Vào một buổi chiều tối.
“Chào con nha Tina, chào Yurian nữa nhé.”
Một người đàn ông to lớn với thân hình cường tráng nói.
“Ông ấy là quản gia Raymond người sẽ chăm sóc các em hôm nay.”
“Rất vui được gặp các con.”
Lời chào hỏi của ông Raymond có phần cứng nhắc. Mặc dù Yurian đáp lại mà không hề nhíu mày nhưng Tina thì lại gật đầu rụt rè với vẻ mặt sợ hãi.
Điều đó làm ông Raymond nhạy cảm bị tổn thương.
“Hôm nay anh có việc phải đi nơi khác một lúc. Các em cần gì cứ nói với ông Raymond nhé.”
“Vâng.”
“Vâng… thưa giám đốc.”
“Ừm.”
Tôi trấn an Tina trong khi xoa đầu cô bé.
‘Đừng lo lắng nữa nha Tina. Em mạnh hơn ông Raymond mà.’
Mặc dù trên danh nghĩa ông ấy được gọi là quản gia tuy nhiên vai trò thực sự của ông là làm người bảo vệ tạm thời ở nơi đây. Tuy nhiên không thể nào một bán long nhân như Tina lại có thể bị khuất phục chỉ với một hai người hiệp sĩ được.
Vì vậy thực tế là ông Raymond chỉ cần trông coi ngôi nhà trong khi tôi đi chạy việc vặt cho bá tước.
Sau khi chuẩn bị xong, tôi chào các bé ở lối vào.
“Vậy anh đi nhé.”
“Anh nhớ phải cẩn thận đó, giám đốc.”
“Anh nhớ về sớm nhé…!”
Cậu bé Yurian không lo lắng lắm vì cậu đã biết trước rồi. Ngược lại, cô bé Tina lại cảm thấy buồn bã vì phải xa cách tôi.
‘Quả thật mình nên giải quyết nhanh chuyện này mới được…’
Các em đang trông ngóng tôi trở về nên có lẽ phải vượt giới hạn một chút nhỉ.
Thay vì đi ra phố tôi hướng về sân thượng của trại trẻ mồ côi, tránh xa cánh cửa trước đóng chặt. Tôi ngồi xuống và ngắm nhìn bầu trời đêm đầy sao.
Mọi việc chuẩn bị đã xong xuôi.
‘Tôi sẽ kết thúc việc này sớm thôi.’
10 giây.
Khoảng thời gian giới hạn trước khi giác quan của người dân có thể cảm nhận được.
Là ranh giới tối thiểu mà tại đó việc chứng kiến thần lực có thể bị nhầm lẫn là ảo giác ở nơi có nhiều người quan sát.
Để làm được điều này, sẽ tốt hơn là trích dẫn một đoạn phép lạ hơn là hiện thực hóa nó thông qua cầu nguyện.
[Khi Đức mẹ mở rộng mắt và tai của mình ra khắp thế gian để hiểu thêm về những khó khăn của loài người, bà nhận ra rằng điều thiện và điều ác tràn ngập khắp muôn nơi.]
Trích Kinh thánh, chương 1, câu 3.
Thu hẹp lại những phép lạ đã được ghi chép từ kinh thánh và hiện thực hóa chúng.
Từ đó nó sẽ trở thành một đoạn trích diệu kỳ.
Khi tôi đọc đoạn trích những hạt ánh sáng vàng óng ánh nhanh chóng bao phủ xung quanh. Những hạt ánh sáng nhiệm màu hòa huyện vào nhau tạo thành một thứ ánh sáng mà loài người không bao giờ có thể với đến và phóng lên bầu trời cao.
Một cơn gió lạnh ùa xuống.
Tiếp sau đó, bóng đêm dày đặc bao trùm. Một thứ bóng đêm đè nặng, dường như bài xích tất cả sự lưu tâm và tôn trọng.
Và, như một đứa trẻ được bao quanh bởi bóng đêm trong bụng mẹ, tôi mở to đôi mắt của bầu trời cao.
Thiên nhãn khổng lồ ẩn hiện trên bầu trời đêm.
Ngay tức khắc, vô số thông tin ồ ạt ùa về như một cơn thủy triều.
Có quá nhiều thứ để xem.
Đồng thời cũng có quá nhiều thứ để lắng nghe.
“Yurian ơi, khi nào giám đốc về?”
“Đi ngủ đi nhé có thể anh ấy sẽ trở về khi cậu đang ngủ đấy.”
Đó là cuộc trò chuyện giữa Yurian và Tina. Tôi rất vui khi thấy bọn trẻ hòa thuận dù không có tôi ở đó.
“Ngày hôm nay buôn bán ổn không anh bạn?”
“Đừng nhắc về nó nữa. Bây giờ táo không còn được ưu chuộng nữa rồi.”
Cuộc trò chuyện đơn giản của các thương nhân. Không thu thập được gì.
“Mẹ ơi mẹ biết tin vui gì chưa? Hôm nay khách mua hoa của con đông lắm!”
“Ừa ừa, giữ số tiền đó làm tiền tiêu vặt nhé.”
Flotie mừng rỡ khoe với mẹ. Một cảnh tượng gia đình thật ấm êm hạnh phúc.
“Phù, anh mệt quá.”
“Anh đã vất vả rồi, chồng yêu.”
Lời chào nhau buổi tối của một cặp vợ chồng bình thường. Vẫn chưa có thông tin đáng giá nào để thu thập.
“Hừ, hah, ah, ah!”
“Hah… Ah…”
Đằng đó…? Ôi trời, xin lỗi nhé.
“Sướng chứ?”
“Hah… anh hỏi lạ thế… nó sướng hơn chồng tôi…nhiều lắm…Ah!”
Lũ khốn nạn này làm vậy mà không thấy ngại à?
Tôi đã bắt quả tang mấy người rồi. Tôi sẽ vạch trần sự xấu xa của các người vào sáng mai chuẩn bị tâm lý mà nhận giấy li hôn đi.
“Có vẻ bá tước đã phát hiện ra rồi. Hôm nay chúng ta phải nhanh chóng dọn dẹp và chuyển đi nơi khác.”
“Được thôi. Mà này tôi nghe nói có một thứ hàng hóa khủng đang được vận chuyển đến đấy.”
“Thứ đó là gì?”
“Đợi đi rồi biết. Một sản phẩm khủng có thể giúp chúng ta kiếm bộn tiền…”
Xoẹt!
“Không.”
Dòng thông tin đang ùa về đột ngột dừng lại.
Vậy là 10 giây đã trôi qua.
Nhưng lượng thông tin thu hoạch được cũng đủ rồi.
Qua những thông tin thu được tôi nắm được rằng cuộc đấu giá bất hợp pháp sẽ được tổ chức vào hôm nay cũng như địa điểm diễn ra nó.
“Trời ạ, tôi nghĩ mình không nên sử dụng thứ này nữa. Cuối cùng thì tôi lại phải biết những điều mà bản thân không muốn biết.”
Tôi nghĩ mình đã hiểu cảm giác của chúa nhiều hơn một chút. Một vị thần thì phải như vậy nhỉ.
Vậy là vấn đề nan giải đã được giải quyết, đồng thời việc chuẩn bị cũng đã hoàn thành.
Phình phịch.
Tôi đứng dậy và phủi bụi.
Bây giờ tôi phải đến thông báo về kế hoạch và địa điểm của bọn chúng cho bá tước.
Kết thúc mọi chuyện như thế này cũng tốt thôi… nhưng có một chi tiết làm tôi bận tâm.
“Một sản phẩm khủng có thể giúp chúng ta kiếm bộn tiền…”
Nếu thứ sản phẩm ấy gây hại cho bá tước thì phiền phức đấy. Tìm được một nhà tài trợ lớn như bá tước thời nay không dễ chút nào đâu.
Hơn nữa vì các em Yurian và Tina tôi nghĩ mình nên đóng góp nhiều hơn một chút.
‘Cứ coi đây là một dịch vụ bảo hiểm cho chắc ăn đi.’
Đến nhà đấu giá bất hợp pháp nào.
=
Những kẻ có ham muốn đen tối nhưng không biết giấu kín mà toàn bộc lộ ra bên ngoài chỉ là những tên kém cỏi mà thôi. Theo nghĩa đó, những tên tội phạm điều hành nhà đấu giá bất hợp pháp này cũng khá đấy chứ.
Nơi đây nằm ở vùng ngoại thành cách xa khu phố giải trí.
Dù rằng nơi đây không phải không có người đến nhưng đa số mọi người thường tránh tới những khu vực hẻo lánh như thế này. Tại đó tôi trông thấy một biệt thự được xây dựng gần khu vực biên giới.
Biệt thự phủ đầy dây leo quấn quanh hoạt nhìn như đã bị bỏ hoang từ lâu.
Vào thời điểm cuộc đấu giá đang lên tới đỉnh điểm, khi mà người ta tưởng rằng sẽ không còn ai bước vào nơi đây nữa. Một người đang ông trung niên với vẻ ngoài tử tế và sáng sủa tiếp cận tôi.
“Xin thứ lỗi, vui lòng giao cho tôi biên lai của cậu được chứ?”
“Cái gì?”
“Nếu cậu không có biên lai vui lòng rời đi.”
Tôi khá ngạc nhiên trước lời nói và thái độ lịch sự của anh ấy. Không những vậy việc chúng sử dụng thuật ngữ mơ hồ như biên lai thay vì vé vào cổng là vô cùng sáng suốt.
Đây có lẽ là giải pháp chúng đề ra để xác định đối tượng có phải người tham dự buổi đấu giá phi pháp hay không.
Tuy nhiên tôi quyết định đi ngược lại với điều ấy.
“Ngươi là cái quái gì mà được phép nói chuyện với ta?”
“…Vâng?”
“Biết thân biết phận đi. Mẹ kiếp, ta đã tự thân vác mặt đến đây rồi ngươi không thấy ư? Ngươi không biết mở to mắt ra mà nhìn ư?”
“Vâng, điều đó…”
“Được rồi, trước tiên hãy cho ta biết chức vụ và tên của ngươi thằng khốn.”
“Ừm, điều này khó xử lắm thưa ngài.”
Ôi không, trời ạ. Quyết tâm của tôi đang yếu đi.
Tôi đã nghĩ rằng mình có thể dễ dàng bắt chước dáng vẻ của những kẻ lừa đảo ở quán cà phê trẻ em ở kiếp trước, nhưng gánh nặng đang đè lên lương tâm của tôi.
“Này, ngươi không biết ta là ngài Park sao? Ông chủ của các ngươi! Bọn ta hay đi ăn cùng nhau! Cùng tắm chung! Trao đổi những chuyện riêng tư! À ừ, nhiều thứ khác nữa!”
“…”
Lúc này anh ta không biết phải làm sao, mồ hôi lạnh liên tục tuôn rơi. Bỗng một chàng trai trẻ mặc đồng phục tương tự xuất hiện từ phía cầu thang dẫn xuống tầng dưới.
“Có chuyện gì vậy?”
Chàng trai hỏi người đang ông đang bị tôi mắng. Sau đó người đàn ông dẫn cậu trai trẻ đến một nơi vắng vẻ và thì thầm.
“Tôi hỏi hắn có vé vào cổng không nhưng hắn làm ầm cả lên. Tôi nghĩ có vẻ như hắn quên đem theo rồi, tôi nên giải quyết việc này như thế nào?”
“À, thi thoảng cũng có vài người như vậy. Để mà vào được lãnh thổ của Arwell cũng khá là khó khăn. Điều này làm một số người trở nên cáu kỉnh hơn ấy mà. Dù sao thì, hắn ta như thế nào?”
“Tôi nghĩ rằng hắn ta là ‘hàng thật’. Mỗi khi anh chàng trẻ tuổi ấy mở miệng, tôi có thể cảm nhận được cái thái độ của một con người sống cả đời khinh thường người khác. Miệng hắn như cái giẻ lau vậy.”
“Ở đây hắn cũng chỉ là hạng tầm thường thôi.”
“Ừ đúng thế.”
Tôi, tôi, tôi là không phải là một tên khốn đê tiện.
Tôi nghe thấy hết đấy. Các giác quan của tôi đã đạt đến cấp độ siêu việt nên ngay cả khi không có phép lạ cũng có thể dễ dàng nghe được cuộc trò chuyện đó.
Tâm trạng của tôi gần như chạm đáy, tôi nổi cáu với những gã đó.
“Này mấy thằng khốn, gọi ông chủ các người ra đây. Các ngươi là lũ duy nhất canh gác lối vào à?”
“Vâng. Chỉ có hai chúng tôi thôi.”
“Sao cơ? Thật à?”
“Vâng, dĩ nhiên! Làm sao mà chúng tôi dám nói dối vị khách VIP đây được chứ.”
Tôi tự hỏi lũ khách VIP ấy phải có tính cách như thế nào mà chiến lược của tôi mới có thể thành công như này.
Cõ lẽ những kẻ sống bằng cách bóc lột người khác đều tập trung tại đây nhỉ.
“Được rồi, ta hiểu rồi. Các ngươi mau đến đây.”
Cộp, cộp!
Hai người đứng lại gần nhau dàn thành một hàng ngang. Bọn chúng xếp hàng càng thuận tiện, tôi sẽ trói chúng thật đẹp mắt.
Tôi ngay lập tức cầu nguyện.
“Nhân danh thiên chúa, kêu gọi những sợi xích ánh sáng.”
Ngay tức khắc, những sợi xích vàng xuất hiện và quấn quanh hai người đàn ông.
Rọc rạch, rọc rạch!
Những kẻ đó bị bất ngờ không hiểu chuyện gì đang xảy ra mà chỉ ngây người nhìn tôi. Sau đó chúng hoàn hồn và bắt đầu điên cuồng hét lên.
“Mày, mày lừa bọn tao đồ khốn…!!!”
“Khoan đã, việc hắn nhắc đến chúa và những gì hắn đã làm… có lẽ nào, hắn là người đến từ điện thần ư?”
“Gì cơ? Anh đùa đấy à? Tên khốn ấy thực sự là người đến từ điện thần á?! Nghe vô lý quá vậy!!!”
“Chết tiệt, điên thật. Thế quái nào miệng lưỡi của linh mục lại như cái giẻ lau thế kia… Điện thần có thể như thế này sao?!”
“Miếng giẻ lau này là dành cho mấy tên rác rưởi bọn bây ngoạm đấy. Những tên tội phạm như bọn bây đáng lắm.”
Tôi nhanh chóng bịt miệng bọn chúng lại bằng miếng giẻ đã chuẩn bị từ trước. Dù gì tôi cũng là một con người có tâm hồn nhạy cảm dễ bị tổn thương bởi những lời lẽ cay nghiệt mà.
Sau khi giải quyết xong những tên gác cổng tôi đi lên cầu thang tiến lên tầng hai. Lang thang trên hành lang một hồi thì một cánh cửa lớn đập vào mắt tôi. Tôi nhanh chóng mở cửa.
Thoáng chốc.
Mùi hương nước hoa nồng nặng trong không khí khiến tôi choáng váng. Những hơi thở phấn khích và những tiếng la hét hô tục làm nóng căn phòng.
Một sân khấu được trang trí lộng lẫy hiện lên phía trước và những con người ở mọi lứa tuổi, giới tính đang đeo mặt nạ ngồi tràn ngập khắp nơi đây.
‘Nếu lúc này mình gửi tín hiệu cho bá tước thì có thể tóm gọn hết cả lũ này.’
Vào lúc tôi sắp rời khỏi phòng đấu giá.
Giọng nói lớn của người dẫn chương trình thu hút sự chú ý của tôi.
“Cuối cùng, đã đến lúc trình ra món ăn chính của buổi đấu giá ngày hôm nay!”
Dùng những cử chỉ giọng điệu ấy để thu hút ánh nhìn của khán giả. Tôi chắc chắn rằng đây không phải mới là lần một lần hay hắn làm điều này.
Khi mọi người bắt đầu chú ý, toàn bộ đèn trong phòng đều đồng loạt tắt.
Theo sau đó là tiếng bánh xe. Chính xác hơn thì đó là tiếng vang của một cái lồng sắt có bánh xe được di chuyển đến trung tâm sân khấu.
“Đây là sản phẩm hàng đầu trong số những sản phẩm chất lượng cao! Với mái tóc và đôi mắt đen như bầu trời đêm! Cậu bé này sở hữu những đặc điểm tương tự như hoàng gia của vương quốc sụp đổ.!”
“ỒỒỒ… ỒỒ….”
“Thật không may hiện tại cậu bé đang trong quá trình huấn luyện nên bị thương nhẹ… Nhưng cậu bé sẽ hồi phục sớm thôi bởi vì cậu bé còn trẻ mà phải chứ?”
Tổn thương nghiêm trọng. Không thể diễn tả hết được hiện trạng tồi tệ của cậu bé ấy.
Vết máu đông trên mặt và cổ của cậu bé hiện rõ. Mặc dù bọn chúng đã xử lí bằng việc lau sạch đi nhưng có lẽ là bởi vì máu chảy ra quá nhiều.
Đôi đồng tử nhỏ bé của cậu nằm ẩn sau mí mắt sưng phồng, cậu bé thở hổn hển mạnh đến nỗi có thể nhìn thấy ngực cậu đang phập phồng liên tục.
Cơ thể cậu bé liên tục sụp xuống và phải bám trụ vào song sắt, tuy nhiên tên ác nhân lại đá vào cơ thể nhỏ bé ấy buộc cậu phải đứng lên.
Nước mắt tuôn rơi trên đùi cậu bé, người đã bị biến thành một món đồ vật chỉ sau một đêm.
Lúc ấy tôi mới nhận ra rằng mình vẫn chưa hiểu được hết mức độ tàn ác thật sự của thế giới này.
Tôi không thể tin được rằng một con người lại có thể làm điều này với đồng loại của mình.
Đây là một việc tàn ác mà tôi chưa từng trải qua, kể cả trong cuộc sống yên bình ở kiếp trước, hay cả cuộc sống ngột ngạt trong điện thần hiện tại.
“…”
Tôi phải đến chỗ hầu tước ngay.
Tôi phải cử lực lượng trừng phạt đến và bắt giữ tất cả bọn chúng.
Tôi phải bắt những tên khốn này chịu trách nhiệm về tội ác mà chúng đã gây ra.
Trong khoảnh khắc ấy, tâm trí tôi tràn ngập những suy nghĩ như vậy.
Bất chấp những suy nghĩ ấy, miệng tôi vẫn hốt lên những lời cầu nguyện.
“.….Vì loài người đã phá vỡ sự bình yên như nó vốn có.”
Và họ cũng đã nhắm mắt làm ngơ trước sự bần cùng và luật lệ.
“…Người đã hạ kiếm xuống thế gian.”