Nhà Giả Kim Tinh Anh: Làm Lại Cuộc Đời Ở Chốn Biên Cương

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Shōshimin Series

(Đang ra)

Shōshimin Series

Yonezawa Honobu

Tác phẩm đã được chuyển thể thành Anime mùa hè 2024.

56 1056

Câu chuyện tình rối rắm giữa tôi và một chị gái xinh đẹp nhưng yếu ớt và hút thuốc lá nặng

(Đang ra)

Câu chuyện tình rối rắm giữa tôi và một chị gái xinh đẹp nhưng yếu ớt và hút thuốc lá nặng

Tomobashi Kametsu

Yuito Enoki là một kẻ cô độc. Không bạn bè, bố mẹ xa lánh, cuộc sống của cậu chỉ xoay quanh công việc đứng quầy tẻ nhạt ở cửa hàng tiện lợi.

2 3

Mong ước nắm lấy hạnh phúc

(Đang ra)

Mong ước nắm lấy hạnh phúc

ショーン田中

Và thế là, Lugis được trao cơ hội quay lại quá khứ để làm lại cuộc sống của mình.

8 137

Kẻ Yếu Nhất Học Viện Lại Là Thợ Săn Quỷ Cấp Giới Hạn

(Đang ra)

Kẻ Yếu Nhất Học Viện Lại Là Thợ Săn Quỷ Cấp Giới Hạn

치킨소년

Hết cách rồi. Tôi đành phải tự mình ngăn chặn bad ending vậy.

79 8837

Solo Leveling: Ragnarok

(Đang ra)

Solo Leveling: Ragnarok

Daul

Sự tồn tại của Trái Đất một lần nữa bị đe dọa, khi ‘Itarim’ – các Ngoại Thần, tìm cách thế chỗ mà Đấng Tối Cao để lại. Sung Jinwoo không còn lựa chọn nào khác ngoài việc gửi Beru, vua kiến bóng tối, đ

75 917

[WN] Tập 2 - Chương 76: Thủ Phạm

Dorothee, con quạ linh thú của Chris, có vẻ đã nhìn thấy kẻ phóng hỏa.

"Ngươi thấy thật à?" 

"Tôi không nói dối." 

"Thấy thì phải ngăn lại chứ."

Làm cái gì vậy không biết.

"Xin đừng kỳ vọng điều đó ở một con quạ. Tôi biến thành gà quay bây giờ."

Ừ nhỉ, con vật này cũng không phải linh thú chiến đấu.

"Vậy là ai?" 

"Tôi không biết. Tôi không quen người ở thị trấn này." 

"Ta cho ngươi thành gà quay bây giờ..."

Con chim vô dụng này...

"Sợ quá đi! Không biết mặt nhưng tôi biết họ ở đâu!" 

"Ý ngươi là sao?" 

"Có một người đã châm lửa, sau đó lên một chiếc xe rồi bỏ trốn. Dĩ nhiên tôi đã bám theo nên biết rõ vị trí."

Ra là vậy.

"Ngươi dẫn đường được không?" 

"Tất nhiên rồi ạ."

Tốt.

"Thưa Đại tá, con quạ này là linh thú của sư huynh tôi, Nhà giả kim quốc gia cấp 3 Christoph. Nó nói đã thấy thủ phạm, chúng ta đi thôi." 

"Hiểu rồi. Lên xe đi."

Dorothee bay vút lên, chúng tôi liền lên xe, cùng những người lính đuổi theo con quạ đang bay trên trời.

"Không biết đi đâu đây?" 

"Hướng này là ra phía cảng."

Đại tá cho biết.

"Cảng..."

Tôi nhớ lại khung cảnh lúc đi câu cá với Leonora. Là lúc Adolph đang dỡ máy chiết xuất xuống.

"Cậu nghĩ sao?"

Leonora ngồi ở ghế sau, chắc cũng đang nghĩ giống tôi, lên tiếng hỏi.

"Giống như cô." 

"Ừm"

Chúng tôi tiếp tục bám theo Dorothee, chẳng mấy chốc đã ra đến bến cảng. 

Trời lúc này đã sáng rõ, thấp thoáng bóng những người dân chài đang dỡ các thùng gỗ từ thuyền đánh cá xuống. 

Xe cứ thế chạy dọc bến cảng, đến khi Dorothee đậu trên một cột đèn đường, chúng tôi liền dừng lại.

"Quả nhiên là ở đây..."

Tôi vừa nói vừa bước ra khỏi xe, ngay gần đó có một chiếc tàu buôn, không phải thuyền cá, đang chuẩn bị nhổ neo.

"Định bỏ trốn à?"

Đại tá vừa lẩm bẩm, tôi liền giơ tay về phía chiếc tàu buôn.

"Dispel."

Tôi sử dụng ma thuật về phía con tàu, luồng ma lực cảm nhận được từ nó liền biến mất.

"Hú! Quả đúng là ngài Zieg! Tính cách thì tệ thật, nhưng tài năng ma thuật đúng là hàng thượng phẩm!"

Dorothee đậu trên cột đèn vừa khen vừa kèm theo một câu thừa thãi.

"Ngài Zieg là một người tuyệt vời!" 

"Này này! Chủ nhân của ngươi là kẻ không phù hợp với xã hội đó!" 

"Xuống đây! Ta ăn tươi nuốt sống ngươi bây giờ!"

Hai con linh thú bắt đầu cãi nhau...

"Helen, đừng chấp con chim óc bã đậu đó. Dorothee, là chiếc tàu đó phải không?" 

"Trước chiếc tàu đó có người đang đóng gói hành lý, không sai đâu ạ."

Sáng sớm thế này ư? Không phải, thời điểm nó nói đang đóng gói hành lý có lẽ là trước đó, lúc trời còn chưa sáng.

"Thưa Đại tá, tôi đã chặn con tàu lại."

Chiếc tàu đó được gọi là tàu ma thuật, hoạt động bằng ma lực. Tôi đã vô hiệu hóa ma lực của nó, giờ nó không thể di chuyển được nữa.

"Này!" 

"Rõ!"

Các binh lính chạy về phía con tàu.

"Tàu kia, dừng lại!"

Các binh lính vừa đến trước con tàu, Adolph từ bên trong xuất hiện.

"Là các người làm hỏng tàu à!? Bên này đang chuẩn bị nhổ neo để đi giao thương đó! Dù là quân đội cũng phải biết có việc nên làm và không nên làm chứ! Ngang ngược thế này không thể tha thứ được!"

Adolph lớn tiếng gào thét.

"Dễ đoán thật. Một gã đàn ông chỉ biết nổi giận khi diễn kịch." 

"Haizz... Đành chịu thôi... Tôi sẽ ra mặt."

Đại tá thở dài rồi bước lên phía trước, tôi đi theo.

"Đây là đội điều tra của quân đội. Ông là nhân chứng quan trọng trong vụ phóng hỏa lần này. Chúng tôi muốn hỏi chuyện, mời ông xuống tàu." 

"Phóng hỏa? Nói gì vậy. Tôi bận lắm, không biết gì hết. Chắc lại do đám đó làm ăn cẩu thả thôi."

Tên ngốc đó vừa chỉ tay vào tôi vừa cười khẩy.

"Thưa Đại tá, người này có vẻ biết chi nhánh đã bị cháy đó ạ."

Đại tá chỉ nói về vụ phóng hỏa lần này. Nếu là phóng hỏa thì còn có những vụ khác, thậm chí nhà kho của chính ông ta cũng bị cháy, bình thường người ta sẽ nghĩ đến vụ đó trước. 

Nhưng gã này lại nói là do chúng tôi cẩu thả. Điều đó có nghĩa là hắn biết chi nhánh đã bị cháy. Một kẻ đang chuẩn bị nhổ neo ở đây, tại sao lại biết chuyện chi nhánh bị cháy?

"Có vẻ là vậy." 

"T-tôi chỉ nghe người ta nói lại thôi!"

Rồi rồi.

Nói là giấy phép chứ thực ra động cơ chết hoàn toàn rồi, có muốn cũng không đi được.

"T-tôi xuống ngay!"

Adolph cảm nhận được không khí đã thay đổi từ phía các binh lính, liền lùi lại. Ngay sau đó, một chiếc thang dây được thả từ trên tàu xuống, Adolph cùng hai người đàn ông lực lưỡng đi xuống.

"Ông là Adolph phải không? Tôi là Karlheinz Wedel." 

"Đ-Đại tá!? Đại tá đến đây có việc gì ạ?"

Xem ra cũng biết tên.

"Như lúc nãy đã nói, ông là nhân chứng quan trọng trong vụ phóng hỏa lần này. Chúng tôi muốn hỏi chuyện." 

"Nói vậy chứ chuyện không biết thì tôi vẫn là không biết. Hơn nữa, tôi cũng là người bị hại mà." 

"Phù... Thủ phạm của hàng loạt vụ phóng hỏa lần này là ông, phải không?"

Đại tá thở ra một hơi, rồi khẳng định Adolph chính là thủ phạm.

"Ngài nói gì vậy!? Không thể nào! Ngang ngược quá rồi! Ngài có bằng chứng không!?" 

"Có nhân chứng." 

"Hả? Ngài nói gì vậy. Chẳng lẽ là bọn họ sao?"

Adolph nhìn chúng tôi.

"Không, những người này lúc đó đang ngủ." 

"Vậy thì là ai?" 

"Là nó."

Đại tá chỉ vào con quạ đang đậu trên cột đèn.

"Hả? Chẳng phải đó là một con quạ sao? Xin lỗi, tôi không có thời gian để đùa giỡn mấy chuyện vô vị này."

Adolph cười khẩy.

"Dorothee, là gã này phải không?"

Tôi hỏi Dorothee. 

Dorothee liền vỗ cánh, bay đến đậu trên vai Leonora.

"Kẻ châm lửa vào chi nhánh là người đàn ông bên phải. Sau đó, hắn lên chiếc xe do người đàn ông bên trái cầm lái rồi bỏ trốn. Nhân tiện, gã ở giữa ngồi ở ghế sau, cười nhếch mép."

Dễ dàng tưởng tượng ra cảnh đó.

"Cái!? Con đó là cái gì vậy!?" 

"Linh thú. Nghe nói nó đã ở trên mái tòa nhà đối diện chi nhánh suốt." 

"Đ-đừng có đùa! Một con chim như vậy sao có thể làm nhân chứng được! Không thể tin được!"

Ông có tin hay không cũng không quan trọng.

"Ngài Zieg, cái gã ngu ngốc này là sao vậy? Hắn đang xúc phạm Dorothee này sao?" 

"Chắc vậy?"

Nhìn bề ngoài thì chỉ là một con quạ bình thường.

"Ồ... Dám xúc phạm Dorothee cao quý này, một kẻ rác rưởi không có lấy một mảnh ma lực... Có muốn ta khoét mắt ngươi ra không!"

Dorothee nổi giận, tỏa ra ma lực. 

Thật ra chỉ là một luồng ma lực yếu ớt, nhưng hình như có tác dụng với Adolph, hắn lùi lại một bước.

"Thưa Đại tá, đây là linh thú của Nhà giả kim quốc gia cấp 3 Christoph von Precht. Linh thú không nói dối, lời khai này có thể tin tưởng được." 

"Ta cũng nghĩ vậy. Hơn nữa, di chuyển bằng xe chắc chắn sẽ có vết bánh xe, hỏi chi tiết Dorothee sẽ biết đó là xe nào." 

"Ha ha ha, ngài nói gì vậy chứ...!"

Adolph đang cười, nhưng đột nhiên quay gót, chạy về phía con tàu. Hai người đàn ông đứng cạnh hắn cũng bắt đầu chạy theo.

"Bắt lấy!"

Đại tá ra lệnh, các binh lính xung quanh liền vây lấy ba người, nhanh chóng đè họ xuống đất.

"K-không phải tôi! Là bọn chúng làm! Tôi không biết gì hết!" 

"Tôi chỉ lái xe thôi!" 

"Là do gã này ra lệnh nên tôi mới phải làm! Tôi không có lỗi!"

Ba tên xấu xa bắt đầu đổ lỗi cho nhau.

"Đưa chúng về đồn! Điều tra chiếc tàu này và thương hội của gã!" 

"Rõ!"

Đại tá ra lệnh, các binh lính vội vã hành động, áp giải ba người lên xe.

"Tìm được mối liên hệ với tay nghị viên thì tốt." 

"Chắc chắn có. Thương nhân để tự bảo vệ mình thường sẽ giữ lại những bằng chứng như vậy. Có thể giấu ở đâu đó, nhưng nhất định sẽ tìm ra."

Quân đội hành động dứt khoát, quyết tâm khai thác thông tin từ Adolph bằng mọi cách, không loại trừ biện pháp thẩm vấn đến cùng.

"Tử hình nhỉ?" 

"Ba vụ phóng hỏa, một vụ bất thành. Chừng đó mà không tử hình thì cái gì mới là tử hình?"

Bình thường chỉ một vụ cũng đủ tử hình rồi. Phóng hỏa là một trọng tội ở thế giới này.

"Dorothee, ngươi ở lại một chút." 

"Ể? Tại sao ạ?" 

"Vì ngươi là nhân chứng. Chỉ một lúc thôi, cứ ở đâu đó ăn tạm giun dế đi." 

"Tôi là người sành ăn đó?"

Linh thú toàn là kẻ sành ăn.

"Ta cho ngươi ăn gà rán." 

"Ăn thịt đồng loại sao? Vừa không phù hợp xã hội lại còn thêm cả bệnh tâm thần à?"

Đùa thôi mà.

"Ngươi lại xúc phạm Ngài Zieg rồi, con chim ăn xác chết kia!" 

"Này, đồ mít ướt! Ngươi nói gì đó!"

Helen và Dorothee bắt đầu cãi nhau.

"Về thôi." 

"Vâng ạ." 

"Nói là về nhưng về đâu bây giờ, thôi tạm thời cứ quay lại đã." 

"Từ giờ phải làm sao đây?"

Đúng thật.

"Vậy, thưa Đại tá, chúng tôi xin phép đi trước." 

"Ừ... Chắc sẽ còn phải hỏi chuyện các cậu nữa." 

"Vâng. Bên này chắc cũng sẽ có người từ Tổng bộ đến."

Còn phải xây lại chi nhánh, rồi bàn bạc xem chi phí từ đâu ra nữa.

"Hiểu rồi. Yuliana, đưa họ về." 

"Rõ! Mời các vị lên xe."

Chúng tôi lên xe do Yuliana lái, quay về chi nhánh.