Erin dù đã kiệt sức, nhưng nước mắt vẫn cứ rơi. Thật là sốc khi thấy cô ấy như vậy. Cảnh tượng một cô gái xinh đẹp như Erin đang quỳ xuống để khóc không hề hợp chút nào.
Bàn tay đang chìa ra của tôi ngừng lại.
"Tôi không thể tiếp tục nữa… Tôi không muốn chiến đấu nữa …… Nào…hãy cùng nhau bỏ lại tất cả…"
Tôi không thể chịu đựng được khi thấy Erin rên rỉ trong tuyệt vọng, tôi ngay lập tức phản bác lại.
"Từ bỏ như vậy ... Nó có khiến chúng ta sống lại không?"
Tôi cố gắng giữ bình tĩnh. Tôi tự trấn an mình rằng sự suy sụp này là do bị ném xuống tầng 20 một cách đột ngột. Tôi muốn tin là vậy- Nhưng...
"Tôi hiểu …… Đó là lý do tại sao tôi đã nói……… Hãy bỏ lại hết đi… Chúng ta hãy cùng nhau bỏ đi hy vọng sống sót trở về và để lại phía sau hết những khó khăn khổ cực!"
Không, tôi đã sai. Lần suy sụp này của cô ấy không còn chỉ là những lần bộc phát theo tình huống nữa. Trên thực tế, đây đã là giới hạn của Erin. Với Erin, cô đã chán sống và chấp nhận kết thúc cuộc đời ở tầng 20 này.
"Tất cả những sự cố gắng này đều vô ích! Quá là khó khăn! Cho dù chúng ta có thể sống sót và giết bọn quái vật đó bao nhiêu lần đi nữa, thì rốt cuộc chúng ta vẫn sẽ chết! Chúng ta sẽ không thể nào sống sót trở về!"
Khi Erin đã phá vỡ lớp vỏ của trái tim, cảm xúc của cô ấy sẽ không ngừng phun trào.
"Quá khó khăn. Quá đau đớn. Tôi chỉ muốn mọi việc dễ dàng hơn thôi. Cậu có nghĩ như vậy không? Hãy cùng từ bỏ tất cả nào!"
"Erin ……"
—Những suy nghĩ đó chưa từng xuất hiện trong đầu tôi.
Trước vẻ mặt đầy đau khổ và ứa nước mắt của Erin, tôi làm sao mà dám nói ra những lời tàn nhẫn với cô ấy được...
"Làm ơn, tôi cầu xin cậu… Đây là điều ước cuối cùng của đời của tôi… Tôi sẽ làm bất cứ điều gì… Hãy từ bỏ đi……"
Thay vì đồng ý với mong muốn của cô ấy, câu trả lời của tôi lại hoàn toàn trái ngược.
"Bình tĩnh, Erin. Hãy bình tĩnh một chút thôi!"
Đương nhiên, cô ấy vẫn không chịu lắng nghe tôi. Khi tôi đưa tay ra để trấn an, cô ấy gạt phắt đi.
"Bình tĩnh cái quái gì! Rõ ràng là tôi không thể giữ được bình tĩnh trong tình huống như thế này! Cậu đúng là thằng dở hơi vì lúc nào cũng 'bình tĩnh' với 'bình tĩnh'!"
Erin nắm lấy cổ áo tôi, hung hăng định đẩy tôi xuống.
"Cá nhân tôi ngay từ đầu đã luôn nghĩ rằng cậu thật dở hơi, Note ạ. Luôn luôn như vậy. Và giờ tôi đã thực sự bị thuyết phục. Tôi đã không sai. Cậu đúng là đồ không bình thường."
"Tôi không bình thường ...?"
"Đúng vậy, cậu đúng là một thằng không bình thường chút nào. Dù đang ở trong tình huống cận kề cái chết như thế này nhưng cậu lại vẫn giữ được bình tĩnh. Mặc dù tôi đang phát điên lên chỉ sau vài ngày ở chốn này, nhưng cậu thì không."
Không, điều đó không đúng. Tôi không hề bình tĩnh chút nào. Tôi luôn cảm thấy sốt ruột khi sinh tồn ở tầng 20 này. Sự khó chịu của tôi cũng không ngừng tăng lên theo từng ngày. Tôi chỉ đơn thuần là giết chết cảm xúc của mình để tồn tại. Tôi cố gắng mở miệng để bào chữa, nhưng ngừng lại vì Erin vẫn tiếp tục nói.
"Tôi chưa bao giờ hiểu được Note từ lúc hai ta gặp đến giờ cả. Tại sao cậu lại tỏ ra mạnh mẽ về mặt tinh thần? Liệu cậu có thể đạt được mục tiêu của mình không? Làm sao cậu vẫn có động lực để tiếp tục? Tôi không hiểu…"
Tôi đã đúng khi giữ im lặng. Mục đích Erin bây giờ là tấn công tôi lúc tôi đang giết chết cảm xúc của mình.
Nước mắt vẫn rơi trên má cô ấy, rơi xuống chiếc áo choàng đã trở nên bẩn thỉu do phải lê lết trong dungeon. Vừa khóc, Erin vẫn tiếp tục nói.
"Lần đầu tiên tôi bắt đầu thấy cậu không bình thường là sau khi tôi mắng cậu hồi sự cố 'bắt cóc'."
Chuyện đó đã xảy ra cách đây khoảng 8 tháng, nhưng tôi vẫn nhớ rõ. Lúc đó, Erin đã trách tôi lười biếng. Đối với tôi, đó là một kỷ niệm khá cay đắng.
"Lúc đó, tôi nghĩ Note sẽ rời khỏi party. Không, tôi nghĩ sẽ tốt hơn nếu cậu rời đi, đó là lí do tại tôi cố tình tỏ ra xấu tính với cậu. Nhưng cậu đã không bỏ cuộc. Ngược lại, cậu không thèm để tâm đến việc bị tôi ghét bỏ mà đã bắt đầu toàn tâm toàn ý luyện tập sử dụng art."
Đúng là lúc đó tôi còn chẳng quan tâm đến việc Erin ghét tôi hay không. Tôi đã chỉ tập trung vào việc rèn luyện art của mình. Không hề quan tâm đến việc người khác cảm thấy thế nào về tôi, tôi đã luyện tập rất chăm chỉ và đồng thời cũng phô trương thành quả một cách khó coi.
"Tôi thực sự không thể hiểu lý do đằng sau cách cư xử và hành động của cậu. Cậu không sợ bị người khác ghét sao? Cậu không sợ bị cô lập sao?"
Cô ấy hướng khuôn mặt ướt đẫm về phía tôi. Thái độ và cử chỉ của cô ấy giống như vừa bị từ chối lời tỏ tình và đang cố níu kéo lại. Mỗi khi cô ấy nặn ra được một từ, thì dường như Erin lại bộc lộ ra một điều giấu kín trong tim cô ấy.
"Điều tương tự cũng xảy ra khi chúng ta cùng mọi người đi ra biển chơi. Và ngay bây giờ cũng vậy. Vì mục tiêu của mình, cậu đã bỏ hết đi cảm xúc của mình. Cậu đúng là đồ quái gở. Thành thật mà nói, tôi không thể làm được như cậu. Không phải nó sẽ quá khó khăn sao? Không phải sẽ thấy đau đớn sao? Cậu đã bao giờ nghĩ đến việc từ bỏ chưa? Làm thế nào mà cậu có thể suy nghĩ và hành động như vậy được?"
Erin, cô đã sai rồi...
Tôi không giống như những gì cô nghĩ. Tôi luôn là một kẻ yếu đuối.
Tôi không thể giết chết 100% cảm xúc của mình như những gì cô tưởng tượng.
Cô đã sai quá sai rồi………
"Đó là bởi vì tôi đã phạm một sai lầm cách đây rất lâu rồi. Erin, cô biết rồi phải không? Vì thiếu sự cố gắng và trái tim quá yếu đuối, tôi đã phản bội kỳ vọng của người mà tôi
yêu. Chính sai lầm đó đã khiến tôi đánh mất một mảnh ghép quan trọng trong đời mình."
Tôi nhớ lại cuộc chia ly của tôi với người bạn thuở nhỏ, Miya. Sự kiện đó đã thay đổi tôi hoàn toàn. Nó đã định hình tôi thành con người bây giờ. Miya cho tôi thấy rằng mình là một kẻ vô vọng. Rằng tôi là một kẻ hạ đẳng. Tôi đã vô trách nhiệm và quá lười biếng mà không cố gắng hay nỗ lực. Tôi không làm được việc gì cả và đổ lỗi hết cho skill 'Tạo bản đồ' vô dụng của mình.
Nếu tôi đáp lời Erin vào lúc đó để bào chữa cho sự vô dụng của bản thân, thì tôi sẽ tiếp tục biện hộ cả đời mất. Tôi sẽ không bao giờ có thể đạt được bất cứ điều gì trong cuộc sống của mình và tiếp tục làm tổn thương những người khác. Và thế, tôi sẽ tiếp tục bước đi trên con đường trở thành một kẻ tồi tệ nhất trên thế gian này.
Khi nhớ lại, từ trước đến giờ tôi đã luôn là người được nhận và hưởng thụ. Tôi đã nhận được rất nhiều từ Miya, nhưng chưa bao giờ trả lại cho cô ấy được bất cứ điều gì. Đây là một sự thật đau đớn và tôi không muốn phải nếm trải sự hối tiếc này nữa.
Cũng như Miya đã làm với tôi, tôi đã nhận được rất nhiều sự ưu ái từ các thành viên Đáo Đạt Giả. Vì vậy, tôi muốn đền đáp những gì mà tôi đã nhận được từ mọi người. Mong muốn này vẫn còn trong đầu tôi cho đến bây giờ.
"Nó khó khăn phải không? Nó đau đớn chứ gì? Tất nhiên rồi! Thực sự là rất đau đớn! Nhưng tôi đã trải qua bao khó khăn và đau đớn hơn vậy, đó là lý do tại sao tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc từ bỏ. Tôi không muốn nghĩ về điều đó nữa. Không bao giờ nữa!"
"Hả… Cậu vừa phải trải qua những vấn đề khó nhằn như vậy... Ngay cả trong tình huống này, cậu vẫn có thể tiến lên phía trước được sao?"
"Đúng vậy."
Tôi đáp lại cô ấy với đủ sự tự tin và thành thật. Tôi đã tưởng khi làm vậy, cảm xúc của tôi sẽ truyền đến được Erin, người hiện đang trong tuyệt vọng. Tôi nghĩ cô ấy sẽ hiểu ra. Nhưng đó chỉ là sự ảo tưởng ngọt ngào của tôi.
"…… Đúng như tôi nghĩ. Cậu hoàn toàn không bình thường. Một người bình thường sẽ không thể tiếp tục tiến về phía trước khi trong tình cảnh như thế này. Cậu không thể nào tiếp tục tiến lên phía trước như vậy!"
Tôi cảm thấy bị phản bội bởi những lời chế nhạo phát ra từ miệng Erin. Mặc dù tôi động viên cô ấy bằng tất cả những gì tôi có. Tôi cũng đã thú nhận về mọi thứ. Tại sao cô ấy lại không hiểu lý do của tôi? Cơn giận của tôi tăng lên và giọng điệu của tôi bắt đầu trở nên gay gắt.
"Erin, cô nói cái quái gì vậy hả?! Ý cô là gì mà 'không bình thường'! Bình thường hay không bình thường chả có ảnh hưởng gì hết! Ít nhất thì tôi cũng đang cố gắng hết sức vì tôi đang muốn sống! Có gì bất thường sao! Erin, cô thì luôn là kẻ may mắn trong cuộc sống. Cô sẽ không hiểu cảm giác của một kẻ vô vọng như thế nào đâu!"
"Cậu nói rằng tôi luôn luôn là kẻ may mắn sao?"
Đây là giọng nói lạnh lùng nhất mà tôi từng nghe được từ Erin. Tôi thực sự không thể tin được sự sắc bén mà tôi cảm nhận được đang phát ra từ miệng cô ấy. Tôi có linh cảm rằng chắc chắn tôi đã mắc sai lầm. Tôi đã nói điều gì đó mà không thể rút lại được nữa.
"Tôi thực sự cũng có những lần thất bại và nhiều lần chùn bước. Rất nhiều là đằng khác. Có khi còn đau đớn hơn của cậu, Note ạ. Cậu đã nghĩ rằng mình là kẻ đau khổ nhất trên thế giới này phải không?"
Lời Erin nói thực sự trúng tim đen. Tôi không thể bác bỏ được gì. Tôi không thể phủ nhận rằng bản thân thường nghĩ mình là kẻ đau khổ nhất trên thế giới. Nhưng nếu chỉ có 100 người trên toàn thế giới, tôi nghĩ rằng mình sẽ xếp hạng 96 hoặc 97 thôi... Thực tế thì tôi chỉ nghĩ rằng mình là một trong những người đau khổ nhất trên thế giới thôi...
"Tôi hiểu ý của cậu. Chúng ta thực sự có cùng một hoàn cảnh. Tuy nhiên, tôi muốn cậu hiểu một điều. Ngay cả khi một người không có kỹ năng rác rưởi như cậu, thì người đó cũng không thể tránh được thất bại. Có những người được thần ban cho những điều tốt đẹp nhưng vẫn gặp phải thất bại đó thôi."
"Vậy thì…"
"Cũng có những người không thể tiến về phía trước khi trong tình cảnh tiến thoái lưỡng nan như bây giờ. Không phải ai cũng giống cậu. Nghe này, tôi là một trong số họ. Mặc dù tôi được ban phước về ma pháp, nhưng tôi chưa bao giờ làm việc chăm chỉ vì điều gì, sống rất thoải mái, luôn chọn con đường dễ dàng và luôn luôn chạy trốn khỏi vấn đề. Tôi là loại người vô vọng như vậy đó!"
Có vẻ như tôi thực sự chả biết gì về Erin Fortlood cả. Erin Fortlood mà tôi biết có tinh thần kiên cường, có tính ganh đua và luôn tràn đầy sự tự tin. Ngược lại, cô gái trước mặt tôi hiện giờ lại yếu đuối, mỏng manh và thiếu sức sống. Hình ảnh một pháp sư thiên tài đáng được kính trọng đã tan biến, chỉ còn lại một cô bé mít ướt.
"Tôi đã từng bị bắt nạt trong quá khứ… Nó xảy ra trong thời gian tôi học ở trường đào tạo pháp sư."
Chỉ một lúc trước, Erin đang nói về chuyện muốn bỏ cuộc, vậy mà giờ đã đổi chủ đề. Tôi không thể giấu được sự bối rối trước lời thú nhận đột ngột của cô ấy. Rốt cuộc, tôi quyết định lắng nghe phần còn lại của câu chuyện của cô ấy trong im lặng.
"Lý do là gì, chắc cậu thắc mắc? Có lẽ đó là do tính cách của tôi. Dù đã tự khai ra nhưng nói thật tính tôi quá khó ưa phải không? Cứ nói toẹt ra suy nghĩ trong đầu, dĩ nhiên là sẽ chả ai thích kiểu nói chuyện này rồi."
Tôi không thể tiếp tục nhìn Erin tự chế giễu bản thân nữa. Tôi thích một Erin luôn tràn đầy tự tin hơn. Tôi tôn trọng cô ấy. Thế nhưng, những suy nghĩ của tôi bắt đầu thay đổi.
"Ban đầu chỉ là những lời nói xấu sau lưng, nhưng rồi nó trở thành những lời lăng mạ trực tiếp, và khi tôi nhận ra, đã có cả những hành động quấy rối. Tôi bị cô lập khỏi tất cả mọi người trong lớp, bị lãng quên như không tồn tại."
Có lẽ, hình ảnh của Erin Fortlood mà tôi vẫn hay mường tượng là giả dối. Tôi đã nghĩ cô ấy là một người mạnh mẽ nếu xét qua cách cô nói chuyện. Cách nhìn cũng như cảm xúc của tôi với cô ấy hiện tại có thể coi là ích kỷ...
"Tất nhiên, vì nó liên quan đến tôi, tôi đã báo cáo với giáo viên của mình. Rốt cuộc thì đây là điều không thể không báo lại cho giáo viên được. Tôi đã báo cáo mình bị bắt nạt nhiều lần. Vì đó là công việc cũng như trách nghiệm của giáo viên nên lần nào đám bắt nạt cũng đều bị cảnh cáo. Tuy nhiên, những lời cảnh cáo không thể ngăn chặn những lần bắt nạt. Còn cái tính cách của tôi, cái nguyên nhân khiến chính tôi bắt nạt, thì vẫn không hề thay đổi."
Tôi dần nhận ra khi nghe câu chuyện của cô ấy. Hoá ra, Erin là một người yếu đuối. Một khi cô ấy bị tổn thương, thì sẽ khó có thể vượt qua được.
"Bởi vì chính tôi là nguyên nhân của việc bị bắt nạt, cho nên không thể cứu vãn được nữa. Tính cách của tôi không thể thay đổi chỉ trong một ngày như vậy, phải chứ? Ngay cả tôi cũng không thích tính cách mà tôi có từ lúc đẻ ra."
Trong lúc nói ra những lời thú nhận, vỏ bọc bên ngoài của Erin đã dần lộ ra, và cô gái vẫn đang bị tổn thương giờ hiện rõ. Tôi thực sự không chắc mình nên làm gì với cô ấy nữa. Erin bắt đầu nói trước khi tôi kịp ngắt lời, "Nhưng cậu thấy đấy …"
"Mặc dù mỗi ngày trôi qua đều khó khăn, nhưng không phải mọi việc đều tệ. Ngay cả với một kẻ như tôi, tôi vẫn có được một người bạn trong lớp đó. Thật tuyệt vời phải không? Con bé đó là một đứa trẻ rất điềm đạm và khá thụ động. Do tính cách của con bé, nó không thể thân thiết với những người khác trong lớp. Chúng tôi bắt đầu thân với nhau vì cả hai đều là những kẻ đáng thương không có bạn bè. Bất chấp lý do ban đầu mà đến với nhau, chúng tôi đã trở nên thực sự thân thiết."
Vì lý do nào đó, Erin trông thực sự buồn khi nói về những kỷ niệm được cho là hạnh phúc của mình. Khuôn mặt cô ấy đầy sự buồn bã, xen lẫn chút đau khổ.
"Khoảng thời gian tôi nói chuyện với con bé đó thực sự rất vui. Những ngày tháng đó khiến tôi quên đi những chuyện đau khổ trong lòng. Chúng tôi đã nói chuyện rất nhiều về ma pháp. Chúng tôi đã cùng cạnh tranh điểm số trong trường. Dù thắng hay thua, thì tôi cũng đã thực sự rất vui. Chúng tôi đã chia sẻ niềm vui trước mọi điều nhỏ nhặt. Tôi nghĩ rằng khoảng thời gian đó là khoảnh khắc hạnh phúc nhất trong cả cuộc đời mình."
''Đủ rồi, Erin. Cô không cần phải tiếp tục nữa đâu." tôi nghĩ thầm. Từ biểu cảm của cô ấy, tôi có thể cảm nhận được rằng câu chuyện sẽ đi đến kết cục đầy buồn bã.
"Những ngày tháng ấy bắt đầu từ đó, và hạnh phúc bé nhỏ tiếp tục cho đến khi tôi 15 tuổi. Tôi trải qua buổi lễ nhận skill và mọi thứ bỗng đi đến điểm dừng."
Cô ấy vẫn tiếp tục câu chuyện của mình. Cô ấy đang lôi hết tất cả những gì giấu kín trong lòng. Càng lúc, cô càng để lộ ra từng vết thương vô hình của mình.
"Đám pháp sư ở nơi đó, sau khi tôi nhận được skill cao cấp nhất, không khí xung quanh tôi đã thay đổi một cách khó hiểu. Nhờ tương lai đầy hứa hẹn của tôi với tư cách là một pháp sư, lũ học sinh cùng lớp của tôi bỗng trở nên thân thiện với tôi. Các giáo viên ở trường của tôi giờ lại khoe khoang tôi là học sinh xuất sắc nhất. Mặc dù trước đó vài ngày tôi vẫn chỉ là một kẻ bị ruồng bỏ. Cậu nghĩ sao về cảm giác của tôi khi nhận được 'tình cảm' từ những kẻ vô liêm sỉ đó? "
Tôi bối rối trước câu hỏi đột ngột từ Erin. Trong sự bối rối, tôi trả lời, "Lúc ấy, cô cảm thấy con tim mình trở nên lạnh lùng…?"
Nhưng cô ấy lắc đầu.
“Không, Note. Ngược lại. Tôi được chào đón. Trong giờ nghỉ, mọi người bắt chuyện với tôi, khi có bài tập nhóm thì mọi người sẽ chủ động mời tôi, và sau khi tan học, đám con gái sẽ sẽ chơi với tôi. Trước đó đến giờ, tôi chỉ có một người bạn. Vậy là… tôi đã chấm dứt mối quan hệ của mình với cô bé đó.
Tôi đã tưởng, sự hối hận của Erin chỉ là quên đi người bạn duy nhất của cô ấy. Trái với mong đợi của tôi, cô ấy vẫn tiếp tục câu chuyện...
"Bỗng nhiên tập hợp thành một bầy là điều không thể. Vì thế, trừ khi có kẻ thù chung, thì không có chuyện bỗng nhiên xuất hiện một bầy được. Đám bắt nạt chúng tôi được tạo ra bởi những kẻ như bọn tôi tồn tại với tư cách là kẻ thù chung của chúng nó. Vì tôi không còn là kẻ bị bỏ rơi nữa, cậu có thể đoán được điều gì sẽ xảy ra phải không? Cô bé đã luôn ở bên tôi giờ đã trở thành mục tiêu duy nhất của việc bắt nạt. Cô bé ấy là người duy nhất thân thiết với tôi và sự tồn tại của cô ấy với tôi giờ trở thành gánh nặng."
Nước mắt của Erin đã khô, những giọt nước mắt để lại những vệt trắng trên má cô ấy. Erin lại bắt đầu nức nở và kể về sự hối hận lớn nhất của cô trong quá khứ.
"Sau đó, tôi đã giả vờ rằng tôi không nhìn thấy con bé bị bắt nạt. Không, thực ra tôi còn tham gia vào những lần bắt nạt. Tôi không thể từ chối sức hút bắt nạt con bé cùng đám đó. Bởi vì tôi đã sợ hãi. Nếu tôi từ chối, tôi sợ rằng tôi sẽ lại trở thành mục tiêu. Tôi tự nhủ lúc đó, mình không muốn quay lại những ngày tháng địa ngục ấy nữa đâu..."
Erin gục đầu xuống trong khi khóc lóc thảm thiết.
"Ngay cả cho đến bây giờ, tôi vẫn có thể nhớ những lời cuối cùng mà tôi đã không thể rút lại được. 'Tôi không hạnh phúc chút nào khi ở bên cô. Bởi vì cô không có người bạn nào khác, nên tôi đã không có lựa chọn nào khác ngoài việc giữ cô lại làm bạn. Đó là lý do tại sao, ngừng ảo tưởng đi và đừng thân thiết với tôi nữa!' Cậu có đoán được câu trả lời của cô ấy là gì không? Cô ấy đã đáp "Mình thực sự đã có một khoảng thời gian vui vẻ và hạnh phúc với Erin. Cậu đã vất vả rồi. Mình rất xin lỗi và cảm ơn cậu."
"Tại sao!?" Erin hét lên.
"Tại sao con bé ấy lại nói cảm ơn chứ?! Tại sao con bé phải xin lỗi tôi ?! Thực tế, tôi là người nên nói lời xin lỗi và cảm ơn! Và thế là tôi quyết định xin lỗi cô ấy vào ngày hôm sau. Tôi định biện mình là mình đã nói quá lời. Dù cho cô ấy có thể không thể tha thứ cho tôi. Tuy vậy, tôi vẫn sẽ xin lỗi …… "
Erin đứng dậy để tiếp tục nói.
"Đã quá muộn. Con bé không đến trường nữa và ngay lập tức bỏ học. Vì nhà ở xa nên nó thường sống trong ký túc xá. Tôi không thể gặp con bé nữa. Tôi đã không thể xin lỗi ngay cả khi tôi muốn.
Tôi không có lời nào để trách Erin vì sự tàn nhẫn của cô ấy. Bởi vì tôi cũng đã làm điều tương tự. Tôi đã đối xử với người bạn thời thơ ấu của mình theo cách giống như cô ấy. Chúng tôi đã phản bội và làm tổn thương những người thân yêu của mình và sống trong hối hận cho đến tận bây giờ.
"Mặc dù con bé rất yêu thích ma pháp, nhưng vì tôi mà đã quay lưng từ bỏ. Tôi là kẻ đáng chết! Mọi người sẽ rất vui nếu tôi không tồn tại!!"
Thật là tệ khi thấy Erin tự tuyên bố bản thân mình như vậy. Những gì cô ấy đã làm tuy kinh khủng đến mức khiến người ta thấy không thể tha thứ. Thế nhưng, cá nhân tôi lại muốn tha thứ cho cô ấy. Tôi không chắc mình nghĩ như vậy vì cô ấy là đồng đội của tôi, hay vì quá khứ của chúng tôi giống nhau, hay là vì cô ấy đã thú nhận hành vi sai trái của mình. Cũng có thể tôi thấy cô ấy đã phải chịu đựng nhiều hơn những gì đáng phải nhận do lương tâm cắn rứt của cô ấy. Có thể tất cả những lý do đó đều đúng, nhưng như vậy là quá đủ để cô ấy tha thứ cho bản thân rồi phải không?
"Kể từ đó, tôi bắt đầu ghét mọi thứ và cũng bỏ học. Sau đó, tôi tham gia Đáo Đạt Giả. Ngoại trừ việc chinh phục dungeon, tôi không còn bất kỳ mục tiêu đặc biệt nào khác. Tuy vậy, vì tôi đã đánh cắp con đường tương lai của cô ấy với ma pháp, tôi cảm thấy có một chút trách nhiệm để tiếp tục và thành công trong ma pháp thay cho cô ấy. Vì vậy, tuyên bố của tôi trong phần giới thiệu bản thân khi cậu gia nhập party chỉ là cho có. Tôi hoàn toàn không bao giờ nghĩ đến việc trở thành ma pháp sư giỏi nhất thế giới. Rốt cuộc, tôi đã bỏ học, nơi là môi trường tốt nhất để học tập và trở ma pháp sư số một, trong khi tôi thực ra còn chả thèm luyện tập ma pháp của mình. Thật là nực cười phải không?"
Tôi thấy sốc khi nghe sự thật từ Erin. Vào lúc đó, tôi đã tìm thấy mục tiêu để bỏ lại cuộc sống vô nghĩa của mình nhờ vào những lời giới thiệu của các thành viên Đáo Đạt Giả. Nhưng ký ức quý giá đó hoá ra lại được trộn lẫn với những lời dối trá. Tôi cảm thấy hơi buồn và thất vọng vì bị phản bội. Nhưng những lời thú nhận của Erin vẫn chưa dừng lại
"Còn nhiều điều khác nữa. Hơn nữa, còn là về cậu đó, Note…. ”
"Tôi?"
"Phải... Thực ra, trước đây, tôi muốn đuổi cậu ra khỏi đội."
"Trước đây …… Có phải đây là lần cô giận vì tôi đã lười biếng……? ”
"Không phải lần đó. Từ đầu cơ. Kể từ thời điểm cậu gia nhập…… không, chính xác hơn, trước cả khi cậu đồng ý gia nhập cơ..."
Trong cặp mắt của Erin hoàn toàn trống rỗng. Cô ấy đã cạn kiệt cảm xúc của mình, và những gì còn lại chỉ là chẳng còn gì.
"Tôi ghét cái người thích bán rẻ bản thân như những đứa bạn học ở ngôi trường đó. Cậu có skill vô dụng, nên cậu tự khinh thường bản thân. Cậu cũng có xu hướng ghen tị với người khác. Vì thế, tôi đã không muốn bị ảnh hưởng bởi một người khốn khổ như cậu. Tôi đã nghĩ, vì tất cả mọi người trong nhóm đều là những mạo hiểm giả hàng đầu, họ sẽ hợp với tôi. Thế nhưng, cậu đã cố chấp gia nhập với cái danh dự thấp hèn đó. Cho nên, tôi đã quyết định đuổi cậu đi."
"Đuổi tôi đi sao…?"
"Cậu đã nhận ra rồi, phải không? Khi tôi nói chuyện với cậu trong nhà bếp khi chúng ta gặp nhau lần đầu tiên. Tôi đã phản đối việc cậu tham gia party. Cả vào lúc vụ việc bị vu tội bắt cóc Neme nữa. Cậu không nghĩ rằng tôi đã quá cay nghiệt sao? Trong sự việc đó, cuối cùng tôi cũng tìm được một cái cớ để ép buộc cậu. Ngay cả khi nó trái với ý muốn của cậu, tôi cũng đã cố để đuổi cậu đi."
Những ký ức của tôi với Erin vào lúc đó bắt đầu đổi màu một chút. Lúc đó, cô ấy cũng đã từng nghĩ như thế này sao? Đó có phải là bản chất thực sự của cô ấy không? Tôi nhận ra rằng mình chẳng hiểu Erin chút nào. Tôi đã chỉ nhìn vào vẻ bề ngoài của cô ấy...
"Tôi cũng giữ thái độ lạnh nhạt với cậu vì lý do này. Nhưng tôi đã nhầm. Note khác với đám bạn cùng lớp của tôi. Hơn nữa, cậu lại mạnh mẽ và tử tế hơn nhiều so với tôi, người đã cố gắng khiến cho cậu tuyệt vọng."
"Tôi là một người tử tế và mạnh mẽ...?"
Tôi muốn mở miệng nói tiếp nhưng Erin ngăn tôi lại và tiếp tục nói.
"Chính xác. Trong khi tôi bỏ chạy và lười biếng, thì Note đã đối mặt với những điểm yếu của chính mình và thực sự làm việc chăm chỉ để thay đổi nó. Kể từ khi tôi tham gia Đáo Đạt Giả, tôi chưa bao giờ luyện tập ma pháp của mình dù chỉ một lần, nhưng cậu đã học và luyện tập art mọi lúc mọi nơi. Trong khi cậu tiến bộ, thì tôi lại không thay đổi chút nào."
"Tôi không phải là người đáng được khen ngợi như vậy. Nếu tôi đấu với Erin, Erin sẽ mạnh hơn nhiều ……"
"Tôi là một người yếu đuối. Ngay cả khi tôi chiến thắng nhờ skill của mình, chẳng có nghĩa lý gì nếu tôi đã mất đi tâm hồn. Đối với một con người, tài năng là cần thiết, nhưng sự chăm chỉ nỗ lực còn quan trọng hơn. Ngay cả khi ta là một tài năng hiếm có, nếu không chăm chỉ nỗ lực, nó sẽ trở nên vô nghĩa."
Lời dãi bày của cô ấy đã gần kết thúc. Erin đã bộc lộ hết cảm xúc của mình và cũng đã nói hết tất cả những gì cô ấy muốn.
"Cậu thực sự có tài năng. Một tài năng đáng để cậu nỗ lực và chăm chỉ. Ngoài ra, cũng là một tài năng để cậu giúp cậu tiếp tục tiến lên phía trước. Tôi chắc chắn rằng cậu sẽ đạt được thành quả tuyệt vời trong tương lai. Tôi đảm bảo đó. Đó là lý do tại sao, hãy để tôi ở đây và tự mình tìm cách thoát ra khỏi tầng này. Chắc chắn, cậu sẽ ổn khi một mình. Thoát khỏi nơi này có lẽ sẽ dễ dàng hơn nếu không có tôi. Mặc dù tôi không muốn chết một mình ở nơi tăm tối này, nhưng tôi sẽ chịu đựng hết. Cái chết ở nơi này thật xứng đáng với một kẻ như tôi, kẻ mà cứ mãi làm tổn thương người khác."
"Tại sao cô lại nói như vậy chứ! Hãy cùng nhau đi tiếp nào……"
"Tôi không thể làm được nữa. Tôi đã không còn gì trong trái tim nữa. Cứ để tôi ở đây đi…"
Nhìn vào ánh mắt cầu xin của cô ấy, cuối cùng tôi cũng biết được bản chất thực sự của Erin. Rốt cuộc, tôi đã có thể hiểu được cô ấy. Cảm xúc thực sự của cô ấy và đánh giá thực sự của cô ấy về tôi. Tôi động viên cô ấy.
"Đó không phải là sự thật. Tôi chỉ là kẻ may mắn. Tôi đã có thể thay đổi bởi vì tôi đã tới Đáo Đạt Giả. Đó là tất cả. Tôi chỉ may mắn được tham gia Đáo Đạt Giả, không giống như cô Erin."
Erin giống như con người cũ của tôi vậy. Cô ấy cũng giống như tôi trước khi tôi tới Đáo Đạt Giả. Tôi cảm thấy tội lỗi vì đã làm tổn thương Miya.
"Tôi đã từng giống hệt như cô. Tôi là một kẻ yếu đuối. Tôi từ chối đối mặt với những điểm yếu của chính mình. Nhưng tôi đã tới Đáo Đạt Giả và thay đổi. Đó là sự khác biệt duy nhất."
"Trong trường hợp của tôi, tôi đã không phát triển chút nào kể từ khi tham gia Đáo Đạt Giả! Tôi đã không thể thay đổi bản thân mình! Vì tôi là một kẻ yếu đuối! Cậu khác biệt! Cậu có thể thay đổi bản thân nhờ nỗ lực của chính cậu! Trong khi tôi, do lỗi của chính tôi mà tôi không thể thay đổi được bản thân mình!"
"Không! Erin không hề tệ đâu, Erin! Mọi người đều có thể thay đổi tốt hơn hoặc xấu đi sau khi gặp người khác. Nhưng nó phụ thuộc vào những người cô đã gặp và họ ảnh hưởng đến mình như thế nào. "
Cảm xúc cao trào, tôi thẳng vào mắt Erin một cách mãnh liệt.
"Đối với tôi, Đáo Đạt Giả là sự cứu rỗi. Nhưng đối với Erin, Đáo Đạt Giả không phải là sự cứu rỗi. Nó chỉ là một chút sai số. Nếu tình huống và thời gian chỉ khác nhau một chút, kết quả có thể ngược lại. Một tương lai mà Erin đã thay đổi trong khi tôi vẫn là một kẻ thảm hại!"
Tôi có một skill rác rưởi và phản bội sự kỳ vọng từ người bạn thuở nhỏ của mình.
Còn Erin thì có một skill tuyệt vời, nhưng cô ấy cũng đã phản bội người bạn thân duy nhất của mình.
Tôi đã có thể thay đổi một chút con người khốn khổ của mình sau khi tham gia Đáo Đạt Giả…
Trong khi Erin lại không hề thay đổi chút nào.
Chúng tôi thực sự giống nhau đến nực cười. Mặc dù hai ta giống nhau, nhưng lại đi theo hai hướng khác nhau. Hai chúng tôi lại không giống nhau.
Hiện giờ, Erin vẫn đang cảm thấy thất vọng. Cô ấy đã không thể giải tỏa nỗi ân hận của mình. Tôi hiểu là chúng tôi có điểm giống nhau. Sự thất vọng cũng đang gặm nhấm trái tim của chính tôi. Tôi đã từ chối chính mình, gần như xóa bỏ cái tôi của chính mình. Sự đau đớn đó là không thể tả được.
Chính vì đang tuyệt vọng, Erin, người không muốn sự cứu rỗi nữa mà muốn chết, thực sự rất đáng thương. Tôi sẽ không để Erin chết trong khi phải ân hận với cuộc sống của chính mình. Nhất là không phải ở nơi này. Tôi thực sự mong cho cô ấy được bình an vì tôi có thể hiểu được sự tuyệt vọng của cô ấy.
"Đó là lý do tại sao Erin chắc chắn sẽ có thể tìm thấy sự cứu rỗi như tôi nếu cô chọn sống tiếp. Tôi thực sự hy vọng rằng Erin sẽ làm được như vậy!"
Trong một thế giới mà một điều ước nhỏ nhoi như thế này rất khó thành hiện thực, thì sự cứu rỗi này có lẽ hơi quá để hy vọng. Một thế giới mà một cô gái phải từ bỏ chính bản thân và chết một mình là một sai lầm. Tôi sẽ không để điều này xảy ra được.
"Cậu cứ nói về việc sống sót …… Nhưng tôi cũng không thể thoát ra khỏi tầng này. Tôi không có đủ tự tin để làm như vậy…"
"Không sao cả, ngay cả khi cô không có chút tự tin nào. Tôi sẽ đưa Erin ra khỏi nơi tăm tối này. Cho dù cần phải làm gì hay phải hy sinh gì, tôi cũng sẽ giúp cô trở về. Đó là lý do tại sao tôi muốn cô tin tưởng tôi. Cô có thể làm được, phải không? Sau tất cả, cô đã nói với tôi rằng Note là một người mạnh mẽ. Cô đã công nhận tôi."
Erin, trước nụ cười tự tin của tôi, bắt đầu nhếch môi. Đây là nụ cười thực sự đầu tiên của cô ấy kể từ khi ở chốn đây.
"Baka…"
"Ngu ngốc cũng được. Hãy cùng nhau về nhà. Về thị trấn Purith, nơi mọi người đang đợi chúng ta thôi!"