cô bé thi thoảng lại liếc nhìn tôi.

"Anh lựa chọn xong chưa ạ?"

Cô gái thu ngân ghé xuống hỏi làm tôi giật mình trở về thực tại. Tôi ngửi thấy mùi tóc thơm, dù đã cuối ngày. Cô ấy cúi đủ gần để tôi nhìn thấy dòng tên Jucy trên ngực. Thực sự là một cái tên đẹp.

"Ờ... thì... một tách cà phê, thưa cô." Tôi ấp úng vì phân tâm.

"2 đô ạ."

Mất một lúc lâu cà phê mới được mang ra, làm tôi phải gà gật bên quầy, cố chống lại cơn buồn ngủ đang mỗi lúc một dâng trào. Người phụ nữ đứng tuổi nghiêng phích rót cà phê nóng vào tách. Tay bà ấy hơi run, giống Marry, khiến tôi bắt đầu chú ý.

Chỉ tới khi cà phê tràn ra cả ra ngoài, bà ấy mới ngừng lại.

"Bản tin đêm khuya phát đi toàn quốc. Đã bốn mươi ngày kể từ khi tên tội phạm giết người hàng loạt Randy Sanchez để lại những dấu vết cuối cùng. Giám đốc cục điều tra liên bang – ông Carl Lawrence – phát biểu: "Chúng tôi đang cố hết sức truy lùng hắn. Randy là một kẻ nguy hiểm, hắn có thể đang trốn biệt ở đâu đó tại một trong những ngọn núi phía Bắc. Chúng tôi đã khoanh vùng những nơi tình nghi là hắn đang ẩn náu. Dù vậy, tôi mong tất cả dân chúng không nên hoảng loạn. Đừng cho người lạ vào nhà, rất có thể các bạn sẽ phải đối mặt với Randy trong trường hợp này..."

Randy Sanchez. Hmm.... Cái tên đã quá quen thuộc đối với tôi, từ khi còn ở học viện. Mọi người luôn bàn tán về hắn, khiếp sợ hắn. Kẻ không chỉ giỏi trong việc xóa dấu vết, mà còn thoắt ẩn thoắt hiện như một bóng ma. Cảnh sát bất lực với hắn, họ đã nản lòng trong việc truy bắt, nhưng với tôi, Randy là con mồi thích hợp để đưa sự nghiệp cảnh sát của bản thân lên một tầm cao mới, để những kẻ luôn chê cười tôi ở học viện sẽ phải nhìn bằng ánh mắt ngưỡng mộ thực sự.

Vì vậy, tôi nghiên cứu kỹ hơn những người khác. Những đêm trường ở kho hồ sơ, tôi đọc đi đọc lại tài liệu viết về hắn. Randy... Randy..., có lẽ điều quan trọng nhất tôi rút ra được đó là hắn rất giỏi trong việc đánh lừa người khác, tạo ra những cái bẫy để kẻ bám đuôi lầm đường lạc lối. Đó là lý do cảnh sát không bao giờ tóm được Randy.

Và cũng chính vì thế, tôi mới lựa chọn tới thực tập ở vùng Crooked này, vì đây rất có thể là địa điểm cuối cùng mà Randy đang nương náu.

Nếu như tôi tính toán không nhầm.

Mong là như vậy...

"Tắt cái đài chết tiệt đó đi Emma, muộn rồi!"

Bà mẹ gầm lên khi đang cất phích cà phê vào bếp, giọng lơ lớ đúng kiểu dân nhập cư. Tiếng bước chân nhanh nhẹn sau lưng tôi, qua hai bên tai.

CHOANG!

"Chúa ơi!" Cô bé lẩm bẩm bên cạnh.

"Mẹ ơi, ra mà xem Emma Hậu Đậu này." Cô chị Jucy hét lên.

Tách cà phê đầy hự lúc trước vỡ tan tành dưới đất. Tôi còn chưa kịp nhấp môi. Chỉ khi cảm nhận được hơi nóng trên da thịt, tôi mới nhận ra cà phê đã ướt đẫm quần. Emma đỏ mặt, với lấy một xấp giấy ăn và bắt đầu run run lau khô chúng. Có lẽ khi tắt đài radio, cô bé đã quơ tay vào cái ly.

Bà mẹ mở cửa chạy ra quầy. Một mùi nồng khó chịu phát ra từ căn bếp. Bà ta tuôn một tràng tiếng Ý sỉ vả cô con gái tội nghiệp đang bò dưới sàn. Còn người chị thì không ngừng cười ngay trước mặt tôi, tỏ ý châm chọc. Cảnh tượng hết sức kỳ quặc.

Tôi rời khỏi quán Chickin' Buck, dù bọn họ đã mang một tách mới ra. Sở cảnh sát nằm ngay đối diện với cửa hàng. Tôi băng qua đường, trở lại bầu không khí vắng lặng của thị trấn trong chốc lát.

Thực sự tôi không cần tới cà phê nữa, những gì đã xảy ra khiến tôi không còn bị ám ảnh bởi cơn buồn ngủ đang chờ chực kéo đến.

Những suy nghĩ về Randy Sanchez lại xuất hiện khi tôi lại được trông thấy tên sát nhân đang ngủ phía sau song sắt. Dù cũng là một kẻ khá nguy hiểm, nhưng theo cảm tính của tôi, đây không phải là kẻ mà tôi muốn tìm. Randy không dễ dàng để bị tóm như lời Cliff kể, và hắn cũng chẳng thích thú gì chuyện bắt cóc trẻ em. Dù vậy, khả năng thôi miên tâm trí người khác chỉ bằng lời nói của người này cũng làm tôi lưu tâm. 

Sau tất cả những việc đã xảy ra, Mike Lớn vẫn ngủ say sưa trên bàn. 

Tôi ngán ngẩm nhìn ông ta, tay đút vào túi quần lấy điện thoại của mình. Lẽ ra tôi nên xin số của anh bạn làm ở trạm xăng, để kể cho cậu ta những chuyện lạ lùng xảy ra khi đêm đầu tôi công tác. Chắc hẳn cậu nhóc sẽ rất phấn khích để nghe những câu chuyện trải nghiệm của cảnh sát mà tôi thuật lại đây.

Một thứ gì đó lộm cộm ở trong, đó là một miếng khăn giấy được gấp gọn, nó thuộc về quán thức ăn nhanh. Dường như nó có viết gì đó. Tôi mở ra làm tư, một dòng chữ nguyệch ngoạc đập vào mắt tôi.

"CHẠY ĐI"

Ai đó đang cố cảnh báo tôi. Những cảm xúc bối rối lại ập đến. Ngực tôi thắt lại. Những điều Marry nguyền rủa lại vang lên trong đầu.

"Khỉ thật không có sóng ở đây."

Tôi bấm liên tục để khởi động chức năng thu phát, nhưng cột tín hiệu của điện thoại vẫn chỉ hiện một dấu X. Lướt vu vơ trên máy, tấm ảnh mà tôi chụp flash vào đàn nai sừng tấm lại hiện lên. Mắt của chúng sáng trưng do ánh đèn phản chiếu lại. Tôi chợt rùng mình khi thấy một trong số chúng, trên lưng có vẽ biểu tượng ngôi sao sáu cánh giống vật trên vòng cổ Marry.

Một cái bóng vụt qua trước sở. Bên kia đường, Chickin's Buck đã tối đèn. Họ đóng cửa vì tôi là khách hàng cuối. Thật sự có chuyện không ổn rồi.

Hai bóng người di chuyển từ đầu đường chầm chậm. Nhìn kỹ, đó là những người già tuổi, gương mặt phờ phạc như bị bỏ bùa. Họ lững thững bước tới, khiến tôi liên tưởng về lũ thây ma. Khi áp sát sở, một người vẽ những biểu tượng kỳ lạ lên kính, trong khi người kia tự đập đầu mình vào cửa.

Tôi kinh ngạc khi chứng kiến điều lạ lùng như vậy, và còn bất ngờ hơn nữa khi cái bóng băng qua vừa rồi, xuất hiện một lần nữa khi hắn chạy ra giữa đường. Người này có vẻ trẻ hơn, nhanh nhẹn hơn, dáng mảnh khảnh. Quá tối để nhìn rõ gương mặt, chỉ biết là hắn đang cuộn vải lại và nhét vào những cái chai. Chúa ơi! Hắn định phóng hỏa sở cảnh sát bằng những quả bom lửa tự chế.

"Mike Lớn, dậy đi! Không ổn rồi!"

Tôi cố gắng lay người cảnh sát da màu, nhưng ông ta không phản ứng gì. Khi tôi đẩy người qua một bên, thì phát hiện Mike đã chết. Một con dao nhọn cắm vào ngực ông ta, giữa những vết máu đã khô.

Tôi choáng váng tới mức không tin vào mắt mình được nữa. Liệu đây có phải là ảo giác? Tiếng đập đầu liên tục của người bên ngoài hòa nhịp cùng tiếng tim thình thịch của tôi, chúng làm tôi tập trung hơn vào tình hình. Kẻ đang sắp phóng hỏa kia, hắn gặp khó khăn trong việc châm lửa vì những cơn gió lạnh.

Vẫn còn thời gian để tôi tìm cách thoát thân. Xem nào, bây giờ cần vũ khí phòng thân. Lúc trước Cliff đã mở cái tủ đằng kia để lấy dùi cui, có lẽ nó chứa đồ cảnh dụng. Tôi mở nó ra, thấy mấy bộ đồng phục, tương ứng với chúng đều có một dùi cui và một khẩu 9 ly bán tự động.

Có súng rồi, nhưng thế vẫn là chưa đủ. Tôi vẫn còn rất mông lung. Có lẽ kẻ tội phạm đang bị giam giữ phía sau song sắt kia là người biết rõ nhất chuyện quái quỷ gì đang diễn ra lúc này. Hắn cũng đã thức dậy vì những tiếng động bên ngoài. Trong một thế giới điên cuồng, chỉ có người điên mới đủ tỉnh táo!

"Tôi sẽ tháo chiếc mũ, và ông phải kể tất cả mọi việc."

Tôi chợt ngập ngừng trong giây lát khi nghĩ về cảnh báo của Cliff, nhưng đã đến nước này rồi, không còn cách nào cả. Người bị giam gật đầu, ông ta quay lưng lại với tôi. Cái mặt nạ bị chốt ra phía sau bằng một chiếc đai da. Tôi khẽ khàng gỡ quai thắt một cách cẩn thận, sau đó lùi ra để tránh việc hắn giở trò. Cái mặt nạ rơi xuống đất.

"Hãy chỉ kể những việc đang diễn ra, nếu ông nói bất cứ điều gì khả nghi, tôi sẽ bắn ngay lập tức." Tôi chĩa súng vào hắn.

Người đàn ông ngẫm nghĩ một lát. Đây là một người đã già, khó có thể tin được ông ta lại gây một tội ác nghiêm trọng như vậy ở Crooked này.

"Mở quyển lý lịch nhân sự sở cảnh sát hạt Crooked, xem trang thứ ba."

Tôi làm theo những gì ông ta nói, đôi lúc lại liếc nhìn bên ngoài kia. Kẻ định ném bom lửa bỏ đi. Có lẽ hắn đã thất bại. Sát cửa giờ đây đã xuất hiện thêm nhiều người già khác. Họ không thể xâm nhập vào nơi này. Mọi thứ vẫn nằm trong tầm kiểm soát.

"Lý lịch nhân sự nằm ở đâu nhỉ? A, đây rồi! Trang thứ ba... trang thứ ba."

Hồ sơ cảnh sát trưởng hạt Crooked: Bobby Gibbs, 62 tuổi. Bên cạnh là tấm ảnh chân dung...

Quyển sách tuột khỏi tay tôi. Tôi sững sờ nhìn vào người đang đứng ở phòng tạm giam.

"Ông mới chính là cảnh sát trưởng ư?"

"Đúng vậy."

"Thế còn... Cliff?" Giọng tôi run run.

"Một kẻ lừa bịp."

Một tiếng nổ lớn bên ngoài, cùng với ánh sáng bừng lên. Tôi ngoảnh mặt lại nhìn ra. Chiếc xe của tôi đang bốc cháy ngùn ngụt. Cột khói đen cao nghi ngút. Con đường thị trấn sáng hẳn lên, lúc này tôi mới thấy rõ có nhiều người bên ngoài đến mức nào. Và ánh điện chập chờn cũng vụt ngắt.

"Chúa ơi, cả thị trấn này chỉ toàn những người già điên loạn, vì sao họ lại muốn giết tôi? Và tại sao ông lại bị giam? Thực sự Cliff là ai?" Tôi nói trong khi mắt không rời đám đông và tay vẫn run run chĩa súng vào họ.

"Tháo còng cho tôi đi đã, trước hết hãy thoát khỏi đây. Có một con đường dưới này dẫn xuống hệ thống cống ngầm của thị trấn. Hãy lấy chùm chìa khóa đằng kia."

Tôi làm theo lời của ông ta, dù có hơi phân vân, nhưng hồ sơ lý lịch không thể sai được. Những điều kinh khủng mà tôi đã gặp phải càng củng cố niềm tin của tôi với ông ta.

Khi cánh cửa song sắt mở ra, cảnh sát trưởng Bobby nhanh nhẹn lấy cho mình một khẩu súng, giống tôi. Ông ta còn cầm theo một bộ đồng phục trong tủ nữa.

"Cliff đã lấy mất phù hiệu của tôi rồi."

Chúng tôi chạy xuống phía dưới tầng hầm. Chỗ này đầy những chiếc ống nước xuyên qua từ trần, có lẽ vì đây là trung tâm thị trấn. Có một cánh cửa sắt dưới đó. Bobby tra khóa vào ổ, vặn mở nhưng nó khựng lại.

"Không thể nào." Người cảnh sát trưởng đạp một cú mạnh.

Cánh cửa không hề nhúc nhích. Dường như nó đã bị thanh chốt nào đó chặn lại từ phía sau."Còn đường khác nữa không..." Giọng tôi hơi run run.

"Có lẽ chúng ta sẽ phải dùng đến những chiếc xe."

...

"Chuẩn bị nào."

Bobby ngồi trong xe tuần tra, đạp ga sẵn và giữ phanh. Lốp xe mài xuống mặt sàn sau những vòng quay liên tục của bánh. Cửa gara dần mở khi tôi nhấn nút. Tôi chui vội vào trong xe trong tâm thế sẵn sàng.

"Cùng chơi thôi!" Ông ta phấn khích, thật kỳ quặc khi đây là một người đã ngoài sáu mươi tuổi.

Tấm cuộn gara lên đủ cao, cảnh sát trưởng nhả chân phanh. Chúng tôi lao vọt ra. Đám đông hung hãn ở ngoài hướng sự chú ý tới, họ quây vào nhưng không đủ nhanh. Bobby quẹo tay lái, đâm phải hai người đang cố chặn đường. Một trong số họ nhảy lên nắp capô. Tôi quay nhìn lại, sở cảnh sát đang bốc cháy ngùn ngụt.

Lũ người điên đuổi phía sau ngày một xa dần, giờ đây chỉ còn một kẻ đang nằm phía trước kính chắn gió. Tôi nhìn kỹ, có vẻ đó là tên mảnh khảnh đã cố phóng hỏa bằng những chai dầu. Hắn trẻ hơn rất nhiều so với những người già điên kia, nhưng trùm đầu và bịt mặt bằng khăn nên tôi không nhìn rõ được.

Đi nhanh một đoạn, khi đã cắt hẳn đuôi của nhóm người đuổi theo, Bobby không ngần ngại đạp phanh gấp. Kẻ đó bắn ra trước, lăn vài vòng trên nền đường nhựa. Tôi xuống xe, bước tới. Hắn nằm bất động. Dưới ánh đèn pha ô tô, nước da trắng và thân hình thon thả hiện lên, dường như đây là một cô gái.

Tôi đến gần. Hắn vùng dậy, hét lên. Trong thoáng chốc tôi nhận thấy con dao sáng loáng trên tay cô ta. Tôi giằng lấy, kháng cự. Chiếc khăn trùm đầu tuột ra, để lộ mái tóc vàng buộc đuôi ngựa. Đến khi gương mặt ấy lộ diện, tôi mới biết đó là Jucy.

ĐOÀNG!

Bobby chĩa súng bắn vào cổ cô ta. Jucy ngã xuống, bàn tay ôm vết thương trong cơn thở dốc. Máu tứa ra, một vài giọt bắt lên người tôi.

"Tại sao cô phải làm như vậy?" Tôi ngồi xuống.

"Vì mẹ tôi, vì Đấng Tối Cao mà bà ấy tôn thờ." Jucy nghẹn ngào, nước mắt nhỏ xuống vũng máu đang lan rộng.

Tôi định hỏi thêm nhưng Bobby ghé tai nói nhỏ.

"Lên xe đi, tôi sẽ kể cho cậu toàn bộ câu chuyện."

Chúng tôi bước trở lại xe. Ở sau lưng, Jucy nói trong tiếng nấc.

"Xin... các người, hãy cứu lấy Emma. Họ đang thi hành lễ ở công trình đá. Con bé vô tội..."

Khi tôi quay ra, Jucy đã bất động. Đôi mắt cô ấy trống rỗng. Tiếng Bobby vang lên:

"Tôi sẽ đưa cậu đến đó, hãy cùng kết thúc chuyện này."

***

"Ông có thể bắt đầu ngay bây giờ."

Tôi nhìn sang Bobby khi đã sẵn sàng. Con đường đêm qua rừng Crooked hệt như lúc tôi mới đến. Có điều tâm trạng trong tôi khác hẳn.

"Đã từ lâu chúng tôi đã biết tới sự tồn tại của một giáo phái kỳ lạ ở Crooked này. Hai người bạn thân của tôi, Marry Johnson và Cliff Ward, họ thường xuyên rủ tôi đến thăm các buổi lễ ở một công trình đá trong rừng, nơi con bé nhà Vicious vừa nhắc tới. Giáo phái này hầu hết người dân ở đây đều bị lôi kéo tham gia, anh biết đấy, những người đều đã già. Giới trẻ phần lớn đã bỏ miền quê hẻo lánh này để di cư lên thành thị. Các cuộc gặp mặt của họ, dưới sự chứng kiến của tôi, diễn ra hoàn toàn bình thường và có phần linh thiêng. Nhưng tất cả chúng chỉ là vở kịch khi Mike Lớn nghe lỏm được kế hoạch mà đám người nhà Vicious rỉ tai nhau lúc mua đồ ăn ở quán Chickin' Buck..."

"Kế hoạch gì vậy?"

"Những tín đồ sẽ hiến tế một người sống trong một ngày trọng đại, chính là hôm nay."

"Chuyện gì đã xảy ra sau đó?"

"Tôi cố ngăn cản Cliff bằng cách khuyên bảo, nhưng anh biết đấy, đó là một việc làm ngu ngốc, vì ngay sau đó, Cliff đã kêu gọi mọi người xông vào sở cảnh sát. Mọi chuyện rối tung lên, tôi không dám bắn người dân của mình ngay lúc ấy. Những kẻ điên giết chết Mike, và nhốt tôi vào phòng tạm giam." Giọng Bobby nghẹn lại. "Tôi nói với họ rằng đêm nay sẽ có một người được phòng nhân sự cảnh sát của bang cử xuống. Vì vậy Cliff bịt miệng tôi lại và đóng giả làm cảnh sát trưởng. Ông ta tha mạng cho tôi vì tình bạn năm xưa."

"Tại sao hắn không giết tôi luôn lúc ấy?" Tôi hỏi

Người cảnh sát liếc nhìn sang tôi.

"Vì hắn muốn cậu trở thành vật để hiến tế. Crooked sẽ không mất một ai cả."

Chúng tôi im lặng một hồi lâu. Tôi chợt lại muốn hỏi thêm.

"Này, lúc tôi mới đến sở, thực sự tôi không có một chút nghi ngờ gì với Cliff, và cả ông trong vai trò là người bị giam. Bối cảnh quá thật, có phải Cliff cũng bắt ông phải hành động như một tên sát nhân nguy hiểm?"

"Cậu đang nói cái quái gì vậy?"

Tôi đưa tay lên cổ, ngón tay kéo một đường cắt ngang từ trái sang phải, diễn lại cái cách mà Bobby đã hành động như thể ông ta ám chỉ muốn giết tôi.

"Hành động có ý thách thức ấy, ông trợn mắt lên, giằng lấy chấn song còn gì!"

"Đó là tôi muốn cảnh báo cậu về mối nguy hiểm đang rình rập, rằng cái chết sẽ ập đến thôi. Không ngờ chúng lại phản tác dụng và khiến cậu càng tin lời Cliff hơn." Cảnh sát trưởng ngán ngẩm.

Xe chúng tôi dừng lại ở một con đường mòn dẫn vào rừng. Thấy tôi rút khẩu 9 ly lấy của sở ra, Bobby nói:

"Đó là súng của Mike Lớn tội nghiệp. Này, cậu bắn thạo chứ?"

"Tôi không chắc nữa, tôi chưa từng dùng thứ này."

"Lên đạn, ngắm qua khe rồi bóp cò thôi, cậu chưa tháo chốt an toàn kìa."

...

Bobby cầm chiếc đèn pin trong xe, đi phía trước trên lối mòn. Tôi chầm chậm bước theo sau, tay giữ chắc khẩu súng. Rừng Crooked sâu thăm thẳm và tăm tối. Một vài cành thông giăng ngang làm tôi phải gạt chúng ra. Những cơn gió lạnh cứ quấn lấy vai tôi.

"Lẽ ra mình cũng nên lấy một bộ đồng phục giống ông ấy." Tôi nghĩ thầm.

"Dừng lại." Bobby nói nhỏ.

Ngài cảnh sát trưởng tắt đèn. Một có ánh sáng phát ra từ phía cuối con đường mòn. Dường như có một khu đất trống đằng đó. Ông ta ra hiệu cho tôi tiếp tục di chuyển. Thêm vài nhánh thông nữa chìa ra giữa đường, chúng tôi phải cúi đầu xuống để tránh phát ra tiếng động. Xem kìa, nhiều dấu chân đã in lên nền bùn từ trước.

Ánh sáng đỏ xanh vàng liên tục bừng lên, dường như đó là pháo sáng. Có khoảng sáu người đang ở khu vực đó. Đây là nơi có rất nhiều cột đá dựng lên, và những phiến đá phẳng đặt bắc ngang, hoặc nằm chéo lên nhau, hoặc xếp thành từng chồng. Tất cả chúng đều cổ kính, phủ đầy rêu phong và dương xỉ.

Công trình đá dường như là tàn tích của một nhà thờ cổ còn sót lại từ xa xưa. Rất nhiều những ngọn đuốc đang cháy cùng với ống pháo sáng phụt lên, chúng khiến khung cảnh trở nên ma quái, nhưng cũng rất nhiệm màu.

Marry Johnson, người đàn bà điên nguyền rủa tôi lúc trước đang đứng trên bục cao. Đây là một buổi lễ của giáo phái, và bà ta là người cử hành. Bên cạnh là Cliff đang cầm một khẩu súng bắn đạn ghém. Ông ta không mặc bộ đồng phục cảnh sát trưởng nữa, mà ở trong bộ đồ thợ săn. Nhìn kỹ, trên chiếc bàn đá trước mặt họ có một cô gái đang bị trói. Có lẽ đó là Emma.

"Hôm nay, thứ sáu ngày mười ba, chúng ta, những kẻ bị ruồng bỏ sẽ tiến hành một nghi thức triệu hồi Đấng Tối Cao vào thân xác cô gái này."

Marry giơ một con dao nhọn lên, cầm chắc nó ngay trên bụng Emma. Ánh sáng xung quanh khiến lưỡi dao sáng loáng. Cô bé cựa quậy nhưng bất lực, tấm vải buộc miệng khiến Emma không thể nói được, hàng nước mắt chảy dài và nhỏ giọt xuống bàn đá.

Đoàng!

Tiếng súng bên tai tôi vang lên. Con dao của Marry rơi xuống. Bà ta nắm lấy cái cổ tay đang mang một vết thương rỉ máu xuống tận khuỷu. Bobby đứng dậy chĩa súng vào nhóm người, chầm chậm bước tới gần. Tôi hành động theo ông ta.

"Nhân danh công lý nước Mỹ, những kẻ sùng bái thứ tà đạo ghê tởm như các người sẽ phải trả giá cho những tội ác mà các người gây ra."

Marry dường như không để ý đến những lời nói của Bobby. Đôi mắt bà ta chỉ hướng về phía tôi.

"Mày vẫn chưa chết hả thằng nhóc. Giết chúng đi!"

Khẩu súng của Cliff hướng về phía tôi. Tôi vội vàng nấp vào sau cột đá trước phát súng đầu tiên. Ông ta bắn trượt vào cây thông trước bìa rừng, vết đạn ghém khiến vỏ nó tróc ra. Tim tôi đập nhanh hơn, cơ thể nóng bừng bừng.

Đoàng... đoàng...

Tiếng súng của Bobby vang lên từ phía bên kia.

Tôi ghé mắt nhìn lại qua mép cột, súng của Cliff đã hướng tới sẵn từ bao giờ. Dường như cảnh sát trưởng đang bắn những người không phải ông ta.

ĐOÀNG!

Bề mặt thành cột vỡ tung ra. Những mảnh nhỏ rơi xuống. Chúa ơi! Suýt chút nữa đó đã là mặt tôi. Khẩu súng của Cliff chỉ có hai nòng, vì vậy ông ta phải nạp đạn. Tôi bước nhanh ra, chĩa súng về phía hắn. Chỉ còn Cliff đang ở bục cử hành lễ, ông ta vội nấp sau bàn đá. Emma đang nằm trên đó vì vậy tôi không dám bóp cò. Cô bé ngoảnh sang tôi, đôi mắt cầu cứu.

Những tiếng súng của Bobby vẫn vang lên liên tục ở xung quanh.

Tôi men theo bức tường đá để vòng ra sau, chúng khá thấp nên tôi phải vừa cúi người vừa chạy.

ĐOÀNG!

Cliff vẫn tiếp tục bắn theo, những vụn đá nhỏ cùng mảnh đạn vỡ ra ngay trên đầu, khiến tôi càng cúi thấp hơn và chạy nhanh hơn. Phía sau khu vực thực sự tối, bất chợt tôi vấp phải thứ gì đó và ngã sõng soài ngay trên lối vào mặt hậu của công trình đá, nơi nhìn thấy bục từ phía sau. Cliff đang đứng sừng sững trên chỗ ấy. Ngay trong khoảnh khắc ấy, tôi biết mình chết chắc rồi.

ĐOÀNG!

Phát súng định mệnh vang lên. Tôi nhắm mắt, mất một lúc, không hề cảm thấy gì cả. Lẽ nào hắn đã bắt trượt? Tôi mở mắt ra, Cliff vẫn đứng đó nhưng quay lưng lại với tôi, dường như ông ta vừa bắn hướng khác.

Tôi chĩa súng vào ông ta, hắn cũng vừa nạp đạn xong. Cliff quay ngược lại phía sau, vừa kịp lúc tôi bóp cò.

Đoàng... đoàng... đoàng...

Ông ta ngã ra với vẻ mặt bàng hoàng. Phát súng cuối cùng của hắn hướng lên trời trong vô thức.

ĐOÀNG!

Tôi chạy lên bục, Cliff đã chết. Emma nằm trên bàn, thở dốc trong sợ hãi. Đôi mắt cô bé sưng húp vì khóc quá nhiều.

Tôi nhìn xung quanh công trình đá từ trên bục cao. Xác người nằm la liệt trên nền cỏ, và Bobby đang dựa vào một cái cột đá ở giữa họ. Ông ta có một vết thương ở chân.

"Cứu..."

Emma cố gắng nói thành tiếng. Tôi vội cởi trói cho cô bé. Emma ngồi dậy, tự tháo tấm vải bịt miệng nó. Tôi chạy vội xuống chỗ Bobby. Ông ta đang choáng váng, mồ hôi vã ra như tắm và vết thương có vẻ là do đạn ghém. Dường như Cliff đã bắn ông ta ở phát đạn mà lẽ ra nó dành cho tôi.

"Bỏ mặc tôi đi, có lẽ ông già này sẽ không qua khỏi đâu." Bobby mở mắt nhìn tôi.

"Đừng nghĩ như vậy, trạm xăng ở rất gần đây thôi, tôi sẽ đưa ông tới đó."

***

Chúng tôi lái xe trên đường Crooked, trời cũng đang hửng sáng. Những đàn chim bay giăng qua bầu trời. Ánh sáng hừng đông le lói, và mặt đường nhựa phản chiếu lên, hệt như cảnh xế chiều lúc tôi mới tới. Tâm trạng tôi cũng sáng lên trong hi vọng, những cảm xúc không mờ nhạt và bâng quơ như trước đây.

Bobby đã tự cầm máu vết thương bằng hộp dụng cụ sơ cứu trong xe, nhưng thế vẫn chưa đủ. Tôi đã nghĩ đến việc quay trở lại trung tâm y tế của thị trấn, nhưng Crooked giờ đây quá nguy hiểm. Vì vậy, trở lại trạm xăng là phương án cuối cùng. Có lẽ tôi sẽ liên lạc được với thế giới bên ngoài khi tới đó.

Cảnh sát trưởng đã ngủ say, nhưng Emma – cô bé ngồi ghế trước ngay cạnh tôi – vẫn còn chăm chú nhìn về con đường phía trước.

"Tại sao bọn họ lại lựa chọn cô làm vật hiến tế, cô là người nhà Vicious cơ mà?" Tôi ngoảnh sang. "Lẽ ra đó phải là tôi mới đúng."

Emma nhìn lại. Những vệt nước mắt đã khô, và vết hằn trên khóe miệng của tấm vải buộc vẫn còn đó.

"Vì tôi đã cứu anh, đã phản bội bọn họ."

"Cứu tôi? Là tôi cứu cô mới đúng chứ!"

"Lúc anh ngồi ở quán thức ăn nhanh, tách cà phê tôi làm vỡ, nó có chứa thuốc ngủ của mẹ tôi."

Tôi đã chợt hiểu ra, và mảnh giấy cảnh báo, có lẽ Emma đã nhét trộm nó vào túi khi đang dọn đống bừa bộn mà cô ấy giả vờ gây ra.

"Vì sao cô lại làm vậy?" Tôi hỏi.

Emma không nói nữa, và cũng vừa lúc ấy, xe chúng tôi đã tới trạm xăng.

"Anh bạn, anh bạn đâu rồi. Chúng tôi cần giúp!"

Tôi hớt hải chạy vào trong, cậu nhân viên bán hàng vẫn đang ngủ say sưa dưới quầy.

"Gì vậy? Mấy con sóc phá phách ấy hả, kệ chúng đi, tôi sẽ xử sau." Cậu ta nói bằng giọng nửa tỉnh nửa mê.

"Nào dậy đi nhóc, tôi vừa suýt chết đây. Cả thị trấn Crooked đang điên loạn. Cảnh sát trưởng đã bị bắn. Ông ta và một cô gái ở ngoài xe. Cửa hàng còn bộ cứu thương nào không?"

Anh bạn bán hàng chỉ tay về cánh cửa sau lưng, mắt vẫn nhắm nghiền và nói kiểu mơ ngủ.

"Trong kho vẫn còn hai bộ đấy."

Tôi rất bực nhưng vì quá vội nên không đập cho thằng nhóc một trận ngay lúc ấy.

Cánh cửa kho mở ra, tỏa mùi khủng khiếp bên trong. Tôi kinh hãi khi thấy xác một người đàn ông béo trong đó đang thối rữa. Ông ngồi dựa vào tường, đầu gục xuống, một con dao nhọn đâm vào bụng.

Bàn tay ông ta chạm xuống đất, dường như ông ấy đã viết gì đó. Tôi bịt mũi tiến đến gần, hai chữ hiện lên dưới sàn đá.

"R.S"

Suy nghĩ trong tôi chợt lóe lên.

"Không thể nào".

Tôi mở cửa nhà kho chạy ra ngoài cửa hàng, không còn thấy cậu bạn bán hàng đang nằm ngủ ở quầy như hồi nãy.

"Cứu với!" Emma hét lên từ bên ngoài.

Tôi rút súng và lao ra, Emma đang bị thằng nhóc chế ngự làm con tin ở ngoài xe.

"Mày là Randy Sanchez ư?" Tôi gào lên.

Kẻ giết người hàng loạt giờ đây với vẻ mặt bình thản, khác xa với nét ngây ngô trước đây tôi từng thấy. Một tay hắn kẹp cổ Emma, tay còn lại chĩa khẩu 38 ly vào đầu con bé.

"Sớm hay muộn gì mày cũng sẽ phát hiện ra tao thôi, nhất là khi mày đã dẫn người của Crooked đến đây. Một kẻ mới tới như mày sẽ dễ bị tao đánh lừa và giấu nhẹm chuyện đã giết ông chủ của trạm, còn họ thì không."

"Thả cô bé ra!" Tôi thét lớn.

"Hạ vũ khí xuống trước đã, anh bạn." Randy cười.

"Đừng làm vậy." Emma hét lên, tay vẫn cố giằng lấy cánh tay đang quặp cổ của tên sát nhân.

"Nếu mày không làm, con bé sẽ chết." Hắn vẫn bình thản, giọng lạnh lùng.

Không còn lựa chọn nào khác, tôi đặt khẩu 9 ly xuống đất, đá về phía hắn.

"Không!" Emma khóc nấc lên, chống cự mạnh hơn nhưng vô ích.

"Tới số rồi thằng cớm chết tiệt."

Randy hướng dần khẩu súng từ cô gái về phía tôi. Tôi nhắm mắt lại.

Đoàng!

Tiếng súng kèm theo tiếng kính vỡ. Tên sát nhân gục xuống. Tôi mở mắt ra, trước mặt tôi, Randy Sanchez đang hấp hối. Còn Emma thì sững sờ.

Cảnh sát trưởng tay ngó ra từ ô cửa của xe. Môi ông ta trắng bệch, tay vứt khẩu súng xuống đất.

"Quá đủ cho ngày hôm nay rồi..."

Đó là lời cuối cùng tôi nghe được trước khi Bobby lịm đi.

...

***

(Một năm sau)

***

Emma đặt bó hoa lên mộ Jucy. Cả nghĩa trang Crooked đã có nhiều ngôi mộ mới, nhưng chẳng ai đến thăm nó cả. Những con người mới chuyển đến thị trấn này, họ không quan tâm lắm tới những người già đã từng ở đây.

Emma phủi phủi tuyết trắng trên bia mộ, rồi xoa xoa hai tay vào nhau vì lạnh.

"Những lời cuối cùng chị ấy nói với anh là gì?"

"Hãy cứu lấy Emma. Con bé vô tội..." Tôi đáp.

Chúng tôi ôm nhau giữa cơn mưa tuyết. Những tán thông rì rào xung quanh.

"Kia có phải bà Johnson không?" Emma hỏi.

"Ai cơ?"

"Marry Johnson ấy."

Tôi giật mình, ngoảnh lại. Một bóng người đứng xa xa giữa những gốc thông. Những bông tuyết đang ngày một dày lên, chúng bay các hướng tứ tung, nhưng vẫn đủ để tôi nhìn rõ gương mặt già nua ấy trong phút chốc.

"Đúng vậy." Tôi đáp.

Rồi bà ta lặng lẽ quay trở lại vào rừng, bước một cách chậm rãi cho tới khi khuất hẳn.

(Hết)