Thời điểm ấy khi hoàng tử đến với trại trẻ mồ côi.
Với nguồn nguyên liệu ít ỏi, tôi quyết định nấu một bữa ăn ngon lành cho cậu hoàng từ bé và đồng thời hỏi ngài ấy một câu hỏi.
" Ngài muốn tôi gọi ngài như thế nào?"
"Tùy ý anh, anh gọi tôi sao cũng được."
"Vậy Poppy ổn không."
"Anh mất trí rồi à?"
Vị hoàng tử bé, người đang vụng về chỉ trích tôi với giọng điệu trang trọng, rõ ràng rằng dòng máu hoàng gia đã ăn sâu vào huyết quản của cậu bé.
Quả thật, cậu bé ấy sẽ trở thành một vị vua cao quý.
Điều này làm tôi gặp khó khăn trong việc đặt biệt danh cho cậu bé.
'Chọn biệt danh là một vấn đề trọng đại.'
Cậu ấy có vẻ không hài lòng với việc tôi rút ngắn biệt danh xuống còn hai chữ.
"Deoksoon."
"Nghe như tên phụ nữ vậy."
"Deokgu."
"Tôi nghĩ tôi sẽ tự đặt biệt danh cho mình."
Hoàng tử bé, biết đâu chừng có thể làm say đắm phụ nữ mặc cho cái thái độ tôn trọng nửa vời ấy.
Trong lúc suy ngẫm, ánh mắt của hoàng tử trông giống như một kẻ bị bắt làm thêm giờ trong ba ngày liên tục.
Dáng vẻ trưởng thành của anh ấy trông thật xa lạ.
"Được thôi, hãy cho tôi chiêm ngưỡng tài năng đặt tên của cậu tuyệt vời như thế nào nhé."
Tôi tự hỏi tên của một cậu bé nghĩ ra sẽ dễ thương đến mức nào nhỉ?
Để đáp lại sự kỳ vọng của tôi, cậu bé đã cho tôi nếm trải sự thất bại cay đắng.
"Nephelius Julian Eppenferg Eunice III."
"Trẻ em ngày nay có lớn nhanh thế không?"
Có lẽ bởi vì lớn nhanh, giống như những học sinh cấp hai mà trong đầu bọn trẻ đầy rẫy những hắc long bay lượn vòng quanh hay sao?
Hoàng tử MZ hơn tôi nghĩ.
"Nhưng Julian nghe cũng ổn..."
Tuy nhiên, nó gợi cho tôi nhớ đến một chú chó đốm dễ thương nên hãy sửa lại một chút nhỉ.
"Jusian...Jurian....Ừm, vậy thì Yurian thì thế nào?"
Cậu bé suy nghĩ một lúc rồi gật đầu.
"Được thôi, tôi thấy rằng nó cũng ổn."
"Vậy từ hôm nay tôi gọi cậu là Yurian nhé."
"Ừm, Yurian."
Sự kiện đặt biệt danh đầu tiên cho hoàng tử bé của chúng tôi kết thúc như thế đó.
Không được đổi lại biệt danh đâu nhé.
Quyền thay đổi biệt danh sẽ bị niêm phong cho đến khi bắt đầu nguyên tác.
"Tôi nên gọi anh là gì?"
"Tên tôi là Harte...nếu thích thì cậu gọi là giám đốc cũng được."
"Tôi hiểu rồi, thưa giám dốc. Vậy mau chuẩn bị bữa ăn cho tôi đi, này."
Quả là nam chính, cách nói chuyện của cậu bé như khiêu khích tôi. Nếu tôi là một tên giám đốc độc ác thường thấy trong những cuốn tiểu thuyết viễn tưởng, tôi sẽ tát đít cậu ta thật mạnh.
Tuy nhiên, là người đã dẫn dắt đội Hiệp Sĩ Thánh vượt qua cái chết vô số lần, tôi có một sự nhẫn nại khá lớn.
"Này này này, thêm "này" vào cuối lời nói không làm cậu trở thành một cậu bé ngoan đâu, đồ khốn!"
"Đó là một lời lẽ xúc phạm."
'Thật là khó khăn...'
Quyền lực của giám đốc trại trẻ mồ côi bị đe dọa.
Xung đột giữa quyền lực đế quốc của Yurian và quyền lực của giám đốc trại trẻ mồ côi.
Trong tại trẻ mồ côi này, dường như một cơn bão Canossa vừa được tạo thành.
"..."
"..."
Tôi có thể làm được gì chứ?
Là người nhận sự trợ cấp từ bá tước, tôi đành phải đầu hàng.
Tôi không phải là một người lớn đáng khinh, cố gắng tranh cãi với một đứa nhóc mười tuổi.
Tôi đổ món thịt hầm nóng hổi vào bát và đưa cho Yurian. Nhưng Yurian, hành xử như tầng lớp hoàng gia cao quý, múc thìa lên ăn mà không nói một lời cảm ơn.
Tuy nhiên, tôi đang có những kỳ vọng rằng. Giống như câu chuyện về một người thừa kế tập đoàn tài phiệt bị sốc khi ăn mỳ ăn liền, tôi nghĩ rằng Yurian cũng sẽ ngạc nhiên khi nếm thử món hầm, như lạc vào một thế giới khác vậy.
Bạn nghĩ vì sao tôi lại tự tin như vậy?
Bởi vì đây là món hầm K. Nói cách khác là thịt lợn hầm kimchi.
"Ôi trời, tôi không muốn cho cậu nếm thử nó ở một nơi như thế này."
Cùng mở mắt ra và nhìn thật kĩ nào, nhìn thật kĩ vào khung cảnh này.
Và rồi sau đó, kể cho mọi người nghe về trải nghiệm của một đứa trẻ N tuổi nào.
"Không thể nào, mùi vị này...?"
Yurian đông cứng như một bức tượng.
Sau đó, cậu chậm rãi đặt muỗng xuống và nói..
"Giám đốc, món này mặn quá."
"Điều này làm tôi điên mất..."
Cảm giác như được một bà mẹ khuyên nhủ vậy.
"Rau cay quá, đến mức dù có cho vào nước đá thì nó cũng sẽ làm nước bốc hơi hết mất."
Nếu là như vậy thì tôi đã trở nên giàu có nhờ chạy tua bin rồi.
"Mọi người nói rằng điều cơ bản trong nấu nướng là làm theo công thức."
"Tôi không phải là loại người cần những lời khuyên như thế, hiểu chứ?!"
"Hahh..người lớn không thể tự nhìn nhận bản thân một cách khách quan thật là mệt mỏi mà."
Yurian vui vẻ gắp thịt cho vào miệng. Tôi choáng váng vì sự kén ăn của cậu bé.
Tôi cảm thấy như niềm tự hào về cuộc sống đầu bếp trước kia của mình đang bị phủ nhận.
'Tôi choáng váng quá...Liệu tôi đã đánh giá thấp công việc này? Tôi tự hỏi liệu nếu bây giờ nơi đây tăng lên thành ba đứa, liệu tôi có thể chăm sóc được cho chúng không.'
Nếu phải diễn tả về ấn tượng của tôi về cuộc gặp gỡ đầu tiên với Yurian thì nó sẽ là' không dễ dàng chút nào cả'.
=
Vào một buổi sáng tinh mơ.
Tôi cùng Yurian đi dạo và nhìn quanh khu phố yên tỉnh.
Thật ngạc nhiên là Yurian lại vui vẻ đi dạo cùng tôi.
Vì không thể bỏ mặt cậu bé lại một mình nên không còn cách nào khác ngoài dắt cậu bé đi cùng, nhưng có vẻ cậu khá thích đi dạo xung quanh phố.
Cậu chưa từng thú nhận cho tôi biết, nhưng nhìn ánh mắt lấp lánh mở to ngắm nhìn cảnh vật của cậu thì không thể nhầm lẫn được.
Ngay khi tôi vừa băng qua phía bên kia đường, cô bé bán hoa hôm ấy liền hét lên.
"Trời ạ, đó là ông chú xấu tính hôm bữa kia mà."
"Không phải là ông chú, là anh trai nhóc ạ."
"Người chửi mẹ tôi không xứng đáng được gọi là anh trai."
Vẻ mặt của Yurian tối sầm lại.
"Đạo đức và tính cách của giám đốc thật bỉ ổi."
"Gì cơ?"
Trong khi đó, cô bé bán hoa có vẻ thích thú trước phong cách nói chuyện của Yurian.
"Nhưng cách nói chuyện của cậu sao kì lạ thế?"
"Bởi vì cậu ta không có mẹ."
Bởi vì mẹ của Yurian, hoàng hậu thứ hai của đế chế, đã qua đời nên cậu bị buộc phải dùng kính ngữ ở trong cung điện.
Nhưng cô bé lại nhìn tôi với ánh mắt khinh bỉ, dường như đã hiểu sai lời tôi nói.
"Ôi trời ông chú đúng là đồ rác rưỡi. Rốt cuộc ông là cái thứ gì vậy?"
"Tôi là giám đốc của trại trẻ mồ côi."
"Ôi chúa ơi, giám đốc của trại trẻ mồ côi lại cà khịa trẻ em mồ côi ư! Tôi sẽ đi nộp đơn khiếu nại."
"Ôi không, em đừng làm thế. Làm ơn."
Sẽ vô cùng phiền phức nếu đơn khiếu nại lọt đến tai hoàng gia, vậy thì danh tính của Yurian sẽ bị lộ mất.
Quan trọng hơn thế, thuật ngữ " cà khịa " thực sự tồn tại trong thế giới tiểu thuyết lãng mạn. Tôi nhận ra một sự thật đáng lo ngại.
"Nè, tên cậu là gì thế?"
"Yurian."
"Chào Yurian, tớ là Flotie. Nếu có ai đối xử thô lỗ với cậu, hãy nói với tớ nhé."
"Tôi sẽ ghi nhận điều đó."
"Cậu nghĩ tớ nói suông sao? vậy hãy coi đây là một món quà để chứng minh lời hứa của chúng ta nhé!"
Flotie khéo léo xoắn những cành hoa nhỏ mềm mại trong giỏ, tạo thành một vòng hoa xinh xắn.
Không chút đắn đo, Yurian đưa tay ra đeo chiếc nhẫn hoa trắng tinh vào ngón áp út của mình.
Tôi vô tình bật cười trước khung cảnh có phần dễ thương này.
"Ôi trời, lãng mạn quá."
"Ông chú, hoa tôi bán xinh không?"
"Ừ nhưng người bán nó có đầu óc không được xinh xắn lắm."
"Ông chú nói chuyện thô lỗ quá, đúng không Yurian nhỉ?"
"Đúng vậy, răng của giám đốc đã phải trải qua những năm tháng kéo dài của thời gian, nên lời nói của ông ấy nghe có vẻ kì lạ, đừng lo về nó nhé."
"...Yurian có phong cách nói chuyện độc đáo thật đó."
Cuối cùng, tâm trí của Flotie đã trở yếu ớt khi đối diện với hiện thực tàn khốc này.
Khi tôi nhìn cô bé và tỏ vẻ đắc thắng, Flotie bĩu môi nói.
"Hứ, nó cũng không thay đổi được việc ông chú là người xấu đâu."
"Thế thì, như một người xấu thực sự, tôi có nên tiêu nhiều tiền không?"
Tôi lấy ra vài đồng bạc và đưa cho Flotie.
"Tôi sẽ mua toàn bộ số hoa ở đây."
"Người đàn ông đó thực sự là một người tốt ư?"
"Bây giờ nhóc mới nhận ra à?"
"Mọi người nói rằng để hiểu được ai đó thì cần phải từ từ tìm hiểu về nhau."
Không có gì là tiền không thể mua được.
Bằng cách này, tôi đã khéo léo tiết lộ ý định thật sự của mình.
"Bây giờ nhóc không có gì làm nhỉ?"
"Ừ đúng rồi."
"Vậy đi dạo cùng chúng tôi nhé. nếu nhóc chỉ cho chúng tôi những nơi thú vị thì tôi sẽ mua cho nhóc đồ ăn ngon."
"Thật chứ?"
"Và, gọi tôi là anh trai thay vì ông chú nhé."
"Được thôi, anh đẹp trai!"
Vụt!
Vào lúc ấy, Yurian đột nhiên quay đầu đi nơi khác. Như thể cậu bé đã nhìn thấy thứ gì đấy mà cậu không nên nhìn.
Cậu ấy không hài lòng về điều gì thế?
Thành thật thì, mối quan hệ của chúng tôi có chút lúng túng nên tôi cố tình lôi kéo Flotie vào, bởi vì cô bé cùng tuổi Yurian...
Có lẽ trẻ em thời nay dậy thì sớm nhỉ.
May mắn thay, cuộc nói chuyện của các em có vẻ suôn sẻ.
"Yurian, cậu sống ở đâu vậy?"
"Cuối khu phố 4, trong trại trẻ mồ côi."
"Hả? Có một trại trẻ mồ côi ở nơi ấy sao? Nghĩ lại thì ông...ý tôi là anh trai, anh nói anh là giám đốc của trại trẻ mồ côi đúng chứ?"
"Tôi chỉ vừa mới vào nghề. Nơi đấy thành lập chưa được bao lâu nên hiện chỉ có tôi chăm sóc cho Yurian."
"Ah, tôi hiểu rồi. Vậy tôi có thể có thể đến chơi bất cứ khi nào tôi muốn được chứ?"
"Nếu Yurian cho phép."
Gật gật
Tôi vừa dứt lời thì Yurian đã gật đầu ngay. Với tốc độ nhanh đến khó chịu...
"Cảm ơn cậu nhé, Yurian!"
Flotie mĩm cười rạng rỡ nói.
"Tôi rất vui. À mọi người biết dãy núi ở cuối con đường số bảy không? Gần đây ở đó có một tin đồn kì lạ lắm."
"Tin đồn gì vậy?"
Tôi không biết nhiều vì tôi chưa bao giờ đặc biệt hứng thú với mấy cái tin đồn.
Khi tôi tỏ ra tò mò, Flotie cố tình tạo ra vẻ mặt nghiêm túc, hạ giọng và thì thầm.
"Thật ra... mọi người nói rằng có một con ma cà rồng đã xuất hiện ở đó. Một sinh vật nhỏ bé chuyên hút máu động vật. Nó dính đầy máu nên hình dạng không rõ ràng lắm."
"Ah..."
Mô tả ấy khiến tôi có một cảm giác dejavu mạnh mẽ.
Sau một hồi suy ngẫm, tôi hỏi Yurian.
"Yurian."
"Vâng."
"Bạn thấy sao nếu trại trẻ mồ côi của chúng ta nhận thêm một đứa trẻ nữa?"
"Anh hỏi một câu hỏi thật kì lạ. Không phải mục đích ban đầu của trại trẻ mồ côi là thu nhận trẻ em sao?"
"Vậy là anh không có ý kiến gì nhỉ.."
...Tôi chỉ hỏi để đề phòng thôi, nhưng tôi không chắc là không có vấn đề gì hay không.
Đó là bởi, danh tính của thứ mà mọi người đồn đại là ma cà rồng đấy, có lẽ chính là nhân vật nữ chính duy nhất của thế giới này.