Nhà Giả Kim Tinh Anh: Làm Lại Cuộc Đời Ở Chốn Biên Cương

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

My Plain-looking Fiancee is Secretly Sweet with me

(Đang ra)

My Plain-looking Fiancee is Secretly Sweet with me

氷高悠 ; Yuu Hidaka

"Onii-san, chúc mừng anh đã lấy được vợ. Người này sẽ trở thành vợ anh.

137 13869

Hôm nay cô ấy lại đọc suy nghĩ của tôi rồi

(Đang ra)

Hôm nay cô ấy lại đọc suy nghĩ của tôi rồi

Shirosaki

— Đúng vậy. Ngày hôm nay, một lần nữa, cô ấy lại đọc được những suy nghĩ của tôi.

3 16

The Academy’s Time Stop Player

(Đang ra)

The Academy’s Time Stop Player

애모르

Với 1 kỹ năng gian lận phá vỡ sự cân bằng

36 730

Dạy vợ

(Đang ra)

Dạy vợ

오당티

Nếu nữ phản diện hành xử hư hỏng, hãy mắng cô ta một cách thích đáng.

20 260

Long Tộc

(Đang ra)

Long Tộc

江南

Tác phẩm truyền tải thông điệp rằng, dù có là một "đứa trẻ thất bại", thì cuộc đời vẫn luôn tồn tại những khả năng khác. Ai cũng có thể trở thành anh hùng.

35 432

魔術師クノンは見えている

(Đang ra)

魔術師クノンは見えている

南野海風

Trên đời này có thực sự tồn tại việc nhân sinh của 1 ai đó thay đổi hoàn toàn chỉ vì 1 câu nói.Kunon grion , kẻ mang trong mình lời nguyền khiến cậu bị cướp đi thị lực từ lúc được sinh ra với 1 cái tê

162 4334

[WN] Tập 4 - Chương 128: Người Ở Thị Trấn Này Không Có Mắt Nhìn

Sau khi đặt được phòng ở khách sạn Side, tôi đợi ba cô nàng quay lại. Một lúc sau, có tiếng động từ phía quầy lễ tân, tôi nghĩ họ đã về nên nhìn ra xem.

"Hửm?" 

"Khách ạ?"

Ở quầy lễ tân có một cô bé tóc đen hơi ánh xanh, đang nhìn trộm về phía này.

"Này... chỉ có mình ta thôi đó."

Thánh nữ Erika, người có tài tiếp khách, không có ở đây.

"Ngài Zieg đành phải ra tiếp khách thôi ạ. Chắc chắn không thể để Trưởng chi nhánh làm việc đó rồi."

Tôi không thể để cấp trên làm mấy việc này, mà Trưởng chi nhánh vốn là cựu quân nhân, vẻ ngoài có hơi đáng sợ.

"Đi thôi... Helen, tỏ ra dễ thương một chút, làm loãng đi sự ác ý của ta." 

"Tôi không nghĩ đó là ác ý, nhưng tôi hiểu rồi ạ."

Helen gật đầu, tôi liền bế nó lên, đi về phía quầy lễ tân. Cô bé kia liền rụt rè lùi lại một, hai bước.

"A, chắc suy sụp mất."

Cô bé này có lẽ chỉ mới ở tuổi thiếu niên, không ngờ tôi lại bị một đứa trẻ khác coi là kẻ khả nghi.

"Ngài Zieg, không sao đâu ạ." 

"Vậy à? Này, sợ hãi một người mới gặp lần đầu là thất lễ đó..." 

"Meo!"

Tôi định góp ý với cô bé, Helen liền nhảy lên, bám vào mặt tôi.

"Gì vậy?" 

"Là một cô bé! Đối phương là trẻ con đó ạ!?" 

"Biết rồi."

Là khách hàng.

"Xin hỏi cô có việc gì?"

Tôi gỡ Helen ra, hỏi cô bé. Tuy nhiên, không biết từ lúc nào, cô bé đã đứng cách xa đến 5 mét.

"A, kh-không có gì đâu ạ..."

Cô bé lại lùi thêm vài bước.

"Nếu thấy sợ, một tiếng nữa hãy quay lại. Sẽ có một người chị tốt bụng trở về."

Chị Erika lúc nào cũng tươi cười.

"A, không, cái đó..."

Cô bé rụt rè bước lên một, hai bước.

"...Helen, đi đi."

Tôi ra lệnh, Helen liền nhảy xuống, đáp đất ở phía bên kia quầy lễ tân. Sau đó, nó đi đến chân cô bé, quấn quýt quanh đó. Trông vô cùng đáng yêu, giống như một con mèo thân thiện với người lạ.

"Bé mèo?" 

"Meo."

Cô bé hơi mỉm cười, rồi bế Helen lên.

"Tên của em là gì?" 

"Là Helen ạ." 

"Ể? Mèo nói chuyện...? Không phải mình nghe nhầm chứ!?"

Cô bé có vẻ giật mình, quay gót rồi chạy về phía cửa chính.

"Này, để Helen lại chứ."

Nếu đã sợ Helen thì đừng có mang nó đi. Đừng có bắt cóc con của tôi.

Tôi đang nghĩ không biết cô bé đó đang làm gì, vừa nhìn theo bóng lưng của cô bé thì cửa chính mở ra, ba cô nàng bước vào. Xem ra họ đã đi mua sắm về.

Cô bé kia nhìn thấy ba người, liền đứng khựng lại.

"Ể? Khách à?" 

"Một cô bé?" 

"Hình như đang bế bé Helen?"

Ba cô nàng có vẻ cũng không hiểu rõ tình hình, liền nghiêng đầu thắc mắc.

"A, đàn chị."

Cô bé nhìn về phía Erika, lẩm bẩm.

"Ể? Chị á?"

Erika chỉ vào mặt mình, cô bé gật đầu.

"Ừm, chẳng lẽ là, người ở trường?" 

"Vâng... em là Martina Kirsch, học sinh năm hai khối cao trung ạ."

Học sinh à... Ể? Khối cao trung? Nghĩa là 16, 17 tuổi?

Tôi từng nghĩ không phải, nhưng khi nhìn sang cô phù thủy nhỏ, tôi lại nghĩ, có lẽ cũng tùy người.

"Ừm, thôi, vào trong đi. Em có chuyện muốn nói phải không."

Erika khẽ chạm vào lưng Martina, thúc giục.

"Vâng."

Ba cô nàng cùng Martina đi vào bên trong quầy lễ tân.

"Anh Zieg đang làm gì vậy ạ?" 

"Anh định tiếp khách thì bị người ta sợ, lại còn bị cướp mất Helen." 

"...Ý anh là sao ạ?"

Erika có vẻ hoàn toàn không hiểu.

"Không biết nói sao nữa." 

"Ừm, thôi, chúng ta cùng nghe chuyện nhé."

Chúng tôi vào trong, để Martina ngồi xuống ghế sô pha dùng để tiếp khách, Erika ngồi đối diện. Ba người chúng tôi ngồi vào bàn làm việc, quan sát tình hình.

"Người quen của Erika à?" 

"Có vẻ cùng trường, nhưng nếu là năm hai cao trung thì chắc không học cùng khóa."

Erika 20 tuổi, nên chắc chắn không học cùng khóa với khối cao trung hiện giờ.

"Trường ma thuật ở thị trấn này bao gồm cả khối cao trung với sơ trung mà? Nếu vậy cũng có khả năng quen biết." 

"Ừm, không biết nữa?" 

"Erika có vẻ cũng không biết."

Đúng là Martina có vẻ biết Erika, nhưng Erika thì lại không biết.

"Anh Zieg ơi, anh làm gì đó? Lại đây đi ạ."

Erika gọi.

"Ể? Anh cũng phải qua à?"

Tôi nhìn Leonora và Adele.

"Ừm. Tôi dễ bị người ta coi thường." 

"Tôi thì dễ bị trẻ con sợ." 

"Tôi cũng vậy mà?"

Chắc chắn không đến mức như Adele.

"Cậu là trưởng nhóm còn gì." 

"Nhờ cả vào anh đó."

Đành chịu thôi, tôi nghĩ rồi đứng dậy, đi về phía sô pha. Tôi vừa ngồi xuống cạnh Erika, Martina đang bế Helen liền giật mình. Mà thôi kệ, nhưng trả lại Helen cho tôi được không?

"Anh Zieg, đây là Martina, là đàn em ở trường ma thuật mà em từng theo học."

Lúc nãy nghe rồi.

"Người quen à?" 

"Dạ không... chỉ là, trước đây em có đến trường để tuyển nhà giả kim, em ấy nói đã thấy em lúc đó."

A~, vụ tôi nhờ Erika đi đến trường cũ để tìm người.

"Ra vậy." 

"Martina, đây là anh Zieg. Là trưởng nhóm của chi nhánh này đó."

Erika giới thiệu, Martina rụt rè nhìn tôi.

"Em đã thấy anh trên báo... trông rất ngầu, và em rất cảm kích. Em rất kính trọng anh."

A~... ra cũng đọc cái bài báo 100% nói dối đó rồi... Chuyện này mà ứng đối sai thì nguy to.

"Anh Zieg là một người rất tuyệt vời đó."

Này... Đừng có nói những lời làm tôi không còn đường lui chớ.

"E-em cũng nghĩ mình muốn trở thành một người trưởng thành giống như vậy..."

Thôi, chết cha rồi... Để Erika nói chuyện vậy.