Có lẽ đã mười ngày trôi qua kể từ khi tôi thề sẽ đưa Erin trở về nhà. Thực ra, tôi không biết chính xác thời gian đã trôi qua là bao lâu vì chúng tôi hiện đang ở dungeon. Có lẽ, chúng tôi đã mắc kẹt ở đây được một tháng rồi. Dù đang ở trong một hoàn cảnh tồi tệ như bây giờ, chúng tôi vẫn còn may mắn khi giữ được mạng sống. Vẫn chưa có ai bị thương nặng cả, chúng tôi vẫn đang chật vật để tìm cách thoát khỏi nơi này bằng chính sức mình.
Tôi siết chặt tay…
Nó sẽ ổn thôi. Tôi vẫn còn năng lượng. Tôi vẫn có thể làm được.
Tôi ra hiệu bằng tay cho Erin, người đang đứng phía trước ngã ba. Một con quái vật đang đi từ hướng khác và đến đây. Ngay khi nó chạm vào cái bẫy mà chúng tôi đã giăng sẵn từ trước, tôi ra hiệu cho Erin. Cô gái đang đứng ở góc tối dường như nhận ra tín hiệu của tôi. Mặc dù tầm nhìn thấp, cô ấy vẫn nhanh chóng đáp lại với một cái gật đầu.
*XOẸT* Tiếng cắt lớn vang lên. Chắc chắn, con quái vật đã rơi vào bẫy.
"...Rồi–"
Tôi bước ra ngoài để duy trì khoảng cách. Tôi lao đến góc con đường rồi quay lại ngay lập tức. Đó là con Quái Vật Ếch. Bàn chân của nó bị mắc kẹt bên trong lớp băng và nó đang cố gắng thoát ra.
"《Thu Hẹp Khoảng Cách》."
Tôi rút ngắn khoảng cách với con Ếch. Đây là một art mà Jin thường sử dụng. Ngay khi nó nhìn thấy tôi tiến lại gần, con Ếch khẽ nhảy lên và cơ thể nó bắt đầu run lên. Đây là kỹ thuật cơ bản khi ta đối đầu với quái vật. Đối tượng mà con quái vật nhìn thấy đầu tiên sẽ trở thành mục tiêu chính của nó. Bằng cách sử dụng cách này, tôi xác định rằng con quái vật sẽ hoàn toàn tập trung sự chú ý vào tôi.
Một vật màu hồng nhạt được phóng ra với tốc độ cao.
"《Dòng Chảy Né Tránh》"
Tiếp theo, tôi kích hoạt art né tránh mà tôi đã chứng kiến vài lần trước khi bị ném vào tầng 20 này. Tôi sử dụng nó để tránh bị đâm thủng bởi chiếc lưỡi sắc nhọn của con Ếch. Vào khoảnh khắc tôi né được, nước dãi từ chiếc lưỡi rơi xuống. Tôi di chuyển cơ thể trong khi đang lơ lửng và sang được phía bên phải của con Ếch. Khi tôi di chuyển, ánh mắt của tôi chạm phải đôi mắt màu vàng của nó. Ngay sau đó, một quả cầu ánh sáng đi qua chỗ tôi từng đứng và bay thẳng vào mặt con Ếch.
Đó là ma pháp của Erin 《Lưỡi Gươm Ánh Sáng》. Bất cứ ai bị trúng ánh sáng đó sẽ bị những lưỡi kiếm ánh sáng xuyên qua nhiều lần từ bên trong cơ thể. Trong nháy mắt, cơ thể con quái vật lưỡng cư bị nhiều lưỡi kiếm ánh sáng xuyên qua. Tuy nhiên, con Ếch vẫn đứng vững trước đòn tấn công.
Theo kinh nghiệm từ trước, tôi biết được rằng mức độ này vẫn chưa giết chết được nó. Con quái vật ở tầng 20 này thực sự đã thích nghi để sống trong một môi trường mà con người không thể sinh tồn. Sức chịu đựng của con quái vật này đặc biệt cao. Rất khó để Erin có thể dồn một lượng sức mạnh ma pháp vào một đòn tấn công để hạ gục con quái vật trong khi phải quan sát khu vực xung quanh và duy trì khoảng cách với con quái vật.
Đây là bước ngoặt… Chắc chắn rồi. Sẽ giết được nó.
Tôi toả hết cơn khát máu của mình và lao về phía con Quái Vật Ếch
《Sát Khí》. Đây là một trong những art chính của một sát thủ. Tôi chưa được chứng kiến Jin sử dụng art này nhiều. Có vẻ mới chỉ được một hoặc hai lần. Tôi chỉ dựa vào trực giác của mình để làm theo, nhưng tôi vẫn có chút tự tin rằng mình sẽ thành công. Ngoài việc học art bằng cách bắt chước người khác, art cũng có thể được học một cách tự nhiên khi ta làm chủ được cơ thể. Ngoài ra, với việc thường xuyên rèn luyện 《Ẩn Mật》, tôi cũng khá tự tin trong việc vận ẩn đi sự hiện diện của bản thân. 《Sát Khí》 là ngược lại của 《Ẩn Mật》, nên cũng sẽ đơn giản với tôi thôi.
Sự chú ý của con Ếch đang chuyển sang Erin vì đòn tấn công vừa rồi, nhưng giờ nó lại quay về phía tôi nhờ 《Sát Khí》.
Hay quá. Tôi đã thành công trong việc thay đổi mục tiêu của nó. Trong khi siết chặt nắm đấm ăn mừng, con Ếch lại tung ra đòn tấn công bằng lưỡi.
Tôi không hề cảm thấy lo lắng về cái lưỡi. Hiện tại, sự di chuyển của con Ếch đã bị hạn chế bởi cái bẫy. Do đó, nó không thể xoay người được. Cái lưỡi đã không thể trúng tôi và trượt mục tiêu. Đòn tấn công này có thể tránh được dễ dàng bằng art. Tôi lần lượt né đòn tấn công bằng lưỡi từ nó. Tôi tránh tất cả các đòn tấn công một cách cẩn thận và xử lý tình huống một cách bình tĩnh. Vào một khoảnh khắc đang né tránh, tôi giơ tay phải ra hiệu cho Erin. Ngay sau đó, Erin phóng ra ma pháp thứ hai để kết liễu con Ếch. Ngọn thương băng từ ma pháp của Erin xuyên qua đầu con Quái Vật Ếch và giết chết nó.
"Yosh. Làm tốt lắm Erin."
Tôi dành cho Erin, người đã làm tốt nhiệm vụ một lời khen.
"Không có gì." Erin trả lời với giọng nhỏ.
Đầu tiên, khi con quái vật bị dính bẫy, Erin sẽ sử dụng ma pháp để gây thương tích cho nó. Tiếp theo, tôi sẽ sử dụng art để thu hút sự chú của nó khỏi Erin. Sau đó, Erin sẽ sử dụng ma pháp thứ hai như một đòn kết liễu. Nó diễn đúng như kế hoạch của chúng tôi. Tôi vươn vai để bày tỏ sự hài lòng về kết quả.
Tôi đã quen với việc đối đầu với Quái Vật Ếch. Khả năng sử dụng art của tôi cũng đã được cải thiện và tôi có thể sử dụng một cách tự nhiên như việc di chuyển cơ thể vậy.
Tôi lấy ra một con dao cho Erin để cô ấy xẻ thịt con Ếch. Kỹ thuật xẻ thịt của cô ấy cũng đã được cải thiện đáng kể. Đây có lẽ là bằng chứng cho thấy Erin đã quen dần với cuộc sống ở tầng 20.
Tôi bắt chuyện với Erin, người vẫn đang làm việc với cảm giác an toàn khác hẳn lúc trước.
"Vậy thì, chúng ta hãy nghỉ ngơi sau khi xong nhé?"
"Được thôi. Nếu vậy, tôi sẽ nhanh tay một chút."
Tình trạng của cô ấy không còn giống như khi chúng tôi mới rơi xuống xuống tầng 20 nữa, Erin đáp lại với một giọng điệu tràn đầy năng lượng. So với lúc trước, tình trạng tinh thần của cô ấy đã ổn định hơn rất nhiều.
Có một sự khác biệt lớn so với lần chiến đấu đầu tiên của chúng tôi với Quái Vật Ếch. Cảm giác như không khí nặng nề đã biến mất trong chúng tôi. Sự thay đổi mang lại cảm giác an toàn và tự tin. Sau khi Erin thu dọn xong, chúng tôi di chuyển xung quanh để tìm một nơi nghỉ ngơi. Vì những con quái vật không có khả năng tiếp cận nơi này, chúng tôi có thể ngủ một chút ở đây. Tôi đặt cơ thể mệt mỏi của mình xuống, và Erin cũng làm theo
"Cô có ổn không, Erin?"
Tôi hỏi trong khi quan sát nét mặt cô ấy. Erin trả lời câu hỏi của tôi trong khi duỗi tay trước ngực.
"'Có ổn không' là sao?"
"Ý tôi là…… mọi thứ có ổn–"
"À… thì… ừm. Tôi không thể nói rằng tôi đã hoàn toàn bình phục… Nhưng tôi cảm thấy thoải mái hơn một chút rồi. Đó là nhờ cậu đó, Note."
Erin quay lại với một nụ cười gượng gạo. Cô ấy trông hơi rụt rè. Cô ấy dường như bắt đầu nhớ lại sự bùng phát cảm xúc của mình vào thời điểm đó và trở nên hơi khó chịu. Thấy vậy, cô ấy tiếp tục nói một cách bối rối
"Aa… Nhưng chân tôi bắt đầu đau. Vì phải đi bộ suốt."
Cô ấy than thở trong khi cởi giày. Đôi giày đang đặt phía trước đã có những vết rách do phải đi lại hàng ngày.
"Đôi giày đã tới giới hạn rồi sao?"
"Ừm. Đáng tiếc là chỉ có một đôi…"
Bên trong túi đồ của tôi, chỉ có một số đồ dự phòng cho tôi, Rosalia và Jin. Đồ dự phòng của Erin nằm trong túi đồ của Neme. Vì vậy, không có giày để thay cho Erin. Đối với giày, kích thước thực sự quan trọng rất nhiều so với các loại đồ để mặc khác. Cho nên Erin có thể sử dụng quần áo dự phòng của Rosalia trong túi của tôi. Tuy nhiên, áo khoác ngoài của Rosalia và thậm chí cả tất chân cũng không thực sự vừa với Erin. Erin tiếp tục than thở trong khi cô ấy cởi đôi tất bẩn ra khỏi chân.
"Uwaaa. Mọi việc dần trở nên tệ hơn rồi~."
Đôi chân trần của Erin đã chuyển sang màu đỏ và bị sưng ở một số chỗ. Đó là bởi vì cô ấy đã phải sử dụng đôi giày bị rách.
"Vậy thì, để tôi giúp cô lau nó trước nhé? Nếu chúng ta cứ để như vậy, chất bẩn sẽ xâm nhập vào vết thương mất."
"Ừm. Phiền cậu rồi."
Nói xong, Erin đặt chân lên đầu gối tôi.
Sau đó, tôi lấy ra một chiếc khăn từ túi đồ. Tôi vắt chiếc khăn đã được làm ẩm bằng thủy ma pháp của Erin và bắt đầu lau nhẹ vết thương.
"Đau–"
"Đừng cử động nhiều."
"Tôi không chịu được. Nó sót lắm." Erin phồng má.
Mặc dù cô ấy trông có vẻ đang cáu, nhưng thực ra cô ấy không còn là kiểu người dễ nổi cáu nữa.
"Tôi vẫn cảm thấy biết ơn vì chúng ta đã có phép hồi phục của Neme-neesan bên mình."
"Ừm. Nhưng vì chúng ta quá phụ thuộc vào ma pháp của chị ấy nên tôi đã không mang theo bất kỳ đồ sơ cứu nào."
"Mà, rốt cuộc thì chúng ta không cần mang theo những thứ không thực sự cần thiết mà…"
Đang trò chuyện, đột nhiên tôi nhận ra rằng trong vài ngày trở lại đây, tôi đã càng trở nên gần gũi hơn với Erin. Erin cũ sẽ không bao giờ để tôi chăm sóc vết thương ở chân, và cô ấy cũng sẽ phát điên ngay lập tức khi cảm thấy đau. Đặc biệt là giống như bây giờ đây, tôi có thể nói chuyện bình thường với cô ấy mà không phải nhận bất cứ lời phàn nàn nào. Đây là một thay đổi lớn. Đây có lẽ là bằng chứng cho thấy Erin đã mở lòng với tôi.
Trước đây, cô ấy không cho phép bất cứ ai đến gần mình để giữ sự tự cao của bản thân. Thế mà giờ, tôi không thể thấy bất kỳ sự từ chối hay khó chịu trong cả lời nói và hành động của cô ấy. Thậm chí, tôi còn cảm thấy khoảng cách vật lý giữa hai chúng tôi đã giảm đi vì cô ấy đã mở lòng hơn với tôi.
Trước đây, dù ngồi xuống hay nghỉ ngơi chỉ một chút, chúng tôi vẫn sẽ giữ khoảng cách. Ngày hôm nay, chúng tôi ngồi gần nhau đến mức vai của chúng tôi sẽ tiếp xúc với nhau, giống như vị trí hiện tại của chúng tôi bây giờ. Tôi cũng không cảm thấy khó chịu hay ngại ngùng gì về khoảng cách giữa hai người nữa.
Có lẽ, sau khi nghe lời tâm sự của Erin, tôi cũng đã mở lòng hơn với cô ấy. Thành thật mà nói, mặc dù tôi tôn trọng tất cả các thành viên của Đáo Đạt Giả rất nhiều, nhưng cho đến giờ, tôi vẫn chưa cảm thấy thân thiết với tất cả bọn họ chút nào. Tôi luôn coi họ như những người đến từ những thế giới khác nhau. Tôi đã luôn nghĩ rằng họ đang đi trên một con đường khác với tôi, một kẻ vô cùng bình thường. Tuy nhiên, sau những lần trao đổi với Erin, tôi phát hiện ra rằng chúng tôi thực sự giống nhau. Cả hai chúng tôi đều có những thất bại và hối tiếc. Vì vậy, tôi cảm thấy gần gũi hơn với cô ấy như một người bạn đồng hành cùng cảnh ngộ.
"Xong rồi."
Dứt lời, tôi đã xử lý xong vết thương cho cô ấy bằng một biện pháp đơn giản là lau vết thương bằng một chiếc khăn ẩm.
"Cảm ơn rất nhiều."
Thực sự đây không phải là điều đáng để cảm ơn, nhưng tôi vẫn cảm thấy vui vẻ trước tấm lòng của cô ấy.
"Không có gì đâu. Tôi đâu có làm bất cứ điều gì đặc biệt."
Tôi vẫn chưa quen với những lần khen ngợi thật lòng của Erin. Tôi cảm thấy một chút gượng gạo. Chà, chí ít thì vẫn tốt hơn những lời nhận xét gay gắt mà cô ấy từng nói trong quá khứ.
"Erin này, vì lý do nào đó, trông cô ngày càng tròn trịa hơn."
"Ế? Tôi có béo lên sao? Tôi cảm thấy như ngược lại mới đúng. Tôi cảm thấy như mình đang giảm cân cơ."
"Không! Tôi không có ý đó. Ý tôi là cô trở nên thân thiện hơn."
"Aa… Vậy sao?"
Erin vẫn thong thả mà không có bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy cô ấy đang phát điên vì lời nhận xét của tôi. Nếu là con người cũ của cô ấy, thì đáp lại sẽ là câu trả lời bằng một giọng gay gắt, 'Ý cậu không phải muốn nói rằng tôi béo lên sao?'.
"Tôi thực sự cảm thấy biết ơn Note vì những việc này. Có lẽ nhiều hơn những gì cậu nghĩ."
"Nhưng tôi không nhớ mình đã làm gì đặc biệt để xứng đáng với tình cảm của cô."
"Cậu đã kiên nhẫn lắng nghe câu chuyện về cuộc đời thảm hại của tôi. Sau đó, cậu cũng đã cổ vũ tinh thần cho tôi. Cuối cùng, cậu cũng đã hứa với tôi rằng chúng ta sẽ cùng nhau trở lại thị trấn Purith."
"Xin lỗi… Tôi đã hứa với cô. Nhưng tôi đã không đạt được bất kỳ tiến triển nào cho đến giờ."
"Tuy nhiên, tôi vẫn hạnh phúc. Hơn nữa, tôi cũng có thể tồn tại đến bây giờ là nhờ có cậu."
Cô ấy mỉm cười với tôi trong khi nói. Khi nhìn thấy cảm xúc chân thật của cô ấy, tôi bỗng cảm thấy rằng Erin thực sự rất dễ thương…
"Erin, cô muốn làm gì nếu cô có thể thoát ra khỏi dungeon này?"
Tôi đột nhiên hỏi cô ấy một câu.
"Điều tôi muốn làm ... Tại sao cậu lại hỏi tôi như vậy?"
"Nếu cô có mục tiêu, thì cô sẽ có thể tiếp tục cố gắng hết sức mình."
Trên hết, tôi muốn Erin sống một cuộc sống hạnh phúc sau khi chúng tôi rời khỏi dungeon này. Cuộc sống trong tương lai sẽ dài và hạnh phúc hơn so với cuộc sống ở tầng 20 này. Thật đáng tiếc nếu cứ tiếp tục sống trong khi căm ghét chính bản thân. Tôi sẽ cầu chúc cho Erin sống những ngày trong tương lai đó với tràn đầy hy vọng. Vì thế, tôi muốn nghe thấy những lời nói chứa đầy hy vọng phát ra từ chính miệng cô ấy.
"Hmm… Không có gì xuất hiện trong đầu tôi…"
"Tôi hiểu rồi…"
Tôi cảm thấy hơi thất vọng. Chà, tìm một thứ mà ta thực sự muốn làm không phải là một nhiệm vụ dễ dàng. Ta sẽ từ từ thấy được nó trong cuộc đời dài ngày này thôi.
"A! Nhưng mà có!"
Đột nhiên, cô ấy ngẩng đầu lên. Dường như có điều gì đó đã nảy ra trong đầu cô ấy. Cô ấy hướng đôi mắt to tròn của mình về phía tôi.
"Nó có vẻ khá tầm thường."
"Đó là gì?"
"Trước khi trả lời, tôi có thể hỏi cậu một câu được không? Liệu cậu sẽ giúp tôi sau khi nghe tôi nói?"
"Tất nhiên rồi, tôi sẽ làm."
Tôi trả lời cô ấy không chút do dự. Sau tất cả, tôi đang muốn cô ấy được hạnh phúc.
"Vậy… tôi muốn có bạn trai."
"Tôi rất ngạc nhiên đó…"
"Vậy hả? Tôi chưa bao giờ có bạn trai trước đây, vì vậy tôi thực sự muốn trải nghiệm có một người bạn trai."
"Điều đó thật tuyệt. Tôi sẽ giúp cô."
"Chà, thật ra… đó không phải là kiểu giúp đỡ mà em muốn nhận được từ anh…"
Ý cô ấy là gì khi không muốn nhận 'sự giúp đỡ kiểu này'?
Không phải cô đã muốn tôi giúp đỡ sao? Tại sao lại từ chối chứ?
Chẳng lẽ nào………!?
"Còn anh thì sao, Note? Anh muốn làm gì sau khi ra khỏi nơi này?"
"Ừm… Nhiều thứ. Thực ra, anh cũng muốn có bạn gái…"
"Thế cơ hả?"
Đột nhiên Erin bắt đầu cười. Thấy thế, tôi cũng bất giác bật cười.
"Nó có kỳ lạ không?"
"Không, không hề. Em chỉ muốn cười thôi. Không sao cả. Em cũng sẽ giúp anh."
"Thật yên tâm vì sự giúp đỡ của em, Erin."
"Em cũng vậy. Nếu Note giúp em, điều đó cũng giống như điều ước của em đã được thực hiện."
Theo bản năng, tôi cảm thấy tình cảm của chúng tôi đang hòa quyện vào nhau giống như cách hai bàn tay của chúng tôi đang đặt lên nhau vào lúc này.
***
Sự hạnh phúc ngay lúc này có lẽ sẽ không tồn tại mãi mãi được. Bởi vì, sắp đến lúc quan trọng rồi.
Tôi đã kiểm tra những con đường phía trước rất nhiều lần với skill của mình. Thật sự đã hết cách rồi. Theo tôi nghĩ, dường như không có lối thoát nào nữa. Tôi thõng vai xuống và nghiến răng bực bội.
Tôi biết mà. Kết quả từ kỹ năng Tạo Bản Đồ của tôi chỉ củng cố thêm cho sự thật rằng tình hình ngày càng vô vọng. Tôi không cảm thấy chút thất vọng nào nữa vì đã đoán được từ trước.
Tôi thở sâu và lấy hết dũng khí. Tôi quyết định nói ra sự thật với người con gái mà tôi đang nắm tay.
"Erin, anh đã tìm thấy viên pha lê dịch chuyển."
"……… !? Có thật không!?"
Erin siết chặt lấy tay tôi trong khi cất tiếng.
"Có đúng vậy không? Chúng ta sẽ có thể về nhà?"
Tôi chỉ trả lời bằng một cái gật đầu mơ hồ với Erin, người đang vui mừng khi nghe về viên pha lê dịch chuyển.
"Đúng là anh đã tìm thấy viên pha lê dịch chuyển. Nhưng sẽ không dễ dàng để chúng ta chạm tới được..."
"Ý anh là sao?"
"Có một vấn đề, trên đường đến viên pha lê dịch chuyển, sẽ có một con Boss Giữa Tầng của tầng 20. Chúng ta có lẽ sẽ không thể tránh được nó nếu chúng ta muốn trở về."
Bắt đầu từ tầng 16, việc có Boss Giữa Tầng ở mỗi tầng sẽ trở thành một thử thách. Tôi đã cảm nhận được sự hiện diện của nó bằng art của mình từ trước. Hơn nữa, khu vực của Boss Giữa Tầng khá lớn, bao gồm cả khoảng cách giữa chúng tôi và viên pha lê dịch chuyển. Ở tầng 20 này, có một con đường thẳng ngắn hướng thẳng tới viên pha lê dịch chuyển, nhưng con đường đó nằm trong khu vực của Boss Giữa Tầng.
Con đường ngoài khu vực Boss Giữa Tầng như một mê cung. Nói cách khác, nếu chúng tôi muốn quay trở lại thị trấn Purith, việc chiến đấu với con Boss là điều không thể tránh khỏi.
Trong đầu tôi thực sự ước rằng chúng tôi sẽ không cần phải chiến đấu. Nhưng đây là lựa chọn cuối cùng của chúng tôi. Rốt cuộc, chúng tôi đã bị mắc kẹt ở nơi này gần một tháng. Chúng tôi hy vọng rằng vị trí viên pha lê dịch chuyển sẽ giống như tầng 17, ở phía trước khu vực Boss Giữa Tầng. Nhưng thực tế lại không diễn ra như vậy. Do đó, tôi cố gắng giải thích tình hình một cách cẩn thận và chi tiết cho Erin.
"Em hiểu."
"……… Em có vẻ không thấy sốc?"
Tôi quan sát khuôn mặt của Erin để đọc phản ứng của cô ấy.
"Vâng. Đó là bởi vì em đã quyết định tin tưởng vào anh, Note. Anh đã hứa rằng chúng ta sẽ trở về cùng nhau."
Không có chút sự nghi ngờ nào trong ánh mắt cô ấy. Ánh mắt ấy khác với lúc cô ấy chấp nhận hoàn cảnh của chúng tôi khi trước. Có một cảm giác tươi sáng từ cô ấy. Không còn nghi ngờ gì nữa, Erin đã thay đổi. Những thay đổi của cô ấy cũng đang diễn ra theo chiều hướng tích cực. Nếu cứ cố gắng tiếp tục sống, cô ấy sẽ có thể đối mặt với quá khứ của chính mình và thay đổi bản thân một cách đúng đắn.
Vì vậy, tôi không muốn để cô ấy chết ở nơi này. Tôi chắc chắn sẽ đưa cô ấy ra khỏi nơi quái quỷ này. Đây đang là điều mà tôi tha thiết có thể thành hiện thực.
"Vậy thì, chúng ta nên làm gì? Anh có kế hoạch gì không?"
Khi Erin hỏi câu đó, tôi im lặng gật đầu.
"Về kế hoạch, anh đã có. Tuy nhiên, khả năng thành công của chúng ta rất thấp."
"Không sao đâu. Em sẽ theo anh. Không phải anh là người giỏi lên kế hoạch nhất sao, Note."
"Cảm ơn em. Vậy đây sẽ là kế hoạch, anh sẽ thu hút sự chú ý của con Boss, còn em Erin, em sẽ chạy đến viên pha lê dịch chuyển. Vì sẽ có quái vật nào xung quanh con đường từ phòng của Boss Giữa Tầng cho đến rào chắn của viên pha lê dịch chuyển. Nếu em có thể chạy thoát được con Boss Giữa Tầng, em sẽ có thể về nhà."
"Nhưng……… Nhưng anh đã hứa rằng chúng ta sẽ trở về cùng nhau…"
Vẻ mặt của Erin đang giống như vừa bị phản bội khi nghe tôi giải thích. Tôi siết chặt tay phải của mình.
"Không phải như vậy đâu! Anh nhất định sẽ giữ lời hứa của mình..."
Nói rồi, tôi tiếp tục với lời giải thích của mình.
"Chắc chắn, khả năng cao là anh sẽ bỏ mạng với kế hoạch này. Tuy nhiên, anh cũng không muốn chết một cách bất lực ở nơi này. Sau khi Erin có thể đi qua phòng của con Boss Giữa Tầng một cách an toàn và đến bên trong rào chắn của viên pha lê dịch chuyển, nơi an toàn trước mọi quái vật, anh cũng sẽ cố gắng chạy thoát khỏi con Boss và tiến về phía viên pha pha lê dịch chuyển."
"Nhưng nếu anh không thể chạy được ……"
"Anh có thể sẽ bỏ mạng. Tuy nhiên, đây có lẽ là phương án tốt nhất để chúng ta có thể sống sót."
Erin cầu xin tôi thay đổi quyết định: "Nếu hai chúng ta cùng nhau chiến đấu thì sao? Không được hay sao?"
"Anh không nghĩ rằng sẽ được đâu. Theo đánh giá của anh, so với Boss cuối ở tầng 16, Boss Giữa Tầng của tầng 20 có lẽ ngang bằng hoặc thậm chí là mạnh hơn. Thật là quá liều lĩnh khi chiến đấu với một đối thủ như vậy khi chỉ có hai chúng ta. Chính vì vậy, chúng ta không nên đánh nhau mà hãy bỏ chạy để thoát thân."
"…… Chạy?"
"Phải. Ta sẽ không chiến đấu với con Boss Giữa Tầng. Anh sẽ bắt đầu bằng việc kích hoạt 《Sát Khí》 để thu hút sự chú ý của nó đến anh và tiếp đó sẽ tập trung vào việc sử dụng 《Né Tránh》 để câu thời gian cho em. Điều này dễ thực hiện hơn là chiến đấu trực tiếp."
Trong vài ngày qua, art né tránh của của tôi đã được rèn luyện thêm từ những trận chiến chống lại Quái Vật Ếch. Tôi nghĩ rằng cơ hội thành công của chúng tôi vẫn có. Hơn nữa, tôi cũng đã luyện tập với mạo hiểm giả nhanh nhất, đối đầu với 《Tuyệt Ảnh》 của Jin. Nhờ đó, giờ tôi có thể quan sát đòn tấn công của quái vật tầng 20 và tôi cũng có thể di chuyển nhanh hơn để đối phó với chúng.
Tuy nhiên, tôi cảm thấy rằng sự tiến bộ của tôi không chỉ là nhờ luyện tập với Jin. Phản xạ của tôi đã sắc nét hơn rất nhiều vì liên tục phải tiếp xúc với nỗi sợ từ cái chết. Tôi tin rằng so với con người cũ, tôi hiện giờ đã mạnh lên rất nhiều.
Khi tôi nhớ lại lần đầu tiên tham gia party và cùng đi đến tầng 1 với mọi người, Force đã nói với tôi rằng Jin từng có rất nhiều lần phải vượt qua khó khăn và anh ấy cũng đã sống sót qua rất nhiều lần cận kề cái chết. Và đó chính là bí mật về sức mạnh của anh ấy.
Đến giờ, tôi cuối cùng đã hiểu ý nghĩa đằng sau những lời của Force. Chắc chắn, việc tiếp xúc với cận kề cái chết nhiều lần đã khiến tôi trưởng thành như một chiến binh. Tôi vẫn chưa biết tốc độ của Boss Giữa Tầng cho đến khi tôi đối đầu với nó, nhưng vẫn đáng để thử đây.
"Em thực sự tin tưởng vào Note… Xin đừng chết nhé……"
"Đừng lo lắng. Chúng ta sẽ chắc chắn sống sót và trở về nhà cùng nhau!"
***
Đây có thể là giấc ngủ cuối cùng trong đời tôi. Trong khi tôi suy nghĩ như vậy, tôi lấy một cái chăn từ túi đồ ra. Cuộc sống ở tầng 20 cảm thấy thật chậm. Chiếc chăn trong túi giờ đã chuyển sang màu đen và rất bẩn.
Chúng tôi quyết định nghỉ ngơi một chút để chuẩn bị cho cuộc chiến với con Boss giữa tầng. Tôi đã kiểm tra kỹ, không có quái vật ở xung quanh có khả năng tiếp cận chỗ nghỉ ngơi của chúng tôi. Sau một quãng thời gian dài, cuối cùng chúng tôi cũng có thể nghỉ ngơi.
Trước khi tôi nhận ra, hai chúng tôi đang nằm cạnh nhau dưới cùng một chiếc chăn. Như mọi khi, Erin đang nằm bên cạnh tôi.
"Em đã quyết định rằng sẽ không thốt ra bất kỳ một lời phán xét lãng xẹt nào, nhưng em có thể nói một điều được không?"
Erin quay người về phía tôi và thở một tiếng dài vào tai tôi. Tôi nhún vai để giảm bớt cảm giác bồn chồn.
"Là gì vậy?"
"Anh thực sự muốn chiến đấu với con Boss giữa tầng phải không?"
"Anh không định chiến đấu. Anh định đánh lạc hướng nó trong một thời gian rồi bỏ chạy."
"Nhưng nó chẳng khác gì nhau."
Đột nhiên bàn tay tôi bị nắm thật chặt.
"Thực sự đối với em bây giờ, em không thực sự ghét cuộc sống hiện tại của chúng ta."
"Cuộc sống của chúng ta hiện tại?"
"Như em vừa nói, em không ghét cuộc sống hiện tại của chúng ta nếu cứ như thế này, em có thể nói chuyện với Note mà không có bất kỳ sự phán xét hay cản trở."
"Vậy thì…?"
Tôi thực sự hiểu cô ấy muốn nói gì, nhưng tôi cố tình phản bác.
"Ở đây không có nắng và không có thức ăn ngon. Chúng ta sẽ không bao giờ biết khi nào những con quái vật sẽ tấn công, và không có một chiếc giường để chúng ta đi ngủ. Nếu em nghĩ một cách tỉnh táo, đây không phải là môi trường tồi tệ nhất để sống sao?"
"Nhưng chỉ như thế này, chúng ta mới có thể nói chuyện với nhau. Hơn nữa, không phải chúng ta không thể đoán trước được khi nào quái vật tấn công. Cho đến giờ, cuộc sống của chúng ta ở đây khá yên bình."
"Dù là vậy, chúng ta vẫn có thể làm điều đó ở thế giới bên ngoài."
"Anh nói có ý đúng. Nhưng có những điều mà chúng ta không thể làm được ở thế giới bên ngoài."
"Ý em là sao?"
"Đây là thế giới chỉ dành cho hai chúng ta, không giống như thế giới bên ngoài."
—Thế giới chỉ dành cho hai chúng ta
Cụm từ đó khiến trái tim tôi rung động. Đúng như lời cô ấy nói, nơi đây đã trở thành thế giới chỉ dành riêng cho hai người. Một thế giới hoàn hảo chỉ có tôi và Erin. Ở nơi này, chỉ cần chúng tôi luôn ở bên nhau là sẽ có thể sống yên bình mà không phải bận tâm đến ai khác.
Đó là một cuộc sống hoàn toàn lý tưởng. Hai người có thể sống hạnh phúc cho đến khi chết mà không phải mang theo bất cứ nỗi đau hay hối tiếc trong lòng.
"Tại sao anh không ngừng suy nghĩ về việc thách thức con Boss Giữa Tầng mà hãy tận hưởng niềm hạnh phúc trong khoảng thời gian hạn hẹp này? Tuy rằng nơi này nguy hiểm, nhưng nếu ta nương tựa vào nhau, em nghĩ hai ta có thể sống ở đây rất lâu."
Erin dường như cũng nghĩ như tôi.
"Chúng ta có thể ôm nhau để ngủ. Hãy hôn nhau suốt cả ngày dài. Sau đó, hãy dần dần làm 'nhiều việc' cùng nhau cho đến khi chán thì thôi. Chỉ cần như vậy, hai đứa mình có lựa chọn dành phần đời còn lại của mình trong hạnh phúc cho đến khi chết."
Nói rồi, Erin đưa tay tôi chạm vào ngực cô ấy. Tôi cảm thấy sức hấp dẫn trước lời cầu hôn đầy sự suy đồi của cô ấy từ cổ họng và tay tôi. Quấn quýt bên nhau mỗi ngày, tôi cảm thấy đây dường như là con đường ngắn nhất để có được hạnh phúc của hai chúng tôi.
Nhịp tim mà tôi có thể cảm nhận được từ lòng bàn tay mang lại cho tôi những cảm giác khiến tôi muốn tiến tới…
"Erin—"
Trước khi tôi có thể thốt ra một từ, Erin gạt phắt đi.
"Nhưng anh sẽ không theo lựa chọn đó, phải không? Chỉ cần nhìn vào khuôn mặt của anh là em đã hiểu rồi. Anh sẽ không từ bỏ kế hoạch của mình."
"Đúng vậy… "
Nó chính xác như những gì Erin đã nói. Tôi không thể nào cứ thế nhảy vào cám dỗ như vậy được. Bởi vì tôi đã quyết tâm quay trở lại thị trấn Purith cùng với Erin. Suy cho cùng, tôi muốn mang đến cho cô ấy một sự cứu rỗi theo đúng nghĩa chứ không phải sự giải thoát nhất thời đơn thuần.
"Vậy sao. Thực ra, em chỉ muốn xác nhận câu trả lời của anh. Nếu Note quyết định không tiếp tục với kế hoạch này, thì em cũng sẽ không bao giờ đổ lỗi cho anh."
"Cảm ơn em."
Tôi cảm ơn sự quan tâm của Erin. Đó là một sự tử khác xa với con người cũ của cô ấy. Trước đó Erin chưa bao giờ nghĩ về tôi như thế này.
"Thay vào đó, nếu chúng ta có thể thoát ra khỏi dungeon này, chúng ta cũng có thể làm những điều đó."
"Vậy thì, đừng chết nhé. Anh nhất định phải sống sót và trở về nhà."
Khi nhìn nụ cười của Erin, tôi không thể cưỡng lại mong muốn ôm cô ấy thật chặt. Những lý do để sống sót và trở về nhà đã trở lại trong đầu hai người. Vậy nên, không có lựa chọn nào khác ngoài việc hy sinh bản thân để có thể ít nhất chỉ có mình Erin thoát khỏi nơi này.
"Vì lý do nào đó, em có thể sẽ ngủ thiếp đi nếu cảm thấy an toàn."
"Hả? Ý em là sao? Mà thôi, hãy đi ngủ để chuẩn bị cho ngày mai."
"Ừm, chúc ngủ ngon~"
"Chúc ngủ ngon."
Cứ như vậy, Erin mặc kệ bản thân và gục đầu vào ngực tôi. Với bàn tay còn lại, tôi xoa tóc Erin. Tóc cô ấy mỏng, dễ gãy và hơi thô ráp khi chạm vào. Tôi đã muốn chạm vào nó từ lâu rồi.
Một khi tôi nhắm mắt, ngày mai sẽ đến sớm hơn.
Đây là lần đầu tiên tôi không muốn ngày mai đến…
Trước mình để là Súc Địa