Người về từ dị giới

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

(Đang ra)

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

Rakuto Haba

Một câu chuyện tình yêu học đường đầy hài hước và lãng mạn — bắt đầu từ khi tôi có được người yêu!

185 2036

Quá được yêu thích phải làm sao bây giờ!

(Đang ra)

Quá được yêu thích phải làm sao bây giờ!

Cấp Nâm Thiêm Ma Cô Lạp

Câu hỏi: Sau khi gầy đi 30 cân rồi phát hiện ra mình là một mỹ nam thì cảm giác như thế nào?Câu trả lời ẩn danh: Sẽ tốn rất nhiều thời gian để ứng phó với những câu hỏi thừa thãi.Người hỏi tiếp: Không

102 3

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

133 5416

Xin hãy để linh hồn mỏi mệt này được nghỉ ngơi! Bi kịch của kẻ yếu phải dẫn dắt đội mạnh nhất

(Đang ra)

Xin hãy để linh hồn mỏi mệt này được nghỉ ngơi! Bi kịch của kẻ yếu phải dẫn dắt đội mạnh nhất

Tsukikage

Hãy chứng kiến những thăng trầm dở khóc dở cười của một gã chỉ muốn… nghỉ hưu cho yên thân.

24 157

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

320 8304

Từ Chương 1 đến Chương 465 - Chương 138: Đừng nói toạc ra như thế (3)

“Tôi đi đây….” (Kim Dah-Hyun)

Kim Dah-Hyun nhìn em gái mình với vẻ mặt hơi sợ hãi. Anh sắp đi làm và Kim Dah-Som đã theo anh ra đến cửa trước với một khuôn mặt im lặng và vô cảm.

Kim Dah-Hyun chỉ biết giật mình trước cái nhìn không lời đó và mở miệng.

“Anh đã bảo rồi, anh không biết khi nào cậu ta về.” (Kim Dah-Hyun)

Cuộc khủng hoảng ở Pháp đã được giải quyết, nhưng Yi Ji-Hyuk quyết định không trở về ngay mà ở lại đó thêm một ngày.

Đáng lẽ chuyện đó không có gì lạ, cũng không có gì đáng lo, nhưng tiếc thay, có một người ở đây không đồng ý với ý kiến đó.

Khi anh trở về nhà tối qua, Kim Dah-Hyun thấy em gái mình đang trừng mắt vào màn hình điện thoại như muốn khoan một lỗ thủng và ngay lập tức, anh cảm thấy một cơn bão sắp đến.

Thứ hiện trên màn hình điện thoại là một bản đồ, và việc nó là bản đồ nước Pháp với một chấm đỏ ở giữa càng khiến Kim Dah-Hyun thêm đau khổ.

‘Em bị mù à?!’ (Kim Dah-Hyun)

Nếu anh nghĩ về người đã chọn ở lại Pháp, thì quá rõ ràng ai là kẻ xui xẻo mà cái ứng dụng theo dõi bất hợp pháp đó đang, ờ, theo dõi vào lúc này.

Nhưng, tại sao?!

Tại sao lại phải là Yi Ji-Hyuk?!

Với khuôn mặt đó! Với thân hình đó! Với tính cách đó của em ấy!

….Ôi, loại trừ cái tính cách ấy ra.

Trong mọi trường hợp!

Tính cách của em ấy có thể hơi… Không, nói một cách khách quan, tính cách của em ấy có thể có vấn đề nghiêm trọng, nhưng khi kết hợp với những đường nét khuôn mặt chất lượng cao như vậy, nó không nên gây ra quá nhiều trở ngại, phải không?

Tôi không nói vậy chỉ vì em ấy là em gái tôi!

Không, tôi đang khách quan đây!

Phải, đó là một quan điểm hoàn toàn, triệt để khách quan, bạn có đồng ý không?

Tuy nhiên, tại sao lại là Yi Ji-Hyuk?!

Không phải ai khác, mà LÀ Yi Ji-Hyuk ĐẤY!! (Độc thoại nội tâm của Kim Dah-Hyun)

Kim Dah-Hyun không thể tiếp tục cuộc thi nhìn chằm chằm với đôi mắt hơi khác người của Kim Dah-Som và quay đầu đi.

Đáng sợ quá!

Em ấy là em gái mình, nhưng em ấy quá đáng sợ!!

“A-Anh, anh nói thật đấy, anh thực sự không biết khi nào cậu ta về.” (Kim Dah-Hyun)

“...........”

Làm ơn nói gì đi mà?!

Em muốn anh phải làm gì khi em không nói gì và cứ đứng đó như thế?!

Nếu em muốn gì từ anh, thì cứ nói ra đi!!

Dah-Som à, trước đây em nói chuyện rất lưu loát mà, chuyện gì đã xảy ra với em vậy? (Độc thoại nội tâm của Kim Dah-Hyun)

Kim Dah-Hyun bắt đầu lo lắng rằng em gái mình đang ngày càng mất đi khả năng giao tiếp như người bình thường, và thở dài một hơi dài, trước khi nhìn lại em ấy.

“Anh sẽ tìm hiểu xem khi nào cậu ta về và gọi cho em.” (Kim Dah-Hyun)

Gật đầu.

Cuối cùng, Kim Dah-Som cũng có một phản ứng nào đó.

Đáng lẽ phải ăn mừng việc em ấy đã phản ứng với điều gì đó, nhưng nghĩ lại thì, vì phản ứng đó liên quan đến Yi Ji-Hyuk, nên cũng chẳng có gì đáng ăn mừng cả.

Tại sao lại phải là Yi Ji-Hyuk?! Tại sao chứ??

Dah-Som đã đến tuổi trưởng thành rồi, nên ngay cả khi em ấy dẫn bạn trai về nhà, anh cũng sẽ cởi mở và chấp nhận cậu ta!!

Ý anh là, nếu là bất kỳ chàng trai nào khác, anh sẽ lôi cậu ta vào một góc tối lạnh lẽo và đe dọa trói cậu ta lại và bỏ trước Cổng đầy mật ong nếu cậu ta thậm chí chỉ nghĩ đến việc giơ tay với em gái anh!

Nhưng, tại sao lại là Yi Ji-Hyuk?! TẠI SAO?! (Độc thoại nội tâm của Kim Dah-Hyun)

Ngay cả khi tìm kiếm mọi ngóc ngách của Đại Hàn Dân Quốc, sẽ có ít hơn mười người có khả năng làm phiền Yi Ji-Hyuk và thoát tội, nhưng tại sao một trong mười người đó lại phải là… Không, tại sao người duy nhất lại phải là…

“Tại sao mọi chuyện lại phải phức tạp đến thế này?” (Kim Dah-Hyun)

Tại sao em gái của Yi Ji-Hyuk lại phải là con nhóc đáng ghét Yi Ye-Won, và tại sao người đã giải cứu Kim Dah-Som khỏi trận bắt nạt của con nhóc đáng ghét đó lại không ai khác ngoài Yi Ji-Hyuk?!

Nếu phải nói một cách chính xác, thì tất cả những gì cậu ta đã làm là cố gắng giải quyết sự cố mà em gái cậu ta đã gây ra, nhưng con bé này lại phải lòng cậu ta một cách sâu sắc….

Rốt cuộc thì điều gì ở Yi Ji-Hyuk lại hấp dẫn em ấy đến vậy?

Có phải là khuôn mặt của cậu ta không?

Chắc chắn, khuôn mặt của Yi Ji-Hyuk không đến nỗi tệ để bị gọi là xấu xí, nhưng nếu Kim Dah-Hyun thành thật ở đây, thì – khuôn mặt của người đàn ông đó đơn giản là quá thấp so với những người xung quanh cậu ta.

Trước hết, có Choi Jung-Hoon, người có đường nét khuôn mặt đẹp đến mức nếu anh ta bước chân vào ngành giải trí, anh ta sẽ được xếp hạng ở vị trí cao nhất ngay lập tức. Không chỉ vậy, không ngoa khi nói rằng chính Kim Dah-Hyun cũng là một trong những người đàn ông đẹp trai nhất ở Hàn Quốc.

Không chỉ đàn ông – ngay cả phụ nữ cũng khiến người ta nghĩ rằng NDF phải là một tập hợp của các siêu mẫu.

Và giữa tất cả những điều đó, đây là Yi Ji-Hyuk và khuôn mặt tầm thường của cậu ta….

Dù sao đi nữa, vẻ ngoài hay bất cứ điều gì khác, mọi thứ đều tương đối.

Nếu bạn đưa một đứa trẻ có trí tuệ bình thường và thả nó vào giữa Đại học Seoul, nó sẽ ngay lập tức trở thành đứa ngốc nhất ở đó. Tương tự, bạn thả một anh chàng có khuôn mặt bình thường vào giữa NDF, anh chàng đó sẽ tự động biến thành Squidward. (TL: Đại học Seoul là trường đại học hàng đầu ở Hàn Quốc.)

À, chắc chắn rồi. Hãy quên khuôn mặt của anh chàng đó đi một giây. Kim Dah-Hyun biết rất rõ rằng khuôn mặt không phải là tất cả đối với một người đàn ông.

Tuy nhiên, tính cách của cậu ta còn tệ hơn thế!!

Tên khốn nạn, cặn bã đó!!

Một con người ít nhất nên cố gắng hành động như một con người!! Làm sao ai có thể thấy cậu ta “dễ mến” được, với cái tính cách điên khùng đó của cậu ta?!

Kim Dah-Hyun ra sức xoa bóp sống mũi.

Chỉ cần nghĩ về người đàn ông đó thôi cũng khiến anh quá căng thẳng. Anh cảm thấy như mình đang bị ợ nóng.

“Nhất định đấy. Gọi cho em.” (Kim Dah-Som)

Nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Kim Dah-Som, Kim Dah-Hyun bắt đầu run rẩy trong đôi giày của mình.

“Mình có để điều hòa không khí bật không nhỉ?” (Kim Dah-Hyun)

Nhưng ai lại bật cái điều hòa chết tiệt vào giữa mùa đông chứ?! Anh biết rằng không thể nào là thật được, nhưng khi cái lạnh thấu xương này bắt đầu bao trùm lấy anh, Kim Dah-Hyun không khỏi nghi ngờ.

Gần đây, trời trở nên quá, quá lạnh và anh phải đắp nửa tá chăn khi đi ngủ. Nhìn chằm chằm vào nguyên nhân vật lý của hiện tượng thời tiết kỳ lạ đó đang đứng ngay trước mặt mình, Kim Dah-Hyun bật ra một tiếng rên dài.

“Nhân tiện….” (Kim Dah-Hyun)

“...........”

“Có những chàng trai khác, tốt hơn ngoài kia, em biết không?” (Kim Dah-Hyun)

“...........”

Sao em không trả lời anh, Dah-Som à?

Oppa của em đang nói chuyện với em, ít nhất em cũng có thể giả vờ rằng em đã nghe thấy anh nói gì đó được không? (Độc thoại nội tâm của Kim Dah-Hyun)

Thay vào đó, Kim Dah-Som chỉ đơn giản là nhìn chằm chằm vào anh trai mình với một đôi mắt ngập tràn sự không hài lòng sau khi nghe những lời hoàn toàn khó hiểu của anh. Ngay khi ánh mắt của em ấy sắp chuyển từ không hài lòng sang khinh miệt, Kim Dah-Hyun nói với em ấy bằng một giọng bi thảm.

“….Được rồi, anh hiểu rồi. Anh sẽ gọi cho em ngay khi anh nhận được xác nhận.” (Kim Dah-Hyun)

“Ừm.”

Vẻ mặt của em ấy lại trở nên tươi tắn một lần nữa.

Trước mắt, anh đã ngăn chặn được sự hủy diệt của gia đình mình.

Kim Dah-Hyun bước ra khỏi nhà khi Kim Dah-Som chào tạm biệt anh một cách không giống lời chào chút nào, và đôi mắt ngơ ngác của anh ngước lên nhìn bầu trời phía trên.

Nhìn vào ánh nắng ban mai rực rỡ đang chiếu xuống mình, Kim Dah-Hyun chỉ có thể lẩm bẩm một cách cay đắng.

“Thời tiết hôm nay thật là tuyệt vời.” (Kim Dah-Hyun)

Tuyệt vời đến nỗi nó khiến người ta phải rơi lệ ấy chứ.

*

Yi Ji-Hyuk ăn rất ngon và đã có một ngày tuyệt vời trong một trong những dãy phòng tốt nhất ở Pháp, và trở lại văn phòng của NDF vào ngày hôm sau. Điều đầu tiên anh làm sau khi trở về là, đương nhiên, bật máy tính của mình lên.

Vì Choi Jung-Hoon lại sử dụng cái lưỡi khéo léo của mình một lần nữa, Yi Ji-Hyuk đã không bị mẹ mắng vì đã ra ngoài cả đêm.

Và vì vậy, Yi Ji-Hyuk đang cảm thấy thực sự tuyệt vời vào lúc này.

Nếu không có một ả kỳ nhông thối tha nào đó, bận rộn chê bai cách bài trí của khách sạn tốt nhất ở Pháp là rẻ tiền này nọ và hạ đẳng kia nọ, thì mọi chuyện đã tốt hơn gấp mười lần rồi!

Affeldrichae đang khởi động máy tính của riêng mình ngay bên cạnh Yi Ji-Hyuk, nhưng mở to mắt hơn một chút khi cô cảm thấy ánh mắt của Yi Ji-Hyuk đang nhìn mình.

“Có chuyện gì vậy?” (Affeldrichae)

“….Rên rỉ….”

“Ngươi lại nói về chuyện đó nữa à? Ta đã nói với ngươi rồi. Ngay cả khi nó là vàng đi chăng nữa, ngươi cũng đang lãng phí tài nguyên của mình khi sử dụng nó theo cách đó. Và ngoài ra, ngươi đã tận mắt chứng kiến nơi ở của ta trông như thế nào, nên ta mong ngươi ít nhất cũng phải có một chút đánh giá về vẻ đẹp thực sự chứ.” (Affeldrichae)

Chắc chắn rồi. Nhà của cô thực sự lộng lẫy một cách ngoạn mục.

Tuy nhiên, ừm… cô có thực sự tự tay trang trí nó không? Không!

Tôi đã tận mắt nhìn thấy, tất cả những người lùn đó đang làm việc cật lực để làm nơi đó cho cô, cô biết không!!

Cô thậm chí còn không thể tự tay làm bất cứ điều gì mà vẫn cứ mở miệng ra phàn nàn hết lần này đến lần khác…. Xét cho cùng thì, cô vừa nói gì với tôi vậy?

“Đánh giá về vẻ đẹp thực sự?!”

Sao tôi không móc đôi mắt đó của cô ra ngay bây giờ đi, hả?! (Độc thoại nội tâm của Yi Ji-Hyuk)

Thật sự mà nói, mọi chuyện tệ đến mức Tộc trưởng Người lùn thực sự bám lấy Yi Ji-Hyuk và cay đắng, nước mắt lưng tròng phàn nàn với anh.

Tất nhiên, những lời phàn nàn đó đã lọt vào tai Affeldrichae ad verbatim, và Tộc trưởng đã phải trả giá thích đáng cho cái miệng rộng của mình!

Ừm?

Cô hỏi tôi có mách lẻo không à?

Tất nhiên là không. Chỉ là gã già đó đơn giản là không đọc được tâm trạng đúng cách.

Ngay cả hồi đó, tôi cũng đã được chỉ định là mục tiêu giám sát đặc biệt rồi. Nó cũng giống như camera quan sát và thiết bị nghe lén theo dõi tôi 24/7. Nhưng ừm, gã Tộc trưởng đó đã nói xấu Affeldrichae trước mặt tôi, nên….

Bây giờ nghĩ lại, ả kỳ nhông đó có thể khá đáng sợ đấy nhỉ? (Độc thoại nội tâm của Yi Ji-Hyuk)

Có lẽ cô đã đọc được ý nghĩa đằng sau biểu cảm của Yi Ji-Hyuk, Affeldrichae nhìn chằm chằm vào màn hình và giả vờ không nhận thấy gì cả.

“Trang trí là quan trọng. Ở mức tối thiểu, nó không nên làm dấy lên cảm giác bất mãn từ ngươi. Một cách bài trí khiến người ta cảm thấy không vui thì không có giá trị như một cách bài trí.” (Affeldrichae)

“Nhìn cô khiến tôi cảm thấy không vui, vậy vì sức khỏe tinh thần của tôi, cô không thể cút xéo đi đâu đó à?” (Yi Ji-Hyuk)

“Cảm thấy không vui sau khi nhìn ta, thật là một ý nghĩ kỳ lạ. Sau tất cả, ta đã cẩn thận chú ý đến vẻ ngoài này để cân nhắc đến sở thích của ngươi….” (Affeldrichae)

“Cô vẫn là một con kỳ nhông bên trong.” (Yi Ji-Hyuk)

“Chà, chúng ta hãy thứ lỗi cho nhau về mặt đó. Ta cũng phải nhìn vào mặt ngươi nữa, ngài Ji-Hyuk ạ.” (Affeldrichae)

“Mặt tôi có gì sai?!” (Yi Ji-Hyuk)

Cô đang cố ám chỉ điều gì về khuôn mặt của tôi vậy! Khuôn mặt mà mẹ tôi đã ban tặng cho tôi!!

Tôi chưa bao giờ, chưa bao giờ nghĩ mình xấu xí cho đến tận bây giờ!! Nhưng ngày nay, tôi không thể thoát khỏi cảm giác xấu hổ này ở nơi này, thật đấy!!

Và cô, cô không thể nhớ cô trông như thế nào ban đầu à?!

Da của cô toàn vảy và răng nanh của cô cứ chìa ra thế này thế kia!! (Độc thoại nội tâm của Yi Ji-Hyuk)

“Hah, nghe những điều như vậy từ một con kỳ nhông xấu xí….” (Yi Ji-Hyuk)

“Ồ, vậy sao? Ta đã liên tục được bầu chọn là người đẹp nhất trong loài của ta, ta cho ngươi biết. Thật thô lỗ.” (Affeldrichae)

“….Tất nhiên rồi.” (Yi Ji-Hyuk)

Yi Ji-Hyuk khịt mũi chế nhạo.

Có gì quan trọng nếu một lũ kỳ nhông chết tiệt bắt đầu thảo luận xem ai xinh hơn ai và những thứ tương tự? Suy cho cùng thì tất cả chúng đều là kỳ nhông.

Yi Ji-Hyuk tải trò chơi và phàn nàn trong lòng; trong khi đó, Choi Jung-Hoon lẻn đến gần hơn và thì thầm.

“Ngài Yi Ji-Hyuk.” (Choi Jung-Hoon)

“Ừ?”

“Tôi muốn thảo luận một chuyện với anh.” (Choi Jung-Hoon)

“Hả?”

Yi Ji-Hyuk lặng lẽ nhìn Choi Jung-Hoon một lúc, trước khi đứng dậy khỏi chỗ của mình. Trò chơi vẫn chưa khởi động hoàn toàn, vì vậy việc dành ra một vài giây để lắng nghe hoàn toàn không khó khăn. Đặc biệt nếu đó là người này.

“Không phải chuyện chúng ta có thể thảo luận ở đây, đúng không?” (Yi Ji-Hyuk)

“Ba người chúng ta, bao gồm cả Đội trưởng, cần phải nói chuyện, vì vậy đúng vậy.” (Choi Jung-Hoon)

“Chà, chắc chắn rồi. Đi thôi.” (Yi Ji-Hyuk)

Khi đó, Jeong Hae-Min đang ngồi một góc nhỏ, đôi tai không ngừng vểnh lên như chú thỏ đang chăm chú lắng nghe, liền nhanh chóng chạy đến bên cạnh Yi Ji-Hyuk.

「....Cô bị điếc à?」 (Yi Ji-Hyuk)

「E hèm, em nữa, em nữa.」 (Jeong Hae-Min)

「Cô không nghe thấy là chỉ có ba người thôi à?」 (Yi Ji-Hyuk)

Jeong Hae-Min cười tươi rạng rỡ nói.

「Ba người thành bốn thì có sao đâu, đúng không?」 (Jeong Hae-Min)

「Vậy nếu tôi đánh cô bốn phát thay vì ba thì cô có còn nói thế không?」 (Yi Ji-Hyuk)

「Định đánh con gái sao? Đồ dã man!」 (Jeong Hae-Min)

Yi Ji-Hyuk đáp lại với vẻ mặt không chút ấn tượng nào.

「Này nhé, hơn nghìn năm rồi, có con đàn bà nào xông vào là tôi cứ đánh hết, cô biết không đấy.」 (Yi Ji-Hyuk)

「Trò đùa đó cũ rồi.」 (Jeong Hae-Min)

Trò đùa đó?

Muốn biết ta có đùa hay không à? (Độc thoại nội tâm của Yi Ji-Hyuk)

Khi Yi Ji-Hyuk nhìn cô bằng đôi mắt đầy ẩn ý, Jeong Hae-Min hơi đỏ mặt và quay đầu đi.

C-cái quái gì thế này?!

Cô ta đang làm cái gì thế?!

Con nhỏ lùn này bị mất trí rồi à?! (Độc thoại nội tâm của Yi Ji-Hyuk)

Khi cả người Yi Ji-Hyuk bắt đầu run rẩy, Choi Jung-Hoon liền nở một nụ cười tươi roi rói và nhanh chóng can thiệp.

「Cô Jeong Hae-Min tham dự cũng được mà.」 (Choi Jung-Hoon)

Đó không phải là cách để thể hiện ai là chủ ở đây đâu, đồ ngốc!

Không thể nói là được trong những trường hợp như thế này!! (Độc thoại nội tâm của Yi Ji-Hyuk)

「Anh thấy chưa? Em đã bảo mà.」 (Jeong Hae-Min)

「Ôi trời....」

Yi Ji-Hyuk lắc đầu và đi vào căn phòng mà Choi Jung-Hoon đã dẫn anh tới. Đó là phòng họp nơi anh đã nổi điên một chút vài ngày trước.

Ngay khi mọi người ổn định chỗ ngồi, Choi Jung-Hoon mở lời.

「Bốn người đã có mặt đầy đủ rồi.」 (Choi Jung-Hoon)

「Không, năm người.」 (Yi Ji-Hyuk)

「Dạ?」

Yi Ji-Hyuk chỉ đơn giản là chỉ vào nền đất dưới chân mình, khiến Choi Jung-Hoon phải sửa lại lời nói.

「Năm người, tính cả cô Gah-Yun nữa.」 (Yi Ji-Hyuk)

「Vâng.」

Choi Jung-Hoon đi thẳng vào vấn đề.

「Anh Yi Ji-Hyuk.」 (Choi Jung-Hoon)

「Cứ tự nhiên đi.」 (Yi Ji-Hyuk)

「Một yêu cầu nữa từ người Mỹ đã gửi đến.」 (Choi Jung-Hoon)

Vẻ mặt của Yi Ji-Hyuk trở nên khá là không mấy ấn tượng.

「Cái quái gì thế này, yêu cầu tôi chỉ vì họ chán hay sao? Bảo họ là tôi không hứng thú.」 (Yi Ji-Hyuk)

「Hahaha....」

「Cứ đà này thì họ sẽ hình thành thói xấu đấy.」 (Yi Ji-Hyuk)

Cái quái gì thế, ít nhất cũng phải nghe hết đã rồi hẵng nói chứ?!

Thậm chí còn chưa biết đó là gì mà đã không hứng thú rồi? (Độc thoại nội tâm của Choi Jung-Hoon)

「Tôi thậm chí không cần nghe cũng biết là họ muốn tôi đi giết một con quái vật mới hay gì đó. Tôi đã có đủ đồ từ họ rồi, nên không cần phải qua đó vắt chân lên cổ làm việc nữa đâu.」 (Yi Ji-Hyuk)

「Không phải vậy đâu, anh Yi Ji-Hyuk.」 (Choi Jung-Hoon)

Choi Jung-Hoon lắc đầu.

「Lần này, không phải về chuyện đó. Thực ra, tôi còn chẳng yêu cầu anh đến đây nếu yêu cầu là về chuyện đó.」 (Choi Jung-Hoon)

「Ưm?」

「Nói thật, dạo gần đây anh chắc cũng cảm thấy hơi khó chịu vì sức mạnh của quái vật, phải không ạ?」 (Choi Jung-Hoon)

「Hừm....」

Yi Ji-Hyuk ngả người dựa vào ghế.

Anh không biết lần này người Mỹ muốn gì, nhưng quả thật anh cũng đã nghĩ rằng mọi chuyện không thể tiếp diễn như thế này được nữa.

Nếu mọi thứ cứ tiếp tục, thì sớm hay muộn, Yi Ji-Hyuk sẽ phải gánh vác trách nhiệm tiêu diệt mọi con quái vật xuất hiện trên hành tinh này.

「Ừ, đúng vậy. Nó hơi....」 (Yi Ji-Hyuk)

Ngay lúc đó, Choi Jung-Hoon nở một nụ cười thân thiện.

「Đó là lý do yêu cầu từ người Mỹ rất hợp lý.」 (Choi Jung-Hoon)

「Ể?」

「Người Mỹ đang yêu cầu anh, Yi Ji-Hyuk, huấn luyện những người dùng năng lực của Mỹ.」 (Choi Jung-Hoon)

「....Ếếế?」

Yi Ji-Hyuk ngớ người hỏi lại.

< 138. Đừng nói như thế -3 > Hết.