Bầu không khí của thủ đô tự hào khoe ra dáng vẻ nhộn nhịp quanh năm suốt tháng.
Được mệnh danh là trái tim của đế chế, hàng loạt các loại mặt hàng xa xỉ nhất từ khắp mọi nơi ồ ạt đổ về, cũng vì lẽ đó mà mức chi tiêu của người dân tương đối xa hoa. Những sản phẩm đắt đỏ hiếm thấy ở những vùng lãnh thổ khác lại vô cùng phổ biến ở chốn đô thành nơi đây.
Bởi thế, đa phần các quý tộc ở kinh đô thường dành hàng giờ tận hưởng những buổi tiệc trà hay những cuộc tụ họp tại dinh thự của mình.
Tương tự như tại dinh thự của hầu tước Chandler lúc này. Tại đây ngày hôm nay, một buổi tụ họp thêu thùa khăn tay từ những loại vải thượng phẩm được tổ chức. Đông đảo các quý cô yêu thích giao du xã hội kéo đến tập trung tại biệt thự hầu tước Chandler.
“Ôi chao, quý cô Chandler. Con bướm người dệt lên thật vô cùng xinh đẹp.”
“Kĩ năng của người điệu nghệ vô cùng… dù tôi có cố gắng noi theo nhưng thật sự không dễ chút nào.”
“Vậy ư? Trong mắt ta thì mẫu thêu của quý cô đây cũng vô cùng tuyệt vời mà.”
Linia Chandler đúng với danh tiếng tiểu thư của một dòng dõi hầu tước có lịch sử vô cùng lâu đời, bày tỏ sự nhã nhặn khiêm tốn của mình. Nụ cười hồn nhiên của cô như thể xua tan đi mọi cơn buồn phiền. Có lẽ bởi vì điều ấy mà bầu không khí của buổi họp mặt đã trở nên ấm cúng hơn đôi phần.
“A!”
Cô nàng Linia bỗng nhiên vỗ tay, như thể đã nhớ ra một điều gì đó.
“Nghĩ kĩ thì không phải có người nào đó ở đây được đồn thổi là có tài thêu thùa độc nhất vô nhị không ai sánh bằng hay sao?”
“Nhắc đến không ai sánh bằng…”
Linia đảo mắt nhìn về một nơi, tương tự như thế các quý cô khác đồng loạt nhìn theo.
Hướng theo ánh nhìn của họ, một mĩ nhân với khuôn mặt thư thái đang ngồi lặng lẽ dệt thêu trên ghế so-fa rộng rãi màu đỏ rượu vang.
Mặc cho mức độ xa hoa của buổi tụ họp nơi đây, chiếc đầm nổi bật của nàng dường như tôn lên sự sang trọng thể hiện qua chất lượng vải đẳng cấp dùng để chế tác nó.
Không chỉ vậy, những món nữ trang mà nàng đeo đều thuộc diện đắt đỏ vô cùng.
Quả thực, nàng chắc chắn là con gái của một gia tộc quyền thế. Ấy nhưng bên cạnh nàng lại không có lấy một bóng người.
“Aha…”
Bỗng có ai đó bật lên tiếng cười nhạo báng. Và sự nhạo báng xuất phát từ người phụ nữ lạ mặt, nhanh chóng lan rộng ra hệt như mực lan trong nước.
Lúc đó, vị tiểu thư người nói chuyện bên cạnh Linia Chandler bỗng nheo mắt mà hốt lên.
“Chà, quả là chúng ta nên dành một sự công nhận cho tài năng thêu thùa của quý công nương Luminelle đây, đúng chứ?”
Và kể từ đó những cuộc nói chuyện bàn tán cứ thế đan xen tiếp diễn.
“Tôi tự hỏi cô ấy đã dành ra bao nhiêu giờ nỗ lực mỗi ngày để đạt được trình độ như thế?”
“Kĩ năng quả là rất đáng ngưỡng mộ… không thể bàn cãi.”
“Thế nhưng kĩ năng tốt để làm gì? Khi mà giờ đây… công nương chỉ có thể bộc lộ tài năng ấy cho bạn đời của mình mà thôi.”
“Fufu… ai mà ngờ được? Quý cô Luminelle lại bị bán rẻ cho một thường dân.”
“Ôi trời ạ, dù cho có là vậy thì việc nói cô ấy bị bán thì có hơi nặng nề quá không?”
“Nặng nề á? Cô có biết lượng của hồi môn mà công nương chuẩn bị nhiều như thế nào không? Ngược lại thì người đàn ông kia lại y như là một tên nghèo kiết xác vậy?”
“Thật quá sức! Cô ấy bị bán đi không biết chừng sẽ tốt hơn đó chứ, thế nhưng điều này thậm chí không thể coi là bán mà, đúng chứ?”
“Quả thực, điều này y như rằng… là đang từ thiện vậy.”
Mọi người bật cười khúc khích, công khai chế diễu một người phụ nữ. Những con người ấy đã từ bỏ cách nói chuyện gián tiếp của giới quý tộc hồi lâu. Tuy nhưng thái độ thư thái nhất quán của Elphicia Luminelle vẫn không thay đổi.
Nàng vẫn cứ thế bộc lộ ra một dáng vẻ vô cùng tao nhã, cao quý.
“Song điều này cũng không hoàn toàn tệ mà nhỉ? Nghe nói người mà ngài công tước Luminelle chọn là ‘người đàn ông’ liên quan vụ đấu giá phi pháp những ngày này.”
“Ah, tôi cũng có nghe nói đến. Triều đình cũng đã náo loạn một thời gian vì hắn ta sử dụng thần lực.”
“Một chàng rể độc lạ, nhưng vậy thì đã sao? Rốt cuộc thì hắn cũng chỉ là thường dân, và việc sử dụng thần lực cho mục đích riêng chả phải sẽ bị xử phạt còn gì.”
“Điều đó chứng tỏ rằng công tước có gì không hài lòng với quý cô đây chăng?”
Vậy, có lẽ mọi thứ đắt đỏ mà Elphicia mặc chỉ nhằm mục đích giữ thể diện cho thanh danh gia tộc mình mà thôi.
<Đóa hoa vô hương> vô cảm lạnh lùng ấy, hẳn đã bị Đức Ngài Luminelle ruồng bỏ mất rồi.
Họ xì xầm bàn tán… rằng có lẽ Elphicia Luminelle là một đứa con ngoài giá thú.
…Những lời gièm pha quá đỗi tàn nhẫn cứ thế mà lan truyền.
Bầu không khí dường như hắt hủi, bày tỏ sự phỉ báng đối với duy chỉ một người. Và chủ mưu của toàn bộ sự việc- Linia che đi nụ cười độc ác nảy nở trên môi mình.
‘Khá lắm, Elphicia Luminelle. Vẫn ngậm mồm và kiên trì giữ lấy cái vẻ mặt vô cảm ngay cả trong hoàn cảnh khốn đốn thế này!’
Thật khôi hài làm sao. Cô thực sự muốn cười lớn.
Linia Chandler ghét cay ghét đắng cái thái độ ngạo mạn như khinh thường người khác ấy.
Từ vẻ đẹp vô song đến tài năng thiên bẩm, và cả cái ánh mắt lạnh lùng hệt như thể khẳng định rằng cô ta nằm ở một đẳng cấp khác biệt so với mọi người, toàn bộ những thứ đấy khiến Linia khó chịu vô cùng.
Một mối hận thù đầy nghiệt duyên đã bén rể từ rất lâu về trước.
‘Dáng đi trông vậy mà coi được à? Con phải học tập tiểu thư Elphicia đi, mặc dù hai đứa bằng tuổi nhưng người ấy lại vô cùng thanh lịch!’
‘Cái thể loại thêu thùa gì thế này? Khăn tay của công tước Luminelle lại chính là món đồ thủ công do vị công nương làm ra. Nó là một tác phẩm tinh xảo đến nối mọi người đều bị hớp hồn khi nhìn vào, còn thứ này thì… Haa.’
‘Lại đạt hạng hai ư! Cùng là học sinh đến từ một học viện như nhau ấy vậy mà tại sao Elphicia Luminelle, tại sao đứa trẻ ấy lại khác biệt như vậy…’
‘Giá như đứa trẻ đó là con gái tôi.’
Thời điểm hầu tước phu nhân Chandler hốt ra những lời ấy, thế giới của Linia dường như cuối cùng cũng vỡ tan. Dù cô có cố gắng đến thế nào đi chăng nữa, phía trên cô vẫn luôn hiện hữu hình bóng của Elphicia Luminelle.
Nếu như đã không thể chiến thắng, vậy tạo dựng một mối quan hệ tốt đẹp thì cũng không tồi? Cô đã từng có một suy nghĩ như thế.
Nhưng mỗi lần Linia bắt chuyện lại bị Elphicia ngó lơ, cô ta coi Linia như một con người vô hình. Dù đã cố gắng trò chuyện đến thế, ấy nhưng Elphicia thậm chí còn chả thèm than thở lấy một hơi. Linia coi điều đó như thể cô ta đang muốn phân định rằng bản thân họ nằm ở những đẳng cấp khác biệt vậy.
Để mà nói có ai hiểu rõ thứ cảm xúc tự ti nhất thì đó chính là bản thân cô, Linia tự tin khẳng định điều đó. Cũng chính vì thế mà cô vô cùng căm ghét con người mang tên Elphicia Luminelle.
Chắc chắn, người phụ nữ ấy từ khi sinh ra đã là một con người vô cảm.
Chính vì lẽ đó Linia có thể căm ghét Elphicia thoải mái mà không cảm thấy tội lỗi chút nào. Dù rằng bản thân không có lấy một cơ hội thắng, tuy nhiên tình hình đột ngột chuyển biến một cách bất ngờ.
‘Cuối cùng… cuối cùng thì… Mình cũng đã thắng.’
Elphicia Luminelle, cô dâu lý tưởng của mọi cánh đàn ông. Người phụ nữ ấy sắp phải cưới lấy một tên thường dân ăn mày đói khổ. Theo ý muốn của chính cha nàng, Đức Ngài Luminelle.
Lòng tự tôn của người con gái sau cùng thì đều bắt nguồn từ hôn nhân của họ.
Cho dù địa vị của một quý cô trước khi kết hôn có là con gái của một nam tước đi nữa thế nhưng một khi đã trở thành công tước phu nhân, cô có thể thoải mái khinh thường vô số người phụ nữ khác.
Do đó lòng tự tôn của Linia, cô dâu của vị Nhị hoàng tử sắp được ban tước hiệu công tước dường như cao ngất tầng trời.
Một số ít những tiểu thư quý tộc theo sau nịnh bợ Elphecia sau cùng thì cũng đã về phe cô.
‘Ngươi đã bị hủy hoại hoàn toàn rồi…Elphecia Luminelle. Cởi bỏ những trang phục lộng lẫy ấy, và bước đến chốn ổ chuột cống rãnh hôi hám đó…’
Linia chìm đắm trong những mộng tưởng về một Elphicia nghèo hèn, mặc một bộ quần áo rách rưới và nịnh bợ một tên thường dân.
Vào lúc đó, nhân vật chính của những lời chỉ trích đã làm một hành động thu hút sự chú ý của mọi người.
Choạk!
Elphicia xòe chiếc quạt đỏ, che đi đôi mồi điểm màu khuyến rũ.
Mọi ánh nhìn đều đổ dồn về phía Elphica vì hành vi kì lạ của cô.
Chẳng bao lâu sau, Elphicia cất tiếng với giọng điệu tao nhã đặc trưng.
“Nhận được nhiều sự quan tâm từ các quý cô làm ta cảm thấy rất vui. Ta muốn gửi lời cảm ơn sâu sắc đến vị tiểu thư Chandler đáng kính vì đã tổ chức một buổi tụ họp đầy ý nghĩa như thế này.”
Elphicia cười tủm tỉm. Chưa từng một ai thật sự trông thấy nàng biểu lộ ra sự thay đổi trong cảm xúc của mình trước đây.
Mọi người xung quanh đều tỏ ra vô cùng sốc trước điều này.
Trong lúc mọi người đang sững sờ, Elphicia nói tiếp.
“Đương nhiên là ta cũng dành một sự quan tâm rất lớn đến những người có mặt tại đây giống như các người đã làm vậy với ta. Chẳng hạn như, ừ… ngươi với chiếc váy đầm xanh lam đằng ấy.”
“Tôi, váy đầm xanh lam ư?!”
Cảm thấy bị xúc phạm vì bị gọi bằng danh xưng khiếm nhã, quý cô trẻ liền nổi giận và đứng dậy.
Mặc kệ phản ứng của cô gái, Elphicia cất tiếng, nụ cười hệt như một tác phẩm điêu khắc tinh xảo nở trên khuôn mặt nàng.
“Kẻ mặc bộ đồ với những món nữ trang lộng lẫy. Có lẽ giờ đây giấy tờ truy thu tài sản do việc anh họ của ngươi tham gia vào phi vụ đấu giá bất hợp pháp đã được gửi đến gia đình ngươi rồi chăng?”
“Gì cơ, cô đang nói cái gì vậy?”
“Tình cờ thay, một trong những tên tội phạm mà vị hôn phu sắp cưới của ta bắt được lại là họ hàng của ngươi.”
Cô gái trẻ bị vạch trần bí mật đen tối của gia đình ngồi phịch xuống với vẻ mặt đờ đẫn.
Kì thực, anh họ của cô đã mang những món hàng từ những buổi đấu giá đến dâng tặng cha cô, nhưng ai ngờ đâu điều này đã bị phát hiện.
Nhờ vậy, hoàng gia đã có đủ bằng chứng pháp lí để truy thu tài sản của gia đình cô.
“A, cô nàng với đôi bông tai ngọc trai kia, ngươi có một vị hôn phu vô cùng đẹp trai đấy. Anh ta đẹp trai đến nỗi thay phụ nữ như thay áo hằng ngày cơ mà. Đương nhiên là những việc đó đều xảy ra trong nhà chứa cả.”
“Cái, c-chờ đã. Quý cô Luminelle! Xin người hãy nói chi tiết hơn…!”
“Còn ngươi, kẻ thêu những thứ mà ta không thể nhận định nổi là quạ hay là chó… quả là táo bạo khi đi cặp kè với những hai gã đàn ông nhỉ? Thậm chí bọn chúng còn tưởng rằng bản thân đã lấy đi trinh tiết của ngươi. Ta xin tuyên bố, ngươi là kẻ tháo vát nhất trong số những người phụ nữ có mặt tại đây.”
“Hơ…!”
Và cứ thế, những lời nói hốt ra từ đôi môi của Elphecia hệt như con dao găm vô hình đâm sâu vào, phơi bày những nỗi tủi nhục đen tối của những vị khách.
Có người thì tức giận nhưng không dám ngẩng mặt lên, có kẻ lại thở hỗn hển và cố gắng chạy trốn khỏi dinh thự của hầu tước. Cuộc tụ họp vốn đầy sôi nổi chẳng mấy chốc đã tan rã hoàn toàn.
Rồi để rất nhanh sau đó, nơi đây đã trở thành không gian trò chuyện riêng của Linia Chandler và Elphecia Luminelle.
“Công nương Luminelle… giờ đây cô đang cố làm điều gì?”
“Ta làm gì à. Ngươi có mắt và tai nên sao không tự mình nhìn nhận và lắng nghe đi?”
“Tôi hỏi tại sao cô đột ngột thay đổi tâm trạng và hành động như thế kia!”
“Aa…”
Elphecia hốt lên như thể bản thân không hay biết điều ấy. Linia giận sôi đầu trước cái thái độ giả tạo lồi lõm của nàng Luminelle.
“Quý cô Chandler”
“Tôi đây, công nương Luminelle.”
“Công tước phu nhân tương lai.”
“…”
Linia mím môi. Bởi lẽ cô sợ những lời nói được cất lên từ cái miệng tai hại của người phụ nữ kia.
“Nhị hoàng tử béo đến nỗi thậm chí không thể tự mình giữ thăng bằng khi bước đi. Chắc có lẽ bởi vì cái cơ thể ủn ỉn đó nên ngài đã không nhận được sự tín nhiệm và phải từ bỏ việc tranh giành ngai vàng.”
“…Việc này thì có gì to tát? Sẽ là khôn ngoan hơn khi tránh bị cuốn vào cái cuộc đấu tranh chính trị đẫm máu đó.”
“Đương nhiên rồi. Ta không có ý xúc phạm sự thấu suốt của Nhị hoàng tử. Trái lại ta còn đồng tình ấy chứ?”
“Vậy thì… rốt cuộc…”
Tại sao?
Nghi ngờ nối tiếp nghi ngờ. Dường như không thể đoán ra được ý đồ thật sự của người phụ nữ phi thường ấy.
Choak!
Elphicia gập quạt vào.
“Lên giường với Nhị hoàng tử có vẻ khá đau đớn đấy. Đặc biệt là cảm giác khi bị cái thân hình mũm mĩm đó đè lên…”
“Cô… thật thô tục…!!!”
Mặt Linia đỏ bừng như trái cà chua. Mặt khác, Elphicia nở một nụ cười khinh bỉ trên khuôn mặt trắng trẻo của mình.
“Không biết chừng những mỹ nam khôi ngô từng tán tỉnh quý cô đây sẽ hiện về quanh quẩn trong giấc mơ của cô hằng đêm cũng nên?
“ Điều này… tôi chỉ cần lấy một tình nhân là được. Dù gì đi nữa hôn nhân hợp đồng cũng chỉ là một công cụ trao đổi mà thôi. Không phải tìm kiếm tình yêu với nhân tình là một việc hết sức bình thường còn gì?”
“Ừm, đúng vậy. Ta tán thành. Mối quan hệ hợp đồng ấy mà tốt đẹp trái lại mới là điều bất thường.”
Giả sử chúng ta tập hợp mọi điều xảo trá trên thế gian và bỏ nó vào một mô hình xã hội thu nhỏ thì hình mẫu đó chắc chắn chính là xã hội của giới quý tộc.
Trong những bữa tiệc họ thủ thỉ những lời yêu thương như một cặp vợ chồng, nhưng khi về đến dinh thự lại thèm khát tình yêu nồng cháy với những người xa lạ.
Bởi lẽ việc tìm kiếm tình nhân đã trở thành một nét văn hóa từ lâu đời nên những phát ngôn của Linia không hoàn toàn là trơ trẽn.
“Hừm.”
Tuy nhiên, Elphicia đột nhiên nhếch khóe miệng, để lộ núm đồng tiền xinh xắn.
“Sau cùng thì phụ nữ cũng tìm kiếm hạnh phúc của họ bên cạnh những tên thường dân mà thôi, phải chứ?”
“…Cô nói gì?”
“Ta có nên nói một cách thô thiển hơn không? Suy cho cùng, ngươi cũng chỉ là một gã đàn bà ôm chầm lấy cổ của một tên thường dân và rên rỉ mà thôi.”
“Ha! Elphicia… Cô quá trớn rồi đấy…! Cô đã vứt bỏ hết phẩm giá mà mình gầy dựng bấy lâu nay từ khi trở thành vợ của một tên thường dân rồi sao?!”
“Quá trớn sao… buôn lời chế diễu như nào tùy ý ngươi tuy nhưng đừng nhầm lẫn vị trí của mình.”
Tạt tạt.
Elphicia nghiêng đầu, gõ nhẹ chiếc quạt gấp vào bàn tay mình.
“Như ngươi nói, ta là ‘vợ’ của một thường dân. Chí ít ta có thể đường đường mà tiết lộ cho mọi người biết bạn đời của mình là ai.”
“Điều đó… thì liên quan gì…”
“Hừm, ngươi thật sự vẫn chưa hiểu sao? Ta phải giải thích đến chừng nào nữa.”
Elphcia gửi gắm ánh nhìn đầy thương hại.
“Ta có thể thản nhiên gọi tên bạn đời của mình. Trong khi đó, ngươi lại phải xì xầm những lời ấy một cách lén lút. Giờ đây hẳn ngươi đã hiểu ý ta rồi nhỉ, nhưng để ta tử tế mà nói thêm cho ngươi biết.”
“Elphecia…!”
“Dù miệng lưỡi ngươi có khẳng định rằng đó là tình yêu đích thực đi chăng nữa, thực tế thì quý công tước phu nhân đây lại xấu hổ không dám bộc lộ ra bên ngoài… Vốn dĩ việc so sánh hai điều này đã vô cùng đáng thổ thẹn rồi. Giờ thì ngươi hiểu chưa?”
Lời nói tiếp theo của Elphicia như một con dao khắc sâu vào trái tim của Linia.
“Ngay từ đầu, ta đã ở một đẳng cấp khác biệt so với ngươi. Từ khi sinh ra đã là vậy, và chắc chắn mai sau vẫn là vậy. Trông bề ngoài thì ngươi có thể tự an ủi bằng cách chế nhạo vợ thường dân… Nhưng chắc chắn, ngươi sẽ luôn phải vật lộn một cách đáng thương, tự thúc ép bản thân để giải tỏa khát vọng của chính mình.”
Linia Chandler.
Nguyện cho ngươi sụp đổ hoàn toàn trong sự phù phiếm và nỗi mặc cảm tự ti, sống mà không thể tìm thấy bất kì sự thỏa mãn nào dù có thêm bao nhiêu nếp nhăn đi chăng nữa.
Khi hạnh phúc bùng cháy lên như ánh thái dương, kí ức buổi tiệc ngày hôm nay sẽ hiện về trong tâm trí ngươi.
Như là một sự trừng phạt.
Và cũng là một lời nguyền ta dành cho ngươi.
Một lời nguyền của sự oán giận và trói buộc sẽ được khắc sâu vào trái tim người suốt cuộc đời, sẽ không biến mất cho đến chừng nào ngươi biết tự nhìn nhận và thay đổi bản thân mình.
“…”
Một giọt nước mắt lăn dài trên má Linia.
Chỉ với một vài lời nói, một người phụ nữ đã hóa thành bộ dạng thảm hại.
Elphica vỗ nhẹ vào vai Linia, để lại một lời nhắc trước khi rời đi.
“Lẽ ra, ngươi không bao giờ nên xúc phạm người ấy bằng cái miệng bẩn thỉu của mình.”
“…Ai?”
Linia lẩm bẩm nói.
Người phụ nữ xấu xa này không thèm đáp trả lại những lời lăng mạ nhắm vào bản thân nàng. Vì vậy Linia đã tưởng rằng Elphecia là một con người trống rỗng không có lòng tự trọng hay niềm kiêu hãnh. Những phản ứng từ sự thay đổi cảm xúc mà nàng ta bộc lộ lúc này đây là việc chưa từng xảy ra.
Elphecia dừng bước. Sau đó nàng quay đầu về phía Linia, mỉm cười rạng rỡ.
“Còn ai ngoài anh ấy?”
Nàng nói với giọng điệu quyến rũ.
“Người sẽ trở thành chồng ta.”