Nhật ký của phù thủy đã chết

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Công chúa tử thần Freesia không biết ý nghĩa của lời tạm biệt

(Đang ra)

Công chúa tử thần Freesia không biết ý nghĩa của lời tạm biệt

Ayasato Keishi

Cho đến khoảnh khắc định mệnh—khi mọi thứ trở nên rõ ràng—hành trình tìm hiểu về cái chết và những mối liên kết ràng buộc cuộc sống của cô vẫn tiếp diễn.

1 2

Hoàn thành trò chơi ở ngày tận thế

(Đang ra)

Hoàn thành trò chơi ở ngày tận thế

첨G

Đi vào trong một trò chơi!

24 103

The Magus of Genesis

(Đang ra)

The Magus of Genesis

Ishinomiya Kanto

—Nguyên Thủy Pháp Sư.

119 11942

Shannon muốn đi chết!

(Đang ra)

Shannon muốn đi chết!

Ao Satsuki

Shannon là một pháp sư hoàn toàn bình thường, đoản mệnh và cũng không già hơn vẻ bề ngoài – hay ít ra đó là những gì cô ấy cố thuyết phục người bạn mới tên Kyle. Bị nguyền rủa phải sống mãi mãi và chá

5 65

My Friend’s Harem Is Obsessed With Me

(Đang ra)

My Friend’s Harem Is Obsessed With Me

_172

Kỳ lạ thay, đám bạn nữ của bạn tôi cứ liên tục tán tỉnh tôi.

33 1008

Tập 01 - Chương 1: Cuốn Sách Bìa Cứng Không Tồn Tại

Một căn phòng tối và hẹp.

Trên chiếc giường lớn dùng chung, hơn chục cậu bé đang ngủ.

Tất cả đều tầm mười hai, mười ba tuổi.

Co ro dưới tấm chăn mỏng, không ai dám thò tay ra ngoài.

“Xẹt!”

Đột nhiên, một cây nến gắn trên tường phía bên trái bùng sáng.

Cậu bé nằm gần ngọn lửa nhất nheo mắt vì ánh sáng chói, rồi kéo chăn trùm kín đầu và đá vào người nằm bên cạnh.

Cậu thứ hai, còn ngái ngủ, lơ mơ đá sang đứa thứ ba.

Cứ thế, từng cú đá lan truyền dọc theo giường, cuối cùng đá văng cậu bé cuối cùng bên phải... thẳng vào tường.

“Ư...”

Saul rên lên, ôm đầu gối đau điếng. Cậu lồm cồm ngồi dậy, đầu óc vẫn còn lơ mơ, cố gắng tỉnh táo lại.

“Dậy đi... Trễ là bị Đại Pháp Sư biến thành phân bón đấy...” – đứa bên cạnh lẩm bẩm như mớ ngủ.

Saul ấn mạnh vào vết thương cũ trên trán. Cơn đau nhói giúp cậu tỉnh hẳn, bắt đầu cử động.

Cậu trèo xuống giường, vội mặc bộ đồng phục người hầu treo trên tường, mở cửa và bước ra ngoài.

Hành lang bên ngoài dài và uốn cong, mỗi vài mét lại có một cánh cửa. Hai bên cửa là giá đèn nến tỏa ánh sáng vàng nhạt mờ mờ, chỉ đủ xua đi phần nào bóng tối rờn rợn nơi hành lang.

Saul liếc nhìn sang vai trái mình.

Một quyển sách bìa cứng nhỏ bằng bàn tay lơ lửng ở đó.

“Vẫn còn à? Vậy chắc không phải mình tưởng tượng.”

Từ khi xuyên vào thế giới này vài ngày trước, quyển sách cứ lặng lẽ trôi nổi bên vai trái cậu.

Thấy được nhưng không chạm vào được. Người khác cũng không ai thấy.

Cậu từng thử gọi nó là hệ thống, năn nỉ một AI chip, thậm chí lẩm bẩm đủ thứ, nhưng không có phản hồi nào. Cuối cùng cậu đành cho rằng chắc mình bị ảo giác do chấn thương đầu.

Nhưng... ảo giác thì đâu kéo dài được vậy?

Dù thật hay giả, Saul cũng không có thời gian suy nghĩ nhiều.

Nơi này là một Tháp Pháp Sư.

Từ khi đến, cậu chưa từng được bước ra ngoài.

Với thân phận người hầu, ngày nào cậu cũng phải dậy từ bốn giờ sáng, lau dọn sạch sẽ từ tầng 11 đến tầng 13 – không được để sót một vết bẩn hay mẩu rác nào. Nếu không, kết cục là bị chém ra làm phân bón cho bồn hoa.

Tất cả phải xong trước khi nến chuyển từ lửa vàng sang lửa trắng. Nếu không may gặp tập sự pháp sư đang ra ngoài... có thể bị bắt đi làm vật thí nghiệm.

Đám tập sự đó ai nấy đều kỳ quái và nóng tính, như thể bị cái chết dí sát gót.

“Cậu” Saul trước kia từng bị một tên tập sự đập chết bằng sách rồi vứt vào kho chứa, suýt nữa bị xử lý như rác.

Khi Saul tỉnh lại, máu me đầy người bò ra từ kho, ngay cả quản gia cũng tưởng gặp ma.

Sau khi xác nhận cậu còn sống, quản gia lập tức giao việc mới, chẳng thèm cho cậu nghỉ lấy một ngày.

Thế là cậu phải tiếp tục lao động đến tận hôm nay.

Nghĩ đến đó, Saul đi đến kho bên cạnh ký túc xá, lấy cây lau, xô nước, thùng rác, rồi chất tất cả lên xe đẩy nhỏ.

Nghe đâu bánh xe có khắc phù văn im lặng, để không làm phiền đám tập sự thần kinh yếu.

Vài hôm trước, Saul đã thử ngắm kỹ mấy phù văn đó. Kết quả? Nhức đầu nhẹ.

Ngáp dài một cái, cậu bắt đầu một ngày làm việc mới trong cái lạnh sớm tinh mơ.

Hành lang cong cong như nửa vòng tròn, hai bên có các cánh cửa cách nhau vài mét. Trên mỗi cửa là biển tên bằng ký tự huyền chú ghi số phòng.

Cơ thể Saul “mượn” được vẫn còn biết đọc, và sau vài ngày lang thang, trí nhớ cũng dần hồi phục đôi chút.

Khi lau dọn tầng 11, cậu nghe thấy tiếng khóc vọng ra từ sau một cánh cửa.

Mỗi lần tiếng khóc vang lên, ngọn nến hai bên cửa lại nhấp nháy kỳ lạ, bóng tối rung rinh như sống dậy, khiến Saul lạnh sống lưng.

Cậu kéo cổ áo chặt hơn, buồn ngủ bay sạch.

Giả vờ như không nghe thấy gì, cậu nhanh chóng lau sạch khu vực rồi lặng lẽ rời đi.

Tầng 12 có một kẻ lập dị hay quăng rác ra ngoài cửa.

Tóc, giấy vụn, thịt thối không rõ nguồn gốc...

Saul đã quen việc chủ động dọn đống đó mỗi khi đi ngang.

Cậu dùng xẻng nhỏ gắn bên thùng rác xúc từng mảnh lên. Nhưng khi vừa quay người định đổ đi, cậu nghe tiếng lạch cạch khe khẽ.

Quay phắt lại.

Một cánh cửa sau lưng hé mở. Bên trong tối đen như mực.

Gáy Saul nổi hết da gà. Tay cậu run nhẹ, vừa muốn bỏ chạy, vừa không dám thất lễ.

Vì chỉ sau vài ngày ở đây, cậu đã hiểu rõ một điều: không gì quan trọng bằng việc thể hiện sự tôn kính tuyệt đối với tập sự pháp sư.

Cậu chỉ là một đứa trẻ mười hai tuổi, nhỏ bé và yếu ớt.

Một tên tập sự bất kỳ cũng có thể bóp chết cậu bằng một cái búng tay.

Còn Pháp Sư thực thụ? Haha, cậu còn chẳng đủ tư cách nhìn mặt họ.

Tim đập thình thịch, Saul đứng chờ.

Không có gì xảy ra thêm.

Thời gian gấp rút. Cậu đành liếc chừng cánh cửa hé, rồi tiếp tục lau, bước thật khẽ, lách qua cánh cửa đáng sợ ấy.

Cuối cùng, đoạn hành lang cong che khuất cánh cửa khỏi tầm mắt.

Vai Saul thả lỏng đôi chút, đẩy xe lên dốc đến tầng kế tiếp.

Tầng 13.

Là người từng xuyên không, Saul đặc biệt nhạy cảm với con số này.

Dù trước đây cậu là người duy vật, thế giới này quá kỳ dị, đầy pháp sư và quái vật, khiến cậu chẳng thể không mê tín.

Nghe đồn, người hầu cuối cùng được giao dọn tầng này đã bỏ mạng ở đây.

Saul từng lau tầng này vài lần, chưa thấy gì bất thường, nhưng cảm giác bị rình rập vẫn luôn ám ảnh cậu.

Một nỗi sợ bản năng, như thể có thứ gì vô hình đang theo dõi...

Cậu cúi đầu, cố gắng lau thật chăm chú để xua đi cảm giác đó.

Nhưng rồi chuyện xảy ra.

Khi đi qua cánh cửa thứ ba bên phải, máu bỗng trào ra từ khe cửa.

Đặc sệt. Đỏ tươi. Mùi tanh nồng nặc đến nghẹt thở.

Chỉ nhìn thôi cũng biết, chuyện này... không bình thường.

Vũng máu lan dần ra giữa hành lang rồi dừng lại.

Theo luật của quản gia, người hầu phải lau sạch mọi vết bẩn nhìn thấy – không có ngoại lệ.

Saul siết chặt cán cây lau, nghiến răng, định tiến lại gần.

Nhưng đúng lúc đó, quyển sách bìa cứng bên vai trái cậu đột nhiên bay ra trước mặt và tự lật mở.

Saul sững người. Đây là lần đầu tiên quyển sách phản ứng với bất kỳ điều gì.

Một tia hy vọng lóe lên trong lòng.

“Chẳng lẽ... cheat của mình cuối cùng cũng kích hoạt rồi?”

Vẫn nhìn chừng vũng máu, Saul dồn sự chú ý vào trang sách.

Nó dừng lại ở một trang trắng. Những dòng chữ hiện lên nhanh chóng:

Ngày 21 tháng 5, năm 314 Lịch Mặt Trăng.Trong lúc lau hành lang, bạn phát hiện máu trào ra từ sau cánh cửa.Tuy sợ hãi, bạn vẫn tiến lên — vì nếu không hoàn thành nhiệm vụ, bạn sẽ thành phân bón cho hoa.Nhưng càng lau, máu càng loang rộng.Bạn cúi xuống — và nhận ra, thứ đang chảy máu... là chính bạn.Ngày hôm sau, một xác khô mới xuất hiện trong kho rác của tháp.

Chân Saul bủn rủn, suýt nữa ngã dúi vào thùng rác sau lưng.

Cậu vịn cán cây lau để đứng vững, mắt dán vào vũng máu, tim vẫn đập loạn vì sợ hãi.

“Vậy ra... quyển sách này là hệ thống cảnh báo tử vong?”

Trong cái nơi rùng rợn đầy sát khí như thế này, thì... đúng là cực kỳ hữu ích.

Cậu không nghĩ nó sẽ lừa mình.

Vì một đứa vô dụng như cậu, có gì đáng để dối gạt?

Saul cẩn thận điều khiển xe đẩy, lách quanh vũng máu.

Nhưng ngay lúc đó, quyển sách lại lật sang trang mới:

Bạn vì sợ mà né tránh không lau máu.Sáng hôm sau, quản gia triệu tập bạn vì để hành lang dơ bẩn.Ngày kế, nhà kính có thêm ít phân mới.Bạn khá hài lòng với hình hài thối rữa của mình.

Saul: “…”

Chết tiệt!

Tránh cũng chết, lau cũng chết?!