Người về từ dị giới

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

(Đang ra)

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

Rakuto Haba

Một câu chuyện tình yêu học đường đầy hài hước và lãng mạn — bắt đầu từ khi tôi có được người yêu!

185 2036

Quá được yêu thích phải làm sao bây giờ!

(Đang ra)

Quá được yêu thích phải làm sao bây giờ!

Cấp Nâm Thiêm Ma Cô Lạp

Câu hỏi: Sau khi gầy đi 30 cân rồi phát hiện ra mình là một mỹ nam thì cảm giác như thế nào?Câu trả lời ẩn danh: Sẽ tốn rất nhiều thời gian để ứng phó với những câu hỏi thừa thãi.Người hỏi tiếp: Không

102 3

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

133 5416

Xin hãy để linh hồn mỏi mệt này được nghỉ ngơi! Bi kịch của kẻ yếu phải dẫn dắt đội mạnh nhất

(Đang ra)

Xin hãy để linh hồn mỏi mệt này được nghỉ ngơi! Bi kịch của kẻ yếu phải dẫn dắt đội mạnh nhất

Tsukikage

Hãy chứng kiến những thăng trầm dở khóc dở cười của một gã chỉ muốn… nghỉ hưu cho yên thân.

24 157

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

320 8304

Từ Chương 1 đến Chương 465 - Chương 387: Không! Cái này hơi quá đáng rồi đấy! (2)

“Cậu không phải nhà tâm lý học, nên đừng chẩn đoán trạng thái tinh thần của người khác một cách cẩu thả như vậy. Có vẻ cậu chưa từng nghe câu này: ‘Hãy để bác sĩ chẩn đoán, nhưng mua thuốc thì từ dược sĩ’.” (Jeong Min-Seong)

“Ừ, cậu nghe đúng là thằng điên đấy.” (Yi Ji-Hyuk)

Yi Ji-Hyuk lắc đầu.

“Nhìn cái kiểu cậu vẫn còn pha trò được trong tình cảnh này, ít nhất tôi cũng phải công nhận tinh thần cậu cứng rắn đấy.” (Yi Ji-Hyuk)

“Tôi cảm ơn.” (Jeong Min-Seong)

“Nhưng chỉ có vậy thôi. Giờ cậu tính làm gì? Không còn lá bài nào để chơi nữa đâu.” (Yi Ji-Hyuk)

“Lá bài…” (Jeong Min-Seong)

Jeong Min-Seong khẽ chuyển ánh mắt về phía Argolas vẫn còn đổ gục trên mặt đất, rồi thở dài thườn thượt.

“Một con quỷ mà tôi đã đặt hết hy vọng lại thành ra nông nỗi này sau khi không chịu nổi đòn tấn công của cậu, nên tôi nghĩ mình không làm gì được nữa.” (Jeong Min-Seong)

“…Cứ ra vẻ yếu đuối thế nhỉ?” (Yi Ji-Hyuk)

Yi Ji-Hyuk lườm Jeong Min-Seong. Trong mắt anh, gã ‘người Bắc Triều Tiên’ này dường như sở hữu sức mạnh ngang ngửa con quỷ Argolas.

“Thôi thì coi đây là định mệnh, sao không nói chuyện một chút nhỉ?” (Jeong Min-Seong)

“Làm thế cũng không đủ thời gian để Cổng của cậu mở ra đâu?” (Yi Ji-Hyuk)

“…Chúng ta đâu có nói về trái cây mà nó tự chín, nên làm sao mà một cánh cổng lại có thể mở ra mà không có nguồn năng lượng ma thuật chứ? Tên đáng lẽ ra phải làm chuyện đó đang nằm đây trông như củ khoai lang nướng chín tới, nên chuyện đó không xảy ra được đâu.” (Jeong Min-Seong)

“Ừ, cậu nói cũng có lý.” (Yi Ji-Hyuk)

Yi Ji-Hyuk liếc nhìn Argolas đang nằm rạp trên mặt đất rồi gật đầu. Chắc chắn, Jeong Min-Seong không thể kiểm soát Mana, nên từ giờ trở đi, việc tự mình kích hoạt một Cổng là điều không thể.

“Được thôi, vậy thì sao? Cậu muốn nói gì? Tôi sẵn lòng nghe lời trăng trối của cậu. Tuy nhiên, phải có khoản bồi thường thích đáng để kéo dài mạng sống của cậu, phải không?” (Yi Ji-Hyuk)

“Cái quái gì vậy, nói chuyện giữa lúc này sao?!” (Seo Ah-Young)

Seo Ah-Young đột nhiên nổi nóng, nhưng Choi Jeong-Hoon nhanh chóng nắm lấy tay cô.

“Có chuyện gì vậy?” (Seo Ah-Young)

“Làm ơn, hãy đứng yên và quan sát.” (Choi Jeong-Hoon)

Choi Jeong-Hoon đã bình tĩnh phân tích tình hình.

Mặc dù cuộc khủng hoảng này sắp kết thúc một cách tương đối dễ dàng, nhưng không có gì đảm bảo rằng những sự kiện tương tự trong tương lai cũng sẽ kết thúc dễ dàng như thế này.

‘Đây không phải là duy nhất.’ (Choi Jeong-Hoon)

Nếu đối phương quyết tâm thử lại, thì họ có thể chọn các quốc gia khác tương tự như Bắc Triều Tiên và thực hiện âm mưu của mình ở đó. Ví dụ, lục địa châu Phi hiện tại về cơ bản không còn nằm trong tầm với của các nước phương Tây.

Nếu không phải Park Yong-Hui đã trốn thoát khỏi nhà tù và cảnh báo các nhà chức trách ở Hàn Quốc, thì cả thế giới có lẽ đã phải khoanh tay đứng nhìn cánh cửa mở ra một cách bất lực.

Tuyệt đối cần phải lấy được một số thông tin thông qua ‘cuộc nói chuyện bình tĩnh’ nếu có thể.

“Được rồi, vậy thì. Tất cả những người Bắc Triều Tiên này, họ vẫn chưa trở lại bình thường, vậy chúng ta phải làm thế nào để họ trở lại như cũ?” (Yi Ji-Hyuk)

“Ừm, đó là điều kiện tiên quyết để bắt đầu cuộc trò chuyện này sao?” (Jeong Min-Seong)

“Đúng vậy.” (Yi Ji-Hyuk)

“…Tôi có thật sự phải nói cho cậu biết không?” (Jeong Min-Seong)

“Không hẳn. Dù cậu không muốn nói cũng không sao, vì ngay từ đầu tôi đâu có quen biết những người đó.” (Yi Ji-Hyuk)

Ý anh là, anh sẽ đánh Jeong Min-Seong đến chết nếu gã không nói gì, rồi sau đó không quan tâm đến phần còn lại.

Vì đủ thông minh để đọc được ý tứ, Jeong Min-Seong ngay lập tức giơ cờ trắng.

“Họ sẽ trở lại như cũ ngay cả khi cậu cứ để mặc họ. Trạng thái của họ cần được duy trì liên tục, cậu hiểu không?” (Jeong Min-Seong)

“Nhưng đó không phải là Mana sao?” (Yi Ji-Hyuk)

“Đó là một trong những năng lực của tôi. Làm ơn đừng coi thường tôi quá.” (Jeong Min-Seong)

“Nhưng cậu trông giống đồ hạng nhẹ mà?” (Yi Ji-Hyuk)

Yi Ji-Hyuk chế giễu, khiến Jeong Min-Seong thở hắt ra một tiếng.

“Vâng, vâng. Với tình cảnh của chúng ta thế này, tôi không có gì để phản bác ngay cả khi cậu coi tôi là đồ hạng nhẹ. Tuy nhiên, nếu cậu không đến đây, mọi chuyện đã không diễn biến đến mức này, Yi Ji-Hyuk-nim.” (Jeong Min-Seong)

“Đừng phí thời gian nữa, nói lời cuối đi. Tôi sẽ cho cậu tan xác trong nháy mắt.” (Yi Ji-Hyuk)

“Nhưng tôi là con người mà?” (Jeong Min-Seuk)

“Thì sao?” (Yi Ji-Hyuk)

“…Cậu là một nhà hoạt động vì quyền bình đẳng, phải không? Một người không phân biệt đối xử dù người khác là con người hay quái vật.” (Jeong Min-Seong)

“Đại loại vậy.” (Yi Ji-Hyuk)

Jeong Min-Seong kéo một chiếc ghế từ phía sau và ngồi xuống.

Có vẻ như một cuộc tranh luận dài dòng sắp diễn ra ở đây. Park Seong-Chan, nhìn thấy cảnh tượng này, bắt đầu làu bàu lớn tiếng.

“Làm thế này lúc này có ổn không?” (Park Seong-Chan)

Đúng lúc đó, phía Mỹ liên lạc với Choi Jeong-Hoon.

“Chúng tôi tin rằng người này có liên hệ với Alpha, cá nhân nguy hiểm số một trong danh sách của chúng tôi. Chúng tôi khuyến nghị các anh nên lấy thông tin liên quan đến Alpha từ hắn, hoặc bắt sống hắn.”

“Tôi sẽ nói với anh ấy.” (Choi Jeong-Hoon)

Choi Jeong-Hoon quay đầu lại nhìn Yi Ji-Hyuk.

“Anh nghe thấy anh ta nói gì rồi chứ?” (Choi Jeong-Hoon)

“…Tôi quên bật phép thuật dịch thuật.” (Yi Ji-Hyuk)

“Thật sao?!” (Choi Jeong-Hoon)

Choi Jeong-Hoon bất lực rên rỉ và giải thích.

“Tôi hiểu rồi. Sẽ vô nghĩa thôi, nhưng kệ đi.” (Yi Ji-Hyuk)

Yi Ji-Hyuk nhìn xuống hố và Jeong Min-Seong bắt đầu nói.

“Nói thật, tôi không thể hiểu tại sao cậu lại đứng về phía bọn họ.” (Jeong Min-Seong)

“Tôi cũng không hiểu tại sao cậu lại ở bên kia.” (Yi Ji-Hyuk)

“…Lý do tôi ở đây là vì những gì cậu đã làm, tuy nhiên!” (Jeong Min-Seong)

Có lẽ không muốn bị cuốn vào nhịp điệu của Yi Ji-Hyuk, Jeong Min-Seong bắt đầu nói với giọng kiên quyết.

“Cậu sở hữu năng lực để cai trị thế giới này. Nhưng tại sao cậu lại sống như một con chó phục vụ những kẻ nắm quyền và những con người bình thường, vô dụng kia?” (Jeong Min-Seong)

“Vì họ cho tôi ăn đúng bữa à?” (Yi Ji-Hyuk)

“Kh-khoan đã, đợi chút! Tôi đang nghiêm túc đấy!” (Jeong Min-Seong)

Yi Ji-Hyuk trả lời với giọng điệu thờ ơ.

“Tôi từng làm cái chuyện cai trị thế giới rồi, nhưng nó chẳng có gì đặc biệt cả.” (Yi Ji-Hyuk)

Jeong Min-Seong lộ ra vẻ mặt kỳ lạ.

“Cậu… từng làm rồi sao?” (Jeong Min-Seong)

“Ừ.” (Yi Ji-Hyuk)

“…À, vậy sao?” (Jeong Min-Seong)

“Ừ.” (Yi Ji-Hyuk)

Jeong Min-Seong vò đầu bứt tai.

“Grừ, không phải thế này. Câu trả lời đó không có trong sách hướng dẫn đối đáp của tôi…” (Jeong Min-Seong)

Sau đó, hắn lại mở miệng.

“Ơi, dù vậy đi nữa. Thế giới này và thế giới kia có thể khác biệt, cậu biết không?” (Jeong Min-Seong)

“Vậy thì có gì khác? Chẳng khác gì cả. Thật sự mà nói. Ngay cả khi tôi cai trị thế giới này, cũng đâu phải là những gì tôi ăn sẽ thay đổi, hay giờ ngủ của tôi đột nhiên tăng thêm vài giờ. Mỗi ngày sẽ trở nên m* kiệt sức và khó chịu sau khi lũ ngốc lảm nhảm đó xuất hiện và yêu cầu cậu làm cái này cái kia cho chúng.” (Yi Ji-Hyuk)

“Ờ, ừm…” (Jeong Min-Seong)

“Ngoài ra, chẳng có lý do gì để làm điều đó trong thế giới hiện đại cả. Cậu chỉ nên kiếm thật nhiều tiền mà thôi. Có tiền, cậu có thể sống một cuộc đời mà một chính trị gia bình thường cũng không bao giờ mơ tới.” (Yi Ji-Hyuk)

“…Đây đúng là lời khuyên tôi nên khắc cốt ghi tâm. Cảm giác như tôi đang thực sự bị thuyết phục vậy.” (Jeong Min-Seong)

Jeong Min-Seong pha trò.

Yi Ji-Hyuk chỉ đơn giản đặt một điếu thuốc mới vào giữa môi mình.

“Được rồi, vậy thì. Chỉ có thế thôi sao?” (Yi Ji-Hyuk)

“Không, không. Vẫn chưa. Tôi sẽ bị giết nếu cuộc trò chuyện này kết thúc, nên tôi chắc chắn không thể dừng lại ở đây. Nếu kết luận cho cuộc trò chuyện cuối cùng trong đời tôi là ‘Kiếm thật nhiều tiền’, thì đó sẽ thực sự là điều đáng buồn nhất từ trước đến nay, cậu có đồng ý không?” (Jeong Min-Seong)

“Thế sao? Nếu cậu muốn tiếp tục cuộc trò chuyện, chúng ta sẽ cần thêm thông tin. Alpha ở đâu?” (Yi Ji-Hyuk)

“Ừm, ừm… đó là một câu hỏi khó.” (Jeong Min-Seong)

“Vậy thì chết đi.” (Yi Ji-Hyuk)

“Không, khoan đã! Tôi không có ý là câu hỏi đó khó trả lời, mà là tôi không biết hắn ta ở đâu, chỉ vậy thôi. Nếu hắn là người dễ dàng tiết lộ chuyện như vậy cho bất cứ ai, thì đến giờ, hắn ta có lẽ đã bị nhốt và khai tuốt tuồn tuột trong phòng tra tấn dưới lòng đất do CIA điều hành rồi.” (Jeong Min-Seong)

“Nghe có vẻ hợp lý. Trong trường hợp đó, hãy phun ra bất kỳ thông tin nào cậu nghĩ là thích hợp với tôi. Nếu cậu không có, thì cứ chết đi.” (Yi Ji-Hyuk)

“Ừm… xin đợi một chút. Tôi cần suy nghĩ về vấn đề này trước. À, cái này thì sao? Có những dự án tương tự như nơi này đang hoạt động ở những nơi khác, vậy nếu tôi nói cho cậu biết chúng ở đâu, mạng sống của tôi có được kéo dài không?” (Jeong Min-Seong)

Yi Ji-Hyuk liếc nhìn Choi Jeong-Hoon, và người sau gật đầu.

“Được thôi. Vậy thì phun ra đi.” (Yi Ji-Hyuk)

“Đầu tiên là Antigua và Barbuda!” (Jeong Min-Seong)

“Cái gì vậy, thằng khốn kia?!” (Yi Ji-Hyuk)

“Kh-không, khoan đã! Đó là tên quốc gia! Thật đấy! Đó là tên một quốc gia ở phía bắc Venezuela!” (Jeong Min-Seong)

“…Thật sao?” (Yi Ji-Hyuk)

“Còn một cái ở Guinea Bissau nữa.” (Jeong Min-Seong)

Yi Ji-Hyuk rên rỉ khe khẽ.

“Chà, tôi nghĩ cậu nên nói cái đó với người khác thì hơn, chứ không phải tôi. Tôi không thể nhớ hết được.” (Yi Ji-Hyuk)

Jeong Min-Seong đọc tên các quốc gia khác trong một thời gian dài, và khi hắn kết thúc, những người Mỹ gật đầu.

“Được rồi, cậu có thể nói bây giờ.” (Yi Ji-Hyuk)

“Vấn đề không chỉ đơn giản là cai trị thế giới. Thành thật mà nói, con người hiện tại của cậu có thể sống như một hoàng đế ở bất kỳ thế giới nào. Nhưng ngoài điều đó ra, cậu không thấy có điều gì đó sai trái với thế giới này sao?” (Jeong Min-Seong)

“Có gì sai trái với nó?” (Yi Ji-Hyuk)

“Một thế giới mà những người dùng năng lực đang bị đàn áp, cậu không thấy nó quá nực cười sao?” (Jeong Min-Seong)

Yi Ji-Hyuk liếc nhìn Kim Dah-Hyun và hỏi.

“Này, trước đây cậu có bị đàn áp không?” (Yi Ji-Hyuk)

“Không. Tôi không biết anh ta đang lảm nhảm điều gì điên rồ nữa.” (Kim Dah-Hyun)

“Cậu ấy nói thế?” (Yi Ji-Hyuk)

Jeong Min-Seong khoa trương lắc đầu.

“Những người dùng năng lực vĩ đại hơn con người bình thường, vậy mà chúng ta đang bị đối xử ngang hàng với họ. Đó là phân biệt đối xử ngược. Nhưng cậu biết đó không phải là kết thúc đâu. Chúng ta những người dùng năng lực là…” (Jeong Min-Seong)

“À, à. Dừng lại ngay.” (Yi Ji-Hyuk)

Yi Ji-Hyuk đột ngột cắt ngang Jeong Min-Seong.

“Đó là chuyện mà lũ các người phải tự giải quyết, vì tôi không thực sự quan tâm.” (Yi Ji-Hyuk)

“Cậu không quan tâm sao?!” (Jeong Min-Seong)

Yi Ji-Hyuk gật đầu.

“Đó đâu phải là vấn đề đúng sai? Nếu cậu có nhiều sức mạnh hơn, cậu đã có thể cai trị thế giới, đơn giản là vậy. Vì vậy, lý do khiến cậu thành ra thế này là vì cậu quá yếu. Đừng viện cớ và than vãn như một cô gái nhỏ khi chính sự yếu kém của cậu đã gây ra tình huống này. Nghe thật là khó chịu.” (Yi Ji-Hyuk)

Vẻ mặt Jeong Min-Seong rõ ràng cứng lại.

“Được rồi, vậy thì. Cậu nói xong những gì cậu muốn nói rồi chứ?” (Yi Ji-Hyuk)

“Yi Ji-Hyuk-nim. Cậu đã lầm về một điều.” (Jeong Min-Seong)

“Về chuyện gì?” (Yi Ji-Hyuk)

Đột nhiên, Jeong Min-Seong trở nên khá thư thái.

“Có rất nhiều người dùng năng lực trên thế giới có suy nghĩ giống chúng tôi.” (Jeong Min-Seong)

“Thế sao? Chà, ừm. Chắc là vậy. Nhưng điều đó sẽ thay đổi được gì chứ?” (Yi Ji-Hyuk)

“Tất nhiên là nó sẽ thay đổi mọi thứ.” (Jeong Min-Seong)

Giọng của Jeong Min-Seong ngày càng trở nên dữ dội.

“Cậu không hiểu sao? Thế giới này đầy rẫy sự bất công. Quá nhiều điều rõ ràng là bất công!” (Jeong Min-Seong)

“Tôi chắc là vậy.” (Yi Ji-Hyuk)

“Thế giới đã mục nát đến tận cùng, và những kẻ nắm quyền chỉ quan tâm đến việc giữ vững vị trí xa hoa và an toàn của mình. Thế giới này đang suy tàn đều đặn vì bọn chúng.” (Jeong Min-Seong)

Yi Ji-Hyuk gật đầu.

“Được rồi, vậy thì sao?” (Yi Ji-Hyuk)

“Thế giới này cần phải được cải cách. Những dị năng giả xuất hiện trong thời đại này, đó chính là tín hiệu từ bề trên để thay đổi thế giới này. Anh không hiểu sao?” (Jeong Min-Seong)

“À, xin lỗi nhé, nhưng... tôi là người vô thần đấy. Ngay cả khi thần linh có tồn tại, tôi cũng không tin đâu.” (Yi Ji-Hyuk)

“....Anh Yi Ji-Hyuk. Người vô thần không phải là có nghĩa như thế đâu.” (Choi Jeong-Hoon)

Sự chọc ghẹo của Choi Jeong-Hoon khiến Yi Ji-Hyuk bĩu môi không vui.

“Ôi dào, tôi không quan tâm. Kệ đi, tóm lại tôi không tin vào thần thánh.” (Yi Ji-Hyuk)

Rốt cuộc, ngay cả thần linh trong quá khứ cũng đã từ chối anh rồi.

“Chỉ có thế thôi sao?” (Yi Ji-Hyuk)

“Đây chỉ là một dòng suối. Một dòng suối được tạo ra để thanh lọc loài người thối nát và cải cách thế giới này cho một thế hệ loài người hoàn toàn mới!” (Jeong Min-Seong)

“Ừm, không hẳn.” (Yi Ji-Hyuk)

Yi Ji-Hyuk khịt mũi chế giễu.

“Tôi không biết anh bị tẩy não ở đâu ra, bạn à, nhưng tôi không hề yếu đuối đến mức bị thuyết phục bởi lời nói của một kẻ cuồng tín tôn giáo giả như anh đâu. Thôi được rồi. Nếu anh nói xong rồi thì chúc anh thượng lộ bình an đến thế giới bên kia nhé?” (Yi Ji-Hyuk)

“Anh biết cái quái gì cơ chứ?!” (Jeong Min-Seong)

Sự điên loạn bắt đầu tràn ngập trong tiếng hét của Jeong Min-Seong.

“Anh có biết loài người đối xử với những dị năng giả trong bóng tối như thế nào không?! Ngay lúc này đây, vô số đồng đội của chúng tôi đang chết dần trong những phòng thí nghiệm ngầm ở đâu đó! Bị mổ xẻ dã man, phi nhân tính khi còn sống! Ngay cả anh cũng sẽ tràn đầy hận thù với loài người nếu bị mắc kẹt trong một phòng tra tấn dưới lòng đất ba ngày liền!” (Jeong Min-Seong)

“Thực ra, tôi không bực mình đến mức anh nói đâu.” (Yi Ji-Hyuk)

“...Anh nói gì cơ?” (Jeong Min-Seong)

“Anh cũng sẽ nhận ra điều đó sau khi bị thiêu sống trong, ừm, mười ngày ấy. Cái thứ gọi là thù hận này này? Nên nói sao nhỉ. Chà, nó là thứ mà anh chỉ có được nếu anh đã từng mong đợi một điều gì đó khác biệt.” (Yi Ji-Hyuk)

Jeong Min-Seong chết lặng.

Cái tên này... Chẳng có gì lọt vào đầu hắn ta cả.

“À... ừm. Chắc là cũng hợp với anh thật.” (Jeong Min-Seong)

Jeong Min-Seong dứt khoát từ bỏ việc thuyết phục bây giờ. Dù sao thì ngay từ đầu hắn ta cũng không đặt nhiều hy vọng vào việc có thể thuyết phục người đàn ông tên Yi Ji-Hyuk này.

“Tôi sẽ đánh giá cao việc anh vẫn còn mong đợi điều gì đó ở loài người. Nhưng vấn đề là thế này này. Theo những gì tôi đã thấy, loài người hiện tại không hề thối nát, mà đó chính là bản chất bên trong của con người rồi. Anh nghĩ mọi thứ sẽ thay đổi sau khi anh lật đổ những kẻ đang nắm quyền và tạo ra một vương quốc cho riêng mình sao? Không đâu, mọi thứ sẽ vẫn y chang như vậy. Và đó là lý do tại sao lịch sử cứ lặp đi lặp lại những cuộc cách mạng để quay về như cũ, sau khi đã chán chường thực tại.” (Yi Ji-Hyuk)

Yi Ji-Hyuk nhìn Jeong Min-Seong với ánh mắt thất vọng, đầy thương hại rồi nói.

“Không có thứ gọi là thiên đường ở thế giới này đâu. Hãy tìm thiên đường của anh trong giấc mơ đi, anh bạn ăn nói khéo léo ạ.” (Yi Ji-Hyuk)

< 387. Cái gì thế này! Hơi quá đáng rồi đó?! -2 > Hết.