Người về từ dị giới

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

(Đang ra)

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

Rakuto Haba

Một câu chuyện tình yêu học đường đầy hài hước và lãng mạn — bắt đầu từ khi tôi có được người yêu!

108 852

Tensei Shitara Heishi Datta? Akai Shinigami to Yobareta Otoko

(Đang ra)

Tensei Shitara Heishi Datta? Akai Shinigami to Yobareta Otoko

Shiriken

Ma pháp tồn tại, nhưng chủ nhân không thể sử dụng. Đây là một thế giới có Thần.

155 1940

Những Cô Bạn Sẵn Lòng Làm Chuyện Ấy Nếu Bạn Yêu Cầu (LN)

(Đang ra)

Những Cô Bạn Sẵn Lòng Làm Chuyện Ấy Nếu Bạn Yêu Cầu (LN)

Kagami Yuu

Một bộ romcom nóng bỏng, tinh nghịch tuổi học trò xoay quanh cô nàng đáng yêu nhất lớp và cậu bạn thân của mình!

16 113

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

449 10705

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

331 9430

Bán Hàng Rong ở Dị Giới: Tôi Có Thể Về Nhà Bất Cứ Khi Nào Mình Muốn!

(Đang ra)

Bán Hàng Rong ở Dị Giới: Tôi Có Thể Về Nhà Bất Cứ Khi Nào Mình Muốn!

Hiiro Shimotsuki

Kế hoạch của anh: kiếm lời thật đậm từ hàng hóa mang từ quê nhà để trở nên giàu sụ, và sống một cuộc đời an nhàn đến hết kiếp, không bao giờ phải nhìn mặt sếp nữa!

198 1655

Từ Chương 1 đến Chương 465 - Chương 37: Mẹ không tin tưởng con trai mình đến thế sao? (2)

Mẹ dịch ánh mắt về phía cửa trước.

Ai lại đến thăm vào giờ này nhỉ?

Có thể là bố không?

Nhưng mà, vẫn chưa đến giờ bố tan làm.

「Ai thế nhỉ?」(Mẹ)

Ngay khi xác nhận mẹ đã rời khỏi phòng, Yi Ji-Hyuk lén lút quay lại màn hình máy tính của mình. Anh không biết ai đang ở ngoài cửa, nhưng thôi kệ, tốt hơn hết là hoàn thành những việc mình đang bận, trước khi bị làm phiền một cách thô lỗ.

Trong lúc đó, mẹ ấn nút nói chuyện trên chuông cửa có hình.

「Ai đấy?」(Mẹ)

Trên màn hình chuông cửa, mẹ thấy một người phụ nữ xinh đẹp với nụ cười thân thiện.

– 「Chào bác ạ. Cháu là người của KSF, cháu muốn thảo luận một vài việc với bác; không biết cháu có thể vào nhà không ạ?」(Seo Ah-Young)

「Cô là người của KSF sao?」(Mẹ)

Đầu Yi Ji-Hyuk quay phắt về phía cửa trước ngay khi anh nghe thấy giọng mẹ.

「KSF?」(Yi Ji-Hyuk)

Nhưng mà, tại sao cô ta lại làm phiền?

Tại sao cô ta lại xâm nhập vào nhà anh lúc này?

Anh đã hơi khó chịu vì họ cứ theo dõi anh rồi, nhưng giờ họ còn quyết định xâm chiếm cả nhà anh nữa sao?

Tất nhiên, Yi Ji-Hyuk bắt đầu cau mày.

Anh đã để yên cho họ vì họ chưa làm gì đáng chú ý, nhưng nếu họ định can thiệp vào cuộc sống của anh liên tục, thì anh cần phải suy nghĩ lại cách tiếp cận của mình.

À, dù sao thì anh cũng sẽ không thổi bay tất cả họ.

Nếu làm thế, anh sẽ phải chiến đấu với cả nước, và rồi, nếu không may mắn, anh sẽ phải chiến đấu với cả thế giới. Chết tiệt, chẳng có lý do gì anh đủ động lực để làm một việc phiền phức như vậy cả.

Thậm chí, ngay cả khi chiến thắng, cũng chẳng được lợi lộc gì cả.

Vậy nên, tốt nhất là đừng dính líu vào ngay từ đầu!

「Mẹ!! Đừng mở cửa!」(Yi Ji-Hyuk)

「Cái gì?」(Mẹ)

「Chúng ta không mở cửa, vậy là xong. Chẳng có gì tốt đẹp khi dây dưa với những kẻ đó đâu.」(Yi Ji-Hyuk)

「Nhưng mà, dù sao đi nữa. Cô ấy là quan chức chính phủ mà.」(Mẹ)

「Mẹ ơi, bọn họ thậm chí còn không có lệnh khám xét! Lệnh khám xét đó! Cứ bảo cô ta biến đi!」(Yi Ji-Hyuk)

「Nhưng mà, dù sao đi nữa...」(Mẹ)

「Hơn nữa, mẹ ơi. Có bằng chứng gì cho thấy cô ta là người của KSF không? Nếu cô ta là người đáng ngờ thì sao?」(Yi Ji-Hyuk)

「Ồ, giờ mẹ mới nghĩ đến, con nói có lý đó.」(Mẹ)

Mẹ nhìn vào màn hình chuông cửa với ánh mắt nghi ngờ.

Seo Ah-Young mỉm cười đầy ý nghĩa và giơ thứ đồ trong tay lên gần ống kính camera của chuông cửa.

– 「Ôi, cháu suýt quên. Cháu nghĩ đến tay không thì có vẻ bất lịch sự, nên cháu có tiện tay mua một chút quà trên đường đến. Bác gái, cháu hy vọng bác sẽ thích nhãn hiệu này...」(Seo Ah-Young)

Seo Ah-Young đang cầm một chiếc túi quà nhỏ có chữ “XHANEL” viết ở bên cạnh. Và nhìn thấy điều này, mẹ nhanh chóng kết thúc cuộc trò chuyện qua chuông cửa và chạy về phía cửa trước.

「Mẹ?!」(Yi Ji-Hyuk)

「Con ồn ào quá!」(Mẹ)

Quyết đoán phớt lờ những lời phản đối của đứa con trai duy nhất, mẹ vội vàng mở cửa trước và chào Seo Ah-Young bằng một giọng điệu ấm áp và cực kỳ thân thiện, điều mà Yi Ji-Hyuk chưa từng nghe thấy trước đây.

「Ôi, trời đất ơi! Chào cháu. Thật là vinh dự khi được chào đón một người quan trọng từ một cơ quan chính phủ đến căn nhà khiêm tốn của gia đình bác.」(Mẹ)

「Ôi, không đâu bác ạ, cháu mới là người cảm thấy vinh dự khi nhận được sự chào đón nồng nhiệt như vậy.」(Seo Ah-Young)

Seo Ah-Young nhếch mép cười và liếc nhìn về phía Yi Ji-Hyuk.

‘Con mụ đáng ghét đó!’ (Yi Ji-Hyuk)

Nhìn thấy nụ cười chiến thắng trên mặt cô ta, Yi Ji-Hyuk bắt đầu run rẩy vì tức giận.

Tuy nhiên, cô ta đã vào nhà rồi. Giờ anh có thể làm gì, khi sự việc đã rồi?

「Đây, bác biết là hơi bất tiện, nhưng cháu cứ ngồi đi.」(Mẹ)

「Cảm ơn bác ạ.」(Seo Ah-Young)

Seo Ah-Young là một hình mẫu hoàn hảo của sự lịch sự nhã nhặn khi cô cẩn thận xếp chân lại và ngồi xuống bên cạnh bàn cà phê.

Với Yi Ji-Hyuk, điều đó giống như nhìn thấy con cáo chín đuôi đang giở trò, và vâng, anh thấy nó rất chướng mắt.

Trong lúc đó, Park Seon-Duk mang nước giải khát từ tủ lạnh ra. Seo Ah-Young khẽ nói lời cảm ơn và nhận đồ uống.

「Dù làm việc trong môi trường khắc nghiệt như vậy, cháu vẫn giữ được làn da tuyệt vời.」(Mẹ)

「Hô hô hô. Cháu rất cảm ơn lời khen của bác. Nhưng bác gái mới là người xinh đẹp nhất ở đây hôm nay. Nếu cháu không biết trước rằng bác là mẹ của cậu Yi Ji-Hyuk, cháu đã nhầm bác là chị gái của cậu ấy rồi.」(Seo Ah-Young)

「Ôi, trời đất ơi. Cảm ơn cháu rất nhiều. Ô hô hô hô.」(Mẹ)

Và, Yi Ji-Hyuk nghĩ rằng mặt anh sẽ thối rữa ra nếu anh nghe thêm bất kỳ cuộc trò chuyện nào như thế này nữa.

Vượt qua mọi thời đại và mọi nền văn hóa trên thế giới, không, thậm chí cả các chiều không gian, cách chào hỏi quá nhiệt tình của phái nữ vẫn không thay đổi ở bất cứ đâu. Và anh không bao giờ có thể quen được với nó.

「Nhưng mà, điều gì đã đưa cháu đến nhà bác vậy?」(Mẹ)

Khi mẹ quyết định hướng cuộc trò chuyện về chủ đề chính, Seo Ah-Young chỉnh lại tư thế và nghiêm túc.

「Thực ra, chúng cháu đến đây để...」(Seo Ah-Young)

Seo Ah-Young quay đầu về phía Yi Ji-Hyuk và nói.

「...Để chiêu mộ cậu Yi Ji-Hyuk.」(Seo Ah-Young)

「Rên rỉ...」(Yi Ji-Hyuk)

Đầu Yi Ji-Hyuk ngả ra sau và anh nhắm chặt mắt.

Anh đã mong đợi điều gì đó như thế này sẽ xảy ra, nhưng chết tiệt, điều này quá sớm. Quá sớm chết tiệt!

Anh thực sự tưởng tượng rằng họ sẽ mất nhiều thời gian hơn để đánh giá và phân tích anh. Anh thật sự đã nghĩ như vậy.

「Chiêu mộ Ji-Hyuk của bác ư?」(Mẹ)

「Vâng, bác gái. Bác còn nhớ lúc cậu Ji-Hyuk bị KSF chúng cháu điều tra không?」(Seo Ah-Young)

「Có, bác nhớ.」(Mẹ)

Tất nhiên là bà sẽ nhớ; đứa con trai duy nhất của bà bị giam ba ngày trời mà, làm sao mà bà không nhớ được?

「Sau cuộc điều tra của chúng cháu, chúng cháu đi đến kết luận rằng cậu Yi Ji-Hyuk là một nhân tài tuyệt vời cho tương lai của đất nước.」(Seo Ah-Young)

「Con trai của bác là nhân tài tuyệt vời ư?」(Mẹ)

Một cảnh tượng kỳ lạ, mẹ không tin lời người khác khen ngợi con mình, đã xảy ra ngay trước mặt đối tượng được khen.

Có vẻ như kỹ năng bị động mạnh mẽ mà tất cả các bà mẹ đều được trang bị, về tình yêu thương mù quáng của cha mẹ (sẽ bắt đầu với những câu kiểu “Con tôi thông minh lắm, nhưng lười học thôi”) không hề hiện diện và không đúng với tâm lý của bà Park Seon-Duk.

「Vâng, bác gái. Cậu ấy sở hữu một sức mạnh to lớn, một sức mạnh đáng để theo đuổi. Đó là lý do tại sao KSF chúng cháu muốn chiêu mộ và tuyển dụng cậu ấy một cách chính thức.」(Seo Ah-Young)

「Chiêu mộ con trai bác...」(Mẹ)

Với ánh mắt đầy hứng thú trở lại, mẹ dịch ánh nhìn sang Yi Ji-Hyuk.

Nghĩ mà xem, người ta đang cố gắng chiêu mộ cái tên lười biếng đến thối người đó...

Có lẽ, những người KSF này, trông có vẻ cứng rắn và nghiêm khắc bên ngoài, thực ra bên trong lại là một lũ ngốc nghếch thì sao?

Chà, nếu họ có mắt, có tai và có chút não bộ, họ chắc chắn sẽ không cố gắng chiêu mộ con trai bà.

Đã lâu rồi bà đã vứt bỏ tia hy vọng nhỏ bé trong lòng, tia hy vọng hình thành khi bà biết con trai mình là người dùng dị năng. Dù bà đã sinh ra nó, nhưng dù sao thì nó cũng không thể cứu vãn được nữa.

「Ji-Hyuk à.」(Mẹ)

「Vâng, mẹ.」(Yi Ji-Hyuk)

「Con lại đây ngồi một lát đi.」(Mẹ)

「Con không thể đến sau khi kết thúc ván này được sao?」(Yi Ji-Hyuk)

「Con muốn chứng kiến ngày tận số của mình hôm nay sao?」(Mẹ)

「Mẹ ơi, con đang đến ngay đây.」(Yi Ji-Hyuk)

Yi Ji-Hyuk lề mề vào phòng khách và ngồi xuống bên cạnh mẹ.

Đôi mắt đỏ ngầu của anh hướng về Seo Ah-Young.

Anh có thể thấy cô ta thong thả và nhàn nhã đến mức nào.

Cô ta đã nhận ra rằng dù Yi Ji-Hyuk có thô lỗ và vô tâm đến đâu, trước mặt mẹ mình, anh vẫn sẽ cư xử đúng mực.

Thực ra, cô ta đã biết điều đó thông qua vô số đoạn phim giám sát cũng như lời kể của nhân chứng, rằng Yi Ji-Hyuk không khác gì một con chuột run rẩy trước một con mèo, không, một con mực khô trong tay một người nội trợ giàu kinh nghiệm, khi có mẹ anh ở đó.

「Cô mong đợi thấy điều gì tốt đẹp khi đến đây sao?」(Yi Ji-Hyuk)

「Ôi chao? Cậu Yi Ji-Hyuk, chúng ta đã quen biết nhau rồi mà, cậu không thấy mình hơi lạnh lùng quá sao?」(Seo Ah-Young)

「Quen biết? Nói đúng hơn là kẻ đối địch thì có!」(Yi Ji-Hyuk)

「Không đúng chút nào cả. Cháu thực sự đến đây hôm nay với ý định tốt.」(Seo Ah-Young)

Yi Ji-Hyuk khịt mũi đầy khinh bỉ.

「Đó là lý do tại sao cô vẫn giấu ai đó đằng sau cô sao?」(Yi Ji-Hyuk)

「À! Cháu xin lỗi. Đó là một thói quen xấu của cháu. Gah-Yun à, em cũng chào hỏi đi.」(Seo Ah-Young)

Doh Gah-Yun xuất hiện ngay sau Seo Ah-Young. Cô ngồi xuống bên cạnh và lặng lẽ cúi đầu.

Tất nhiên, Park Seon-Duk ngạc nhiên bởi việc một người tự nhiên xuất hiện từ hư không và mắt bà liên tục chớp không ngừng.

「Cái, cái này đúng là...」(Mẹ)

Tuy nhiên, dù có ngạc nhiên đến đâu, bà vẫn không mất đi sự điềm tĩnh của mình.

Đã có nhiều người dùng dị năng và sức mạnh của họ được công chúng biết đến qua truyền thông, nên bà không thấy khó chấp nhận một sự kiện như thế này.

「Vậy, để tiếp tục câu chuyện dang dở...」(Seo Ah-Young)

Seo Ah-Young mỉm cười rạng rỡ và tiếp tục giải thích.

「Chúng cháu muốn đưa ra những điều khoản tốt nhất để đảm bảo cậu Yi Ji-Hyuk sẽ phục vụ chúng cháu. Kế hoạch của chúng cháu là đưa ra những điều kiện tốt nhất có thể cho hợp đồng dân sự của cậu ấy. Không chỉ tiền lương, mọi nhu cầu của cậu Ji-Hyuk cũng như sự hỗ trợ và lợi ích tài chính cho các thành viên gia đình trực hệ của cậu ấy sẽ được đảm bảo. Cháu hứa. Chi tiết cụ thể nằm trong những tài liệu này.」(Seo Ah-Young)

Seo Ah-Young lấy một tập tài liệu hợp đồng dày cộp từ túi xách ra và thận trọng đặt nó trước mặt mẹ của Yi Ji-Hyuk.

「Và đây là gì?」(Mẹ)

「Những thứ này nêu rõ mọi điều kiện ưu đãi mà chúng cháu đang đề nghị cho con trai của bác. Và nữa, cháu biết đây chỉ là một chút quà nhỏ, nhưng đây...」(Seo Ah-Young)

Seo Ah-Young cuối cùng đặt túi quà lên bàn cà phê.

「Bác gái cứ coi như đây là tấm lòng thành của chúng cháu thôi ạ. Tuy chỉ là một chút quà nhỏ, nhưng bác cứ nhận lấy ạ.」(Seo Ah-Young)

「Bác không chắc mình có nên...」(Mẹ)

「Thật sự, không có gì đáng kể đâu bác gái. Sẽ hơi khó xử cho cháu nếu bác từ chối...」(Seo Ah-Young)

「Chà, vậy thì...」(Mẹ)

À, vậy ra đây là biểu cảm đó, cái giọng điệu cho thấy một người đang bối rối, và biểu cảm khuôn mặt của người đó, không hề khớp với nhau. Trên thực tế, hoàn toàn ngược lại!! (Độc thoại nội tâm của Yi Ji-Hyuk)

Yi Ji-Hyuk không thể không thể hiện sự trân trọng của mình trước cảnh tượng kỳ lạ này, mà anh chưa từng có may mắn gặp phải trong hơn ngàn năm cuộc đời. Cho đến tận hôm nay.

「Tuy nhiên...」(Mẹ)

Thật kỳ lạ, dù vậy... khác với biểu cảm của mình, mẹ không đưa tay ra nhận món quà được trao.

「Từ trước đến giờ các cháu không phải đã ép buộc người dùng dị năng nhập ngũ sao?」(Mẹ)

「À, vậy ra bác chưa biết. Con trai của bác vẫn chưa được công nhận là người dùng dị năng. Ít nhất là hiện tại, cậu ấy là một thường dân.」(Seo Ah-Young)

「Trong trường hợp đó, tại sao lại là cậu ấy?」(Mẹ)

「Tuy nhiên, cậu ấy sở hữu sức mạnh dễ dàng vượt xa những người dùng dị năng thông thường. Và tại KSF, chúng cháu chắc chắn cần sự giúp đỡ mà sức mạnh đó sẽ mang lại. Tóm lại, con trai của bác là một nhân tài mà không chỉ KSF, mà cả đất nước sẽ cần trong tương lai.」(Seo Ah-Young)

「Uầy~.」(Mẹ)

Vừa cười khúc khích, mẹ vừa xua tay và nhìn con trai mình.

Bị nhìn bằng ánh mắt đầy nghi ngờ như vậy, Yi Ji-Hyuk cảm thấy những làn sóng oán giận dâng trào.

「Mẹ, cái gì thế?! Con vẫn là con trai của mẹ mà!」(Yi Ji-Hyuk)

「Chính vì con là con trai của mẹ nên mẹ mới thấy điều đó không thể xảy ra!」(Mẹ)

「Mẹ không tin con trai mình đến mức đó sao?!」(Yi Ji-Hyuk)

「Chính vì con là con trai của mẹ nên mẹ mới không tin con!!」(Mẹ)

「Vâng, mẹ...」(Yi Ji-Hyuk)

Yi Ji-Hyuk bị hạ gục không thương tiếc và kết quả là anh chìm xuống đáy.

「Vậy thì...」(Mẹ)

Phớt lờ Yi Ji-Hyuk đang ủ rũ, mẹ hướng câu hỏi của mình đến Seo Ah-Young.

「Khi thằng bé được KSF tuyển dụng, nó sẽ làm loại công việc gì?」(Mẹ)

「Về cơ bản...」(Seo Ah-Young)

Seo Ah-Young ngập ngừng một chút trước khi trả lời.

"Cậu ấy sẽ được yêu cầu tham gia vào các hoạt động chống Cổng Dịch Chuyển. Vai trò chính của cậu ấy là trấn áp các đợt quái vật." (Seo Ah-Young)

Park Seon-Duk thật sự giật mình khi nghe vậy.

"Nhưng cô nói thằng bé không phải người có năng lực mà!" (mẹ)

"Vâng, đúng vậy. Nhưng cậu ấy sở hữu sức mạnh vượt xa những người có năng lực bình thường. Thành thật mà nói, với năng lực của cậu ấy, đánh quái vật không khác gì tập thể dục nhẹ nhàng sau một bữa ăn thịnh soạn. Có đúng không, anh Yi Ji-Hyuk?" (Seo Ah-Young)

"Bây giờ cô đang nói đến ai vậy?!" (Yi Ji-Hyuk)

"Cậu khiêm tốn quá." (Seo Ah-Young)

"Cái gì? Nghe này, tôi hoàn toàn không hề khiêm tốn chút nào..." (Yi Ji-Hyuk)

"Nếu cậu khiêm tốn quá, điều đó thực ra có hại cho hình ảnh của cậu đấy, cậu biết không?" (Seo Ah-Young)

Cái quái gì vậy? Người phụ nữ này ban đầu có một cái lưỡi khéo léo như thế này sao? Chờ đã, khi cô ta ra lệnh ở hiện trường, cô ta cũng phun ra những mệnh lệnh khá hùng hồn mà, phải không? (Độc thoại nội tâm của Yi Ji-Hyuk)

"Mm. Vậy là, thằng bé sẽ được yêu cầu tham gia vào các hoạt vụ trấn áp quái vật không nguy hiểm, nhưng vẫn được trả lương cao, và phúc lợi sẽ còn tốt hơn, cộng thêm cô còn hỗ trợ cả gia đình. Ý của cô là vậy phải không?" (mẹ)

"Vâng, thưa mẹ. Đúng như vậy ạ." (Seo Ah-Young)

Ánh mắt Seo Ah-Young và Park Seon-Duk giao nhau, và cả hai người phụ nữ đều mỉm cười cùng lúc.

'Mẹ ơi, không! Mẹ không được làm vậy!' (Yi Ji-Hyuk)

Khi Yi Ji-Hyuk cảm nhận được mối đe dọa đến sinh kế của mình và quyết định hành động, mẹ đã đưa tay ra và nắm lấy chiếc túi quà.

"Cái này là gì đây?" (mẹ)

"Là một chiếc ví thưa mẹ. Con định mua một chiếc túi xách, nhưng vì không biết sở thích của mẹ, nên con đã chuẩn bị một chiếc ví thay vào đó. Con nghĩ ví sẽ ít lỗi thời hơn túi xách một chút theo xu hướng thời trang thay đổi." (Seo Ah-Young)

"À, ra là vậy." (mẹ)

Park Seon-Duk cười tươi và sau đó, đặt chiếc túi lên trên tập tài liệu và đẩy cả hai về phía trước, ra xa khỏi mình.

Seo Ah-Young nhìn hành động đó với đôi mắt kinh ngạc, trước khi mở miệng.

"Mẹ?" (Seo Ah-Young)

"Làm ơn, hãy mang chúng đi." (mẹ)

"Khoan đã? Nhưng, thưa mẹ..." (Seo Ah-Young)

Park Seon-Duk tiếp tục mỉm cười trong khi giải thích lập trường của mình.

"Có lẽ, cô không hiểu được điều đó vì cô chưa có con của riêng mình..." (mẹ)

"Xin lỗi?" (Seo Ah-Young)

Đột nhiên, biểu cảm của Park Seon-Duk trở nên nghiêm nghị.

"Cô sẽ không tìm thấy một người mẹ nào sẵn lòng đẩy con mình vào vùng chết chóc tiềm ẩn để cô ấy có thể sống hạnh phúc nhờ số tiền đó đâu." (mẹ)

".........."

"Đúng, nó có thể là một đứa trẻ hơi ngốc nghếch, và nó có thể không hề thể hiện một chút mong muốn làm bất cứ điều gì. Đúng, nó có thể là một kẻ ăn hại chỉ biết chơi điện tử cả ngày, với lòng tham ăn phù hợp với sự luộm thuộm của nó. Đúng, tính cách của nó có thể là tệ nhất, và đúng, là một người đàn ông, nó thiếu xương sống và bị em gái mình nói xấu liên tục. Và nó bị lạm dụng trên mạng vì quá tệ trong các trò chơi, và đúng, mặc dù nó chỉ tốt nghiệp cấp hai và đã bỏ học cấp ba!!" (mẹ)

"M, mẹ..." (Yi Ji-Hyuk)

Mẹ ơi, thế thì quá đáng lắm...

Con vẫn là con của mẹ mà?! (Những lời càu nhàu đáng thương trong lòng Yi Ji-Hyuk)

Yi Ji-Hyuk nuốt ngược những giọt nước mắt đang dâng trào.

Dường như, trước khi kịp nhận ra, việc bị chê bai đã trở thành chuyện thường tình đối với anh.

"Tuy nhiên, nó vẫn là con trai của tôi. Nó quý giá... Không, điều đó không quan trọng. Nó là con của tôi. Ngay cả khi tôi không thấy nó đáng yêu, nó sẽ mãi là con trai tôi. Chỉ vì tôi không vui khi thấy nó chơi game ở nhà, cô lại bảo tôi đưa nó ra ngoài đánh quái vật? Cô thật sự nghĩ đó là những lời cô nên nói trước mặt một người mẹ sao?" (mẹ)

Mẹ thậm chí không cho Seo Ah-Young đang hoảng sợ và bối rối thời gian để hồi phục và giáng đòn tiếp theo.

"Tôi mong cô sẽ không đến thăm chúng tôi trong tương lai về vấn đề này. Nếu cô thử lại, thì lần tới, tôi không thể đảm bảo rằng tôi sẽ giữ được sự lịch sự như vậy nữa." (mẹ)

Mẹ... mẹ vẫn quyền lực như mọi khi.

< 37. Mẹ không tin tưởng con trai mình đến thế sao? -2 > Hết.