Xét về mặt bằng chung cả ba thành phố chính, chất lượng sống ở Hoa Sen cũng không đến nỗi gọi là tồi. Đường xá rộng rãi, vạch kẻ đường được phân chia hợp lý cộng với ý thức người dân ngày một nâng cao. Trừ khi là kỳ nghỉ, ùn tắc giao thông là chuyện rất hiếm gặp. Hàng năm chỉ xảy ra dăm ba vụ tai nạn cỏn con, đó là lúc công ty bảo hiểm phát huy vai trò.
Nhà nước đã chi một khoản ngân sách khổng lồ vào cơ sở hạ tầng, cải thiện mặt y tế. Trung tâm nghiên cứu và phòng chống dịch bệnh là một trong những nơi có công nghệ tân tiến cung cấp bởi R.M.T, gần đây họ đóng góp một phần không ít vào chiến dịch đẩy lùi loại virus hiếm bùng phát hồi đầu năm.
Cả bọn gọi bệnh viện cái, năm phút sau xe cấp cứu tới mang Minh đi ngay.
Lấy danh chủ tịch ra thương lượng, Nam thuyết phục bác sĩ chăm sóc Minh trong phòng y tế đặc biệt. Để cậu ta một mình trong phòng điều hòa, kể cũng an tâm.
Minh ngủ thiếp mấy hôm tới tận khi:
“Đây… Đây là đâu?” – Mắt cậu chớm mở.
“Ơn trời, cậu tỉnh lại rồi. Y tá đâu, giúp tôi gọi bác sĩ với!!!”
Trần nhà trắng toát, nồng nặc mùi ô xy già, đem lại cảm giác lạnh lẽo khô khan. Ống truyền dịch dính chặt cổ tay, Minh ngó bên phải thì thấy trên nóc tủ đặt một chiếc bình cắm hoa ly, phía xa xa có bộ bàn ghế sô pha. Ngoài lờ mờ nhìn thấy những thứ đó, cậu bắt gặp cô nữ sinh cạnh giường bệnh, vẻ mặt sao trông hốt hoảng.
“Em nói thằng nhóc va phải cột điện nhỉ? Tôi nghĩ đó là nguyên do não nó bị chấn động nhẹ chút. Để nó nghỉ ngơi vài ngày là có thể đi học lại ngay thôi.”
“Vâng, cảm ơn bác sĩ rất nhiều ạ.”
Cúi gập đầu đến khi ông ta rời phòng, cô liền quay sang Minh.
“Cậu cảm thấy ổn chứ?”
“Bác sĩ bảo rồi còn gì, tôi không sao.”
An tâm gật đầu, Trân giơ điện thoại xin phép cậu đi chỗ khác.
Nam có công việc ở tập đoàn, Alex không rời xa cậu ta nửa bước. Ngoài hai người đó, Minh chẳng có nhiều bạn bè. Vì lẽ đó, Trân xung phong túc trực bên cậu.
“Chứ không phải tôi lo lắng cho cậu đâu đấy, đừng tưởng bở!”
Ngoài mặt nói ổn, từ lúc tỉnh dậy Minh cứ như người mất hồn.
Cớ sao cậu ta lại làm mất chiếc kén? Không lẽ trên đường về, nó phát sinh trục trặc và bản tính liều lĩnh đã sai khiến Minh nhảy bổ ra khỏi nó.
Không, Trân lắc đầu. Quan sát Minh một thời gian, cô hiểu cậu ta tin vào khả năng của bản thân. Hơn ai hết, Minh hiểu rõ những gì mình đang làm. Kể cả khi cỗ máy có lỗi, không đời nào cậu ta nhẫn tâm đến mức bỏ rơi nó.
Hẳn phải có lý do sâu xa nào đó đằng sau. Tốt hơn hết, nó nên thỏa đáng.
Ngoài chờ chính miệng Minh nói, chẳng còn cách nào khám phá rõ tường tận sự việc. Trân không khỏi hiếu kỳ bèn cắn môi, dậm mui chân lên sàn nhà.
“Muốn tâm sự với tôi khô…”
Xoẹt. Tiếng Nam và Alex đẩy cửa làm cô giật thót.
“Nhanh thế, tôi vừa báo cách đây mười phút thôi mà!?”
“Haha, nghe tin cái là Nam sai tôi chở cậu ấy đến đây luôn.”
“Cậu đói bụng không? Để tôi bảo Alex đi mua…”
“Sáng sớm đừng có làm phiền bệnh nhân thế chứ tên kiaaaaaa.”
Ui da! Bị cốc một cái đau điếng, Nam đành ngậm ngùi im lặng.
Không nhịn nổi, Minh bèn phá lên cười hả hả.
“Người gì đâu mà dữ như chằn tinh.”
“Cậu nói ai là chằn tinh cơ!???” – Tự dưng bị chọc ghẹo, Trân phồng cặp má đỏ ửng. Nghĩ kỹ thì Minh cười nói vui vẻ như vậy chứng tỏ sự việc không ảnh hưởng nghiêm trọng, cô cứ lo sợ cậu ta sang chấn tâm lý.
“Minh, tại sao lúc đó… Có trở ngại gì trong chuyến du hành ư?”
“Thôi được, đằng nào tôi cũng đâu tính giấu diếm mọi người.”
Thở hắt ra cái, Minh bắt đầu tường thuật những gì cậu trải qua ở quá khứ.
***
“Vậ…Vậy là thầy đã…!!!”
“Dừng lại đi Nam, cậu ta chịu đủ đau thương rồi.”
Alex ngăn Nam không túm cổ áo Minh, xét thêm muối vào vết thương lòng cậu.
“Khốn khiếp!!!” – Nam dọng mạnh, trút cơn thịnh nộ vào tường.
Cậu ta đã yêu cầu cảnh sát vào cuộc, tái tổ chức truy tìm xác cựu chủ tịch. Nốt hôm nay, họ nhất trí không để Minh xuất viện đến khi thể trạng cậu khôi phục.
“Muộn vậy rồi, cậu ta còn biến đi đâu được nhỉ?”
Tan học cái là Trân tạt tới bệnh viện canh chừng Minh. Ngộ thay, cậu ấy rời giường bệnh lúc nào rồi? Ở đây có luật cấm bệnh nhân rời khỏi khuôn viên, Minh không thể đi đâu xa được. Tên đó ưa thích yên tĩnh, cô linh tính chắc là chỗ đó.
“Minh, nếu cậu có ở đây, xin hãy đưa ra vài dấu hiệu đi.”
“Làm như tôi là ma quỷ không bằng!!!”
Mở cánh cửa dẫn đến tầng thượng, hơi thở Trân có phần nặng nhọc. “Phù, tìm ra rồi!” – Quả thật là cậu ấy ở đây.
Dây phơi đồ mắc rối rắm trên cao. Mặt trời sắp sửa lặn mất bóng, số bệnh nhân lên trên này vận động hay hít thở không khí đều đã về phòng hết cả. Sự trống trải thuận chiều gió nơi đây, tạo ra một khoảng không mát mẻ dành riêng cho hai người.
“Tiếp tới cậu tính làm gì?”
Bước tới Minh, người đang áp thẳng gương mặt vào thanh sắt. Đặt tay lên ban công, cô cùng cậu nhìn ngắm khoảng trời chiều thênh thang ám màu cam nhẹ.
“Tự tay tôi sẽ đập tan cái hội kín chết tiệt đó.”
Mặt trời vừa chìm nghỉm, Minh đồng thời quay sang nhìn cô tiên quyết.
“Cô đồng ý giúp tôi chứ?”
“Ơ kìa, câu trả lời chẳng phải rõ ràng quá rồi sao?”
“Dù có trải qua bao bất trắc, tôi vẫn quyết theo cậu tới cùng!”
***
Vào buổi chiều của ngày hôm sau. Một cách đầy ngẫu hứng, Minh tập hợp tất cả thành viên đến phòng thí nghiệm.
Lại còn bày biện một thứ đáng ngờ gì đó ra trước mặt họ. Che phủ bởi tấm rèm trắng xóa, cậu đặt nó dựa vào chiếc giường kim loại thẳng đứng.
“Tada, đây là vị cứu tinh của tôi.” – Phụt. Minh kéo rèm,
Giấu phía sau là con ma nơ canh trong bộ đồ phòng hộ cậu ta mặc hôm đó.
“Cậu quay về bằng thứ này?”
“Yup.”
“Chẳng phải nó chỉ có tác dụng chống va đập thôi sao?”
Ngoảnh mặt đi, Minh làm bộ huýt sáo.
“Thực ra nó phát huy nhiều công dụng hơn thế nữa cơ.”
Trân đồng tình với Nam. Chất liệu là vải Kevlar, độ bền của nó cùng lắm chỉ ngang ngửa đồ phòng hộ cảnh sát cơ động hay dùng. Nhìn sơ qua, nó chẳng được trang bị thứ công nghệ tối tân nào cả. Gì thì gì, Minh chưa bao giờ hết làm họ ngạc nhiên. Để dành át chủ bài tung sau cùng đã là cái chất riêng của cậu ta nhỉ?
“Phiền cậu nói rõ hơn xem nào.”
“Trăm nghe không bằng mắt thấy. Đi theo tôi!”
Quắt tay bảo đi hướng này, Minh dẫn cả ba tới chỗ bàn làm việc.
“Đây là Time booster, một thứ phụ kiện không thể tách rời với bộ giáp.”
Bắt mắt hơn thảy những vật dụng thông thường như bút, giấy,… Cỗ máy đen tuyền, bề ngoài thoạt nhìn trông giống ba lô nhưng hai lỗ thoát khí dưới đáy cặp đã chuyển hóa trí tưởng tượng của Trân thành… “Tên lửa?”
“Là bộ phản lực có phải không?”
“Yup.”
Lôi chiếc R.M.T Tablet phiên bản phục chế từ trong ngăn bàn, Minh đặt nó ở vị trí thuận tiện sao cho cả ba dễ dàng chiêm ngưỡng ảnh ba chiều của một cơ thể người bọc trong bộ giáp toàn thân.
“Sự thật là tôi không thiết kế ra bộ đồ đó.”
“Nếu không phải cậu, chẳng lẽ…”
“Sau khi khôi phục dữ liệu từ chiếc R.M.T Tablet cũ, ngoài thuật toán du hành thời gian, bên trong nó còn chứa một thư mục ẩn nữa.”
Minh ghé sát tai Nam, thì thầm với cậu ta điều gì đó.
“Cha tôi tạo ra bộ giáp làm gì, cậu hiểu ý ông ấy phải không?”
“Có vũ khí lợi hại thế này trong tay, tại sao thầy vẫn…”
“Bộ giáp dường như chỉ gói gọn trong cơ sở lý thuyết, nó vốn dĩ vẫn chưa được hoàn thiện vì cha tôi vẫn còn vướng mắc về vấn đề năng lượng.”
“Vấn đề năng lượng?”
“Để vận hành nó đòi hỏi ta phải tiêu tốn một lượng điện năng rất lớn. Thứ chúng ta cần là một cục pin có công suất ngang ngửa nhà máy hạt nhân.”
“Ái chà, coi bộ việc này khá là nan giải đấy!”
“Ừ. Cả tháng trời loay hoay, tôi nghĩ mình đã tìm ra giải pháp.”
Nói rồi, Minh dùng xà beng cạy banh nắp thân bộ phản lực. Từ trong đó, một chùm sáng đang từ từ nhô lên hệt như một quang cảnh bình minh thu nhỏ.
Khi ánh sáng dịu dần đi, một vật thể hình tròn dẹt hiện nguyên hình. Về kích cỡ lẫn ngoại hình, Trân ước lượng nó gần sánh ngang với một cái bánh Chocopie.
“Tôi gọi thứ này là Time Core. Nói nôm na dễ hiểu, nó là bể chứa năng lượng thời gian được tôi chiết xuất từ cỗ máy hình bánh donut kia.”
Nam, Trân và Alex thay phiên nhau cầm thử nó. Trọng lượng nhẹ cỡ bằng cuốn sách, phần vỏ bọc thủy tinh trong suốt bên ngoài đem lại tính thẩm mỹ cao, trông khá bắt mắt. Lấy chưng trong phòng làm đèn ngủ hay đèn đọc sách thì hết ý.
“Trung bình Time Core có thể lấp đầy bao nhiêu lượng điện năng?”
“Để xem… Tầm ba bốn nghìn megawatts gì đấy.”
“Chà, nhiêu đó đủ thắp sáng thành phố trong vòng ba tháng đấy.”
“Thử hình dung đi… Vào khoảnh khắc chu du trong chiều không gian Time Parallel, khắp nơi xung quanh tôi ngập tràn thứ năng lượng ấy. “
Một nguồn năng lượng vô hạn, xoay chuyển thời gian của cả vũ trụ này.
“Trước tiên, tôi đề nghị ta tích hợp Time Core vào bộ giáp. Nói không ngoa, lần thử nghiệm đầu tiên thành công vượt trên kỳ vọng tôi mong chờ đấy. Không những trụ hơn một phút, tôi còn đấm con ả sát thủ đó một cú ra hồn nữa cơ.”
“Lợi hại vậy sao!?”
“Tiện thể nói luôn, LISA vắng mặt vì tôi nhờ cô ấy chui vào máy chủ FBI kiếm thêm thông tin về hội kín. Lần này, tôi dặn cô ấy cẩn trọng nên chắc hơi lâu.”
Nam ồ lên, hèn gì cô nàng chanh chua ấy không đếm xỉa tới cuộc bàn luận.
“Trong khoảng thời gian này, vai trò nhóm chúng ta là cải tiến bộ đồ, sẵn sàng phục vụ mục tiêu chiến đấu. Bọn chúng phải trả giá cho những tội ác đã gây ra.”
“Nguyễn Vũ Nhật Nam, cậu theo tôi chứ?”
Minh đưa tay thỉnh cầu sự trợ giúp và Nam không ngần ngại bắt nó ngay tắp lự.
“Chúng ta còn chần chờ gì nữa!? Cứ nói tôi những gì cậu cần.”
“Quá trình kiến tạo bộ giáp, tôi tính chia làm ba giai đoạn…”
Sau đó, Minh không ngừng lải nhải về danh sách các vật liệu cậu lên sẵn.
“Năng lượng vô hạn sao?” – Luôn nhìn ra tiềm năng của những thứ người thường không bao giờ nghĩ tới, đó là điều khiến cậu ta vượt trội hơn tất thảy.“Nguyễn Văn Minh, cậu là người đầu tiên dám phá vỡ giới hạn của nền khoa học hiện thời đấy!”
“Time Core thay thế cỗ máy hình bánh donut, bộ giáp là chiếc quan tài. Ái chà, thay vì cỗ máy thời gian phiên bản II, cái tên Nhà du hành hợp với cậu hơn đấy.”
***
Giai đoạn 1.
“Đầu tiên, tôi cần làm chủ Time Booster.”
Cùng chỉ thị trên, Minh đề xuất ý tưởng biến khoảng đất trống trước kho thành bãi luyện tập. Có bề rộng cỡ chừng một sân bóng đá, vũng đất bùn ẩm ướt, khơi dậy mùi cỏ sau cơn mưa góp phần thanh lọc không khí.
Khu vực này kiểu như góc khuất, học sinh qua lại rất hạn chế. Dù Minh có chưng bộ trang phục quái dị kia ra thì ngoài Trân và Nam, chẳng ai buồn để ý.
“Bộ phản lực hoạt động ổn, tôi đã kiểm sơ qua cơ chế.”
“Đừng vội kết luận, ổn hay không tùy thuộc vào người lái.”
Time booster không giới hạn sức bật. Minh đòi hỏi nhiều hơn nữa, nó tối thiểu phải giữ cân bằng cậu trên không. Chỉ một thôi không đủ, Minh đã tăng cường hai bộ phản lực bên miếng đệm cẳng tay và ống giầy. Dây điện giấu trong khung xương được nẹp vào cánh tay, dẫn vào buồng năng lượng chủ là Time Core.
“Cô bật máy quay chưa đó?”
“Khỏi cần cậu nhắc, thoải mái trình diễn đi.”
Trân điều chỉnh giá đỡ đến khi camera thu về góc quay phù hợp thì buông ra. Thật đáng mong chờ được xem cảnh tượng cậu ta ngã dập mặt, cô nghĩ.
Minh co gối bậc nhảy. Bồ độ tích hợp công nghệ AI ghi nhận chuyển động bèn xì lửa, quẳng cậu lên cao hai ba mét rồi tắt ngúm.“Thôi chết, mình không bật lên lại được!!!” – Hoảng loạn, Minh quơ tay quơ chân.
Không ngoài dự đoán, cậu ta lao thẳng xuống nền cỏ.
“Haha, đáng đời cậu chưa.”
“Thôi đi!”
“Coi kìa, lần đầu như thế đâu tệ lắm. Cố gắng lên!!!”
Đâu như nhỏ đó châm chọc, lời động viên của Nam an ủi Minh phần nào. Cũng không vì thế mà cậu chấp nhận đo đất, Minh gồng sức bật dậy.
“Ơ kìa, cậu không điều chỉnh gì lại à.”
“Không, nó cơ bản vẫn hoạt động ổn. Chỉ là bọn tôi chưa hòa hợp nhau thôi.”
Gọi là có tí bất đồng quan điểm. Trải qua chục lần té ngã, cả hai cũng dần tâm đầu ý hợp hơn. Tuy lần này giữ khoảng cách an toàn, chỉ rời xa mặt đất có vài centimet, Minh đã có thể giữ vững cơ thể trên không tận năm mười phút.
“Giờ thử đưa tay đẩy người về sau đi.”
Làm theo lời Nam, Minh bay thụt lùi. Làm ngược lại để tay ra sau, bộ phản lực dúi cậu về trước. Dần dà thuần hóa bộ phản lực, cậu cứ thế lướt quanh bãi cỏ.
“Haizzz, hơi chán rồi đấy.”
Cứ an phận, lượn lờ sát đất thế này thì khó lòng tiến bộ nhanh được. Quyết tiến khỏi vùng an toàn, Minh đẩy công suất Time booster lên hết cỡ.
Oái!!! Bao quyết tâm ấy ai dè gây ra hiệu ứng ngược. Thay vì chầm chậm tăng độ cao, nó quẳng cậu một hơi lên tận trời. Khí nóng phả ra thiêu rụi vùng cỏ.
“Trời ơi, đâu ai bảo cậu ta thể hiện, sao phải vọt cao vút lên thế kia chứ!?”
“Cái tên Minh này, đúng là liều lĩnh hết thuốc chữa mà.”
Lâm vào tình huống còn tệ hơn ban nãy gấp nghìn lần, Minh tái xanh mặt. Ngoài rơi tự do từ độ cao hàng chục mét, cậu không tài nào sai khiến cả ba bộ phản lực phụt ra lửa. Rất may… “Không, may mắn cái khỉ gì chứ!!!” – Ở phía sau kho, một hồ nước đang giang rộng vòng tay chờ đón cậu.
Nó đáng lẽ là bãi tiếp đất hoàn hảo, nếu bộ đồ chống thấm nước. Dây điện chưa bọc kỹ, nguy cơ chạm mạch rất cao, rớt xuống kiểu gì cũng bị giựt tới chết thôi.
Không dư thì giờ nghĩ ra phương án cứu vãn tình hình nữa, ngay lúc định nhắm mắt buông xuôi thì có phép màu xảy ra. Cách mặt sông không còn bao xa, bộ phản lực bất chợt bập bùng ra chút lửa, đẩy nhẹ Minh vào bờ.
Sau tai nạn, nhóm nghiên cứu đã ngồi lại xác định lỗi lầm.
Hệ thống phản lực dở chứng là do Time Core đặt sai vị trí, họ kết luận. Năng lượng tụ quá nhiều một chỗ chứ không phân bổ đồng đều thành ra tắc nghẽn.
Ngoài di dời Time Core ra mặt tiền, cụ thể là chính giữa ngực. Minh nhất trí phân chia ra nhiều đường dẫn, điều đó đồng nghĩa gia tăng số lượng Time Core.
“Time booster dùng riêng một cục, một cục mở cổng thời gian và điều khiển hệ thống nè, tôi nghĩ nên bố trí chúng ở chính diện. Thêm hai cục dự phòng lắp bên vai...”
“Vậy là Nhà du hành cần tổng cộng bốn Time Core.”
***
Giai đoạn 2.
Những hạt lửa li ti bắn vào xối xả vào mặt nạ hàn hồ quang, tiếng búa gõ canh cách nhịp nhàng vào miếng kim loại. Dưới sức nóng mối hàn, mồ hôi cậu đổ rũ rượi.
Sau hàng đêm dài thức trắng có Alex phụ giúp một tay, Minh cũng đúc xong khuôn giáp màu bạc nhẵn. Cái lỗ to tròn khoét ngay ngực, bên trái và phải của nó là hai cái lỗ nhỏ hơn. Bên giáp vai khoét hai lỗ tương ứng là tròn bốn.
Dùng kẹp than gấp Time Core, cậu vừa nhét cái thứ tư vô lỗ thì… BÙM!!! – Vụ nổ đánh bật cả hai người họ. Time Core văng mỗi cái một nơi. Bộ giáp cả bọn dày công rèn dũa thế là đi tong, vỡ toang thành những mảnh vụn nhỏ.
“Cậu không sao chứ!?”
“Tôi không sao. Lỗ tai có hơi ù một chút .”
Nhờ có thể trạng tốt, cậu vệ sĩ bật dậy nhanh hơn bèn chạy lại đỡ Minh. Nam đứng quan sát từ xa cũng tiến gần giúp, gương mặt nhàu nhĩ nói.
“Nguy hiểm thật! Từng đó năng lượng là quá sức…”
“Không sao, chỉ cần thay đổi chất liệu là ổn.”
“Minh à, vẫn còn kim loại bền hơn thép ư?”
Dường như đã nảy ra sáng kiến gì đó, Minh gật đầu.
“Cậu chưa từng nghe đến hợp kim titan ư?”
“Ý cậu là thứ dùng chế tạo vỏ tên lửa?”
“Bộ cậu ta tính tạo một chiến giáp siêu cơ động ư?”
“Dù có là hợp kim titan đi nữa, tôi e nó cũng khó lòng chịu được…”
“Tôi chưa nói hết mà. Không phải miền Bắc nước ta có một loại hạt có khả năng cường hóa vật chất hay sao. Cậu hiểu tôi ám chỉ cái gì mà phải không?”
Thứ Minh yêu cầu là loại hạt tìm thấy trong tảng thiên thạch đâm xuống Việt Nam hàng thập kỷ về trước, hạt gia tốc. Đoán ý đồ cậu ta là vậy, Nam ra vẻ trù trừ.
“Thử nghĩ mà xem… Trộn vào hợp kim titan, cơ hội chúng thích ứng với Time core rất cao. Nhà du hành khi đó sẽ trở thành bộ giáp toàn năng nhất cho coi!!!”
“Thôi được rồi, đợi một tuần để tôi thử cậy mối quan hệ xem sao.”
Không chỉ có khả năng bay lượn thượng thừa, hạt gia tốc còn đem lại độ bền siêu hạng giúp bộ giáp chống đạn, chống chọi cả những vụ nổ hiểm hóc. Cả với từng đó năng lượng tuôn chảy, hẳn người mặc sẽ được ban cho siêu sức mạnh. Đi kèm tốc độ siêu thanh là sức mạnh vô song, nâng được những vật có tải trọng lớn.
“Cậu đúng là biết cách dụ tôi đấy Minh à!” – Nam lắc đầu xin thua.
***
Thời gian chờ đợi cậu chủ tịch ấy, Minh tranh thủ hoàn chỉnh bảng phác họa của Nhà du hành. Cậu nguệch ngoạc bút chì lên hết tờ A4 này đến tờ A4 khác. Hàng chục mẫu giấy vò nát, quăng xuống sàn mỗi lần cậu bắt gặp chi tiết không ưng.
“Xong rồi!!!” – Tới khi Minh buông bút, bản vẽ ăn nhập trí tưởng tưởng nhất cuối cùng cũng hiện trên mặt bàn. Bộ giáp hoàn mỹ đến từng khớp nối, phần hợp kim titan bọc bên ngoài rất hợp với màu tông đen chủ đạo của đồ bó.
Chưa từng đào tạo qua trường lớp, phải nói Minh có chút năng khiếu hội họa đấy chứ. Cậu lên tay như vậy chắc do đã vẽ qua vô số bản thiết kế máy móc đây mà.
Cô nàng LISA là sản phẩm Minh ưng nhất. Không ngờ trên đời tồn tại một cô nhóc dễ thương như thế, lại còn do chính tay cậu vẽ nữa chứ.
Nhận thấy mình đi hơi xa, cậu tát vào má ngăn cơn tự luyến.
Mà nhắc cô trợ lý ảo ấy làm Minh sực nhớ đã lâu rồi không gặp cổ.
Lần trò chuyện cuối cùng, Minh nhớ là đã sai cô ấy đột nhập vào máy chủ Cục Điều tra Liên Bang. Tin tưởng giao phó cô ta như thế, thời gian kéo dài càng khiến cậu thấp thỏm không yên. Liệu LISA có gặp trở ngại gì không?
“Tầm nay mai gì cô ấy chưa quay về, chắc mình…”
Tít tít tít. Chợt, Minh thót tim bởi âm báo của chiếc kính bảo hộ đặt cạnh. Càng kính nhấp nháy LED đỏ, đó là dấu hiệu của… “Cô ấy quay lại rồi!!!”
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến, cậu đeo kính vô. Dây đàn hồi cao su vừa ôm lấy đầu là một cô bé nhỏ nhắn hiện ra, thu gọn trên bàn làm việc.
Đây là ảnh ba chiều của LISA, tồn tại trong môi trường thực tế ảo. Minh đã hiệu chỉnh chiếc kính sao cho chỉ cần mang lên là quan sát được cô nàng.
“Thưa, cậu chủ vẫn khỏe chứ?” – Cô trang trọng cúi chào cậu
“LISA… Cô lặn đâu mất tâm hơi luôn thế? Tôi lo gần chết đây này!!!”
“Xin lỗi vì đã để cậu lo lắng!”
Cô nàng trong bộ đồ hầu gái màu xanh nước biển đáng yêu cực kỳ. Mái tóc vàng cùng cái kích cỡ khiêm tốn chỉ chừng tiên ống tre ấy, Minh đã thiết kế cô nàng sát với hình tượng Alice ở xứ sở thần tiên, bộ truyện cậu ưa thích lúc nhỏ.
“Thế… Cô điều tra được gì rồi!?”
Nhẹ nhàng nhấc cơ thể ảo ấy lên không, LISA bay đến ngồi thõng lên vai cậu. Tiếp đó, cô phẩy tay như thể rắc bụi tiên, triệu hồi năm sáu ô vuông.
“Cái hội Hội Tam Nhãn đã tấn công ngài hoạt động ngầm theo hình thức hội nhóm, có số lượng đông đảo thành viên tụ tập ở Mỹ và Nga. Chúng lọt tốp đầu danh sách những băng nhóm cần ưu tiên trừ khử của Cục Điều tra vì hàng ngàn cáo buộc về tội thí nghiệm chất cấm, cung cấp vũ khí cho nhiều đơn vị khủng bố và cái tôi nghĩ ngài quan tâm nhất… Cướp đoạt dự án du hành thời gian từ tay chính phủ.”
“Điều đó nghĩa là…”
“Vâng, Cục tình nghi Mark Griffin là tay sai của hội.”
“Ngoài ra, báo cáo của Cục còn cho biết chúng đang bí mật xây dựng một tòa tháp bắt đầu từ bảy năm về trước, hiện mục đích vẫn chưa ai tìm ra. Có khả năng nó liên quan đến chủ nhân của kẻ truy sát cậu chủ đấy.”
“Là hang ổ chúng chăng?”
Sắp xếp dữ kiện, ta sẽ thấy… Ban đầu Mark thuyết phục chính phủ đầu tư chế tạo cỗ máy thời gian. Nhận ra tiềm năng thực sự của nó, hắn lập tức trở mặt.
“Phải, tiềm năng thật sự…” – Nếu cỗ máy chỉ giúp ta du hành thời gian, có lẽ Mark đã không điên cuồng như thế. “Thứ làm hắn mê muội chính là nguồn năng lượng vô hạn bên trong chiều không gian Time Parallel đó.”
Kiểm soát ngần ấy năng lượng, lũ hội kín ấy rồi sẽ thực hiện dã tâm điên rồ gì.
“LISA, nói ta tòa tháp đó nằm đâu đi.”
“Ở Việt Nam. Nhưng ngài không có quyền vô đâu.”
Ra vậy, thông tin về tòa tháp đâu phải tự nhiên nằm trong báo cáo của Cục Điều tra Liên bang. Lão già John Smith ấy hẳn đã tổ chức chiến dịch chiếm giữ nơi đó và bắt hết đối tượng tình nghi rồi.
Điều đó nghĩa là vô phương, không còn cách nào khác? Tầm bậy, cậu vẫn còn con bài tẩy chưa tung kia mà.
Đeo chiếc găng đen nhám vô tay, Minh đồng thời lắp miếng bảo hộ vào cẳng tay, phần cậu giáp trên vai cậu đã sẵn gắn một cục Time Core.
“Chức năng phòng vệ… Hình như làm thế này nhỉ?”
Đoạn chìa tay ra trước… Xèo!!! Một luồng sáng bèn phóng khỏi tay cậu theo phương thẳng, đâm thủng màn hình chiếc tivi đối diện.
Siết năm ngón tay tạo hình quả đấm, cậu có thể xả năng lượng từ Time Core.
“LISA, đòn bắn vừa rồi là hết công lực chưa nhỉ?”
“Nếu ngài muốn, tôi có thể nâng lên cao nữa.”
Cú bắn ban nãy giống y lần cậu tấn công ả sát thủ, vậy mà vẫn chưa phải là cao nhất ư? Chỉnh lên mức tối đa, sức công phá của nó có khi còn đủ mạnh để thổi bay cả một chiếc xe tăng bọc thép luôn ấy chứ chẳng đùa.
Tính nhẩm một hồi, Minh ra lệnh:
“Phiền cô chia nhỏ tuyệt chiêu này ra ba cấp. Cấp độ một nhẹ nhàng, đủ làm đối thủ gây mê thôi. Cấp độ hai thì vừa phải sao cho ngang hàng hỏa lực của viên đạn súng lục. Còn cấp ba… Hề hề, có bao nhiêu, chơi hết bấy nhiêu luôn chứ nhờ!?”
“Như ngài mong muốn.”
Mặt nạ hàn hồ quang đập vào mắt khi Minh để nó lăn lóc trên sàn, trông cậu hao hao Kamen rider khi đội nó. Như vậy càng thích hợp với hình tượng chính nghĩa Minh nhắm tới.
Cúi nhặt nó, cậu ụp kính bảo hộ vào phần kính chống lóa của chiếc mặt nạ.
“Kết hợp hai thứ này với nhau quả là ý kiến không tồi nhỉ, LISA?”
Thế đấy, Minh không còn là một thằng nhóc còi cọc, suốt ngày trông chờ Rita, Alex hay gã ân nhân đó giải cứu. Cậu hiện thời đang sở hữu một món vũ khí tối tân, là di sản người cha để lại. “Hứa với cha, con sẽ đập tan cái tổ chức thâm độc ấy.”
***
Giai đoạn 3.
Kiện hàng ghi được vận chuyển từ Nga. Được mục sở thị thứ hạt này, nó có dạng chất lỏng trong suốt màu đỏ thẫm chứa bên trong ống nghiệm. Vì cớ sự nào đó, Minh không nhận nó trực tiếp từ tay Nam mà phải thông qua dịch vụ chuyển phát.
Cậu nghe nói người ta đã bào mòn thiên thạch đến tận xương tủy và tẩu tán sang các quốc gia Tây Âu. Nhiều công ty quân sự tư nhân ở Mỹ và Nga đang tích cực thu mua chúng. Xét riêng về độ khan hiếm, món hàng này có giá trị cao phết.
Hạt gia tốc phản ứng với cấu trúc phân tử hình thành một nguyên tố mới, mạnh mẽ hơn. Kết vào sợi tổng hợp Kevlar, chúng sẽ khắc phục đặc tính chịu nhiệt kém của nó. Hợp kim titan là kim loại nhẹ và mạnh mẽ nhất, nay sẽ còn mạnh hơn nữa. Giáp ngực, vai, cẳng tay và cẳng chân Nhà du hành đều bọc loại hợp kim này.
“Chuẩn bị đi LISA, ta khoác thử bộ giáp lên đây.”
“Có cần tôi thông báo bạn ngài không?”
“Cô mất trí ư? Dĩ nhiên không rồi!”
Mấy người đó mà biết kiểu gì cũng viện trăm ngàn lý do can ngăn. Nào là quá sớm, bộ giáp cần chạy mô phỏng vài lần để đảm bảo "an toàn". Rất tiếc, trong từ điển của Minh không tồn tại hai chữ đó.
Công đoạn chồng giáp vào cơ thể ngốn gần một tiếng. Trong thực chiến đâu dư dả thời gian như vậy, nhất định cậu phải tìm cách khắc phục sớm.
Mọi đinh ốc đều đã vặn chắc chắn, nhìn Minh trong bộ giáp mập mạp ra hẳn. Phải gồng gánh bao nhiêu đó kí kim loại, cân nặng tăng múc chỉ là điều khó tránh khỏi.
Time Core truyền năng lượng dọc dây dẫn ra toàn bộ hệ thống. Úp mặt nạ vào, nó lan ra chiếm lấy đầu cậu thành mũ bảo hiểm. Không cần đục lỗ mắt, Minh cũng nhìn được qua tấm màn cảm biến. Xét cho cùng, mặt nạ mà không có mắt trông khó coi cực kỳ. Vì thế, hai mắt Nhà du hành hiện nhấp nháy cặp LED trang trí.
“Oaaa, mình có cảm giác trong này y như mùi xe mới ấy!!!” – Từ trạng thái, nhiệt độ, dung lượng điện năng đến ứng dụng dự báo thời tiết, hướng gió, radar máy bay, đồng hồ, tất cả đều bày biện đầy đủ ra trước mặt qua tấm kính Vr.
Biểu tượng của Nhà du hành, chiếc đồng hồ Quartz trước ngực sáng lên.
Time booster phập phồng ra lửa, Minh đạp chân nhảy khỏi mặt đất. Mười hai giờ đêm, chắc tầm này Nam, Trân và Alex đều chăn êm nệm ấm cả rồi.
Đây là thời điểm thích hợp nhất…“Làm thôi nào!” – Phá tung cửa, Minh bay khỏi phòng thí nghiệm. Phóng cái vèo, lao vút lên độ cao vừa đủ để biến học viện công nghệ ban đêm qua đôi đồng tử của cậu thành một mô hình thu nhỏ.
Không những vậy, Minh giữ mình trên không, quan sát chốn phồn hoa của nơi đô thị từ góc nhìn cao vời vợi này chìm ngập trong ánh đèn xe cộ qua lại li ti. Nhờ bộ giảm âm ngăn tiếng gió, tai cậu thành ra chỉ bị ù chẳng khác trên máy bay là mấy.
Hoa Sen mệnh danh là thành phố không bao giờ ngủ, Minh đoán ngoài đường bây giờ vẫn còn đông kịt. Đã thế, cậu quyết định ghé thăm họ một chuyến.
Nhà du hành đáp một mạch thẳng xuống Bùi Viện, một khu phố đi bộ nổi tiếng về văn hóa tụ tập về đêm. Tạt qua con đường chật ních người ấy, tốc độ xé gió của bộ giáp cuốn phăng bàn ghế, làm ai ai cũng không khỏi lúng túng ngã nhào.
“Nè nè, cái bóng vừa nãy là gì thế?”
“Điên à!? Nhanh vậy ai nhìn kịp!”
“Có ai chụp hình quay phim gì lại không?”
“Ảo giác chăng?”
“Cứ như con gì bay qua ấy.”
Uốn thành hình vòng cung thăng thiên về trời, Nhà du hành đâm thẳng vào Bitexco Financial Tower. “Một… Hai… Ba… Hây da!!!” – Trước khi đâm sầm, cậu bẻ cong quỹ đạo như mượn tòa nhà chọc trời ấy làm nấc thang, bắt lên tận sáu mươi tám tầng mây cách mặt đất hơn hai trăm mét và dần dần vượt xa độ cao đó…
“500… 1000… 3000… 5000 m…”
“LISA, bật lò sưởi ấm lên đi. Bộ giáp sắp sửa đóng băng luôn này!”
“6000… 7000… 9000…” – Độ cao mười nghìn mét vượt qua tầng mây cao nhất là lúc cậu nếm trải độ không tuyệt đối. Nghe lệnh Minh, cô trí tuệ nhân tạo kích hoạt cơ chế Engine Anti-Ice, dẫn luồng khí nhiệt độ cao vào động cơ. Cậu có phủ bên ngoài bộ giáp một lớp Ethylene Glycol, tránh trường hợp đóng băng.
Quả là trải nghiệm có một không hai, bên dưới chân Minh phủ kín mây mù. Vượt qua lớp bụi dày là bầu trời trong sạch, đủ để chiêm ngưỡng hàng trăm ngôi sao. Minh đưa tay, giả vờ chạm không khí như bắt lấy những vì sao tỏa sáng, khao khát chinh phục vũ trụ.
“Đã ngắm sao thì không đốt lửa trại là không được.” – Chỉ dám ước vậy thôi, nhiệt độ bên ngoài đo được vào khoảng âm sau mươi hai, lửa nào chịu cho nổi.
Đang mãi mơ mộng thì chợt… Oái!!! Một chiếc Boeing to đùng từ đâu suýt chút nữa đâm sầm vào cậu, Minh làm động tác nhảy bật nhảy cong lưng tránh nó.
Còn một xíu thôi là cậu va chạm cái máy bay thương mại đó, rất may radar đã phát tốt công dụng. Quên cài radio là lỗi của Minh, hẳn phi công trên đó được phen hú hồn lắm đây. Bộ giáp tỏa cùng bước sóng với máy bay, nhiều khả năng họ tưởng lầm cậu và cố gắng liên lạc cảnh báo nhưng không nhận hồi âm.
“Ta chuẩn bị tăng tốc đuổi theo nó đây LISA.”
Đến lúc kiểm tra tốc độ của Nhà du hành rồi nhỉ?
“Hiện tốc kế bên góc màn hình mau lên.”
“Tuân lệnh!!!”
Vận tốc cao nhất của máy bay thương mại rơi vào khoảng một nghìn ba trăm hai mươi bảy kilomét trên giờ, Nhà du hành hiện tại đang bay ở mức một nghìn năm trăm hơn.
Minh đẩy công suất bộ phản lực lên mức nữa, nhanh chóng bắt kịp thứ phương tiện khổng lồ vừa dọa cậu một phen kia. Tránh tạo sự chú ý thừa thãi, cậu bay dạt ra xa. Bật bộ chặn sóng, Minh đưa bộ giáp vào chế độ tàng hình.
“Vận tốc nhanh nhất của chiến cơ là bao nhiêu ấy nhỉ?”
“Thưa, một chiếc SR-71 Blackbird có thể đạt 3578 km/h ạ.”
Theo dõi tốc kế… 3700 km/h và vẫn tiếp tục tăng. Ồ, hóa ra Nhà du hành phá kỷ lục của chiếc Lockheed ấy từ nãy rồi sao? Vậy mà bộ giáp vẫn chưa có dấu hiệu chập mạch, quá nhiệt hay phát sinh lỗi lầm cho thấy nó đạt giới hạn cả.
Cao hơn, xa hơn, nhanh hơn nữa… Nhà du hành hoàn toàn có khả năng bứt phá.
Nghĩ thế, lượng adrenaline Minh tiết ra ngày một nhiều. Với sự hăng hái có thừa cùng niềm tin dữ dội được củng cố, cậu bất ngờ thay đổi quỹ đạo bay từ phương ngang sang dọc, tiến lên cao hết mức có thể.
“Mặt Trăng cách hành tinh này 384400 km. Tên lửa của NASA cần đạt vận tốc 28968 km/h. Sẽ điên rồ lắm đây, nếu mình lên được tới đó.”
“2500… 3000… 4000… 5000… 10000… 20000 km/h…”
“50000… 80000… 120000… 200000… 250000 km…”
Cả tốc kế lẫn thang đo khoảng cách đều vượt quá ngưỡng báo động, đỏ ngầu lên.
Chịu tác động của ma sát không khí, bộ giáp nóng bừng bừng. Ngay cả lá chắn nhiệt cũng không làm chậm quá trình bốc cháy. Không có hạt gia tốc tăng cường sức chịu đựng của vật liệu, chắc Minh đã bị thiêu thành than sống từ lâu.
Hai bình ôxy dự phòng giữ cậu tỉnh táo trong hơn bốn tiếng. Vượt qua từng đó thời gian, Nhà du hành cuối cùng cũng thành công thoát ra khỏi bầu khí quyển.
***
Có thể nói theo nghĩa nào đó, Nguyễn Văn Minh là "phi hành gia" thứ hai có quốc tịch Việt bay vào không gian, dù cách cậu làm có hơi ăn gian một chút.
Mặt Trăng, vệ tinh tự nhiên duy nhất của Trái Đất, một cục thiên thể hình tròn có bề mặt xám xịt chỉ toàn cát bụi và sỏi đá. Sự cô độc ám lên cái vùng đất cằn cỗi, không trọng lực nơi đây. Có bán kính chỉ bằng một phần tư quả tinh cầu màu xanh ở phía xa xa kia, với một con người như Minh thì nó vẫn rộng lớn chán.
So với Trái Đất, thời gian trên Mặt Trăng có độ chênh lệch chút đỉnh. Ngày và đêm cách nhau 336 tiếng, rơi vào khoảng 14 ngày. Tức là một ngày ở đây bằng nguyên tháng hai trên Trái Đất, vẫn còn nhiều thời gian vui chơi phết.
Thời tiết cũng có điểm khác biệt. Ban ngày, Mặt Trăng có thể nóng tận một trăm độ C. Về đêm, nhiệt độ của nó giảm mạnh xuống mức âm, cụ thể là…“Âm một trăm bảy mươi độ C ư, khiếp thật!” – Quan sát máy đo nhiệt độ, cậu ngồi thu mình, chà xát lòng bàn tay, răng cứa cành cạch.
Sự cách biệt này xảy ra bởi Mặt Trăng cách quá xa Mặt Trời, lại còn không hề có khí quyển giữ lượng nhiệt nóng từ ban ngày. Có bộ giáp dày cộm làm ấm cơ thể, Minh vẫn cảm nhận cái lạnh này tê tái tựa như Siberia hay Nam Cực.
Cậu ngồi chồm hổm bên cạnh lá cờ đỏ sao vàng phấp phới tung bay. Nửa bên có màu xanh lục, nửa bên kia bị bóng tối bao phủ, thì ra Trái Đất từ góc nhìn của một phi hành gia trông thế này ư? Tĩnh lặng nhưng cũng thật hùng vĩ quá đi mất.
“Hai… Ba… Tách!!!”
Đặt ngón cái và ngón trỏ vào nhau tạo thành hình chữ nhật, ô vuông trắng hiện ra chính giữa, bắt trọn cảnh sắc không phải ngày nào cũng có dịp chiêm ngưỡng.
“Thiết nghĩ mình không nên dừng chân tại đây lâu!” – Sớm chán chường với sự bình yên, Minh đứng phắt dậy, môi trường không trọng lực khiến cậu lơ lửng.
Sứ mệnh của Nhà du hành là xóa sổ Hội Tam Nhãn, Minh hiểu rõ điều đó. Cuộc chiến ấy sớm muộn gì cũng nổ ra, vậy thì cậu còn chần chừ chi nữa.
“Cậu chủ, ngài tính quay về ư?”
“Ừ thì đúng, nhưng thực ra không!”
“Ý ngài là sao chứ?!”
“Cứ im lặng quan sát, rồi cô sẽ hiểu ngay thôi.”
Dứt lời, cậu đẩy Time booster lao đi nhưng điểm đến không nhắm vào Trái Đất mà thay vào đó là khoảng không đen kịt của vũ trụ.
Nhà du hành vừa là cỗ máy hình bánh donut, vừa là chiếc quan tài. Đặt tọa độ và mốc thời gian xong xuôi, Time Parallel tức thì nới rộng. Cậu chui tọt vô chiều không gian méo mó, là đường hầm nối liền giữa quá khứ, hiện tại và tương lai. Từ vũ trụ xa xăm, khe nứt thả cậu xuống vùng hẻo lánh nào đó thuộc Việt Nam.
Theo điều tra, có một nhà máy đang hoạt động loanh quanh khu vực này. Bề ngoài là mỏ đá trá hình, đến khi Cục Điều tra đã vạch trần bộ mặt thật. Nó là một tòa tháp thoạt nhìn giống như ngọn hải đăng nhưng công dụng thì vẫn còn là ẩn số.
Được những ngọn đồi che phủ, bảo sao nó khó gây sự chú ý của chính quyền địa phương lẫn người dân khu vực. Nhà du hành quan sát và định vị trên cao, cách duy nhất lên được tới đó chỉ có thể là băng qua con đèo vừa hẹp, vừa gấp khúc.
Địa hình hiểm trở ắt hẳn phải cần một tay lái chắc. Tiếc thay, Minh không di chuyển bằng xe. Nhà du hành hạ thẳng cánh xuống hang ổ kẻ thù.
Không ngoài dự đoán, đám người ở đó không do dự chỉa súng vào vị khách không mời. Chỉ là mỏ đá thôi, chúng đâu cần phải mang vác mấy món vũ khí có tính sát thương cao như thế. Minh kết luận chúng không phải công nhân nhà máy.
“Các quý ông…!”
“Diện mạo đó… Ngươi là người quen của ngài Sao chổi trắng ư?”
Đi đâu cũng có người nhắc tên, coi bộ hắn khá nổi tiếng.
“Nghe rõ đây, các người có năm phút, mau bỏ vũ khí xuố…”
Đâu nghe lời Minh, đám lính xả loạt mưa đạn vào bộ giáp. Ấy vậy mà không những không xây xước, Nhà du hành chỉ bị đẩy lùi đôi chút. Phần thân cứng cáp này dù sao cũng cấu tạo từ thứ kim loại dùng chế tạo vỏ xe tăng.
Loạt đạn chấm dứt, khói bốc từ nòng súng lên ngây ngút. Biết sớm muộn gì chúng cũng sạch đạn, Minh đã kiên nhẫn chờ đợi đến giờ phút này.
“Tới lượt ta!”
Một, hai, ba, bốn,… Có tổng cộng hai mươi hai tên bao gồm cả chỉ huy. Nhà du hành thu đấm tay, giải phóng tia năng lượng cấp một, bắn gục đám lính ngất xỉu như rơm rạ. Vài tên kịp thay băng đạn, dù bắn trả vẫn chẳng mấy ăn thua.
Xử lý gọn ghẽ đám dưới mặt đất, Minh ngước mặt lên tòa tháp.
“LISA, quét toàn bộ tín hiệu nhiệt trên đó.”
“Rõ!!!”
Tầm nhìn qua chiếc mặt nạ dần đục ngầu, nổi bật lên những dấu chấm cam di chuyển loạn xạ kéo dài đến tận đỉnh tháp. Mỗi chấm tượng trưng cho một tên đang cố thủ. Tự động khóa mục tiêu, Nhà du hành bay vô loại bỏ kẻ thù ở từng ngóc ngách, không chừa tên nào đến khi những dấu chấm thay phiên nhau tắt lịm.
Kế hoạch đột nhập bước đầu thành công ngoài mong đợi. “Công nhận dễ thật đấy.” – Trèo lên đỉnh tháp, Minh thầm cảm thán.
Chuyển sang bước kế tiếp, Nhà du hành phá banh cửa vào phòng máy.
Là nơi bố trí năm cỗ máy tính lượng tử đặt sát nhau và là bộ não tòa tháp, phải thừa nhận công nghệ ở đây tối tân gấp chục lần phòng thí nghiệm cậu.
“Chi hàng trăm triệu đô vào tòa công trình này, bọn chúng đang toan tính âm mưu gì vậy!?” – Liệu có chỉ đơn giản như là vận hành thuật toán du hành thời gian?
Với năng lực và kiến thức có hạn, Minh không thể cứ ngày một ngày hai nắm rõ được cấu trúc phức tạp nơi đây. Nhất là với lượng thời gian ít ỏi hiện tại. “Chỉ còn cách trông cậy vào cô ta.” – Luồng sợi cáp từ cẳng tay phải vào cổng kết nối, Minh nói.
“Chuẩn bị đi LISA, ta đồng bộ ngươi với hệ thống tòa tháp đây.”
Màn hình đã thông báo đồng bộ thành công, Minh rút dây. Đoạn ra khỏi phòng, cậu tính bắt vài tên tra hỏi thì radar bỗng kêu tít tít.
“Warning! Warning! Unidentified Object!!!”
Vừa leo xuống tháp đã gặp rắc rối ư? Theo bản năng, Minh chuyển bộ giáp sang chế độ tàng hình, cẩn trọng nấp ra sau tòa tháp.
Xèooooooooooooooooo… Rầm. Kèm với tiếng động cơ là âm đáp đất.
Hé đầu ra nhìn một chút, Mình tròn mắt ngạc nhiên. “Hắn ta là…!!!”
Bộ giáp phủ lên mình một lớp sơn nhẵn bóng màu trắng tuyết, là phiên bản nghịch đảo của Nhà du hành. Giáp titan bọc toàn thân, chiếc mặt nạ có phần sắc sảo với những đường nét gân guốc làm tổng thể hắn ta dữ tợn hơn Minh gấp nhiều lần.
Trên người gã đó không thấy lắp đặt Time Core, bộ hắn nghĩ ra phương pháp cấp năng lượng gì khác ư? Quy tụi lại, tên này đích thị là Sao chổi trắng trong lời đồn…
Hắn ngước quanh, nhìn lũ tay mình sai bị ai đó dọng hành vào mồm.
Tại sao… Tại sao bộ giáp trên ngươi hắn lại giống Minh y đúc?
Không những thủ tiêu cha, chúng còn ăn cắp phát minh của ông. “Quá đáng một vừa hai phải thôi chứ!!!” – Bờ vai giựt thoắt, cơn giận dữ lấn át tâm trí Minh. Đã thế bằng mọi giá, cậu phải lật mặt danh tính kẻ ẩn nấp sau chiếc mặt nạ Sparta ấy, đồng thời tiêu hủy luôn bộ giáp ô uế để lấy lại danh dự cho cha.
“LISA, còn bao lâu thì ngươi xong!?”
“Xin cậu chủ kiên nhẫn, tầm năm phút nữa thôi ạ.”
“Chà… Ta nghĩ ngươi nên thúc đẩy tiến độ một chút đấy.”
Hây daaaaaaaaa. Cùng vận tốc nhanh gấp vạn lần lúc dọng mặt ả sát thủ, Nhà du hành bứt phá lao đến kẻ thù trực diện. Cú đấm thần tốc bất ngờ vậy mà, ai dè…
“Không… thể… nào!!!”
Dự tính nhắm vào khoang mũi đập vỡ mặt nạ hắn. Không những nhẹ nhàng đỡ lấy cái một, Sao chổi trắng còn bóp chặt tay Minh.
“Tên khốn… Thả… tay… ta… raaaaa!!!”
Cổ tay run bần bật, cậu không tài nào cử động hay nhúc nhích được.
Một tay khống chế Minh, tay còn lại của hắn phụt ra một lưỡi dao ánh sáng nén từ năng lượng thời gian, rạch một đường bỏng rát lên bụng cậu.
“Oái!!!” – Dù được hạt gia tốc tăng cường, đồ bảo hộ vẫn rách toạc, kéo sâu vào vùng da làm chất lỏng đỏ tươi nhỏ giọt xuống đất.
Hắn buông Minh, phóng cái vèo lên không trung. Mất thăng bằng lùi về sau, Minh ôm bụng bịt vết thương, bàn tay phả hơi lạnh đông cứng nó lại.
“Chạy đi đâu!!!”
Sao chổi trắng định bay đến đỉnh tháp. Nhận ra Nhà du hành bám theo, hắn phóng tia năng lượng hòng bắn hạ. Uốn lượn vài vòng, Minh điệu nghệ tránh hết.
Quyết không chịu thua, cậu ra sức bắn trả. Minh bay tới đâu, hắn chăm chăm đuổi theo đến cùng. Hình như gã không còn chú ý vào tòa tháp, tốt.
Chợt nghĩ ra một kế rất hay, Nhà du hành vòng ngược lại mũi thương đâm xuyên hắn. Lần lượt né từng phát bắn tới khi cả hai gần đạt ngưỡng va chạm, Minh thắng gấp. Phun khí CO2 vốn dùng dập lửa vào Sao chổi trắng, chắn hết tầm nhìn.
“Thứ này sẽ giữ chân ngươi một lúc.”
Chẳng có thừa phút giây lơ là, cậu quay lại mặt đất. Hắn dùng tia laser cắt phăng chùm khói, tìm ra vị trí của Minh bèn giận dữ lao xuống
“Vẫn chưa được… Vẫn chưa được… Vẫn chưa được… Vẫn chưa được…”
Để tia năng lượng đạt sức công phá cấp độ ba, Nhà du hành cần kha khá thời gian sạc. Chiêu trò vừa rồi đã câu cho cậu kha khá thời gian. Cứ lao vào Minh với tốc độ khủng khiếp như vậy, sẽ khó lòng để hắn dừng lại giữa chừng.
“Ngay lúc này!!!” – Giương tay phải, Nhà du hành tung hỏa lực mạnh nhất.
Thừa sức thổi bay xe tăng, cú bắn cấp độ ba nuốt trọn Sao chổi trắng, cuốn phăng hắn lên trời rồi nổ cái bùm. Khói bu chụm lại thành cục như bông gòn, hình thành quả cầu lửa vừa nóng vừa chói hệt như một mặt trời thu nhỏ.
Nhà du hành tung chiêu tất sát uy lực cỡ này, hắn tiêu tùng là cái chắc. Minh chống nạnh đắc ý như thể giải quyết xong chuyệ… “Cái quái!!!”
Đâu ngờ mới vừa buông lỏng cảnh giác, cái thân hình tỏa khói ngùn ngụt đó đã ở trước mặt cậu lúc nào. Vươn tay siết lấy cổ Minh, gương mặt trắng toát cùng cặp mắt đỏ ngầu của hắn công kích cậu bằng cái nhìn của kẻ bề trên.
“Không thể nào… Ngươi vẫn còn… Lành lặn ư!???”
Làm cách nào… Hắn chế tạo bộ giáp bằng thứ vật liệu gì thế này?
“Vô… Vô vọng thôi. Mình chết mất!!!”
Nhà du hành hết bị kẻ thù thụi vào bụng lại đấm thẳng mặt đến mức gần như vỡ tung mũ bảo hộ. Tên này thuộc dạng quái vật phương nào chứ đâu phải là người. Có vùng vẫy cũng vô ích, Minh lúc này chẳng còn tinh thần phản kháng nữa.
“Nam, Trân, Alex, xin thứ lỗi cho tôi.”
Đè Minh ra nhưng chưa vội kết liễu, hắn sờ tay lên mặt nạ định tháo dỡ nó. Trước khi ý định đó toại nguyện, một loạt giọng nói bất ngờ cắt ngang.
“FBI đây, mau thả vũ khí và không ai được nhúc nhích!!!”
Sao chổi trắng quay ra sau, hàng chục xe chuyên chở cảnh sát đổ bộ lên ngọn núi. Trực thăng rọi đèn chiếu xa vào cả hai và bắt loa kêu gọi đầu hàng.
Chớp mắt cái đã chẳng thấy hắn đâu, cái tên chết nhát đó chuồn lẹ thật đấy.
“Ngài còn nằm đó chi nữa, tính chờ Alex đến giải cứu ư?”
Cũng may nhờ LISA thúc đít, Minh mới kịp hoàn hồn nhấc người dậy.
“Cảm ơn ngươi nhắc nhở ta nhé, LISA.”
Gì thì gì, Cục Điều tra đã cứu cậu thoát khỏi một bàn thua ngoài mong đợi. Chẳng động tay động chân gì mà đám lính canh tự giác ngã gục hết, lão già John Smith ấy hẳn được phen kinh ngạc lắm đây. Coi như đó là trả ơn lực lượng cảnh sát của dòng thời gian này, Minh mau chóng du hành thời gian rời khỏi đây.
Thất bại lần này là một bài học quý báu, nhắc nhở Minh từ rày về sau cần phải trở nên mạnh mẽ hơn nữa. “Lần chạm mặt tới, ta nhất quyết không thua.”