Nhân vật phản diện đã đề xuất một cuộc hôn nhân theo hợp đồng

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Chuyện kể của Vô Tận Hồi Quy Giả

(Đang ra)

Chuyện kể của Vô Tận Hồi Quy Giả

Sinnoa (신노아)

Đây không phải một câu chuyện của sự thành công, mà là chuyện kể về những thất bại. Cuốn tự sự của một người đàn ông đã trải qua 1183 vòng lặp, xin được phép bắt đầu.

21 163

Chuyển sinh thành cô gái quá dễ thương, nên tôi nhắm tới mục tiêu trở thành người được yêu mến

(Đang ra)

Chuyển sinh thành cô gái quá dễ thương, nên tôi nhắm tới mục tiêu trở thành người được yêu mến

Jajamaru

Không còn cách nào khác, tôi đành phải sử dụng sự dễ thương vô đối của Yumie để có thể mang lại nụ cười cho gia đình của mình thôi!

28 1308

Chuyển sinh vào game Romcom Yandere, cô nàng nguy hiểm bỗng nhiên trở thành em gái tôi.

(Đang ra)

Chuyển sinh vào game Romcom Yandere, cô nàng nguy hiểm bỗng nhiên trở thành em gái tôi.

Myon

Một thế giới kinh dị phủ dưới vỏ bọc tình yêu hài lãng mạn, và cô gái sẽ giết chết tôi trong tương lai bỗng nhiên trở thành em gái tôi.

1 6

The Master Swordman’s Story Starts with the Zero Ability to Attack

(Đang ra)

The Master Swordman’s Story Starts with the Zero Ability to Attack

Oosaki Airu

Cuối cùng trở thành một làn sóng khiến cả lục địa phải dịch chuyển…

37 3033

Children of the Holy Emperor

(Đang ra)

Children of the Holy Emperor

카페인나무s

Tréo ngoe chồng chất éo le, câu chuyện của Thánh hoàng cùng đàn con thơ bất ổn của anh ấy là như vậy đó.

53 1030

Vol1 - Chương 01- Hành trình trốn khỏi ngôi đền đến với trại trẻ mồ côi

Khoảnh khắc tôi nhớ lại những ký ức từ thế giới trước đây là vào đúng ngày sinh nhật thứ mười chín của mình.

Nguyên nhân thì rất đơn giản.

Hồi đó, tôi là một hiệp sĩ đầy triển vọng của ngôi đền, nhưng trong một tình huống, do sơ suất mà tôi bị rơi xuống cái ao được gọi là Hồ Thánh.

Sự kiện ấy đã trở thành trò cười cho mọi người, nhưng danh tiếng của Hồ Thánh không phải là khi không mà có mà kể từ đó tôi đã trải qua một hiện tượng kì lạ.

Tôi không chỉ nhớ lại kiếp trước mà còn nhận ra rằng thế giới này chính là thế giới trong một cuốn tiểu thuyết lãng mạn viễn tưởng.

'Tên tôi là... Harte.'

Và họ của tôi là Messiah

Harte Messiah... đó là tên của vị thủ lĩnh đáng thương của Hiệp Sĩ Thánh.

Điềm báo mơ hồ, nhưng tôi có thể phàn nàn gì? Nhất là khi nó báo trước cái chết của tôi trong mười năm nữa!

Không, không có điềm báo thì còn phiền phức hơn. Trong tình huống này, tôi không còn cách nào khác ngoài việc hướng tới vấn đề và tìm ra nguyên nhân.

"Tôi sẽ rời khỏi đội hiệp sĩ."

"Tại sao?!"

Người lãnh đạo lúc bấy giờ, người đã tuyệt vọng khi một hiệp sĩ đầy triển vọng đòi từ chức, ông đã cố gắng hết sức để giữ tôi lại.

"Các giáo lý và quy tắc có quá nghiêm ngặt không? Thực ra bạn có thể không cần tuân theo chúng, chỉ cần đừng để Giáo Hoàng phát hiện...Hả? Hay là vì tiền lương? Chức vụ? Tôi quên chưa nói rằng tôi sẽ bổ nhiệm bạn làm người lãnh đạo tiếp theo nhỉ?"

Giữ nó như định mệnh của riêng mình mà không thông báo có thể là một vấn đề, nhưng...

Có lẽ không có nghĩa vụ phải thông báo một cách tử thế.

"Có người từng nói, muốn trốn thoát khỏi Hiệp Sĩ Thánh thì phải dựa vào trí thông minh."

"Ai đã nói thế?"

"Một người nào ấy có chức vụ khá cao."

Ví dụ như, một nữ thần đã tiên đoán số phận của tôi.

"Cao hơn ta sao? Bất kể là ai, bọn họ cũng không thể làm gì được ta."

'Ôi trời...'

Cho dù ông ấy có tự cao thì cũng thật lố bịch.

Một người đã đạt đến cấp bậc thủ lĩnh của Hiệp sĩ Thánh mà lại bắt đầu phạm phải những tội lỗi vô lý.

Mặc dù người đứng đầu Hiệp Sĩ Thánh được cho là tương đương với một tổng giám mục, nhưng sự so sánh này là vô nghĩa. Vì vậy, tôi không do dự mà nộp đơn từ chức.

"Bạn nghiêm túc chứ?"

"Đúng."

"Bạn sẽ làm được gì sau khi bước vào xã hội nhỉ?"

"..."

Đúng vậy, tôi có thể làm được gì?

"Nghe này nhóc, họ nói rằng xã hội rất khắc nghiệt đúng chứ? Ngược lại làm việc cho các Hiệp Sĩ Thánh không thoải mái sao? Ở đây cung cấp thức ăn, chỗ ở, bạn chỉ cần tập trung cầu nguyện và huấn luyện. Đây không phải là công việc tốt nhất sao, hửm?"

Tôi cứ có một cảm giác dejavu khó chịu.

Nếu để diễn đạt cụ thể thì...

Tôi cảm thấy như mình đã phải chịu sự chỉ trích của một viên chức cấp cao của thế giới khác khi tôi bị đưa đến vào độ tuổi đôi mươi. Nói thế nào nhỉ... bạn hãy tưởng tượng một nơi có lợn rừng và nai sừng tấm chạy quanh, mùi thuốc súng phảng phất nồng nặc trong không khí.. ừ kiểu vậy..

"...Aha.."

Kiếp trước của tôi chắc như thế này nhỉ?

"Bảo trọng!"

Sau khi nhớ lại kí ức đau thương từ cuộc sống cũ, tôi rùng mình chạy trốn.

"Quay lại thằng kia!!"

Tôi bịt tai lại để không nghe thấy.

=

Giải ngũ...Không, ba năm sau khi từ chức, mùa xuân lại đến.

Quả nhiên, như lời người chỉ huy đã nói, dường như không có nơi làm việc nào tốt hơn là ở Hiệp Sĩ Thánh. Việc chữa bệnh ở ngoài ngôi đền là việc vi phạm pháp luật, còn công việc lính đánh thuê thì được trả lương thấp hơn mong đợi. Dù được trang bị một số kiến thức của con người hiện đại nhưng tôi vẫn cảm thấy bất lực trước thế giới xã hội rộng lớn bên ngoài.

Chắc hẳn nữ thần đã dõi theo những cuộc đấu tranh khốn khổ của tôi. Một ngày nọ, tôi vô tình chứng kiến một đứa trẻ bị tai nạn xe ngựa và tôi đã ra tay cứu đứa trẻ ấy. Tôi không còn lựa chọn nào khác bởi nếu bỏ mặc, đứa trẻ chắc chắn sẽ chết. Nếu việc này đến tai của ngôi đền, tôi có thể bị kết án đi lao động khổ sai mất.

May mắn thay, cha mẹ của đứa trẻ là những quý tộc tốt bụng và đàng hoàng.

"Tôi thực sự rất biết ơn bạn... Tôi nên trả ơn bạn thế nào đây?"

"Ông hãy giữ bí mật về chuyện này được chứ?"

"Tất nhiên rồi."

"Vậy thì.... đưa cho tôi thật nhiều tiền được chứ?"

"Hahahaha"

Ông ấy cười trước thái độ thẳng thắn mà tôi bộc lộ.

Nhưng tôi còn có thể làm gì khác được chứ. Người ta nói rằng môi trường là thứ tạo nên con người và tôi thì đang bị ảnh hưởng nặng nề bởi tiền bạc. Đặc biệt là trong tình huống mà một ngày tôi thậm chí không thể ăn nổi hai bữa.

Túi tiền mà tôi nhận được từ ông ấy khá nặng.

"Vậy... bây giờ bạn đang có dự định gì không? Có vẻ như bạn đang không có một việc làm tử thế, vậy đến làm hiệp sĩ cho gia đình chúng tôi thì thế nào?"

"Hừm.."

Lúc đó, suy nghĩ của tôi rất đơn giản. Với những kĩ năng cơ bản của mình , tôi muốn tìm kiếm một thứ gì đó khiến tôi quan tâm. Vì vậy, tôi đã quyết định...

"Ừm... một trại trẻ mồ côi thì sao. Tôi muốn thành lập một trại trẻ để chăm sóc trẻ mồ côi. Tôi cũng thích trẻ em lắm."

Trong kiếp trước của mình, tôi đã từng làm việc và rất được lòng các vị khách tại quán cà phê dành cho trẻ em. Nếu đáp ứng một số điều kiện nhất định, trại trẻ của tôi cũng có thể nhận được trợ cấp từ ngân khố quốc gia, điều này thật hoàn hảo.

Vì vậy, tôi đã tự tin tuyên bố:" Với số tiền bá tước ban tặng, tôi sẽ thành lập một trại trẻ mồ côi!"

"Ôi trời, thật ra tôi đã nghĩ bạn là một kẻ hợm hĩnh, một kẻ vướng sâu vào dục vọng thế gian đến mức rời khỏi ngôi đền. Tôi nghĩ tất cả đều là sự hiểu lầm của tôi?"

"Này, ông đang nói những điều vô nghĩa gì vậy?"

"Vậy thì chúng tôi sẽ ủng hộ anh hết mình! Đây là một việc làm thật cao đẹp!"

"Ôi trời, ngài thật là nhân hậu!"

Bằng cách này, con đường sự nghiệp của tôi tỏa sáng rực rỡ trước cái đầu hói sáng bóng của bá tước.

Đúng lúc đó, con trai của người bá tước mà tôi đã chữa trị túm lấy gấu quần của tôi.

"Anh ơi, anh định mở trại trẻ mồ côi ạ?"

"Đúng vậy nhóc ạ."

"Vậy sau khi anh xong việc, em có thể đến chơi được không?"

"Được thôi nếu bá tước cho phép?"

Khi đứa trẻ nhìn cha mình, ông mỉm cười hiền hậu và gật đầu.

Lúc đó, tôi gần như đã nhăn mặt khi hình ảnh phản chiếu của cái đầu hói của ông ấy thay đổi góc độ.

"Ồ, tôi rất phấn khích!"

" Vâng vâng."

Trong lúc đứa trẻ đang phấn khích, tôi giả vờ vuốt ve đầu và thổi luồng khí thiêng vào da đầu cậu bé.

Lòng từ bi của bá tước sẽ được phản ánh trên mái tóc dày của thế hệ tương lai.

...Đó là quá trình thành lập trại trẻ mồ côi của tôi.

=

Điều đầu tiên bạn cần khi thành lập trại trẻ mồ côi là gì? Tất nhiên là những đứa trẻ mồ côi rồi. Hoặc những đứa trẻ từng bị lạm dụng. Còn những đứa trẻ không có nơi nào để đi vì những hoàn cảnh bất khả kháng.

"Ý thức về trách nhiệm... thực sự là quá lớn.."

Tôi cảm giác như rằng mình sẽ phải đắm chìm trong tinh thần trách nhiệm rất lớn nếu ngay từ đầu tôi chăm sóc trẻ em ở quy mô nhà trẻ. Hơn nữa, trại trẻ mồ côi còn nhỏ, tôi phải tự mình gánh vác mọi việc mà không có một ai để giúp đỡ.

"Tôi nghĩ rằng mình nên bắt đầu với ba đứa, không hơn không kém."

Sau đó, nếu thấy việc này đáng làm hoặc có thêm vốn thì tôi sẽ mở rộng quy mô lên một chút.

Vì vậy, tôi tiếp cận một cô bé bán hoa trên phố.

"Này, em không có mẹ à?"

"Vừa rồi cậu vừa chửi rủa bố mẹ tôi đúng không?"

'Thật không dễ dàng...'

Có lẽ, gia đình của cô bé bán hoa rất hòa thuận. Có vẻ như cô bé tự nguyện đi làm để kiếm thêm một khoảng cho gia đình mình.

Kể từ đó, một trong những định kiến của tôi đã bị phá vỡ.

Mãi cho đến khi hoàng hôn buông xuống, tôi không thể làm gì khác được ngoài việc trở về trại trẻ mồ côi.

Tại đấy, một vị khách bất ngờ đang đợi sẵn. Tôi chào ông ấy bằng một nụ cười.

"Ôi trời? Đã lâu rồi không gặp nhỉ, ngài bá tước."

"Đúng vậy. Trại trẻ mồ côi có vẻ hơi nhỏ nhỉ."

"Chà, như bạn thấy, nó đang phát triển dần dần."

"Thật vậy, nhưng đôi khi nhỏ bé có thể tốt hơn."

"Thứ lỗi?"

Bá tước gật đầu, hạ tầm mắt xuống.

Ở cuối tầm mắt ông, tôi thấy một cậu bé với mái tóc vàng lịch lãm đang nhìn chằm chằm vào trại trẻ mồ côi với ánh mắt giễu cợt khác thường.

"Tôi tin tưởng bạn nên tôi có ý định giao phó người này cho bạn."

"Người này là?"

Cậu bé được bá tước gọi là "người này" dường như chấp nhận danh hiệu đó như thể đây là điều thiển nhiên.

"Cậu bé là ai?"

"Anh ấy là Hoàng tử."

"Điều điên rồ gì thế? Ngày nay gia đình hoàng gia thích nuôi dưỡng thế hệ tương lai của mình trong trại trẻ mồ côi à?"

"Này, cậu phải cận thận với lời nói của mình. Tình hình chính trị bây giờ quá căng thẳng. Hãy coi như tôi đang tìm kiếm một nơi trú ẩn an toàn cho cậu bé. Bạn biết đấy, đôi khi người ta phải giấu cây ở trong rừng."

"Dù có là vậy đi nữa..."

Thật là kinh ngạc khi ông ấy đột ngột giao phó hoàng tử cho tôi. Hơn thế nữa, thật kì lạ khi bá tước lại là người giám hộ của hoàng tử.

"Liệu bá tước có được quyền chăm sóc hoàng tử không? Không phải theo thông lệ của hoàng gia, người giám hộ phải từ cấp độ hầu tước trở nên sao?"

"Ừm, tôi có thể là một bá tước, nhưng gia đình tôi cũng là họ hàng xa của hoàng gia."

"Vậy có vẻ như ông là một bá tước hoàng gia."

Tôi không để ý lắm nhưng có vẻ như tôi là ân nhân của đứa con mang dòng máu hoàng gia của bá tước.

Cả về mạng sống và mái tóc...

Đây thực sự là một bước tiến lớn cho tương lai.

"Vậy xin bạn hãy chăm sóc hoàng tử thật tốt."

"Được thôi."

Nhắc đến bá tước hoàng gia, tôi chắc chắn rằng ông ấy đã điều tra kỹ lưỡng về vị trí của tôi ở trong đền thờ. Có lẽ sau khi cân nhắc, ông ấy cho rằng tôi có khả năng bảo vệ hoàng tử.

"Xem nào.."

Tôi hỏi một cách tôn trọng nhất có thể.

"Xin thứ lỗi, ngài là hoàng tử thứ mấy vậy ạ?"

"Thứ ba."

"Gì cơ, nam chính đã xuất hiện rồi."

"Nam chính?"

"Vâng, bạn là nam chính."

Thế giới này được xây dựng dựa trên tiền đề là một cuốn tiểu thuyết lãng mạn.

Điều đó có nghĩa rằng nam chính và nữ chính đều tồn tại.

Tam hoàng tử sinh ra với số phận là nam chính, cùng nữ chính vượt qua vô vàn khó khăn nghịch cảnh, một nhân vật quyền lực nhưng lại không sở hữu tài năng phép thuật.

'Ờ thì... chắc sẽ không có gì đặc biệt xảy ra nhỉ.'

Dù gì tam hoàng tử cũng là nam chính nên chắc chắn sẽ sống lâu rồi. Ít nhất là cho đến khi câu chuyện chính bắt đầu anh sẽ không thể nào chết được.

Vì vậy, tôi không nghĩ mình cần phải lo lắng.

"Tam hoàng tử."

"Nói đi."

"Chắc cậu đã nghe kể từ hầu tước rồi, đây là một trại trẻ mồ côi. Cho nên, tam hoàng tử, mong người cư xử như một đứa trẻ bình thường. Bởi vì chỉ có vậy người mới không thu hút sự chú ý."

Cậu bé đẹp trai đến mức khó có thể coi là một đứa trẻ mồ côi, nhưng nếu để ý kĩ thì quần áo của cậu bé có vẻ tồi tàn. Có lẽ đây là sự sắp xếp của bá tước.

Quả thực đây là một màn cải trang hoàn hảo, nhưng phải do khuôn mặt hoàn mĩ đó khiến nó trở thành một sự thất bại.

"Vậy từ giờ trở đi cậu nên sử dụng kính ngữ đi."

"Tôi hiểu."

"Dạ hiểu"

"...?Dạ hiểu"

'Nó không dễ dàng chút nào...'

Tôi có nên bảo cậu ấy xử dụng ngôn ngữ trang trọng không?

Cuộc chung sống kì lạ ấy chỉ vừa mới bắt đầu.