Những câu chuyện dị thường

Truyện tương tự

Vì sao và đom đóm.

(Hoàn thành)

Vì sao và đom đóm.

caroranchan

Nỗi sợ hãi vì tỏ tình thất bại làm cho một gã thanh niên quyết định đi lính, bỏ lại người mà anh ta thầm thương trộm nhớ. Trở về sau hai năm, chàng trai không ngờ rằng mình lại được gặp đúng người con

1 324

Mẹ kế của Bạch Tuyết!

(Hoàn thành)

Mẹ kế của Bạch Tuyết!

Yume_chan

Câu chuyện cổ tích nổi tiếng Bạch Tuyết và bảy chú lùn được kể lại qua góc nhìn của bà mẹ kế "độc ác".

2 444

Nói với em

(Hoàn thành)

Nói với em

Vuio

Vì truyện hơi ngắn nên không có tóm tắt nhiều, mọi người vào đọc sẽ biết.

1 302

Khi Cơn Mưa Tuyết Ngừng Rơi

(Hoàn thành)

Khi Cơn Mưa Tuyết Ngừng Rơi

Phong Linh

Quá khứ là điều ai cũng biết, còn tương lai thì chẳng ai biết được cả. Mọi giai đoạn của cuộc đời, hầu như ai cũng sẽ nuối tiếc khôn nguôi những chuyện xưa cũ và lo lắng bất an về điều sẽ xảy ra tiếp

3 466

[Oneshot] Nhà vua xứ Marot

(Hoàn thành)

[Oneshot] Nhà vua xứ Marot

Victor Niji

Và nó sẽ không bao giờ kết thúc.

1 304

Lẫy

(Hoàn thành)

Lẫy

langsat

Một bi kịch kéo dài từ đời này qua đời khác, cuốn những số phận lạ lùng về chung một mối. Có sự bình an hay một tương lai tươi sáng nào cho một thế giới mục rỗng đã đến nước điêu tàn?

15 1324

Oneshot (cũ rồi) - Vũ trụ song song

Cuối cùng, mọi thứ cũng đã hoàn thiện.

Cuối cùng...

Trong vũ trụ chỉ tồn tại không gian và vật chất. Chúng là hai thực thể bao lấy nhau, hợp lại với nhau thành một khối thống nhất. Tưởng chừng như không có gì có thể vượt ra ngoài ranh giới giữa chúng. Nhưng không...

Vẫn có một thứ vượt qua được rào cản ấy. Khi tất cả mọi định luật vật lý đã đi tới giới hạn.

Điều không thể vẫn có khả năng xảy ra.

Và tôi đã thành công.

Như một phép màu.

***

Truyện ngắn: Vũ trụ song song

***

Cánh cổng đã hoạt động. Ánh sáng từ nó bừng lên. Những khối máy tính trong căn phòng nơi mà tôi đã tự giam mình trong sáu tháng để chế tạo, nay đã vận hành một cách nhịp nhàng mà không hề tương khắc như trước nữa. Sau bao nhiều lần thử nghiệm, cuối cùng chúng đã đủ khả năng để tạo ra một thế giới mới.

Đúng hơn là một thế giới song hành cùng thế giới thực. Tôi cũng không biết phải mô tả như thế nào nữa.

Ánh sáng của cánh cổng bắt đầu nhạt đi, và khi nó xuống tới mức giống như ánh đèn tù mù trong phòng thí nghiệm của tôi, thì ở phía bên kia, tôi có thể nhìn thấy một căn phòng thí nghiệm cũng y như thế. Nhưng mọi thứ bị trái ngược lại, như thể lúc nhìn vào trong gương. Tất cả mọi đồ đạc đều như vậy.

Và cả anh bạn trong căn phòng ấy – người giống tôi y đúc – cũng như vậy nốt.

Khó có thể diễn tả cảm xúc được gặp chính mình ở một thế giới khác nó như thế nào. Cả hai chúng tôi đều có chút phấn khởi. Anh ta có vẻ bạo hơn tôi, mặc dù tôi cứ nghĩ chúng tôi sẽ giống nhau hoàn toàn về suy nghĩ, lời nói, nhưng không.

"Chắc cảm giác của anh cũng giống tôi lúc này nhỉ. Thực sự vũ trụ song song là có thật, và sự gặp gỡ giữa hai chúng ta là minh chứng cho điều đó."

Anh ta chìa bàn tay vượt qua cả ranh giới giữa cánh cổng để chờ một cái bắt tay thân thiện tới từ tôi. Tôi hơi bối rối một chút, nhưng cũng nắm lấy nó. Vẻ mặt hồ hởi trên mặt anh ta, dù đây là một khuôn mặt giống hệt tôi, nhưng lại làm tôi cảm thấy xa lạ.

Dường như tính cách của bản thể kia khác của tôi thì phải.

"Có lẽ cái cổng này sẽ không duy trì được lâu đâu. Tôi có ý này, chúng ta hãy hẹn giờ và bước sang khám phá thế giới người kia. Sau 15 phút hãy quay trở lại đúng căn phòng này. Đồng ý chứ?"

Anh ta cất tiếng mời gọi. Thấy tôi có vẻ bối rối, anh ta nói :

"Chúng ta đều tò mò về thế giới của nhau. Đúng không?"

Tôi lặng lẽ gật đầu.

***

Căn phòng ở thế giới song song giống phòng tôi y xì đúc. Tất cả mọi đồ vật đều đảo ngược lại với thế giới cũ, không chỉ vị trí mà cả hình dạng của nó. Những chiếc máy tính vẫn đang hoạt động để duy trì cánh cổng, có lẽ chúng được vận hành bằng một giao thức đối lập.

Tôi chợt hiểu ra tại sao bộ não của bản thể kia, cũng giống như những chiếc máy tính này, mang lại những suy nghĩ khác với tôi.

Bước đi trong một không gian tĩnh lặng và xa lạ, tôi chạm tay vào nắm cửa, khẽ xoay. Giờ thì nó được đặt ở bên trái. Suốt sáu tháng trời tôi tự khóa mình trong phòng, giờ thì kể cả khi mở cửa, tôi vẫn không có cảm giác mình đang bước ra ngoài thế giới. Đây đúng hơn vẫn chỉ là một cuộc phiêu lưu, tôi không biết điều gì sẽ xảy ra nữa. Tôi nhìn lại căn phòng mình một lần cuối, không phải nơi tôi đang đứng, mà là phòng cũ bên thế giới của tôi thông qua cánh cổng.

Anh ta đã rời khỏi đó rồi.

Hành lang ngoài thực sự tối. Giờ đang là buổi đêm, những ánh sáng vàng của đèn đường bên ngoài rọi qua ô cửa sổ. Đã từ lâu tôi đã không còn ý niệm về thời gian. Chiếc đồng hồ trên tay tôi, chức năng xem giờ tôi không còn quan tâm nữa. Tôi chỉ dùng đến bấm hẹn giờ, cho các cuộc thử nghiệm. Cơ bản hành lang thế giới song song cũng vẫn là đảo ngược thế giới với tôi. Những bức tranh treo tường, tôi đi qua từng cái, nếu không kể đến việc sắp xếp lại vị trí thì chúng đều giống hệt.

Ngoại trừ một bức.

Tôi bất chợt dừng lại và ngắm nghía nó. Lẽ ra đây phải là nơi đặt ảnh tôi hồi nhỏ, nhưng không. Đó là bức tranh về một người đàn ông đang vác một tảng đá nặng trên vai. Nét vẽ có vẻ u ám. Năm bức tranh treo tường, một hai đổi chỗ cho bốn năm, còn bức tranh thứ ba, hay bức mà tôi đang xem, nó nằm ở chính giữa, và hoàn toàn khác biệt. Vậy nó đổi chỗ cho cái gì?

Tôi bước xuống dưới nhà. Giờ thì phòng khách bắt đầu có những sự khác biệt nhất định. Sàn nhà lát đá hoa cương đỏ như máu, thay vì sàn gỗ phòng khách ở thế giới cũ. Cách bài trí theo một trường phái nghệ thuật thời xa xưa mà tôi chưa từng biết, với những lá cờ, bộ giáp và thanh kiếm được xếp ngay ngắn xung quanh phòng. Mùi oải hương phẳng phất đâu đó. Lò sưởi gạch đặt ở cuối phòng, mà đáng lẽ ra, đó phải là nơi đặt chiếc ti vi.

Như thể tôi đang ở trong một tòa lâu đài thời trung cổ vậy.

Đây là nơi ở của bản thể giống tôi sao? Anh bạn này có gu thẩm mỹ thực sự quái đản.

Một vài cuốn sách trên giá làm tôi chú ý tới. Ở thế giới cũ, thay vì sách tôi sử dụng máy tính bảng để tìm kiếm tư liệu, nhưng ở thế giới này họ vẫn lưu trữ thông tin theo cách truyền thống. Một dãy sách trông giống như đồ cổ, những quyển dày bịch với vô số biểu tượng lạ lùng trên gáy như thể chữ tượng hình của người Ai Cập cổ đại. Một quyển vẽ hình một người bị thiêu trên cây thập tự ngược làm tôi tò mò. Mở quyển sách ra, những hàng chữ Latinh hiện lên - thứ ngôn ngữ hoàn toàn xa lạ với tôi.

"Chúa ơi, đây là sách nói về cách thức hiến tế!" Tôi thốt lên khi nhìn thấy những hình vẽ minh họa ở trang đầu.

Chúng thật ghê tởm. Tôi lập tức cất nó và lấy một quyển khác. Nó viết bằng tiếng Tây Ban Nha, tôi có thể đọc được. 

"Cẩm nang bí thuật"

Lướt qua các trang, tôi biết được nó nói về các loại ma thuật tưởng chừng chỉ có ở trong cổ tích. Những loại phép thuật này, theo như mô tả, chúng chỉ toàn có tác dụng gây hại cho đối tượng như mù lòa, câm điếc, trì độn, ... Cuối mỗi chương là câu thần chú tương ứng, một dòng chữ Latinh mà tôi không thể phát âm được cho chuẩn.

Một vài quyển khác với tiêu đề "Yểm bùa", "Độc dược", "Triệu hồi" trông cũng khá thú vị, nhưng tôi không có thời gian để xem qua chúng.

Những tấm rèm với họa tiết ngoằn ngoèo khẽ đu đưa, lúc này tôi chợt nhận ra ánh vàng không phải của đèn đường bên ngoài, mà là những đống lửa ở phía bên kia, nơi khu đất trống cạnh nhà tôi. Tôi bước lại gần cửa sổ để nhìn kỹ hơn. Một đám người mặc áo choàng đen đang nhảy múa xung quanh đó.

Tất cả những thứ này thật điên rồ. Tôi tự nhủ.

***

Khi chỉ còn sáu phút, tôi quyết định băng qua đường để chứng kiến sự kiện lạ lùng này. Đây là những người hầu như xa lạ, nhưng họ đều nhìn tôi bằng ánh mắt thân quen, cũng đúng thôi vì ngoại hình của tôi với người cũ chẳng khác là mấy.

"Tham gia cùng chúng tôi nào, lâu rồi chúng tôi không gặp cậu, cậu đã ở chỗ quái quỷ nào thế?"

Một cô gái tóc nâu tiến lại gần tôi, cô ta cũng mặc áo mặc áo choàng đen giống họ, trang điểm theo lối Gôtích. Nhìn kỹ vào gương mặt hơi đáng sợ ấy, tôi chợt nhớ ra đây chính là người hàng xóm ở thế giới cũ. Vốn tôi không mấy khi để ý đến họ, nhưng riêng cô gái này làm tôi có sự chú ý, vì bản thể cũ của cô ta là một người theo văn hóa Híppi và thường xuyên gõ cửa nhà tôi để mời gọi tới những lễ hội linh tinh.

"Cuối cùng cậu cũng chịu bước ra ngoài thế này."

Một bà lão nhìn tôi bằng ánh mắt hơi ngờ vực. Tôi không biết bà ta là ai. Bàn tay nhăn nheo có những chiếc móng tay dài của bà ta cứ xoa xoa vật trên vòng cổ, hình một ngôi sao sáu cánh.

"Đó là gì vậy?"

Bà ta run run chỉ vào vật trên vòng cổ thứ mà tôi đang đeo. Đó là cây thập tự, món quà giáng sinh tôi nhận được từ hồi nhỏ.

"Tại sao cậu có được thứ này?"

Cô gái nhìn tôi với vẻ mặt trở nên nghiêm trọng. Giờ thì đã có thêm vài người chú ý tới tôi. Bà lão chìa tay ra và tiến lại gần tôi, giọng nói thều thào như vô hồn.

"Cho tôi xem nó đi."

Tôi lùi lại. Bà ta vẫn tiến đến gần hơn. Đôi mắt chuyển hoàn toàn sang màu đen, rực sáng. Cô gái kia liên tục lẩm bẩm những từ ngữ tiếng Latinh. Tất cả mọi người đều hướng về tôi, đặc điểm trở nên giống hệt cô gái ấy.

"Cậu không thuộc về đây, đúng không?"

Đó là câu nói cuối cùng tôi nghe được từ bà ta. Vì ngay sau đó tôi chạy thật nhanh khỏi chỗ ấy, kịp quay trở vào nhà tôi và khóa cửa lại. Bọn họ đuổi theo ngay sau lưng. Qua cửa sổ, tôi thấy một vài người trong số họ trút bỏ áo choàng đen, để lộ đôi cánh dơi đang từ từ mọc ra. Và rồi ô cửa kính đó vỡ tan khi một bàn tay đầy móng vuốt đen thò vào, cố gắng cạy mở. Tiếng đập cửa chính ngày một dồn dập hơn. Tôi chạy vội lên tầng hai. Trong thoáng chốc tôi thấy cửa chính đã bung ra. Đám người kia lao vào. Những âm thanh ngôn ngữ lạ lùng họ lẩm bẩm ở ngay phía sau tôi. Tôi chạy thật nhanh qua hành lang, hình ảnh cuối cùng mà tôi thấy được vẫn là bức tranh người đàn ông bị tảng đá đè lúc trước.

Tôi chợt hiểu ra tại sao bức ảnh tôi hồi nhỏ không có ở đây, vì nó chụp khi mà tôi đang đeo cây thập tự. Nó không thuộc về thế giới này.

Tôi mở cửa phòng thí nghiệm và nhào qua bên kia cánh cổng. Ai đó đã kịp túm lấy chân tôi. Những cái móng vuốt cào xước làm chân tôi đau đớn. May mắn thay, tôi với được nguồn điện và ngắt tất cả những chiếc máy tính đang làm việc. Ánh sáng cánh cổng lóe lên lần cuối, cùng với tiếng thét của kẻ đã nắm lấy chân tôi. Bàn tay đầy vuốt hóa thành tro cũng là lúc tôi thở phào nhẹ nhõm vì thoát chết trong gang tấc, khi mà cánh cổng đã đóng lại.

Và cửa phòng phía sau tôi mở ra. Ánh đèn vàng bên ngoài rọi vào. Bóng hình một người với bộ cánh dơi in lên sàn nhà, hai chấm sáng là đôi mắt, cùng tiếng nói giống hệt tôi vang lên.

"Anh bạn trở lại hơi sớm nhỉ?"

(Hết)