「…Hả?」
Sáng thứ Hai đầu tuần, khi tôi đang đi trên hành lang để vào nhà vệ sinh thì điện thoại rung lên. Kiểm tra, tôi thấy một email mới.
「Tiền bối Kisaragi, em xin lỗi vì đã gây ra quá nhiều rắc rối cho anh hôm trước!」
Cả người gửi lẫn nội dung đều khá bất ngờ. Không ngờ Bồ Công Anh lại gửi email xin lỗi. Sau buổi học tuần trước, cô bé hoàn toàn im hơi lặng tiếng, thậm chí có lần tôi tình cờ thấy cô bé ở trường, cô bé còn vắt chân lên cổ chạy mất hút, nên tôi cứ nghĩ sẽ chẳng còn liên quan gì đến nhau nữa.
「Mặc dù đã khiến tiền bối Kisaragi phải chạy đôn chạy đáo vì sự ích kỷ của mình, rồi lại bỏ trốn như vậy, em thật sự là một đứa trẻ đáng yêu nhưng vô dụng. Em đã suy nghĩ sâu sắc hơn biển cả, cao hơn núi non rồi ạ.」
Cái đó là bình địa mà, phải không? Chẳng qua là cô bé chỉ suy nghĩ theo chuẩn mực thông thường thôi mà, phải không?
「Đáng lẽ em nên trực tiếp đến xin lỗi, nhưng tiền bối Kisaragi chắc chắn đã tha thứ cho một đứa đáng yêu như em rồi, với lại, điều quan trọng nhất em cần làm là hỗ trợ và xoa dịu mọi người với tư cách quản lý của câu lạc bộ bóng chày. Em sẽ ưu tiên việc đó! Cố gắng cắt giảm thời gian lãng phí hết mức có thể.」
Này, có thật là cô bé đang hối lỗi không đấy? Yếu tố đáng ngờ cứ tăng dần lên rồi đấy nhé? Thôi được, tôi cũng rất muốn San-chan được đi Koshien, nên nếu cô bé bảo sẽ chuyên tâm vào hoạt động của câu lạc bộ bóng chày thì cũng được thôi…
「Tuy nhiên, tất nhiên em sẽ không bỏ mặc tiền bối Kisaragi đâu! Em sẽ dùng thời gian rảnh của mình để xin lỗi anh theo cách riêng, và nếu anh gặp bất kỳ khó khăn nào, hãy liên hệ với em bất cứ lúc nào!」
Vậy là hết email rồi sao. Rốt cuộc thì cô bé vẫn chưa nói rõ đã âm mưu gì.
…Hả? Sao lại có file đính kèm thế này. Ừm, cái gì đây? Tên file là 「Tấm ảnh đặc biệt thứ ba: Bồ Công Anh, trang phục sườn xám táo bạo.jpg」… Cái gì cơ!?
Ôi! Đôi đùi lồ lộ qua đường xẻ thật không thể chịu nổi! Tuyệt vời!
Hơn nữa, nếu là dữ liệu thì Pan-ji cũng không thể xóa được! Mình có thể bảo vệ nó đến cùng!
Ài! Đến mức này rồi thì không thể không tha thứ được!
Đành chịu thôi! Chỉ lần này thôi, tôi sẽ đặc biệt tha thứ cho…
「…Chào buổi sáng, Jouro-kun.」
「Ối! P… Pan-ji à! Ch… chào buổi sáng…」
Hết hồn! Sao tự dưng lại xuất hiện trên hành lang thế này… Chẳng lẽ cô bé đến để xóa bức ảnh sườn xám sao!? Không được đâu nhé!
「À, ừm… Sao sáng sớm thế này mà cô bé đã ra đây rồi?」
Bình tĩnh nào… Mình phải bình tĩnh! Nhất định phải bảo vệ được cái dữ liệu này!
「…Tôi đến để nói về Bồ Công Anh.」
「Hả? Bồ Công Anh á?」
Ồ, thì ra không phải đến để xóa dữ liệu như mình tưởng.
「…Ừm. Vừa nãy tôi có gặp mặt và nói chuyện một lát, cô bé ấy đã rất hối lỗi và xin lỗi tôi rất chân thành. Lâu rồi mới được nói chuyện tử tế với cô bé ấy, tôi cũng thấy vui vui.」
「Thế thì tốt quá rồi.」
Từ sau buổi học hôm trước, tôi đã nghĩ rồi, Pan-ji hình như khá là thích Bồ Công Anh. Ngay từ đầu đã gọi bằng biệt danh, rồi dù bị ép buộc phải có bạn trai mà cô bé cũng không tỏ ra giận dữ mấy. Mặc dù vậy, trước giờ họ lại chẳng có giao lưu gì, đúng là một mối quan hệ khó hiểu.
「…Vẫn đáng yêu như thường lệ, tôi thấy khá bất ngờ. Tôi nghĩ cô bé đáng yêu nhất trường này không ai khác chính là Bồ Công Anh. Nếu trở thành thần tượng, cô bé sẽ chinh phục cả thế giới… à không, cả dải ngân hà ấy chứ.」
Tự dưng làm sao thế? Sao đột nhiên lại bắt đầu nói những lời tán dương Bồ Công Anh không đâu vào đâu thế này?
Với lại, cái dấu 「…」 kỳ lạ trước mỗi câu nói là sao?
Hình như trước đây cũng có ai đó ngừng lại một khoảng tương tự như vậy thì phải…
「…Chúng tôi đã nói chuyện thẳng thắn với nhau rồi. Và tôi cũng đã bày tỏ ý kiến của mình. Tôi không thích bị làm phiền một cách tùy tiện, nhưng nếu là giúp đỡ tôi hành động theo ý chí của mình thì xin mời giúp đỡ nhé.」
「Ồ. Thế cô bé đã nhờ Bồ Công Anh giúp cái gì… ơ?… Ơ ơ ơ!?」
Khoan đã. Chờ một chút. Pan-ji đã hỏi ý kiến Bồ Công Anh, và cô bé ấy đã chấp nhận.
Cái này thì ổn rồi. Tôi tò mò cô bé đã nhờ gì, nhưng có một điều còn đáng tò mò hơn.
Pan-ji tóc khá dài nên khó nhận ra… nhưng nhìn kỹ thì chẳng phải có một sợi dây màu đen như sợi chỉ đang thò ra từ tai cô bé đó sao?
Kết hợp điều đó với việc Bồ Công Anh được tán dương một cách bí ẩn lúc nãy, cùng với khoảng dừng 「…」 trước mỗi câu nói của Pan-ji, thì ra là thế này.
「Này, Pan-ji. Cô… chẳng lẽ…」
「Đây là Thượng sĩ Misaki. Đã tiếp cận mục tiêu. Đang chờ chỉ thị. Hết.」
Không thể sai được!!! Đây chính là cái thứ mà tôi đã làm hôm nọ mà!!!
Là Chỉ Huy! Chỉ Huy đang ra lệnh cho Pan-ji! Còn khéo léo hơn cả tôi một bậc nữa chứ!
Vậy có phải là!? Pan-ji đang nhờ Bồ Công Anh giúp mình ‘tiếp cận tôi’ sao!?
Việc cô bé ấy chấp nhận điều đó có nghĩa là… Con nhỏ ấy vẫn chưa từ bỏ mục tiêu của mình chút nào cả!
「…Phù. Đứng một lúc đã thấy mệt rồi. Jouro-kun, làm ơn cho tôi gối đầu lên đùi một chút được không?」
Cái này, có vẻ như là chỉ thị từ Chỉ Huy, bảo cô bé hãy làm nũng để thể hiện sự đáng yêu đây mà.
Gối đầu lên đùi ngay giữa hành lang, đúng là chuyện không thể bình thường được.
「Trước đó cho tôi hỏi một câu được không?」
「…Cái gì vậy?」
「Cái tai nghe cô đang đeo trên tai là gì—」
「Là lông tai mọc dài ra đấy.」
Nhanh đến kinh ngạc! Sao chỉ có câu đó là cô bé có thể trả lời không cần suy nghĩ vậy!?
Ít nhất cũng phải giữ chút tự trọng của con gái chứ! Sao lại dang tay ra rồi tiến lại gần tôi thế kia!
「…Mục tiêu sắp bị chinh phục rồi. Từ giờ sẽ thực hiện nhiệm vụ cuối cùng 「Ôm ấp vĩnh cửu」. Hết.」
Khốn kiếp! Lại có chỉ thị kinh khủng thế này nữa! Xin lỗi, nhưng tôi là N.G. với tình yêu đó!
「Pan-ji, đừng đến gần tôi nữa!」
Tôi lùi lại phía sau một cách duyên dáng với những bước nhảy nhanh nhẹn. Tôi đã tránh được đòn chí mạng có sức công phá khủng khiếp.
Đây chính là tuyệt chiêu tôi mới học được gần đây, 「Bronte Tứ Liên Kích」. Chỉ có thể dùng khi tôi tức giận đến tột độ.
「…Anh xấu hổ đến mức tim đập thình thịch khi tôi đến gần sao. Đúng là đồ không thể cứu vãn được mà.」
Chỉ Huy ơi, cho tôi nói một câu. Cái này, chẳng khác gì mọi khi cả. Tức là, không có tác dụng với tôi.
Nhưng cứ để Pan-ji làm đủ trò thế này thì phiền phức thật. …Phải làm sao đây nhỉ?
Ồ! Vừa đúng lúc!
Không hiểu sao, Cos-mos lại đang đi đến từ phía sau Pan-ji.
「Chào… Jouro-kun, Pan-ji-san. Tôi có chuyện muốn nói với hai bạn… Ơ? Hai bạn đang bận à?」
「Chào buổi sáng Chủ tịch Cos-mos! Hôm nay chị vẫn xinh đẹp hơn Bồ Công Anh rất nhiều ạ!」
Bí kíp! Chiến thuật Ayanokoji Hayato (bản đơn giản)! Với cái này, có lẽ Chỉ Huy sẽ…
「…Tôi muốn cô bình tĩnh lại. Dù sao thì, việc khiến nó tan nát là điều khó khăn đấy. Hết.」
Ừm. Tuyệt vời, có tác dụng rồi. Chắc là Chỉ Huy đang phát điên ở đầu dây bên kia điện thoại.
Chắc là ồn ào lắm, Pan-ji bình thản tháo tai nghe ra. Tốt lắm.
「Xinh đẹ…t! Ờm… tôi, tôi rất vui, nhưng nói những điều như vậy ở nơi có người khác thì… tôi xấu hổ lắm… làm ơn đừng nói nữa…」
…Chết rồi. Vì ưu tiên việc bảo toàn thân mình trước mắt, mình đã giẫm phải quả mìn không nên giẫm mất rồi…
「À… vậy, có chuyện gì thế ạ? Chị có việc gì cần chúng tôi giúp đúng không?」
「À, ừm. Đúng rồi… Thật ra thì, vừa nãy tôi có nghe Yamada nói một chuyện…」
À, Yamada là người phụ trách kế toán.
Không quan trọng lắm nên tôi sẽ giới thiệu qua loa thôi.
Yamada-san, nhân vật quần chúng. Hết.
「…Không, thôi tôi không nói nữa. Ở đây đông người quá, với lại tôi nghĩ đây là chuyện nên nói khi mọi người đã tập trung đầy đủ vào giờ ăn trưa thì hơn.」
Hả? Đây là hành lang buổi sáng mà? Vừa nãy có mỗi tôi với Pan-ji thôi mà… Ơ, đông người thế!
Sao học sinh lại tụ tập đông nghịt thế này chứ! À mà, nhớ ra rồi, lần trước khi Cos-mos xuất hiện ở hành lang năm hai cũng gây xôn xao lắm… đúng là ghê gớm thật…
「Vậy thì, Jouro-kun, Pan-ji-san. Hẹn gặp lại vào giờ ăn trưa nhé…」
「À, vâng! Tôi hiểu rồi ạ!」
「Ừm. Hẹn gặp lại sau.」
「Haizzz… Phiền phức thật…」
Cuối cùng, Cos-mos ủ rũ nói vậy, rồi rũ vai bỏ đi.
「Này Pan-ji. Trông Chủ tịch Cos-mos có vẻ buồn bã, cô có biết nguyên nhân không?」
「Không biết. Hôm thứ Bảy, khi tôi cùng Tsubaki nấu ăn ở cửa hàng thì cô ấy vẫn rất vui vẻ mà…」
「Vậy à. Cứ tưởng cô biết tuốt, nhưng hóa ra cũng không phải thế nhỉ…」
「Tôi không biết tuốt đâu. Chỉ biết mỗi chuyện của Jouro-kun thôi.」
「Sự đáng sợ tăng lên rồi đấy! Kiến thức của cô rốt cuộc là kiểu gì vậy!?」
Sau đó, tôi, một người đang kinh hoàng trước cô thủ thư có kiến thức cục bộ quá mức, vội vàng rút lui khỏi đó và đi về phía nhà vệ sinh, đồng thời gửi cho Bồ Công Anh một tin nhắn:
「Nếu còn làm mấy chuyện thừa thãi nữa, tôi sẽ nhờ San-chan ép cô tham gia tập thể lực của câu lạc bộ bóng chày đấy, cô thấy sao?」
Ngay lập tức, một email thật sự hối lỗi được gửi đến từ Bồ Công Anh:
「Từ giờ về sau, em sẽ không làm bất cứ điều gì thừa thãi nữa, xin hãy bảo vệ bắp tay đáng yêu của em. Em thực sự xin lỗi. Làm ơn đi mà…」
Không hiểu tại sao cơ bắp cần được bảo vệ lại chỉ giới hạn ở bắp tay, nhưng màn giãy giụa cuối cùng của cô idol “rởm” đã kết thúc như thế đó.
※
「A! Jouro và San-chan đến rồi!」
Giờ ăn trưa, tôi và San-chan được các bạn nữ nhờ 「Hôm nay tan học mười phút thì hãy đến thư viện nhé」, và đúng như lời dặn, chúng tôi đến thư viện trễ mười phút.
Lúc đó, Himawari, với vẻ mặt hớn hở lạ thường, thoăn thoắt bước những bước đáng yêu về phía chúng tôi.
「Thời gian chuẩn không cần chỉnh luôn! Nào nào, mau đến đây!」
「Biết rồi, đừng kéo tay nữa.」
Nơi Himawari kéo chúng tôi đến là khu vực đọc sách, nhưng hôm nay trông nó khá lộng lẫy và khác thường so với mọi khi.
Một chiếc khăn trải bàn sạch sẽ được phủ lên, và trên đó bày biện đủ loại món ăn.
Lý do khu vực đọc sách hôm nay trông khác lạ rất đơn giản. Đó là vì thành quả của lớp học nấu ăn mà bốn người kia (trừ tôi và San-chan) đã tham gia vào thứ Bảy tuần trước, hôm nay đang được trưng bày.
「Uầy! Ngon thế! Cái nào là do Himawari làm vậy?」
「Ừm, cái bánh mì sandwich này là do tớ làm đó! Ngon lắm đó!」
Được đấy, San-chan. Trong một cuộc trò chuyện bâng quơ mà lại có thể xác định được thứ nguy hiểm nhất.
Nói cách khác, cái bánh mì sandwich đó, tốt hơn hết là nên ăn với tâm thế chuẩn bị sẵn sàng.
「Xiên chiên thì có lẽ là Pan-ji và Cos-mos-san làm. Cả hai đều rất có năng khiếu, đến mức tôi muốn họ đến làm việc ở cửa hàng của mình ngay lập tức ấy chứ.」
「Là do Tsubaki đã dạy rất tận tình đó. Rất dễ hiểu. Phải không, tiền bối Cos-mos?」
「…Đúng vậy, Pan-ji-san. …Haizzz~」
Hả? Cứ tưởng Cos-mos cũng sẽ vui vẻ như thiếu nữ chứ, nhưng không phải thế nhỉ.
Mà ngược lại, tinh thần cô ấy lại xuống thấp lạ thường. Bây giờ trông cô ấy vẫn còn mơ màng và ủ rũ nữa chứ.
「À… Chủ tịch Cos-mos, chị sao thế ạ?」
「À, Jouro-kun. Tôi gặp chuyện phiền phức rồi. Thật sự không biết phải làm sao nữa…」
Không hiểu lý do là gì, nhưng cô ấy đang rất chán nản.
Có lẽ nào là chuyện sáng nay không?
「Được rồi! Vậy thì, mọi người cùng ăn thôi! A! Pan-ji-chan, hôm nay tớ muốn pha trà! Cho tớ làm nhé!」
「Được thôi. Vậy thì, sau khi ăn xong, cứ làm theo những gì tôi đã dạy vào thứ Bảy nhé.」
「Vâng!」
Dù tôi nghĩ mình nên hỏi Cos-mos xem có chuyện gì, nhưng có lẽ ưu tiên bữa trưa thì hơn.
Cái ‘hào quang mau ăn đi’ đang tỏa ra từ Himawari mạnh quá.
…Ngon thật. Bữa trưa hôm nay, mỗi người đều làm những món khác lạ so với mọi khi, nên tôi có chút lo lắng, nhưng hóa ra đó hoàn toàn là điều thừa thãi.
Đặc biệt ngạc nhiên là món sandwich do Himawari chuẩn bị. Ngon một cách bất ngờ.
Cứ thế, sau khi ăn xong bữa trưa, chúng tôi có thời gian thư giãn.
Hiện tại, chúng tôi đang thưởng thức trà do Himawari pha và bánh phô mai do Tsubaki làm.
Với kết cấu mềm mượt, vị chanh chua ngọt lan tỏa khi cắn thật sự rất dễ gây nghiện.
「Oa! Sandwich của Himawari ngon thật đấy! Tất nhiên, trà và bánh này cũng vậy!」
「Thấy chưa! Tớ cũng biết nấu ăn đàng hoàng mà!」
「Haha! Đúng vậy! Tôi tin cô mà!」
San-chan, tôi hiểu cảm giác của cậu lắm. Đại loại là cái đó đó.
Cái sự trái với dự đoán, tôi nghĩ nó là một loại gia vị tuyệt vời nhất.
Món ăn của Himawari, tôi có cảm giác ngon gấp đôi so với bình thường ấy chứ.
「Jouro-kun, món xiên chiên của tôi thế nào?」
「Ừm? Ngon lắm. Chỉ là, xiên chiên bông cải xanh thì không cần nhiều đến thế đâu…」
「Ôi dào. Nghe nói đó là món khoái khẩu của cậu nên tôi mới cố gắng làm, vậy mà cậu lại thất lễ như thế」
Dù có là thật đi chăng nữa, cũng phải có chừng mực chứ. Ai mà ngờ được cái tin đồn thất thiệt từ trước là món khoái khẩu của mình là bông cải xanh, giờ lại quay ra hại mình thế này chứ.
「À, à thì… mọi người này, tôi có chút chuyện muốn nói, có được không?」
「À, vâng. Chủ tịch Cosmos có chuyện gì ạ?」
Đúng lúc đó, với vẻ mặt ủ rũ không đổi, Cosmos yếu ớt giơ tay.
「…Thật ra thì, nhà trường đã đưa ra một quyết định… Sáng nay tôi cũng mới nghe từ Yamada, và đã cố gắng xoay xở nhưng vẫn không mấy suôn sẻ…」
Mở cuốn sổ tay yêu thích ra, Cosmos tiếp tục nói với vẻ mặt như muốn nói là đã hết cách.
Chuyện gì đây? Tự nhiên thấy có điềm chẳng lành quá…
「Thư viện này, đã bị quyết định đóng cửa trong cuộc họp hội đồng giáo viên rồi」
Đúng là linh cảm xấu của mình chưa bao giờ sai mà.
※
Trên đường về nhà hôm đó, sau khi chia tay Pansy, tôi ngồi phệt xuống một chiếc ghế gần đó, tay cầm ly nước cải cúc yêu thích vừa mua ở cửa hàng tiện lợi trước ga, đang vắt óc suy nghĩ. Dứt khoát không đời nào tôi chịu ngồi mấy cái ghế kỳ cục đó.
…Chết tiệt. Tình hình này gay go cực kỳ rồi.
Sau đó, khi hỏi kỹ hơn về phát ngôn gây sốc của Cosmos, lý do đã rõ ràng.
Trước đây, sau vụ tôi tiếp cận thất bại và bị ghi âm lại vết đen không thể xóa nhòa, Cosmos đã hỏi Pansy về số lượng người sử dụng thư viện. Đó chính là nguồn cơn của sự việc.
『Nhà trường đã yêu cầu hội học sinh điều tra số lượng người sử dụng các cơ sở vật chất, và khi báo cáo kết quả điều tra, chỉ có thư viện là có số lượng người sử dụng ít bất thường』
Đúng là thư viện của trường tôi có số lượng người sử dụng ít đến mức bất thường. Dù tôi đã đến đó gần như mỗi ngày từ tháng Tư, nhưng ngoài những thành viên quen thuộc, cả tuần mới có một người đến, hoặc thậm chí không có ai.
『Thế nên, nhà trường đã đưa ra kết luận là sẽ đóng cửa thư viện trong kỳ nghỉ hè, và thay vào đó sẽ xây dựng một phòng máy tính để mở cửa cho học sinh từ học kỳ hai… Tôi đã cùng với Yamada đi thỉnh cầu trực tiếp, nhưng đáng tiếc là không thành công… Thành thật xin lỗi…』
Thật ra, đây đâu phải là chuyện mà Cosmos cần phải xin lỗi. Ngược lại, vì thư viện mà cô ấy đã cố gắng hết sức (còn lôi cả Yamada-san theo), nên chỉ có thể cảm ơn, chứ trách cứ thì không đời nào.
Tuy nhiên, rõ ràng mọi người đều không thể che giấu được sự sốc. Đặc biệt, Pansy là người suy sụp nhất.
Ngay cả sau giờ học, chúng tôi cũng ở lại thư viện cùng nhau nhưng gần như im lặng. Rõ ràng là cô ấy đang chịu đựng rất nhiều.
「…Làm sao bây giờ đây…」
Nếu là tôi trước kia, thư viện có biến mất thì chắc cũng chỉ tặc lưỡi cho qua. Nhưng bây giờ thì khác rồi. Đó là nơi quan trọng để mọi người tụ tập, là biểu tượng của sự gắn kết giữa chúng tôi.
Nếu thư viện không còn, chúng tôi sẽ mất đi nơi để gặp gỡ.
Những nơi mà những người khác khối, khác lớp như chúng tôi có thể tụ tập cùng nhau thì không nhiều.
Có thể… tôi không muốn tin vào điều đó, nhưng có khi thư viện không còn thì mọi người sẽ tan rã mất. Tuyệt đối không thể chấp nhận tình huống như vậy.
Vì vậy, tôi sẽ không để yên cho việc thư viện bị đóng cửa. Tức là, việc tôi cần làm bây giờ là gì?
Lập kế hoạch để ngăn chặn việc đóng cửa thư viện… Đúng vậy! Triển khai kế hoạch tác chiến!
Kế hoạch một: Cố thủ trong thư viện.
Nhà trường đóng cửa thư viện vào mùa hè khi số lượng học sinh ít.
Vậy thì, trong khoảng thời gian đó, cứ ở lì trong thư viện để ngăn chặn việc đóng cửa.
…Không được. Nếu làm vậy, tôi sẽ không thể thực hiện mục tiêu quan trọng nhất của mình là "cổ vũ cho trận đấu của San-chan."
Vậy nên, bác bỏ.
Kế hoạch hai: Chiếm luôn phòng máy tính mới.
Điều quan trọng đối với tôi không phải là thư viện, mà là nơi để mọi người tụ tập. Vì vậy, kế hoạch là cam chịu chấp nhận việc thư viện bị đóng cửa, và sau đó lui tới thường xuyên phòng máy tính mới.
…Không được. Nếu phòng máy tính hoàn thành, có lẽ học sinh sẽ lũ lượt kéo đến.
Nó sẽ trở thành một địa điểm nổi tiếng, và có thể có những ngày không thể sử dụng được.
Vậy nên, bác bỏ.
Kế hoạch ba: Tăng số lượng người sử dụng thư viện để kháng nghị với nhà trường.
Nguyên nhân khiến thư viện bị đóng cửa lần này là do số lượng người sử dụng quá ít.
Vậy thì, trong thời gian còn lại của học kỳ một, mình sẽ tăng số lượng người sử dụng thư viện rồi thỉnh cầu nhà trường hãy tạm dừng việc đóng cửa.
…Được đấy. Đây chẳng phải là một ý hay sao? Không, chắc chắn là như vậy!
Vậy nên, thông qua!
Quả nhiên, một anh hùng bình thường như mình mà cũng có gì đó khác biệt ghê chứ. Cảm thấy bản thân mình đã trưởng thành rồi.
Khà khà khà. Ngày mai nói với Cosmos chuyện này, thì vấn đề coi như đã được giải quyết rồi.
Chỉ có điều, làm thế nào để tăng số lượng người đến thư viện thì mình chịu, nhưng chuyện đó chắc nhỏ nhặt thôi mà! Có lẽ, ngày mai mình sẽ cố gắng nghĩ ra!
「Được rồi! Cứ thế mà làm!」
Nào, vậy thì giờ mình về… Ơ?
Vừa đứng dậy định về thì bất chợt tôi phát hiện một người đàn ông trước nhà ga.
Tên đó chẳng phải là Chiến hữu Cải Cúc đã cho mình mượn tiền khi mình đi mua thịt nướng gừng theo yêu cầu của Pansy hồi trước đó sao. Sao lại ở đây?
Không hiểu sao, cậu ta đang cầm điện thoại và có vẻ hơi khả nghi.
「Cậu làm gì ở đây thế?」
「…Ơ? Hả? Cậu là…」
「Yo. Lâu rồi không gặp nhỉ, từ tuần trước đó」
「Ừ, ừm. Tuần trước. À thì…」
À, đúng rồi. Lần trước mình chưa tự giới thiệu nhỉ. Vậy thì để mình làm trước vậy.
「Kisaragi. Kisaragi trong ‘如’ (như) của Như Thực và ‘月’ (nguyệt) của Thứ Hai. Học sinh năm hai cao trung」
「À, thấy cậu mặc đồng phục nên nghĩ tuổi cũng gần nhau, hóa ra lại cùng khối. …À, tôi là Hazuki. Hazuki trong ‘葉’ (diệp) của Lá và cũng là ‘月’ (nguyệt) của Thứ Hai. Tôi cũng là học sinh năm hai cao trung giống cậu. Rất vui được gặp cậu, Kisaragi」
Nụ cười rạng rỡ của cậu ta vẫn tỏa sáng. Không biết là bao nhiêu carat đây nữa.
「Vậy, Hazuki sao lại ở đây?」
「Tôi có hẹn với bạn… Còn Kisaragi thì sao?」
「Trường học của tôi ở gần đây mà. Cậu có biết trường Cao trung Nishikitsuta không?」
「À, biết chứ! Năm ngoái, đội bóng chày của trường cậu đã lọt vào trận chung kết giải khu vực đúng không!」
Đó là sự thật, nhưng nghe đến từ đó tôi lại giật mình, làm ơn đừng nhắc đến nó nữa.
Cậu không biết đâu, nhưng nơi đó là một điểm kỳ dị cực kỳ nguy hiểm đấy.
Mà này, cậu ấy lại biết cả chuyện lọt vào trận chung kết giải khu vực, đúng là một thông tin khá chuyên biệt mà cậu ấy lại biết rõ nhỉ…
「À mà này, nếu là học sinh Nishikitsuta, Kisaragi có vẻ khá rành khu vực này đúng không?」
「Ít nhất thì cũng rành hơn Hazuki đấy. …Có chuyện gì à?」
「À thì, tôi hẹn bạn bè là sẽ cùng nhau đến một quán ăn nổi tiếng là ngon ở gần đây」
「Ồ. Ra vậy」
「Nhưng tôi có việc ở ủy ban sau giờ học nên đã bảo họ đi trước. Thế rồi, cái chỗ quan trọng đó tôi lại không biết đường… Dù đã xem điện thoại nhưng nó không có trên bản đồ」
À, ra vậy, thảo nào lúc nãy cậu ta có vẻ khả nghi.
Điện thoại cũng không tìm được địa điểm, chắc là một quán mới mở chăng?
「Quán đó tên là 『Quán xiên que Yo-ki』, cậu có biết nó ở đâu không?」
À, hóa ra là quán đó. Đúng là nó mới mở gần đây còn gì.
「Biết gì mà biết, đó là nơi tôi làm thêm mà. Cậu có muốn tôi dẫn đường không?」
「Ể! Thật sao? Oa! May quá! Cảm ơn cậu!」
Vừa hay tôi cũng muốn trả ơn cậu ấy, đây đúng là cơ hội tốt.
Thế là, tôi cùng Hazuki bắt đầu đi về phía nơi mình làm thêm.
「Này này, cậu có thể nói cho tôi biết món nào ngon ở 『Quán xiên que Yo-ki』 không?」
「Để xem. Món tôi khuyên dùng là sò điệp, trứng cút, và cả… cải cúc nữa」
「Ể! Có cả xiên que cải cúc nữa sao! Nhất định tôi phải ăn thử mới được!」
Quả nhiên là Chiến hữu Cải Cúc của tôi. Tôi tin là cậu sẽ hiểu mà.
「Tôi phải báo cho mấy đứa bạn đang đi trước nữa! À, nhưng mà, chắc hai đứa đó đã gọi món rồi ấy nhỉ」
Hazuki lấy điện thoại ra, thoáng chút do dự. Nhìn thoáng qua mặt sau điện thoại, tôi thấy có dán một tấm ảnh chụp chung Hazuki và hai cô gái nữa.
「Hai người đó là hai người trong tấm ảnh này à?」
「À, ừm! Đúng vậy! Cô bé này là bạn thanh mai trúc mã của tôi, còn người kia là hội trưởng hội học sinh!」
Hazuki tươi cười vừa nói vừa đưa mặt sau điện thoại cho tôi xem. Tuy nhiên, tôi lại mải mê chú ý đến hai cô gái xinh đẹp trong tấm ảnh hơn là nụ cười của cậu ta. Nếu có cơ hội, tôi muốn được giới thiệu.
Mà này, thanh mai trúc mã và hội trưởng hội học sinh sao. Hai người này hình như mình đã nghe ở đâu đó rồi.
「Chúng tôi chơi với nhau từ thời trung học, và bây giờ vẫn học cùng trường! Cả hai đều rất dễ thương, tôi nghĩ họ không nên cứ ở mãi với tôi mà nên tìm một bạn trai thật ngầu thì hơn. …À, cái này giữ bí mật nhé. Lần trước tôi nói với họ thì bị mắng dữ lắm, bảo là ‘Đừng nói nữa!’」
Ừm. Trước khi cậu bảo giữ bí mật, tôi đã bắt đầu nhận ra tình cảm thầm kín mà họ dành cho cậu rồi đấy.
「Không, cái đó thì…」
Khoan đã. Nghe qua thì đúng là như vậy, nhưng mình không nên nói lung tung lúc này.
Hãy nhớ lại cái sự cố hiểu lầm nghiêm trọng của một tên ngốc nào đó trước đây đi.
「Nhân tiện, hai người đó… bạn thanh mai trúc mã và hội trưởng hội học sinh, thân thiết đến mức nào?」
「Thân đến mức nào thì tôi không biết, nhưng cô bé thanh mai trúc mã thì hay rủ tôi đi xem phim, còn hội trưởng hội học sinh thì hay làm cơm trưa cho tôi ăn ấy. Cả hai đều tốt bụng lắm. Cứ ở bên một đứa như tôi…」
Ừm. Quả nhiên là như vậy. Tạm thời, Hazuki hãy về đọc tập một đi nhé.
「Một đứa như cậu á… Hazuki, tôi nghĩ cậu cũng có địa vị khá tốt trong trường đấy chứ…」
Đẹp trai hơn tôi (dù chỉ một chút thôi), tính cách cũng tốt hơn tôi (dù chỉ một chút thôi), nên tôi đoán Hazuki cũng khá nổi tiếng trong trường đấy.
「Đó là do Kisaragi hiểu lầm rồi!! Tôi ở trường cũng có địa vị thấp, học hành hay thể thao cũng chẳng mấy nổi bật gì. Chắc là thuộc dạng dưới đáy của xã hội học đường. Gọi là tồn tại như không khí thì đúng hơn chăng?」
Này tên kia. Một thằng đang quen biết mấy cô gái xinh đẹp mà lại còn tỏ vẻ bí ẩn, tự nhận mình là thành phần tầng đáy của học đường nữa.
Mày mà nói thế thì mấy cô bạn gái đang ở cùng mày sẽ đáng thương lắm đấy. Tự giác một chút đi chứ.
Thật là hết nói nổi… Tên này đúng là đồ… Ugh! Cái cảm giác đó lại ập đến rồi…
「Thời trung học tôi cũng hay làm phiền mọi người lắm. Còn có cả hậu bối đến tận nhà đón tôi vào buổi sáng nữa. Chắc là họ sợ tôi ngủ quên ấy mà. Thật là đáng xấu hổ… Thôi rồi…」
Chắc là mấy cô bạn gái xung quanh cậu còn thấy "hết chỗ nói" hơn nhiều đấy.
「À phải rồi! Kisaragi thì sao? Ở trường ấy?」
「Cũng bình thường. Nhờ quen một người mình ghét… à không, một người con gái tuyệt vời mà dù có nhiều chuyện rắc rối, nhưng bây giờ mình thấy khá vui. Thật sự rất biết ơn cô ấy. …À, cái này giữ bí mật nhé. Để cô ấy biết thì phiền phức lắm」
「A ha ha! Ok! Vậy là chúng ta cùng chia sẻ bí mật nhé! Cậu cũng giữ bí mật của tôi nha!」
「Cứ giao cho tôi. Tôi nổi tiếng là người kín miệng mà」
Hai thằng con trai mà nói chuyện cứ như mấy đứa con gái vậy, nhưng thôi kệ đi.
Vừa hay, chúng tôi cũng đã đến nơi rồi.
「Thế đấy, đến nơi rồi. Đây chính là 『Quán xiên que Yo-ki』」
「Ế? Nhanh vậy sao!? Người ta bảo thời gian vui vẻ trôi qua thật nhanh, đúng là vậy thật nhỉ!」
「Đúng vậy」
Bình thường, thời gian ở cùng một thằng con trai thì chẳng có gì là vui cả, nhưng thời gian ở cùng Hazuki, thành thật mà nói… rất vui. Không hiểu sao mà chúng tôi lại hợp cạ đến lạ.
「Vậy nhé Kisaragi, nếu có dịp gặp lại!」
「Ừ, gặp lại sau nhé」
Vừa thưởng thức xiên que cải cúc, vừa vui vẻ với cô bạn thanh mai trúc mã và hội trưởng hội học sinh…
…KHOAN, KHOAN ĐÃ.
Hình như mình đã gặp Hazuki ở đâu đó rồi thì phải, từ trước khi mua thịt nướng gừng nữa… xa hơn nữa cơ.
Không chỉ hợp cạ mà còn cảm thấy cứ như người thân quen.
Có lẽ nào, không phải Hazuki mà là một người khác giống như… không, không có.
Mình làm gì có lấy một người bạn nào vừa đẹp trai vừa tốt tính như thế cơ chứ.
Ừm… Không biết! Không biết thì thôi, về nhanh rồi nghĩ chuyện thư viện đã!
Khà khà khà! Đợi đấy nhé mọi người! Ngày mai, tôi sẽ mang đến một kế sách tuyệt vời cho mọi người xem!
※
「À thì… tôi lại có thêm một chuyện muốn báo cáo với mọi người…」
Giờ nghỉ trưa. Vừa kết thúc bữa trưa là tiếng… ảm đạm của Cosmos vang lên.
Ôi dào. Cái tâm trạng ủ dột từ hôm qua xem chừng vẫn chưa dứt được.
Thôi được, đợi Cosmos nói xong thì mình sẽ công bố kế hoạch ‘Cùng nhau tăng người dùng thư viện để ngăn thư viện bị đóng cửa nào. Hoan hô!’ mà mình đã nghĩ ra từ hôm qua, xem như là để cổ vũ cô ấy vậy.
“Thật ra, chiều tối qua tôi đã cùng Yamada đến nói chuyện với phía nhà trường một lần nữa. Yamada đã gợi ý rằng ‘Nếu tăng số lượng người dùng thư viện, liệu có thể hủy bỏ việc đóng cửa không?’”
Cái gì mà lại có ‘mai phục’ thế này?! Anh Yamada ơi! Đừng có cướp công của tôi chứ!
Ấy chết, nhưng mà. Nếu đã báo với nhà trường rồi mà Cosmos vẫn ủ dột thế này thì…
“Hội trưởng Cosmos, có khi nào... dù đã nói thế rồi mà vẫn không được sao?”
“Không, việc đó thì nhà trường đã chấp thuận rồi. Chỉ là, có điều kiện... Thư viện sẽ đóng cửa vào giữa tháng Tám, nên phải tăng số lượng người dùng thư viện lên gấp mười lần so với hiện tại trước thời điểm đó, và nếu duy trì được trạng thái ấy thì việc đóng cửa sẽ bị hủy bỏ...”
Yêu cầu cao chót vót thế này cha nội! Tăng người dùng thư viện lên gấp mười lần, đó là một con số khổng lồ đấy!
“Vậy sao...”
“À! Joro-kun, đừng có suy sụp đến thế chứ... Thôi mà, tôi cũng chẳng khác gì nên chẳng dám nói ai. Nhưng mà, cũng có tin tốt nữa đó!”
Tin tốt? Là gì nhỉ? Có lẽ nào Cosmos sẽ cho mình... sờ mó ngực cô ấy chăng?
“Thầy Hida, cố vấn Hội học sinh của trường chúng ta, đã liên hệ với một trường cấp ba nọ, và chiều nay sẽ có một học sinh từ trường đó đến đây.”
“Hả? Học sinh của trường cấp ba nọ sao? À ừm..., tại sao lại thế ạ?”
“Thầy Hida đã hiểu được ý nguyện của tôi là muốn giữ lại thư viện, và thầy đã tự mình tìm hiểu xem phải làm thế nào để tăng số lượng người dùng. Khi đó, điều thầy chú ý đến là tần suất sử dụng thư viện của các trường khác. Theo thầy, có một học sinh thuộc ban Thư viện ở một trường cấp ba nọ đã tăng số lượng người dùng lên gấp mười lần chỉ trong một năm. Thầy đã mời học sinh đó đến trường chúng ta với tư cách là người trợ giúp, với lời dặn rằng: ‘Hãy nhận lời khuyên từ học sinh trường khác để bảo vệ thư viện!’”
“À. Vâ, vậy sao...”
Ư, ừm... Đúng là tin tốt thật đấy, nhưng nói thế nào nhỉ... mình thấy hơi khó xử.
Không, chuyện này chỉ là cái tôi nhỏ nhen của mình thôi, nhưng thư viện này dù sao vẫn là của trường mình. Thế nên, nếu muốn ngăn việc đóng cửa thì mình chỉ muốn tự lực cánh sinh mà cố gắng thôi.
“Theo lời thầy Hida, đó là một học sinh lễ phép và rất đáng tin cậy. Vậy nên, mọi người cứ yên tâm nhé.”
“Woa! Người từ trường khác đến cứ thấy hồi hộp làm sao ấy! Em mong chờ quá đi mất!”
“Tan học em phải trông tiệm nên không tham gia nhiều được, nhưng em sẽ tham gia bất cứ khi nào có thời gian rảnh. Em cũng muốn kết bạn với người từ trường khác nữa.”
“Em cũng giống Tsubaki! Dù tan học có câu lạc bộ nhưng những hôm không có hay có thời gian rảnh thì em sẽ giúp đỡ hết sức! Em sẽ hợp tác hết mình với người từ trường khác nữa!”
“Hội trưởng Cosmos, em cảm ơn rất nhiều vì mọi chuyện. Điều này thực sự giúp ích rất nhiều ạ.”
“À. Mọi người... cảm ơn nhé! Vậy thì chiều nay tôi sẽ cùng học sinh đó đến thư viện, đến lúc đó thì nhờ mọi người nhé!”
Thế nào ấy nhỉ? Thấy cái sự nhỏ nhen của mình bị phơi bày ra, tự dưng thấy tủi thân làm sao ấy.
Khỉ thật! Nếu là con gái dễ thương thì mình sẽ chào đón, nhưng nếu là con trai thì mình sẽ... gây khó dễ đây...
“Joro-kun, những âm mưu mà cậu ấp ủ khi mặt mũi cậu cứ như vậy thì đa phần đều thất bại cả đấy.”
“Không cần lo lắng. Tôi là một thằng đàn ông lấy thất bại làm bài học và sẽ làm đến khi thành công thì thôi.”
“Ôi. Trùng hợp ghê. Thật ra tôi cũng vậy. Thế nên, hôm nay tôi sẽ lập tức cho cậu gối đùi...”
“Đúng là trùng hợp. Tôi vừa mới mắc cái bệnh hễ được gối đùi là chết mất đấy.”
“Ôi! Tức là, nếu tôi cho cậu gối đùi, tôi có thể chiếm hữu cơ thể ấy mãi mãi sao. Cảm ơn vì đã kể một câu chuyện tuyệt vời như vậy nhé, tự dưng tôi thấy hứng thú hẳn lên rồi đấy.”
“Hãy trân trọng cái mạng của tôi hơn đi chứ! Bà cô đáng sợ quá đi thôi!”
***
Tan học, khi tôi đứng dậy định đi đến thư viện thì có hai vị khách ghé thăm.
“Joro! Vậy thì, đến thư viện nào!”
“Đúng rồi ạ! Chúng ta hãy nhanh chóng đến thư viện nào!”
“Himawari, tan học em không có hoạt động câu lạc bộ sao? Asunaro cũng vậy mà?”
“Vâng! Nhưng mà giải quần vợt cũng đã kết thúc và em cũng có thời gian rảnh, nên em quyết định ưu tiên thư viện ạ!”
Với nụ cười tươi rói, Himawari siết chặt nắm đấm bằng cả hai tay! Trông em ấy vô cùng hăng hái.
“Cứ yên tâm ạ! Nếu Joro gặp khó khăn, thì dĩ nhiên em sẽ giúp đỡ với hy vọng nhận được một phần thưởng hậu hĩnh, đồng thời kết hợp với việc phỏng vấn nữa chứ. ‘Ngăn chặn việc đóng cửa thư viện’ nghe có vẻ sẽ thành một bài báo hay ho đấy nhỉ? Tức là, đây cũng là một phần hoạt động của câu lạc bộ bọn em mà!”
Thật sự, tôi chỉ muốn xóa bỏ đúng cái câu ‘với hy vọng nhận được một phần thưởng hậu hĩnh’ ra khỏi lời nói vừa rồi của cô ấy thôi.
Nhân tiện, chuyện của Tanpopo thì sao rồi nhỉ?
“Liên quan đến chuyện đó thì hiện tại vẫn đang trong quá trình điều tra. Em nghĩ là sẽ sớm điều tra xong thôi, nên xin hãy cứ chờ đợi nhé!”
Xem ra chuyện bên đó thì họ vẫn tự mình điều tra. Đúng là câu lạc bộ báo chí tài ba có khác.
“Được rồi. Vậy thì đi thôi.”
Thế là tôi cùng Asunaro và Himawari hướng thẳng đến thư viện.
Đến thư viện, Cosmos vẫn chưa tới, nhưng Pansy thì đã ngồi ở khu vực đọc sách rồi.
Đáng lẽ tình thế hiện giờ rất gay go thế mà, cô ta vẫn cứ thản nhiên đọc sách như không có chuyện gì. Thật sự chỉ biết ngưỡng mộ cái sự gan lì đó thôi.
...Hừm. Hôm nay vẫn là Natsume Soseki sao. Cô ta đúng là rất mê Natsume Soseki thật đấy nhỉ.
Thôi thì, chúng tôi cũng còn thời gian cho đến khi Cosmos dẫn cái anh thủ thư siêu cấp trong lời đồn đến, nên đành ngồi xuống khu vực đọc sách thôi. Tôi, Pansy và Himawari ngồi vào chỗ quen thuộc.
Tôi đã quyết định lờ Asunaro đi vì giờ thì chạm vào cô ta cũng thấy sợ rồi, nhưng cô ta lại đang ngồi vào chỗ bên trái tôi, nơi thường ngày San-chan vẫn ngồi. Tức là, giờ thành Himawari đối đầu với ba người kia rồi.
“Này này, Pansy-chan! Cậu nghĩ người đến sẽ là người thế nào?”
“Chắc là người nghiêm túc nhỉ? Vì tăng số lượng người dùng thư viện lên gấp mười lần đâu phải là chuyện dễ dàng gì.”
“Đúng vậy ạ! Cũng tiện đây, em còn muốn hỏi xem câu lạc bộ báo chí trường khác họ hoạt động thế nào nữa!”
...Mà này, Pansy có ổn không nhỉ?
Dù đang nói chuyện rất bình thản nhưng cô ta, dù cố ý hay vô ý, lại thường hay che giấu cảm xúc của mình.
Đằng nào thì Pansy cũng là người lo lắng nhất về chuyện thư viện, lại còn thêm sự xuất hiện của học sinh trường khác nữa chứ.
Đối với một người khá ngại người lạ như cô ta, tôi nghĩ đây là một tình huống khá khó khăn đấy chứ...
“Pansy. À... ừm..., cậu ổn không?”
“Chuyện gì cơ?”
“À... ừm, thì chuyện thư viện ấy, rồi chuyện gặp người lạ nữa...”
“Cảm ơn cậu đã lo lắng nhé. Đúng như Joro-kun nghĩ đấy, tình hình khá là nghiêm trọng. Thế nên, nếu cậu vuốt ve đầu tôi một chút thì tôi nghĩ mình sẽ thấy khỏe hơn đấy...”
Mình lo lắng đúng là đồ ngốc. Thôi được rồi. Cứ kệ cô ta đi, mình ngoan ngoãn ngồi chờ vậy.
Ồ. Cuối cùng thì Cosmos cũng đến rồi sao. Vậy là, cuối cùng thì thủ thư mới cũng sắp xuất hiện rồi nhỉ.
“Vậy thì... cậu có thể vào được không? Trước hết thì tôi muốn giới thiệu mọi người với nhau...”
“À ừm... vậy thì xin phép.”
Hửm? Cái giọng này, không phải của một cô gái dễ thương mà là của một thằng con trai sao?
Thật sao. Nếu là một thằng ồn ào lằng nhằng các kiểu thì với sức mạnh tiểu nhân của mình, mình sẽ ép buộc nó... Ơ?
“Ể? ... Kisaragi?”
Người đàn ông xuất hiện trong thư viện, dù ngoài dự đoán của tôi, lại là một người quen thuộc – Hazuki.
Ôi trời, không ngờ thằng này lại là một thủ thư tài năng đến thế chứ.
Cái quái gì, là Hazuki thì chẳng phải yên tâm quá rồi sao. Thế này thì cái lo lắng ban đầu của mình biến đâu mất rồi.
“Này. Hazuki, trùng hợp ghê. Sau này nhờ cậu giú──”
“Ể!? Cậu là... Sumireko sao!?”
...Hả? Mình có cảm giác lời nói của mình vừa bị lơ đi, và một câu nói khó tin lại bật ra từ miệng Hazuki? Không, chắc là mình ảo tưởng phải không, Pansy-san?
“Khôn... không phải chứ?”
“Ơ kìa? Pansy-chan, cậu sao thế?”
Hoảng loạn tột độ! Cô ta đang run rẩy cả người, không thể tưởng tượng nổi là từ một người như cô ta đâu đấy!
Hả? Gì thế? Hai người quen nhau sao!?
(Minh họa)
“Tuyệt thật... Không ngờ lại có sự trùng hợp đến thế này. Ha ha ha. Có thể nói đây là định mệnh được không nhỉ?”
Không, quen biết gì mà cái mối quan hệ này không phải loại hời hợt đâu nhé!?
“Lâu rồi không gặp, Sumireko. ...Anh nhớ em.”
“Lâ, lâu rồi không gặp... Hazuki-kun.”
Cái bầu không khí lãng mạn gì thế này, cứ như hai người từng hẹn hò, chia tay vì một sự cố bất ngờ rồi giờ lại tái ngộ vậy?
Tự dưng thấy thoang thoảng cái mùi rom-com gì mà nồng nặc cả lên ấy!
“À ừm, Hazuki-kun. Có lẽ nào cậu quen biết với tất cả mọi người sao?”
Cosmos, người không hiểu chuyện gì đang xảy ra, hỏi Hazuki với vẻ mặt ngơ ngác.
“Không ạ, có người tôi chưa từng gặp nên xin phép cho tôi tự giới thiệu!”
Uwa! Tinh thần của Hazuki lên cao chót vót! Cộng thêm cả nụ cười rạng rỡ tỏa sáng chói lóa nữa chứ!
Khoan, chói quá! Chói mắt quá đi! Tôi mà tắm cái ánh sáng đấy là bị thanh tẩy mất đấy!
“Woa~, trông có vẻ là người hiền lành nhỉ! Trông thông minh hơn Joro ấy!”
“Đúng vậy ạ. Nên nói là đối lập hoàn toàn với Joro hay sao nhỉ... Đúng là một người rất lễ phép!”
Himawari, Asunaro. Hai đứa mày, sao cứ lôi tao ra để so sánh mãi thế hả?
Có gì mà phải so sánh chứ! Tao tự biết mình xấu trai hơn Hazuki rồi!
“À ha ha. Tự dưng thấy hồi hộp quá.”
Có lẽ nào... có lẽ nào là, cái cảm giác mình từng gặp Hazuki ở đâu đó, cái cảm giác Deja vu, và cái sự trùng khớp về tần số đó... phải chăng là do cái đó gây ra?
Trước đây từng có một người... đúng không nhỉ? Một thằng con trai giống Hazuki. Hơn nữa, lại là một sự tồn tại mà mình cực kỳ quen thuộc.
Cái thằng đó, đã từng giả vờ là một ‘chàng trai ngây thơ ngốc nghếch’ để trở thành người được mọi người yêu thích.
Thế nhưng, giữa thằng đó và Hazuki lại có một sự khác biệt lớn. Thằng đó cố ý giả dối và diễn xuất, còn Hazuki thì không như vậy. Thật sự, tính cách của Hazuki vốn dĩ đã là thế này rồi.
“Rất vui được gặp mọi người! Em là Hazuki Yasuo, học sinh năm hai trường trung học Touhou, và là thủ thư ạ! Bạn bè thường đổi cách đọc tên ‘Yasuo’ thành ‘Hose’ mà gọi em ạ! Từ nay về sau xin mọi người chiếu cố ạ!”
Quả đúng là biệt danh tựa như phiên bản nâng cấp của ‘Joro’ mình vậy!
Quả nhiên là thế mà phải không? Cái thằng Hazuki Yasuo này thì.............
“Dù tôi chẳng có gì đặc biệt nhưng tôi sẽ cố gắng hết sức mình!”
Chẳng phải là ‘một học sinh trung học bình thường ở bất cứ đâu’ mà mình từng coi là hình mẫu lý tưởng hay sao?
Không, nhưng mà. Thực ra thì có vấn đề gì đâu nhỉ? Hose là một thằng tốt bụng nếu mình cứ tiếp xúc. Chẳng có chuyện gì xảy ra đâu. ...Thế nhưng, tại sao chứ?
Trong lòng mình, những dự cảm tồi tệ cứ tuôn trào ra không ngừng, như một vòi phun vậy.
Và, điều đáng ngại là... mọi người có nhớ điều mình đã nghĩ cách đây không lâu không?
Thật sự là..., những dự cảm tồi tệ của mình... thường đúng lắm đấy...