Nhà Giả Kim Tinh Anh: Làm Lại Cuộc Đời Ở Chốn Biên Cương

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

My Plain-looking Fiancee is Secretly Sweet with me

(Đang ra)

My Plain-looking Fiancee is Secretly Sweet with me

氷高悠 ; Yuu Hidaka

"Onii-san, chúc mừng anh đã lấy được vợ. Người này sẽ trở thành vợ anh.

137 13869

Hôm nay cô ấy lại đọc suy nghĩ của tôi rồi

(Đang ra)

Hôm nay cô ấy lại đọc suy nghĩ của tôi rồi

Shirosaki

— Đúng vậy. Ngày hôm nay, một lần nữa, cô ấy lại đọc được những suy nghĩ của tôi.

3 16

The Academy’s Time Stop Player

(Đang ra)

The Academy’s Time Stop Player

애모르

Với 1 kỹ năng gian lận phá vỡ sự cân bằng

36 730

Dạy vợ

(Đang ra)

Dạy vợ

오당티

Nếu nữ phản diện hành xử hư hỏng, hãy mắng cô ta một cách thích đáng.

20 260

Long Tộc

(Đang ra)

Long Tộc

江南

Tác phẩm truyền tải thông điệp rằng, dù có là một "đứa trẻ thất bại", thì cuộc đời vẫn luôn tồn tại những khả năng khác. Ai cũng có thể trở thành anh hùng.

35 432

魔術師クノンは見えている

(Đang ra)

魔術師クノンは見えている

南野海風

Trên đời này có thực sự tồn tại việc nhân sinh của 1 ai đó thay đổi hoàn toàn chỉ vì 1 câu nói.Kunon grion , kẻ mang trong mình lời nguyền khiến cậu bị cướp đi thị lực từ lúc được sinh ra với 1 cái tê

162 4335

[WN] Tập 4 - Chương 126: Đậu Rồi

"Vậy hôm qua cậu đã ở lại nhà Zieg à?" 

"Ừm..." 

"Lúc tỉnh dậy là đang ở trên giường cậu Zieg?" 

"Hình như vậy..."

Chúng tôi đang ăn sáng ở nhà Erika, không hiểu sao Leonora lại thẩm vấn Adele với vẻ mặt ngao ngán.

"Trang phục thì sao?" 

"Đồ ngủ…?"

Này, chỗ đó phải trả lời cho rõ ràng chứ.

"Hừm... tớ bị gia đình từ mặt rồi nên không nói làm gì, nhưng cậu định nói gì với cha mẹ đây. Một tiểu thư chưa chồng mà lại…" 

"Vì tớ không ngủ được... uống quá nhiều nên đoạn cuối không còn nhớ gì nữa."

Cô ấy gục xuống bàn nên tôi đã đưa vào phòng ngủ, tôi thì ngủ ở ghế sô pha. Tôi không ngờ nó lại khá dễ ngủ như vậy.

"Vẫn là một tâm hồn mỏng manh như thủy tinh..." 

"Anh Zieg, tôi xin lỗi."

Adele quay sang xin lỗi tôi.

"Không sao. Chỉ là uống rượu bình thường thôi mà." 

"Chị Adele, chị uống nhiều vậy có sao không ạ?"

Erika lo lắng hỏi.

"Không có gì. Vì chị đã được anh Zieg cho uống thuốc."

Trong lúc uống rượu, tôi đã cho cô ấy viên thuốc giải rượu.

"Vậy thì tốt quá. Anh Zieg có sao không ạ?" 

"Anh không sao, anh cũng đâu uống nhiều."

Tôi uống từ từ nên số lượng thực tế không đáng là bao.

"Adele, cậu uống với Zieg suốt đêm, còn nhớ gì không?"

Leonora hỏi.

"Tớ nhớ là bé Helen rất đáng yêu."

Vì cô ấy ôm nó suốt.

"Chuyện nó đáng yêu thì khỏi nói... "

"Với lại, tình yêu? Tình yêu? Tình yêu gì ấy nhỉ?"

Nói những lời như một con quái vật đáng buồn. Không phải là tôi đâu.

"Là cuốn sách lần trước đó. Cậu ngồi cạnh anh ấy mà." 

"A, đúng rồi, chuyện đó. Còn lại thì......... Ể? Tớ có khóc thì phải?" 

"Cô đã khóc lóc nói 'đằng nào cũng trượt thôi'."

Tôi, một người đã biết kết quả, cũng không biết nên nói gì để an ủi.

"Cậu từ hồi còn nhỏ đến giờ chẳng thay đổi gì cả..." 

"Đêm trước ngày thi tớ cũng vậy đó. Trời tối là nghĩ đến những chuyện u ám. Đặc biệt là lúc ở một mình." 

"Giờ ổn chưa?" 

"Đến hôm thi thì không sao. Giờ ổn rồi. Trượt thì chịu, tớ có thể chấp nhận được."

Sự thay đổi tâm trạng này khiến tôi không hiểu nổi.

"Leonora ngủ được à?" 

"Bình thường. Tôi ngủ đúng giờ như mọi khi."

Con bé này ngược lại, tâm lý rất vững vàng.

"Erika thì sao?" 

"Em cũng hơi hồi hộp một chút, nhưng tắm xong là thấy buồn ngủ, nên em uống một ly sữa nóng rồi đi ngủ ạ."

Không biết nói sao, nhưng nghe rất con gái.

"Adele, tôi làm cho cô ít thuốc ngủ nhé?" 

"Ể? Cái đó, có an toàn không?" 

"Tôi đã làm thì không có vấn đề gì."

Chừng đó thì tôi dư sức làm.

"Nghe sợ quá... nhưng mà, nếu anh Zieg làm cho thì chắc không sao... vậy nhờ anh nhỉ?" 

"Ừ. Cô uống rượu nhiều như vậy khiến tôi cũng thấy lo."

Có một thứ gọi là ngộ độc rượu cấp tính đó.

"A, sắp đến giờ rồi ạ. Chúng ta chuẩn bị rồi đi thôi."

Chúng tôi ăn sáng xong rồi mỗi người về phòng nấy. Sau đó, thay quần áo, chuẩn bị xong xuôi rồi rời khỏi nhà.

"A~, ngủ không đủ giấc gì cả." 

"Vì đến tận 3 giờ sáng mà. Hôm nay ngài Zieg nên đi ngủ sớm đi." 

"Ừm."

Tôi và Helen ra sân trước của chi nhánh, rồi đi vào trong. Đã thấy bóng dáng ba người, tôi liền đi về phía bàn làm việc của mình trong phòng làm việc chung.

"Chào buổi sáng." 

"A, anh Zieg, Trưởng chi nhánh gọi anh đó ạ."

Tôi định ngồi xuống thì Erika báo.

"A, vậy à. Vậy anh đi một lát." 

"Em pha cà phê sẵn nhé." 

"Làm phiền em."

Tôi không ngồi nữa, hướng đến phòng Trưởng chi nhánh. Sau đó, gõ cửa.

『Vào đi.』

Được sự cho phép, tôi mở cửa bước vào, thấy Trưởng chi nhánh đang ngồi ở bàn, lạ một điều là không đọc báo.

"Chào buổi sáng." 

"Ừ, chào buổi sáng." 

"Ngài gọi tôi có việc gì ạ?"

Lại chuyện nhà Augusto nữa à?

"Sáng nay trong hòm thư có cái này."

Trưởng chi nhánh nói rồi lấy ra ba phong bì.

"Giấy báo kết quả?" 

"Ừ. Đưa cho ba đứa nó đi." 

"Trưởng chi nhánh đưa cho họ không phải tốt hơn sao?"

Dù gì cũng là người đứng đầu ở đây.

"Tốt nhất là cậu nên làm việc này." 

"Tôi hiểu rồi."

Tôi nhận lấy ba phong bì từ Trưởng chi nhánh.

"Dù biết là đậu rồi nhưng tôi vẫn thấy hồi hộp."

Chắc là do vụ của Adele hôm qua.

"Ba đứa nó còn hồi hộp hơn. Mau đưa cho tụi nó đi." 

"Vâng ạ. Tôi xin phép."

Tôi cất ba phong bì vào không gian ma thuật, cúi đầu chào rồi rời khỏi phòng. Sau đó, tôi quay lại bàn làm việc.

"A, anh Zieg, em định bắt đầu công việc, thuốc chữa thương làm thế nào ạ?" 

"Tôi sẽ bắt đầu với câu 'thép không gỉ là gì'." 

"Tôi cũng không biết gì về Phong Ma Thạch."

Hôm nay bắt đầu công việc mới.

"Chuyện đó để sau."

Tôi không ngồi xuống, mà cho ba người xem ba phong bì.

"Cái đó..." 

"Kết quả thi à?" 

"Sáng sớm đã có rồi..."

Cả ba người nhìn chằm chằm vào ba phong bì.

"Giờ tôi sẽ đưa, mỗi người tự xem." 

"Anh xem giúp bọn em được không?" 

"Nhờ cậu đó~"

"Tôi xin phó thác cho số mệnh."

Phiền phức thật...

"Thôi, tôi xem đây."

Trước hết, tôi mở phong bì của Erika, xác nhận nội dung bên trong. Đương nhiên rồi, ghi là "Đậu".

"Tôi nói kết quả luôn được không?" 

"Còn hai người kia nữa nên xin anh hãy thông báo cùng lúc."

A, từng người nên khó vui mừng à.

"Hiểu rồi."

Tiếp theo, tôi xác nhận phần của Leonora. Cũng như dự đoán, ghi là "Đậu". Cuối cùng, tôi mở phong bì của Adele, xác nhận nội dung.

"Sao rồi ạ?" 

"Đậu không?" 

"Vẻ mặt không thay đổi chút nào..."

Thì tại tôi biết rồi.

"Cần gì phải thay đổi. Đó là một kết quả hiển nhiên mà."

Tôi lần lượt đặt giấy báo đỗ lên bàn của Erika, Leonora, rồi Adele.

"Ồ... ủa? Yeah!" 

"Đậu rồi! Cấp 9!" 

"..............."

Erika và Leonora vui mừng, còn Adele thì đang dụi mắt.

"Đã bảo là đậu rồi mà." 

"Làm được rồi... tôi đã tin vào anh Zieg, tôi đã không sai..."

Câu nói đó, nếu không có chuyện của ngày hôm qua, có lẽ tôi đã cảm động hơn.

"Chẳng phải là một kết quả hiển nhiên sao. Các cô có tài năng và thực lực hơn mình nghĩ nhiều. Không có sai sót thì đậu là chuyện bình thường."

Không có vấn đề gì. Đúng vậy, tôi đã luôn tin tưởng. Lập trường là vậy.

"Anh Zieg, cảm ơn anh nhiều!" 

"Tôi sẽ đi theo anh suốt đời!" 

"Đúng là nên có một người thầy tài năng và những người bạn đáng tin cậy."

Rồi rồi. Nào, đặt bàn ở khách sạn Side thôi...