"Đ-đây là tầng 20…?!"
Tôi đứng người...
Khoảnh khắc tôi nghe thấy những lời đó, tôi cảm thấy một cú sốc kinh hoàng. Tôi không thể tin nổi điều Erin vừa nói. Tôi không thể tin được. Đây là tầng 20? Sao có thể chứ???!!?
Mới lúc trước, chúng tôi đang ở tầng 17 với mọi người. Chúng tôi đi khám phá để quan sát và thu thập một số thông tin. Và rồi lẽ ra đến buổi chiều, chúng tôi sẽ trở về nhà của party ở thị trấn Purith.
Vậy mà, tại sao chúng tôi lại kết thúc ở nơi này?
Tôi không muốn chấp nhận tình cảnh hiện tại. Nhưng cái đầu của tôi thì đang chứng kiến sự thật tàn nhẫn này. Không có sự cứu rỗi nào cho chúng tôi hết. 《Tìm Kiếm Kẻ Thù》 đã cho tôi thấy hết. Nhờ sử dụng 《Tìm Kiếm Kẻ Thù》, tôi đã biết được sức mạnh của kẻ địch xung quanh mình. Mức độ sức mạnh của những con quái vật xung quanh vị trí chúng tôi quá là vô lý. Nó thực sự xứng đáng với tầng 20 của dungeon. Chúng có sức mạnh cực kì áp đảo.
"Phải. Đúng rồi đó… Nó khiến tôi buồn cười quá đi mất."
Tiếng cười khô khốc của Erin vang vọng trong phòng. Dù là vậy, ánh sáng trên mắt cô ấy trông như đã tắt.
"Chúng ta... sắp xong đời rồi."
Vừa dứt lời, Erin ngã quỵ xuống đất. Dường như cả hai đầu gối của cô ấy đều mất hết sức lực và không thể tự đứng vững được nữa. Cô cúi đầu xuống trong khi nói với giọng nhỏ.
"Một mình với Note, cái tên không có kỹ năng chiến đấu nào ở tầng 20? Ảo thật đấy… Tính bảo mình đi chết hay sao…?"
'Không có từ nào khác để nói ra một cách tế nhị sao?' những lời phàn nàn suýt thoát ra từ miệng tôi. Nhưng những gì Erin nói là sự thật. Thật khó chịu, nhưng tôi không thể nói gì được
Không thể rời khỏi tầng 20 chỉ với hai chúng tôi. Tôi, người không có khả năng chiến đấu thì chỉ biết tuyệt vọng. Còn Erin, người chuyên về chiến đấu tầm xa cũng sẽ không thể chiến đấu với quái vật tầng 20 một mình. Điều đó là không thể.
Nhờ "Đáo Đạt Giả' có những tiên phong đáng tin cậy nên Erin mới có thể đóng một vai trò tuyến sau trong những trận chiến trước đây của chúng tôi. Erin luôn chiến đấu từ phía sau. Cô ấy không phải là người thích tấn công trực diện. Nếu không có đội tiên phong, chúng tôi sẽ bị xử lý ngay lập tức. Nhờ sử dụng 《Tìm Kiếm Kẻ Thù》, tôi có thể nắm bắt được sức mạnh của bọn quái vật. Bọn chúng quá mạnh mẽ. Đây chính là sự thật trước mắt...
Chúng tôi sẽ chết sao? Tại đây…?
Tôi nhìn xung quanh một cách tuyệt vọng.
Trong căn phòng nhỏ âm u, nơi những ngọn nến vẫn chưa hề chảy đi một chút nào. Những loài thực vật kì quái bao phủ các bức tường. Bầu không khí ẩm ướt, cảm nhận rõ trên da thịt.
Không thể thế này được!? Chết tại nơi này sao? Mới cách đây không lâu, mọi việc đều diễn ra tốt đẹp. Tôi đã có thể thành thạo các skill mới. Cảm thấy có động lực bởi những lời nhận xét tâng bốc của Neme, hoang mang trước sự cám dỗ của Rosalia, và ngạc nhiên trước sự ngu ngốc của Force. Mỗi ngày trôi qua đều rất vui mà!
Vậy mà. Tại sao tôi đột nhiên lại mất tất cả những gì quý giá trong cuộc sống hàng ngày? Tại sao tôi lại phải chết chứ?
Tôi nhận ra lý do rồi... Kết thúc trong tình cảnh này là lỗi của chính tôi. Rõ ràng, tôi đã hoàn toàn quên mất rằng nhiều mạo hiểm giả đã mất mạng khi thách thức dungeon. Tôi đã quên đi sự thật này bởi vì tôi đã được bao quanh bởi party mạnh nhất, "Đáo Đạt Giả''.
Kể từ khi tôi bắt đầu tham gia party, tôi đã luôn phải đối mặt với cận kề cái chết, tôi đã có thể chết bất cứ lúc nào. Thế nhưng tôi đã dựa dẫm vào những người khác mà không nhận ra những nguy hiểm mà tôi đã gặp phải. Tôi đã biết đến từ "nguy hiểm'', nhưng bây giờ tôi mới hoàn toàn hiểu được thế nào là ''nguy hiểm''. Tôi chỉ nhận ra điều này sau khi được dịch chuyển đến tầng 20.
Đã quá muộn khi nhận ra sai lầm. Không thể làm gì được nữa. Tôi đúng là một đứa ngu dốt. Đã thế lại còn thảm hại nữa.
Đúng là buồn cười. Đúng như những gì Erin vừa nói. Tự nhiên, tôi cảm thấy khóe miệng mình co giật.
"Tôi ghét điều này… Tôi vẫn chưa muốn chết…" (Erin)
Erin giữ chặt lấy đôi vai run rẩy của mình. Tình trạng hiện tại của cô ấy khác xa so với lúc bình thường. Nhìn cô ấy mất bình tĩnh như vậy, nó khiến tôi lấy lại được tinh thần.
Phải rồi, tôi phải bình tĩnh. Tôi không có bất kỳ thời gian rảnh rỗi nào để hoảng sợ hết. Một hồi chuông cảnh báo đang vang lên trong não tôi nhờ vào art 《Tìm Kiếm Kẻ Thù》. Theo như tôi thấy được, một số con quái vật đang tiếp cận đến vị trí của chúng tôi. Nếu chúng đến đây trong khi chúng tôi chưa chuẩn bị, cả hai sẽ tiêu đời.
Tôi tự tát vào má mình để lấy lại tỉnh táo. Ngay cả khi điều này là không thể, tôi vẫn phải bình tĩnh lại bản thân. Đặt nỗi sợ hãi sang một bên, bây giờ chúng tôi phải chạy trốn. Chạy để có thể sống sót.
"Đứng dậy, Erin. Quái vật đang đến. Hãy di chuyển thôi."
Tôi kéo cánh tay cô ấy lên để thúc giục cô ấy di chuyển. Nhưng Erin hoàn toàn không hợp tác. Tôi kéo cô ấy lên một lần nữa, nhưng người cô ấy thực sự rất nặng.
"Oi! Erin!"
"… hm? ...Gì?"
"Đừng 'hmm' với tôi! Chạy thôi! Quái vật đang đến!!"
Trước tiếng nhắc nhở của tôi, Erin trở về thực tại.
"Đúng vậy.… Phải rồi, chúng ta phải nhanh chóng chạy đi… "
Erin lẩm bẩm với giọng nhỏ. Cô lẩm bẩm những lời đó như để nhắc nhở chính mình. Cuối cùng thì Erin cũng đứng dậy, nhưng đầu gối của cô ấy vẫn còn chưa vững. Thế rồi, cô ấy ngã về phía tôi. Tôi nhanh chóng đỡ cô ấy đứng lên.
"Erin, ổn chứ?"
"Tôi không sao… tôi không sao hết…"
Từ những khoảng ngắt trong câu trả lời của cô ấy, tôi thừa biết rằng Erin không ổn chút nào. Cô ấy có lẽ còn lo sợ hơn tôi trong tình cảnh hiện tại. Cũng không thể trách được. Theo quan điểm của Erin, người cô ấy bị dịch chuyển cùng đến tầng 20 này lại là thành viên ít tin cậy nhất trong party. Nếu người ở cùng cô ấy không phải là tôi, mà là người thuộc đội tiên phong như Jin hoặc Force, có lẽ cô ấy vẫn còn chút hy vọng sống sót.
Với bản thân tôi, được dịch chuyển cùng với Erin cũng giống như việc được cứu vớt khỏi tình huống tồi tệ nhất. Phải ở bên cạnh cô ấy vẫn tốt hơn là ở trong tình cảnh này với Neme.
Trong tình cảnh này, Erin có thể cảm thấy thất vọng thế nào cũng được, nhưng cô ấy không thể từ bỏ ở đây được. Để giúp Erin lấy lại bình tĩnh, tôi động viên để cho cô ấy chút hy vọng.
"Có khả năng sẽ có một viên pha lê dịch chuyển ở đằng đó. Chúng ta sẽ có thể về nhà. Cũng có khả năng là Jin và các thành viên khác cũng bị dịch chuyển đến tầng này. Thế nên bây giờ hãy chạy trốn trước đã."
Tôi thừa biết rằng những khả năng này rất khó có thể xảy ra. Tôi biết rất rõ. Tôi chỉ đang nói dối. Khả năng rất cao là sẽ không thể tìm được viên pha lê dịch chuyển nằm ở trong một tầng rộng lớn như thế này. Cơ hội cho các thành viên khác có thể tìm được cách đến đây sẽ là gần như không thể. Sẽ là một chuyện khác nếu Jin và những người khác cũng bị trúng bẫy dịch chuyển và bị gửi đến đây.
Và đương nhiên, Jin và các thành viên khác không thể đến được tầng này bằng cách nào khác ngoài bẫy dịch chuyển. Không có người tạo bản đồ hay tấn công tầm xa trong đội mà đâm đầu chinh phục hầm ngục chỉ với bốn người là một ý tưởng điên rồ. Tệ nhất, tất cả mọi người sẽ bị giết.
Hơn nữa, đây là tầng cuối cùng, tầng 20. Đây là tầng mà không một nhà mạo hiểm giả nào có thể sống sót mà đặt chân tới được đây. Tôi không còn mong đợi gì việc các thành viên khác có thể đến và giải cứu chúng tôi.
Nói cách khác, không hề có chút cơ hội trở về với tất cả mọi người.
Nếu chúng tôi muốn sinh tồn, chúng tôi sẽ phải dựa vào chính mình.
"Ừm! Có khả năng sẽ như vậy! Sẽ thật tuyệt khi tìm thấy viên pha lê dịch chuyển hoặc mọi người sẽ đến cứu chúng ta."
Trước lời thuyết phục đầy mơ mộng của tôi, lại một tia hy vọng thắp lên trong ánh mắt Erin.
—Erin hiện tại không ổn chút nào. Cô ấy hiện giờ không thể trông cậy được rồi.
Thật dễ dàng để vực dậy tinh thần của Erin. Nhưng chắc chắn nếu để cô ấy rơi vào tuyệt vọng một lần nữa, cô ấy sẽ trở nên vô dụng. Thay vào đó, cảm ơn vì đã đặt hy vọng vào những lời nói dối của tôi và trở thành một con rối để làm theo chỉ dẫn cho tôi. Từ bây giờ, tôi sẽ dựa vào phán đoán của chính mình. Tôi gác lại hết sự lo lắng của mình trong khi nắm tay Erin và bắt đầu bỏ chạy.
______
Quan sát bản đồ trong đầu, tôi có thể thấy quái vật đang lang thang khắp nơi. Hơn nữa, mỗi con trong số chúng đều mạnh hơn cả hai chúng tôi cộng lại. Những con quái vật tầng 20 mạnh vượt trội so với những con ở tầng 17. Nếu chúng tôi chỉ gặp một con thôi cũng sẽ là chấm hết. Vì vậy, chúng tôi phải tìm một lộ trình mà chúng không thể phát hiện chúng tôi. Tập trung hoàn toàn vào bản đồ trong đầu, tôi đang tìm lộ trình tốt nhất.
Con đường này thì sao nhỉ? Nó đi về phía bên phải và sau đó chúng tôi phải rẽ trái ở góc tường thứ ba. Có nên không đây? Hay chúng tôi nên đi về bên trái? Mặc dù có nhiều quái vật hơn ở bên đó, nhưng chỉ có một vài con trong số chúng hay di chuyển xung quanh. Nếu đúng là vậy, việc tiếp tục tiến lên là không an toàn. Chúng tôi có nên quay trở lại nơi xuất phát không đây?
Chết tiệt… Chúng tôi nên rẽ vào hướng đó lúc nãy! Tôi không muốn bị chặn bởi lũ quái vật từ cả hai phía… Con đường mà chúng tôi có thể đi đã bị hạn chế.
Bộ não của tôi quá tải vì phải suy nghĩ quá nhiều. Tình hình đang rất khó khăn. Số lượng quái vật xung quanh chúng tôi quá nhiều. Ngoài ra, nếu chúng tôi chọn sai con đường dù chỉ một lần và đụng độ quái vật, thì cả hai sẽ tiêu đời.
Thật khó để tiếp tục chạy trong khi suy nghĩ đường đi. Tôi cần được cung cấp đủ không khí để duy trì khả năng suy nghĩ của mình. Tôi thậm chí không chắc chắn rằng lộ trình hiện tại mà chúng tôi đang đi là tốt nhất. Não tôi sắp nổ tung mất.
Hướng tôi vừa chọn có sai không?
Hướng mà chúng tôi đang đi hiện tại có phải là hợp lý không?
Ngay từ đầu, chúng tôi có đang di chuyển gần về phía viên pha lê dịch chuyển không?
Hay là, chúng tôi nên đi xa hơn theo hướng ngược lại?
Sự lo lắng khiến tôi bắt đầu nghi ngờ. Niềm tin mạnh mẽ mà tôi đã chắc như đinh đóng cột về lựa chọn của mình đã biến mất sạch.
Nhưng cách duy nhất để tồn tại đó là tiến lên phía trước.
Nếu chúng tôi dừng lại ở đây, chúng tôi sẽ chết.
"Ha… đợi một chút…"
Erin nói trong khi kéo cánh tay phải của tôi.
Tôi dừng chân vì bị cô ấy kéo từ phía sau. Tôi quay lại và thấy cô ấy đổ mồ hôi và thở rất nhiều.
"Làm ơn giảm tốc độ một chút ... Tôi không thể đi nhanh như vậy."
Mặc dù Erin đã thoát khỏi trạng thái yếu ớt và chán nản vừa rồi, nhưng việc phải chạy với tốc độ này vẫn còn quá sức đối với cô ấy. Sức chịu đựng của Erin khác với tôi. Đó không phải là một điều hiển nhiên sao? Mà, tôi quá bối rối đến mức chỉ có thể để ý đến bản thân trước. Tôi đã vô thức đẩy cô ấy vào thế khó.
Nhìn Erin kiệt sức không còn chút sức lực nào khiến tôi ngẫm lại. Gì mà 'Bây giờ Erin không ổn chút nào.". Người thực sự không ổn là tôi mới đúng.
"Xin lỗi, tôi sẽ chạy chậm lại."
Khi tôi kiểm tra khu vực xung quanh bằng cách sử dụng 《Tìm Kiếm Kẻ Thù》tôi nhận thấy rằng có một khoảng cách đáng kể giữa chúng tôi và những con quái vật gần đó.
Tiếp tục chạy sẽ không có vấn đề gì. Tuy vậy, tốt hơn hết là chúng tôi nên bảo toàn thể lực và chuẩn bị tinh thần khi có vấn đề. Tôi không biết tầng 20 này rộng bao nhiêu. Chúng tôi có thể sẽ bị mắc kẹt ở đây và phải di chuyển vài ngày.
"Hãy ngừng chạy và thay vào đó hãy đi bộ thôi."
Tôi kéo tay Erin, người vẫn chưa kịp thở xong và tiếp tục bước tiếp.
...
Đây đúng là điều tồi tệ nhất. Tôi đã chọn sai hướng. Chết tiệt! Tôi đang làm gì vậy! Tôi cảm thấy thất vọng với chính mình. Tôi dậm chân phải liên tục để giải tỏa sự bực bội.
Bình tĩnh. Vào thời điểm quan trọng này, tôi phải giữ bình tĩnh.
Tôi hít thở sâu và sắp xếp lại suy nghĩ của mình ngay lập tức.
Đã 10 tiếng kể từ khi chúng tôi được dịch chuyển đến đây. Trong suốt thời gian đó, tôi đã hiểu được cách di chuyển của những con quái vật ở đây, tôi cũng có nhiều thời gian để lựa chọn lộ trình phù hợp.
Nếu chúng tôi tiếp tục đi về phía trước theo hướng này, chúng tôi chắc chắn sẽ gặp quái vật. Nhưng nếu chúng tôi quay trở lại con đường phía trước đó, có một đàn quái vật đang chờ đợi chúng tôi. Theo như những gì tôi có thể thấy từ xa, chúng tôi hiện đang bị mắc kẹt giữa quái vật ở cả phía trước và sau. Hơn nữa, những con quái vật ở phía trước đang di chuyển về phía chúng tôi. Không thể tránh khỏi việc chúng tôi sẽ chạm mặt chúng.
Làm gì đây?
Tôi phải tìm cách vượt qua thảm hoạ này mới được.
"Có chuyện gì vậy?"
Erin bắt đầu cảm thấy nghi ngờ trước việc tôi dừng lại đột ngột.
Ngay cả khi những gì tôi cần làm chỉ trả lời câu hỏi của cô ấy, tôi vẫn đang dành tất cả nỗ lực của mình để suy nghĩ về tình hình hiện tại của cả hai.
—Chúng tôi có nên dừng lại tại đây không? Biết đâu những con quái vật phía trước sẽ tự đi ra chỗ khác?
Không, không ổn! Đúng là một suy nghĩ ngớ ngẩn. Nếu chọn tiến lên phía trước, chúng tôi cũng phải lường trước rằng những con quái vật cũng đang di chuyển về phía chúng tôi.
—Tấn công chúng thì sao?
Tôi quan sát sắc mặt của Erin. Vào thời điểm quan trọng này, cô ấy đang mệt vì phải chạy xung quanh. Sẽ quá khó khăn để cô ấy chiến đấu với quái vật. Erin là một người xuất sắc. Tuy nhiên, chiến đấu với quái vật trong tình trạng đang kiệt sức là một canh bạc quá lớn.
—Vậy thì chỉ còn lại lựa chọn khác.
Tôi hít thở sâu và củng cố sự quyết tâm của mình.
"Xin lỗi, Erin. Có vẻ như chúng ta đang bị mắc kẹt giữa bọn quái vật. Đó là lỗi của tôi…"
"Ee? …"
Ngay khi nghe lời thú nhận của tôi, sắc mặt Erin tái xanh. Trước khi cô ấy mất bình tĩnh lần nữa, tôi tiếp tục nói.
"Tôi muốn cô hãy bình tĩnh và lắng nghe tôi. Tôi sẽ kích hoạt 《Ẩn Mật》 và chúng ta sẽ vượt qua bọn quái vật đó."
"Cậu nói gì...?"
"Hãy nghe tôi. Tôi sẽ sử dụng 《Ẩn Mật》 để xóa bỏ sự hiện diện của chúng ta. Sau đó, cả hai sẽ cùng tiến về phía trước."
"Cậu có thể làm điều đó ...?"
"Đây sẽ là lần đầu tiên tôi thực hiện điều này. Tôi nghĩ sẽ ổn nếu tôi đi dọc theo mép tường."
"Cậu không muốn làm gì khác ngoài trốn sao? Một khi chúng phát hiện ra cả hai, chúng ta sẽ tiêu đời ngay lập tức!"
"Đúng vậy. Nếu bị phát hiện, chúng ta sẽ tiêu đời. Nhưng nếu chúng không thể thấy chúng ta, thì sẽ ổn thôi."
"Nhưng-!"
"Tôi nghĩ đây là kế hoạch duy nhất có cơ hội sống sót cao nhất cho chúng ta."
"Tại sao chúng ta không thể chiến đấu? Chúng có mạnh đến nỗi không thể đánh bại chỉ bằng đòn tấn công ma pháp?"
"Ừ..."
Trong khi nhắm mắt, tôi gật đầu xác nhận lời của Erin.
"Chỉ có duy nhất một con quái vật trên con đường phía trước chúng ta, nhưng lại có một bầy ở phía sau chúng ta. Nếu cô tấn công con ở trước bằng ma pháp, những con quái vật phía sau chúng ta sẽ bị thu hút. Sẽ an toàn hơn khi sử dụng 《Ẩn Mật》 để xóa đi sự hiện diện của chúng ta và đi qua con quái vật phía trước."
Erin nhìn tôi với đôi mắt run rẩy và hỏi.
"Tôi có thể tin cậu không, Note? Nếu cậu thất bại, cả hai chúng ta sẽ chết."
Chính lúc này, đây là thời điểm quan trọng để thuyết phục cô ấy. Tôi nhìn thẳng vào mắt cô ấy và trả lời.
"Sẽ ổn thôi. Hãy tin tôi. Nó chắc chắn sẽ diễn ra tốt đẹp. Mọi chuyện sẽ diễn ra rất suôn sẻ, vì vậy hãy bình tĩnh nhé."
Đây không phải là suy nghĩ viển vông. Và đây cũng không phải là dối trá. Tôi đã học sử dụng art từ Jin được khoảng bốn tháng. Tôi đã tập luyện nghiêm túc. Tôi xin thề luôn. Hiện tại, tôi hẳn là khéo léo hơn một tên trộm. Chắc chắn sẽ được. Rốt cuộc, một sát thủ hàng đầu như Jin đã ưu tiên dành tất cả thời gian rảnh rỗi và nỗ lực để dạy cho tôi. Mặc dù tôi là một người dùng skill 《Tạo Bản Đồ》, tôi vẫn là một đạo chích của 'Đáo Đạt Giả'
Ngay cả khi tôi không chắc mình có thể làm được, tôi vẫn phải vượt qua nó. Việc luyện tập của tôi sẽ có ích gì nếu tôi không thể thực hiện được? Tôi không thể cứ tiếp tục được bảo vệ bởi những người khác. Sẽ đến lượt tôi bảo vệ cho Erin và các thành viên khác của 'Đáo Đạt Giả'
Tôi không hoàn toàn tự tin do không có đủ thời gian tập luyện. Tuy nhiên, tôi vẫn tự tin vào khả năng của mình. Có thể coi như tôi đang đánh giá quá cao năng lực của mình cũng được. Sau tất cả, tôi đã nỗ lực hết mình, vì vậy tôi vẫn có một chút tự tin. Erin đã bị thuyết phục trước cái nhìn mạnh mẽ của tôi và đồng ý với kế hoạch.
"Vậy thì tôi giao nó cho cậu. Còn nữa, tôi sẽ không tha thứ cho cậu nếu thất bại. Cho dù có phải xuống địa ngục, tôi vẫn sẽ tiếp tục oán hận cậu!"
Có vẻ như tôi không thể mắc bất kỳ sai lầm nào rồi đây.