Nghề nghiệp: Sát thủ.
Codename: Deathstalker (Tên của một loài bọ cạp độc).
Hơn mười mấy năm phục vụ, ả chưa từng thất bại dù chỉ một nhiệm vụ Hội Tam Nhãn giao phó. Vậy mà gần đây, ả đã để xổng con mồi.
“Chỉ tại cái tên hèn hạ đó đánh lén… Chết tiệt!!!”
Khả năng cận chiến của gã đặc vụ ấy đâu hơn gì chị em ả, là nhóm sát thủ ưu tú nhất đảo. Không bị điều ra nước ngoài, ả tin chắc mình đủ đứng trong hàng ngũ đó.
Mà thôi, đã đến nước này thì có viện cớ cũng chẳng để làm gì. Thất bại là thất bại, không chấp nhận nó chỉ biến ta thành kẻ thua cuộc hơn thôi.
Vả lại, đời nào ngài ấy cho ả sửa sai lần nữa.
Ả sinh ra trong một gia đình đình nghèo, ất ơ đâu đó trong khu ổ chuột tại lãnh thổ Nga. Vì miếng ăn, mẹ ả không ngần ngại đổi con họ lấy vài đồng Rúp.
Những tay buôn lậu sau đó đưa ả lên con thuyền vượt biên giới. Một trận bão đã nhấn chìm mọi thứ vào đêm đó, sóng đánh ả dạt đến hòn đảo Phục Sinh.
Là lò đào tạo sát thủ bậc nhất đế chế Xô viết, cái tên tượng trưng cho ý nghĩa trước đây bất kể người đó là ai, đã đặt chân lên đảo thì phải rũ bỏ thân phận cũ.
Ngoài trải qua buổi huấn luyện thừa sống thiếu chết, ả còn được những bậc thầy trên đó thuyết giáo về khái niệm sinh tử và hướng dẫn phương pháp tra tấn, tước đoạt mạng sống từ từ chậm rãi, tận hưởng niềm đau đớn của con mồi.
Có hơn một nghìn người sa ngã đặt chân lên đảo hàng năm. Luật sư, công chức, nhân viên văn phòng,… Dù họ có là ai, những con người tuyệt vọng này nhất định phải gây ra lầm lỗi gì đó không đáng để được xã hội tha thứ. Bất chấp số đông, chỉ năm người mạnh nhất được công nhận, ả còn từng bị bắt ăn thịt đồng đội.
Học tập suốt ba chục năm, không ngày nào ả không tham gia những nghi thức truyền đạo, tổ chức sâu bên trong khu rừng. Nghe qua chẳng khác gì lãnh đạo đang tẩy não học viên, biến ả thành tay sai trung thành để thay hội “thực thi công lý”.
Càng về lâu, nhân cách máu lạnh càng nảy sinh bên trong ả. Không phân biệt thân phận giàu nghèo, tội lỗi hắn gây ra nặng nề tới đâu hay thậm chí vô tội. Miễn đó là mệnh lệnh, ả không ngần ngại truy sát mục tiêu đến tận chân trời góc bể.
Tại lễ tốt nghiệp, ả đặt lời thề không được phép thất bại. Hội không đưa hình phạt cụ thể, chỉ là có một số thành viên ả không còn gặp lại quá hai lần. Cái gì đến cũng đến, hôm nay ngài ấy triệu tập ả đến căn nhà hoang ngoài ngoại ô thành phố.
Rời khỏi cao tốc, chỉ duy nhất xe ả là rẽ vào khúc cua nọ.
Toàn bộ khu vực này từng là khu công nghiệp đến khi kế hoạch xây dựng nhà máy bất thành, nó xuống cấp trầm trọng và hiển nhiên trở thành một thành phố ma.
Mỗi lần đi tuần tra, đám cảnh sát có tâm ý tự động bỏ qua khu này. Quả là thiên đường dành cho các tổ chức thường xuyên giao dịch bất hợp pháp.
Chưa kể còn là địa điểm lý tưởng để hành hình ai đó… “Thì ra đây là nơi mình sẽ chết ư?” – Cô độc, lạnh lẽo, hệt như cách ả sống đó giờ vậy.
Chiếc xe ngừng lăn bánh tại căn nhà hoang, ngài dặn ả có mặt tại tầng hai.
Đã chờ sẵn đó, không lần nào y để lộ gương mặt thật. Thường xuất hiện trong bộ giáp trụ toàn thân màu trắng xóa, họ gọi y là Sao chổi trắng, là một trong ba vị lãnh đạo tối cao nhất của Hội Tam Nhãn.
“Tôi nguyện hiến dâng ngài cái mạng rẻ rách này.”
Dành hết sự tôn kính, ả cúi rạp người xuống chào y. Dường như chẳng để tâm ả hiện diện, y trầm ngâm bắt chéo hai tay, phóng tầm mắt ra ngoài khe cửa sổ.
“Ta có nhiệm vụ dành cho cô đây.”
“Ngài ấy nói gì cơ?” – Chưa hiểu ý y, ả liều mình xác nhận lại.
“Không phải ngài gọi tôi đến đây để…”
“Cô nghe ta nói rồi đấy.”
“Vâng, tôi xin tuân lệnh bất cứ chỉ thị gì ngài đưa ra!!!”
“Đây là lần thứ hai chuộc tội, ta muốn cô làm loại bỏ thằng nhóc ấy.”
“Chân thành cảm ơn ngài đã tin tưởng tôi lần nữa!!!”
Lần đầu tiên có người xem trọng mạng sống của ả, ngài khác hai vị thủ lĩnh tàn bạo kia. Sao chổi trắng xứng đáng là người ả nguyện sống chết nghe theo.
“Ái chà, khoan mừng rỡ đã. Thằng nhóc có bộ giáp trong tay rồi, lần tới nó không hề dễ xơi đâu. Điều đáng mừng là nó chưa thực sự hiểu hết tiềm năng của thứ vũ khí đó, ta khuyên cô tận dụng triệt để thời cơ này…”
Nói đoạn, y chỉ vào chiếc va li đặt trên cái bàn mục nát kia.
“Kẻ phá bĩnh cô trước kia là một trong mười hai hiệp sĩ bàn tròn. Vũ khí gia tốc mạnh cỡ nào, chắc cô cũng nghiệm qua rồi. Vì thế, ta sẽ trao cô sức mạnh tương đương.”
Đã được mở sẵn, bên trong va li chứa một bộ đồ da gấp gọn gàng hình vuông giữa hai miếng giáp cẳng tay. Ngoài ra còn có đôi đĩa bay hình tròn dạng cầm nắm bên trên nắp, lưỡi dao sắc bén quanh phần rìa nó có chức năng xoay hệt lưỡi cưa.
***
“Không, phải làm thế này này.”
Hây da!
“Dồn nhiều lực vào cú đấm hơn nữa…”
Hây da!!!
“Thả lỏng cơ thể, đừng gồng quá sức.”
Kể từ ngày hôm đó, mỗi ngày Minh đều chăm chỉ dành hai tiếng rèn luyện thể lực. Vậy mà chẳng tiến triển tới đâu, cậu chưa thể chạm nỗi một ngón vào Alex.
“Chịu thôi! Mọi cơ bắp dồn hết lên não thành ra tay chân tôi yếu nhớt.”
“Do khổ luyện chưa đủ thôi. Tập xong chạy mười vòng quanh sân cho tôi.”
“Gì… Bộ cậu tưởng sức tôi là sức trâu chắc?”
Không muốn đâu!!! Hiện thời, Minh cực muốn hét lên như thế.
Nhưng nếu không luyện tập, cậu sợ không bao giờ có cửa đánh bại được Sao chổi trắng, cái tên đã nhét hành vào mồm mình đến ngập bản họng.
Có những thứ qua trải nghiệm mới thực sự thấm thía. Thất bại vừa rồi giúp cậu rút ra nhiều bài học… “Tôi quyết không lẫn trốn khó khăn lần nào nữa.”
***
Sau lần thua thê thảm ấy, Nhà du hành nát tươm. Như mọi ngày, Trân ghé phòng thí nghiệm thì bắt gặp cảnh tượng ấy liền mắng Minh một trận té tát.
Cậu để ý sau giờ tan trường, không ngày nào là nhỏ không đến. Có buổi còn đem cơm từ nhà lên, mỗi lần như thế nhỏ đều ném vào mặt cậu mấy câu khó hiểu kiểu như…
“Đổ đồ ăn thừa thì uổng lắm nên tôi mới đem lên đây, đừng có tưởng tôi sợ cậu mất sức hay gì!”
Lại nói điêu, cơm trắng trong chiếc hộp giữ nhiệt này nóng hổi vậy mà nhỏ bảo là thừa mứa ư? Ọtttttt. Đúng là từ sáng cậu chưa bỏ cái gì vào bụng. Nhưng vừa ngoạm cơm vừa nghe nhỏ la ó như thế, vị ngon trong bữa ăn cũng trôi vèo đi mất.
Cậu tưởng cấy hạt gia tốc vào chỉ Kevlar dễ lắm ư… Nam còn bỏ biết bao tiền của đặt cái thứ đắt đỏ ấy từ bên Nga nữa… Bla bla.
“Làm như tôi không góp sức ấy.”
Đợi Minh ăn xong, lau miệng rồi cất hộp cơm đi, Trân ôm hộp cứu thương ôn tồn nhích hông sát lại gần cậu.
“Bụng cậu bị thương nhỉ? Mau đưa tôi xem nào.”
Oái. Nam nữ ở riêng thế này, ai đời lại đem xác thịt ra khoe chứ.
“Cô điên à…” – Cậu phản bác. “Tôi tự băng bó ổn thỏa rồi.”
“Chớ có điêu, nhìn vậy thôi chứ tôi đây từng là trưởng nhóm hướng đạo sinh đó. Cậu mà băng bó qua loa, nhỡ đâu vết thương lại hở thì sao?”
“Chờ đã… Cô nghĩ mình đang làm cái khỉ gì thế!!!”
“Đừng cãi tôi!!!” – Nhỏ nổi máu bạo dâm bèn vật cậu ra sàn.
Minh chẳng cần ai nhắc nhở cũng tự khắc phản kháng, giữ chặt cổ tay không để nhỏ vạch gấu áo mình. “Cô tính kéo dài hình phạt tới bao giờ hả!?????”
Đúng lúc có người kéo cửa phòng thí nghiệm. Nhìn hai người vật nhau trên sàn, Nam và Alex đã không ngăn còn đứng đó, trên đâu như có dấu ba chấm.
Xoạt. Họ đóng cửa phòng thí nghiệm lại.
“Xin lỗi đã làm phiền cặp đôi các cậu nhé!”
“Khoan, hai người đó hiểu lầm gì rồi…!” – Trân nhảy bổ khỏi bụng cậu rồi chạy đến ngăn họ ra về, khỏi nói cũng biết hai má nhỏ chín rượi như quả cà chua ngâm sôi.
“À… À, thì ra là vậy!”
Phải giải thích tới khan cả cổ, khó khăn lắm họ mới chịu hiểu.
“Nhưng có thật chỉ có như vậy thôi không?”
Nam híp mắt nhìn Trân đăm chiêu. Nhỏ không phản bác mà chỉ rụt rè cúi đầu xuống, thu mình ngồi co ro. Từ hồi mới quen, Minh chưa bao giờ thấy Trân thụ động như vậy.
“Sao thế, có gì không ổn ư?”
Minh nhìn nhỏ tính hỏi han nhưng ánh mắt hai người vừa va nhau cái, Trân đã giả vờ quay mặt lơ đi. Thôi kệ vậy, Minh lắc đầu ngao ngán. Nhân lúc cả bọn tụ tập đông đủ thế này, cậu thuật lại toàn bộ sự việc diễn ra tối hôm qua.
Bắt đầu từ việc phóng lên cung trăng, câu chuyện dần bẻ lái sang lúc Minh trở về quá khứ điều tra tòa tháp và đối đầu với kẻ có bộ giáp tương tự mình.
Lời kể kết thúc bằng hành động chỉ tay vào cỗ máy tính lượng thử, cậu nói LISA hiện vẫn đang cật lực phân tích tòa tháp dựa trên đống dữ liệu sao chép.
“Ái chà. Trong khi chúng ta đang yên giấc ngủ, Nguyễn Văn Minh đây đã có một cuộc hành trình thú vị thật nhỉ?”
Nam kinh ngạc cảm thán lên như thế.
“Thôi đi! Có cho thử lại, tôi không dám liều lĩnh nữa đâu.”
“Sao lại không, Nhà du hành bay cao đến thế cơ mà. Thành thật mà nói, cậu đâu thể tìm ra giới hạn bản thân nếu cứ ở yên không chịu thử.”
“Kìa Nam, chúng ta đang bàn tới vấn đề sinh tử đấy. Minh suýt chút đã…”
“Nhưng cuối cùng cậu ấy vẫn sống sót đấy thôi!!!” – Nam đập bàn, bùng phát cơn giận Trân không tài nào hiểu nỗi. Sự im lặng bỗng chốc ngập tràn căn phòng đến khó xử.
Mau chóng hít thở kiềm chế bản thân, Nam khẽ ho, đứng dậy thư thả nói.
“Hội Tam Nhãn chưa có động thái gì, điều đó chứng tỏ ta vẫn còn khá nhiều thời gian. Trong lúc chờ đợi LISA phân tích, chúng ta hãy tranh thủ sửa chữa bộ giáp rồi sau đó xác định Nhà du hành cần cải tiến ở đâu. Mọi người đồng ý chứ?”
Không ai đóng góp ý kiến gì, cậu ta tuyên bố giải tán buổi gặp mặt.
“Liệu như vậy có ổn thật không đây?” – Mãi nghĩ ngợi nhiều thứ, cậu chẳng thèm đưa tiễn họ. Chợt, Minh cất tiếng gọi với ra ngoài kia.
“Nam, tối nay cậu ngủ lại đây được không?”
“Tiếc là tối nay tôi có hẹn đi gặp người khác rồi.” – Cậu ta lịch sự quơ tay. “Có gấp gáp gì cũng chờ qua mai nhé. Cậu nên tranh thủ nghỉ ngơi chút đi.”
“Đúng đó, cậu mà làm việc quá sức nhỡ xảy ra chuyện gì thì biết tay tôi đấy!”
“Haizzz, có khi họ nói đúng.”
Hấp tấp là một trong những điểm yếu Minh cần ưu tiên khắc phục. Kẻ thù chưa hoành hành, cớ sao cậu vội vã làm gì. Thử sống chậm chút biết đâu lại hay?
“Nếu vậy thì Alex… Chiều mai cậu rảnh chứ?”
Nam phải gật đầu cho phép, Alex mới chấp nhận lời nhờ vả của Minh.
***
Vào mỗi buổi chiều tại nhà thể chất đằng sau dãy D, khi thành viên của các câu lạc bộ bóng rổ, bóng chuyền và võ thuật ra về hết thì tới phiên họ tập luyện.
Dạo những năm gần đây có rất nhiều lời than phiền của phụ huynh về tình trạng sức khỏe con cái tụt dốc trầm trọng. Ngoài tăng cường tiết thể dục, hiệu trưởng học viện chịu chơi còn giải quyết vấn đề bằng cách chi mạnh tiền xây hẳn một nhà thể chất xịn sò, đủ khả năng gộp tùm lùm môn vào một tòa kiến trúc.
Bóng bàn, bơi lội, tennis, cầu lông,… Cái sân vận động thu nhỏ này có đủ hết cả.
Từ cửa ra vào, phòng tập nằm ở cuối dãy hành lang bên trái. Rộng rãi đến mức dư thừa, từ bảy giờ trở đi thì nơi đây dường như chỉ dành riêng cho hai người họ.
Rầm. Âm thanh Alex quật ngã Minh dội vang, may mà không còn ai ở đây chứng kiến bộ dạng thảm hại này chứ không thì xấu hổ chết mất.
“Có bộ giáp, tôi thừa sức ăn được cậ… Oái!!!” – Vừa khượng dậy bông đùa cái thôi, Alex đã gạt chân khiến Minh ngã nhào lần nữa.
“Cậu đang ỷ vào thứ đó đấy. Giả dụ Nguyễn Văn Minh mạnh lên gấp đôi, chẳng phải Nhà du hành cũng mạnh lên gấp đôi luôn sao?”
“Gấp đôi? Để hạ gục cái tên đó, tôi sẽ mạnh lên gấp mười luôn cho coi.”
Chí khí Minh thể hiện ra rất tốt, Alex thầm cười. Ngày xưa, cậu ta cũng vậy.
“Nè Minh, cậu biết gì không?”
“Biết gì cơ?”
“Cha tôi từng là vệ sĩ của cha cậu đấy.”
“…Vậy ư!?”
Ừ. Alex buồn bã gật đầu. Phải công nhận một điều, tập luyện cùng Minh thế này vô tình gợi cậu ta những ký ức về người cha quá cố.
“Chuyện là ngày xưa ấy…”
Cha của Alex theo chân chủ tịch Heinlein trên mọi mặt trận, từ chuyến công tác nước ngoài đến những buổi hội nghị. Quan hệ hai người không chỉ dừng lại người bảo vệ và người cần được bảo vệ. Họ xem nhau chẳng khác gì anh em.
Nói về Alex, tuổi thơ cậu ta gắn liền với chuỗi ngày bị người cha ấy dần lên dần xuống tơi tả và dĩ nhiên không theo nghĩa bạo lực gia đình. Mặt khác, cha con họ chỉ tìm được tiếng nói chung thông qua những trận đấu đối kháng.
Cứ hễ đến kỳ nghỉ, ông lại lôi Alex ra biểu diễn những ngón đòn chiêm nghiệm từ quãng thời gian hoạt động trong quân đội Hoa Kỳ. Và y chóc bao lần, Alex đều say mê trước những đòn thế oai phong, hùng dũng lại có phần độc nhất kia.
Trưởng thành lên chút, cậu ta noi gương cha gói gém hành lý đi nghĩa vụ quân sự. Song hành với thực lực có thừa là sự cố gắng không ngừng nghỉ, không tốn bao lâu để chỉ huy đề xuất cậu ta gia nhập hàng ngũ thủy quân lục chiến của Mỹ.
Ở vùng chiến sự nơi Cộng hòa Iraq xa xôi, thứ vực dậy tinh thần Alex chính là sự háo hức trông chờ cha phản hồi lá thư báo tin vui.
Bi kịch thay, người đàn ông ấy đã qua đời… Vì tự vẫn.
Nguyên nhân tử vong bắt nguồn từ vụ mất tích của chủ tịch tập đoàn R.M.T. Mặc cảm tội lỗi đâm ra dằn vặt không xứng đáng là vệ sĩ, cha cậu ta đã thực hiện nghi thức mổ bụng kết liễu đời mình.
“Ông già, sao ông lại bỏ tôi đi sớm như vậy… Tôi còn chưa chứng minh thực lực của mình với ông kia mà!!!”
Động lực bám trụ quân đội dần mai một hết, Alex xuất ngũ.
Cậu ta dám chắc trên đời không có thứ gì đủ mạnh để đánh gục ông ấy, thế mà nỗi đau khi không bảo vệ được thân chủ lại ghê gớm vậy ư?
Để thấu hiểu cảm giác đó, Alex mới là Alex của ngày hôm nay.
Số phận một lần nữa đưa đẩy cậu ta dấn thân vào cuộc hành trình khám phá bí mật du hành thời gian. Đồng hành cùng Minh, cái cậu đó hết bị cảnh sát sờ gáy lại đến phiên sát thủ truy sát, toàn dành hết phần nguy hiểm không thôi.
“Thật không công bằng!” – Liều mạng là trọng trách của vệ sĩ, cớ sao Minh lại dành hết phần nguy hiểm. Chưa bao giờ Alex cảm thấy bản thân vô dụng như vậy.
Bặm môi, cậu ta cau mày nhăn nhó nhìn thẳng mặt Minh.
“Nguyễn Văn Minh, liệu kẻ yếu nhát như cậu có xứng đáng với bộ giáp?”
“Cậu nói gì!? Nói lại lần nữa xem!!!”
“Tôi nói đâu sai. Từ lúc sinh ra, tôi đã là con nhà võ. Còn cậu thì sao? Người ngợm ốm yếu, những đứa có đầu ốc như cậu nên an phận trong phòng thí nghiệm hay nơi nào đó an toàn đi. Người ra trận cùng Nhà du hành đáng lý phải là tôi!!!”
“Tôi hiểu cậu đang có bức bối trong lòng. Nhưng xin lỗi, tôi từ chối!!!”
“Nếu tự tin như thế, sao không giao kèo với tôi đi.”
“Giao kèo? ”
“Nếu trận đối kháng này tôi thắng, cậu phải để tôi mặc nó.”
Vào tay Alex, không chừng Nhà du hành sẽ khai thác sức mạnh triệt để hơn Minh… Nhưng Alex à, tiến sĩ Heinlein là người chế tạo ra nó. Một khi bảo vệ bộ giáp còn là di nguyện của cha, Minh không đời nào chịu giao nó cho ai khác?
Minh là Nhà du hành, bộ đồ với cậu là một.
“Ai có ý kiến ý cò gì thì cứ thử bước ra đây xem.”
“Được thôi!!!”
“Tốt lắm. Giờ thử dùng hết vốn liếng đánh bại tôi đi!”
Tập trung giữ vững hơi thở, Minh gồng hết sức xông lên. Trái ngược với ý chí ấy, toàn bộ đòn đánh cậu tung ra, Alex đều đỡ nhẹ nhàng như bỡn.
“Vẫn còn chậm lắm.”
Trước khi được chính thức làm lính thủy đánh bộ, cậu ta phải vượt qua vô số bài kiểm tra phẩm chất. Phối hợp tay chân trong khi thị giác dò tìm sơ hở. Phong cách chiến đấu của cậu ấy chịu ảnh hưởng không ít từ đội biệt kích ấy.
“Cậu không xứng đáng khoác lên người bộ giáp đó.”
“Minh à, cái giá của sự yếu ớt chính là mình phải là người chịu đau đấy.”
“Động tác này, đến rồi!” – Alex tính ra đòn kết liễu đây mà.
“Tôi chờ đợi thời cơ này đến lâu lắm rồi đấy!!!”
So với người có trình độ đấu cận chiến chênh lệch như Alex, Minh chắc kèo không có cửa thắng. Nếu sức mạnh thuần túy không địch lại, có một khoảng Minh tự tin mình ăn đứt cậu ta… “Đó chính là khả năng quan sát.”
“Sơ hở thường đến lúc kẻ thù ra đòn, cậu dạy tôi như vậy có đúng không?”
Vì thế, Minh đã kiên nhẫn canh me cậu ta nắm áo cậu hệt như mọi lần.
Hễ đánh gục ai đó, cậu ta thường phối hợp ba động tác gạt chân, khóa cổ tay và nắm áo. Đã phân tích và đưa ra biện pháp đối phó, Minh thừa cơ khóa được tay Alex bèn gạt chân. Phối hợp xoay ngược cơ thể, đè cậu ấy xuống thảm.
“Xin lỗi cậu, bộ giáp chỉ dành cho một người…” – Ngồi lên lưng, Minh đồng thời bẻ cong tay, khóa giữ Alex. “Người đó chính là tôi!!!”
Giữ nguyên tư thế đến khi Alex đập tay bạch bạch xuống sàn, cậu mới chịu nới lỏng. Khuỵu gối trước mặt Alex, Minh chìa tay ra đỡ cậu ấy đứng dậy.
“Cậu không sao chứ?”
“Đừng lo. Mấy trận trước tôi quật cậu đau hơn nhiều mà.”
“Ừ, sau này rất mong được cậu chiếu cố.”
“Bạn bè mà, lễ nghĩa làm chi. Thứ lỗi cho tôi vì sự bồng bột ban nãy nhé.”
Alex hiểu ra rồi. Đứng một mình, bộ giáp đã mang đến sức mạnh vô song. Thứ nó cần không phải là thể chất mà thay vào đó là một bộ óc phán đoán tài tình.
“Rốt cục Nhà du hành chỉ có thể là cậu thôi nhỉ, Nguyễn Văn Minh.”
“Không sao đâu, tôi mới là người phải xin lỗi… Nhân tiện cũng cảm ơn cậu luôn cái vụ giúp tôi thoát khỏi Cục Điều tra Liên bang, lâu lắm rồi ấy nhỉ?”
“Lâu thiệt, ha ha…” – Alex gãi đầu, cười phá lên.
Tức cười quá, Minh không nhịn nổi bèn cười lây theo.
Một ngày thế là kết thúc trọn vẹn, hai người tiến về băng ghế dự bị thu dọn đồ đạt. Đang lục tìm khăn lau mồ hôi trong túi chéo, Minh vớ trúng cái điện thoại cùng lúc nó reo lên.
“Muộn thế này rồi mà ai gọi đến được nhỉ?”
Hóa ra người gọi là LISA, đây quả nhiên không phải là một cuộc gọi thông thường.“Cô nàng hoàn thành việc phân tích rồi ư?” – Đoán chừng là thế, cậu vừa nhấc máy thì giọng la ó xen lẫn hoang mang ập vào tai.
“Tình hình nguy cấp lắm rồi cậu chủ!!!!!!! Tòa tháp đó… Tòa tháp đó…”
“Chờ đã, từ từ giải thích ta nghe xem nào.” – Vội lấy cặp kính bảo hộ đeo lên mắt, cậu tiếp tục nói. “Tòa tháp đó làm sao cơ?!”
LISA tái hiện tòa tháp bằng ảnh ba chiều mọc từ dưới sàn, bày bố lên trước mắt Minh. Chỉ có mấy ngày mà bảng thiết kế đã chân thực thế này rồi ư?
“Có bao giờ ngài tự hỏi vì sao tòa tháp chỉ toàn lính canh chưa?”
“Cô ta nói mình mới nhận ra.” – Không có kỹ thuật viên vận hành nào, vậy mà tòa tháp vẫn hoạt động trơn tru. “Không lẽ…!”
Quan sát kỹ xíu nữa, Minh há họng như chợt vỡ lẽ điều gì đó. Sao chổi trắng có mặt hôm đó, vậy mà Cục vẫn chiếm giữ tòa tháp ngon ơ.“Hắn không phải hạng dễ dãi, nhiều khả năng là do chủ ý… Khoan đã!!!” – Minh trợn tròn mắt.
Tại sao trong thân núi, bước sóng tia gamma lại cao ngất ngưởng thế này?
“LISA, dấu chấm đỏ ở ngay tâm là gì thế!?”
“Thưa…” – LISA nói, giọng pha vẻ sợ hãi.
“Nó là lò phản ứng nhiệt hạch đấy ạ.”
“Cái gì!? Nói cụ thể hơn đi!!!”
“Tòa tháp là bệ phóng của một tên lửa đạn đạo, tích trữ một lượng năng lượng thời gian khổng lồ có mức đo xấp xỉ 10^32 Jun. Bọn chúng mà phóng quả siêu hạt nhân ấy ra ngoài không gian… Chạm xuống Trái Đất, sức công phá của nó sẽ chẳng khác gì một ngôi sao, có thể quét sạch toàn bộ bề mặt hành tinh này.”
“Đ… Điều đó nghĩa là…!!!”
“Không một sinh vật sống nào tồn tại nỗi qua trận càn quét ấy đâu ạ!”
Đứng trước nguy cơ Trái Đất bị gạch chân ra khỏi dòng thời gian của vũ trụ, chỉ mường tượng thôi mà cậu đã rợn gai ốc. Minh mà không làm gì đó bây giờ, bọn chúng sẽ gây ra một cuộc thảm sát quy mô toàn cầu mất.
“Nguy… Nguy rồi!!!” – Hiểu rõ tình hình hiện tại nguy cấp cỡ nào, Alex toát cả mồ hôi hột. Trái ngược cậu ta, điệu bộ Minh vẫn khoan thai như thường.
“Bình tĩnh đi nào Alex!!!”
Đây chẳng phải là lúc thích hợp để Nhà du hành hành động ư?
Không có cậu, Hội Tam Nhãn vẫn rắp tâm thực hiện tội ác. Nhỡ đâu Minh biết được âm mưu chúng nhờ số phận sắp đặt. Điếu đó chẳng có nghĩa là Thượng đế muốn trao nhân loại cơ hội thoát khỏi cái số phận bi thảm này hay sao?
“Tình hình nghiêm trọng thế, không biết John Smith đã hay tin chưa.”
Quả bom có thể kích hoạt từ xa, hành động phong tỏa tòa tháp Cục Điều tra là vô dụng. Nhiều khả năng Sao chổi trắng cố tình để họ làm vậy.
“Alex, phiền cậu báo Nam hay tin. Tôi đi cảnh báo họ…”
Phải thuyết phục lão John Smith ấy tin tưởng mình, Minh tiên quyết. Thuật toán du hành thời gian, cỗ máy thời gian và Nhà du hành toàn là những thứ sặc mùi khoa học viễn tưởng, Trừ người trong cuộc, còn lại chắc không ai tin.
Dẫu thế, thứ khoa học đã sờ và nắm thì không còn được cho là viễn tưởng.
Cục phải tin tưởng… Cậu và họ đều không có nhiều lựa chọn lúc này.
“Tôi hiểu rồi!” – Alex gật đầu. “Trước đó để tôi giúp cậu thay giáp.”
“Ừ, phiền cậu!”
Bước ra khỏi phòng tập thì trời đã sập tối. Men theo lối đi quen thuộc băng qua từng dãy phòng học được những trụ đèn soi sáng, họ tiến tới khu nhà kho. Chỉ thành viên nhóm nghiên cứu mới biết về sự tồn tại của căn hầm bên dưới.
Mở banh cửa, cậu khẩn trương chồng đồ liền thân lên người. Kéo khóa áo, Minh nhét chân vô rồi ấn nút cái là nó ôm chặt cơ thể. Alex thì thu gom từng bộ phận của mảnh giáp titan, tập trung hết chúng về một chỗ. Tiếng máy khoan ốc phát ra ò è, vang dội khắp căn phòng. Minh lo lắp cẳng tay, cẳng chân. Alex xử lý hộ sau lưng, bao gồm cả những chỗ cậu khó lòng nào với tới.
Nhà du hành biến hình trong nửa tiếng. Đỡ tốn công sửa cánh cửa lần thứ hai, Minh vác bộ giáp ra bãi đất trống khởi động. Ra tới nơi, cậu khựng lại…
“Minh à, xin lỗi cậu!!!”
“Chần chừ gì nữa, cầu cứu thằng nhóc ấy mau lên.”
“Gì chứ… Không thể nào… Sao lại…”
Sự xuất hiện khôn lường của hai cá nhân kia làm cậu không dám cất cánh. Ả sát thủ một tay vòng qua siết cổ Trân, tay còn lại ghì súng vào đầu nhỏ.
“Mau bỏ súng và thả cậu ấy ra ngay!!!” – Theo sau Minh, Alex giương súng.
“Trên đi học đường về, cô ta đánh thuốc mê tôi…”
Sự việc sau đó Trân khỏi nói Minh cũng tự suy. Hàng tá vết bầm hằn sâu trên cánh tay, cổ và cả cặp đùi bên dưới váy mà không sớm bôi thuốc chắc chắn sẽ để lại thẹo. Nghĩ đến việc nhỏ bị đánh đập hành hạ, cậu tức sôi máu.
“Xin lỗi nhé, tôi cản trở cậu rồi phải không?”
“Cô nói linh tinh gì thế? Người có lỗi là tôi…”
Từ hôm cậu luyện tập, nhỏ không hay tới phòng thí nghiệm nữa, Minh tưởng nhỏ bận ôn thi. Nào đâu đó chỉ là mớ lập luận viễn vông, lấp liếm cho việc Trân vắng mặt. Từ khi quen biết, cậu chưa từng quan tâm hay hỏi han nhỏ đi đâu, làm gì. Chưa từng cố hiểu rõ con người cô ấy. Trong mắt Minh, nhỏ chỉ là người dưng nước lã.
“Vì vô tâm, tôi đã lỡ đẩy cô vào nguy hiểm…” – Bạn bè còn không bảo vệ nỗi, cậu lấy đâu ra tư cách thực hiện việc to tát như bảo vệ hành tinh?
Siết chặt nắm đấm , Minh ngẩng đầu lên đối mặt ả.
“An ninh ở đây rất nghiêm ngặt, làm sao ngươi vào được?”
“Nghiêm ngặt? Ý ngươi là đám tay ngang canh gác ngoài kia hả!?”
“Hiểu rồi!”
Ả giết sạch bảo vệ, kiểu gì ngày mai học viện cũng nhốn nhào lên cho xem.
“Cái tên Sao chổi trắng ấy cử ngươi đi trừ khử ta ư?”
“Ừ, đúng đấy. Cởi bộ giáp hoặc không ta thổi bay đâu con bé.”
Cạch. Ả vặn tháo chốt an toàn.
“Làm liên lụy đến cô ấy, ta không tha thứ cho ngươi đâu!!!”
“Haha. Con tin đang ở trong tay ta thì ngươi làm gì được chứ?”
“Có chắc không hả, con khốn!???”
Nhà du hành chỉa nắm đấm vô ả.
“Bình tĩnh lại đi Minh!!!” – Alex hét lên can ngăn.
“Nè nè, tính tấn công ta sao. Bộ ngươi không quan tâm mạng sống con bé hả?”
“Tia photon bộ giáp phóng ra di chuyển ngang vận tốc âm thanh, trước khi kịp bóp cò súng là nó đã xé xác ngươi ra rồi đấy. Dám cá với ta không?”
Minh gằn giọng, nhấn mạnh từng câu chữ.
“Để cô ấy đi, đây là vấn đề riêng giữa hai ta!!!”
“Hahahahahahahahahahahahahahahahahahahaha…”
Đối diện lời lẽ đe dọa ấy, ả ôm bụng cười. Hành động tiếp theo, đến Minh cũng không ngờ được. Buông Trân ra, ả thúc nhỏ tiến lại chỗ cậu.
“Thôi được rồi! Ta cũng không thích cách làm hèn hạ này cho lắm.”
Nuốt nước bọt, Minh ngước ra sau Alex truyền ám hiệu.
“Phiền cậu bảo vệ nhỏ thay tôi nhé.”
“Cứ để đó tôi lo!” – Cậu ta gật đầu đáp lại.
Cậu xăm xăm tới gần ả, Trân đi theo chiều ngược về chỗ Alex. Còn nhắm vào nhỏ chứ chưa buông súng, Minh không thể nhân lúc này bắt giữ ả.
Khoảnh khắc hai người giao nhau, nhỏ thì thầm vào tai Minh.
“Xin lỗi cậu, tôi…”
“Đừng tự trách bản thân. Cô vẫn ổn là tôi an tâm rồi.”
“Đừng chết đó, hứa với tôi đi.”
“Ừ, tôi hứa!!!”
Vài giây ngắn ngủi đó chỉ đủ để cô nhắn nhủ cậu bấy nhiêu.
Và rồi điều gì đến cũng đến, Nhà du hành chạm trán Deathstalker.
“Không tính chơi xấu ư? Ta có lời khen cho ngươi đấy.”
“Giao kèo là giao kèo. Thế, giải quyết ân oán sao đây?”
“Hẹn ngươi bảy tháng trước tại điểm này.”
“Chớ có bày trò!”
Buông thõng một câu như thế, Nhà du hành phóng vào khe nứt trên trời.
Trân kiệt sức sà vào vòng tay Alex. Ngắm nghía con tin một lúc thì để ý cái cậu tóc vàng đó đang lườm huýt mình, ả rung vai quay gót bỏ đi.
“Để tôi đưa cậu tới bệnh viện.”
“Tôi không sao, nhưng Minh…” – Trân ngước mắt nhìn về khoảng trống nơi cậu ta biến mất. “Lỗi tại tôi, cậu ấy lại đâm đầu vào nguy hiểm rồi.”
***
Chả hiểu sao ả chọn nơi đây. Vẫn là học viện công nghệ thành phố, Time Parallel đưa cậu quay ngược về quá khứ bảy tháng tức là tầm tháng chín gì đó.
Là khoảng thời gian nhập học, cái cậu Minh đó lúc này chắc đang trong phòng tin học. Ả hẹn cậu tại khu sân chơi đặt cái cây hoa phượng chính giữa. Nhớ không nhầm thì khoảng tầm một tiếng, Minh sẽ tới đây cùng cái xẻng cuốc đất.
“Xin lỗi đã để ngươi chờ lâu!”
Đợi ả gọi, Nhà du hành mới biết mà quay sang. Đoạn đường ả tiếp cận Minh không để lọt một tiếng bước chân, quả là sát thủ chuyên nghiệp.
“Cho ta hỏi… Bộ có lễ hội cosplay nào ở gần đây ư?”
Tưởng làm sao mà ả có thể du hành thời gian đã là uẩn khúc lớn lắm rồi.
Ả thay sang trang phục liền thân từ bao giờ, chất liệu da của nó có viền cam bo quanh người. Chỗ nào cần nhô thì nhô như đỉnh Everest, chỗ nào cần thon thì uốn lại gợi cảm, loại đồ bó này càng tôn lên vẻ cuốn hút của cái thân hình tuyệt mỹ ấy.
“Sao nhãng thật đó!!!” – Tuy bịt mắt, ngón út Minh mở banh ra he hé.
“Thấy sao hả? Món quà ngài Sao chổi trắng tặng ta đấy.”
“Thì ra hắn ta có cái sở thích quái dị… Oái!!!”
Chưa kịp sốc lại tinh thần, có thứ gì đó đột nhiên phóng tới. Bẻ người sang bên, Nhà du hành tránh nó trong đường tơ kẽ tóc.
Cắm xuyên qua bức tường đằng sau, vật thể lạ đó hiện rõ hình thù. Nhìn thoáng cứ tưởng nó là đĩa bay đồ chơi, lưỡi dao bo quanh phần đầu khiến Minh lo ngại. Nhỡ xui trúng nó, cả người cậu có khi bị cắt ra làm đôi mất.
Tay ả vẫn còn giữ một cái. Minh đâu ngờ ả được Sao chổi trắng nâng cấp, nếu cặp đĩa bay đó là vũ khí gia tốc hóa thì phen này gay go đây.
Không cho ả ném chúng lần nữa, Nhà du hành xả tia photon.
Di chuyển lắc léo theo hình zíc zắc làm chệch tầm ngắm, đĩa bay ả phóng va chạm thân giáp, tạo ra một lực mạnh đẩy Nhà du hành thụt lui.
Đưa tay ra, ả thu thứ đó về hệt như thần sấm thu búa Mjolnir vậy. Nhưng trước khi nó bay vào tay, ả xoay người đưa chân đá nó vào Nhà du hành cái nữa.
Double kill!!! Hưởng đòn kép từ thứ vũ khí đáng gờm đó, dù có là vỏ titan chuyên dùng chế vỏ bọc tên lửa cũng chào thua, lõm vào đôi chút.
“Ta chịu đủ rồi đấy!!!”
Tức tối gào lên, Nhà du hành bắn tia photon vào món đồ nguy hiểm đó. Thừa cơ nó văng khỏi tay ả, cậu lao đến. Không kịp nhặt, ả rút dao găm ứng biến.
Những nhát ả đăm chẳng mấy xi nhê, lưỡi dao cắm vào giáp vỡ răng rắc.
Đối thủ là bộ giáp titan gia tốc đó thì mấy món vũ khí thông thường như chẳng có tích sự. “Cũng đáng thử đấy chứ!” – Vứt cán dao đi, ả thoái lui.
“Đứng lại đó!”
Nhà du hành tăng áp suất Time booster, tính đẩy người đuổi theo.
Hành động nóng vội đó đã làm Minh lỡ lộ ra sơ hở. Thấy vậy, ả gọi đĩa bay đầu tiên cắm sau cậu nãy giờ về. Bị nó đập vào lưng, Nhà du hành ngã khuỵu gối.
“Thôi rồi Lượm ơi!” – Minh định chổng người dậy, ả đã lấp ló ngay trước mặt.
Có cả đôi đĩa bay trong tay, gương mặt ả biểu lộ vẻ đắc thắng.
“Súng đạn không thể đâm xuyên da thịt ngươi, vậy thứ này thì sao?”
Không cản nổi ả dí đĩa bay vào Nhà du hành, cưa nát khuôn ngực bộ giáp. Cùng tia lửa điện tuôn trào là tạp âm rè rè chát chúa, khuấy động lỗ tai Minh.
Độ hư hại ba mươi phần trăm và con số tăng vọt lên không phanh. Lưỡi dao ngày càng lún sâu. Cứ để yên như vậy, không chừng ả sẽ xé toạc bộ giáp ra làm đôi mất.
“Động não đi Minh, phải có cách gì đó… Phải rồi!!!”
“Đỡ lấy!!!” – Gồng hết sức nhấc thẳng chân lên, Minh cụng mũ sắt vào vầng trán làm ả bước chệnh choạng ra sau, đánh mất luôn lợi thế.
“LISA, phân tích thứ vũ khí đó mau lên.”
“Nó và chiếc găng tay cô ta, dường như chúng được kết nối.”
“Thì ra ả điều khiển cái vũ khí gia tốc đó bằng…”
Deathstalker lại tung chiêu ném đĩa bay. Minh theo phản xạ nhảy lên né. Có hệ thống khóa giữ mục tiêu, chúng vừa hướng cong lên Nhà du hành. Đoạn, cậu xoay ba trăm sáu chục độ bắn hạ vật thể hình tròn vào lúc sắp va chạm.
Trong vài giây trước khi thu chúng về, Minh đã kịp thời nắm cổ tay ả. Nhà du hành nén năng lượng nóng bừng tay, nướng chín vi mạch của chiếc găng đó.
“Ngươi thua rồi!”
Minh vừa nói vậy xong, chợt có tiếng kim loại và gạch chà xát lọt vào tai. Gì nữa đây, không lẽ cái tên Minh đó đã tìm ra manh mối rồi ư? Còn chưa đến mười phút trôi qua, không đời nào có chuyện nhanh vậy được.
Vậy là sự tồn tại của hai Nguyễn Văn Minh đã gây hiệu ứng cánh bướm, xáo trộn dòng thời gian dẫn đến vài sự kiện thúc đẩy nhanh hơn dự kiến.
Sao cũng được, trước mắt cần ưu tiên che dấu thân phận. Ôm chầm lấy ả sát thủ, Nhà du hành lao thẳng vào cửa sổ ngẫu nhiên của dãy phòng học gần đây nhất.
Xoảng. Dùng nguyên người phá tung kính, cũng may là bộ giáp có vỏ ngoài cứng cáp đã ngăn chặn mảnh vỡ thủy tinh cứa vào da thịt Minh.
“Woahhh, cái sự kiện ngẫu hứng gì đang phát sinh đây.”
Ả bất tỉnh, đè nguyên cái thân hình nóng bỏng lên Minh. Dù không phải lần đầu được ngắm cặp bưởi ngọt nước ấy trực diện, cậu vẫn không thấy chán. Hai tay Minh đã thế còn vuốt lấy bờ eo, vài milimet nữa thôi là xuống mông rồi.
Người gì đâu mà vòng nào vòng nấy căng đét, chỉ tiếc là cậu chẳng cảm nhận được gì qua lớp giáp dày cộm. Nghề nghiệp của ả có thật là sát thủ không hay là người mẫu khỏa thân vậy.Khoan đã, mà cái bầu không khí dục vọng này là sao chứ? Đây đâu phải lúc… Minh nghiêng người, hất ả xuống sàn. Hiếm có dịp mặt sát mặt ả thế này, sao cậu lại thấy quen quen. “Mình từng gặp con người này ở đâu ư?”
Không… Không phải qua vụ đột kích xe Limousine. Và dĩ nhiên không phải qua lần quay về quá khứ, mà là ở đâu đó… Rất rất lâu về trước…
Mở mắt bừng tỉnh, ả vội vàng lăn vài cái rồi nới rộng khoảng cách với cậu. Minh càng tiến tới, ả càng lùi về sát mép bảng. Dáng vẻ đề phòng này sao giống một chú cún đang xù lông. “Cũng đáng yêu đấy chứ.” – Minh nghĩ.
Sau đó ả lại đút tay vào hông chực chờ rút khẩu súng, cậu thở dài.
“Haizz, hết đáng yêu rồi.”
“Chấp nhận đi, ngươi không thắng nỗi ta bằng món đồ ấy đâu.”
Đặt bàn tọa lên cái bàn học gần đó, cậu thư thả nói: “Thay vào đó, sao chúng ta không tán gẫu một chút để hiểu rõ về nhau hơn.”
“Người như ta thì có gì để ngươi tìm hiểu chứ?”
“Ái chà có chứ, đơn cử như là…Cô tên gì?”
“Trên đảo, họ gọi ta là Deathstalker…” – Tính mở miệng thì chợt, đầu ả dấy lên cơn đau như búa bổ.“Tên thật của ta… Tại sao ta không nhớ tên thật…!???”
Tưởng chỉ là câu chào hỏi xã giao cơ bản, ai dè ả gào thét kinh hãi đến độ làm Minh im bặt. Tay chân ả run bần bật lên, hệt như triệu chứng của căn bệnh nào đó.
“Tên ư? Phải rồi, mình cũng từng có một cái tên.”
Ít ra thì đó là cái tên thân thuộc duy nhất của ả.
“Ri… Rita…”
“Khoan đã, cô vừa nhắc ai cơ!?”
Rita, vị luật sư với mái tóc màu vàng đặc trưng. Cô là ân nhân đã gõ cửa nhà dì năm năm trước, làm sao cậu quên được ơn nghĩa đó chứ. Tại sao cái tên đó lại thốt ra từ miệng của một người Minh không ngờ… Không lẽ ả ta là… Không, nhân cách con người đâu phải cứ ngày một ngày hai mà thay đổi.
“Nè, nói tôi nghe đi… Chuyện này là sao hả!?”
Ả bịt tai, chặn mọi lời Minh nói. Tiềm thức ả như đang tranh đấu. Ả cố gắng kháng cự bao nhiêu, những ký ức mờ nhạt càng bỗng chốc hiện lên rõ nét.
“Sau này Rita muốn làm gì nè?”
“Rita muốn bảo vệ cho lẽ phải.”
Hình ảnh của một căn phòng ùa về một cách mơ hồ. Trên chiếc giường ngủ trẻ con, cô bé ấy đang tâm sự với một người phụ nữ trạc ba mươi. Dáng vẻ không chút phòng bị chứng tỏ với nó, bà là người thân, là gia đình. Bà ta dịu dàng chải chuốt mái tóc bóng bẩy màu vàng óng, nghiêm túc lắng nghe nó chia sẻ ước mơ
Khung cảnh ấm áp, ngập tràn hạnh phúc này sao quen thuộc. Người đàn bà ấy cứ như mẹ… Không, mẹ là người bán ả cho đám buôn lậu. Những người này, họ là ai?
“Được cùng ngài làm việc là vinh dự của tôi, thưa tiến sĩ Heinlein. Tôi tên là Rita, từ nay sẽ là chuyên gia tư vấn pháp luật cho công ty ngài.”
“Chào mừng đến R.M.T, chúng tôi rất mong được cô chỉ dẫn tận tình.”
Ký ức ả chồng chất, lẫn lộn đến khó phân biệt. Cái này chưa làm rõ, cái khác đã tuôn ra. Lần này, nó đưa ả tới văn phòng nào đó, con bé tóc vàng giờ đây đã là phụ nữ trưởng thành. Hơn thế nữa, người nó đang thảo luận cùng là… Hắn?
Cái gã Heinlein đó là mục tiêu ám sát của ả, tại sao…
“Không… Ông ta là một trong những người bạn thân thiết nhất của cô.”
“Giọng nói này… Con oắt kia, mày là ai???”
“Tôi là bản ngã thực thụ của Rita.”
“Phải rồi, ta nhớ ra mọi chuyện rồi…!” – Ả rên rỉ.
***
Là luật sư riêng của Robert A.Heinlein, Rita đồng thời cũng là đại diện pháp luật cho R.M.T lúc bấy giờ là công ty khởi nghiệp về công nghệ.
Vào cái hôm cô tăng ca làm việc đến tối muộn, bãi đổ xe công ty lúc ra về chỉ còn lác đác vài chiếc. Rảo bước một mình trong đó, một gã đàn ông cao ráo bất chợt tiếp cận từ sau. Hắn dùng khăn mùi xoa bịt miệng, chuốc thuốc mê cô đến bất tỉnh.
Kể từ đó, cơ thể cô như được nhét linh hồn ai khác. Rita nhớ có ai sắp xếp cuộc hẹn vào ban đêm, thế là trí não tự dẫn dắt cô tới chốn công viên thanh vắng. Nhiệt độ ban đêm ẩm thấp lạnh lẽo, tiếng côn trùng va vào bóng đèn loạt soạt. Tấm lưng dựa cột điện, tiết trời lúc đó cũng tĩnh mịch hệt như hôm cô đánh mất mình.
“Buổi tối vui vẻ, cô chờ tôi lâu không?”
Gió thổi lá cây xào xạc, người đàn ông độ tuổi trung niên trong chiếc áo blouse bước ra từ bóng tối. Theo giờ giấc cuộc hẹn, tiến sĩ Heinlein có mặt sớm hơn cô dự tính.
Chỉ vì không muốn để một cô nàng mỏng manh một mình giữa cái nơi toàn mấy kẻ đáng ngờ như thế. Vừa trải qua cuộc họp với nhà cung cấp linh kiện, ông bỏ cả màn ăn nhậu mà chạy ráo riết tới đây. Tính cách tiến sĩ luôn lơ đễnh vậy mà lâu lâu cử chỉ lịch thiệp phết, cô híp mắt mỉm cười nghẹn ngùng. “Mặc dù vậy…”
“Đáng lẽ ngài nên về nhà với gia đình!”
“Hả… Không phải cô bảo tôi ra đây nói chuyện gì gấp ư?” – Ông ta gãi đầu cười khà khà. “Khỏi cần cô nhắc, tiễn cô về nhà an toàn là tôi về với vợ ngay đây. Dù gì bà xã cũng đang mang thai, đâu thể để cô ấy gánh hết như vậy đượ…”
Đoàng. Bồ câu bay loạn xạ, phát súng thứ nhất xé toạc màn đêm yên tĩnh.
Đoàng… Đoàng… Đoàng… Phát thứ hai, thứ ba rồi thứ tư xoắn thủng da thịt, xô tiến sĩ ngã xuống nền đất, dòng chất lỏng đỏ thẫm từ vùng bụng chảy lên láng.
Vào thời khắc người đàn ông ấy nằm bất động trên bãi máu, cơ thể co giật, mắt mở thao láo và trút hơi thở cuối cùng. Ẩn náu trong bụi rậm, gã bắt cóc cô lao ra.
“Dụ hắn ló mặt chẳng dễ dàng gì, làm tốt lắm!!!”
Gã vỗ tay trầm trồ, dùng hết lời trầm trồ khen ngợi Rita.
“Hạ sát trong lúc ông ta kể chuyện gia đình, lại còn nói người vợ đang mang thai nữa chứ. Cô đúng là máu lạnh thiệt đó, Deathstalker yêu dấu của ta!”
“Miễn đó là mệnh lệnh Hội Tam Nhãn giao phó.”
“Haha, không hổ danh là con rối của ta!!!”
Hắn ghé sát môi lên má Rita, liếm láp vệt máu đối tượng còn vương trên đó. Đoạn xoay về chỗ cái xác, Mark nhoẻn miệng cười, dẫm đạp lên người tiến sĩ.
“Xin lỗi nhé Heinlein, không phải ta có tư thù cá nhân với ngươi đâu!”
***
Rita nhìn cái thân thể lạ hoắc qua mảnh vỡ thủy tinh rồi rơi vào hoảng loạn, không thôi cào cấu khuôn mặt. Tự mình gây tổn thương nhan sắc mà chẳng có lấy một vết xước, mặt cô ta dần hiển thị răng cưa cứ như đó là đồ giả. Từng miếng da trông như điểm ảnh rạn nứt và tan biến khi chạm đất, mái tóc nâu trở lại màu vàng vốn có…
“Rita, là cô đấy ư!?”
“Tôi không kiểm soát ả được lâu đâu, xin cậu lắng nghe tôi…” – Quỳ gối ôm chầm lấy hông Minh, con ngươi cô chất chứa sự khẩn cầu.
“Kẻ sai tôi giết cha cậu là… Mark Griffin!!!”
“Gì chứ… Cô nói vậy… Không lẽ…”
Đoàng. Rita bắn cậu? Không, nhân cách sát thủ đã tái chiếm thân thể cô ta. Viên đạn chạm vào thân thể Nhà du hành nhất loạt dội khắp phòng học thủng lỗ chỗ.
“Thôi đi! Đã bảo món đồ đó vô dụng với ta kia mà.”
Đoàng, đoàng, đoàng, đoàng. Giả câm giả điếc, ả lùi xa ngoan cố bóp cò. Còn Minh chỉ bất lực lắc đầu đứng yên, dù sao khẩu súng cũng đâu có nhiều đạn.
“Rita, tôi biết cô còn trong đó. Cố lên, kháng cự lại ả đi chứ.”
Xoạt. “Cái gì cơ?” – Minh quay về hướng tiếng động lạ phát ra. Vào đêm hôm khuya khoắt thế này, tên nào rảnh hơi đi kéo cửa phòng học thế? Suy đoán là đội tuần tra, Minh cố nghĩ ra phương pháp đề phòng nhưng ai dè…
“Trân… Cô làm gì ở đây!???”
“Sao nhà người biết tên ta!?”
Là Trân của quá khứ. Che giấu thân phận qua bộ giáp thế này, nhỏ không nhận ra Minh cũng dễ hiểu. Nhưng sao nhỏ ở đây… Lại còn canh đúng cái thời điểm oái ăm như này… Hiệu ứng cánh bướm đã lan rộng đến mức nào rồi thế?
Đoàng. Mãi suy nghĩ, câu đâm ra lơ là trước phát bắn cuối cùng. Viên đạn va trúng cánh tay kim loại của Minh chuyển hướng, ghim vào bụng nhỏ.
“Trânnnnnnnnnn!!!”
Nhà du hành chạy phắt đến đỡ lấy cái cơ thể mảnh khảnh đang ngã quỵ ấy.
“Vì lợi ích của Hội Tam Nhãn!!!”
Chờ chút, ả nói gì cơ?
Đợi Minh để ý thì đã trễ, trên tay ả là công tắc kích hoạt…
“Đừng làm thế! Ngươi điên rồi à???”
“Thân xác đó là của Rita chứ không phải…”
Phòng học sáng bừng, Minh bắt đầu cảm nhận sức nóng để cuối cùng… Bùm. Âm thanh chát chúa, hóa tan mọi thứ trong phạm vị tòa nhà ra tro. Chỉ vì lấy mạng cậu mà ả liều mình phá hủy một phần khu A, đánh đổi cả sinh mạng…
“Thì ra đây là kết cục của những kẻ phục vụ Hội Tam Nhãn.”
Sự trung thành đến mù quáng thế này thật lố bịch, để làm gì kia chứ? Cậu vẫn thoát thân kịp thời đấy thôi.
Xốc nhỏ lên theo kiểu bế công chúa, Nhà du hành bay đến tầng thượng.
“Trước tiên phải cầm máu.”
“LISA, mau quét tổng quan cô ấy.”
Máu loan đỏ cả áo, cứ thế này không khéo sẽ xuất huyết ngoại mất. Đặt Trân nằm xuống, Minh tháo một bên bảo hộ đeo vào cẳng tay nhỏ. Bằng cách này, cậu có thể theo dõi tình trạng sức khỏe, nhịp tim cùng vài chỉ số khác.
“Thưa ngài, viên đạn quá sâu. Không có tay nghề của bác sĩ chuyên nghiệp, tôi e việc lấy nó ra sẽ cực kỳ rủi ro đấy ạ!”
“Thế thì mau gọi cấp cứu tới đây đi, cả cảnh sát.”
Đường nhịp tim nhấp nhô nhè nhẹ tựa con sóng trên mặt biển lặng. Nhà du hành phun khí Nitơ lỏng, đóng băng vết hở tạm cầm máu.
Minh cởi mặt nạ, kề sát miệng mình vào đôi môi nhỏ nhắn, cong cong của Trân thổi ngạt. Vài hơi thôi cũng quá đủ để Minh cảm nhận sự ngọt ngào trong khoang miệng, khuấy động trái tim cậu. Sau một lúc, Trân lim dim mở mắt.
“Đây… Đây là đâu?”
“Ơn trời, cô không sao!”
“Nguyễn Văn Minh, thì ra kẻ lạ mặt ấy là… Tại sao cậu ăn mặc như thế?”
“Chuyện dài dòng lắm. Tối muộn thế này, sao cô lại ở đây?”
“Tôi theo dõi cậu đấy, thật lòng xin lỗi. Rời khỏi phòng tin học cái là cậu biến đâu mất, rồi tự nhiên có tiếng động phát ra gần đó nên tôi thử đến kiểm tra.”
Lúc đào chiếc usb, Minh đã có linh cảm ai đó đang quan sát mình từ xa. Ra là vậy, cậu đâu biết đó là nhỏ. “Đáng lẽ cô ấy nên kể… Không, là mình không hỏi.”
“Xin lỗi vì để cô chịu tổn thương nhé…!”
“Đừng nói ngớ ngẩn thế, là tôi tự làm tự chịu mà.”
“Không. Trách nhiệm của Nhà du hành đáng lẽ là bảo vệ mọi người.”
Còn đằng này, Minh là người đẩy Trân vào nguy hiểm tận hai lần.
Alex nói đúng. Cậu không xứng đáng… Không xứng đáng trở thành…
“Nhà du hành, đó là biệt hiệu hay gì thế? Bộ cậu là siêu anh hùng chắc.”
“Đó là bí mật của tương lai, tôi không thể tiết lộ cô ngay được.”
“Haha, cậu càng nói tôi càng chẳng hiểu … Khụ khụ…”
Trân ho sặc sụa vài tiếng, cũng hên là không ra máu. Vuốt lưng một chút đến khi nhỏ kiệt sức thiếp đi, tiếng còi xe cấp cứu đồng thời vang lên bên dưới.
Đặt tựa Trân vào thân cây phượng vĩ,vẻ mặt Minh thoáng buồn rầu.
“Siêu anh hùng ư? Haha, cô đánh giá cao tôi quá…”
Nhà du hành sau đó bay mất hút vào vùng thời gian vô tận.
Trân sẽ không vì cậu mà vướng vào rắc rối nào nữa, Minh thề với lòng.